– Chẳng ra làm sao cả…
Thế nhưng vừa lẩm bẩm xong, trước mắt hắn đã xảy ra tình huống, chú rể Triệu Hằng Bân trước giờ chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, thoáng cái chú rễ bị bị dọa sợ khóc lên âm ỉ, ngồi ở trên ghế chủ vị lễ đài hôn lễ, Triệu Khánh Hổ sắc mặt trở nên rất khó coi, đó lại là con của mình, hắn buồn bã vì sự bất hạnh của gia đình mà không nói nên lời.
Cũng may là Hà Tình kịp thời kéo chú rễ lại, dụ dỗ một hồi, lôi kéo chú rễ tiếp tục đi về hướng lễ đài hôn lễ, trong lúc chú rể rụt rè e sợ trốn ở đằng sau lưng của cô dâu.
– Hà Tình quả thực là điên rồi, làm sao lại đồng ý một cuộc hôn nhân như vậy, đây chính là sự tình cả đời ah.
Từ Kiều Kiều cũng nhìn thấy cảnh tượng này, từ phía sau Đinh Nhị Cẩu nói.
– Không có chuyện gì là mà là cả đời đâu…
Đinh Nhị Cẩu đáp lại nói.
Hà Hồng An cùng Lưu Giang cũng ngồi ở ghế chủ vị, nhìn thấy con gái mình thiên kiều bá mỵ như vậy mà gả cho một người ngu ngốc như vậy, thật là bi thảm, Hà Hồng An là đàn ông, còn khá một chút, nhưng Lưu Giang đệ thì không được vậy, nước mắt cô vẫn luôn trào ra không dứt…
Bởi vì chú rễ có tính đặc thù khác thường, cho nên toàn bộ nghi thức tuyên bố cũng là làm qua loa cho có rồi chấm dứt, trước sau không đến mười phút, hôn lễ đã xong, trên bãi cỏ những khách mời cũng không có hào hứng gì cả, dựa theo sắp xếp, cùng nhau hướng về sảnh yến hội đi đến, lúc này Đinh Nhị Cẩu lại phát hiện thêm một người không thể quen thuộc hơn nữa…
– Anh Giang, kia có phải là Đường phó chủ tịch phải không?
Đinh Nhị Cẩu dùng cùi chỏ tay thọt nhẹ bên hông Giang Bình Quý.
– Ừ, xem ra cũng vừa tới, tại sao lại không có ngồi ở phía trước chúng ta, mà có vẻ ẩn nấp ở phía sau làm gì?
Giang Bình Quý cũng kỳ quái nói.
Đúng vậy.. cho tới bây giờ, cấp bậc cao nhất trong chốn quan trường của thành phố chính là Phó chủ tịch Đường Kiến Chính, bởi vì khi Đinh Nhị Cẩu khi còn làm công tác giải toa di dời thì thường tiếp xúc với Đường Kiến Chính, cho nên đối với Đường Kiến Chính rất là quen thuộc đấy.
– Đã gặp rồi, chúng ta cũng nên qua chào hỏi đi.
Giang Bình Quý nói.
Muốn nói Tưởng Văn Sơn tại thành phố Hồ Châu là một tay che trời thì cũng không sai, ông ta hung hăng như vậy nhưng mà lại có một thư ký ưu việt như thế cũng thật là lạ, ông chủ cao ngạo, như vậy nô tài cũng nhất định là mắt cao hơn đầu, nhưng hết lần này tới lần khác, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được Giang Bình Quý cái người này là dạng thân thiện dễ dàng tiếp xúc, chỉ là hắn không nhìn ra trong lòng của Giang Bình Quý sâu cạn như thế nào…
– Chào phó chủ tịch Đường.. anh cũng tới tham dự hôn lễ à?
Dưới loại tình huống này, Đinh Nhị Cẩu chỉ cần đi theo sau lưng Giang Bình Quý là được, có Giang Bình ra mặt, thì không tới phiên hắn xuất đầu.
– Há, là các người à, đúng vậy.. lão Triệu tự mình đưa thiệp mời, vừa vặn hôm nay tôi rãnh rổi, thế nào.. đến ngồi cùng một bàn đi.
Đường Kiến Chính nhin về phía Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, cùng với Giang Bình Quý phía trước vừa đi nói chuyện..
Cổ Hiểu Manh nhìn trước mặt hai người bọn họ đang đi, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu ở phía sau mỉm cười híp, nhỏ giọng nói:
– Nếm mùi thất bại đi nhé?
– Nếm mùi thất bại? Vì cái gì.. ý chị nói là Đường Kiến Chính sao?
– Đúng vậy… chị xem ông ta căn bản không coi em ra cái gì cả..
Cổ Hiểu Manh cau mày rồi nói ra.
– Đó là điều đương nhiên, Vương Sâm Lâm sau khi rời bỏ chức vụ, thì cái ghế thường vụ phó chủ tịch trống đi, dựa theo trình tự thì phải là Đường Kiến Chính kế vị, nhưng em nghe nói chủ tịch thành phố của em không ủng hộ ông ta, vậy thì khó trách, cho nên điêu quan trọng nhất bây giờ là ông ta phải dựa vào bì thư Tưởng, còn Giang Bình Quý là thân phận gì? Cho nên, chị phải hiểu được về vấn đề này.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng giải thích, sau đó nhẹ nhàng không để lại dấu vết, nắm lấy tay của Cổ Hiểu Manh, từ từ đi chậm rớt lại phía sau, vì hắn không ngu trong lúc nói chuyện thì bị Giang Bình Quý cùng Đường Kiến Chính nghe thấy được.
– Còn cái ông Đường Kiến Chính kia, hôm nay đích thân tới đây là vì nể mặt Triệu Khánh Hổ?
Cổ Hiểu Manh hướng xung quanh nhìn, nhỏ giọng hỏi.
– Ai mà biết được, có lẽ là ông ta tới đây để tiếp cận bí thư Tưởng, hoặc là có quan hệ tốt với Triệu Khánh Hổ cũng không chừng, em nghe nói tập đoàn Vệ Hoàng hiện tại đã tham gia luôn vào làm bên mảng bất động sản, mà những hạng mục thuộc dạng loại này, bây giờ thì Đường Kiến Chính cũng quản lý trong lĩnh vực này, thật ra nếu bên trong nói bọn họ không có một chút quan hệ nào, đánh chết em cũng không tin.
– Ui dà.. xem ra cha của chị nói không sai, chị thật sự không thích hợp tham gia vào chốn quan trường, mới chỉ vẻn vẹn những chuyện của em nói, đầu óc chị đã hỗn loạn rồi, còn phải tính toán đến tất cả các mối quan hệ… thôi chúng ta lúc nào thì rời khỏi nơi này.
– Đợi chút đã, sau khi ăn tiệc xong xuôi đi, úi.. Từ Kiều Kiều đâu mất rồi, cô gái này đã chạy đi đâu?
– Chị cũng không thấy nàng đâu cả, hay là em đi tìm nàng vậy.
Cổ Hiểu Manh nhìn phía sau cũng không có thấy Từ Kiều Kiều..
Đinh Nhị Cẩu do dự, nhìn chung quanh, lại nhìn Cổ Hiểu Manh bên cạnh, nói ra:
– Thôi được rồi, em ở đây với chị, Từ Kiều Kiều là người trưởng thành, với lại nàng là bạn bè thân thiết của cô dâu, còn chị tại đây bây giờ là người trọng yếu nhất, nếu chị xảy ra chuyện gì, em trở về không có cách nào khai báo cha nuôi, mẹ nuôi.
Đinh Nhị Cẩu nói dứt khoát, đưa tay để ở cạnh eo Cổ Hiểu Manh đẩy nhẹ một cái, hướng về phía đại sảnh yến hội đi đến.
– Nghĩ một đằng nói một nẻo chứ?
Cổ Hiểu Manh nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc, có chút trêu ghẹo hắn nói ra.
– Hì.. chị cứ nói vậy.. dù sao trước khi đem chị an toàn về nhà, em không thể rời khỏi chị nửa bước, huống chi cái gã khả nghi kia đến bây giờ lại nhìn không thấy hắn, cũng không biết hắn và tại nơi đây có quan hệ gì?
Cổ Hiểu Manh không nói gì nữa, nhưng trong nội tâm nàng lại có chút ít cảm động, nói thật từ gặp lại Đinh Nhị Cẩu về sau, trong nội tâm nàng thật là quái lạ, mỗi lần nhìn thấy hắn, thì nàng đều nhớ tới chuyện lúc trước, do đó trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, nhưng rồi thời gian dần dần trôi qua, nàng phát hiện mình hình như là từ lúc nào đã không còn chán ghét Đinh Nhị Cẩu rồi.
Phụ nữ so đàn ông thì nhạy cảm hơn nhiều, vừa rồi Đinh Nhị Cẩu đẩy nhẹ cái eo của nàng, không lâu lại vô tình đụng nhẹ vào mông đít của nàng, mỗi một lần va chạm nhẹ như thế, lại đều khiến cho nàng cảm thấy thể xác và tinh thần hơi hơi kịch chấn, chỉ có điều nàng che giấu rất tốt, cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn tưởng rằng nàng cũng không có chú ý tới điểm này, thật ra Cổ Hiểu Manh làm sao hiểu được ý tứ của Đinh Nhị Cẩu, hắn đây là đang mượn cơ hội thăm dò tâm tình của nàng, còn nàng đối với hắn cũng không có phản cảm, lại mơ hồ có một loại cảm giác tin cậy dựa vào..
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 16/04/2018 08:36 (GMT+7) |