– Các cô ở đây chờ, đừng nên nhô đầu ra ngoài, bên ngoài trời lạnh lắm, để tôi đi mua quần áo cho các cô.
Đinh Nhị Cẩu quan sát dáng người hai người, liền khóa lại xe đi.
Hai cô gái ngồi trong xe nhìn theo Đinh Nhị Cẩu đang bước vào tiệm bán quần áo, Cốc Điềm Điềm lúc này mới nói:
– Chị… người này sẽ thả chúng ta trở về sao?
– Bây giờ chưa được đâu, vừa rồi họ Triệu đã nói với chúng ta ư, nếu như chúng ta nói ra nhà của chúng ta ở nơi nào, hắn liền sẽ phái người đem ba mẹ của chúng ta giết đi, cho nên bây giờ vẫn còn chưa được, để nhìn xem người này thuộc dạng như thế nào đã…
Cốc Nhạc Nhạc nói.
– Vậy phải làm sao bây giờ a, bọn hắn sẽ thật sự giết ba mẹ mình sao… chị ơi em nhớ nhà quá…
– Đừng khóc… không khóc, có chị ở đây, chị xem người này cũng không tệ lắm, để sau hãy nói vậy, tạm thời chúng ta khoan trở về nhà, bọn chúng lòng dạ độc ác, nói không chừng sẽ còn tạo ra chuyện gì thêm nữa, cho dù là bây giờ nhất thời chúng ta tránh thoát, vậy còn sau này thì sao, cho nên việc này không gấp được, phải từ từ nghĩ ra một biện pháp tốt nhất…
Cốc Nhạc Nhạc an ủi em mình nói.
– Vâng… nhưng em sợ, chúng ta có thể lại bị hắn bắt phục vụ nữa…
– Xuyệt… đừng nói nữa, hắn trở lại kìa.
Cốc Nhạc Nhạc ngăn em gái nói chuyện.
Đinh Nhị Cẩu đem hai bộ quần áo thể thao cùng áo lông còn có giày cùng bít tất ném vào chỗ ngồi phía sau xe, nói:
– Hai cô trước mặc vào quần áo đi, để tôi tạm thời tìm một chỗ ở lại cho các cô.
Cốc Điềm Điềm nghe Đinh Nhị Cẩu nói xong, nhỏ giọng đối với Cốc Nhạc Nhạc nói:
– Chị, có nghe hắn nói gì không, tìm một chỗ ở lại, chúng ta làm sao?
– Đường khẩn trương, cứ thay đổi quần áo, đi một bước nào tính bước đó, chúng ta đã thành đàn bà rồi, đàn bà nếu đi một bước này, cũng không cần sợ, miễn còn sống là tốt rồi, đúng không?
Cốc Nhạc Nhạc an ủi.
Đinh Nhị Cẩu thật đúng là rất khó khăn, muốn đem hai chị em này sắp xếp ở đâu? Hắn không có điều kiện, phòng ốc của hắn vẫn là mướn lấy, đã vậy còn đối diện cùng gian phòng của Hạ Hà Tuệ, nếu Hạ Hà Tuệ nhìn thấy mình lại mang về hai cô gái này, cũng không biết sẽ phản ứng nói gì nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải làm phiền đến Trịnh Hiểu Ngải rồi, Trịnh Hiểu Ngải phòng ở có khá nhiều nơi, nhờ tìm một chỗ thì có thể được, chỉ là bây giờ hắn rất muốn biết Triệu Khánh Hổ có ý gì khi đưa cho hắn hai cô gái này, chính hắn tuy rất ưa thích phụ nữ, nhưng hai cô gái này lai lịch không rõ, hắn thật đúng là không dám động vào, với lại bản tính hắn lại thích tự đi săn mới có thể cảm nhận được trong đó niềm vui thú khi ăn được con mồi…
…
– Làm gì mà có thời gian rảnh gọi điện thoại cho chị vậy?
Trịnh Hiểu Ngải cố nén cao hứng hỏi, lúc nào nàng cũng đợi hắn điện thoại của hắn, nhưng lâu nay tựa như Đinh Nhị Cẩu đã đã quên nàng rồi.
– Em có chút việc phiền toái, nhờ chị giúp em môt tay a.
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên nói.
– Em… không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Hiểu Ngải lo lắng hỏi, Đinh Nhị Cẩu nghe được lời nàng khẩn trương, nên trong lòng của hắn sinh ra có chút áy náy, lâu nay hắn đối với nàng lãnh đạm, cũng bởi vì chuyện nàng cùng Tưởng Văn Sơn, do đó Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
– Em không sao cả, chẳng qua có người tạo cho em một vấn đề khó khăn, chị đang ở đâu vậy?
– Chị còn ở cơ quan đây này.
– Như vậy đi, chị ghé mua thức ăn, em đến khu cư xá Ngự Phủ Uyển chờ chị, chị nhớ mua thức ăn thêm nhiều một chút, có thêm mấy người ăn đấy.
Đinh Nhị Cẩu dặn dò.
Trịnh Hiểu Ngải định hỏi lại lúc nào, thì Đinh Nhị Cẩu đã cúp điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu mang theo hai cô gái tiến vào cư xá Ngự Phủ Uyển, tự chuyện lần trước, Trịnh Hiểu Ngải đã thay đổi ổ khóa gian nhà, còn làm cho Đinh Nhị Cẩu một cái chìa khóa.
– Vào đi, tạm thời ở chỗ này a.
Đinh Nhị Cẩu đem Cốc Nhạc Nhạc cùng Cốc Điềm Điềm mang vào gian nhà của Trịnh Hiểu Ngải.
– Anh… không biết bọn em gọi anh như thế nào?
Cốc Nhạc Nhạc hỏi, lúc xuống xe, nàng đã biết đây là xe của cảnh sát, đã nói lên người này nhất định phải là một cảnh sát, thái độ của ông chủ triệu đối với người này, có thể khẳng định là một quan chức, nhưng hắn lại còn trẻ như vậy, nên nàng không biết hắn là dạng quan gì.
– Tôi họ Đinh, các cô cứ gọi là anh Đinh là được rồi, ngồi đi, chỗ này là nhà của một người bạn, một lát nữa cô ấy sẽ về đến…
– Anh Đinh… cảm ơn anh chịu lưu bọn em lại, bọn em có một thỉnh cầu, hy vọng là anh đáp ứng bọn em.
Nói xong không đợi Đinh Nhị Cẩu có phản ứng gì, hai chị em lại quỳ xuống.
– Ai ai… này thay đổi phương thức trao đổi đi, động một chút lại quỳ, làm tôi khó chịu lắm, có lời gì cứ việc nói đi.
Đinh Nhị Cẩu có nói nhưng hai cô gái vẫn vậy, cuối cùng hắn đành phải ngồi vào trên ghế sa lon, các cô thích làm thế nào thì cứ thế đi.
– Xin anh Đinh lưu lại bọn em, đừng có tiễn đưa cho người khác…
– Nói gì vậy… các cô là người, chứ đâu phải hàng hóa, làm sao có thể đưa tới đưa đi, Triệu Cương thằng cháu con rùa, nếu tôi biết hắn muốn làm gì, tôi nhất định không tha cho hắn.
. Đinh Nhị Cẩu tức giận nói ra.
– Vì vậy bây giờ bọn em chỉ có thể là đi theo anh…
– Các cô đi theo tôi cũng vô dụng, các cô cũng không biết tôi đang làm gì, tôi hiện giờ là cảnh sát, cho nên tôi sẽ đưa tên các cô vào dạng tìm người mất tích trong hệ thống toàn quốc, tôi nghĩ bằng cách này sẽ rất mau tìm được người nhà của các cô, đến lúc đó các cô có thể về nhà.
– Không… không, bọn em đã quên nhà ở đâu rồi, bọn em không muốn trở về, dù sao cũng đã tha hương một thời gian dài như vậy, cho dù bây giờ có được trở về nhà thì làm sao đối mặt đối với mọi người, bọn em ở bên ngoài thì thân xác đã phong trần đủ cách, người trong nhà, hàng xóm sẽ nhìn bọn em như thế nào, anh Đinh… van cầu anh, cho bọn ăn miếng cơm hàng ngày là đủ rồi, còn làm gì thì bọn em cũng có thể làm.
Cốc Nhạc Nhạc quỳ trên mặt đất khóc thút thít nói.
…
– Lại tới nữa rồi, tôi không phải chủ nô, làm chi…
Đinh Nhị Cẩu khuyên bảo như thế nào, hai cô gái này cũng nghe không vào cứ quỳ, cuối cùng Đinh Nhị Cẩu có cảm giác nói không chừng thật sự có chuyện gì với hai cô gái này.
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu vô kế khả thi, thì Trịnh Hiểu Ngải trở về, vừa vào cửa liền thấy quỳ dưới đất hai cô gái, khiến cho Trịnh Hiểu Ngải chấn động, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế sa lon, nàng thật sự là không nghĩ ra cái Đinh phó cục trưởng này làm cái chuyện gì kỳ quặc như vậy…
– Cái gì vậy… mau đứng lên…
Trịnh Hiểu Ngải la lên, nhưng hai cô gái này chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi lại cúi đầu.
– Chị đi theo em vào phòng có chuyện này em muốn nói.
Đinh Nhị Cẩu đứng lên đến bên cạnh Trịnh Hiểu Ngải nói.
Trịnh Hiểu Ngải cùng với hắn tiến vào phòng ngủ, Đinh Nhị Cẩu chỉ chỉ cửa phòng, Trịnh Hiểu Ngải nhìn bên ngoài hai chị em, đóng cửa lại.
– Chuyện gì xảy ra vậy, hai cô gái này từ đâu tới?
Trịnh Hiểu Ngải hỏi.
– Nếu em nói là của người khác đưa cho em thì chị có tin không?
– Của người đưa? Hừ, tin chứ… em bây giờ là đại cục trưởng cục công an, thì sao không tin được, nắm quyền lớn mà, nhưng ai bỏ ra tiền vốn lớn như vậy như vậy để đưa cho em?
– Được rồi… em bị làm phiền chết được đây này, đừng nhắc đến chuyện này, tạm thời để cho hai cô gái này ở nơi này đi, qua mấy ngày nửa, em tìm được người nhà của họ, sẽ đưa đi.
Đinh Nhị Cẩu bình tĩnh nói.
– Này… tại sao chị lại dính vô chuyện này nếu em không nói rõ ràng? Nếu làm không tốt không khéo chị bị vạ lây, chị cũng mang tiếng là buôn người thì làm sao?
– Ưm… là Triệu Khánh Hổ đưa, sáng hôm nay gọi điện thoại cho em nói có một số việc muốn gặp, vì nên mặt mũi của lão nên em đến, lúc gần quay về, lão nói là sắp đến cuối năm rồi, nên biếu em hai thùng cá Hô, người ta đã nói như vậy, nếu không nhận, mặt mũi núi cũng khó nhìn, nào biết được đến nửa đường hai chị em này lại từ trong thùng chui ra, còn làm em sợ hoảng hồn.’
– Vậy sao em không hỏi bọn họ đến cùng là chuyện gì xảy ra?
– Có hỏi đấy chứ, các cô nói là từ nhỏ bị lừa bán rồi, địa chỉ nhà giờ không nhớ rõ, bây giờ thân phận lai lịch cũng không có, đưa cho ai thì theo người đó, Triệu Khánh Hổ cũng là mua lại khoảng chừng hai tháng nay, xem ra không biết là muốn đưa cho ai đó, không ngờ tới bị em lượm được hai cục nợ này.
– Hai cục nợ?
Trịnh Hiểu Ngải liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, biểu lộ chế nhạo.
– Chị à… có khi nào là người của Triệu Khánh Hổ đưa nhầm, lão nói là biếu em cá Hô kia mà?
– Thôi đi ông nội…
– Nhưng bây giờ đã là như vậy, em hết cách rồi…
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng hắn chưa kịp bước chân, đã bị Trịnh Hiểu Ngải từ phía sau ôm lấy eo của hắn không buông tay.
– Buông ra đi, bên ngoài còn có người kìa, em còn có việc phải đi.
Đinh Nhị Cẩu muốn đẩy Trịnh Hiểu Ngải ra, nhưng mười ngón tay nàng đan xen, tách ra không ra.
– Có phải là em còn giận chị? Chị đã nói rồi, là chị sai, thật sự sai rồi, em không thể rộng lượng bỏ qua cho chị một lần sao? Chị chỉ là một người đàn bà yếu ớt, đâu có biện pháp gì khác đâu…
– Em hiểu mà… đã sớm không còn giận chị rồi, giờ buông ra được không, em thật sự là có việc mà.
– Em thật sự không còn giận chị?
– Vâng… thật sự.
Đinh Nhị Cẩu gật đầu nói.
– Vậy em chứng minh cho chị xem.
– Chứng minh như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Lời này hắn vừa mới hỏi ra lời, thì Trịnh Hiểu Ngải đột nhiên buông ra Đinh Nhị Cẩu, đi nhanh đến cửa thò tay khóa trái, Đinh Nhị Cẩu lắc đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trịnh Hiểu Ngải đi đến trước mặt của hắn, ngồi chồm hổm trên mặt đất, thò tay mở dây thắt lưng của hắn, cái quần Đinh Nhị Cẩu lập tức trượt xuống…
Bàn tay Trịnh Hiểu Ngải vươn vào quần lót hắn, hướng phía trong kéo ra, những ngón tay lạnh như băng làm cho Đinh Nhị Cẩu chợt run lên…
Có thể là bởi vì trời lạnh, có thể là bởi vì vì hắn giờ phút này không nghĩ chuyện làm tình, cho nên khi cái quần lót cũng bị nàng cởi xuống đến chân, dây dương vật to lớn vẫn ủ rũ cụp đầu, không thấy biến chuyện gì cả, ngay cả Trịnh Hiểu Ngải nhìn thấy thế cũng không khỏi cũng có chút nhụt chí, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó thành thật như vậy.
– Hôm nay em đúng là không tâm tình, hay là để buổi tối…
Hắn còn chưa nói hết, thì Trịnh Hiểu Ngải đã quỳ trên đất, đầu lưỡi của nàng bắt đầu đầu tiếp nhận cây dương vật liếm láp, khi có cảm giác được cây thịt này đã nóng dần lên, thì không cái gì có thể ngăn cản được nữa…
Trịnh Hiểu Ngải bắt đầu trở nên hưng phấn…
Hai mắt nàng đã nhuốm sương mù, chậm rãi mở miệng cái miệng của mình, phun ra đầu lưỡi dẫn đường, tựa như cung thỉnh cây côn thịt tiến vào khoang miệng phóng túng của nàng…
“Chậc… chậc…”
Là tiếng vang nàng mút vào dương vật bú liếm trong khoang miệng, nàng tựa như hôn môi vậy, say mê hưởng thụ cây dương vật to tốt đẹp, thoáng bù lại những ngày qua bên trong âm đạo hư không tịch mịch, nhâm nhi thưởng thức, thả sức mà mút vào, tựa như muốn đem tất cả bên trong chất lỏng từ lỗ tiểu của dương vật hút hết ra…
“Um…”
Tiếng thở dốc của Đinh Nhị Cẩu cũng phát ra.
Trong khoang miệng chứa lấy dương vật ngọt, Trịnh Hiểu Ngải đem đầu lưỡi đảo quanh khiêu khích đầu khấc dương vật, quyến luyến phun ra nuốt vào.
Một lát sau, Đinh Nhị Cẩu lấy tay gãi nhẹ trên đầu của Trịnh Hiểu Ngải, nàng hiểu ý hé miệng nhả ra cây dương vật, dương vật cũng đi theo hưng phấn của Trịnh Hiểu Ngải run run, đầu lỗ tiểu dương vật phân bố ra chất nhầy trong suốt, nhìn thấy một vài giọt chất nhờn màu trắng nồng nặc.
Nàng đứng dậy, đi đến trước giường vịn lấy, đưa lưng về phía Đinh Nhị Cẩu, cởi cái quần dài cùng với cái quần lót xuống đầu gối, cái mông đít trắng như tuyết vểnh lên cứ như vậy hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, đôi giày ống cao còn chưa kịp cởi ra, một bức tranh đầy đủ trọn vẹn cái âm hộ nhô ra, làm cho ý chí chiến đấu Đinh Nhị Cẩu sục sôi lên.
Không cần phải leo lên trên giường, tất cả đều thật thuận lợi, hắn đứng ở sau lưng nàng, chỉ là nhẹ nhàng đưa dương vật ra tiếp xúc tại khe đít của nàng, nàng đã biết rõ nên đi phương hướng nào, di động phương vị của cái âm hộ mình, rất chính xác kê cửa miệng âm đạo ngay đầu khấc dương vật của hắn, hắn nhẹ nhàng đẩy về đằng trước một cái, thì cái mông nàng vểnh cao lên hướng về sau, cái âm đạo điên cuồng nuốt lấy cây dương vật, như là sợ nó tại trong lúc lơ đãng đào tẩu mất vậy.
Bởi vì bên ngoài còn có hai cô gái, cho nên tiếng rên của Trịnh Hiểu Ngải cũng không dám làm càn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 11:39 (GMT+7) |