Hơn nữa Ngụy Đại Bình có tầm nhìn rất lọc lõi, lúc Lý Pháp Thụy chưa chết, tuy lão theo sát lấy Đinh Nhị Cẩu, nhưng đa số tình huống chỉ là làm cho xong việc, nhưng sau khi Lý Pháp Thụy vừa chết, lão liền phát huy sự năng động của mình.
Cho nên, lúc Đinh Nhị Cẩu tiến cục công an thành phố, lão lập tức đến phòng làm việc của của Đinh Nhị Cẩu.
– Đinh phó cục, cậu có rảnh không, tôi có chút chuyện muốn báo cáo.
Ngụy Đại Bình lấy ra một điếu thuốc đưa cho Đinh Nhị Cẩu nói.
– Chú Ngụy đừng có khách sáo, chúng ta là đồng sự, là anh em, có gì thì cứ nói.
– Ừ, là thế này, trong khoảng thời gian này tôi thấy trong đội ngũ của chúng ta tồn tại không ít vấn đề, làm biếng, vô kỷ luật cũng chưa có được trừ tận gốc, bởi vì tình hình hiện nay trong cục việc lớn việc nhỏ không ngừng ập đến, cho nên đội ngũ công an của chúng ta đang tồn tại một loại tâm tính ngồi trông chờ tình hình như thế nào, tôi thấy đây không phải là chuyện tốt, phải áp dụng biện pháp thích hợp để thay đổi cục diện này.
Đừng nhìn Ngụy Đại Bình là một lão già mập lúc nào cũng cười cười, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc sau này, Đinh Nhị Cẩu thấy được lão này xử sự với mọi người rất có nghề, bề ngoài lão miệng nam mô, nhưng trong bụng là một bồ dao găm, bất thình lình sẽ tung một chiêu, sẽ làm cho ngươi đỡ không được, với lại nghiệp vụ thao tác rất cực kỳ chính xác.
– Vậy chú Ngụy có đề nghị gì đây?
Đinh Nhị Cẩu tự mình đứng dậy rót cho Ngụy Đại Bình chén nước trà, Ngụy Đại Bình vội vàng đứng lên nhận lấy.
– Tôi thấy việc này không thể chờ đợi nữa, phải rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp tình hình còn nóng hổi, chúng ta lại tiến hành một vòng chỉnh đốn, lần chỉnh đốn này sẽ phát động học tập chính trị làm chủ, còn biện pháp chỉnh đốn con người chỉ là phụ kéo dài tiếp tục đến năm sau, bây giờ là sắp tết âm lịch, vừa vặn mượn cơ hội này đại luyện binh, đây chính là đề nghị của tôi.
– Học tập làm chủ, chỉnh đốn làm phụ, đề nghị này rất tốt, nhưng nếu phát động học tập thì cũng phải có cái mục tiêu để học tập, tôi thấy như thế này, hiệu triệu công an cảnh sát toàn thành phố hướng về phân đội cảnh sát khu Tân Hồ học tập, tôi thấy lực lượng tuần cảnh tại khu Tân Hồ công tác đang tốt dần lên, như vậy thì phải tiếp tục đem bọn họ nhấc cao lên.
Đinh Nhị Cẩu âm hiểm nói ra.
– À… Đinh phó cục, một chiêu này khá cao, tôi đồng ý.
– Vậy thì tốt, chuyện này chú cứ phụ trách khởi thảo văn bản tài liệu cụ thể, tôi sẽ trao đổi bên phân cục công an khu Tân Hồ.
– Nhưng tôi thấy nên tìm một vài cá nhân tiêu biểu đưa lên để phát động phong trào cụ thể hơn.
– Nhưng nhớ tìm người cẩn thận đấy, tốt nhất là tìm người cảnh sát không quyền, không chức, không có bối cảnh, có cấp bậc thấp đấy, đừng có sai lầm, chứ sau này nhỡ phát hiện ra cá nhân tiêu biểu chúng ta đưa lên phát động lại là tham quan, thì việc chúng ta làm thành công cốc đấy.
– Tôi hiểu được, Đinh phó cục tôi đi trước đây.
– Rồi… có chuyện gì chúng ta sẽ trao đổi thêm.
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy tiễn đưa Ngụy Đại Bình ra tới cửa, vừa mới tới cửa, thì đã nhìn thấy chủ nhiệm phòng làm việc đứng ở bên ngoài chờ.
– Anh Hà, có việc à?
Đinh Nhị Cẩu chào hỏi.
– Ừ, có việc xin chỉ thị của Đinh phó cục.
Hà Minh Huy gật đầu chào Ngụy Đại Bình rồi đi theo Đinh Nhị Cẩu tiến vào văn phòng.
– Anh Hà, rảnh thì liên lạc với Hà chủ nhiệm nói giùm một chút, tôi rất cảm tạ cô ấy, khi nào thích hợp, muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm, tôi đại diện cục công an thành phố rất cảm ơn Hà chủ nhiệm đã ủng hộ mạnh mẽ.
– Được, Đinh phó cục, lời này tôi sẽ chuyển.
– Nói đi, chuyện gì?’
Đinh Nhị Cẩu chỉ cái ghế trước mặt ra hiệu Hà Minh Huy ngồi xuống.
– Đinh phó cục, sắp sang năm mới rồi, nhưng tiền lương trong trong cục cảnh sát chúng ta mới phát đến tháng mười, cậu xem có nên hồi báo lên trên tạm ứng một tháng tiền lương để giải quyết vấn đề trước mắt.
Hà Minh Huy hạ quyết tâm lắm mới nói như vậy.
– Cái gì? Tiền lương mới phát đến tháng mười, vậy là thiếu ba tháng tiền lương ấy ư, sắp tết nguyên đán rồi, sao không báo sớm?
– Cũng là vì gần đây chuyện trong cục cảnh sát phát sinh tương đối nhiều, đâu có ai lo đến chuyện này, cho nên mới chậm trễ, nhân viên cảnh sát đến phản ánh tại văn phòng, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên mới tìm Đinh phó cục…
– Chính ủy có biết việc này không?
– Chính ủy nói không quản được chuyện này, nên bảo tôi đi tìm cậu đấy.
Hà Minh Huy bất đắc dĩ cười khổ nói.
– Tìm tôi… tôi cũng không phải là cái máy in ấn tiền. Aí chà… nếu không có được tiền lương thì làm sao sống, việc này anh nói quá muộn, lẽ ra nên sớm báo cáo, chậm trễ ba tháng, cục tài chính vì sao lại chậm trễ với chúng ta như vậy?
– Cụ thể thì tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng tôi biết là toàn thành phố cơ quan nào cũng bị cục tài chính nợ đấy, chỉ là nợ nhiều hay ít mà thôi, giáo viên thì không có lương nên bãi công cũng nhiều lần rồi, thật sự hết cách, tài chính cũng không còn tiền, năm nay thành phố chúng ta lại bị lũ dìm nước, nhưng công an cũng là người, cũng cần phải ăn cơm chứ…
– Um… cậu nói tài vụ tính toán, tổng cộng cục tài chính thiếu nợ lương chúng ta bao nhiêu?
– Đinh phó cục, tổng cộng là hai trăm bảy mươi vạn nguyên tiền.
Hà Minh Huy tiện tay lấy từ túi quần đưa ra một tờ giấy cho Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Hà Minh Huy nói:
– Thì ra là anh chuẩn bị trước rồi à?
…
Nhìn ra được, Trọng Hải trong thời gian thật ngắn cũng đã khống chế được cục diện của cục tài chính, lúc Đinh Nhị Cẩu lái xe vào cục tài chính, thì thấy bảo vệ dám đối với xe cảnh sát của Đinh Nhị Cẩu ngăn lại, kiểm tra xong giấy chứng nhận rồi mới cho vào.
– Lãnh đạo, hiện tại bây giờ đã nắm quyền được rồi ah.
Đinh Nhị Cẩu vừa vào cửa liền cười hì hì nói.
Trọng Hải không để ý tới hắn, tiếp tục ký xong trong báo cáo, sau khi người cầm báo cáo rời đi thì mới đứng lên, đến khu ghế sa lon ngồi xuống đối diện cùng Đinh Nhị Cẩu…
– Sao cậu lại tới đây, tôi thấy cậu gần đây rất bận mà, danh tiếng tại cục công an nổi như cồn.
– Lãnh đạo, nói oan uổng em quá, làm náo động đó cũng là do người khác làm ra, em đâu có xuất đầu lộ diện đâu.
Đinh Nhị Cẩu đắc ý nói.
– Ừ, về chuyện này cậu phải luôn tự biết mình, nếu không thì chuẩn bị lên tỉnh báo cáo đi, tuổi còn trẻ cố gắng đừng có quá khinh cuồng, không biết lúc nào thì giấu bớt, tiếp tục như vậy thì không có cái gì chuyện tốt.
– Vâng… em nhớ lời lãnh đạo dạy bảo, đã lâu rồi chúng ta không cùng uống rượu với nhau, khi nào lãnh đạo rảnh, em xin mời.
– Dạo này chỉ sợ không có thời gian, qua mấy ngày nữa tôi muốn đến Bắc Kinh, cậu có đi không?
Trọng Hải hỏi.
– Hì… đi chứ, còn hũ rượu thuốc để dành cho lão gia tử, em phải mang đi…
Đinh Nhị Cẩu biết Trọng Hải đi Bắc Kinh để gặp người chú Trọng Phong Dương, Trọng Hải đã lên tiếng như vậy, hắn làm gì mà từ chối được.
– Vậy thì đến lúc nào đi, tôi gọi cậu cùng đi, còn bây giờ nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Trọng Hải uống một ngụm trà nói.
– Cục công an tiền lương còn thiếu ba tháng, vậy khi nào thì mới có vậy lãnh đạo?
– Không riêng gì thiếu nợ đơn vị của cậu, cơ quan nào cũng có, vậy bây giờ phát trước cho ai đây?
– Vậy người lấy gì mà sống, huống hồ cục công an không giống với những ban ngành khác, hiện đang chỉnh đốn đội ngũ cảnh sát, có câu nói, cây gậy và củ cà rốt, giờ thì em đang đưa gậy ra đánh, còn củ rốt thì nằm ở đâu? Dù sao lãnh đạo cũng phải cho em chút mặt mũi chứ…
– Vậy thì trả trước cho cục công an một tháng vậy.
Trọng Hải suy tính một hồi rồi nói.
– Một tháng? Trời đất… lãnh đạo thật là rộng lượng, thiếu nợ ba tháng, lãnh đạo trả cho một tháng, em trở về cục công an ăn nói thế nào đây?
– Vậy cậu muốn như thế nào đây? Tôi cũng không có in ra tiền, cục tài chính bị Khang Minh Đức cho bên ngoài vay hết 1000 vạn, đến bây giờ cũng chưa tìm được chủ nợ, cục công an thì không phá được án, vậy làm sao bây giờ?
– Phá án là chuyện phá án, nhưng muốn con ngựa chạy, thì phải có cỏ cho nó ăn chứ, nếu tiếp tục như vậy, em sẽ trở thành tư lệnh chỉ huy chính một mình em rồi.
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói.
– Vậy giờ muốn bao nhiêu?’
Trọng Hải xem như nhìn thấu Đinh Nhị Cẩu rồi, thằng này hôm nay mà không nhả tiền ra là nó ăn vạ tại nơi đây không buông tha rồi, nhưng suy cho cùng đó là trách nhiệm của hắn.
– Đúng ba tháng không thiếu một xu…
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Đinh Trường Sinh, cậu đừng tưởng rằng cùng tôi có giao hảo thì chặt đẹp như vậy nhé, ba tháng là hơn 200 vạn, không có cửa đâu, tối đa được hai tháng.
– Um… Được rồi, hai tháng cũng được, lãnh đạo lập tức phê giấy tờ đi, em chờ lấy tiền mang đi, tết âm lịch sắp đến, không phát tiền lương, cảnh sát nhân dân không chịu đi làm, thì tình hình trị an xong đời, đây không phải là việc nhỏ.
Đinh Nhị Cẩu lập tức buộc Trọng Hải ký tên phê tiền.
– Cậu xuống phía dưới phòng tài chính làm thủ tục nhận tiền đi, người của ngân hàng đang ở đây, có gì chuyển tới trong tài khoản của cục công an luôn, việc này tôi cũng tính sẵn rồi, chứ nếu không thì phải đợi vài ngày nữa mới có.
Trọng Hải ký xong đưa cho Đinh Nhị Cẩ.
– Vâng, vậy thì em không quấy rầy lãnh đạo làm việc nữa, em đi trước.
Đinh Nhị Cẩu cao hứng, có thể xin được hai tháng tiền lương cũng không tệ rồi.
– Ừ… thôi cút đi, mấy ngày nữa tôi gọi cậu cùng đi…
– Vâng…
Đinh Nhị Cẩu cầm tờ giấy ký phê duyệt ứng tiền thẳng đến phòng tài chính lầu một, sợ trễ nải sự tình.
– Đồng chí… Trọng cục trưởng nói, lập tức chuyển khoản số tiền này.
Đinh Nhị Cẩu cách cửa sổ đưa vào tờ giấy…
Bên cạnh cửa sổ ngồi một cô gái vừa thấy chính là Đinh Nhị Cẩu, đôi mắt sáng lên, thò tay vỗ vỗ tấm kính dày trên cửa sổ:
– Này, tại đây… Đinh thư ký, là anh à?
Đinh Nhị Cẩu quay mặt lại nhìn, đó là Từ Kiều Kiều, cũng vui vẻ:
– Cô được điều tới đây khi nào vậy?
– Muốn biết thì đi ra ngoài nói chuyện.
Nàng nói xong đẩy cửa phòng tài chánh đi ra.
– Cô vào công tác cục tài chính rồi hả?
Đinh Nhị Cẩu hỏi lần nữa.
– Không có, vẫn còn làm ở ngân hàng, chỉ có điều cuối năm, cục tài chính bề bộn nhiều việc, nên ngân hàng điều tôi tới tạm thời đặt văn phòng ở đây.
– Há, vậy mà tưởng rằng cô được điều đến cục tài chính, có phải cô phụ trách về việc phát tiền lương, mau chuyển tiền lương cho cục công an đi…
– Cục công an? Vậy anh đến cục công an công tác rồi à, không làm thư ký?
Từ Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi.
– Ừ… qua cục công an công tác rồi, đang nghèo rớt mồng tơi đây này.
– Ai nha, đợi lát nữa đi, tôi hỏi anh… anh có làm được cái chức quan nho nhỏ nào trong cục công an không vậy?
– Cô hỏi vậy là có ý tứ gì?
– Nói cho tôi biết trước, có không vậy?
Từ Kiều Kiều rất gấp gáp hỏi.
– Ừ, cứ xem như thế đi, có việc à?
– A, thật tốt quá, có chuyện, không được đi đâu hết a, để tôi giúp anh chuyển tiền xong rồi nói sau, chờ tôi nhé…
Từ Kiều Kiều mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 11:39 (GMT+7) |