Đinh Nhị Cẩu lo lắng Từ Kiều Kiều tinh thần không ổn định sẽ gây tai nạn, cho nên trấn an từ Kiều Kiều đang khẩn trương, khi xe dừng lại ở ven đường, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng là tai nạn chưa xảy ra…
Trong quán trà rất vắng vẻ, nhưng vẫn ấm áp, mới đầu năm, không có mấy người ra tới uống trà, Đinh Nhị Cẩu cùng Từ Kiều Kiều gọi một bình trà Thiết Quan Âm ra uống.
– Nói đi, cô lo lắng chuyện gì?
– Tôi có cảm giác nhà chồng của Hà Tình không phải là loại người tốt, cho nên không muốn đi, chẳng qua là cực chẳng đã cha mẹ Hà Tình cầu quá, cho dù Hà Tình là bằng hữu tốt của tôi, nhưng tôi cũng không thể vì lý do bằng hữu tốt mà đem mạng của mình góp vào ah.
– Làm gì mà nghiêm trọng như vậy, với lại còn tôi mà, yên tâm đi, có tôi hậu thuẫn phía sau, được chưa?
– Đinh Trường Sinh… anh có mục đích gì không, lẽ ra phải khuyên tôi không nên đi chứ? Nói… anh muốn lợi dụng tôi cái gì?
Đinh Nhị Cẩu không ngờ đến đầu óc nàng lại nghĩ như vậy, nên nhìn quan sát toàn thân của Từ Kiều Kiều rồi nói:
– Sự thật đáng tiếc là cô không có gì mà tôi có thể lợi dụng, tôi là phó cục trưởng công an, người ta Triệu gia là nhà giàu nhất của thành phố Hồ Châu, nếu có liên quan thì tôi với nhà bọn họ, còn lợi dụng cô thì được cái gì nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu nhún vai nói.
– Chứ tôi sợ lắm… từ khi cái lần bị gã Triệu Cương kia bắt một lần, tôi rất sợ hãi cái chỗ đó…
Từ Kiều Kiều nói ra.
– Ai, lúc đó thì là sao cô đi ra ngoài được? Tôi cứu cô là nhờ nói là bạn gái của tôi, lần này thì vẫn cứ như vậy nói, Triệu Cương sẽ không dám đụng vào cô đâu, tin không?
– Thật sự?
Từ Kiều Kiều bán tín bán nghi hỏi, nhưng nói như thế nào thì cũng còn có Đinh Nhị Cẩu là phó cục trưởng cục công an, ít nhất bọn họ cũng không dám làm gì mình, nghĩ tới đây, nội tâm Từ Kiều Kiều cũng vơi bớt nỗi sợ phần nào.
– Đương nhiên là thật sự, nhưng chúng ta phải tiếp tục diễn trò, phải làm như là thật thì bọn họ mới tin được, theo tôi nghĩ, chuyện Hà Tình muốn gặp cô, không phải là cô ấy nói với Hà Hồng An, mà là người của Triệu gia tìm đến Hà Hồng An, chuyển đạt tin tức của Hà Tình, Triệu gia hẳn là biết rõ chuyện này, cho nên cô phải giả làm bạn gái của tôi phải y như thật mới được.
– Vậy phải làm sao mới giống như thật?
– Cô đừng có quay mặt về phía sau, chỉ dùng ánh mắt ánh liếc qua nhìn xem bên phía đối diện chiếc xe kia, có nhìn thấy không? Chiếc xe màu đen kia.
– Từ Kiều Kiều không biết Đinh Nhị Cẩu đang muốn nói cái gì, nhưng vẫn làm theo lời của của hắn liếc nhìn…
Sau đó nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu ý là hỏi chuyện gì…
– Chiếc xe kia đang theo dõi cô đấy, chúng nó đi theo cô cho đến tận tại đây, mới đầu tôi còn tưởng rằng là đang theo dõi tôi đấy, sau khi trao đổi với cô, thì tôi thấy đúng người trên xe có lẽ là là thuộc hạ của Triệu gia, nếu không có đoán sai, lúc này bọn họ đã báo cho Triệu gia biết chúng ta gặp nhau ở đây, nói không chừng ảnh chụp lén cũng đều đã có.
– Ú trời… làm gì mà ghê vậy sao?
Từ Kiều Kiều thất kinh nói.
– Cho nên, nếu cô muốn đi gặp Hà Tình, thì tấm chiêu bài dùng tôi làm bạn trai vẫn là rất dùng tốt đấy, cũng có thể là Hà Tình bây giờ thật rất cần sự trợ giúp của cô, các cô dù sao cũng là bằng hữu, ngay cả cha mẹ của nàng cũng không nhờ tới, mà đúng lúc này lại nghĩ tới cô, vậy thì địa vị cô rất có ý nghĩa trong lòng Hà Tình đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Vậy là tôi nên đi đến đó?
Từ Kiều Kiều hỏi lại lần nữa.
– Ừ, tôi cảm thấy cô nên đi, nhưng trước mắt phải tiếp tục đùa giỡn một phen diễn tuồng là bạn gái của tôi thì mới được.
– Đùa giỡn như thế nào?
– Mướn phòng khách sạn…
– Ặc…
Đinh Nhị Cẩu câu này còn chưa nói hết, đã bị Từ Kiều Kiều phun ra hớp nước trà đầy mặt, nhưng nàng không phải là cố ý, bởi vì lúc Đinh Nhị Cẩu vừa nói xong thì nàng đang vừa vặn uống một ngụm trà, chưa có kịp nuốt xuống, cho nên tất cả đều phun ra hết…
– A… tôi không phải là cố ý.
– Đừng làm gì cả, bên ngoài đang có người nhìn xem, cô phải làm bộ ngượng ngùng, cầm khăn tay lau mặt cho tôi…
Đinh Nhị Cẩu vuốt mặt một cái rồi nói.
– Tôi… thật sự không phải cố ý.
Từ Kiều Kiều nói lần nữa.
– Tôi biết cô không phải cố ý, chỉ là cố tình thôi… nêu không diễn tuồng, cô không đi cũng được, nhưng Triệu Cương cũng không phải là loại người dễ trêu vào, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ bắt cô tiền dâm hậu sát, đến lúc đó cô cũng đừng kêu oan với tôi…
– Hừ… tôi không đi đâu, chả giỡn chơi cái gì cả, tôi đâu phải là đồ chơi đâu…
Từ Kiều Kiều tức giận nói ra.
– Tốt… đi thôi, thời gian không còn sớm, tôi còn phải về cục công an có việc đây.
Đinh Nhị Cẩu thanh toán tiền trà nước liền bước ra cửa, Từ Kiều Kiều theo hắn chui vào lái xe, cũng không hề nhìn tới chiếc xe theo dõi kia…
– Này… chạy đi đâu vậy, cô phải chở tôi trở về đơn vị chứ, đây là đi nơi nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừ, đồ lưu manh… đi mướn phòng.
Từ Kiều Kiều nghiến răng nói.
Quả nhiên, lái về phía trước không đến hai cây số thì có một cái khách sạn Như Gia, Từ Kiều Kiều dừng xe ở trước cửa, nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
– Xuống đi…
– Tôi thuê phòng thì không phù hợp, chính cô thuê đi.
Đinh Nhị Cẩu thờ ơ nói.
– Anh cũng quá keo kiệt, đi thuê phòng mà cũng để cho phụ nữ xuất tiền túi à?
Từ Kiều Kiều bất bình nói.
– Bây giờ thì khi đi mướn phòng thường là phụ nữ đều là tự thân cầm tiền, giờ cô có mướn không?
Đinh Nhị Cẩu xấu xa cười nói.
– Hừ, tôi gặp vận đen tám đời rồi, mới gặp người như vậy.
Cứ như vậy Từ Kiều Kiều đi phía trước, Đinh Nhị Cẩu ở phía sau, đợi đến lúc Từ Kiều Kiều thuê phòng xong, hắn mới tiến vào thang máy, hai người cùng nhau đến lầu chín, khi bước vào gian phòng, Từ Kiều Kiều luôn luôn cảnh giác đề phòng Đinh Nhị Cẩu.
– Cô đừng có lo lắng như vậy, tôi không để cô trong mắt đâu, bây giờ cô cứ ngồi xem TV đi, tôi muốn đi ngủ, mấy ngày nay liên tục ngủ không ngon, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nhớ kỹ, đừng có rời phòng sớm như vậy, qua một tiếng sau hãy đi, chứ không cặp tình nhân nào mới mướn phòng xong thì vội vã ra về, như vậy bọn theo dõi sẽ không hoài nghi.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu nằm ở giường nhắm mắt lại…
– Hừ… làm gì mà bền bỉ đến một tiếng đồng hồ lận?
Từ Kiều Kiều liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, bĩu môi nói.
– Ha ha… nếu cô không tin có thể kéo dài tới một tiếng, thì cứ thử một lần, tôi không thu tiền đâu…
– Anh… anh không biết xấu hổ.
Từ Kiều Kiều quay người bước vào trong toilet, vừa rồi nàng uống cũng khá nhiều nước trà.
…
Trong gian phòng rất yên tĩnh vắng lặng, cho nên Từ Kiều Kiều trong toilet đi tiểu tiếng vọng ra Đinh Nhị Cẩu nghe rất rõ, nhưng hắn nằm im một chỗ vẫn không có ý gì, Từ Kiều Kiều là một cô gái trẻ, Đinh Nhị Cẩu đã chọc dính vào một Lăng Sam đã bị phiền toái rồi, hắn cũng không muốn lại gây thêm một cái họa phiền phức, cho nên không đợi Từ Kiều Kiều từ trong toilet đi ra, hắn đã ngủ vùi rồi.
Từ Kiều Kiều đi ra nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vậy mà đã ngủ ngon lành rồi, nàng nhón chân lên, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh giường nhìn xem tên thanh niên này ngáy ngủ, nàng liền nhớ tới từ khi quen biết hắn đến nay, không biết vì cái gì, mà chính mình lại tin tưởng hắn cho nên tất cả mọi chuyện đều nghe theo hắn, có việc gì cũng nói cho hắn biết, có lẽ đây chính là một sự tín nhiệm…
Dựa theo lời của Đinh Nhị Cẩu nói, sau đó một tiếng Từ Kiều Kiều rời khỏi khách sạn một mình, sau khi lên xe thì mới phát hiện, chiếc xe kia quả nhiên lại bắt đầu theo dõi mình, lúc này đây nàng quyết định về nhà, mặc dù biết Hà Tình nhất định là có chuyện tìm nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn là rất sợ, cũng may là có Đinh Nhị Cẩu ở phía sau, nên nàng mới có cảm giác tốt hơn nhiều.
Vào sáng hôm sau, Đinh Nhị Cẩu đi gặp Lan Hiểu San, bởi vì ngày hôm qua Lan Hiểu San đã cạy ra miệng Tào Tú Thiên, cũng đã khống chế Trần Vượng Hải, tuy Trần Vượng Hải tạm thời còn không có thú nhận điều gì có giá trị cả, nhưng do Tào Tú Thiên đã khai ra, nên cũng đủ để đem Trần Vượng Hải tiễn đưa vào giam trong một gian phòng của một khách sạn, nơi đó cũng là tài sản bí mật của kỷ ủy cục công an, trường kỳ thuộc về ban kỷ luật thanh tra cục công an sử dụng, cho nên dù là bên ngoài có người biết chuyện, nhưng không có ai biết là người bị nhốt ở đâu.
– Lan bí thư… xem ra trạng thái tinh thần rất tốt.
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem tinh thần diện mạo của Lan Hiểu San, hắn mở ra nụ cười trêu đùa nói.
– Đây là em khen chị, hay là làm tổn hại chị đây, có phải khi thấy người của kỷ ủy phấn chấn thì em lại khó chịu…
Lan Hiểu San thu hồi khuôn mặt đang vui nói.
– Sao lại vậy chứ, em khen thật mà… À… còn có chuyện này, ngày hôm qua em có ghé nhà của Thạch bí thư…
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đóng cửa lại rồi nói tiếp…
– Thành phố muốn tiến hành điều chỉnh trong cục công an thành phố, cục trưởng cục công an sẽ do bí thư bên Chánh pháp ủy kiêm nhiệm, còn chính ủy thì em đề cử chị… chị sẽ không trách em chứ?
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Lan Hiểu San, cách cái bàn công tác nói.
– Hầu Khắc Cần cũng sẽ bị đi?
Lan Hiểu San nhíu mày hỏi.
– Thanh ủy cho là ông ta không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chính ủy này, cho nên điều đi cũng là phải.
– Chị cảm ơn em chuyện tốt này, nhưng chị vẫn cảm thấy nên tiếp tục làm bên ban kỷ luật thanh tra thì tiện hơn, thuận tay.
Lan Hiểu San cũng không muốn nhận lấy nhân tình của Đinh Nhị Cẩu, nói ra.
– Em biết, nhưng bây giờ thì không có chọn được người thích hợp, em cũng cần chị nắm lấy đại cục, giúp cho em ổn định đằng sau, Thạch bí thư đã quyết định phân công em cùng chị Chu Hồng Kỳ đổi chỗ trong phạm vi quản lý, em sẽ phụ trách đội cảnh sát hình sự, cho nên phía đằng sau bất ổn thì không được, với lại hôm nay em còn có chuyện muốn nói với chị, em không muốn dùng Hạ Bân ở đội cảnh sát hình sự nữa, để cho Lưu Chấn Đông làm đội trưởng, chị thấy thế nào? Em nghe nói Lưu Chấn Đông và Lôi Phong đã từng là đồng sự trước kia, có thể việc này đối với bản án của Lôi Phong sẽ có sự trợ giúp.
Lúc mới bắt đầu Lan Hiểu San đúng là không muốn nhận nhân tình của Đinh Nhị Cẩu, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu nói xong câu vừa rồi, Lan Hiểu San mới biết được ý của hắn là cái gì, trong lòng cảm động, ít nhất thằng này nói cũng không có nuốt lời, còn tựa như hắn đang nỗ lực để mà phá vụ án của Lôi Phong.
– Cảm ơn… được rồi chị đáp ứng đề cử của em.
Lan Hiểu San nói ra.
– Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây.
– Nếu như Hạ Bân em đã không có dùng, vậy chi bằng giao hắn cho chị đi.
Lan Hiểu San nói ra.
– Giao cho chị? Có ý gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tào Tú Thiên có khai, Trần Vượng Hải đã từng cho Hạ Bân 10 vạn khối tiền, nên chị muốn Hạ Bân đến kỷ ủy giải thích rõ ràng…
– Ha ha… thật sự là quá tốt, em đang nghĩ ngợi nên làm sao sắp xếp cho Hạ Bân này, xem ra đảng ủy cục công an không cần họp để quyết định, vậy chị còn chờ cái gì nữa, còn không bắt hắn đi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không phải chuyện đơn giản như vậy, hắn lúc nào cũng có súng bên người, với lại cũng không có mặt ở trong cục, vậy em lúc bàn giao công tác, không bằng đem Hạ Bân cùng Lưu Chấn Đông cũng gọi đến, lúc đó chúng ta sẽ ập đến bắt người.
Lan Hiểu San nói xong đứng lên, bước đến máy đun nước rồi khom người dưới ngăn tủ lấy túi trà ngon pha cho Đinh Nhị Cẩu ấm mới, lúc này hắn mới quan sát cách ăn mặc của Lan Hiểu San, cái quần màu xanh cảnh phục may khéo léo ôm sát bờ mông lớn, làm cho đường cong mềm mại tựa hồ tăng lên gấp bội, xem ra đàn bà thật sự cần phải cần nhờ vào cách ăn mặc để tôn tạo vóc dáng của mình lên, bất quá Lan Hiểu San vốn bình thường cũng đã là xinh đẹp rồi.
Nhìn cái mông ngạo nghễ ưỡn lên của Lan Hiểu San gần trong tầm mắt của mình khi nàng khóm người, cảm thấy hai bên mông thịt của nàng từ từ nhuyễn động theo tư thế, hai chân hơi hở ra khiêu khích giống như chờ đợi tiếp thu lấy cây dương vật cứng rắn từ phía sau đâm vào chính giữa giữa háng mình vậy.
…
– Cảm ơn chị… trong sáng này là bàn giao công tác, xem ra chúng ta cũng đúng dịp.
Đúng lúc này điện thoại của Đinh Nhị Cẩu vang lên, gọi điện thoại đến Chu Hồng Kỳ, nói là mọi người đã đến phòng họp, Đinh Nhị Cẩu liếc, nhìn Lan Hiểu San nghĩ thầm, người đàn bà này thật đúng là không đơn giản.
Đinh Nhị Cẩu lúc bước vào phòng họp, Lan Hiểu San cùng hai nhân viên của mình đứng chờ bên ngoài cửa, bọn họ đang đợi Đinh Nhị Cẩu đi vào trước giải quyết vụ vũ khí của Hạ Bân.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tiến đến, Hạ Bân cùng Lưu Chấn Đông đều đứng lên chào, mới vừa rồi Chu Hồng Kỳ đã nói rất rõ cùng với hai người rồi, nàng đã không còn được phân công quản lý đội cảnh sát hình sự, về sau là để cho Đinh Nhị Cẩu phó cục trưởng trực tiếp phân công quản lý đội cảnh sát hình sự.
– Tất cả ngồi xuống đi, chị Hồng Kỳ đã thông báo xong rồi phải không?
– Đều nói xong, Đinh phó cục nói vài lời đi…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Tôi cũng không có gì để nói… Đúng rồi… lấy súng của hai người ra để tôi xem một chút, vừa rồi tôi mới xin được cấp trên một lô súng kiểu mới, để xem súng như thế nào có cần thay đổi chưa?
Đinh Nhị Cẩu làm như vô tình nói ra, Chu Hồng Kỳ ngạc nhiên, thằng này có ý gì đây…
…
– À… có kiểu súng mới rồi hả?
Hạ Bân trên mặt vui vẻ hỏi, vô cùng sảng khoái đem súng của mình móc ra, đưa cho Đinh Nhị Cẩu, hắn vừa lấy tới liền đem băng đạn tháo ra, lúc này Lưu Chấn Đông cũng đưa súng cho Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng không nhìn tới, chỉ lấy tay khều một cái đẩy khẩu súng cách xa tầm với của Hạ Bân.
– Lan bí thư… vào đi.
Đinh Nhị Cẩu hướng ngoài cửa hô.
Ngoại trừ Đinh Nhị Cẩu, trong phòng ba người khác đều sửng sốt, không biết Đinh Nhị Cẩu đang bày ra trò gì?
– Hạ Bân… có vụ án này liên quan đến ông, theo chúng tôi giải thích một chút…
Lan Hiểu San mặt lạnh như băng nói ra.
– Hả… tôi có chuyện gì, đây là ý gì?
Hạ Bân biến sắc, thoáng cái đỏ lên vì tức giận, nhìn Đinh Nhị Cẩu lớn tiếng chất vấn, nhìn về phía trên rất giống là bị oan ức.
– Hạ Bân đó là Lan bí thư nói, hiệp trợ điều tra, nếu không có việc gì thì ông lại quay trở về, bọn họ là Kỳ ủy của cục công an nên có được quyền lực này. À… Lan bí thư, chị có báo cáo về cho bên Kỷ ủy thành phố chưa?
– Kỷ ủy thành phố đương nhiên là biết đến, Hạ Bân… chúng ta chỉ là muốn ông giải thích một việc, chứ không phải là song quy (*nhà nước điều tra). Nếu biết gì thì cứ nói rõ ra, vì việc này cũng không phải là chuyện của ông, thôi đừng làm chậm trễ thời gian, đi thôi.
Khi người của Lan Hiểu San đem Hạ Bân mang đi, Chu Hồng Kỳ vô cùng bất mãn bực tức nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi:
– Đinh Trường Sinh, đây là ý gì… vì sao tôi không biết đến việc này?
– Chính em cũng không biết, sáng sớm bên Kỷ ủy gọi em đến văn phòng tới thông báo cho biết, việc này em cũng không biết rõ ràng, bất quá cũng may là em thông minh, nên mới không có xảy ra việc gì, Lưu Chấn Đông, súng của anh đây, lấy đi, tạm thời anh thay mặt làm đội trưởng đội hình sự, tối nay có thì giờ rảnh không?
– Đinh phó cục, như vậy có thích hợp không, tôi sợ…
– Anh sợ cái gì chứ, tối nay tôi mời anh ăn cơm, đừng quên nhé, tám giờ tối.
Đinh Nhị Cẩu đem súng đẩy cho Lưu Chấn Đông nói.
Chu Hồng Kỳ giận dữ nhìn Đinh Nhị Cẩu, thật muốn đá hắn vài cước, nhưng nơi này là phòng họp, với lại Lưu Chấn Đông vẫn còn đây, cho nên đành nhẫn nhịn lại.
– Đinh phó cục, Chu phó cục, tôi đi trước.
Lưu Chấn Đông cũng đã nhìn ra Chu Hồng Kỳ đang nổi hỏa khí, cho nên tranh thủ thời gian vọt lẹ.
– Nói đi, có cái gì bất mãn, vừa rồi em đã giải thích qua rồi, người Kỷ ủy tìm cơ hội này bắt người, trước đó thì em cũng không biết, với lại Hạ Bân cũng thật sự có vấn đề, về chuyện này em tin vào Lan Hiểu San, nên chị ấy mới nhúng tay vào.
– Hừ… các ngươi thích làm sao thì làm, nhưng đừng lấy ta ra làm bình phong, chúng ta đang làm công tác bàn giao, Kỷ ủy tới bắt người, đây là ý gì.
Chu Hồng Kỳ rất bất mãn nói.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Chu Hồng Kỳ, hắn thật sự là nghĩ mãi mà không rõ vì sao Chu Hồng Kỳ lại nổi giận đến mức như thế, ở trong mắt hắn xem ra chuyện này cũng không có gì quan trọng, với lại việc dựa vào cuộc họp để đến bắt người đây cũng không phải là bí thư Lan Hiểu San của ban kỷ luật thanh tra lần đầu tiên áp dụng, thật sự là hắn không hiểu nổi Chu Hồng Kỳ.
Thật ra thì Đinh Nhị Cẩu không hiể, Chu Hồng Kỳ tức giận không phải là vì Lan Hiểu San mượn cơ hội bàn giao đến bắt người, mà là nàng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cùng Lan Hiểu San một xướng một họa ăn khớp với nhau nên nổi cơn ghen, lúc này mới nổi đóa, nhưng việc đã đến nước này, Đinh Nhị Cẩu cũng không biết nói cái gì nữa, đành đứng lên đi rồi, nếu còn ở lại, không khéo Chu Hồng Kỳ sẽ đạp hắn mấy cước.
Đinh Nhị Cẩu cũng không trở về phòng làm việc của mình, mà là đến đội cảnh sát hình sự, tại đây giờ mình sắp thành thổ địa rồi, cho nên muốn đi vòng vòng tìm hiểu thêm đấy…
– Đinh phó cục…
Lưu Chấn Đông vẫn còn ở bên trong phòng làm việc của hắn, Hạ Bân bị ban kỷ luật thanh tra cục công an mang đi mọi người chưa có biết, Lưu Chấn Đông cũng không có chính mình tuyên bố là sẽ đảm nhận thay mặt đội trưởng…
– Ừ, anh triệu tập mọi người, tôi muốn nói vài câu…
– Vâng… chỉ có mấy người đi công tác bên ngoài, lúc nào bọn họ trở về tôi sẽ thông báo tiếp.
…
– Này… mọi người yên tĩnh một chút, tôi có vài lời, đội trưởng đội hình sự Hạ Bân bởi vì liên quan đến một vụ án, vừa mới bị ban kỷ luật thanh tra của cục công an mời đi, đồng chí Lưu Chấn Đông sẽ tạm thời nắm quyền đội trưởng… còn có chuyện này, từ hôm nay trở đi phó cục trưởng Chu Hồng Kỳ sẽ không còn quản lý đội cảnh sát hình sự, mà do tôi trực tiếp quản lý, nếu ai có vấn đề gì khó khăn, có thể gọi đến cho tôi… tốt rồi… mọi người trở về làm việc đi, Chấn Đông… tôi đến phòng làm việc của anh một chút.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Lưu Chấn Đông mau dẫn Đinh Nhị Cẩu đến phòng làm việc của hắn, rất đơn giản, một cái bàn hai cái ghế, còn lại trên mặt bàn thì để một vài tài liệu hồ sơ.
– Ngồi đi… về vụ án của Khang Minh Đức kia, có tiến triển gì không?
Đinh Nhị Cẩu không chút khách sáo ngồi xuống liền hỏi.
– Về cơ bản không có phát hiện được gì, theo điều tra tại cục tài chính, số tài khoản được chuyển đến từ cục tài chính là 1000 vạn khối tiền, CMND mở tài khoản là của một người là đã chết nhiều năm rồi, cho nên tiền đi nơi nào cũng không có nắm được, vụ án này mặc dù là trọng án bị các lãnh đạo đốc thúc, nhưng tiến triển không bao nhiêu.
– Chấn Đông… nếu tiếp tục như vậy thì không được, vụ án này ảnh hưởng quá xấu, đầu tiên tôi muốn bắt đầu từ vụ án này làm chỗ đột phá, anh là cảnh sát có thâm niên tại Hồ Châu rồi, trong tay chắc cũng có mấy nội tuyến, nhìn xem, phát động quan hệ, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm được manh mối.
– Đinh phó cục, từ lúc đó đến giờ, chiêu nào có thể sử dụng được đều đã dùng, nội tuyến chúng tôi cũng tìm đến, nhưng là vụ án này giống như là tà môn, một điểm manh mối đều không có, chúng tôi đã phân tích, là người bên ngoài đến đây làm, chỉ làm một vụ nào, làm xong đã rời đi khỏi Hồ Châu.
– Đây là có thể như vậy, nhưng không nhất thiết là người bên ngoài làm, chính tôi tại thành phố Bạch Sơn cũng gặp được một vụ án đồng dạng như thế này, tôi có thể đã cùng nghi phạm đối mặt, nhưng chỉ là là bắn nhau, nhưng tôi tin rằng vụ án này cùng vụ án nổ tung chết người của là cùng một người làm, đó chính là Cát Hổ.
– Đinh phó cục, tại Bạch Sơn cậu đã đối diện với Cát Hổ?
Lưu Chấn Đông sững sờ hỏi.
– Đúng… lúc ấy suýt chút nữa là tôi đã trúng đạn của hắn, mẹ kiếp… thằng này là dân liều mạng.
Đinh Nhị Cẩu tức hận nói.
– Về vấn đề Cát Hổ, bản án Khang Minh Đức tôi đã từng thảo luận qua, nhưng Hạ đội trưởng cho rằng không có khả năng đó, với lại chúng tôi cũng không có chứng cứ, cho nên không giải quyết được gì, và mặc dù tôi làm đội phó đội cảnh sát hình sự, kỳ thật hoàn toàn là dạng bị bài xích, đối với vấn đề của bản án, thậm chí hoạt động còn không bằng một người cảnh sát bình thường…
– Mang hồ sơ bản án của Khang Minh Đức đến đây, chúng ta nghiên cứu qua một chút.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 11:39 (GMT+7) |