Thế nhưng nghi hoặc thuộc về nghi hoặc, cũng phải dựa theo ý tứ của Kiều Hồng Trình, đem toàn bộ hồ sơ lý lịch về Đinh Nhị Cẩu truyền cho văn phòng ủy ban tỉnh.
Đối phó xong với Kiều Hồng Trình, ông lập tức gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, lúc này Đinh Nhị Cẩu uống rượu vang xong rồi ngủ trên ghế sa lon rồi, nghe tiếng điện thoại di động kêu vang, xem lại là số của Cố Thanh Sơn, hắn lập tức tỉnh lại…
– Cha nuôi, mẹ nuôi tất cả đều tốt chứ?
– Được, chúng ta đều tốt, con ở Giang Đô có phải là gây rắc rối gặp phải tai họa rồi phải không?
Cố Thanh Sơn cân nhắc một chút rồi hỏi.
– Gặp rắc rối? Không có a, sao vậy cha nuôi, có phải là lại có người nói bậy nói bạ?
Đinh Nhị Cẩu nhướng mày hỏi.
– Thật ra thì không có, cha chỉ hỏi một chút, tại vì mới vừa rồi ở văn phòng ủy ban tỉnh muốn xem hồ sơ lý lịch của con, cha còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Cố Thanh Sơn lại nghĩ tới phải chăng là Đinh Nhị Cẩu tại Giang Đô đã làm nên cái trò gì nên để cho lãnh đạo chọn trúng, muốn đem Đinh Nhị Cẩu điều đến thành phố Giang Đô?
– Muốn xem hồ sơ lý lịch của con? Ồ… hay là sắp thăng quan à?
Đinh Nhị Cẩu đùa giỡn hỏi.
– Cha không biết, nhưng việc này con phải coi như là không biết, cha đem chuyện này nói cho con biết, đã là vi phạm kỷ luật rồi, hiểu chưa?
Cố Thanh Sơn dặn dò.
– Yên tâm đi cha nuôi, con biết phải làm gì, cha và mẹ nuôi chú ý thân thể nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Để điện thoại xuống, Đinh Nhị Cẩu liền nghĩ thầm, văn phòng ủy ban tỉnh điều tra hồ sơ lý lịch của mình để làm gì, nhưng nếu đã là văn phòng ủy ban tỉnh, thì chắc chắn là cùng với Kiều Hồng Trình không thoát khỏi liên quan, lão này đến cùng muốn làm cái gì đây này?
…
Xem qua hồ sơ lý lịch của Đinh Nhị Cẩu từ phòng tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu gửi tới kèm đánh giá: “Đúng người, được việc.”
Đừng nhìn mấy chữ này là đơn giản, đây chính là lời phê trạng thái lý tưởng về con đường sĩ đồ, rất nhiều người muốn làm, cố gắng để được phê mấy chữ như vậy, nhưng vẫn không được như mong muốn, cho nên cái này cũng còn có vận khí ở bên trong của mình nữa.
Cho dù nếu như Đinh Nhị Cẩu không được đánh giá mấy chữ như vậy, thì Kiều Hồng Trình vẫn rất thưởng hắn đấy, bởi vì Đinh Nhị Cẩu so với hắn còn thảm hại hơn, tuy nhà Kiều Hồng Trình nghèo, nhưng đến nay cha mẹ vẫn còn, hắn còn có thể tận hiếu với song thân, còn Đinh Nhị Cẩu thì cha mẹ không còn, thậm chí ngay cả thân thích cũng không có, điều này làm cho Kiều Hồng Trình có xuất thân cùng khổ cảm thấy thân thiết, cái này được gọi là hiệu ứng đồng cảm.
Buổi chiều, trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang cùng Tương Ngọc Điệp mặt đối mặt, giơ rượu vang đỏ cạn ly, thì Kiều Hồng Trình gọi điện thoại đến.
– Alo?
Đinh Nhị Cẩu thấy là số điện thoại từ Giang Đô, nhưng hắn cùng ủy ban thật đúng là không có liên hệ gì, nên không biết đây là điện thoại của ai.
– Có phải là Đinh Trường Sinh? Tôi là Kiều Hồng Trình…
– Kiều Trinh… A… Kiều chủ nhiệm, anh khỏe chứ, đã trễ thế như thế này mà vẫn còn đang làm việc, vất vả…
– Tôi báo cho cậu một việc, tối ngày mai chủ tịch Lương có thời gian một tiếng, sau chín giờ tối, cậu báo cho Thạch bí thư biết, sau đó nhắn tin cho tôi biết nhé.
Kiều Hồng Trình không đợi Đinh Nhị Cẩu nói xong ngắt lời hắn nói ra.
– Há, được rồi… À… Kiều chủ nhiệm, thời gian này chủ nhiệm cũng bận rộn, hay là cho tôi số điện thoại di động đi, sợ đến lúc đó anh không có ở phòng làm việc, tôi lại tìm không gặp anh…
Đinh Nhị Cẩu đem ly rượu đặt ở trên bàn, ngón tay ung dung gõ mặt bàn nói ra.
– Được rồi… số điện thoại di động của tôi đây.
Kiều Hồng Trình không do dự, trực tiếp đem số điện thoại nói cho Đinh Nhị Cẩu.
Kiều Hồng Trình lập tức cho số nên Đinh Nhị Cẩu có một cảm giác ôn hòa, cao hứng giơ ly lên, cùng Tương Ngọc Điệp chạm một cái.
– Chuyện gì mà cao hứng như thế?
Tương Ngọc Điệp kẹp con tôm để trong khay cho Đinh Nhị Cẩu rồi hỏi.
– Kiều chủ nhiệm của văn phòng ủy ban tỉnh mới tới, đối với chúng ta tại đây vẫn còn chưa quen, cho nên trong lúc làm việc khó tránh khỏi dò xét cẩn thận với nhau, nhưng người này bây giờ rất thú vị, đã trễ như thế này mà còn gọi điện thoại cho em, thật sự là càng ngày càng có ý tứ.
– Chuyện gì vậy… nghe nói chị cũng choáng váng luôn… giờ uống hết ly này coi như xong đi.
Tương Ngọc Điệp nói ra.
– Đây là một ly cuối cùng sao?
Đinh Nhị Cẩu nhìn sắc mặt đỏ thắm Tương Ngọc Điệp thật là kiều diễm động lòng người, vì vậy đem ly rượu bỏ lên bàn, nâng cằm lên hỏi.
– Em còn muốn uống thêm à?
– Ừ, nhưng uống kiểu như thế này không có ý nghĩa, đến đây em chỉ cho chị một kiểu uống mới.
Đinh Nhị Cẩu khẽ vươn tay đem nắm lấy tay Tương Ngọc Điệp, nàng đành đứng dậy vượt qua bàn ăn đến bên người Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu kéo một phát, Tương Ngọc Điệp vừa vặn ngã vào trong ngực của hắn, đặt mông ngồi ở trên đùi của hắn.
– Làm cái gì… nhìn cái dạng háo sắc nham nhở của em, biết ngay là không yên lòng rồi.
Tương Ngọc Điệp tuy nói như vậy, nhưng vẫn cùng Đinh Nhị Cẩu cùng một chỗ, chỉ có như vậy nàng mới cảm giác được mình đang sống chân chính trong cái thế giới này, chứ không phải như cái xác không hồn.
– Rượu ngon như vậy, dùng ly rượu uống thật là đáng tiếc.
Đinh Nhị Cẩu một bên xoa lấy bàn tay Tương Ngọc Điệp vừa nói.
– Không dùng ly uống rượu, chẳng lẽ cầm chai rượu uống à?
Tương Ngọc Điệp cười nói…
– Rượu ngon như vậy, đương nhiên là phải dùng cách uống cao cấp nhất rồi.
Đinh Nhị Cẩu tại trên môi đỏ mọng của nàng chỉ tay một cái, Tương Ngọc Điệp vẫn chưa hiểu hắn có ý gì.
– Không rõ… có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể ở bên tai của nàng dùng lời lẽ dễ hiểu giải thích qua một lần, làm cho Tương Ngọc Điệp đỏ bừng cả khuôn mặt, khi đã hiểu cái gì là uống cao cấp nhất…
Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của Đinh Nhị Cẩu, Tương Ngọc Điệp uống đầy một ngụm rượu, sau đó đưa miệng mình chạm cùng miệng Đinh Nhị Cẩu, mớm qua miệng của Đinh Nhị Cẩu một nửa, một nửa để lại cho mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/04/2020 11:29 (GMT+7) |