Để Khôn Thành không nghĩ ra La Bàn Hạ cùng Thạch Ái Quốc sẽ có giao dịch gì.
– Giao dịch này nếu như không phải là phó chủ nhiệm, thì là vị trí bí thư.
Sở Hạc Hiên nói lời kinh người.
– Vị trí bí thư? Không thể, Thạch Ái Quốc sẽ không nhượng bộ như vậy đâu.
Để Khôn Thành lắc lắc đầu nói.
– Khôn Thành… ông còn không nhìn ra được sao, cho dù là bất cứ ai làm bí thư, bất quá chỉ là một vai nhìn xem Đinh Trường Sinh mà thôi, nói một cách khác, tất cả mọi chuyện trong khu khai phát vẫn là do Đinh Trường Sinh định đoạt, bí thư thì đoán chừng chỉ có quyền hạn báo cáo về lãnh đạo, không có quyền hạn quản Đinh Trường Sinh.
– Điều này có thể sao? La Bàn Hạ chẳng lẽ yếu như một cái gân gà?
Để Khôn Thành không tin nói.
– Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán, nếu quả thực là như vậy, thì quyền hành của Đinh Trường Sinh có thể quá lớn, nếu chúng ta dẫn tới các hạng mục đầu tư, thế tất yếu là phải vào khu đang phát triển, đến lúc đó chỉ sợ là mình đào ao cho người khác thả cá.
Sở Hạc Hiên cau mày bất đắc dĩ nói.
Trong lúc nhất thời Để Khôn Thành cũng lâm vào trầm mặc, không thể không nói, Sở Hạc Hiên so với chính mình nhìn thấu đáo hơn nhiều, phân tích vừa rồi làm cho Để Khôn Thành hiểu được, Thạch Ái Quốc tính toán quá kỹ lưỡng, còn mình mới vừa rồi còn hổn hển nóng giận, vừa mới bắt đầu thì mình đã bị động rồi, nếu là như vậy, còn không bằng cùng Thạch Ái Quốc cũng làm cái giao dịch, mình cũng đưa ra người tuyển chọn, để tránh về sau mình không có thu hoạch được gì.
…
Từ phòng làm việc Thạch Ái Quốc đi ra, Đinh Nhị Cẩu lái xe đến khu đang phát triển, Thạch Ái Quốc đã yêu cầu hắn nhanh chóng xắn tay vào việc, như vậy thì phải tìm hiểu trước một chút tình huống hiện trạng của khu khai phát, khi xe chạy đến trên con đường này, khiến cho Đinh Nhị Cẩu vô cùng thất vọng.
Đầu tiên là hạ tầng cơ bản nhất của khu khai phát, chính là trước phải giải phóng mặt bằng sạch sẽ, sau đó tựu là làm đường, phân chia lô đất ô lưới, hệ thống thoát nước, nhưng ở chỗ này, Đinh Nhị Cẩu không có thấy bộ dáng gì của cơ sở hạ tầng nào cả, chỉ toàn đất và đất…
Lũ lụt qua đi đã lâu rồi, mà hai bên đường rãnh thoát nước tắc nghẽn, không có tác dụng thoát nước nữa, có rất nhiều con đường sau khi trải qua trận lũ lụt nền đường đã sụp xuống, từng cái ổ gà ổ voi xuất hiện không ít, nếu không nhờ xe Đinh Nhị Cẩu thuộc loại có tính chất việt dã chỉ sợ là phải kêu xe tải đến kéo rồi.
Bởi vì vừa mới đầu xuân, cho nên đất đai hoang hoàn thê lương, liếc nhìn lại, một điểm sinh cơ cũng đều không có, trung tâm quản lý khu khai phát phát nằm tại vị trí trung tâm thì còn tạm được, vì con đường này có nền tương đối cao, nên nước lũ lụt đã rút sạch sẽ, không giống như những con đường khác, không có người thu xếp lại việc thoát nước.
Mặc dù biết Trần Khánh Long tiền nhiệm thư ký của Thạch Ái Quốc tại khu đang phát triển làm phó chủ nhiệm, nhưng từ khi hắn đến, Đinh Nhị Cẩu cũng không có cùng hắn liên hệ, không nghĩ đến lần này lại phải giao thiệp với hắn rồi.
Bất quá để cho Đinh Nhị Cẩu mở rộng tầm mắt, khu nhà quản lý khu đang phát triển chỉ là kiến trúc tạm bợ, dùng kết cấu bằng thép xây dựng 2 tầng lầu nhỏ trên mảnh đất to, trong sân một gốc cây xanh cũng không có.
Trên đoạn đường này hơn mười cây số, Đinh Nhị Cẩu đếm được chỉ có bảy cái xí nghiệp, Đinh Nhị Cẩu không biết có phải là vì vừa mới sau tết, chẳng nhìn thấy có bao người…
Đinh Nhị Cẩu lái xe lái đến cổng khu quản lý, đại môn khóa chặt, kiếm một người cũng không trông thấy, hắn ấn kèn xe, cũng không có ai ra trái lại chỉ có hai con chó chạy ra sủa ầm ỉ, cứ như vậy đã qua 10 phút, từ lầu hai chậm rãi bước ra một người tuổi còn trẻ.
– Có chuyện gì vậy? Chưa đến ngày làm việc, qua mấy ngày nữa hãy đến a.
Người trẻ tuổi vừa đếm bài trong tay vừa hô to.
– Tôi tìm lãnh đạo có việc, mở cửa đi.
Đinh Nhị Cẩu hô.
Người trẻ tuổi không kiên nhẫn được nữa khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vẫn không rời đi, bên dưới thì chó sủa đến lợi hại, vì vậy thở hổn hển từ lầu hai đi xuống.
– Rốt cuộc là anh muốn cái gì?
Người trẻ tuổi đến cổng xem xét, hắn không biết người, nhưng hắn nhận thức được chiếc xe, chiếc xe này thuộc loại đắt tiền, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu cũng ra vẻ có khí chất, nên câu nói cũng dịu lại.
– Tôi là thương gia từ trên tỉnh thành, tới xem ở đây có cơ hội đầu tư hay không? Như thế nào, lãnh đạo của anh không có ở đây không sao?
– Không có… chỉ có tôi trực ở phòng làm việc, vào đi… có chuyện gì cứ nói trước với tôi, tôi sẽ báo cáo.
Người trẻ tuổi lúc này đối với Đinh Nhị Cẩu ngược lại thì có vẻ hòa nhã, bởi vì Đinh Nhị Cẩu lấy ra một gói thuốc lá, rồi đưa qua hàng rào cho đối phương.
Vì thế Đinh Nhị Cẩu có thể lái xe vào trong sân, theo người trẻ tuổi lên lầu hai, quả nhiên, tại đây còn có ba người đang chơi bài, Đinh Nhị Cẩu ngồi một bên nhìn trong phòng làm việc bày biện, tuy tòa nhà quản lý khu bên ngoài nhìn vào thì thấy rất đơn sơ, nhưng trong phòng thì lắp đặt thiết bị lại không đơn giản, tất cả ghế salon đều bằng da thật, trên sàn còn phủ lên sàn gỗ…
– Mấy người bọn họ là bảo vệ của các xí nghiệp phụ cận, anh xưng hô như thế nào?
Người trẻ tuổi hỏi.
– À… tôi họ Đinh, tới xem một chút tình huống của khu khai phát, vì tôi cùng một người bạn muốn xây dựng một nhà máy nước giải khát, nên nhìn xem nơi này có phù hợp hay không.
Đinh Nhị Cẩu bịa chuyện nói.
– Nhà máy đồ uống? Làm nơi đây thì có thể được đấy, không nói gạt anh, tại đây trước kia đều là đồng ruộng tươi tốt, cách về hướng đông mười km là hồ Lạc Mã, hồ nước này có chất lượng nước rất tốt, nếu anh làm nước giải khát thì cách điều chế là mấu chốt, nhưng về phần chất lượng nước cũng rất trọng yếu đấy, tôi thấy anh có thể suy nghĩ về vấn đề này ở nơi đây.
Người trẻ tuổi thẳng thắn nói, cũng rất đúng với ý của Đinh Nhị Cẩu.
…
– Ưm… anh nói thấy cũng có lý, tôi phải xưng hô với anh như thế nào đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tôi làm văn phòng khu đang phát triển, tên Trương Minh Thụy, hôm nay lãnh đạo không có ai ở đây, nếu anh quả thật muốn đầu tư, qua tháng hai thì đến đây.
Trương Minh Thụy nói ra.
– Há, vậy thì trễ quá. À… nơi đây sao thấy tiêu điều quá vậy?
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi ra ngoài, từ phía hành lang nhìn xem ra bên ngoài, nơi này là lầu hai, cho nên tầm mắt nhìn khá rộng, nhìn quan sát chung quanh, một cảnh tượng vô cùng suy bại.
Trương Minh Thụy giờ thì cũng nhìn ra người này hình như là không đơn giản, mới vừa rồi là thấy được bảng số xe là của tỉnh thành, hơn nữa bảng số xe là 8888, cái bảng số xe này giá trị phải hơn mấy triệu, cho nên trong nội tâm càng thêm dè đặt đối với Đinh Nhị Cẩu.
– Thật ra thì khu đang phát triển này cũng không tệ lắm, bởi vì năm trước hồ Lạc Mã vỡ đê, ở đây cũng bị gây ngập lụt, bây giờ thì trong thành phố đã tăng cường năng lực chống lũ tại hồ Lạc Mã rồi, về sau tuyệt đối sẽ không sao nữa.
– Nhưng mà vắng lặng như vậy, nhìn thấy cũng là lạ làm sao đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ, đúng thế, nhưng mà sắp tới khu đang phát triển đang tập trung kiến thiết lại, cho nên có khả năng đến đầu tư nhiều xí nghiệp, trong thời gian này nếu anh muốn đầu tư thì hãy nhanh chóng, đến sớm thì còn có thể lựa chọn được vị trí tốt, mọi phương diện khác cũng được ưu đãi không ít, nếu tới muộn thì phải ra bên ngoài xa…
– Không sao cả, bên ngoài xa cùng với nội bộ có gì khác nhau sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Cũng không khác nhau gì cả, bất quá là chọn được vị trí trung tâm vẫn tốt hơn, anh thấy đúng không…
Trương Minh Thụy vốn là muốn nói thêm gì, nhưng do dự một chút rồi thôi.
– Anh nói cũng có đạo lý, thôi tôi đi trước, hôm nào sẽ quay trở lại…
Đinh Nhị Cẩu nói.
Trương Minh Thụy chẳng những là đi xuống lầu, mà còn tiễn đưa Đinh Nhị Cẩu đến tận cổng, nhìn xem chiếc xe hơi biến mất ở trong bụi mù, Trương Minh Thụy đột nhiên nhớ qua người này mình đã gặp qua ở nơi nào đó rồi, nhưng trong lúc nhất thời thì không nghĩ ra.
Có thể nói, chuyến đi này I Đinh Nhị Cẩu thật sự là quá thất vọng, vốn nghĩ đến cho dù là khu đang phát triển hiện trạng không lý tưởng, nhưng không ngờ tệ hại đến cái dạng này, bây giờ xem ra, thật đúng là nát đến mức không thể nát hơn rồi.
Không thể không nói, quyết sách Thạch Ái Quốc là chính xác, bây giờ tâm tư của dàn lãnh đạo cũ của khu khai phát đã không có tập trung triển rồi, nơi nào mà có cơ quan chính phủ nghỉ tết đến tận đầu tháng hai mới đi làm lại, chẳng lẽ trong thành phố cũng không ai biết việc này sao?
Nghĩ tới đây, Đinh Nhị Cẩu không ngồi yên được nữa, lái xe quay trở về thành ủy, nhưng Trương Hòa Trần lại cho biết là Thạch Ái Quốc có việc nên đã về nhà trước rồi.
Lúc này còn sớm như vậy, nên, Đinh Nhị Cẩu cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe đến khu cư xá thành ủy, có một số việc đã không thể chờ đợi thêm nữa, cho nên Đinh Nhị Cẩu muốn đề nghị với Thạch Ái Quốc, khu đang phát triển tốt nhất điều chỉnh thì phải tiến hành ngay, cho dù là mới đầu chỉ có một mình hắn, những người khác từ từ sẽ đến sau.
Thế nhưng Thạch Ái Quốc hiện tại lại đang gặp phải sự tình so với Đinh Nhị Cẩu còn bết bát hơn, giờ phút này Tiêu Hồng không ở nhà, chỉ có hai cha con Thạch Ái Quốc ở nhà trong thư phòng, ngồi đối mặt nhau, không ai nói một lời, nhưng nếu nhìn kỹ, sắc mặt Thạch Ái Quốc đang giận dữ, còn Thạch Mai lại có một sắc thái đắc ý…
– Những thứ này làm sao con có được? Đinh Trường Sinh đưa cho con sao?
Thạch Ái Quốc mặt tái xanh hỏi.
– Không phải, là tự con theo dõi Tiêu Hồng chụp được, con từ lâu đã có cảm giác chuyện không bình thường, thường xuyên vắng nhà xử lý việc công ty, Tiêu Hồng có bổn sự kia sao? Con cùng với Tiêu Hồng học bốn năm đại học, con hiểu Tiêu Hồng hơn cha mà, không biết trời cao đất rộng, còn muốn dựa vào quyền lực của cha bắt chước người ta đua đòi, đây thật là một chuyện nực cười.
Thạch Mai Trinh cười lạnh nói.
– Những tấm hình này quả thật là chính con chụp sao? Còn có ai khác biết không?
Thạch Ái Quốc hỏi lại lần nữa.
– Cha… đến bây giờ mà cha vẫn còn không tin con sao? Cha xem Tiêu Hồng khoác tay của người đàn ông khác, trên mặt thì lộ ra vẻ say mê, nếu bọn họ không có gì, đánh chết con cũng không tin.
Thạch Mai Trinh tiếp tục nói.
– Đã đủ rồi… đi ra ngoài.
Thạch Ái Quốc hét lớn, đem Thạch Mai Trinh đuổi ra ngoài.
Thạch Mai Trinh không nghĩ tới mình có hảo tâm mà không có được báo đáp, lại còn bị bị trách cứ, trong cơn tức giận, vừa khóc vừa chạy ra cửa, vừa vặn gặp Đinh Nhị Cẩu vừa mới lái xe đến cửa.
– Chuyện gì vậy? Lại cùng Tiêu Hồng cãi nhau?
Đinh Nhị Cẩu kéo Thạch Mai Trinh lại hỏi.
– Thả ra, để cho chị đi.
Thạch Mai Trinh thở hổn hển nói.
– Được… được, ngồi vào xe của em, em đưa chị đi.
Vì thế khuyên can Thạch Mai Trinh rồi nhét nàng vào trong xe, sau đó đành phải lái xe ra khỏi cư xá thành ủy, hắn sợ nàng lại xuống xe chạy lung tung, nên lái xe đi ra vùng ngoại ô, chẳng hiểu vì sao rốt cuộc lại chạy đến địa bàn khu khai phát.
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chị cãi với cha mình hay là cãi nhau với Tiêu Hồng?
Đinh Nhị Cẩu sau khi thấy Thạch Mai Trinh an tĩnh lại, vì vậy nhẹ lời hỏi.
– Chị thấy cha già nên hồ đồ rồi, đúng là chó cắn Lã Động Tân, toàn bộ việc chị làm là vì tốt cho ông ấy, vậy mà còn bảo chị cút ra ngoài.
Thạch Mai Trinh tức giận nói.
Nghe qua Đinh Nhị Cẩu đã minh bạch, xem ra là cùng Thạch Ái Quốc cãi nhau, chỉ là không biết nguyên nhân thật sự, bất quá theo Đinh Nhị Cẩu suy đoán, là liên quan đến cùng Tiêu Hồng.
– Chị làm cái gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu tò mò hỏi.
– Chị chụp lén hình Tiêu Hồng cùng với nhân tình của ả, cha chẳng những không cảm kích, còn đuổi chị ra ngoài, em nói thử xem có phải là già quá nên hồ đồ rồi?
– Cái gì? Chị chụp ảnh Tiêu Hồng?
Đinh Nhị Cẩu cả kinh, tuy Đỗ Sơn Khôi nói gần đây Tiêu Hồng đã rất quá đáng, không có chút nào cẩn thận, chẳng lẽ vì thế tạo cho Thạch Mai Trinh có cơ hội? Coi như đã xong… Thạch Ái Quốc làm sao chịu nổi sự đả kích này chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/04/2020 11:29 (GMT+7) |