Thạch Ái Quốc sau khi xem xét tất cả mọi người lên tiếng, thì nói:
– Nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến, chúng ta biểu quyết đi…
Tuy Thạch Aí Quốc nói hời hợt, nhưng tất cả đều thấy được trong mắt Thạch Aí Quốc đang phẫn nộ, bởi vì nếu như mỗi một sự kiện gì cũng cần phải biểu quyết trong thường ủy hội, vậy thì có nghĩa là bí thư thành ủy không có thể khống chế được cục diện, đây mới là sự khiêu chiến đối với quyền uy của bí thư thành ủy.
Nếu có kết quả như vậy thì Để Khôn Thành rất là hài lòng, ông sợ nhất chính là Thạch Aí Quốc sẽ được bền chắc như thép, sợ vì chuyện La Bàn Hạ ủng hộ Đinh Nhị Cẩu đến khu đang phát triển làm chủ nhiệm, đây cũng xem như là gián tiếp ủng hộ Thạch Aí Quốc.
Nhưng kết quả bây giờ đây, Thạch Aí Quốc cũng không có được sự ủng hộ của La Bàn Hạ, nên làm cho Để Khôn Thành thấy được hy vọng, cho nên ông rất muốn cục diện này sẽ xảy ra tranh luận.
Cho nên sau khi nghe Sở Hạc Hiên đề nghị, liền chủ động đi đến nhà của La Bàn Hạ, biểu đạt một chút thiện ý của mình, đương nhiên ông biểu thị sự ủng hộ với đề nghị tuyển chọn bí thư khu khai phát của La Bàn Hạ, đồng thời cũng đưa ra ý muốn bên mình có một phó chủ nhiệm nằm trong danh sách, vậy coi là đã đạt thành một cái giao dịch.
– Trước tiên là nói về đồng chí Lâm Xuân Hiểu, ai đồng ý đồng chí Lâm Xuân Hiểu là người ngoài đến Hồ Châu đảm nhiệm làm bí thư quản ủy hội của khu đang phát triển xin giơ tay lên…
Thạch Ái Quốc nói ra.
Không ngoài dự tính, La Bàn Hạ giơ tay lên, ngay sau đó là Để Khôn Thành và Sở Hạc Hiên, mọi người cũng không nghĩ tới là chủ nhiệm bên thông tin văn hóa Hà Lị Lị cũng đã giơ tay lên, nghe đồn Hà Lị Lị cùng Để Khôn Thành có quan hệ không tệ, chỉ là thông qua lần này biểu quyết, đã thấy rõ Hà Lị Lị đứng ở bên La Bàn Hạ mà còn vừa đứng ở một bên Để Khôn Thành, nhưng vô luận như thế nào, thì Hà Lị Lị không có ủng hộ Cố Thanh Sơn đây là sự thật.
Thạch Aí Quốc không có nhấc tay, cho nên Lâm Xuân Hiểu được bốn phiếu.
– Được rồi… đồng chí Lâm Xuân Hiểu được bốn phiếu, tôi không biểu quyết để khỏi ảnh hưởng đến mọi người…
– Tiếp theo là đồng chí Đường Linh Linh, ai đồng ý nàng xin giơ tay.
Thạch Ái Quốc nói ra.
Trước tiên nhấc tay chính là Cố Thanh Sơn, tiếp theo là Uông Minh Hạo, còn Đào Thành Quân thì không có nhấc tay, bởi vì ông là người của Thạch Aí Quốc, cho nên nếu ông giơ tay biểu quyết thì rất dễ dàng bị mọi người cho là theo ý của Thạch Aí Quốc…
Bí thư Chánh pháp ủy Lan Hòa Thành thì bỏ quyền không biểu quyết, cục diện như vậy cho dù là Thạch Aí Quốc có ủng hộ Cố Thanh Sơn, thì Đường Linh Linh vẫn không có phần thắng, biểu hiện Thạch Aí Quốc thì rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã bắt đầu cảnh giác, xem ra trong khoảng thời gian lâu nay, La Bàn Hạ vẫn luôn không có tiếng tăm gì, lần này bỗng nhiên làm ra chuẩn bị, tính toán rất là tốt a.
– Tốt rồi… kết quả lần này cũng đã rất rõ ràng, Thanh Sơn, ông có ý kiến gì thêm không?
– Được… tôi có vài lời, xem ra tất cả mọi người đều cho rằng bụt nhà không thiêng, nếu đây là ý của mọi người, tôi thiểu số phục tùng đa số.
– Đã là như vậy, chúng ta phải làm nhanh một chút, kể cả việc quan hệ với phòng tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, để đem đồng chí Lâm Xuân Hiểu có thể mau điều chuyển đến đây a.
Thạch Ái Quốc nói như nhạc dạo đã định rồi…
Khi nhận được điện thoại của Cố Thanh Sơn gọi tới, thì Đinh Nhị Cẩu đã có một loại dự cảm bất tường.
– Cha nuôi, như thế nào đúng lúc này lại gọi điện thoại, có việc gì sao?
Đinh Nhị Cẩu lúc này đang cùng Triệu Hòa Dương thảo luận công tác về khu khai phát, cho nên vừa thấy được điện thoại của Cố Thanh Sơn, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Mà lúc này đây điện thoại của Triệu Hòa Dương cũng vang lên…
…
– Chuyện bí thư khu khai phát đã có quyết định rồi, chính là Lâm Xuân Hiểu, tự con giải quyết cho tốt đi, cha nuôi không giúp được gì con rồi.
Cố Thanh Sơn có phần mệt mỏi nói ra.
– Cha nuôi, về chuyện này thì cha nuôi không thể khống chế được, cho dù là Lâm Xuân Hiểu đến đây, chẳng lẽ con là một thằng đàn ông lại sợ cô ấy, đúng không? Cha nuôi cũng đừng nên để bụng, con đã biết cha nuôi tận lực rồi.
– Đúng vậy… cha nuôi bị Để Khôn Thành lật ngược thế cờ là do cha chủ quan, lầu nay La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành hai người này không hề thấy tiếp xúc với nhau, không nghĩ tới trong mấy ngày ngắn ngủi đã liên hợp lại rồi, thật sự là khó lòng phòng bị ah…
– La Bàn Hạ vốn chính là người mà bí thư An Như Sơn đặt ở Hồ Châu để cân đối với bí thư Thạch Ái Quốc, vào thời khắc mấu chốt La Bàn Hạ sẽ giúp đỡ Để Khôn Thành, cho nên việc này cũng không có gì là kỳ quái.
Đinh Nhị Cẩu trấn an Cố Thanh Sơn nói ra.
– Nói như vậy thì tiểu tử ngươi đã thấy trước rõ ràng, như thế nào sao không sớm nhắc nhở cha nuôi?
Cố Thanh Sơn tức giận nói.
– Ha ha… cha nuôi là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, là lão giang hồ đầy kinh nghiệm, việc này còn cần phải con nhắc nhở sao? Con nghĩ đến cha nuôi cũng biết rõ chuyện này chứ…
Đinh Nhị Cẩu ủy khuất nói.
– Thôi con tranh thủ thời gian làm chuyện của con đi, cha nuôi bên này cũng chỉ có thể là tận lực kéo dài thêm chút thời gian, cho nên thời gian của con không có nhiều lắm, tốt nhất là làm thí điểm thật nhanh, trước khi Lâm Xuân Hiểu đến nhậm chức thì chuyện nên làm phải làm cho xong, miễn cho đến lúc đó luống cuống…
Cố Thanh Sơn ở trong điện thoại dặn dò nói.
…
Đinh Nhị Cẩu tiếp điện thoại xong quay trở lại phòng làm việc của Triệu Hòa Dương, thì Triệu Hòa Dương cũng vừa mới vừa mới nghe điện thoại xong, hai người nhìn nhau cười cười, như vậy rõ ràng tin tức trên thành phố thì ai đã đều biết.
– Triệu bí thư, còn chuyện kia thì thế nào đây?
Đinh Nhị Cẩu vẫn không buông tha ông, nếu đã phải đi, cũng phải giúp khu đang phát triển tảo thanh một ít chướng ngại, tuy Triệu Hòa Dương đối với Đinh Nhị Cẩu không có nghĩa vụ này…
– Đinh chủ nhiệm, cậu không thể bỏ qua cho tôi sao, mọi người đã đều biết việc này quyết định, tôi giờ bao biện liên quan đến chuyện kia thì không còn thích hợp.
Triệu Hòa Dương bất vi sở động, hắn bây giờ có ý muốn nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ đơn giản là như vậy.
– Nhưng thời gian thì không chờ đợi a, nếu như không trả đất đai lại cho dân, thì phải có tiền trả khoản bồi thường, nhưng nếu không có tiền trả, thì bọn họ sẽ gây náo loạn, đến lúc đó lại gây thêm phiền toái, với lại Triệu bí thư chỉ cần đồng ý với đề nghị này của tôi, đến lúc đó ông đi rồi, thì còn chuyện gì nữa mà lo, đúng ra chuyện này không phải là chuyện của tôi, tôi còn không sợ, vậy ông sợ cái gì chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói chuyện có chút không khách sáo, nhưng Triệu Hòa Dương chỉ mỉm cười, đối với việc khích tướng thì ông cũng không có hứng thú.
– Đinh chủ nhiệm, tâm tình của cậu thì tôi có thể lý giải, nhưng chuyện lớn như vậy, chúng ta lại không báo cáo lên trên, đến lúc đó xảy ra chuyện, thì cho dù tôi đi tới chỗ nào, việc này cũng không thoát thân được…
– Như vậy ông cho rằng nếu bây giờ thôn dân gây ồn ào, thì ông có thể thoát thân à, bây giờ đang là mùa xuân, là thời tiết tốt để gieo trồng, nếu làm trễ nãi vào mùa xuân, đến lúc đó còn xin chỉ thị thượng cấp, chờ thêm một thời gian để cấp trên đồng ý, chuyện gì cũng đã trễ nãi…
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói.
Triệu Hòa Dương cũng phải thừa nhận Đinh Nhị Cẩu nói rất đúng tình hình thực tế, nhưng ông lại không muốn gây chuyện, cho nên không dám gật bừa với đề nghị của Đinh Nhị Cẩu.
– Triệu bí thư, lời nói lời khó nghe, coi như là tôi van ông, mấy năm qua công tác khu khai phát có ra cái bộ dáng gì đâu, ông là người rõ ràng nhất, mặc dù có rất nhiều nguyên nhân, nhưng ông là bí thư, ông cho rằng do tại con người quyết định hay là mấy cái định mức kia quyết định?
Đinh Nhị Cẩu thay đổi sắc mặt, đã mềm không được, thì ta sẽ xé mở mặt ra nói dóc với ngươi.
– Đinh chủ nhiệm, đây là ý gì?
Đây là vết thương trong lòng của Triệu Hòa Dương, không ai dám vạch trần, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì mở ra chẳng nể nang ai…
Bất kỳ một quan viên nào cũng kiêng kỵ nhất là người khác vạch trần mình đảm nhiệm công tác không đạt được kết quả gì, đây là thể diện, người bình thường sẽ không nói thẳng ra như vậy, nhưng Triệu Hòa Dương gặp phải Đinh Nhị Cẩu, tiểu tử này hiện tại chỉ cần đạt được mục đích, chứ không quan tâm đến ý tứ.
Cho nên nếu Triệu Hòa Dương đã không muốn gánh lấy cái trách nhiệm này, như vậy thì hắn phải cùng ông ta tính sổ một chút, nếu đã phải đi, thì cũng phải đi một cách rõ ràng thì mới được…
– Triệu bí thư, ý của tôi đã rất rõ ràng rồi, một khu đang phát triển lớn như vậy mà chỉ có bảy tám cái xí nghiệp, cái này mà cũng gọi là khu đang phát triển sao? Thời gian năm năm từ khi Triệu bí thư tới nơi này, mảnh đất này cũng bỏ hoang năm năm, ông làm việc như thế này sao chứ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy cửa không khóa, nhưng hắn đã muốn xé mở mặt Triệu Hòa Dương, cho dù người khác có biết cũng không không sao, quả nhiên đúng lúc này rất nhiều người nghe được từ phòng làm việc của bí thư Triệu Hòa Dương tiếng cãi vã, ai cũng muốn biết Đinh chủ nhiệm mới tới này đang cùng với Triệu bí thư sắp phải rời đi, cãi nhau vì chuyện gì?
– Ý của cậu là do tôi mà đất bị bỏ hoang hay sao? Trách nhiệm tất cả là do tôi mà ra?
Triệu Hòa Dương giọng nói cũng cao lên.
– Trách nhiệm của ông có hay không thì giờ không còn trọng yếu nữa, quan trọng là… đất này đã bỏ hoang năm năm, ông có biết Thạch bí thư nói như thế nào không? Thạch bí thư nói khu đang phát triển của Hồ Châu chúng ta giờ thành cái nông trường để nuôi trâu bò rồi…
Đinh Nhị Cẩu thanh âm lại cũng thoáng cái cao lên rất nhiều.
Triệu Hòa Dương không trả lời, người bên ngoài cửa cảm thấy đây là Triệu Hòa Dương lúng túng rồi, bọn họ nhìn nhau, trong nội tâm đều đang suy nghĩ, họ Đinh này thật là có lá gan a, ngày đầu tiên mới đến đã sửng cồ với Trần Bình Thái, hiện tại lại đang cùng người đứng đầu trên danh nghĩa của khu đang phát triển đấu võ mồm, tiểu tử này có tật xấu, hay là lá gan to đây?
Nhưng trong phòng lại xuất hiện một cảnh tượng khác, Triệu Hòa Dương tuy không có nói tiếp, nhưng ông nhìn Đinh Nhị Cẩu, đã không có tức giận mà trái lại nở nụ cười, hơn nữa cười đến mức mà Đinh Nhị Cẩu cảm thấy ngượng ngùng, xem ra phương pháp khích tướng của hắn rất sứt sẹo, tại trước mặt lão hồ ly Triệu Hòa Dương, chính hắn làm một thợ săn vẫn là còn quá non nớt.
– Đinh chủ nhiệm, tuy tôi lớn hơn cậu vài chục tuổi, nhưng cậu thật sự là hậu sinh khả uý, cậu đừng có kích tôi, có phải là cậu muốn hành động biến thành sự thật trước khi Lâm Xuân Hiểu đến, đến lúc đó cô ấy có muốn thay đổi gì cũng không được nữa?
– Ai ai… không thể nói như thế được, tôi đây chính là muốn để cho ông có một cơ hội lần cuối cùng làm chút chuyện cho khu đang phát triển, không có liên quan gì đến với người khác, đừng có kéo vào những điều vô dụng kia.
Đinh Nhị Cẩu đương nhiên là không thừa nhận.
– Không sao cả, ý nghĩ của cậu thì tôi rất rõ ràng, nhưng nếu tôi quyết định chuyện này, nếu Thạch bí thư biết, hoặc là các lãnh đạo khác thành phố biết, thì họ sẽ xử lý tôi như thế nào? Đừng nói tìm một chỗ đến tuổi dưỡng lão về hưu, chỉ sợ là sẽ về hưu non đấy, mẹ kiếp… tôi mới hơn bốn mươi lăm tuổi, cậu nhẫn tâm để cho tôi về nhà sớm như vậy sao?
Triệu Hòa Dương bất mãn trừng mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Triệu bí thư… ông nghĩ lầm rồi, chuyện này lãnh đạo nếu có giơ tay muốn đánh, cũng đánh không đến trên đầu của ông đâu, ông chẳng qua là đại diện mà thôi, kỳ thật bọn họ nếu muốn xử lý mà nói, thì cũng chỉ là xử lý tôi, ông ở nơi này năm năm thì không có làm gì, tôi vừa tới thì ông liền làm chuyện này, đây không phải là vấn đề rõ ràng đó sao? Tôi cảm thấy chuyện này sẽ không giống như ông nói vậy, trái lại còn có khả năng cao thăng một bước nếu thành công, cũng khó nói trước được ah.
Đinh Nhị Cẩu ý vị sâu xa nói.
– Lời này có ý tứ gì?
– Ý của tôi là, Đinh Trường Sinh này đối với quyết định của Triệu bí thư thì hoàn toàn tán thành, hơn nữa cũng là người trực tiếp chấp hành cái quyết định này, tôi sẽ nhớ lấy điều này, các lãnh đạo cũng sẽ biết rất rõ.
Đinh Nhị Cẩu nói hàm hồ, nhưng Triệu Hòa Dương nghe qua thì lại thấy rất là nghiêm túc rõ ràng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/04/2020 11:29 (GMT+7) |