– Đinh chủ nhiệm, nhanh dùng đến tôi như vậy sao?
Lương Nhất Thương vừa vào cửa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngồi như một quan tòa, liền hỏi.
– Cậu nói đúng rồi, tranh thủ thời gian khởi thảo một cái hiệp nghị về việc trưng thu đất, ý chính là muốn đem đất của khu đang phát triển chưa có đầu tư trả cho nông dân trồng trọt, không thu tiền thuê, tất cả thu hoạch là của nông dân, nhưng nếu có xí nghiệp vào đầu tư, thì đúng hạn trả lại cho khu đang phát triển, khu đang phát triển sẽ đền bù tổn thất cho cây trồng nếu chưa thu hoạch, theo nội dung này ghi, viết xong đưa tôi xem qua một chút.
Đinh Nhị Cẩu phân phó nói.
– Còn khoản tiền bồi thường trưng thu đất thì làm sao bây giờ, có viết vào không?
Lương Nhất Thương hỏi.
– Cũng viết vào, nhưng hiện bây giờ khu đang phát triển không có tiền, vẫn còn nợ lại, chính phủ sẽ ghi vào sổ sách.
Đinh Nhị Cẩu bổ sung nói.
– Vậy thì tôi lập tức làm khởi thảo.
Lương Nhất Thương đáp ứng…
Yên tĩnh về sau, Đinh Nhị Cẩu nghĩ tới cú điện thoại kia của Cố Thanh Sơn, có thể bây giờ Lâm Xuân Hiểu đã nhận được tin tức, vậy mình có nên gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, còn nếu giả vờ như không biết gì thì cũng không tốt lắm, dù sao trước đây cũng là đồng sự, hơn nữa nàng còn là lãnh đạo của mình, hơn nữa bây giờ có đến đây cũng là lãnh đạo của mình.
Vì vậy hắn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lâm Xuân Hiểu, thì lại đưa buông xuống, mà đổi dùng máy riêng trên bàn gọi cho Lâm Xuân Hiểu, hắn chính là muốn để cho Lâm Xuân Hiểu biết rõ, hắn đã đến khu đang phát triển rồi…
Trước khi Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại, thì Lâm Xuân Hiểu đã nhận được điện thoại La Bàn Hạ, nàng đang trong phòng làm việc của mình cảm khái, cho nên khi thấy số điện thoại bàn của thành phố Hồ Châu, còn tưởng rằng là từ phòng tổ chức cán bộ Hồ Châu gọi tới.
– Alo, là vị nào vậy?
– Lâm bí thư… em là Đinh Trường Sinh, chúc mừng… chúc mừng a, xem ra em cùng chị thật là có duyên, lần này lại được làm thuộc hạ của chị rồi.
Đinh Nhị Cẩu lời này nói xong cũng thấy mình rất giả, nhưng hết cách rồi, lời nói dối cũng phải như là thật, nói cách khác, ở trong chốn quan trường, ưa thích nghe những lời nói dối có thể không đơn thuần chỉ là lãnh đạo.
– Ha ha, là Trường Sinh à, chị vừa nghĩ đến tiểu tử ngươi vẫn còn mang thù cho nên sẽ không gọi điện thoại tới, vừa mắng thầm em vài câu, thì liền nhận được điện thoại của em…
Lâm Xuân Hiểu trong lời nói thì nhuệ khí của nàng vẫn là có thể cảm nhận được.
– Lâm bí thư… lời của chị em đã hiểu, nói đúng là em bị thiếu nợ nghe mắng đấy, không có sao, đợi chị đến đây rồi mỗi ngày mắng em đều được, Lâm bí thư… chị dọn nhà bên kia có cần em giúp không vậy?
– Không cần… chị bên này vẫn có nhiều người chưa biết đến việc chị chuyển công tác, em cứ tạm thời chờ đi, trước mắt tại khu khai phát em cứ chèo chống, chị tin tưởng em có năng lực như thế mà.
Lâm Xuân Hiểu cuối cùng nói với Đinh Nhị Cẩu một câu.
Ặc, cái gì gọi là chèo chống, chẳng lẽ khả năng của ta chỉ có thể là chèo chống?
– Vâng… Lâm bí thư, vậy nếu chị có phân công cái gì, thì cứ gọi điện thoại cho em, em cam đoan trước tiên sẽ đến bên cạnh chị phục vụ.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Cúp điện thoại, Lâm Xuân Hiểu lại mắng, thằng tiểu hỗn đản này thật đúng là vẫn còn mang thù, gọi điện thoại đến chúc mừng, vẫn kèm theo câu nói buồn nôn, cái gì mà cam đoan trước tiên đến bên cạnh ta phục vụ, ngươi là người như thế nào của ta mà đòi… phục vụ, thằng tiểu hỗn đản này, bây giờ dám trắng trợn chiếm tiện nghi ta như vậy.
– Này… chị Lâm, có việc gì mà nhìn thấy chị tức giận đến như vậy?
Gõ cửa vào báo cáo công tác là thư ký cũng là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy La Hương Nguyệt hỏi.
– Tức chết chị rồi, còn không phải là do tên Đinh Trường Sinh hỗn đản kia.
Lâm Xuân Hiểu thở phì phò nói, nhưng bởi vì có thể đến bên cạnh lãnh đạo cũ cùng công tác, cho nên nàng vẫn rất cao hứng, do đó sinh khí cũng lộ ra có chút lực đạo không đủ, La Hương Nguyệt cũng đã nhìn ra, tuy Lâm Xuân Hiểu ngoài miệng nói rất tức giận, nhưng kỳ thật cũng không phải là có chuyện gì ghê gớm như vậy.
– Đinh Trường Sinh? Hắn không phải là đang công tác ở thành phố Hồ Châu sao? Như thế nào… vừa gọi điện thoại tới?
– Há, Hương Nguyệt ngồi đi, có chuyện chị nói với em đây, có thể chị phải rời khỏi thành phố Bạch Sơn rồi, đến thành phố Hồ Châu nhận công tác.
Lâm Xuân Hiểu bình tĩnh nói với La Hương Nguyệt.
– Hả… đến Hồ Châu? Chuyện này là… khi nào vậy?
La Hương Nguyệt chấn động hỏi.
– Vừa mới nhận được điện thoại của La bí thư lãnh đạo cũ, trên cơ bản việc đã quyết định xong, chị nghĩ thành phố Bạch Sơn bên này cũng đang mong cho chị ra đi, để còn trống ra một vị trí, em có tính toán gì không, muốn đi với chị hay là lưu lại tại huyện Hải Dương, nếu theo thì chúng ta cùng nhau làm việc, muốn lưu lại, chị sẽ tranh thủ thời gian an bài cho em một vị trí tốt, chứ sau khi chị đi rồi, sợ là hữu tâm vô lực…
Lâm Xuân Hiểu nói ra.
– Lâm bí thư… lời chị vừa nói, em có chút hoang mang quá, chị để cho em suy nghĩ thật kỹ, hơn nữa em đã kết hôn rồi, cũng phải trở về cùng với chồng của em thương lượng một chút a.
La Hương Nguyệt không có lập tức đáp ứng Lâm Xuân Hiểu, vấn đề này cũng nằm trong dự liệu của Lâm Xuân Hiểu, nên nàng gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
– Được rồi chị đến khu đang phát triển làm bí thư, chủ nhiệm quản ủy hội là Đinh Trường Sinh, nếu em đi thì chị sẽ sắp xếp cho làm chủ nhiệm văn phòng làm việc, trong công tác thì phải cân đối không để xảy ra mâu thuẫn, nhưng đã qua mấy năm rồi, Đinh Trường Sinh tiểu hỗn đản này còn để trong lòng hận chị, vấn đề này này làm cho chị rất là lo lắng.
Lâm Xuân Hiểu từ lúc đến huyện Hải Dương cho tới bây giờ đều dùng La Hương Nguyệt, cho nên nếu như La Hương Nguyệt không đi, Lâm Xuân Hiểu sẽ cảm thấy thiếu vắng một cánh tay đắc lực, cho nên ở trong nội tâm nàng vẫn rất hy vọng La Hương Nguyệt sẽ cùng đi với mình, nhưng La Hương Nguyệt đã có gia đình, đây cũng là chuyện không thể ép buộc được.
– Úi trời… hắn không phải là đang công tác tại cục công an thành phố ấy ư? Tại sao bây giờ cũng lại đến khu đang phát triển?
La Hương Nguyệt lắp bắp ngạc nhiên hỏi.
– Không thể không nói, từ khi ly khai thành phố Bạch Sơn về sau, tiểu tử này có số làm quan, một bước lên một nấc thang, cất bước so với ai cũng nhanh hơn vượt bậc, cho nên chị hiện tại có phần lo lắng ah.
Lâm Xuân Hiểu quả thật là có chút lo lắng.
– Lo lắng cái gì chứ? Lâm bí thư… chị đang lo lắng giữa hắn và chị có một cái mụn nhọt không giải quyết được sao?
La Hương Nguyệt thì rất biết rõ thái độ của Đinh Nhị Cẩu đối với Lâm Xuân Hiểu, Đinh Nhị Cẩu đã từng không chỉ một lần oán trách Lâm Xuân Hiểu đàm hắn làm chốt thí, nhưng chỉ có La Hương Nguyệt mới biết rõ Lâm Xuân Hiểu cũng là vì bất đắc dĩ, mấy năm qua, mỗi khi Đinh Nhị Cẩu đạt được một chút thành tích, Lâm Xuân Hiểu luôn cùng La Hương Nguyệt cũng say sưa đàm luận mừng cho hắn.
…
Có vài lần La Hương Nguyệt cũng khuyên Đinh Nhị Cẩu đừng có nhỏ nhen như vậy, kỳ thật Lâm bí thư cũng không tệ lắm, nhưng rất đáng tiếc, Đinh Nhị Cẩu vẫn đối với chuyện mình bị đá văng đi vẫn canh cánh, đến bây giờ nhắc tới việc này thì trong lòng oán trách Lâm Xuân Hiểu cũng không thể tiêu tan.
Bởi vì khi Đinh Nhị Cẩu vẫn còn công tác ở trấn Sơn Lâm trước khi đến huyện Hải Dương, hắn là người đầu tiên khởi xướng công trình xây dựng đường quốc lộ số 1 với bao khó khăn, đến khi đang nghĩ ngợi đến lúc hưởng dụng công lao thì không nghĩ tới phải gánh tội chịu tiếng xấu cho người khác, cho nên lâu nay Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
– Vừa rồi hắn gọi điện thoại cho chị, xem ra là hắn đã đến khu đang phát triển nhận công tác rồi, đây cũng là đang thị uy với chị đấy, tên tiểu tử thúi này, thật đúng là thù dai, chị thấy lần đến thành phố Hồ Châu kỳ này, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng đâu, có muốn yên lặng cũng không được, có thể phải cùng với hắn đấu đây này.
Lâm Xuân Hiểu cười khổ nói ra.
Trong lúc nhất thời La Hương Nguyệt cũng không biết nên nói như thế nào, Lâm Xuân Hiểu đứng lên đến bên cửa sổ, tay cầm lấy bình phun tưới trên bồn cây cảnh ở bệ cửa sổ, cái này bồn cây cảnh là chính Đinh Nhị Cẩu tặng cho nàng, nàng vẫn luôn nuôi dưỡng lâu nay, càng ngày càng lớn rồi, nhưng mối quan hệ giữa nàng cùng Đinh Nhị Cẩu, lại càng ngày càng phai nhạt.
– Chị Lâm… được rồi… em sẽ đi với chị đến thành phố Hồ Châu a.
La Hương Nguyệt nhìn thấy Lâm Xuân Hiểu có vẻ tịch mịch, nên không đành lòng, thấy Lâm Xuân Hiểu đến một mình ở Hồ Châu thì cũng gian nan, cho nên trong nháy mắt liền quyết định đi theo Lâm Xuân Hiểu…
– Em không cùng gia đình thương lượng sao?
Lâm Xuân Hiểu xoay mặt hỏi.
– Cha mẹ của em sức khỏe vẫn còn tốt, vợ chồng của em bây giờ cũng chưa có con, chồng em là một cái lão sư, chuyện công tác có lẽ dễ giải quyết, em cũng không tin là Đinh Trường Sinh sẽ không giúp em xử lý chuyện này, dù nói thế nào đi nữa thì hắn hiện tại bây giờ cũng coi như là thổ địa của thành phố Hồ Châu rồi a.
La Hương Nguyệt nhoẻn miệng cười nói ra.
– Có thật là em đi cùng chị?
Lâm Xuân Hiểu mừng rỡ hỏi, tuy nhiên hai người bọn họ trên danh nghĩa là lãnh đạo và cấp dưới, nhưng nói lý ra hai người đối đãi với nhau như là tình chị em vậy.
– Thật sự em sẽ đi, em cảm thấy cùng với chị làm việc rất thư thái, tình huống của em trong huyện bây giờ chị cũng đã biết, nếu chị đi rồi, em ở lại làm việc cũng không có suôn sẻ như vậy đâu.
La Hương Nguyệt nói ra.
– Không đơn thuần là nguyên nhân này, có phải là em sợ chị cùng với Đinh Trường Sinh đấu với nhau, yên tâm… sẽ không có chuyện đó đâu.
Lâm Xuân Hiểu cười cười nói.
– Dù sao em cũng không yên tâm về chị, cứ quyết định như vậy đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cùng người trong nhà chồng em nói một tiếng, sau đó nói với Đinh Trường Sinh nhờ giúp chồng em chuyển công tác về Hồ Châu, còn tại chỗ này thì chị giúp em xử lý a.
La Hương Nguyệt là một người đàn bà rất kiên định…
La Hương Nguyệt cùng tham gia trận chiến này khiến cho Lâm Xuân Hiểu rất cảm động, có câu nói nhân sinh kiếm được một tri kỷ rất là khó, còn ở trong chốn quan trường có được một tri kỷ lại càng khó hơn.
La Hương Nguyệt nói xong liền làm, nàng trở lại phòng làm việc của mình bắt đầu gọi điện thoại báo cho chồng mình biết, chồng nàng là giáo viên, bình thường ở nhà bị La Hương Nguyệt quản rất gắt gao, chuyện gì cũng không làm chủ được mà là do nàng, cho nên việc này chẳng khác gì là La Hương Nguyệt thông báo cho hắn, chứ không phải cùng hắn thương lượng.
– Việc này cứ quyết định như vậy đi, nếu không muốn đi thì cứ nói, thế nào… đến cùng anh có đi không?
La Hương Nguyệt nói.
– Được… được, tất cả nghe theo lời của em, nhưng chuyện điều động công tác có phiền toái không vậy?
– Việc này anh không cần quan tâm, em sẽ giúp anh xử lý là được.
La Hương Nguyệt nói.
– Vậy thì tốt, anh biết rồi, em cứ xử lý đi a.
La Hương Nguyệt những năm sau này làm Phó chủ nhiệm bên huyện ủy được rèn luyện so với trước kia thì giỏi giang hơn nhiều, chồng mình là người thành thật, tại trong mắt La Hương Nguyệt cũng có một chút uất ức cho hắn, bất quá cũng may là nàng nói cái gì chính là cái đó, hắn chưa bao giờ cùng với La Hương Nguyệt tranh cãi.
Muốn nói điều động một giáo viên, đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói thì không phải là việc khó, lúc trước Triệu Hinh Nhã cũng là do Đinh Nhị Cẩu tìm mối quan hệ điều đến Hồ Châu đấy, bây giờ nhận được điện thoại của La Hương Nguyệt, cũng là vấn đề điều động lão sư, nhưng lần này lại làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy nghi ngờ.
– Này… chị hàng tháng(Hương Nguyệt), chị đang công tác ở Hải Dương, chị lại đem chồng mình đưa tới nơi này, có ý tứ gì vậy? Đừng có nói là cũng đến đây công tác đấy nhé…
Đinh Nhị Cẩu lời còn chưa nói hết, liền nhận ra được ý đồ của La Hương Nguyệt.
– Này Đinh đại chủ nhiệm… nói cái gì là chị hàng tháng nghe buồn nôn vậy, chị cũng không phải là người vô danh, chị là La Hương Nguyệt thì cứ gọi như thế, sao rồi… việc này có làm được không?
La Hương Nguyệt hỏi ngược lại.
– Chị La à… Lâm bí thư tới đây là công tác, chị cũng đi theo tới đây là có ý gì, chị có quan hệ đồng tính hay sao mà quyến luyến không nỡ rời xa Lâm bí thư, hay là không thể quên em, bất luận là loại tình huống nào, cũng không nên làm như vậy a, chị là người đã kết hôn, làm như vậy, không tốt đâu…
Đinh Nhị Cẩu ở trong điện thoại đã cùng ra miệng với La Hương Nguyệt trận chiến.
– Ai nha… này Đinh Nhị Cẩu, có phải là em thăng quan, nên mồm mép cũng luyện được thành hỏa hầu rồi, em trước kia đâu có miệng lưỡi buồn nôn như vậy, còn dám nói là chị không thể quên em hả? Chị nói cho em biết, đúng là chị nhớ rất kỹ em không thể quên được, chờ chị đến Hồ Châu thì sẽ tìm gặp em tính sổ một lần cho xong.
– Được… được… em chờ chị ở đây, giờ thì chị đem giấy tờ của anh rể gửi qua email của em, việc này chị không cần phải để ý đến, để em làm… được chưa?
– Cái này còn tạm được, tốt rồi… Đinh đại chủ nhiệm, trước đây chị cùng Lâm bí thư đã từng giúp cho em, dù nói thế nào, chị và em đều là người của huyện Hải Dương, Lâm bí thư cũng là người của Bạch Sơn, chúng ta đều là đồng hương đồng đảng, chút chuyện này em vẫn không rõ à?
La Hương Nguyệt lại nói ra.
– Tốt rồi… dừng lại chuyện này, hảo tâm của các người trước đây thì em nhận được, nhưng đừng nói cái gì là đồng hương đồng đảng… hiện tại đang lưu hành lựa chọn hạ đao với người quen, cắt đứt như vậy thì trong nội tâm thoải mái hơn.
Đinh Nhị Cẩu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nỗi…
– Ai dà chị phát hiện ra, Đinh Trường Sinh a, em bây giờ quan làm lớn, tâm tính cũng đã thay đổi, Đinh Nhị Cẩu trước kia đã mất đâu rồi?
La Hương Nguyệt cảm thán nói.
– Với ai thì em không dám nói, nhưng đối với chị, em vẫn luôn là nhớ mãi không quên đấy, nếu chị sẽ đến nơi này, có thời gian chúng ta sẽ tìm một nơi vắng vẻ hảo hảo tâm sự, ôn lại chuyện củ thân mật ngày trước…
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng vừa cười vừa nói.
– Đinh Nhị Cẩu, cái miệng của em bị thiếu nợ à, để xem đến lúc đó chị xé nát cái miệng nói hươu nói vượn của em ra a…
La Hương Nguyệt phóng một câu tàn nhẫn, nhưng không hiểu vì sao nàng lại đỏ mặt lên khi nhớ lại cái lần hắn chạy đi vội vã, đụng ngã nàng làm bật ngửa người ra, lúc đó cái gấu váy bị cuốn nhấc lên đến tận bẹn háng, hai chân dạng rộng ra bên trong cái quần lót mỏng manh ôm trọn cái âm hộ của mình đều xuất hiện thật rõ ràng ở trong tầm mắt Đinh Nhị Cẩu, có thể nói nơi riêng tư thầm kín của nàng, hắn là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy trọn vẹn như vậy…
– Ha ha… em sẽ chờ chị ở đây, tình nghĩa của em đối với chị thì chị cũng biết mà, về chuyện của anh rể thì cứ yên tâm, chúng ta cuối cùng cũng là dồn về một mối, tốt rồi… giờ em có khách tới rồi…
Nói xong Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, hắn tức giận La Hương Nguyệt suýt chút nữa vứt cái điện thoại di động.
Đinh Nhị Cẩu nói khách tới rồi, chẳng qua là một cái tìm cớ, đúng thật là lại có điện thoại gọi đến, điện thoại tới chính là Linh Chi, cú điện thoại này làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy hưng phấn, lại vừa cảm thấy chột dạ, bởi vì sự tình Linh Chi ủy thác hắn hỏi thăm, thì hắn vẫn chưa có xử lý gì cả…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 7 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/04/2020 11:29 (GMT+7) |