Thạch Ái Quốc so Chu Minh Thủy còn thảm hơn, ít nhất Chu Minh Thủy còn có một người giúp, Thạch Ái Quốc chắc là cảm thấy Tiêu Hồng không lâu nữa sẽ tới, cho nên Thạch Ái Quốc cũng không có tìm người giúp việc, Thạch Ái Quốc giờ chỉ có một mình ở đây, lời nói lời khó nghe, giờ thì Thạch Ái Quốc đã có tuổi rồi, nếu đột nhiên phát ra tật bệnh, thì sẽ không có ai phát hiện…
– Bí thư… bên Hồ Châu hình như là đồ đạc trong nhà vẫn chưa có thu thập xong, bằng không trước hết cứ để cho phu nhân tới đây trước cũng được vậy, chứ chú một mình như vậy, vậy làm sao được ah.
Đinh Trường Sinh bưng lên hai tô mì, chính mình một tô, cho Thạch Ái Quốc một tô, hai người ngồi ở trên bàn cơm, sau đó bắt đầu ăn mì, cùng một đĩa nhỏ dưa muối, chỉ đơn giản như vậy.
– Khục… chú sống một mình cũng tốt, có nhiều người cũng thêm phiền, lúc nào thu thập xong rồi tới, A Trinh kia thì tính tình nóng nảy không biết kiên nhẫn, hiện tại chú lo lắng nhất chính là nó đấy…
Thạch Ái Quốc nhíu mày nói ra.
– Giờ chú có lo lắng thì cũng thế, bất quá cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp, bí thư… cháu thấy tốt nhất là tìm việc làm cho nàng đi, an bài vào một cơ quan nào đó nhẹ nhàng một chút, ít nhất thì tại cơ quan cũng còn có chút tính kỷ luật, cháu xem ra điều này thì rất tốt, qua mấy năm thì ổn rồi.
Đinh Trường Sinh đề nghị.
Từ khi tại trong phòng nhà hàng cùng với Tiêu Hồng và Thạch Mai Trinh một lần điên cuồng, hai người bọn họ cũng không dám tìm Đinh Trường Sinh nữa, không biết là có phải đã bị dọa hay không, dù sao một lần đó Thạch Mai Trinh phải nhờ có Tiêu Hồng đỡ đi đấy, lão bản nhà hàng còn tưởng rằng Thạch Mai Trinh là uống rượu nhiều quá, chỉ có Tiêu Hồng còn tỉnh táo hơn, đỏ bừng cả khuôn mặt là biết chuyện gì xảy ra trong phòng.
Lúc ấy Tiêu Hồng cũng muốn đi ra ngoài, nhưng là vừa mới đứng dậy, thì đã bị Đinh Trường Sinh giữ lại, lúc ấy Tiêu Hồng bị dọa sợ đến chân đi mềm nhũn, nhưng nhìn thấy Đinh Trường Sinh trên người Thạch Mai Trinh vẫn là say mê đút cây dương vật vào trong âm đạo nàng mà ra ra vào vào, trong khi Thạch Mai Trinh đã mệt mỏi, sau khi cầu van nàng vào thay thế vì không chịu nổi thì gần như bất tỉnh, một mặt là bản năng sinh lý của Tiêu Hồng cũng đang thèm khát đòi hỏi, một mặt thì Tiêu Hồng cũng là bởi vì muốn thử xem Đinh Trường Sinh rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại…
Bởi vì chính nàng không chỉ một lần bị Thạch Mai Trinh dụ hoặc, nói Đinh Trường Sinh lợi hại đến dường nào, tuy nàng cũng biết rõ Đinh Trường Sinh là một nam nhân rất lợi hại, nhưng vẫn tưởng rằng là Thạch Mai Trinh cố ý thổi phồng, nhưng là ngày ấy nàng thật sự là đã gặp được, đến khi hắn dùng cây dương vật nhét sâu vào trong thân thể, khiến cho nàng đạt được khoái lạc vô cùng tận thì mới biết được vì sao Thạch Mai Trinh lại thuần phục dưới háng như vậy, chỉ là nàng không biết, Đinh Trường Sinh ngày đó là vì dùng Ngự Nữ Tâm Kinh mới đem Thạch Mai Trinh vả nàng một lần hành động thu phục, bởi vì Phệ Tâm quyết cũng không phải hư danh nói cho có đấy, đây cũng là điều mà Đinh Trường Sinh dần dần ngộ ra, có thể nói, hắn hiện tại cơ hồ có chi khí dương cương từ trong người phát ra là có thể chiếm được lòng của đàn bà rồi, chứ không cần như lúc trước phải bắt buộc Hạ Hà Tuệ đến như vậy…
– Cháu nói không sai, qua một thời gian ngắn nữa chú phải suy nghĩ tính cách nên làm cái gì bây giờ, A Trinh kia niên kỷ giờ cũng không còn nhỏ, nó cũng không có đi tìm bạn trai nào cả, chú lại càng thêm lo lắng ah.
Thạch Ái Quốc nói xong nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh.
– Lo lắng?
Đinh Trường Sinh nhìn xem Thạch Ái Quốc nhìn mình, trong nội tâm không khỏi cả kinh, chẳng lẽ mình chuyện mình cùng Thạch Mai Trinh đã bị phát hiện?
– Ui chà… bây giờ các cô gái đều là tràn đầy tâm tư, chú đang lo lắng có phải là nó bây giờ chỉ thích phụ nữ giống như nó hay không đâu này?
Thạch Ái Quốc dừng lại đôi đũa, như là đang hỏi Đinh Trường Sinh, hoặc như là đang lẩm bẩm.
Lúc này Đinh Trường Sinh vừa vặn đang ăn một miếng mì, nghe được Thạch Ái Quốc nói như vậy, sợi mì cũng bị nghẹn lại nơi cổ, nếu không phải tranh thủ húp lấy vài ngụm nước mì, thì có thể là đã bị chết nghẹn rồi, Thạch Ái Quốc này thật là sao lại ngươi nghĩ cái gì vậy, con gái của ngươi không đi tìm bạn trai, bởi vì bạn trai của nàng ngay tại trước mắt ngươi đây này, đã vậy còn hoài nghi mình con gái là đồng tính luyến ái nữa chứ… Đinh Trường Sinh rốt cục yên tâm, Thạch Ái Quốc tạm thời còn chưa có phát hiện chuyện mình quan hệ cùng Thạch Mai Trinh, còn Tiêu Hồng thì không tính tới, vì chẳng qua lúc đó chỉ là một đám điên cuồng đến với nhau mà thôi, chứ không phải là tình cảm dây dưa…
– Bí thư… chú cũng không nên nghĩ nhiều như vậy, A Trinh rất là bình thường đây này.
Đinh Trường Sinh đương nhiên không thể không lên tiếng, nhưng hắn cũng chỉ có thể là nói như vậy.
– Ừ, chỉ mong là như thế… đúng rồi, tình huống Hồ Châu thế nào rồi?
Đinh Trường Sinh liền đem chuyện Hồ Châu trong khoảng thời gian này kể lại Nghe xong, Thạch Ái Quốc lông mày liền nhíu lại, xem ra là đối với chính sách của La Bàn Hạ thì ông không đồng ý, nhưng rất nhanh lại giãn lông mày ra, có thể là chợt nhớ ra, tình hình Hồ Châu đến đáy ngọn nguồn thế nào thì cùng nơi ông cũng không có quan hệ gì cả, vậy thì mình lại có cái tâm tư đó để làm gì?
– Cái nhiệm vụ trợ lý chủ tịch này không dễ làm hả?
Thạch Ái Quốc vừa ăn vừa hỏi.
– Cháu vẫn chưa có làm mà, nhưng đoán chừng cũng sẽ không ít khó khăn, cháu bây giờ hối tiếc lúc ấy phải chi cùng chú đi Giang Đô cho rồi, nếu được như vậy, thì bây giờ cháu đã thanh nhàn…
– Không thể nghĩ như vậy, cháu còn trẻ, còn làm được nhiều chuyện, La Bàn Hạ đem cháu đè vào cái vị trí trợ lý chủ tịch, để cho cháu kiêm phó chủ nhiệm xây dựng kiến thiết, thì cũng là nhìn trúng cháu là người có tinh thần dám nói dám làm, nhưng cháu phải nhớ kỹ, tất cả đều phải theo nếp mà đi, nói cách khác, nếu xảy ra chuyện thì ai cũng không bảo vệ được cho cháu đâu/…
Thạch Ái Quốc lời nói thật lòng.
– Cháu nhớ kỹ rồi, bí thư.
– Nhớ kỹ là tốt, mấu chốt là phải ghi nhớ ở trong lòng, thời khắc khắc nào cũng tự nhắc nhở trong đầu mình còn có pháp luật, thẳng thắn mà nói, trước giờ cháu làm rất nhiều chuyện đều là không hợp pháp đấy, mà trong quá trình làm nhiệm vụ giải tỏa di dời thì chuyện như vậy dễ dàng xuất hiện nhất, cho nên cháu phải nắm chắc cho tốt mình làm đúng mực, làm quan… không đơn thuần là phải chiếu cố lợi ích của đại đa số người, cũng không nên vì lợi ích đại đa số người mà lại không để ý tới lợi ích của một số người yếu thế, đây mới là một vị quan tốt, đây là đạo lý…
Đinh Trường Sinh gật đầu, tựa hồ là đã minh bạch, nhưng thật ra là hắn vẫn có chút ngơ ngẩn.
– Làm người, thì phải làm người tốt, nhưng làm quan, chỉ làm người tốt thì chưa được, làm quan còn phải hiểu được nói như thế nào cho dân chúng nghe…
Thạch Ái Quốc thu thập bát đũa, nhìn vẻ mặt u mê ngơ ngẩn Đinh Trường Sinh, cười cười rồi đi vào phòng bếp.
…
Sau khi cơm nước xong, Đinh Trường Sinh cùng Thạch Ái Quốc ngồi uống trà thơm, sau đó tiếp tục nói đến chủ đề tương quan Hồ Châu.
– La Bàn Hạ cách làm là dùng địa ốc để kích thích tài chính cho Hồ Châu, trong lúc nhất thời có thể đạt được chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu chỉ dựa vào khai thác địa ốc thì có thể duy trì được bao lâu đây?
Thạch Ái Quốc tại trước mặt Đinh Trường Sinh hoàn toàn không cần cấm kỵ đối với La Bàn Hạ đánh giá.
– Đúng vậy, nhưng hiện tại hình như ông ấy cũng không còn có biện pháp gì tốt hơn đề chấn chỉnh kinh tế Hồ Châu.
Thế nhưng Đinh Trường Sinh nhưng lại một mực đang nghiêm túc nghe lời của Thạch Ái Quốc nói, bởi vì Đinh Trường Sinh rõ ràng cảm giác được, Thạch Ái Quốc bây giờ so với Thạch Ái Quốc lúc tại Hồ Châu làm bí thư thành ủy đã xảy ra biến hóa rất lớn, có khả năng chính là khi ông lên trên tỉnh thì mới mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức, mới nhìn thấy đại cục mở ra, chứ không gói gọn nhỏ hẹp như lúc ở Hồ Châu…
– Hồ Châu có giao thông đa dạng, vậy thì có lợi cho việc phát triển phân phối hàng hóa, nhưng hậu cần của Hồ Châu hiện đang là cái dạng gì, cháu cũng thấy đó, có rất nhiều tiềm năng mà chưa có tận dụng được đấy, cho nên chú cảm thấy hiện tại internet vô cùng phát triển, tương lai chắc chắn là sẽ thúc đẩy sinh trưởng càng nhiều nhu cầu hơn nữa… bla… bla… bla…
Thạch Ái Quốc thẳng thắn nói, tuy nhiên lời nói đều là những chuyện rất xa xôi…
Thế nhưng mà Đinh Trường Sinh trong nội tâm lại chấn động vô cùng, chính mình vẫn luôn tại Hồ Châu, giống như là Thạch Ái Quốc nói vậy, liều mạng đi tìm tài chính, nhưng tất cả đều là dẫn vào các hạng mục có chu kỳ quá dài, hiệu quả đến quá chậm, mà Hồ Châu thiếu nhất chính là thời gian, đã không còn thời gian đợi nữa…
Đinh Trường Sinh bây giờ trong lòng đang kiểm nghiệm, mình quả thật là lạc ngũ, có rất nhiều chuyện trong hiện thực lại không thấy được, cũng không học được, bản thân của hắn đối với internet thật ra thì không cảm thấy hứng thú, cho nên đây đối với tầm nhìn của hắn không rộng rãi là cũng một vấn đề.
– Bí thư, chú nói thật hay quá, với lại giờ chú làm chủ tịch của mặt trận tổ quốc tỉnh, nếu có điều kiện tiếp xúc với giới thương nhân Hồng Kông hoặc là Hoa kiều mà muốn đến nội địa đầu tư, giới thiệu cho cháu nhé…
Đinh Trường Sinh nói…
– Hừ… tên tiểu tử này, giờ lại nghĩ cách đánh đến tận nơi này của chú, yên tâm đi, chú sẽ để ý, cháu cứ trở về làm cho tốt chuyện này, nếu đã làm trợ lý chủ tịch, thì phải làm cho ra làm, nhưng điều chú lo lắng nhất là La Bàn Hạ có kế hoạch muốn phá đi để xây dựng lại thành phố, ở đâu có tiền mà làm đây? Cũng không thể chỗ nào cũng lấy đất khai thác để cất phòng ốc rồi xem đó là hàng hóa, Hồ Châu thì có bao nhiêu người, rồi thì bao nhiêu người có thể mua được nhiều phòng ốc như vậy chứ?
Thạch Ái Quốc nhún vai nói.
…
Lại để cho Đinh Trường Sinh không nghĩ tới là Sở Hạc Hiên tự mình gọi điện thoại tới cho hắn, nói là phòng làm việc của ủy ban xây dựng kiến thiết đã dọn dẹp xong, bảo hắn hắn đến ủy ban thành phố xem, còn về nhân viên phần văn phòng, hỏi Đinh Trường Sinh có yêu cầu gì không…
Đinh Trường Sinh trước trở về khu đang phát triển, về việc nhân viên văn phòng ở đó cũng là điều hắn đang lo lắng, một Trương Minh Thụy, nhưng không biết Trương Minh Thụy có đồng ý hay theo hắn đi đến ủy ban xây dựng kiến thiết hay không, bởi vì xem cách làm của La Bàn Hạ, cái ủy ban xây dựng kiến thiết này trên danh nghĩa có đủ ban bệ, nhưng là muốn mình làm, hơn nữa trách nhiệm này cũng sẽ không để cho người khác gánh chịu, nếu là như vậy, thì cần có người của mình.
– Chủ nhiệm, anh cần gặp tôi à?
Trương Minh Thụy sau khi vào cửa hỏi.
Đinh Trường Sinh không nói chuyện, chỉ vào cánh cửa, Trương Minh Thụy hiểu ý đi đóng cửa lại, sau đó đứng ở trước bàn làm việc Đinh Trường Sinh.
– Công tác trọng tâm của tôi là chuyển tới ủy ban kiến thiết xây dựng, tuy tôi vẫn còn liên quan tới nơi này, nhưng không còn là trọng điểm, tôi muốn hỏi một chút, là anh đi với tôi đến ủy ban xây dựng kiến thiết thành phố hay là vẫn muốn ở lại chỗ này tiếp tục làm.
Đinh Trường Sinh không có dây dưa dài dòng, trực tiếp hỏi.
– Đương nhiên là đi theo anh đến ủy ban xây dựng kiến thiết rồi, ở chỗ này tôi làm cũng đủ rồi, nếu hôm nay anh không nói ra, thì tôi cũng sẽ gặp anh để xin đi theo…
Trương Minh Thụy nghe xong Đinh Trường Sinh hỏi, không chút do dự hồi đáp.
– Được, vậy thì đừng có hối hận a, đi gọi Lương Nhất Thương tới giùm tôi.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Được, tôi đi ngay.
Trương Minh Thụy vui mừng đi ra ngoài.
Xem ra Đinh chủ nhiệm gọi Lương Nhất Thương cũng là hỏi hắn có đồng ý đi theo hay không, cũng không biết Lương Nhất Thương phải có muốn cùng Đinh chủ nhiệm lăn lộn hay không?
…
Đinh Trường Sinh lái xe, mang theo bên người hai ông thuộc hạ của mình, một là Trương Minh Thụy, một là Lương Nhất Thương, một người chuẩn bị phụ trách văn phòng, một người chuẩn bị phụ trách về vấn đề pháp luật, cứ như vậy hai người đi theo phía sau cái mông của chủ nhiệm tiến vào ủy ban thành phố…
Đương nhiên, hiện tại trong cái văn phòng ủy ban xây dựng kiến thiết này chưa có bất kỳ ai, chỉ có hai người này là do Đinh Trường Sinh mang tới, vì vậy Đinh Trường Sinh dạo qua một vòng, trực tiếp đi tìm Sở Hạc Hiên…
Đinh Trường Sinh gõ cửa rồi tiến vào phòng làm việc của Sở Hạc Hiên.
Sở Hạc Hiên tuy niên kỷ không nhỏ, nhưng nhìn thằng gia hỏa Đinh Trường Sinh này bước vào, hàm dưỡng của ông thoáng cái liền thấp xuống rất nhiều, chỉ một câu, là ông không ưa Đinh Trường Sinh, nhưng chỗ nào cũng gặp hắn, nhưng hết cách rồi, theo vài câu trao đổi với Hoa Cẩm Thành, Để Khôn Thành Hòa nắm bắt được dấu vết của Đinh Trường Sinh thấp thoáng, cái gọi là phương án của Hoa Cẩm Thành, rất có thể đến từ Đinh Trường Sinh bày mưu đặt kế.
Lúc ấy sau khi Hoa Cẩm Thành vừa rời đi, Để Khôn Thành cùng Sở Hạc Hiên suy đoán, nếu quả thật là do Đinh Trường Sinh đưa ra, như vậy địch nhân của địch nhân sẽ là bằng hữu của mình, cho nên vô luận là giang hồ hay là quan trường, không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, điều này chứng minh thực tế là có thật.
– Dạo này cậu rất bận rộn phải không? Muốn gặp cậu, thì phải tự gọi tới mới gặp được, chính tôi cũng phải xếp hàng ah.
Sở Hạc Hiên tức giận hỏi.
Đinh Trường Sinh biết rõ, về sau ở trong cái cơ cấu ủy ban xây dựng kiến thiết này bất cứ là cần tài chính hay là nhân viên, đều không thể thiếu được cùng với Sở Hạc Hiên liên hệ, cho nên vẫn nên là làm tốt một chút quan hệ với ông ta mới được…
Vì vậy, Đinh Trường Sinh cười nói:
– Sao có thể như vậy chứ, xếp hàng là chuyện của bọn họ xếp hàng, làm sao dám để cho chú xếp hàng chứ, bất quá… chú có thể tham gia vào cùng đội.
– Thôi đi… làm như tôi như nhìn thấu cậu vậy, cứ nhởn nhơ, cũng không biết lãnh đạo coi trọng cậu điểm nào, cái này là cái gọi là tốt số đi, đúng hay không? Bất quá, Đinh Trường Sinh… tôi nói cho cậu biết, không phải cả đời lúc nào vận khí cũng tốt, cậu cần phải suy nghĩ kỹ, cái ủy ban xây dựng kiến thiết này cũng không chỉ dựa vào vận khí như vậy mà làm.
Sở Hạc Hiên càu nhàu.
Cắt… Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, ngươi đây là mượn cơ hội nắn gân ta sao? Vận khí ta tốt hay không tốt thì cũng là cái mạng của ta, đâu cần phải nhờ tới ngươi quơ tay múa chân nhắc nhở…
Đinh Trường Sinh chỉ gật đầu, không nói gì, nhưng Sở Hạc Hiên hình như là chưa có ý định chấm dứt, tiếp tục nói:
– Về vấn đề nhân viên văn phòng thì cậu tính như thế nào? Là chính cậu chọn hay là để tôi tuyển?
– Sao cũng được, chủ nhiệm phòng làm việc thì tôi đã mang đến, những thứ khác thì chú cứ xem mà làm thôi.
– Vậy thì tốt, vừa vặn người cũng tới rồi, tôi đề cử cho cậu một người, như thế nào đây?
Sở Hạc Hiên hỏi.
– Hồ Giai Giai?
Đinh Trường Sinh không nể mặt mũi Sở Hạc Hiên, một câu đem ý muốn của ông điểm ra.
– Ồ… làm sao cậu biết?
Sở Hạc Hiên ngạc nhiên hỏi.
– Chuyện này không biết mới là lạ đấy, Hồ Giai Giai bây giờ ở khu đang phát triển đã không còn ý nghĩa gì cả, ăn vào thì vô vị, bỏ thì lại tiếc nuối, vừa vặn mới lập một cái ủy ban xây dựng kiến thiết này, thật đúng thời điểm để giải quyết vấn đề, lúc này Sở phó chủ tịch đương nhiên là muốn nắm lấy cơ hội này rồi.
Đinh Trường Sinh nói không sai, cũng không có ý châm chọc Sở Hạc Hiên, tuy nhiên lời nói không dễ nghe, nhưng là nói trúng tim đen của Sở Hạc Hiên, cho nên Sở Hạc Hiên tuy xấu hổ, nhưng cũng không có nói được gì với hắn.
– Chuyện này bây giờ xảy ra cũng là các người không có đoàn kết, khu đang phát triển lúc ấy điều kiện tốt như vậy, Hồ Giai Giai không phải là không có muốn hợp tác cùng với cậu, hiện tại thế nào, rốt cuộc trồng cây để cho người hái quả a.
Sở Hạc Hiên cũng không có lưu mặt mũi cho Đinh Trường Sinh, thằng này thích ăn đòn, khó khăn mới bắt được một cái cơ hội đá xéo hắn…
Nhưng Đinh Trường Sinh cũng chẳng quản đến, dù sao thì không đi chung một đường, mặc dù có thể ngồi cùng một chỗ, chẳng qua là đồng sàng dị mộng mà thôi, hôm nay có thể hợp tác, chưa biết chừng ngày mai đã trở mặt, chuyện trong quan trường ai có thể nói chính xác được?
Sở Hạc Hiên thấy Đinh Trường Sinh không trả lời, nhìn ngoài cửa, rồi đứng dậy đi đóng cửa lại, Đinh Trường Sinh nhìn thấy một màn này, liền nhíu mày, không rõ Sở Hạc Hiên rốt cuộc là muốn làm gì, ban ngày… ngươi đi đóng cửa lại để cùng ta nói chuyện, tại đây vạn nhất có ánh mắt người của La Bàn Hạ, không phải gián tiếp là làm cho ta bị hoài nghi sao?
– Trường Sinh… tôi và cậu đều là người của Bạch Sơn, đối với Hồ Châu mà nói, chỉ là một khách qua đường, tôi biết, Thạch bí thư đi rồi, thì tình cảnh của cậu không phải là tốt, nhưng còn chúng ta là đồng hương, Hồ Giai Giai còn là đồng sự của cậu, cho nên tôi có mấy lời muốn cùng cậu thẳng thắn công bằng nói chuyện…
Sở Hạc Hiên nói nghe rất hay, vừa đồng hương, lại cùng Hồ Giai Giai là đồng sự, dù sao các loại quan hệ đều đã sử xuất nói ra, lại còn nói muốn thẳng thắn công bằng nói chuyện, nhưng lại đi đến đóng cửa lại, cái này gọi là công bằng thẳng thắn sao? Đây không phải rõ ràng là dùng kế ly gián sao? Bất quá cũng tốt, tốt nhất La Bàn Hạ có thể mượn cớ này đem cái chức phó chủ nhiệm xây dựng kiến thiết này bãi miễn cho lão tử đi, lúc đó thì lão tử coi như là được giải thoát rồi.
– Hoa Cẩm Thành tới tìm tôi, đã đưa cho phương án một phần về chuyện giải quyết như thế nào về cái mảnh đất xí nghiệp may kia, thẳng thắn mà nói, tôi rất thưởng thức cái phương án đó, Để chủ tịch cũng đồng ý, hiện tại thương nhân mà có lương tâm như Hoa Cẩm Thành thì không có nhiều lắm, nhưng vấn đề là phương án giải quyết tốt như vậy, chỉ sợ là có người sẽ không đồng ý, tôi tin rằng cậu cũng minh bạch vì cái gì.
Sở Hạc Hiên ngồi đối diện Đinh Trường Sinh, nhìn thẳng vào mắt Đinh Trường Sinh nói ra.
– Sở phó chủ tịch, tôi chỉ là một phó chủ nhiệm của ủy ban xây dựng kiến thiết, chức trách đúng hơn là chỉ làm những việc có liên quan đến chuyện giải tỏa và di dời, còn những chuyện khác thì tôi không quản được, không có bổn sự nhúng tay vào mấy chuyện này, nghe nói hạng mục này thì mấy lão hổ coi trọng, còn tôi chỉ là tiểu lâu la không có bổn sự đi làm cái chuyện châu chấu đá xe đó đâu…
Đinh Trường Sinh liền biểu lộ thái độ của mình.
– Đinh Trường Sinh… dù sao cậu cũng đã là một phần tử của Hồ Châu, cậu cam tâm mắt thấy lợi ích của Hồ Châu bị người từ bên ngoài đến lấy đi sao? Hơn nữa không chỉ là như thế, người ta lấy tiền đi rồi cũng là chuyện nhỏ, mấu chốt là cục diện rối rắm của Hồ Châu còn lại thì ai tới thu thập đây? Đinh Trường Sinh, không có gì bất ngờ xảy ra, La Bàn Hạ chắc chắn là vẫn còn nhớ tới cậu, đối với cậu mà nói, hiện giờ thì cậu không có lựa chọn, với La Bàn Hạ mà nói, có người như cậu trong tay, ngu sao mà không dùng, dùng mà không có lợi ích gì cũng dùng.
Sở Hạc Hiên cười cười nói.
Đinh Trường Sinh sững sờ, tuy Sở Hạc Hiên nói huỵch toẹt ra, nhưng cũng không có sai, hắn sửng sốt rồi trầm ngâm một hồi, nói ra:
– Nói với Hồ Giai Giai tới gặp tôi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |