Nàng rất gấp gáp nhìn Lôi Chấn, nhưng với khoảng cách gần như vậy, nàng lại không thể đụng vào hắn, mà ngay cả một lần chạm gần đến thì lại bỗng thấy hắn hóa thành xa xa không thể chạm tới…
Đang lúc Lan Hiểu San ở trong giấc mộng khóc lóc rối tinh rối mù, thì điện thoại di động của nàng vang lên trong đêm chói tai, thoáng cái đem nàng theo trong giấc mộng kéo lại.
Sửng sốt một lúc, rốt cục tiếp thông điện thoại, một số điện thoại xa lạ.
– Alo… là vị nào?
– Em là Đinh Trường Sinh, em đang gặp chút phiền toái, chị có thể giúp em một chút được không?
Đinh Trường Sinh không vòng vo, liền trực tiếp hỏi.
– Sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Lan Hiểu San thoáng cái ngồi dậy, vội hỏi.
– Trong điện thoại không có thời gian nói rõ ràng, em nhờ chị giúp sắp xếp nơi ở cho hai người, em nhớ hình như chị có một gian phòng ở cũ, em mượn vài ngày có thể được không?
– Được, em đang ở đâu, đợi chút chị chạy qua…
Lan Hiểu San không tiếp tục hỏi nữa, không biết vì nguyên nhân gì, nàng đối với Đinh Trường Sinh thì là tuyệt đối tín nhiệm, cũng tin tưởng rằng Đinh Trường Sinh sớm muộn gì cũng sẽ đem kẻ hại chết Lôi Chấn móc ra.
– Vậy tốt rồi, em đợi chị ở chỗ phòng cũ đó.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Được, lát nữa gặp.
Lan Hiểu San nói xong mở đèn, tìm trong ngăn kéo lấy cái chìa khóa phòng cũ, lật đật vẫn còn mặc cái váy ngủ không kịp thay đổi chạy đi ra ngoài.
Sau một tiếng, Đinh Trường Sinh lái xe trong thành phố vòng vo hồi lâu rồi mới chậm rãi chạy đến nơi gian phòng cũ của Lan Hiểu San, đang trong thời kỳ bất thường, hắn phải xác định mẹ con Vũ Văn Linh Chi tuyệt đối an toàn thì mới được.
Dừng xe ở dưới lầu, Đinh Trường Sinh đã nhìn thấy xe của Lan Hiểu San, còn Lan Hiểu San cũng phát hiện ra Đinh Trường Sinh, nàng mở cửa xe ra hiệu hắn đi qua, tuy nàng tin tưởng Đinh Trường Sinh, nhưng vẫn là có lời vẫn là phải hỏi cho rõ ràng đấy.
Đinh Trường Sinh chui vào trong xe Lan Hiểu San, bên trong xe không có bật đèn, đêm tối hai người phải dựa vào ánh đèn bên ngoài mới có thể nhìn thấy đối phương, nhưng cho dù là nhìn không rõ lắm, bởi vì Lan Hiểu San vội vàng nên vẫn khoác trên người cái váy áo ngủ mà không có mang lấy nịt ngực, hai đầu núm vú điểm tô trên hai bầu vú cao ngạo vươn thẳng không hề che giấu trước ánh mắt hắn, khiến cho hai người cũng khó tránh khỏi có một ít ngượng ngùng.
– Nói một chút đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Lan Hiểu San hỏi.
– Ai… đã xảy ra chuyện rồi, sự tình mà chị nói đến đã biến thành sự thật, ở trên thượng diện muốn động đến Hoa Cẩm Thành rồi, bà ngoại ơi… không biết ai cũng đem em ra tố cáo, nói em làm loạn với những người đàn bà, tham ô nhận hối lộ, còn kéo bè phái là ô dù cho Hoa Cẩm Thành, em bây giờ tình thế đang như vậy thì cái ô dù của em có thể bảo vệ được cho ai đây chứ?
Đinh Trường Sinh vẫn còn nói như là đùa được.
– Thật vậy à? Vậy cũng chưa chắc, tiểu tử hãy nói thật với chị, có cầm qua tiền của Hoa Cẩm Thành không?
Lan Hiểu San sắc mặt rất khó nhìn, nàng tuy muốn giúp Đinh Trường Sinh, nhưng cũng không phải là cứ nhắm mắt không có nguyên tắc mà giúp bừa cho hắn.
– Em thề với trời đất, nếu em có cầm lấy qua một phân tiền của Hoa Cẩm Thành, thì đi ra ngoài sẽ bị xe tông chết…
– Tốt rồi… tốt rồi, chỉ cần em không có cầm qua tiền của hắn, thì em sợ cái gì chứ?
Lan Hiểu San không hiểu hỏi.
– Tuy không có cầm qua tiền, nhưng em có quen biết được một người đàn bà có thể nói là thông qua Hoa Cẩm Thành, em lo lắng có người sẽ lấy chuyện này ra mà xoáy vào, cho nên mới cầu đến chị…
– Vậy thì cũng xem ra là hối lộ rồi?
Lan Hiểu San kêu lên.
– Ôi… chị có thể nói văn minh một chút không vậy, cái gì gọi là hối lộ a, em cùng Hoa Cẩm Thành không có bất kỳ lai vãng cái gì liên quan đến kinh tế, vậy ông ta hối lộ em để được cái gì hả?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.
– Chị có nghe nói Hoa Cẩm Thành từ trong tay em thì tiếp nhận được công trình trong khu khai phát, có việc này hay không vậy?
Lan Hiểu San lại hỏi.
– Có, nhưng đó là tình huống đặc biệt, lúc đó khu khai phát chúng ta không có tiền ứng trước cho xí nghiệp xây dựng nên không thể kêu gọi ai đứng ra làm sửa chữa công trình hạ tầng cơ sở, chỉ có Hoa Cẩm Thành cũng là nể mặt mũi em mới chịu đứng ra làm, đến bây giờ cũng chưa có tiền để trả cho người ta, vậy đó là lợi ích kinh tế sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ừ… chuyện này thì không có tính toán được, thôi được… tự mình giải quyết cho tốt đi, đây là chìa khóa, cứ xem như là chị chưa từng gặp qua em, cũng chưa từng thấy qua hai người kia, xuống xe đi, chị phải đi về…
Lan Hiểu San không nói gì nữa, Đinh Trường Sinh liền nhanh xuống xe, Lan Hiểu San cứ như vậy lái xe rời đi.
Tuy phòng ở cũ một chút, nhưng sau khi dọn dẹp thì cũng sạch sẽ, Vũ Văn Linh Chi cũng biết bây giờ là thời khắc nhạy cảm, cho nên cũng không có nói gì, chỉ có Kỳ Trúc Vận thì cứ thắc mắc vì sao lại vội vã dọn nhà như vậy.
– Sẽ không có chuyện gì chứ?
Kỳ Trúc Vận hỏi.
– Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì, chuyện này cũng là vì phòng ngừa vạn nhất, Hoa Cẩm Thành đã xảy ra chuyện, vốn những chuyện này không có quan hệ gì với hai người, nhưng có người muốn đem tôi kéo làm đệm lưng cho Hoa Cẩm Thành, tôi lo lắng một khi tôi gặp chuyện không may, sẽ làm ảnh hưởng đến đại sự của chúng ta, bất quá cứ yên tâm đi, tôi nghĩ có thể là không có chuyện gì.
Đinh Trường Sinh an ủi, thật ra trong lòng hắn cũng không chắc chắn, mấu chốt là từ chỗ của Hoa Cẩm Thành hắn không nắm chắc.
– Trúc Vận, con đi thu thập một chút phòng ngủ đi, mẹ cùng Trường Sinh có một số việc muốn nói.
Vũ Văn Linh Chi không muốn làm cho Kỳ Trúc Vận kinh sợ, tuy cũng đã từng trải qua một ít phong hiểm, nhưng đều được Vũ Văn Linh Chi che dấu qua, có thể nói, Kỳ Trúc Vận dù sao cũng có một cuộc sống ở trong bình hoa tươi đẹp, cũng không có trải qua sóng gió gì…
– Dì đang lo lắng cái gì?
Nhìn theo Kỳ Trúc Vận đã đi vào trong, Đinh Trường Sinh hỏi.
– Dì lo lắng Hoa Cẩm Thành sẽ khai ra thân phận chân thật của dì, nếu là như vậy thì chắc chắn sẽ đem phiền hà đến cho cháu, rồi còn chuyện của chúng ta về sau cũng không còn có biện pháp tiến hành, cho nên dì suy nghĩ, nếu như cháu có cách nào, thì hãy giúp dì đem Trúc Vận đưa ra nước ngoài, dì sẽ ở lại chỗ này cùng với cháu chống chọi…
Vũ Văn Linh Chi nói ra.
– Đưa ra nước ngoài cũng không phải là không được, nhưng cần phải có thời gian, trước mắt thì không còn kịp rồi, trì hoãn thêm vài ngày, cháu sẽ nghĩ biện pháp.
Đinh Trường Sinh trầm ngâm nói ra.
– Dì thì già rồi nên không sợ gì, dì lo lắng nhất chỉ là Trúc Vận, cho nên chỉ cần nó được đi ra nước ngoài thì dì an tâm, theo lý mà nói những sự tình này không có quan hệ gì đến với Trúc Vận, nhưng nếu như bọn họ sau này lấy Trúc Vận ra đem làm thẻ đánh bạc uy hiếp chúng ta, đến lúc đó thì dì cùng Kỳ Phượng Trúc rất khó có sự lựa chọn, cháu có hiểu ý của dì không?
Vũ Văn Linh Chi nắm lấy tay Đinh Trường Sinh hỏi.
– Cháu biết, chỉ cần cháu còn sống, thì sẽ cũng không để cho nàng bị ủy khuất, nếu ai dám làm tổn thương đến nàng, cháu sẽ bắt hắn phải đền mạng, nếu như Lâm Nhất Đạo dám động đến nàng, cháu sẽ làm cho con của hắn vì nàng mà chôn cùng.
Đinh Trường Sinh cắn răng nói ra.
– Lâm Nhất Đạo có con sao? Cháu đã gặp được?
Vũ Văn Linh Chi ngạc nhiên hỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |