Đinh Trường Sinh tùy ý nói ra.
– Hả, chuyện này khi nào vậy?
Vũ Văn Linh Chi nghe xong giật mình, nàng biết rõ, Lâm Nhất Đạo vì bảo hộ hắn đứa con báu vật kia đã tốn không ít công phu, Đinh Trường Sinh lại có thể suýt chút nữa giết chết hắn, nghe vậy thì trong lòng của nàng an tâm không ít rồi.
– Đó là lần trước lúc cháu đi đến Bắc Nguyên, thôi… thời gian không còn sớm, dì bây giờ ở tạm chỗ này vài ngày, để cháu đi tìm chỗ ở mới, điều kiện tại đây hơi kém, cố gắng qua đi.
– Giờ cháu phải đi sao?
Vũ Văn Linh Chi tưởng rằng Đinh Trường Sinh đêm nay sẽ ở lại chỗ này.
– Không được, cháu còn phải trở về, có một số việc còn phải xử lý, phiền toái đã tới rồi thì phải nghĩ biện pháp ứng đối, nếu trốn tránh thì không thể giải quyết được chuyện.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Vũ Văn Linh Chi hiểu ý tứ Đinh Trường Sinh, cho nên cũng không có nhiều lời thêm, hơn nữa Kỳ Trúc Vận còn đang ở bên trong, chính mình ở bên ngoài cùng với Đinh Trường Sinh kéo dài thời gian cũng không tốt.
Đinh Trường Sinh lái xe trở về chỗ ở của mình, sau khi dừng xe thì không có lập tức lên lầu, mà là đốt một điếu thuốc hút rồi nhớ lại lời nói của La Gia Nghi về chuyện ban kỷ luật thanh tra muốn điều tra chuyện của mình, đây là một chuyện phiền toái, tuy tại thời điểm Thạch Ái Quốc còn làm bí thư thì Uông Minh Hạo cùng Thạch Ái Quốc đứng chung một chỗ, nhưng bây giờ thì rất khó nói, hơn nữa việc này lại là từ trên tỉnh kỷ ủy áp xuống, Uông Minh Hạo đoán chừng sẽ không dám chơi trò nữa nạc nữa mỡ…
Muốn điều tra mình, thì sẽ bắt đầu điều tra những vấn đề gì đây? Đơn giản là về chiếc xe của mình, nếu vậy thì phải đem Dương Phụng Tê đưa ra rồi, nói cách khác, thì mình thật đúng là khó mà nói rõ về việc cái xe này.
Còn về vấn đề tiền tài, tên của mình cho đến bây giờ cũng không có đứng tên gian nhà nào, có chút tiền gửi ngân hàng, đều là tiền chia hoa hồng từ trang trại Việt Quất ở thôn Lê Viên chia, tuy có quy định đảng viên không thể kinh thương, nhưng đây là mình đầu tư, hơn nữa đã từ lâu rồi mình cũng không có qua lại đến trang trại Việt Quất, kiếm được chút ít lợi ích cũng không phải là bất chính…
Về phần hơn một nghìn vạn tiền kia, thì không phải tên mình, mặc dù là mình cầm thẻ, biết rõ mật mã, nhưng tiền lại không phải danh nghĩa của mình, việc này thì tìm không thấy trên đầu mình rồi, mấu chốt là cái thẻ này phải được cất giấu ở nơi an toàn.
Những chuyện này đều là việc nhỏ, hiện tại mấu chốt là chuyện bên kia của Triệu Khánh Hổ, vạn nhất kỷ ủy thành phố bắt mình mà không thả, thì cho dù là mình có bản lĩnh lớn bằng trời, nếu không ở bên ngoài thì sẽ không giúp được gì cho Hà Hồng An một tay, vạn nhất đúng lúc này làm hỏng cái chuyện đó, như vậy chính mình trong thời gian dài mưu đồ có thể bị lỡ.
Đinh Trường Sinh rất là phiền muộn, nhưng so với hắn cũng có người đang buồn bực, lúc này ngay tại phía sau của hắn hơn hai mươi mét, có một chiếc xe Audi, bên trong chỗ ngồi đang nằm một người, thỉnh thoảng ngồi dậy quan sát trước mặt xe của Đinh Trường Sinh, vốn tưởng rằng Đinh Trường Sinh sẽ rất nhanh lên lầu, nhưng không nghĩ tới thằng này cứ ngồi trong xe không biết làm gì đây, nếu không phải nhìn thấy xe không có động tĩnh, hắn còn tưởng rằng Đinh Trường Sinh đang ở trong xe chơi trò xe chấn với người đàn bà nào đó…
Hắn chính là Đàm Quốc Khánh, từ khi ở trên chợ đêm đã làm kinh động đến Đinh Trường Sinh, thì hắn biến mất trong một thời gian, nhưng đã có chỗ dựa ở phía sau là Tương Hải Dương chu cấp cho hắn kinh phí, hiện tại bây giờ hắn lại theo dõi Đinh Trường Sinh rồi.
Bất quá lần này đây Tương Hải Dương phân phó rất rõ ràng, không nên dùng vũ lực, mà hãy thu thập lấy bằng chứng Đinh Trường Sinh làm trái pháp luật không tuân theo quy định, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người ra tay trừng trị Đinh Trường Sinh, cho nên lúc này đây muốn lấy được chứng cứ xác thực, một kích tất phải trúng, không thể có nửa điểm sơ xuất.
Nửa giờ sau, Đinh Trường Sinh quay cửa kính xe xuống, đem điếu thuốc ném ra ngoài xe, sau đó xuống xe, đợi đến lúc Đinh Trường Sinh biến mất ở trong hành lang, Đàm Quốc Khánh mới dám bật người ngồi dậy.
Đinh Trường Sinh đi tới đến trước cửa phòng của mình, trong lúc vô tình hướng về sau quay đầu, rồi nhìn đến cửa phòng đối diện, đó là gian phòng thuê của Hạ Hà Tuệ lúc trước, dù sao hắn cũng không thiếu chút tiền tiền thuê nhà nên vẫn trả tiền mướn gian phòng này, chứ nếu như cái phòng này bị cho người khác mướn, nói không chừng từ phía đối diện sẽ có một đôi mắt giám thị mình, chuyện Đàm Quốc Khánh thuê phòng tại Ngự Phủ Uyển giám thị Trịnh Tiểu Ngải vẫn còn làm cho hắn ghi nhớ trong đầu.
Về đến nhà lấy ra cái chìa khóa cửa phòng đối diện, hắn vào trong phòng của Hạ Hà Tuệ, tất cả đồ vật vẫn là như thường, chỉ là bật đèn không sáng, hắn cho rằng có thể là lúc Hạ Hà Tuệ rời đã đem công tắc nguồn điện kéo xuống, bất quá không có thành vấn đề, dựa theo ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng có thể thấy rõ trong phòng, với lại qua một hồi thì mắt của hắn càng nhìn được rõ ràng hơn trước.
Đột nhiên nhớ ra, mình không phải là đang tìm chỗ giấu cái thẻ tiền kia sao, đây sẽ là chỗ tốt nhất để giấu đồ, hơn nữa gian phòng này rất ít người biết, buổi tối hắn sẽ báo cho Hạ Hà Tuệ biết, nói nàng làm tiếp tục hợp đồng mướn phòng với chủ thuê nhà, nếu có gì đi nữa thì người của kỷ ủy có nghĩ vỡ đầu ra, cũng sẽ không nghĩ tới mình lại mang cái thẻ tiền này giấu ở đây…
Trong phòng tìm một hồi, cuối cùng đem cái thẻ giấu đến ở bên trong bếp, trong này khắp nơi đều là khói dầu, bếp thì không có người dùng, nên không phải lo lắng sẽ có người phát hiện.
Tuy Đinh Trường Sinh đã lên lầu, nhưng Đàm Quốc Khánh vẫn không dám xuống xe, đến khi chứng kiến bóng dáng Đinh Trường Sinh đã không còn thấy, hắn mới mở cửa cầm ra đồ vật đã chuẩn bị trước, lặng lẽ xuống xe.
Đem một thiết bị dò tìm cực nhỏ, gắn vào phía trong bảng số xe của Đinh Trường Sinh, bởi vì Đinh Trường Sinh có tính cảnh giác cực cao, hắn đi nơi nào, gặp người nào, đã làm trò gì, thì Đàm Quốc Khánh không biết, cho nên phương thức tốt nhất là dựa vào công nghệ cao, giống như là đêm nay vậy, gắn vào vật này, thì chỉ cần Đinh Trường Sinh không phát hiện được, như vậy thì hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện đào thoát khỏi lòng bàn tay của mình rồi.
Thế nhưng Đàm Quốc Khánh tuyệt đối lại không nghĩ tới, trong lúc này đang có một đôi mắt cũng đang lặng lẽ theo dõi hắn, đó chính là Khấu oánh oánh, bởi vì thời gian còn mấy ngày nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, cho nên nàng ngủ không ngon, bỗng nhiên muốn nhìn qua một chút xem Đinh Trường Sinh có quay trở về chưa, khi thấy trong phòng Đinh Trường Sinh đèn sang, thân ảnh của hắn nổi bật tại đằng sau bức màn cửa sổ, nàng mỉm cười…
…
Thế nhưng mà trong lúc lúc nàng muốn nằm xuống ngủ, thì phát hiện dưới lầu nơi chỗ đậu xe, thấy có người hành động hơi mờ ám, mà người kia lúc này ngồi xổm ở trước xe Đinh Trường Sinh, mặc dù là trong đêm, nhưng bên dưới đèn đường vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, nàng nhận thức ra chiếc xe kia là của Đinh Trường Sinh.
Tuy rất nghi hoặc là người kia không phải là người tốt lành gì, hoặc là kẻ trộm cắp vặt gì đó, nhưng lúc bây giờ đang là ban đêm, cho nên định là sáng sớm ngày mai nói cho Đinh Trường Sinh biết cũng được, lúc này trong phòng Đinh Trường Sinh đèn đã tắt rồi, xem ra là hắn đã nghỉ ngơi.
Bây giờ Khấu oánh oánh so với mấy năm trước thì đã khác nhau thật nhiều rồi, dạo đó Khấu oánh oánh nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, nhưng dần dần Khấu oánh oánh trưởng thành lớn lên, hiện đang trầm tĩnh hơn rất nhiều, có rất nhiều chuyện để trong lòng không muốn nói đi ra, ví như cảm tình của nàng đối với Đinh Trường Sinh, chẳng những là không phai nhạt như là Đinh Trường Sinh cho rằng khi trưởng thành thì nàng sẽ dần dần quên đi, ngược lại là càng ngày càng sâu đậm.
Khấu oánh oánh trong lòng có việc, nên thức dậy rất sớm, nhưng khi xuống lầu vẫn là đã chậm, chứng kiến Đinh Trường Sinh đã lái xe đi rồi, hôm nay là là ngày công ty nước giải khát đến ký kết hợp đồng, chẳng những là lãnh đạo chủ yếu trong thành phố có mặt tham gia, mà phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy đang thị sát Hồ Châu cũng muốn tham gia.
Đinh Trường Sinh không có đi đón Chu Minh Thủy, việc này không phải là việc của hắn, trong thành phố người muốn nịnh hót thì còn nhiều, mình là chủ nhiệm khu khai phát, lễ đài tại khu đang phát triển, cho nên sáng sớm hắn đi ngay đến khu đang phát triển, lúc này hắn không biết người của kỷ ủy thành phố đang ở dưới lầu đợi hắn, bọn họ sẵn sàng tùy thời đợi lệnh.
Hơn nữa trong giờ khắc này, có một người đã bí mật bị bắt, hơn nữa suốt đêm rời khỏi Hồ Châu, cũng không có lên trên tỉnh, mà là đi đến thành phố Bạch Sơn, người bị bắt chính là Hoa Cẩm Thành, lão bị bắt tại nhà của mình mang đi, nhưng cho đến bây giờ Đinh Trường Sinh hoàn toàn không có nhận được tin tức gì, bởi vì người thi hành nhiệm vụ không phải là công an cục Hồ Châu, mà là theo từ trên văn phòng tỉnh điều người từ cục công an Bạch Sơn.
– Chị tới sớm vậy, như thế nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao?
Đinh Trường Sinh nhìn thấy La Hương Nguyệt hai mắt quầng thâm, hỏi.
– Ai… nào chỉ là ngủ không ngon, mà là không ngủ được, tràng diện hôm nay lớn như vậy, chị có thể ngủ được sao? Nghe nói lãnh đạo trên tỉnh cũng sẽ tham gia hả?
La Hương Nguyệt hỏi.
– Không ngủ được, có phải là nhớ em nên không ngủ được?
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh không thấy người, liền nói đùa.
– Đúng vậy… nhớ em nên ngủ không được, như thế nào, em có dám đến không?
La Hương Nguyệt quả nhiên so với trước kia thì khác nhiều, bây giờ đã kết hôn, nói chuyện hay là làm việc đều lộ ra bạo dạn thành thục hơn vô cùng, quả nhiên đã trở thành đàn bà thì không giống với lúc trước.
– Có gì mà không dám? Như vậy đi, chồng chị giờ đã đi rồi, buổi tối chị canh cửa chờ em, em sẽ đến tìm chị, như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh tiếp tục khiêu khích nàng nói.
– Được, em mà không dám tới thì sẽ là con rùa rút cổ…
Không hiểu vì sao, La Hương Nguyệt lại nhớ đến một màn lúc trong văn phòng kia, nếu nói thật lòng thì nụ hôn của hắn khi ấy thì nàng cũng là có chút hưởng ứng, nói đâu xa, đêm qua ngủ không được, chồng thì không có bên cạnh, nàng có chút vuốt ve an ủi bên dưới cái âm hộ mình, lúc nàng cong mình, khi sâu trong âm đạo phun ra chất lỏng thì bất chợt trong đầu lại nhớ đến nụ hôn của hắn, trời xui đất khiến cắn răng nói ra.
Đinh Trường Sinh còn muốn mạnh miệng nói thêm, thì điện thoại di động của hắn vang lên, là Thành Công gọi tới, vốn là ngày hôm qua người đến ký kết hợp đồng đã đến Hồ Châu, nhưng bởi vì máy bay bị delay, cho nên đến khuya mới đến Giang Đô, vì thế sáng sớm mới bắt đầu chạy đến Hồ Châu.
– Này, khi nào thì anh đến?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Rất nhanh, đã chuẩn bị xong chưa?
Thành Công tâm tình không tệ, ở trong điện thoại thăm hỏi.
– Đều chuẩn bị xong, lần này chẳng những là lãnh đạo thành phố đều tham gia, mà phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy đang ở Hồ Châu thị sát cũng có mặt, có gì anh chuyển lời cho bọn họ biết nhé…
– Ừ… vậy thì tốt quá, chờ hội kiến.
Thành Công ở trong điện thoại hưng phấn nói ra.
Chu Minh Thủy lúc này còn mời La Bàn Hạ lên ngồi lên xe của mình, La Bàn âm thầm kêu khổ, Chu Minh Thủy đối với mình như vậy mặc dù xem qua giống như là lấy lòng, người khác nhìn qua là lễ ngộ, nhưng ở trong mắt của ông xem ra, đây là Chu Minh Thủy âm thầm hãm hại, việc này không phải bí mật, lại là giữa ban ngày ai cũng nhìn thấy thấy, không cần đến giữa trưa thì sẽ truyền đến trong lỗ tai La Minh Giang, chứ đừng nói chi là La Đông Thu đang ở ngay tại Hồ Châu.
Vốn bởi vì chuyện mảnh đất xưởng may, ông và La Đông Thu bây giờ quan hệ không phải là ngọt ngào, bây giờ mình lại cùng Chu Minh Thủy lại liếc ngang liếc dọc đi cùng chung xe như vậy, thì La Minh Giang sẽ nghĩ ra sao, La Đông Thu sẽ châm thọc thêm như thế nào đây?
Thế nhưng Chu Minh Thủy mời ông cùng lên xe, việc này ông có thể cự tuyệt sao?
– Bàn Hạ, ông đến Hồ Châu cũng tầm hai năm rồi phải không?
– Ừ, hơn một tháng nữa thì đủ hai năm rồi.
La Bàn Hạ không biết Chu Minh Thủy muốn nói cái gì, chỉ có thể là đi một bước xem một bước.
– Tình huống của Hồ Châu thì ông so với tôi tinh tường hơn, Thạch Ái Quốc sở dĩ phải rời đi, là bởi vì kinh tế của Hồ châu không có khởi sắc, ông nghĩ sao về chuyện này?
Chu Minh Thủy nói vấn đề nhìn như không có trọng tâm gì, nhưng La Bàn Hạ nghe tới, lại có một mùi vị khác.
Ý tứ trong này cũng rất phong phú, có thể lý giải Thạch Ái Quốc sở dĩ phải đi, chính là vì kinh tế Hồ châu không có khởi sắc, như vậy nếu như kinh tế Hồ Châu vẫn tiếp tục không có khởi sắc, ngươi La Bàn Hạ có phải là cũng sẽ phải rời đi theo con đường của Thạch Ái Quốc?
– Vê chuyện này đây là do quyết định của lãnh đạo, tôi cũng khó mà có nhận xét gì a.
La Bàn Hạ nói xem như lảng tránh, nhưng ông cũng hiểu, trả lời như vậy thì sẽ không để cho Chu Minh Thủy hài lòng.
– Tôi tới trong tỉnh không đến nửa tháng, lại nghe được rất nhiều nhất thảo luận của tỉnh Trung Nam về vấn đề nắm bắt cơ hội để phát triển kinh tế, không thể ngồi nhìn để mà đánh mất cơ hội tốt, nhưng cái gì là cơ hội tốt? Đối với Hồ Châu mà nói, bắt lấy một ít hạng mục lớn có tiền đồ, đây mới là cơ hội tốt, tôi nghe nói tại Hồ Châu có người muốn đầu tư một hạng mục lớn, nhưng nửa đường thì gặp trở ngại, đây là vì cái gì vậy? Là về vấn đề kỹ thuật không có khả quan? Hay là hoàn cảnh không có khả quan?
Chu Minh Thủy nói rất nhẹ nhàng, nhưng lưng của La Bàn Hạ đã bắt đầu lạnh run rồi.
Quả nhiên vẫn là hướng đến cái hạng mục PX này, xem ra Chu Minh Thủy sở dĩ đến tỉnh Trung Nam, là vì quyết định của La Minh Giang đã khiến cho có một số người mất hứng, một khi nếu mất hứng như vậy thì hậu quả sẽ là rất nghiêm trọng, Chu Minh Thủy lần này tới Hồ Châu, mục đích giờ cũng đã rất rõ ràng, chính là muốn để cho cán bộ lãnh đạo Hồ Châu biết rõ, Chu Minh Thủy đến đây để làm gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |