– Xem ra hôm nay thì chú không có ý định để cho cháu quay trở về sao?
Đinh Trường Sinh vừa nói vừa cười bày quân cờ của mình.
– Đi? Đi đâu? Sau này đây chính là nhà của cháu, chú còn sống được bao lâu nữa? Bây giờ điều chú lo lắng nhất là Tần Mặc, cháu đã đáp ứng chú rồi, không phải là lừa gạt chú chứ?
Tần Chấn Bang cũng không khách sáo, nhìn thấy Đinh Trường Sinh bày ván cờ xong, liền đi trước nước cờ pháo đầu.
Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua Tần Chấn Bang, thấy rất kỳ quái hôm nay Tần Chấn Bang vì sao lại nói như vậy, trong lúc có một ngoại nhân là Trương Văn Minh đang ở trước mặt, vì vậy không có đáp lời nói, sợ Tần Chấn Bang lại vun gốc nói thêm vào, như vậy càng về sau thì việc này lại càng không thể nhấc chân ta khỏi được…
– Ý của chú lần này cháu tới, nhân tiện thì nhắc đến chuyện của Tần Mặc mà tôi, cháu phải biết, đối với thân phận này của chú, kẻ truy cầu Tần Mặc không phải là ít, cháu đừng tưởng rằng là chú phải cầu xin cháu…
Tần Chấn Bang nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh đang trầm ngâm không nói một lời, thốt ra.
Đinh Trường Sinh không có lên tiếng, nhưng Trương Văn Minh ở bên cạnh, trong lòng hắn lại nhấc lên sóng lớn ngập trời, Đinh Trường Sinh rốt cuộc là người như thế nào, mà lại có thể cấu kết được nhiều nhân vật nổi danh một phương như thần vậy, xem ra thì lão già này muốn đem con gái của mình gả cho thằng này, nhưng nhìn qua thì thằng này lại vô cùng miễn cưỡng…
Trong nội tâm của Trương Văn Minh lúc này lại âm thầm lo lắng cho thủ trưởng của mình, xem ra tất cả mọi người bọn họ đều đánh giá thấp lực lượng phía sau lưng của Đinh Trường Sinh, hắn cũng biết, thủ trưởng của mình sở dĩ nhìn chằm chằm vào Đinh Trường Sinh không thả, là vì bị áp lực đến kỷ ủy từ tỉnh, nhưng lúc này đây bên trên kỷ ủy tỉnh có thể hay thấy được áp lực đến từ nơi này của Tần Chấn Bang hay không thì cũng khó mà nói.
Nhận được điện thoại của Tần Chấn Bang, Chu Minh Thủy biết rõ, việc này nếu mình trực tiếp tìm đến kỷ ủy Hồ Châu để giải quyết thì thì cũng được, nhưng nếu làm thế thì có chút cảm giác dùng quyền áp đặt người, huống chi mình cùng người của kỷ ủy Hồ Châu cũng không quen tất, nghĩ tới đây, ông thấy nên gọi cho bí thư tỉnh kỷ ủy lý Thiết Cương xác định so sánh xác minh là tốt nhất.
Thấy là số điện thoại từ trên tỉnh ủy, lý Thiết Cương liền nhấc lên nghe.
– Có phải là bí thư Thiết Cương không? Tôi là Chu Minh Thủy đây.
– Há, chào bí thư Chu, có việc gì sao?
Lý Thiết Cương ngạc nhiên hỏi, từ khi Chu Minh Thủy đến tỉnh Trung Nam đến nay, đây là lần đầu tiên ông ta gọi điện thoại cho mình, làm cho lý Thiết Cương có chút ngơ ngác, không biết vị bí thư này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì?
– Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn trao đổi với ông chút chuyện vặt, ông có rảnh không?
Chu Minh Thủy hỏi.
– À… có… chờ một chút, tôi tới ngay…
Mặc dù đều là trong ban thường ủy tỉnh, nhưng lý Thiết Cương vẫn rất rõ ràng vị trí của mình…
Trong tỉnh bí thư Chu tuy là mới tới, tuy nhiên trước đó bỗng nhiên nổi tiếng về chuyện bổ nhiệm vị trí chủ nhiệm tổ chức cán bộ của thành phố Hồ Châu, nhưng là từ ngày đó về sau, bí thư Chu lại giữ im lặng, có thời điểm còn đóng vai trò hiền lành như một vị Bồ Tát…
Còn tỉnh trưởng Lương Văn Tường cũng đến tỉnh Trung Nam không lâu, tạm thời cũng không nhìn ra khuynh hướng như thế nào, trong khoảng thời gian này cũng im lặng như là giấu bài…
Chu Minh Thủy vừa đợi lý Thiết Cương, vừa bày lên bàn cờ cùng ấm trà, nhìn qua như là muốn tìm lý Thiết Cương giải khuây ván vờ vậy, bất quá bàn cờ này lại bày ra ván cờ thế tàn cuộc, song phương đều đang trong nước đi khẩn yếu quan đầu (*tình trạng nguy cấp), lúc này bên nào lộ ra sơ hở thì đồng nghĩa ván cờ này sẽ bị đánh bại, trong lúc nhất thời trên ván cờ biểu hiện ra khí thế thật là tiêu điều xác xơ…
– Bí thư Chu… chắc không phải gọi tôi tới để đánh cờ chứ? Đang trong giờ làm việc mà, nếu chuyện này truyền đi, tôi và ông sẽ bị lời đồn thêu dệt không hay đâu.
Lý Thiết Cương gõ cửa vừa bước vào thì thấy Chu Minh Thủy đang quan sát bàn cờ, cười nói…
– Ván cờ này tôi nghiên cứu đã lâu rồi, nhưng vẫn không nắm bắt được trọng điểm mấu chốt, ăn ngay nói thật, tôi chỉ hiểu hiểu được một chút nước đi, nhưng vẫn nhìn không thấu đáo được, ông đến xem, bàn cờ này tôi còn có khả năng thắng được không?
Chu Minh Thủy cũng cười cười, đứng lên cùng lý Thiết Cương bắt tay, sau đó chỉ ghế salon đối diện, ra hiệu lý Thiết Cương ngồi xuống, sau đó châm một trà ly giao cho lý Thiết Cương rồi hỏi.
– Thế nào… để tôi xem qua một chút.
Lý Thiết Cương biết rõ thân phận của Chu Minh Thủy, không có khả năng chỉ vì một ván cờ mà tìm đến mình, sẽ còn là có chuyện khác, chỉ có điều đây là đang mượn ván cờ nói lên sự tình mà thôi, nhưng lý Thiết Cương hạ quyết tâm, ngươi không nói, ta cũng không hỏi, để xem tận cùng ai có thể mở miệng trước.
Lý Thiết Cương nhìn hồi lâu trên ván cờ cũng nhìn không ra là nên đi nước cờ tiếp theo như thế nào, nói cho cùng vấn đề chính là ai sẽ đi nước tiên, nếu như lý Thiết Cương đi trước, như vậy thì hắn sẽ thắng, trái lại nếu như Chu Minh Thủy đi trước, như vậy thì Chu Minh Thủy sẽ thắng.
– Ngày trước tôi đánh cờ với ông ta thì luôn xoắn xuýt ai sẽ được đi nước tiên thì sẽ có lợi thế, chỉ là lần này tôi muốn thay đổi mạch suy nghĩ, để xem có thể không cần đi trước mà vẫn nắm được ưu thế, nhưng nhìn lâu như vậy, vẫn là nghĩ không ra biện pháp gì tốt.
– Ồ? Bí thư Chu, thì ra ván cờ này là của ông cùng người khác đánh, nên phải hạ thành cái bộ dạng này, đó là ai mà lợi hại như vậy?
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, cho nên lý Thiết Cương cũng thuận miệng hỏi, nhưng lại đúng là điều mà Chu Minh Thủy đang chờ câu hỏi này.
– Đó là Tần Chấn Bang… ông biết chứ… con rể của hắn là Đinh Trường Sinh.
Chu Minh Thủy vẫn nhìn ván cờ, vừa thản nhiên nói.
– Đinh Trường Sinh?
Lý Thiết Cương lập lại cái tên này, ông nhớ tới cái tên này rất là quen thuộc, trong khoảng thời gian gần đây, cái tên Đinh Trường Sinh này tồn tại trong đầu của mình tần suất không thấp, rốt cuộc đây là người nào?
Làm được đến vị trí bí thư tỉnh kỷ ủy, lý Thiết Cương làm sao không biết đến Tần Chấn Bang người này…
– Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, đúng là tôi muốn gặp ông là vì chuyện khác, có phải là rất lâu rồi ông chưa có đến Hồ Châu?
– Đúng vậy, đã rất lâu tôi không có đến đó…
– Thiết Cương, ông nên đi xuống đó xem một chút, lần trước tôi đến thì Hồ Châu vừa mới bắt đầu công việc chỉnh đốn tác phong cán bộ, mặc dù chuyện này là bên phòng tổ chức cán bộ quản, nhưng làm sao có thể thiếu được tác dụng của bên kỷ ủy chứ?
Chu Minh Thủy như là lơ đãng nói, nhưng câu đã nói ra rồi, còn lý Thiết Cương sẽ làm gì, đó chính chuyện của hắn tự biết…
…
– Được rồi… tôi sẽ rút thời gian xuống đó nắm tình hình xem như thế nào…
Lý Thiết Cương cười nói.
Tuy lý Thiết Cương nói như vậy, đối với việc Chu Minh Thủy dùng loại phương thức này nhắc nhở mình thì cảm thấy không dễ chịu, cái tin tức chỉnh đốn tác phong cán bộ này tại Hồ Châu, thì chính mình cũng đã sớm biết, Uông Minh Hạo đã báo cáo qua, nhưng lý Thiết Cương cho rằng Trọng Hải đang làm làm chuyện ruồi bu, không có ý nghĩa thực chất gì cả.
Đối với hắn mà nói, hắn cho rằng bây giờ không phải là vài thập niên trước, không phải là thời mới kiến quốc, thời điểm đó cán bộ vẫn có thể giáo dục tốt, một mặt là bởi vì thời điểm đó đúng là rất nghèo, cán bộ nếu có muốn mục nát cũng không có thể làm được chuyện gì nghiêm trọng, nhưng thời buổi bây giờ đã khác, khắp nơi tràn đầy phồn hoa cám dỗ vật chất hấp dẫn quá nhiều.
Lúc này Chu Minh Thủy đã nhắc nhở muốn mình muốn xuống phía dưới Hồ Châu nhìn xem mình không có thể trốn tránh, chẳng qua là câu nói của Chu Minh Thủy làm cho lý Thiết Cương khó chịu, đó chính là nhắc về Đinh Trường Sinh, lúc mới bắt đầu hắn không nhớ ra được Đinh Trường Sinh là ai, chỉ là nghe qua rất quen tai, nhưng khi Chu Minh Thủy nhắc nhở đến thành phố Hồ Châu, thì hắn rốt cục đã hiểu ra.
Cái gì mà là tàn cuộc ván cờ, cái gì con rể của Tần Chấn Bang, đây chính là đang cảnh cáo chính mình, hoặc là muốn nhắc nhở mình, Đinh Trường Sinh thằng này không nên động vào, hơn nữa thông qua chuyện ván cờ này lại nhắc nhở đến Đinh Trường Sinh, gián tiếp nói cho lý Thiết Cương biết là Chu Minh Thủy có mối quan hệ cùng với Đinh Trường Sinh, đây mới điều làm cho lý Thiết Cương nhức đầu nhất…
Ngươi là phó bí thư tỉnh ủy, ta là bí thư tỉnh kỷ ủy, chúng ta cùng là đồng sự, chút chuyện nhỏ này ngươi hoàn toàn có thể nói thẳng ra đấy, chỉ là một tên Đinh Trường Sinh mà thôi, trong tỉnh những cán bộ loại như thế này thì có đầy đếm không hết, chuyện này chính mình gọi điện thoại cho Uông Minh Hạo một chút thì đã có thể đem chuyện này giải quyết, nhưng ngươi lại không nói rõ ràng ra, còn bày đặt nói ẩn ý, có phải là muốn tự mình quay trở về lĩnh ngộ sao?
Ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nhưng tại trước mặt Chu Minh Thủy, lý Thiết Cương vẫn là cố gắng nhịn được…
– Lâu nay chúng ta ở trên cao nghe báo cáo cấp dưới đã thành thói quen, phía dưới bọn họ cũng biết chúng ta ưa thích nghe báo cáo thành tích như thế nào, cho nên viết báo cáo sắc màu thật rực rỡ, bút pháp viết thật thần kỳ, cái gì cũng vượt năng suất chỉ tiêu, những… loại báo cáo này ông có tin không?
Chu Minh Thủy nhìn lý Thiết Cương hỏi.
– Ha ha, vấn đề này không phải trong phạm vi công tác của tôi, hình như đó là do bên bí thư Chu quản lý mà…
Lý Thiết Cương giảo hoạt nói.
– Thiết Cương, trong phạm vi công tác của ai thì không trọng yếu, chúng ta thân là cán bộ, những báo cáo như vậy rất nguy hiểm, nếu phía dưới những cán bộ hương trấn, hoặc là thôn xã, thì chúng ta còn có thể chấp nhận sự lừa dối, coi như là an ủi tinh thần bọn họ, nhưng nếu là cán bộ cao cấp, thì chúng ta thật sự không thể nào chấp nhận để đám bọn họ lừa gạt chúng ta, nếu cứ như vậy thì chúng ta là người ngu sao?
Chu Minh Thủy rót một chén nước cho lý Thiết Cương đẩy qua, ánh mắt sắc bén nhìn lý Thiết Cương hỏi.
– Bí thư Chu nói rất đúng, nhưng có đôi khi tôi nhìn thấy những cán bộ phấn đấu cả mấy thập niên, đều là lúc tuổi lớn rồi lại bị bắt mang đi vì vi phạm, tôi cũng là vô cùng đau đớn, nhưng đành chịu không có biện pháp nào khác, tay bọn họ đã nhúng chàm thì phải chặt bỏ mà thôi…
Lý Thiết Cương khi nói xong lời này, trên mặt tản mát ra một loại khí chất tiêu điều.
– Tôi luôn ủng hộ công tác của ông, tình huống của tỉnh Trung Nam thì ông rất là quen thuộc, vấn đề chỉnh đốn tác phong cán bộ, không đơn thuần là cá nhân cán bộ đó, mà còn có người ở phía sau lưng của bọn họ, ông nên hiểu ý của tôi, loại tình huống này tại tỉnh Trung Nam vẫn là rất thường gặp, tôi tin tưởng ông so với tôi rõ ràng hơn nhiều.
Chu Minh Thủy thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.
Lý Thiết Cương sững sờ, đột nhiên giờ đã minh bạch Chu Minh Thủy tìm đến chính mình mục đích thật sự là gì, bên trong lòng liền nghiêm túc lại, xem ra chính mình lâu nay vẫn còn là xem thường Chu Minh Thủy, theo lời bên trong của ông ta liền biết, ánh mắt của Chu Minh Thủy không phải chỉ để tại một chỗ tại thành phố Hồ Châu, mà là bao gồm cả bên trong tỉnh, hơn nữa đối với ý tứ của Chu Minh Thủy, lý Thiết Cương nghĩ tới nghĩ lui, trong nội tâm càng thêm luống cuống.
Mãi cho đến khi quay trở lại phòng làm việc của mình thì lý Thiết Cương chưa phục hồi tinh thần lại, hắn mơ hồ đã biết rõ mục đích của Chu Minh Thủy đến tỉnh Trung Nam, nhưng không nghĩ đến Chu Minh Thủy lại ra tay nhanh như vậy, đến không bao lâu mà đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ là biết hắn muốn lợi dụng thanh đao trong tay của mình, nhưng ngược lại thì mình có thể được cái gì đây chứ?
Lý Thiết Cương cẩn thận ghi lại những câu nói của Chu Minh Thủy trên giấy, bắt đầu từng chữ từng câu nhìn xem ghi chép phía trước mặt mình, lại cầm bút lên, cuối cùng vẽ vòng vòng lên cái tên Đinh Trường Sinh, đây là một sự trùng hợp sao?
– Này, vụ án điều tra Đinh Trường Sinh như thế nào rồi?
Phảng phất nghĩ đến chuyện gì, lý Thiết Cương cầm điện thoại lên gọi cho Uông Minh Hạo.
– Lý bí thư, xin yên tâm, chúng ta đang có tình huống mới, đang xác minh, bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi đang khẩn trương xem xét.
Uông Minh Hạo nhìn thấy số điện thoại của lý Thiết Cương, liền đứng lên nhận nghe, thái độ rất kính cẩn, nhưng lúc này thì lý Thiết Cương không có tâm tình quan tâm đến.
– Cái gì ngoài ý muốn?
– Chúng tôi nhất quyết không để cho thằng này chạy thoát, bất quá vừa mới nhận được điện thoại, tại Bắc Kinh đã ngăn chặn được hắn, buổi chiều nay có thể áp tải về…
– Có chứng cứ gì không?
Lý Thiết Cương sững sờ, hỏi.
– Ừm… vẫn chưa có, nhưng có chút manh mối, chỉ cần tiến thêm một bước xác minh là được.
Uông Minh Hạo tiếp tục hồi đáp.
– Nói vậy có nghĩa là đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ thuyết phục để có thể đưa hắn vào con đường chết?
Lý Thiết Cương chán nản hỏi.
– Chúng tôi đang cố gắng, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, tôi cam đoan.
Uông Minh Hạo nghe được giọng nói của lý Thiết Cương không vui, vội giải thích.
– Được rồi, vụ án này trước mắt cứ gác lại đi, đừng điều tra nữa, chờ tôi thông báo sau, đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh, hiểu chưa?
Lý Thiết Cương nói xong liền cúp điện thoại, để lại cho bên phía Uông Minh Hạo gương mặt kinh ngạc sững sờ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì đây chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |