Tại trải qua thật lâu, bọn họ cuối cùng thu thập xong đồ đạc từ khu cư xá thành ủy Hồ Châu chuyển đến Giang Đô, vừa lúc hiện tại Đinh Trường Sinh đang một thân nhẹ không có công tác nữa, chẳng những là bị miễn chủ nhiệm xây dựng kiến thiết, mà chức vị khu đang phát triển cũng bị treo lên, vì vậy hắn quyết định tạm rời khỏi nơi thị phi của Hồ Châu, đi ra bên ngoài hít thở không khí, cũng là muốn ghé thăm để xem Thạch Ái Quốc có thể cho mình bao nhiêu ủng hộ…
Bởi vì là có mặt Tiêu Hồng, vì vậy dọc theo con đường này Thạch Mai Trinh cũng không có nói nhiều với Đinh Trường Sinh, hắn thì vui vẻ thanh nhàn, chỉ khi đến khu cư xá của Tỉnh ủy, hắn mới bắt đầu tốn sức rồi, mặc dù có thuê công ty dọn nhà chuyển đến, nhưng mà sắp xếp đồ đạc trong thì phải tự mình vận động rồi.
Cái áo sơ mi màu trắng của Đinh Trường Sinh đã sớm ướt đẫm, nhưng mà không có biện pháp, hiện tại trong gian nhà khắp nơi đều chồng chất đồ đạc, bừa bãi lộn xộn vô cùng, Thạch Mai Trinh cùng Tiêu Hồng thì đầu tiên là chỉnh đốn gian phòng của mình, còn bên dưới lầu thì không có ai quản.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, nếu Thạch Ái Quốc tan tầm trở về nhìn thấy trong nhà tình trạng này, không nổi giận thì mới lạ, hắn cố nhớ lại cách bài trí bên trong gian nhà lúc còn tại khu cư xá thành ủy Hồ Châu, bày biện lại những thứ đồ dùng trong nhà tương tự, một mực cho đến trưa, dưới lầu cuối cùng cũng đã tạm ổn, Đinh Trường Sinh mở cửa sổ thông gió, sau đó lại bắt đầu chỉnh đốn thư phòng của Thạch Ái Quốc.
Thẳng đến xế chiều, Thạch Ái Quốc về nhà, mọi thứ đồ đạc cơ bản đều đã sắp xếp xong, bước vào trong thư phòng Thạch Ái Quốc nhìn nhìn, rất hài lòng.
– Cháu đến đây khi nào vậy…
Thạch Ái Quốc đem cặp xách đưa cho Đinh Trường Sinh đang đứng ở bên cạnh.
– Sáng nay, nếu chú cảm thấy ở đâu chưa hài lòng, cứ nói để cháu sắp xếp lại.
– Ừ, được rồi, cứ như vậy đi, cháu sắp xếp như vầy là có lòng lắm rồi.
Thạch Ái Quốc biết rõ toàn bộ những thứ này đều là một tay Đinh Trường Sinh làm, mình về nhà, hai người đàn bà kia vẫn còn chưa có xuống đây.
Thạch Ái Quốc dạo qua một vòng rồi về tới phòng khách, cùng Đinh Trường Sinh uống trà, mà trà chính là Thạch Ái Quốc tự mình pha đấy.
– Chuyện của cháu đã truyền ra rồi, như thế nào lại không chịu yên tĩnh vậy?
Thạch Ái Quốc mặc dù là oán trách, nhưng nhiều hơn là quan tâm, Đinh Trường Sinh có thể cảm nhận được.
– Um… cháu cũng không biết mình làm sao vậy, dù cháu cảm thấy những lời kia không thể nói, nhưng không nói thì trong lòng khó chịu, có một loại bị kìm nén mà chết, nhất là sau lúc cháu đi đến khu chung cư cũ kỹ của công nhân bên trong mảnh đất xí nghiệp mau kia, thấy bọn họ vô cùng khó khăn nghèo khổ thì trong lòng của cháu càng thêm khó chịu.
– Ừ, biết là vậy, nhưng cháu phải hiểu được, có những lời là không thể nói, mặc dù là mọi người đều biết, tại trước mắt cháu, người nào gian, người nào trung, người nào tham, người nào liêm, có thể là không phải ai cũng không biết, thế nhưng là cháu quản được sao?
– Đạo lý này cháu hiểu rõ, nhưng mà lúc này đây cháu thật sự nhịn không được, đương nhiên, trong chuyện này cũng có vấn đề của cháu, Uông Minh Hạo điều tra cháu, thiếu chút nữa thì cháu bị Đàm Quốc Khánh bắn chết, tất cả những chuyện này La Bàn Hạ đều có thể ngăn cản được để không xảy ra, nhưng mà ông ta vẫn không ra mặt, vì thế Uông Minh Hạo mới càn rỡ như vậy, làm lãnh đạo như vậy, cháu cảm thấy mình không đáng để phục vụ.
Đinh Trường Sinh tại trước mặt Thạch Ái Quốc nói lời thật, hoàn toàn chính xác, lúc này hắn cùng La Bàn Hạ xung đột xác thực là vì trong nội tâm cảm thấy mình bị ủy khuất chèn ép, cho nên mới cực đoan như vậy.
– Hồ đồ, cháu cho rằng cháu làm việc là vì lãnh đạo nào đó mà làm đấy sao? Cháu làm là vì dân chúng đấy, cháu bây giờ rời đi, thì dễ cho bản thân mình rồi, cháu cũng biết, kế tiếp việc giải tỏa phá bỏ thì làm sao bây giờ? Những người khác thực hiện thì đâu có tâm địa như cháu, thiệt thòi lớn vẫn là dân chúng, hiểu chưa? Cháu đây là trốn tránh…
Thạch Ái Quốc nói ra.
Đinh Trường Sinh biết rõ ý tứ của Thạch Ái Quốc, nhưng mà việc đã đến nước này, bản thân không có lựa chọn nào khác, không phải là vì lãnh đạo nào đó mà làm việc cho họ, lời này tuy nói là như vậy, là lý luận cao lớn như vậy, nhưng mà sự thật thì như thế nào? Còn không phải là nhìn xem sắc mặt thượng cấp mà làm việc, có bao nhiêu việc là dựa trên mặt mũi lãnh đạo mà làm, có bao nhiêu chuyện thật sự rõ ràng là vì dân chúng mà làm?
Đinh Trường Sinh cảm giác mình thật là mệt mỏi, có đôi khi hắn cũng không biết mình là đang làm cái gì, là vì tư lợi của mình hay là thật tâm muốn làm một chút việc gì hiện thực…
– Bây giờ cháu rời khỏi Hồ Châu tránh một thời gian đi, nghỉ ngơi cũng tốt, đổi lại cương vị công tác khác cũng tốt, nếu như muốn đến trong tỉnh, chú sẽ an bài.
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh đang im lặng, nói ra.
– Bí thư, tạm thời cháu chưa muốn rời khỏi Hồ Châu, khu đang phát triển vừa mới có khởi sắc, cháu không muốn mấy cái hạng mục kia lại chuyển đổi, không thể để cho những người đầu tư lại phải đi tìm đường lối khác, đây cũng là vì khu đang phát triển của Hồ Châu mà gieo trồng đi.
Đinh Trường Sinh nói ra…
– Ừ, tùy cháu vậy, cháu so với chú thì chạy nhanh hơn nhiều, nhưng mà cũng thêm nhiều điều làm cho chú không yên tâm, có đôi khi cháu suy tính quá nhiều, điều này ngược lại là không tốt, suy tính quá nhiều thì dễ dàng lo trước lo sau, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì cháu cũng bị suy sụp.
Thạch Ái Quốc lo lắng nói.
– Bí thư, cháu biết rõ, cháu sẽ điều tiết lại…
– Còn giờ thì đã đến đây rồi, vậy đến gặp Chu bí thư nhìn xem, hắn cũng thường nhắc đến cháu, còn nói muốn đem cháu điều đến đây đảm đương chức vụ thư ký, chú thấy cũng là tốt về đường ra sau này, làm thư ký tỉnh ủy chỉ cần qua mấy năm, thì có thể xuống địa phương làm chủ tịch hoặc là bí thư cũng không phải là không có khả năng, Chu bí thư vẫn còn trẻ đấy, cho nên sẽ còn trụ rất nhiều năm, hắn xuất thân cũng tốt, một khi nếu là có cơ hội, thì cháu phải nắm bắt lấy.
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh nói ra.
– Bí thư, cháu không muốn làm tiếp thư ký nữa, lần trước cháu có nói về việc đầu tư kho hậu cần xây dựng, cháu đã tìm được nhà đầu tư, nhưng mà La Bàn Hạ đối với hạng mục như vậy một chút cũng không có hứng thú, lực chú ý của ông ta bây giờ đều dồn đến bên bất động sản, chú cho cháu xin ý kiến một chút, bởi vì một khi cái hạng mục này bị vùng khác thực hiện trước, thì thành phố Hồ Châu sợ không đủ sức cạnh tranh, những chuyện như thế này, quan trọng nhất là suy nghĩ kế hoạch rồi thực hiện sớm nhất, như vậy mới có ưu thế.
Đinh Trường Sinh khẩn thiết nhìn Thạch Ái Quốc nói ra.
…
Một đêm này, Đinh Trường Sinh phụng bồi Thạch Ái Quốc uống khá nhiều rượu, lúc mới bắt đầu Đinh Trường Sinh còn khống chế lấy tửu lượng của mình, không dám uống nhiều, nhưng thời gian dần qua liền buông thả, một mực uống đến nằm gục ở trên mặt bàn không muốn đứng lên.
– Tên hỗn tiểu tử này, lúc trước kia tửu lượng rất tốt, lần này như thế nào lại bết bát như vậy chứ?
Thạch Mai Trinh hỏi.
– À… ai cũng có những sự tình không được như ý, đối với hắn mà nói, say rượu cũng phương thức nghỉ ngơi không tệ, nhưng hắn không phải cái loại này không có tự chủ, đây là lần cha thấy hắn uống say như vậy, say cũng tốt, không còn nghĩ đến nhiều chuyện nữa.
Thạch Ái Quốc thở dài nói.
– Cha, có phải là hắn đã xảy ra chuyện?
Thạch Mai Trinh nghe được Thạch Ái Quốc câu nói có hàm ý nên hỏi.
– A Trinh, con đến khi nào mới có thể học được cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì người khác mà suy nghĩ một chút, Đinh Trường Sinh so với con thì nhỏ tuổi hơn nhiều, nhưng mà hắn đã trải qua những chuyện gì… chứ không phải là giống như con…
– Đang nói hắn sao lại kéo đến trên người cua con vậy?
Thạch Mai Trinh bất mãn nói.
– Trường Sinh tiểu tử này, có số mệnh rất đau khổ a, cha biết rõ hắn lúc trước tại Bạch Sơn, trong nhà đã không còn có người thân nào rồi, may nhờ Trọng Hải tạo cho hắn cơ hội, nên hắn có thể đến Hồ Châu, đến Hồ Châu về sau, cha tạo cho hắn cơ hội, do đó trong lòng của hắn vẫn luôn ghi nhớ mang ơn cha, cùng với hắn tiếp xúc, cha biết ngay tiểu tử này trọng tình trọng nghĩa, sau khi lão Cố nhận hắn làm con nuôi, hắn như vừa tìm được cái cảm giác gia đình thì lão Cố lại chết, con nói đây là cái số mệnh gì vậy hả?
Thạch Ái Quốc vừa nói vừa chảy nước mắt thương cảm…
Giờ phút này, ông không còn là một lãnh đạo cao cao tại thượng, mà chỉ tựa như là một người cha thương cảm đối với đứa con của mình mà thôi, nhìn thấy Thạch Ái Quốc động tình, Thạch Mai Trinh cũng không nói thêm cái gì, hoàn toàn chính xác, Đinh Trường Sinh là người tốt, nhưng thằng này lớn nhất tật xấu là che giấu rất tốt cảm xúc của mình, trong lòng hắn đau khổ thì chẳng người nào có thể biết…
Đêm đó, Đinh Trường Sinh ngủ ở trên ghế sa lon phòng khách, vào sáng sớm thì Thạch Ái Quốc đã ra ngoài sân đánh Thái Cực quyền rồi, Đinh Trường Sinh thức dậy rửa mặt cũng đi ra ngoài đánh quyền cùng với Thạch Ái Quốc.
– Lời nói của chú, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, bây giờ đến trong tỉnh được rồi, rảnh rỗi thì theo chú đánh đánh quyền, ngắm hoa. À… gần đây chú đang tập câu cá, nhưng thu hoạch không lớn, xem ra tâm vẫn chưa yên tĩnh a.
Thạch Ái Quốc cười nói.
– Bí thư, nếu muốn thì cháu đến chơi với chú thì được, chứ không thể đến tỉnh nhận công tác được, bởi vì nếu quả thực tới tỉnh làm việc, thì cháu làm gì mà còn thời gian rảnh để đến với chú chứ?
– Ừ, nói cũng đúng, nếu cháu còn ở phía dưới địa phương thì thời gian tự cháu còn quyết định nắm giữ được, còn nếu đến trong tỉnh… Um… chú thấy thật đúng là cháu sẽ không còn có thời gian.
– Đúng rồi, bí thư… nếu có thời gian còn là quay về Hồ Châu chơi đi, cháu cũng có thể cùng chú đến hồ Mã Lạc câu cá a, hôm trước đi bơi, cháu còn phát hiện tại giữa hồ cái đảo nhỏ có rất nhiều trứng chim…
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Um… thế nào chú cũng phải về Hồ Châu để nhìn xem, nhưng không phải hiện tại, hiện tại nếu chú quay trở về, người khác biết được sẽ nói là chú làm chỗ dựa cho cháu đấy, đến lúc đó cháu càng phiền toái hơn, bất quá, bây giờ cháu có thể đem kế hoạch hạng mục của cháu đến gặp Lương chủ tịch báo cáo thử xem, đến lúc đó có thể mời Lương chủ tịch đi xuống Hồ Châu xem một chút, ông ta là một người rất có quyết đoán, đúng rồi, đi… đến nhà Lương chủ tịch ăn điểm tâm đi, con gái của hắn làm bánh rán ăn thật ngon, chú đã nếm qua hai lần rồi.
Thạch Ái Quốc nói được thì làm được, mới vừa rồi còn đánh quyền, bây giờ lập tức lôi kéo Đinh Trường Sinh đi đến nhà của Lương Văn Tường ăn điểm tâm.
Bởi vì địa vị của Thạch Ái Quốc tại tỉnh ủy rất khó lường, vì vậy về phương diện quan hệ nhân mạch quen biết có rất nhiều, nhưng cũng có nơi không thích hợp, một đó là bí thư tỉnh ủy La Minh Giang, cơ hồ hai người không có trao đổi, cái này có thể lý giải, bởi vì chính là La Minh Giang một tay đem chức vụ bí thư của Thạch Ái Quốc tại Hồ Châu kéo xuống, tuy rằng kết quả cuối cùng thì Thạch Ái Quốc có chức vụ cũng không tệ lắm, nhưng mà cái này kết quả không tệ này thì không có nửa xu quan hệ gì đến La Minh Giang.
Còn có một người quan hệ với Thạch Ái Quốc cũng đang từ từ xa cách, điều này làm cho Thạch Ái Quốc rất là buồn rầu, người này chính là Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Kiều Dương, ông ta là lão thượng cấp của Thạch Ái Quốc, có thể nói Thạch Ái Quốc có được nhân sinh trong thời gian trước là được Kiều Dương đề bạt, nhưng mà hiện tại quan hệ của hai người đang dần xa cách.
Thạch Ái Quốc cũng hiểu rõ, hôm nay không giống ngày xưa, đồng dạng là thường ủy Tỉnh ủy cho nên Thạch Ái Quốc cùng thường ủy Kiều Dương đã là quan hệ bình đẳng, hơn nữa lúc trước trong lúc Thạch Ái Quốc cô đơn, đã từng đến tỉnh đi tìm Kiều Dương, nhưng mà lúc ấy Kiều Dương không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, lại cự tuyệt nói chuyện cùng Thạch Ái Quốc, đây cũng là có khả năng nguyên nhân Kiều Dương cảm thấy không đúng với Thạch Ái Quốc.
Nói ngắn lại, tại trong tỉnh, ngoại trừ hai người này, thì những người khác cùng Thạch Ái Quốc có quan hệ khá tốt, ông cũng biết, mình đã tới nơi đây, công tác lần này làm xong thì có thể yên tâm lui xuống, đây cũng là nguyên nhân mà Thạch Ái Quốc tâm tính dần dần thay đổi.
– Lương chủ tịch có ở nhà không? Tôi là Thạch Ái Quốc đây.
Tiến cửa tiểu viện, Thạch Ái Quốc hai tay chắp sau lưng hô to.
– Lão Thạch giờ này tới, có phải là muốn ăn điểm tâm nhà tôi, Ồ… tiểu Đinh cũng có đây à, mau vào nhà đi.
Lương Văn Tường tự mình ra mở cửa, Thạch Ái Quốc cùng Lương Văn Tường nắm tay, tiến vào. Đinh Trường Sinh thì đi theo sau phía Lương Văn Tường…
Làm bếp quả nhiên là Lương Khả Ý, bất quá làm cho Thạch Ái Quốc thất vọng rồi, sáng nay nàng làm không phải bánh rán, mà là cháo hoa.
– Đinh Trường Sinh, anh tới đây cũng cùng ăn điểm tâm à…
Lương Khả Ý nhìn thấy Đinh Trường Sinh thật cao hứng, hỏi.
– Đúng vậy a, tôi theo chân Thạch chủ tịch tới đây ăn chực đấy, có muốn tôi giúp một tay không?
Đinh Trường Sinh cười cười hỏi.
– Không cần… không cần, chờ một chút là xong rồi…
Lương Khả Ý vẫy vẫy tay nói ra.
– Tiểu Đinh… tự tìm chỗ ngồi đi.
Lương Văn Tường nhìn Đinh Trường Sinh, nói ra.
Chuyện đánh rắm tại Hồ Châu thì giờ trên tỉnh cũng biết rồi, nhưng giờ có Đinh Trường Sinh, vì vậy ông suy đoán Thạch Ái Quốc sáng sớm đem Đinh Trường Sinh mang đến, đến cùng là có ý gì, chẳng lẽ là vì Đinh Trường Sinh mà ra mặt nói giúp.
– Trường Sinh, đem phương án kế hoạch của cháu đưa cho Lương chủ tịch nhìn xem đi.
Thạch Ái Quốc nói ra.
Đinh Trường Sinh đã chuẩn bị xong, vì vậy liền chuẩn bị chủ động xuất kích.
– Lương chủ tịch… đây là tài liệu kế hoạch, chú cứ từ từ xem, chủ yếu cháu giải thích sơ qua để chú nắm rõ về cơ bản…
Đinh Trường Sinh trưng cầu ý kiến Lương Văn Tường nói.
…
Đinh Trường Sinh bắt đầu trình bày cho Lương Văn Tường về bản kế hoạch, lúc mới bắt đầu Lương Văn Tường còn đeo kính lật xem tài liệu, đến cuối cùng thì đem phương án để trên mặt bàn, chỉ lắng nghe Đinh Trường Sinh nói.
Vì vậy, trong quá trình Đinh Trường Sinh nói, ông cũng đã hỏi không ít vấn đề…
– Thế nhưng nghe cậu nói như vậy, thì tiền đầu tư cũng cần khá nhiều?
Lương Văn Tường hỏi tới vấn đề đầu tư, Lương Văn Tường vừa nói tới chỗ này, thì Lương Khả Ý cũng đem điểm tâm sang lên, dù nàng tại trong phòng bếp bận việc, nhưng cũng đã nghe được từ trong phòng khách Đinh Trường Sinh nói vấn đề, nàng thấy Đinh Trường Sinh thật đúng là không đơn giản, Hồ Châu có vị trí địa lí không tệ, hiện tại giao thông cũng rất thuận tiện, nhưng mà cán bộ Hồ Châu so sánh với vùng duyên hải, thì cán bộ Hồ Châu tư duy còn là rớt lại phía sau rất nhiều, chỉ có mỗi Đinh Trường Sinh tư duy tựa hồ là đi tới hàng đầu, nàng cũng cho rằng đi cửa sau Đinh Trường Sinh tới gặp cha mình là nhờ trợ giúp tiền bạc từ trên tỉnh, còn đang suy nghĩ lấy tìm cách thay hắn nói giúp với cha của mình.
– Đại khái đầu tư thì cần khoảng chừng một trăm ức, đích xác là tài chính phải mạnh.
– Ừ, vậy cậu bây giờ có bao nhiêu tiền?
Lương Văn Tường nhìn nhìn Thạch Ái Quốc, nghĩ thầm, đến cuối cùng là đến muốn tỉnh ủng hộ tiền, ngươi muốn trong tỉnh ủng hộ hạng mục này, thi vấn đề chính là ngươi có bao nhiêu tiền…
– Cho tới bây giờ, cháu đã kiếm được nguồn đầu tư là hơn năm mươi ức một chút, nhưng mà, cái cháu cần là trên tỉnh ủng hộ.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Năm mươi ức?
– Vâng… khoản tài chính này đã thỏa đàm rồi, nếu hạng mục này được duyệt, bọn họ có thể lập tức đem tiền đến bắt đầu kiến thiết xây dựng.
Đinh Trường Sinh nói, hắn rất tín nhiệm Diêm Bồi Công đấy, lấy Diêm Bồi Công nhiều năm kinh thương như vậy, cũng khẳng định nói hạng mục này có tiền đồ, như vậy mình còn có cái gì để mà lo lắng đây.
– Anh có nhiều tiền như vậy, vậy cần tỉnh ủng hộ cái gì?
Lương Khả Ý không hiểu hỏi, nàng nói xong mới thấy mình nhiều chuyện, cha mình ở đây, làm có có phần để mình nói xen vào.
– Hạng mục đầu tư lớn như vậy, tôi lo lắng sẽ có người quấy nhiễu, thậm chí là giống như hạng mục PX vậy, nửa đường bị người kêu ngừng, như vậy nhà đầu tư bỏ vốn ra cũng chẳng thu được tiền gốc về, cho nên tôi muốn trên tỉnh duyệt qua, như vậy thì mới có thể ổn thỏa một chút.
Đinh Trường Sinh lo lắng nói.
– Ừ, như vậy đi, cậu trở về gặp lại lãnh đạo Hồ Châu báo lại hạng mục đầu tư này, cái hạng mục này tôi hiện tại thấy có thể được đấy.
Lương Văn Tường cảm thấy đây là chuyện tốt, hơn nữa nên làm sớm chứ không đừng chậm trễ.
– Lãnh đạo bề bộn nhiều việc, cháu cũng là bất đắc dĩ, nên mới vượt cấp báo cáo, hạng mục này cháu đã từng báo cáo qua, nhưng lãnh đạo nói hiện tại cần gấp nhất hạng mục là bất động sản, còn những hạng mục khác thì từ từ tính sau, vì vậy cháu không còn có biện pháp nào khác, nên mới…
Nghe Đinh Trường Sinh nói, Lương Văn Tường trong nội tâm rất rõ ràng, nhưng mà ông cũng không có cách nào khác, La Bàn Hạ trước kia ông cũng không có quen biết, tuy rằng gần đây mấy lần mình đã tạo ra cho không ít lần quan hệ, có thể là La Bàn Hạ có cái nhìn không thấu, ở trước mặt mình thì một bộ thuận thế, thế nhưng chỉ cần quay lưng là ngược lại, La Bàn Hạ chính là một con người như vậy.
– Um… vậy bây giờ cậu trở về chuẩn bị trước một chút, tôi sắp xếp thời gian sẽ đi một chuyến xuống Hồ Châu nhìn xem, từ ngày đến tỉnh Trung vẫn chưa có tới Hồ Châu thị sát qua, coi như là tôi đi quan sát, bất quá chuyện này phải giữ bí mật, tôi muốn nhìn xem Hồ Châu một cách chân thật nhất.
– Tốt, cảm ơn Lương chủ tịch…
– Trước không cần cảm ơn, tôi đến Hồ Châu không phải là vì cái hạng mục này mộ, Dương Phụng Tê gần đây có cùng cậu liên hệ không? Cô ấy có khả năng sắp tới cũng đến, bởi vì Hồ Châu muốn sắp cải tạo trong khu chợ phải không? Dương Phụng Tê cũng có hứng thú muốn nhúng một tay, tôi đi xuống để xem một chút như thế nào, thành phố Giang Đô đang gặp khó về chuyện cải tạo các khu chợ cũ, để tôi xem Hồ Châu có hay không kinh nghiệm gì tốt hơn để tham khảo.
Lương Văn Tường nói ra.
– Chị Dương gần đây không có liên hệ với cháu, để lát nữa cháu gọi điện thoại hỏi nàng một chút.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |