Lưu Chấn Đông thấy vậy lại càng hoảng sợ, tuy rằng hắn biết rõ Đinh Trường Sinh, nhưng mà cầm súng dí vào đối với người đàn bà vô tội, điều này hiển nhiên là không thích hợp đấy, không phải không phù hợp, mà là tuyệt đối không được đấy.
Thời điểm này, La Bàn Hạ cùng người cục công an và chỉ huy trưởng lực lượng vũ trang Hồ Châu là Dương Thành Quần đều đã đến, chứng kiến tình huống này ai cũng chấn động, đến cùng là chuyện gì xảy ra, bọn bắt con tin rút cuộc là người nào đây…
Đám quân nhân đi theo liền đem tất cả họng súng nhắm ngay người của Đinh Trường Sinh, mà Lưu Chấn Đông cùng Lưu Gia Thành lúc này sợ tới mức cũng giơ tay lên đầu hàng, Lưu Chấn Đông nghĩ thầm đây không phải là chuyện đùa giỡn được, lúc này chỉ có thể nói:
– Đinh cục, làm thế này không thích hợp, hãy buông súng đi, có việc gì còn dễ nói.
– Cút đi…
Đinh Trường Sinh trừng mắt liếc Lưu Chấn Đông cùng Lưu Gia Thành, hai người này biết rõ ý tứ Đinh Trường Sinh, liền quay chạy về, cục diện này tốt rồi, kẻ bắt cóc còn chưa có giải quyết, lại đã xảy thêm chuyện…
– Đinh Trường Sinh, cháu làm gì vậy, bỏ súng xuống, cháu là cán bộ, chứ không phải là thổ phỉ, buông súng xuống, có nghe hay không?
La Bàn Hạ nhìn xem Đinh Trường Sinh rõ ràng cầm lấy một khẩu súng chĩa vào đối với một người đàn bà cùng đứa bé, lập tức biết rõ là chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng mà Đinh Trường Sinh không nghe đến lời này, cũng không quay đầu lại nhìn đằng sau những người kia, vẫn là dùng súng kê vào đầu vợ của Đàm Quốc Khánh nói ra:
– Đàm Quốc Khánh đang ở bên trong, bắt cóc con gái bí thư thành ủy, nếu cô có thể khuyên hắn đầu hàng, tôi cam đoan mẹ con của cô cũng không việc gì, nhưng mà nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các người một nhà ba người đi xuống diêm vương cùng nhau đoàn tụ đi.
Đinh Trường Sinh vốn cho là mình đe dọa có thể hù sợ người đàn bà này, chỉ cần nàng có thể chiêu hàng được Đàm Quốc Khánh, nào biết mình gặp đối thủ, ngay cả vợ của Đàm Quốc Khánh cũng không phải là dạng vừa, rõ ràng nàng không sợ hãi, hơn nữa còn nghiêng đầu quay sang chỗ khác nhìn Đinh Trường Sinh, nói ra:
– Mày chính là Đinh Trường Sinh phải không? Tao nghe Quốc Khánh đã từng nói qua về mày, có bản lĩnh thì nổ súng đi, Đàm Quốc Khánh nếu chết, thì nhà của tao cũng xong rồi, mày cho rằng tao còn có thể sống một mình hay sao? Tất cả là do mày hại Đàm Quốc Khánh thành cái dạng này hôm nay đấy, bởi vì tao là đàn bà, chứ nếu là đàn ông, tao cũng sẽ giết mày…
Đinh Trường Sinh nghe lời nói này, bên ngoài phía sau những người kia cũng nghe được, chính là vì những lời này, phía sau đang dồn ép Đinh Trường Sinh buông sung dần dần im lặng, Đinh Trường Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong giây lát dung tay chặt xuống phần cổ của người đàn bà, trong lúc nàng chưa kịp ngã, Đinh Trường Sinh theo trong tay nàng chụp lấy đứa bé…
Đinh Trường Sinh hơi chút sử dụng hơi có chút thủ đoạn, không có để cho đứa bé nhìn thấy mẹ mình ngã trên mặt đất, chân bước rất nhanh, ôm đứa bé đi vào trong phân xưởng.
– Đinh Trường Sinh, cậu làm gì, hỗn đản quay trở lại cho tôi.
La Bàn Hạ thấy Đinh Trường Sinh một tay ôm đứa bé, một tay cầm súng hướng về phía xưởng, ở phía sau vội la to…
Nhưng mà chân của Đinh Trường Sinh b không có bởi vì La Bàn Hạ la lên mà dừng lại, đi thẳng về phía trước, nơi đây đã bước vào trong phạm vi xạ kích của Đàm Quốc Khánh, hắn dừng lại ẩn nấp tại đằng sau một cây cột, sau đó đối với đứa bé nói ra:
– Cha cháu đang ở bên trong, cháu có muốn gặp cha không?
– Muốn…
Đứa bé khoảng chừng bốn, năm tuổi, đã thật lâu không có gặp cha của mình rồi, nghe xong cha đang ở tại căn phòng này, thật cao hứng đáp ứng.
– Vậy cháu kêu cha đi, cha cháu nghe được sẽ đi ra ngay.
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng dụ dỗ đứa bé nói ra.
– Cha… cha… cha…
Tiếng la của đứa bé trong ban đêm phi thường vang dội, ngay lúc Đinh Trường Sinh đi về hướng gian phòng phân xưởng này, Đàm Quốc Khánh đã đứng đằng sau cánh cửa sổ chờ Đinh Trường Sinh rồi, nhưng nhìn thấy Đinh Trường Sinh tới, còn ôm theo một cái gì khác, bởi vì trời tối đen, hắn thấy không rõ, vì vậy đợi một chút, thì lại nghe tiếng của con mình…
– Đinh Trường Sinh, mày đem con tao mang đến làm con tin sao?
Đàm Quốc Khánh thoáng cái nổi giận, tại đằng sau cửa sổ hô.
– Đàm Quốc Khánh, hiện trong tay tôi cũng có là bài rồi, phía sau quân nhân vũ trang cầm súng nhắm vào, ông cũng cầm súng nhắm vào tôi, trong tay ông có con tin, trong tay của tôi có con của ông, ông nói vậy ván bài này phải đánh thế nào đây, hay là cùng nhau đồng quy vu tận, ông chọn đi…
Đinh Trường Sinh thanh âm trầm thấp, nhưng mà mỗi một câu đều giống như cái búa tạ đánh tại trong trái tim Đàm Quốc Khánh.
– Hỗn đản, Đinh Trường Sinh, tao nhất định sẽ giết mày…
Đàm Quốc Khánh một bên gào thét, một bên chẳng có mục đích hướng súng ra phía ngoài nổ súng, nhưng mà Đinh Trường Sinh trốn ở phía sau cây cột, hắn bắn không trúng thì không nói, mà cho dù là biết rõ Đinh Trường Sinh ở nơi nào, thì hắn cũng không dám nổ súng đối với Đinh Trường Sinh, hắn sợ làm bị thương con của mình, hổ dữ không ăn thịt con…
Thế nhưng tiếng súng vừa vang lên, đứa bé sợ quá khóc thét lên, nghe tiếng khóc, làm cho tâm trí của Đàm Quốc Khánh hỏng mất, sự thật chứng minh, cho dù người xấu đến đâu, ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn cũng có một khối mềm mại, bởi vì chỗ đó là nơi cất giấu những người trọng yếu nhất trong lòng hắn.
– Được… ông tới giết tôi đi, nhưng tôi cam đoan, trước lúc ông giết tôi, thì tôi nhất định sẽ kịp giết con của ông, đây là số mệnh, tôi gặp ông vào lúc ông tham ô mục nát, thông đồng cùng tên hỗn đản Tưởng Hải Dương kia làm bậy, biến cục cảnh sát thành phố Hồ Châu thành ô dù của các người, dùng quyền lực của quốc gia mưu đồ lợi ích, hạng người như các người, tôi tuyệt sẽ không nương tay, bao gồm luôn người nhà của các người, bởi vì các người tham ô, thì người nhà cùng hưởng thụ lấy, đồng dạng cũng là uống máu và mồ hôi của dân chúng đấy, tựa như mẹ của đứa bé này, còn nói nếu là đàn ông cũng sẽ giết tôi, ông nói tôi sẽ lưu lại hậu hoạn cho mình hay sao? Đàm Quốc Khánh, cái ông muốn là người nhà của ông còn sống, ông bỏ súng xuống, bước ra đầu hàng, tôi sẽ không làm khó dễ người nhà của ông nữa, bởi vì đây là ân oán giữa tôi và ông…
Đinh Trường Sinh tận tình khuyên bảo nói…
– Đinh Trường Sinh, mày không thể làm như vậy, mày là cán bộ quốc gia, chứ sao lại dung cách của thổ phỉ chứ?
Đàm Quốc Khánh lúc này lại ngược lại là khuyên Đinh Trường Sinh, bởi vì Đinh Trường Sinh tuy rằng không quan tâm tiếng khóc đứa bé, nhưng mà Đàm Quốc Khánh thì không chịu được, bởi vì đó là con của hắn.
– Đàm Quốc Khánh, đừng nói nhiều nữa, tôi nếu như đã dám làm như vậy, sẽ không nghĩ đến con đường quay trở về bộ quốc gia nữa, thật ra làm một quan tốt rất khó, còn làm một người xấu thì rất dễ dàng, vì vậy, tôi bây giờ cảm thấy được tôi cũng rất thích hợp làm một người xấu, một người xấu tuyệt không nương tay với người xấu, giống như là ông như vậy đấy, có thể nói giết liền giết, đó mới là nhân sinh khoái ý, còn công việc làm quan bây giờ đối với tôi có nhiều trói buộc lắm.
Nếu như Đàm Quốc Khánh nguyện ý đấu võ mồm, Đinh Trường Sinh cũng vui vẻ đấu cùng hắn.
Lúc này vợ của Đàm Quốc Khánh đã tỉnh lại, khi nàng nghe được tiếng khóc con mình tại cách đó không xa, liền gào thét nhảy dựng lên, nhưng bị đám quân nhân vũ trang kéo ngược lại, vợ Đàm Quốc Khánh bắt đầu khóc lớn mắng to:
– Đàm Quốc Khánh, hỗn đản kia, ông muốn con trai ông chết sao, cút ra… còn Đinh Trường Sinh, các người đều là loại người hỗn đản…
…
Lúc này Đàm Quốc Khánh đã ở vào bờ biên giới sắp sụp đổ, đối với một lão cảnh sát kinh nghiệm phong phú mà nói, hắn không nên có biểu hiện như vậy, nhưng mà tiếng khóc của cô cùng với vợ mình giận dữ mắng chửi, khiến cho hắn đã bị mất phương hướng, đã bị dọa sợ rồi.
Người, có tư duy động vật nếu gặp nghịch hướng, lúc Đàm Quốc Khánh rời khỏi cục công an, cuộc sống của hắn liền lâm vào trong bóng tối, người trường kỳ ở vào trong bóng tối, tâm lý của hắn sẽ từ từ chịu ảnh hưởng, từ đó hay suy bụng ta ra bụng người, nhất là lúc Đinh Trường Sinh đem con của hắn mang đến, lòng của hắn liền triệt để rối loạn.
Hắn biết rõ Đinh Trường Sinh lòng dạ độc ác, không tuân theo quy củ, nhưng mà hắn quên mất Đinh Trường Sinh còn là một nhân viên chính phủ, mặc dù là Đinh Trường Sinh ác độc, nhưng mà Đinh Trường Sinh cũng tuyệt đối sẽ không dám làm gì con của Đàm Quốc Khánh, nếu như Đinh Trường Sinh làm ra sự việc giống như Đàm Quốc Khánh, như vậy Đinh Trường Sinh chẳng khác gì đã biến thành ác nhân giống như Đàm Quốc Khánh vậy.
Thế nhưng là Đàm Quốc Khánh đã xem Đinh Trường Sinh cũng là ác nhân giống như mình, vì vậy lúc vợ của hắn la to, thì đã hoàn toàn đè sập thành lũy cuối cùng của hắn.
– Đinh Trường Sinh, mày thắng…
Đàm Quốc Khánh nói ra.
– Đàm Quốc Khánh, tôi đã nói rồi, chỉ cần đi ra, tôi sẽ không làm khó người nhà của ông, nhưng mà nếu ông không đi ra, bọn họ sẽ không có ngày tốt lành qua đâu, tôi nói được thì làm được.
Đinh Trường Sinh ung dung nói.
– Tao đầu hàng, đây là súng, tao quăng ra đây.
Đàm Quốc Khánh nói xong đem súng ném ra ngoài cửa sổ, “cạch…” một tiếng rơi trên mặt đất.
– Còn có khẩu súng khác không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tao chỉ có một…
Đàm Quốc Khánh nói.
– Thật không?
Đinh Trường Sinh không tin nói.
– Đinh Trường Sinh, tao nếu như đã đầu hàng, thì cũng không cần phải lừa mày, chẳng qua là tao muốn sự an toàn con của ta, vì vậy… mày thắng.
– Được rồi, xuất hiện đi, tay giơ lên cao, chậm rãi bước ra.
Đinh Trường Sinh nói ra, một bên khẩu súng nhắm ngay cửa ra vào.
– Mọi người tới đây đi, Đàm Quốc Khánh đã đầu hàng.
Đinh Trường Sinh hướng phía sau hô.
Vì vậy mười mấy quân nhân vũ trang tay cầm AK báng gập lao nhanh đến, nhanh chóng vây bên người Đinh Trường Sinh, mắt thì nhìn chăm chú phía cửa ra vào xưởng, thời điểm này, Đàm Quốc Khánh đã giơ hai tay hang đi từ từ đến cửa ra vào, thế nhưng đúng lúc này, Đinh Trường Sinh nhìn thấy được trước ngực Đàm Quốc Khánh có một chấm đỏ đang lóe lên, Đinh Trường Sinh sửng sốt giật mình một chút, hắn phảng phất là nghĩ tới điều gì, đó chính là lần tại tại trên tỉnh giải cứu Liễu Sinh Sinh, hắn đã từng bị bắn lén ám toán qua, khi đó cũng là một chấm đỏ lóe lên như vậy, vì vậy liền hô lớn:
– Ngồi xuống, Đàm Quốc Khánh… ngồi xuống…
Thế nhưng là, đã là quá chậm, tất cả mọi người đều không có nghe được súng nổ vang lên, thế nhưng là Đàm Quốc Khánh lại giống như sợi mì mềm nhũn ngã xuống, Đinh Trường Sinh vọt tới, đem Đàm Quốc Khánh kéo hướng về phía trong xưởng, đám quân nhân vũ trang cũng nhìn thấy chấm đỏ đó, lao xao thay đổi họng súng tìm kiếm hướng về nơi phát ra, nhưng mà lúc này cái gì cũng không thấy, vì vậy lại vọt vào bên trong xưởng.
Lúc này có người mở đèn pin, Đàm Quốc Khánh trước ngực bị trúng đạn toi mạng, còn nằm tại trong góc tường, là La gia Nghi đang nằm bị bang dính trói chặt…
– Không có sao chứ, em tới cứu chị đây, không sao rồi… đừng sợ, không sao…
Đinh Trường Sinh rất tháo bỏ trên thân La Gia Nghi băng dán, La Gia liền ôm lấy Đinh Trường Sinh khóc rống không thôi…
Sau một lát, tất cả mọi người đã cùng vọt vào, La Bàn Hạ thấy con gái của mình không có việc gì, kích động nước mắt rơi ra trên mặt, nhưng mà vợ của Đàm Quốc Khánh nhìn thấy Đàm Quốc Khánh nằm ở trong vũng máu, nàng quỳ gối bên người Đàm Quốc Khánh khóc rống lên, mà khi Đinh Trường Sinh bước đến bên người, người đàn bà này liền giữ lấy bắp chân Đinh Trường Sinh hung hăng cắn mạnh.
Lưu Chấn Đông muốn lên tới kéo nàng ra, nhưng mà Đinh Trường Sinh ngăn trở, Đàm Quốc Khánh tuy rằng tội đáng chết vạn lần, nhưng mà cách chết kiểu này cũng làm cho Đinh Trường Sinh không thể tiếp nhận được.
– Mày… chính mày… Đã hại chết chồng tao, mày là tội phạm giết người, mày là tội phạm giết người…
Vợ của Đàm Quốc Khánh bắt ôm lấy chân Đinh Trường Sinh không tha, mặc kệ những người khác lôi kéo như thế nào…
– Chuyện gì xảy ra?
La Bàn Hạ thời điểm này bước qua tới hỏi.
– Đàm Quốc Khánh bị người giết diệt khẩu, người của chúng ta không có ai bắn, súng nổ là từ đằng xa xạ kích đến, đoán chừng là chính người của bọn chúng, nhìn thấy Đàm Quốc Khánh bước ra đầu hàng, vì vậy mới giết người diệt khẩu.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Từ đằng xa xạ kích, chúng ta như thế nào không nghe thấy súng nổ chứ?
Dương Thành Quần cũng đã tới, nhìn như đang hỏi Đinh Trường Sinh, cũng là hỏi người của mình, mục đích là tránh cho Đinh Trường Sinh kéo vào nói thành là người của mình nổ súng.
– Đối phương nhất định là gắn ống hãm thanh rồi, hơn nữa từ bên ngoài đều là quân nhân vũ trang, tôi đoán chừng sát thủ khoảng cách ít nhất cũng phải bốn trăm mét trở lên, bất quá có thể luyện đến trình độ này, nhất định phải là kẻ có bối cảnh trong quân đội, chứ người thường thì không có cái bổn sự này.
Đinh Trường Sinh chỉ vào xa xa nói ra.
– Cháu có ý tứ gì?
La Bàn Hạ nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, ý bảo hắn không nên nói bậy, cái gì gọi là bối cảnh trong quân đội, trong khi đến trợ trận đều là người của bên quân đội, lời này rất dễ dàng đắc tội với người.
– Mấy ngày hôm trước có tay trùm buôn ma túy tên Bạch Khai Sơn trên tỉnh Trung Nam, bị Lưu Chấn Đông của cục công an thành phố chúng ta bắn chết, mà Bạch Khai Sơn khi còn sống có bốn tên bảo tiêu, chết trong tay cháu một tên, còn có ba tên, xuất thân đều là bộ đội đặc chủng, bọn chúng cũng có bổn sự này.
Đinh Trường Sinh giải thích nói ra.
Nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, La Bàn Hạ thở dài một hơi, ngay cả Dương Thành Quần cũng cùng theo thở dài.
Nhưng mà lúc Đinh Trường Sinh vừa mới nói xong, La Bàn Hạ sắc mặt đại biến, chỉ vào Đinh Trường Sinh giáo huấn:
– Tiểu tử quá không hiểu chuyện rồi, cháu đang làm chuyện gì vậy, Lưu Chấn Đông, thu lại súng, trước cứ nhốt vào cục công an thành phố đi, chờ tôi báo cáo thượng cấp rồi hãy nói, vô pháp vô thiên, cháu không phải công an, vậy có quyền hạn gì mà dùng súng, còn đoạt súng của cảnh sát, đúng là muốn tạo phản, còng lại, mang đi.
Tất cả mọi người sợ ngây người, La Bàn Hạ này trở mặt so với tráng bánh còn nhanh hơn, bên này vừa mới cứu con gái của lão, bên kia lập tức trở mặt rồi, Dương Thành Quần đứng bên cạnh cũng cảm thấy La Bàn Hạ làm có chút quá.
– Đại lãnh đạo, hãy làm chủ cho tôi, Đinh Trường Sinh thằng hỗn đản này hại chết chồng của tôi, nhất định phải phán hắn hình phạt, là hắn hại chết chồng tôi, cho dù chồng của tôi có tội, thì cũng còn có pháp luật, chồng tôi chết oan ức lắm a…
Vừa nghe được La Bàn Hạ nói như vậy, vợ của Đàm Quốc Khánh rút cuộc tìm được người quản đến việc này, ôm lấy chân La Bàn Hạ không thả.
Đinh Trường Sinh chân còn rất đau vì bị nàng cắn, nhưng mà lúc này đây vợ của Đàm Quốc Khánh thì không có cắn La Bàn Hạ, mà chỉ là vẻn vẹn ôm lấy chân La Bàn Hạ không tha…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |