– Tôi tới là muốn nói cho cô biết một chuyện, tuy tôi làm tổn thương qua cô, nhưng nếu có đối xử tốt với con của chúng ta, cô có thể cam kết với tôi về điều đó, thì trên danh nghĩa tôi sẽ đem tất cả tài sản chuyển dời đến cho hai đứa bé, còn cô là người giám hộ duy nhất, đối với toàn bộ tài sản này thì cô có hoàn toàn quyền chi phối…
Triệu Khánh Hổ nói.
– Con là của tôi, không hề có một chút nào quan hệ với ông, cho nên ông hãy thu lại những đồng tiền dơ bẩn kia đi, tự chính tôi có thể nuôi sống con của mình, nếu như ông không biết liêm sỉ, cho dù đi ra ngoài nói hai đứa nhỏ này là con của ông, tôi cũng không quan tâm, nếu như tại đây không thể sinh sống, thì tôi sẽ mang con xuất ngoại, chỉ cần có con của mình bên cạnh, tôi sẽ làm tất cả…
Hà Tình ngẩng đầu lên, mặt không cảm giác nói ra.
Nếu như trước đây mà Hà Tình nói như vậy, Triệu Khánh Hổ nhất định sẽ giận dữ, nhưng giờ khắc này trái lại lại trong lòng của hắn lại buông lỏng, theo kinh nghiệm nhìn người của hắn, Hà Tình không giống như là giả bộ, hơn nữa nếu quả thật là Hà Tình muốn hại hắn, thì đề nghị của hắn ít nhất có thể làm cho Hà Tình tâm động, nhưng lúc này Hà Tình vẫn thờ ơ giống như trước đây…
– Ý của tôi nói là…
Triệu Khánh Hổ còn muốn nói tiếp, thì đã bị Hà Tình cắt đứt.
– Con đang buồn ngủ, ông đi đi, đừng có quấy rầy con của tôi, ông đừng có mơ tưởng sẽ đem tôi nhốt trong cái vườn kia, nếu như ông không tin, giờ ông cứ thử xem thì sẽ biết.
Hà Tình biểu lộ trên mặt rất là quyết tuyệt, khiến cho Triệu Khánh Hổ phải suy nghĩ.
Tình thương của mẹ là vĩ đại, sở dĩ gọi là vĩ đại, đó là vì con của mình, người mẹ có thể hy sinh hết thảy, lúc này Hà Tình chính là như vậy, huống chi trong lòng của nàng vẫn luôn tồn tại ngọn lửa báo cừu.
Triệu Khánh Hổ sau khi rời khỏi, trong lòng hắn mặc dù rất phiền muộn, nhưng ít nhất có thể làm cho hắn tạm thời tin tưởng, kẻ muốn hại mình không phải là Hà Tình, còn nếu như là Hà Tình, thì hắn nhất định sẽ không tha cho nàng, nhưng nếu quả thật là đem nàng diệt trừ, thì con mình làm sao bây giờ, ít nhất thì nàng đối với con mình là thật tâm đấy, dù sao đây cũng là máu mủ trên người nàng rớt xuống…
Điều này là trước khi đến gặp nàng thì Triệu Khánh Hổ lo lắng, nhưng bây giờ xem ra Hà Tình không có hại mình, như vậy kẻ kế tiếp hắn hoài nghi là Triệu Cương, chẳng lẽ cháu ruột sẽ hại chú ruột mình sao?
…
Còn lúc này Đinh Trường Sinh đang hẹn cùng Hoa Cẩm Thành gặp mặt, Hoa Cẩm Thành vẫn là khách sáo giống như trước đây, thật sớm đứng ở cửa lớn chờ Đinh Trường Sinh.
– Đinh chủ nhiệm, bên trong mời.
Đinh Trường Sinh vừa xuống xe, đã bị Hoa Cẩm Thành kéo nắm chặt lại, sau đó cùng một chỗ hướng trong đại viện đi đến.
Cho dù trời đã tối rồi, nhưng bên trong cái pháo đài đại viện này thì khắp nơi sáng như ban ngày…
Vẫn là trà ngon, nhưng người pha trà không phải là Vũ Văn Linh Chi, ngay trong ngày hôm qua, Diêm Bồi Công tin tức truyền đến là ông đã đến tỉnh Trung Nam, đang cùng bàn bạc chuẩn bị mua lấy cổ quyền một công ty đưa ra thị trường, thực hiện chuyển di tiền bạc.
– Đinh chủ nhiệm như thế nào đây? Trà có ngon không?
Hoa Cẩm Thành mặc dù là bưng một tách trà, nhìn xem Đinh Trường Sinh đang ngửi lấy hương trà hỏi, nhưng đôi mắt sắc của Hoa Cẩm Thành lại liếc về người đàn bà pha trà…
Ý kia rất đơn giản, hỏi trà ngon không, đây chỉ là lý do, chứ ý hỏi là nhìn thấy người đàn bà pha trà kia như thế nào?
Đinh Trường Sinh liếc qua nhìn nàng kia, nàng kia đương nhiên không biết hai người đàn ông này đã đem mình ra thảo luận, mặc dù không có thể so cùng sắc đẹp với Vũ Văn Linh Chi, nhưng người đàn bà này cũng là rất có tư sắc, có thể trông thấy dáng người thành thục lại hơi có vẻ thanh mảnh, trên thân một bộ váy áo hoa văn kiểu cũ không có tay áo, tản ra một loại đàn bà chân chất nông thôn, theo chỗ cổ áo lộ ra làn của người sống trên vùng núi trắng nõn không tì vết, làn da trong trắng lộ hồng thoạt nhìn thập phần mê người, một đôi bầu vú đẫy đà tròn đĩnh vểnh lên, có vẻ là mượt mà, khi nàng quay người lại, bờ mông lớn kia màu mỡ tròn trịa với cái eo mảnh so ra cũng không phải là phối hợp, nhưng lại phác thảo đường cong thập phần mê người, hơn nữa có một cảm giác hương thôn chất phác, đây mới là điều đáng quý đấy.
– Um… tôi không thích loại trà này.
Đinh Trường Sinh nhìn qua thầm cảm khái, nhưng bề ngoài lại thản nhiên nói.
Hoa Cẩm Thành sững sờ, lập tức nói ra:
– Được rồi, cô đi ngoài trước đi.
Hoa Cẩm Thành đợi đến lúc người đàn bà kia đi ra ngoài, sau đó đứng dậy đóng cửa lại, lại ngồi nơi chỗ người đàn bà kia vừa ngồi, tự mình đảm nhiệm pha trà.
– Chú nói trước hay là tôi nói trước đây?
Đinh Trường Sinh đem chung trà đưa cho Hoa Cẩm Thành nói.
– Ha ha, đương nhiên là cậu nói trước đi, chuyện của tôi cũng không gấp.
Mặc dù trong nội tâm của Hoa Cẩm Thành rất gấp, bởi vì từ tất cả các tin tức thu thập về vấn đề khai thác mảnh đất của xí nghiệp may kia, nếu không ra tay kịp, thì có thể liền bị phỏng tay trên…
Thế nhưng làm một người làm ăn, Hoa Cẩm Thành biết vị trí mình đứng ở nơi nào, ông không giống như là những người kinh doanh khác, thấy mình đưa được cho quan viên mấy đồng tiền, liền có cảm giác là mình có thể nắm giữ được những quan viên kia rồi, đó là ngươi sai rồi, ngươi đã là người làm ăn, tại trong mắt những quan viên kia, ngươi vĩnh viễn chỉ là một người làm ăn, mà làm ăn nếu muốn cùng quan viên đọ sức, thì ngươi sẽ chết rất là thê thảm.
Cho nên, quan là quan, dân là dân, đã là như vậy, ngươi cứ làm tốt bổn phận sự tình của người là được rồi, còn chuyện lên mặt thì bớt lại đi, cái khả năng ngươi cho rằng ngươi nắm bắt được tay cầm quan viên, nhưng nếu gặp quan viên có bản lĩnh, thì quan viên có thể làm cho ngươi một lần nữa quay trở về hai bàn tay trắng như lúc ban đầu, bởi vì ngươi nắm giữ quyền lợi là quyền sở hữu tài sản, nhưng tại đất nước này, quyền sở hữu tài sản không có khả năng chi phối chính quyền, cái này là ranh giới cuối cùng.
Hoa Cẩm Thành rất rõ ràng điểm này, cho nên khi cùng Đinh Trường Sinh kết giao, thì ông rất là thận trọng, bởi vì ông đã nhìn ra, Đinh Trường Sinh là một người trọng tình nghĩa, chỉ cần chuyện của mình làm không phụ lòng Đinh Trường Sinh, thì hắn cũng sẽ có đền bù cho mình.
Sở Hạc Hiên nói không sai, công trình tu sửa lại hạ tầng khu khai phát không nhỏ, vì sao không thông qua đấu thầu mà đem công trình giao cho Hoa Cẩm Thành, thứ nhất là bởi vì Hoa Cẩm Thành có thể ứng tiền ra trước để làm, như vậy thì theo lời của Sở Hạc Hiên nói, nếu như phất cờ giống trống đấu thầu, thì sẽ có ai tự bỏ tiền ra trước để làm toàn bộ đây này?
Đây là việc mà không ai chịu làm, chỉ có Đinh Trường Sinh đem cái công trình này giao được cho Hoa Cẩm Thành, mà Hoa Cẩm Thành thì đến bây giờ cũng chưa có cầm một phân tiền của khu khai phát, trong khi các hạng mục trụ cột trong khu khai phát Hồ Châu cơ bản đều đã khôi phục lại xong rồi.
Đến lúc này Hoa Cẩm Thành vẫn không có tìm Đinh Trường Sinh hỏi tiền, bởi vì ông biết rõ khu đang phát triển không có tiền, vậy bây giờ ông nói muốn tiền, không phải là khiến cho Đinh Trường Sinh ngột ngạt khó xử sao?
Cho nên phải nói làm ăn là phải có bổn sự, Hoa Cẩm Thành không phải là người duy nhất lôi kéo tình cảm với quan viên Hồ Châu, nhưng kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để thu hoạch, thì Hoa Cẩm Thành tuyệt đối là đứng đầu, bởi vì ông biết mình chuyện đến khi nào mới có thể làm, lời nói khi nào mới có thể nói, nhưng cho dù là muốn nói, cũng phải chờ đợi lúc có thời cơ, không bao giờ lên mặt, không để cho người ta ngột ngạt khó xử, lâu nay ông vẫn luôn là làm như vậy.
…
– Chuyện công trình hạ tầng tại khu đang phát triển, có người cắn đầu lưỡi rồi, nói tôi không có thông qua đấu thầu mà đã đem công trình giao cho chú, hiện tại công trình sắp hoàn thành xong, những người này liền bỗng xuất hiện, con bà nó đúng là qua sông đoạn cầu ah.
Đinh Trường Sinh mặt sắc bất thiện đem chung trà để mạnh tại trên mặt bàn.
– Ồ? Không biết là vị nào lãnh đạo hỏi tới vậy?
Hoa Cẩm Thành thì không nghe nói đến việc này, bởi vì chuyện này cũng không phải là điều ông ta quan tâm, vấn đề Hoa Cẩm Thành hiện đang quan tâm là mảnh đất của xí nghiệp may sẽ thuộc về ai sở hữu.
– Đây là trong lúc họp phó chủ tịch Sở Hạc Hiên Phó nói, lão này vẫn luôn đâm chọt tôi, hiện tại lại bắt đầu giở trò rồi, cũng không biết tôi làm cái gì mà đắc tội với lão?
Đinh Trường Sinh mặc dù là nói như vậy, nhưng là trong lòng của hắn nhất thanh nhị sở mình và Sở Hạc Hiên từ chỗ nào không hợp nhau, nhưng những lời này không thể cùng Hoa Cẩm Thành nói.
– Vậy còn không mau xử lý đi, ngày mai tôi cầm hợp đồng đến khu khai phát làm sổ sách là được, bởi vì khu đang phát triển thuộc về thành phố, ngày mai tôi đến khu khai phát, rồi sau đó đi thành phố, tôi vẫn còn để cho ủy ban thành phố trì hoãn chưa đòi nợ, nhưng không ngờ lại nói chuyện như vậy, số tiền hơn một triệu tu sửa công trình hạ tầng cũng không thể cứ như vậy để chờ đợi nữa, vạn nhất bị quỵt nợ làm sao bây giờ?
Hoa Cẩm Thành nhìn xem sắc mặt Đinh Trường Sinh, trừng mắt thốt lên.
Theo Hoa Cẩm Thành lời nói này, khu đang phát triển thuộc về thành phố, nếu là Sở phó chủ tịch nói như vậy, thì ta liền tìm ngươi đòi tiền, khu đang phát triển không có tiền, chẳng lẽ trong thành phố cũng không có tiền sao? Cho nên, ta sẽ tìm ngươi Sở phó chủ tịch, đòi tiền trong thành phố không được, ta sẽ đi lên tỉnh đòi, còn nếu vẫn không được, ta đến pháp viện tố cáo ngươi, cái khác thì ta không có, thế nhưng trong tay thì có hợp đồng thi công công trình cho khu khai phát.
– Chú Hoa, còn có bao nhiêu công trình chưa có nghiệm thu vậy?
– Còn có chút ít, đoán chừng rất nhanh thì có thể kết thúc rồi, Đinh chủ nhiệm, tôi làm như vậy có được không?
– Tôi không nghe chú nói cái gì đâu nhé…
Đinh Trường Sinh sắc mặt không đổi nói ra.
– Um… ha ha… tốt… tôi nhớ kỹ rồi.
Hoa Cẩm Thành liền đem một chung trà mời Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh đến chính là vì việc này, hiện tại Đinh Trường Sinh đã nói xong để cho Hoa Cẩm Thành biết mà chuẩn bị trước, rồi ra hiệu Hoa Cẩm Thành nói chuyện của ông ta.
– Đinh chủ nhiệm, tuy luận thực lực, tôi không có lợi hại như La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương, nhưng dù sao cũng là thổ địa của thành phố Hồ Châu, mảnh đất kia thật sự là quá mê người, cho nên vô luận như thế nào, cậu phải nghĩ kế giùm cho tôi a.
Hoa Cẩm Thành gương mặt lo lắng, ông hiện tại giống như là đang tìm cách ngựa chết chữa thành ngựa sống vậy.
– Về thực lực thì vẫn có thể thay đổi đấy, không phải là chú quen với Viên Hoán Sinh sao? Viên thị địa sản cùng địa sản của chú hợp lại còn chưa đủ để nuốt vào cái công trình này sao?
Đinh Trường Sinh cau mày nói.
– Làm như vậy cũng có thể được, nhưng Đinh chủ nhiệm vẫn không nhìn ra được sao? Cái công trình này, mấu chốt không phải là chỗ thực lực bỏ vốn ra bao nhiêu, cũng như La Đông Thu tuy đã có nhiều năm mua bán kinh doanh, nhưng hắn thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Không có thể nào, cho nên hắn cũng là sau khi nắm được gói thầu mảnh đất này, sau đó dùng thổ địa để thế chân ngân hàng mượn tiền, mảnh đất này nếu khai phát thành công, chí ít có 3 tỉ lợi nhuận, ngân hàng không cho vay mới là ngu đấy…
Hoa Cẩm Thành nhỏ giọng nói.
Đinh Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, Hoa Cẩm Thành nói cũng đúng, bao nhiêu con ông cháu cha chính là dựa vào điều này làm ăn, hoặc là sang tay bán đi gói thầu, từ đó kiếm lấy giá chênh lệch, chuyện như vậy liên tục không ngừng, làm cho Đinh Trường Sinh đột nhiên nghĩ đến, La Đông Thu có thể hay không cũng sẽ làm như thế?
…
Thổ địa là của quốc gia, nhưng nón quan lại là của mình, quan viên Hồ Châu cũng sẽ không không cân nhắc đến vấn đề này, nhất là từ khi La Bàn Hạ trở thành bí thư, chuyện đầu tiên là ngừng tiến hành hạng mục PX kia, điều này làm cho Tần Chấn Bang rất là phẫn nộ, nhưng nổi giận thì nổi giận, Tần Chấn Bang thuộc về thương nhân, về điểm này ông thừa biết, nên vẫn đành phải thận trọng với bổn sự của mình.
Tuy nhiên Tần Chấn Bang lại có quan hệ ở Bắc Kinh, nếu là như thế thì đây cũng là một tài nguyên để có thể lợi dụng, Đinh Trường Sinh sau khi suy tính liền quay người trở lại, Hoa Cẩm Thành không biết Đinh Trường Sinh vừa rồi suy nghĩ gì, cho nên không dám quấy nhiễu hắn, khi chứng kiến Đinh Trường Sinh quay người trở lại, liền một chung trà đưa tới, nhìn về phía Đinh Trường Sinh, mang theo một loại ý tứ hàm xúc hỏi thăm.
– Chú Hoa, tôi nhớ trước kia đã cùng chú nói qua về vấn đề của mảnh đất này, mấu chốt là ở chỗ giải quyết như thế nào quyền lợi của những công nhân viên cái xí nghiệp may kia, chú đã suy tính như thế nào rồi chưa?
– Đinh chủ nhiệm, điểm này tôi đã hỏi qua bên cố vấn, có người chỉ cho tôi ra chiêu như thế này, cậu xem thử thấy có được hay không? Đó là để cho công nhân viên xí nghiệp may đó thành lập một công ty, chúng ta đem một số khu vực đầu thừa đuôi theo không có đền bù chuyển nhượng cho cái công ty này, như vậy cái công ty này có thể dựa vào tiền thuê lợi nhuận, cái lợi nhuận này dùng cứ đến cuối mỗi năm tính bằng hình thức chia hoa hồng cho những công nhân kia, như vậy cũng có thể miễn trừ gánh nặng phiền toái cho bên chính phủ khi phải giải quyết quyền lợi cho bọn họ, đương nhiên cái phương án này vẫn có thể có những thay đổi cho phù hợp với tình hình thực tế, hiện tại chỉ là mới nghĩ ra như vậy.
Hoa Cẩm Thành nhẹ nhàng nói.
– Ừ, biện pháp này không tệ, chú và người bên công nhân xí nghiệp may tiếp xúc qua chưa?
– Vẫn chưa… đây chỉ mới là phương án.
– Um… cứ như vậy đi, về mảnh đất này, tôi nghĩ là trước cứ đem nước quấy lên cho đục cái đã, từ vũng nước đục chúng ta mới sờ thấy cá, qua mấy ngày nữa tôi lên Bắc Kinh, sau đó chúng ta sẽ bàn lại, trước tiên chú có thể cùng Hà Đại Khôi tiếp xúc một chút, người này khá tốt, chú Hoa… có đôi khi phải cam lòng thì mới xong việc được…
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |