Tiếc nuối duy nhất, đó là Lý Thiết Cương không có nói tới vấn đề của ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu, kỳ thật tại trong mắt của Đinh Trường Sinh xem ra, ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng mà Lý Thiết Cương rõ ràng không có chỉ thị hắn dò xét qua thành kỳ ủy Hồ, điều này cũng không bình thường, Đinh Trường Sinh không thể tưởng được Lý Thiết Cương đợi chờ cái gì?
…
Trong trại tạm giam thành phố Bạch Sơn, Tôn Kỳ suy nghĩ đến ngắn ngủn hơn mười ngày trải qua, quả thực là một cước lên thiên đường, một cước xuống địa ngục, hôm nay rơi xuống tình cảnh như thế này, vụ án người đàn bà tỉnh kỷ ủy kia thì vẫn còn đang điều tra, mà Lý Học Kim cùng Tôn Truyền Hà thì đã chết, cũng là do cục công an thành phố Bạch Sơn phụ trách điều tra, vì vậy hắn một mực bị giam giữ tại Bạch Sơn, mà không có chuyển giao lên cho công an tỉnh.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ, là ai hại chết cha mình, nghĩ tới nghĩ lui, muốn cha mình người cũng không phải là người của ban kỷ luật thanh tra tỉnh, mà là những người nếu như một khi cha mình chết đi, thì mọi sự của họ đại cát, chỉ có vận khí của mình không may, cha mình chết rồi, bản thân đã thành một kẻ nghèo hàn, lông cũng không có còn lại một sợi…
Vô luận là theo phương diện nào, làm một người nam nhân, đều rất khó nuốt xuống khẩu khí này, thế nhưng là lấy tình huống trước mắt của mình, đừng nói là báo thù, ngay chính là cái mạng của mình có thể giữ được hay không cũng đã là rất khó nói, hơn nữa mình đã làm gì, thì trong lòng mình rõ ràng nhất, tuy rằng tự cho là những sự tình kia đã che giấu rất kín, nhưng mà trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, hơn nữa nhạn qua lưu lại thanh âm, như vậy đầu của mình liền nhất định là giữ không được.
Trong đêm, trại tạm giam đột nhiên truyền đến tiếng thét lên, Tôn Kỳ đánh vỡ cửa sổ thủy tinh, đem miểng thủy tinh nuốt vào trong bụng, cảnh sát trông coi chạy đến hiện trường, phát hiện Tôn Kỳ khóe miệng máu me nhầy nhụa cũng thấy không rõ trên mặt miệng bị thương ở chỗ nào.
Không ngoài dự tính, trại tạm giam không có phương tiện để xử lý vết thương như vậy, phải đi bệnh viện cấp cứu, vì vậy cảnh sát vũ trang cùng công an đem Tôn Kỳ đưa đến bệnh viện, qua kiểm tra, trong dạ dày hắn còn có rất nhiều miểng thủy tinh nhỏ, phải lập tức giải phẫu.
…
Vừa đến Hồ Châu lúc, thì Đinh trường Sinh nhận được Kha Tử Hoa gọi điện thoại tới, Đinh Trường Sinh lúc bắt đầu còn nghi hoặc, mình cùng Kha Tử Hoa bây giờ nhất định là nước tiểu không chung trong bầu rồi, hơn nữa khi theo từ Bạch Sơn trở về, hắn cũng không còn có cùng Kha Tử Hoa liên hệ qua lại, gia hỏa này hiện tại liên hệ với mình để làm gì.
– Alo có việc sao?
Đinh Trường Sinh ôn hòa hỏi.
– Trường Sinh, tôi báo cho cậu một tiếng, Tôn Kỳ đã trốn chạy, gia hỏa này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đấy, tôi nghĩ, là vì cậu làm bản án Tôn Truyền Hà, cho nên tôi nói cho cậu biết trước, hãy cẩn thận với Tôn Kỳ…
Kha Tử Hoa bình thản nói…
– Chạy trốn? Làm sao lại chạy trốn được? Theo từ trại tạm giam trốn sao?
Đinh Trường Sinh chấn động hỏi.
– Không phải, gia hỏa này xem ra là có dự mưu đấy, hắn ăn miểng thủy tinh tự sát, sau đó bỏ trốn từ bệnh viện chạy, bất quá vừa giải phẫu xong, sức khỏe hắn còn chưa có khôi phục, không có khả năng trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc, vì vậy, khả năng lớn nhất vẫn còn đang trong nội thành, chúng ta đang truy tìm.
– Chuyện khi nào?
– Tối hôm qua…
– Cảm ơn… tôi đã biết.
Đinh Trường Sinh nhíu mày cúp điện thoại, đối với lời Kha Tử Hoa giải thích, Đinh Trường Sinh rất hoài nghi, nhưng mà hiện tại việc cần gấp nhất, chính là tìm được gia hỏa này, mặc dù đối với mình không tạo thành bao nhiêu uy hiếp, nhưng bên người của mình còn những người này đây…
– Đinh chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì?
Dương Minh hỏi trước.
– Tôn Kỳ chạy rồi, đúng rồi, tôi tuyên bố không ai được một mình đi ra ngoài, buổi tối nhất định không được ra ngoài, hiểu chưa? Chúng ta là đến đây dò xét đấy, không phải đến để phá án, vì vậy có một số việc cái nào có thể ít đi thì ít…
Đinh Trường Sinh phân phó nói.
Mấy người đều đã đáp ứng, dù sao việc này có liên quan đến an toàn tính mạng của mình, vì vậy không ai xem là trò đùa.
…
Văn phòng ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu, Uông Minh Hạo nhìn xem văn phòng vừa mới phát tới đây bản fax, rất đơn giản, tỉnh kỷ ủy phái Đinh Trường Sinh mang một tổ đến dò xét tình hình Hồ Châu, nhưng mà về phần dò xét cái gì, không nói? Phạm vi, không nói? Thời gian, không nói? Chỉ là có hai chữ: Dò xét.
Điều này làm cho Uông Minh Hạo trong nội tâm tâm thần bất định, ông không muốn Đinh Trường Sinh lần này là là hướng về phía ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu đến đấy, thế nhưng là ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu có cái gì để dò xét đấy, hơn nữa, nếu như là điều tra thành kỷ ủy, chắc chắn sẽ không để cho Đinh Trường Sinh đi, tuy rằng Uông Minh Hạo không có khinh thường Đinh Trường Sinh, nhưng mà nếu có chuyện này thì bí thư Lý Thiết Cương tỉnh kỷ ủy rất có thể tự mình xuất chinh đi, vì vậy, sau khi chứng kiến bản fax này về sau, ông liền lập tức cầm lên đi đến văn phòng bí thư thành ủy La Bàn Hạ.
Đinh Trường Sinh như thế nào ly khai khỏi Hồ Châu, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, mà Uông Minh Hạo lại càng thêm rõ ràng, vì vậy một chiêu này chính là ông muốn làm khó La Bàn Hạ, nếu như La Bàn Hạ không phối hợp công tác của Đinh Trường Sinh, thì sẽ phù hợp ích lợi của mình rồi, chỉ là không biết La Bàn Hạ có suy nghĩ như thế nào?
– Dò xét từ trước đến nay, đều là một trong phương thức khi đã phát hiện manh mối chủ yếu, như thế nào, có vấn đề sao?
La Bàn Hạ nhìn nhìn bức fax trong tay Uông Minh Hạo, bình thản hỏi, La Bàn Hạ lần này đáp chẳng những là làm cho Uông Minh Hạo cả kinh, ngay cả Lâm Xuân Hiểu đang ở đây báo cáo công tác cũng kinh ngạc với thái độ của La Bàn Hạ, tại Hồ Châu những người này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng đều có thể minh bạch Đinh Trường Sinh lần này tới, tuyệt đối không phải chỉ là chạy theo hình thức đơn giản như vậy, nhất định là hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đấy.
Thời điểm này, ai cũng muốn mình có may mắn, Đinh Trường Sinh đã từng tại Hồ Châu dạo qua, đối với tình huống Hồ Châu có thể nói là rõ như lòng bàn tay, người nào là hạng người gì, người nào là người tốt, người nào là sâu mọt, thì tám, chín phần hắn đều biết, chỉ là ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu quá mức vô năng mà thôi, đương nhiên, cũng có thể nói vì liên quan đến quá nhiều người, nếu như là bắt hết, thì các công việc kia còn ai tới làm.
– La bí thư, tôi xem hắn là lai giả bất thiện, chúng ta phải sớm chuẩn bị trước đi a.
Uông Minh Hạo nói ra.
– Lão Uông à, tôi cùng Đinh Trường Sinh ở giữa không có ân oán cá nhân, đều là chuyện trong công tác, tôi tin nếu như Đinh Trường Sinh đã có bố cục mà nói, trên tranh chấp công tác sẽ không trở thành lý do để trả thù, ông nói có phải không?
La Bàn Hạ giống như cười mà không phải cười nhìn Uông Minh Hạo, hỏi.
– Ài, được rồi, tại tôi đa tâm, vậy thì ban kỷ luật thanh tra chúng ta cùng phối hợp phải không?
Uông Minh Hạo lần nữa hỏi La Bàn Hạ.
– Nếu như tỉnh kỷ ủy đã phát bản fax này rồi, chúng ta phải dựa theo quy định chấp hành a, các người chiếu cố tốt tổ công tác dò xét, là được rồi.
La Bàn Hạ cuối cùng phân phó nói một câu…
Uông Minh Hạo đối với lời nói La Bàn Hạ thì khịt mũi coi thường, trong nội tâm thẳng mắng La Bàn Hạ dối trá, mãi cho đến Uông Minh Hạo rời đi, La Bàn Hạ mới đưa đôi lông mày thật sâu nhíu lại, thấy được Lâm Xuân Hiểu căng thẳng trong lòng.
– Bí thư, Đinh Trường Sinh lần này tới…
Lâm Xuân Hiểu không có có nói rõ, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng rồi, đó chính là ý nghĩ của nàng cùng Uông Minh Hạo giống nhau, Đinh Trường Sinh lần này tới tuyệt đối là con cú tiến đến, không có chuyện tốt.
– Tổ dò xét, hừ… xem ra trên tỉnh vẫn còn có chừng mực, không phải trực tiếp đến điều tra bản án, tổ dò xét là phải hồi báo, sẽ để cho những người khác còn lại thời gian, đương nhiên, cũng có thể là tôi đoán không đúng, nhưng mà điều tôi lo lắng không phải là hắn muốn làm gì, mà là dò xét cái gì, sợ là sẽ có người xui xẻo, Hồ Châu phát triển vừa mới có khởi sắc, nếu lại ngã vào mấy người, thì làm sao bây giờ?
La Bàn Hạ lo lắng là chuyện này.
– Rõ ràng là ai tự làm thí nấy biết, để xem vận khí bọn họ đi.
Lâm Xuân Hiểu không cho là đúng nói.
– Vận khí? Nếu để cho hắn đến Hồ Châu trộn lẫn tận diệt, đừng nói là cô, ngay cả tôi đối với những người phía dưới này cũng không phải là quen thuộc, những người này thấy tôi thì mở miệng một tiếng bí thư đấy, kêu rất là thân mật, nhưng mà tôi làm sao lại không biết, những người này đang đeo mặt nạ, ai biết sau lưng tôi đang làm ta cái gì?
La Bàn Hạ lo lắng nói.
Lâm Xuân Hiểu không nói, La Bàn Hạ nói rất đúng, tri nhân tri diện bất tri tâm, mặc dù là quan hệ thượng hạ cấp, ai có thể sờ đến trong lòng của ngươi đang suy nghĩ cái gì?
– Nếu một, hai người thì không có gì, nhưng nếu nhiều hơn liên quan đến những người đứng đầu huyện xảy ra vấn đề, thì không phải lại đem tôi lượn quanh cuốn vào, vì vậy, Uông Minh Hạo nói đúng, Đinh Trường Sinh tuyệt đối đúng là, kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.
La Bàn Hạ cười khổ nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 9 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 15/03/2023 12:45 (GMT+7) |