Chợ nổi Ngã Bảy - Tác giả nguoikechuyendoi


Update Phần 16

Phần 11: Niềm tin

Những ngày đầu tháng chạp trời bắt đầu đổi gió. Buổi sáng bước ra đường nghe cái lạnh táp vào mặt người ta tự nhiên nhìn trời biết chuẩn bị vào xuân. Những ngày tháng chạp không khí lạ lắm. Trời hanh khô, gió thổi bụi bay tung trời, mấy cái lá mai già trên cây bám đầy đất. Có cảm giác như tất cả đều chuẩn bị cho một cái rùng mình để bung sắc tỏa hương vào mùa xuân. Những ngày này trẻ con ý ới gọi nhau về phụ lau dọn nhà cửa để được ông bà chúng cho tiền. Vài đứa lớn đứng ra gom tụi nhỏ trong xóm lại, đi lặt lá mai kiếm tiền sắm đồ tết. Thật ra tiền tụi nó kiếm được cũng chẳng bõ bèn gì, nhưng tự nhiên có tiền thì đứa nào chẳng khoái. Vậy là tự nhiên cứ tết đến là đội lặt lá mai được thành lập và qua mỗi năm quân số ngày một đông thêm.

Nhưng đội ấy chỉ kiếm việc được ở các nhà trồng vài cây mai chơi trước nhà, họ cũng không để ý lắm. Còn với những người sành mai như ông Minh thì đời nào ông chịu cho tụi nhỏ này lặt lá. Lăn xăn như bọn nó kiểu gì chả làm rụng nụ gãy nhánh. Mai nhà ông là mai chiến, mai quý, gãy 1 cái nụ ông xót còn hơn đứt tay. Vậy nên ông Minh toàn cho thợ bốc vác ở cửa hàng về lặt lá. Mà ông cũng phải đích thân giám sát. Gì chứ vườn mai này luôn là niềm tự hào và niềm vui của ông, nên ông chăm chút và o bế nó lắm.

Nói đến lặt lá mai là ông Minh lại bực mình thằng Hai Vũ. Mọi năm, chuyện này ông đều giao cho nó rồi nó sẽ điều động và chỉ huy đám lính. Vậy mà đợt này nó cứ xin nghỉ miết, báo hại ông trưa nắng bể đầu mà cũng phải chạy về nhà để ngó mấy thằng khmer này. Đội cái nón tai bèo, ông nheo mắt nhìn thằng Thạch Rin đang trèo trên cái thang sắt, hỏi:

Thằng Hai Vũ nó xin nghỉ có 1 bữa, mà 2 ngày nay đâu không thấy nó rồi Rin?

Thạch Rin ngó xuống rồi nhìn ông chủ cái rồi lại nhìn ngay lên mấy cái lá mai. Hành động vừa rồi của nó đúng ngu, giữa trưa đang ngồi trên cao tự dưng đi ngó xuống nhém xíu nó té cắm đầu. May là vừa thấy xây xẩm là nó nhìn lên ngay, vậy mà cũng phải nheo nheo mắt mấy cái mới bình thường lại được. Khi lấy lại được bình tĩnh, nó trả lời:

– Dơ, biết sao được ông chủ? Chuyện đó chuyện của y, tui có ở chung nhà đâu mà rành.
– Không phải bây thân với nhau à?
– Hồi đó thôi, chứ giờ y có tiền rồi, y đi đâu tui đâu có đi theo được. Đi nhậu y còn hổng thèm ngồi quá khô mà kêu vô quán hải sản mới chịu. Tui chơi hổng lại nên thôi luôn.

Ông chủ Minh hơi nhíu mày, hỏi:

– Có vụ đó nữa à?
– Ủa bộ ông chủ hổng thấy mấy nay Hai Vũ có tiền hả? Y đâu có thiếu trước hụt sau như hồi đó nữa. Phải nói y giỏi thiệt chứ, hổng hiểu y làm thêm công chuyện gì luôn á, hỏi hoài hổng chỉ.

Vốn tính thâm trầm, ông Minh ít khi hỏi nhiều những chuyện liên qua đến cuộc sống người khác. Nhưng lần này cảm giác bất an tự nhiên lớn dần trong lòng ông. Ông ngước hỏi tiếp thằng Thạch Rin.

– Mà bây biết nó làm gì không?
– Ây dui ông chủ, mới nói ông chủ rồi đó, tui hỏi mà y có chỉ đâu. Biết y mần gì giàu tui xin ké rồi. Chứ khổ quá trời.

Nghe Thạch Rin nói vậy, ông Minh không nói gì thêm. Ông im lặng một lúc rồi dặn dò thằng Khmer lặt lá cho kỹ lưỡng xong bỏ vào trong nhà. Ngồi bên bàn trà ngó ra ngoài sân, ông Minh nghĩ gì đó đâm chiêu lắm.

Từ nhà sau, chị Liễu cầm bình thuỷ nước nóng lên bàn nhà trên. Vừa mở bình thuỷ chế nước sôi vào trong ấm trà, chị nhìn ông Minh rồi hỏi:

– Mấy đứa nhỏ nó làm cái gì không vừa ý hay sao mà nhìn mình thấy không vui vậy?

Ông Minh không nói gì, cũng không nhìn vợ, ông cầm lấy chun trà đưa lên miệng chiêu một ngụm nhỏ rồi để xuống, chậm rãi lắc đầu. Một lúc thật lâu sau ông mới nói:

– Không có gì, em không cần để ý!
– Nghe vậy em cũng mừng, tụi thợ nó hủ lậu, có gì không vừa ý thì mình cứ nói tụi nó làm lại chứ đừng chuốc phiền vào trong đầu. Chuyện kinh doanh ở cửa hàng đã đủ thứ phải lo rồi. Thôi em xuống lo chuyện nhà dưới.
– Ừ!

Bước đi rồi chị Liễu vẫn nghe tiếng thở dài phía sau lưng mình. Chị hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục bước xuống nhà sau. Thật ra cuộc nói chuyện của ông Minh chồng chị với thằng Thạch Rin chị đã vô tình nghe được hết. Vừa rồi hỏi chồng chỉ là động tác đo lường mức độ nghiêm trọng của vấn đề của chị mà thôi. Ở với ông Minh bao lâu chị dư hiểu, nếu mấy chuyện bình thường ông ít khi nào giữ trong lòng. Lần này ông không nói cho chị nghe mà còn thở dài nhiều lần, ắt hẳn chuyện không phải nhỏ.

Rõ ràng thằng Hai Vũ không phải người bê tha, những biểu hiện gần đây của nó hẳn phải có lý do gì đó phía sau. Vừa muốn giúp chồng và cũng muốn cứu một người hay đúng hơn là một gia đình khỏi những sa cơ nhìn thấy được, chị Liễu bặm môi nhẩm tính rồi gật gật đầu. Trong đầu chị đã có chủ ý!

Những ngày giáp tết chợ nổi xôm tụ hẳn. Đó đây trên bờ cánh nhà vườn đua nhau cố chăm sóc thật tốt mớ cúc mâm xôi, huệ trắng… cốt sao cho chúng ra kịp ngày. Xa xa một chút là mấy ruộng dưa xanh ngút mắt. Mấy trái dưa căng tròn, bóng lưỡng như mấy con heo con chỉ chờ thêm tầm mươi ngày nữa tháng nữa là sẽ thu hoạch… Nói chung ai nấy đều tất bật với công việc. Bận nhưng vui, tiếng cười nói tiếng hò hét rộn ràng cả một khoảng trời.

Ở chợ nổi, mặt hàng hút nhất giai đoạn này phải kể tới đồ hàng bông. Mấy bà, mấy mẹ tranh thủ mua củ cải trắng về chẻ nhỏ rồi phơi khô để làm dưa muối. Một số khác có điều kiện hơn thì mua củ kiệu để làm dưa kiệu ăn ba ngày tết. Mỗi người một mục đích, nhưng thẩy đều xúm xít quanh ghe của Hà. Hà bán, cân, thối tiền luôn tay luôn chân mà vẫn không kịp bán. Đến cả mẹ nàng cũng tranh thủ ra mà phụ giúp một tay.

Trưa, chợ vãng dần, Hà vừa gom mớ kiệu còn lại trong đống kiệu kếch xù buổi sáng sớm vừa đưa tay lau mồ hôi. Xong nàng quay qua trả lời mẹ nàng lúc này đã bước lên bờ.

– Dạ, mẹ về nha. Ở đây con lo được rồi. Mấy ngày này chịu cực chút mà có tiền, mẹ ráng phụ con ít bữa nữa nha mẹ.
– Ừ, thì năm nào chẳng vậy. Thôi, bây coi gom dọn rồi lo cơm nước, tao về cũng tranh thủ cơm nước cho ba bây.
– Dạ!

Hà nhìn theo bóng mẹ đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà mà lòng nặng trĩu, cố lắm nàng mới nén được tiếng thở dài. Mọi năm mẹ nàng cũng ra phụ bán như này, nhưng không đến mức vất vả vì còn có chồng nàng. Còn năm nay, anh đi đâu biền biệt mấy ngày trời không thấy về. Mà có về thì cũng trong trạng thái mệt mỏi, người cứ lơ ngơ, hầu như chẳng còn giúp được gì việc nhà chuyện cửa.

Hơn 2 tháng nay, anh lạ lắm. Bản thân người làm vợ như Hà cũng không thể lý giải được những thay đổi của anh. Thường xuyên vắng nhà, rồi khi về đến nhà thì hay nóng nảy, rất dễ đổ quạu. Thậm chí anh đánh thằng Đỗ Đạt chỉ vì nó muốn anh chơi cùng nó. Mới đầu Hà nghĩ là do anh áp lực công chuyện làm ăn. Hà tìm lời thủ thỉ tâm sự hòng muốn anh chia sẻ bớt những áp lực với nàng. Và để anh hiểu cả nhà chỉ cần anh được mạnh khỏe, vui vẻ chứ tiền bạc không phải là tất cả. Nhưng dù có cố gắng thế nào, Hà đều bất lực. Đến cả chuyện gần gũi vợ chồng, hơn 1 tháng nay anh và nàng cũng không có. Hà cảm nhận có một cái gì đó đang lơ lửng bên trên, chực ụp xuống ngôi nhà nhỏ của nàng bất cứ lúc nào.

Hà ngồi thần người nhìn ra bến sông, bất giác giật mình bởi giọng nói phía sau.

– Em là vợ Hai Vũ đúng không?

Hà nhìn người đàn bà trước mặt mình. Ở chị ta có một cái gì đó toát lên vẻ kiêu sa, khiến Hà thấy mình thật nhỏ bé khi đứng trước chị. Trong một thoáng Hà có cảm giác chị rất quen, nhưng còn là ai thì nàng không tài nào nhớ được. Hà lắp bắp:

– Dạ… dạ đúng. Chị…
– Tôi là Liễu, vợ ông chủ Minh.
– Dạ, em chào chị. Mời chị lên uống nước.

Hà ngồi dậy, kín đáo phủi phủi người rồi bước vô trong ghe lấy nước. Lòng Hà rối như tơ vò. Nàng lúng túng nửa muốn mời bà chị lên ghe cho phải phép, nửa lại sợ ghe mình bừa bộn quá không tiện mời. Rồi lại nghĩ đến việc hôm nay bà chủ đích thân đến đây, hẳn phải có chuyện gì đó. Nghĩ đến chồng nàng, Hà lại thấy nỗi lo càng lớn. Nàng cố hít thật sâu để dẹp những suy nghĩ ấy sang bên rồi cầm ly nước lọc bước ra ngoài.

– Em mời chị uống nước. Ghe em bừa bộn quá, chị đừng chê!
– Không có gì đâu, đừng khách sáo.

Liễu nhận ly nước từ tay Hà, chị ngồi xuống cái ghế đẩu nhỏ ở giữa mũi ghe rồi nhìn xung quanh chiếc ghe, xong lại nhìn Hà. Chỉ một thoáng qua Liễu đã có cho mình những đánh giá. Hà là cô gái hiền lành, chịu thương chịu khó. Nhìn nàng lúng túng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt Liễu biết bản thân nàng cũng không biết gì về chuyện của chồng. Chị quyết định cất lại ý định ban đầu khi đến đây, chị cười nói:

– Mấy nay buôn bán tấp nập hả em?
– Dạ, cũng may bà con thương nên cũng đỡ chị. Đang độ tết, em lấy nhiều đồ mà bán cũng hết trơn.
– Ừ, chị qua đây cũng không có gì, định dặn em chừa cho chị tầm năm bảy ký kiệu ngon. Nhà chị nhiều người, mua về làm rồi gửi mấy đứa lính nó ăn tết.

Liễu để ý thấy sau câu nói của chị vẻ mặt Hà dãn hẳn ra. Như thể nàng vừa trút đi được một mối lo trong lòng. Mắt Hà sáng lên, giọng nàng có lại âm sắc sự vui tươi.

Dạ, dạ được mà chị! Khuya nay em lại về kiệu mới. Em để riêng ra rồi tan chợ em cầm qua cho chị liền. Mà chị lấy kiệu mọi nha, củ nhỏ làm nó nhanh thấm với ngon hơn. Chứ loại kiệu to ăn nó nồng lắm.

Liễu cười, gật đầu.

– Ừ, nhờ em lo giúp chị!
– Dạ chị, mai tan chợ là em đem qua liền.

Liễu hỏi Hà thêm những chuyện khác, chị cố tình lái câu chuyện theo những thứ mà Hà dễ chịu nhất. Trong lúc nói chuyện, chị kín đáo quan sát Hà. Càng nhìn chị lại càng thấy thương Hà đến lạ. Lòng chị thầm cầu mong những thứ xấu xí nhất đừng đến với cô gái này…

Trò chuyện thêm một lúc, Liễu đứng lên đi về. Chị phải từ chối mãi Hà mới thôi gửi quà cho chị. Chị tự hứa với lòng mình sẽ theo dõi và âm thầm giúp đỡ gia đình này bằng tất cả khả năng của chị!

Như vậy chuyến viếng thăm của Liễu không thu được nhiều kết quả. Chị chỉ kết luận được rằng Hai Vũ đang làm một việc gì đó không quan minh chính đại. Với bản tính Hai Vũ chắc chắn anh chàng bị rủ rê rồi sa ngã. Chuyện bây giờ là xác minh xem chính xác thì chàng ta đang làm gì và ai là đầu dây mối nhợ.

Vừa đi vừa nghĩ Liễu tình cờ đi vào con đường nhánh lúc nào không hay. Đến khi chị nghe âm thanh của tiếng thở gấp quen thuộc thì Liễu bỗng giật mình. Nhìn quanh Liễu nhận ra mình đang đứng trên con đường giữa đồng. Bên phải chị có một cái chòi vịt nhỏ và một cây rơm vừa mới chất. Bằng bản năng của mình, Liễu dư biết âm thanh kia là gì. Chị nhíu mày nghĩ giữa nơi thế này mà vẫn có đứa giở trò ân ái? Rồi cái cảm giác tò mò ngày một lớn, chị kín đáo bước vào phía sau cây rơm mà đưa mắt nhìn về chòi vịt.

Liễu mở to mắt ngạc nhiên với những gì đang diễn ra bên trong. Dù kinh nghiệm tình trường thuộc hàng sành sỏi nhưng Liễu cũng phải đưa tay lên ôm miệng mình mới ngăn được tiếng kêu. Chị thấy tim mình đập rộn.

Trên cái giường nhỏ trong chòi vịt không ai khác chính là Hai Vũ. Anh hoàn toàn trần truồng, tấm thân đen đúa nhễ nhại mồ hôi. Hai Vũ ngồi đấy, hai chân mở rộng để con đàn bà bên dưới thoải mái mà bú mút cặc anh. Kẻ đấy cũng không ai xa lạ, chính là con Tám Tiến. Tám Tiến cũng hoàn toàn trần truồng, thân hình phốp pháp của nó ngồi dưới đất nhìn đầy thịt là thịt. Nó gần như ngồi bệt xuống đất, miệt mài bú liếm con cặc đen đúa bự chảng kia. Nó bú với tất cả nhiệt thành, nâng niu như báu vật. Sau khi liếm một vòng thật kỹ lưỡng thân cặc, nó há miệng ngậm toàn bộ vào trong rồi ra sức mà bú. Với kiểu bú này, thằng nào yếu yếu là phụt ra ngay… Ấy vậy mà từ bên ngoài không hề nghe tiếng rên của Hai Vũ, dù là nhỏ nhất.

Hai Vũ làm sao rên được, khi bên trên miệng anh đang bị lấp đầy bởi miệng của Bảy Huệ. Chị ta đứng đó, ôm lấy đầu anh là nút lưỡi.

Phải, hai con đàn bà đang ra sức phục vụ Hai Vũ. Hay cũng có thể nói bọn họ đang ra sức thỏa mãn cái cơn nứng của mình. Cảnh tượng bên trong lúc này thật không thể tin có thể xảy ra ngoài đời được. Nhưng cái làm Liễu ám ảnh và rùng mình là gương mặt của Hai Vũ. Đấy không phải gã đàn ông mà chị gặp thường ngày. Giờ đây anh ta đầu tóc bù xù, hai mắt thâm quầng, sắc mặt ra chiều rất mệt mỏi. Nhưng lạ thay, trong cái hố mắt thâm quầng đó là hai con mắt đỏ ngầu, cực kỳ hung hăng. Đó là ánh mắt của loài thú dữ.

Hôn chán, Hai Vũ đẩy Bảy Huệ ra cho chị ta đứng bên cạnh mình rồi đưa tay xuống nhét vào trong lồn chị. Huệ hơi nhăn mặt một chút nhưng sau đó lại rên lên:

– Ui da, ui…

Rên xong Huệ đứng dạng hai chân ra, đưa tay ôm lấy cái cột chòi để Hai Vũ thoải mái nhẫn nha thọt tay lên xuống.

Hai Vũ thọt lồn Huệ bằng tay phải, tay trái anh ta đưa xuống xoa đầu nhỏ Tám Tiến. Có cảm giác lúc này hai con đàn bà như món đồ chơi của anh. Cả hai cái miệng, hai cái lồn đều sẵn ra đó anh thích làm gì thì làm. Hai Vũ đưa tay kéo mạnh đầu Tám Tiến vào hạ bộ mình, cho cặc anh chui tận sâu vào cổ họng nó. Anh cứ giữ như vậy tới lúc nhỏ Tám quơ quào hai tay như bơi cạn thì mới buông ra. Nước miếng nó dính đầu cặc anh, nước mắt nó chảy dài vì mắc ói, nhưng ánh mắt nó thì lại sung sướng vô cùng. Vừa kéo đầu ra lấy lại được hơi thở, nó liền đưa tay nắm lấy cặc anh mà sóc rồi lại há miệng ra mà ngậm lấy. Hai Vũ nhìn nó nuốt cặc mình như con nít thèm kẹo mà sướng hết dạ. Dạo gần đây anh mới cảm nhận được quyền uy của kẻ có tiền và cả quyền uy của một con đực mạnh mẽ. Không một con đàn bà nào thoát được cặc anh. Bọn họ quỳ dưới chân ra, mặc cho anh giày vò, mặc cho anh chơi kiểu nào cũng được. Hai Vũ ngụp lặn trong hoan lạc mà thấy thời gian như không đủ cho anh. Đây mới thật sự là sống, mới thật sự là trần đời.

Hai Vũ đứng dậy, quay người lại đẩy Bảy Huệ về phía cái giường. Bảy Huệ hiểu ý, chống hai tay lên giường rồi khụy xuống để lồn mình ngang tầm với cặc Hai Vũ. Chị như một con chó cái động đực đưa cái lồn đỏ au đầy nước ra chờ đợi. Hai Vũ nhìn cái lồn mà mắt long lên. Anh cầm cặc đập đập mấy cái lên đít Huệ. Rồi anh cầm cặc rà đầu khấc lên lỗ lồn. Nhưng rồi anh không đẩy và mà lại kéo cặc ra, nhìn Tám Tiến nói:

– Chưa đủ nước!

Không cần câu thứ hai, Tám Tiến bò tới liếm một đường vào cái lồn của Bảy Huệ. Bảy Huệ ngửa cổ mà rên lên.

– Ui da, nhẹ thôi con Tám. Ui… đã quá… mày liếm lồn đã quá Tám…

Tám Tiến không nói gì, ra sức liếm thật sâu vào cái lồn của chị Bảy. Nó thè lưỡi ra mà ngoáy vào trong lỗ lồn. Rồi đánh tanh tách lên hột le. Nó liếm, nó bú như cái máy. Nó cố tình không húp nước lồn chị Bảy. Bao nhiêu nước nó cứ để đó thậm chí còn nhè nước miếng ra thêm. Tám Tiến bú kịch liệt báo hại Bảy Huệ phải bấu chặt tay vào thanh giường, chân quíu chặt lấy nền đất mà hít hà. Đít chị nhổng lên cao, cơn sướng cứ cuồn cuộn đến khiến chị như không kịp thở.

– Xuýt… mày giết tao hả Tám… mẹ mày, bú gì đã vậy… ui… xuýt… bú tao bú lại cho mày nha Tám… Mẹ, sướng quá Tám… ui da…

Chừng như đã đủ, Hai Vũ đưa con cặc tới cho Tám Tiến ngậm một lúc như phần thưởng rồi anh rút ra, canh ngay lỗ lồn Bảy Huệ mà đẩy thật chậm vào. Bảy Huệ nhón một chân lên mà cảm nhận lỗ lồn mình bị tách ra bừng bựt để con thuồng luồng khổng lồ kia chui vào. Chị hít hà, rên siết.

– Xuýt… ui trời ơi!

Đẩy ngập cặc, Hai Vũ ngâm nó một lúc trong lồn rồi mắt đầu nhấp. Dù chơi nhiều lồn rồi nhưng không hiểu sao anh vẫn đặc biệt thích cái lỗ lồn này. Bảy Huệ là con đàn bà có tiền, người chị lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ. Ấy nhưng mỗi lần đụ thì chị lại hòa nhập hết mình vào trận đụ. Chị sẵn sàng chìu chuộng Hai Vũ mọi thứ, không cần biết sạch dơ. Có lẽ chính vì thế mà Hai Vũ thích chị hơn. Nó khiến anh có cảm giác như mình chinh phục được một người phụ nữ cao quý vậy.

Hai Vũ nhấp, cặc chạy ra chạy vào cái lồn ngày một nhanh. Anh nhìn con cặc mình giờ đây đã bóng nhẫy nước nhờn nhịp nhàng tách hai mép lồn Bảy Huệ ra mà chui vào rút ra. Cái lỗ đít nhỏ xíu của chị nhíu nhíu theo mỗi nhịp đụ. Bên trên chị ta thờ phì phò, hít hà, rên siết. Không kiềm được, anh đưa tay tát và đít chị một cái thật mạnh.

CHÁT!

– Xuýt… ui… Em sướng quá Hai Vũ ơi… ui…

Hai Vũ kéo Tám Tiến lên, anh cúi xuống mà ngậm lấy vú đó. Cái vú thản thần mà đầu vú thì nhỏ xíu. Hai Vũ bú, dùng lưỡi xoắn lấy nó rồi như nhai nhai luôn cả núm vú kia. Tám Tiến đưa tay ôm lấy đầu Hai Vũ, ngửa cổ ra sau lim dim mắt tận hưởng.

Tám Tiến thật sự mê mẩn người đàn ông này. Bản thân có nhu cầu rất cao về tình dục, Tám Tiến luôn bị nó ám ảnh và thèm khát. Mới đầu chỉ nói chơi trên cửa miệng, nhưng rồi nó ám ảnh tâm trí nó từ lúc nào cũng không hay. Đến khi không chịu được nữa thì Tám Tiến luôn thèm được một lần đụ thật đã, để biết lên đỉnh thật sự ra làm sao. Và trời thương sao cho nó gặp được ông Tư Lùn. Tám Tiến ngụp lặn trong hoan lạc với ông Tư. Có lúc nó tưởng nó có thể trở thành nô lệ tình dục luôn cho ông, miễn ông vẫn cứ đụ nó đều đều là được. Nhưng, đến khi gặp được Hai Vũ thì nó mới biết giữa vũ phu và đàn ông mạnh mẽ khác nhau thế nào. Hai Vũ đụ nó cũng mạnh bạo không khác gì ông Tư, nhưng kỳ thực bên trong cái mạnh bạo đó nó vẫn cảm nhận được cái gì đó của sự yêu chiều và quan tâm. Chính điều đó khuất phục nó, chạm đến sâu thẳm tâm can nó. Có sướng với Hai Vũ nó mê đắm và thỏa mãn hơn rất nhiều. Như thể toàn bộ nước trong người Tám Tiến đều tuôn ra ngoài theo cơn cực khoái vậy. Sau đó, nó cảm thấy người mình thật nhẹ nhàng và dễ chịu. Từ đó, Tám Tiến nguyện tận hiến bản thân mình cho gã đàn ông tên Hai Vũ này.

Lúc này, Hai Vũ đang nhai nhai vú của Tám Tiến, hông thì cứ thúc liên tục cặc vào lỗ lồn Bảy Huệ. Tiếng bành bạch của hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau, rồi tiếng rên rỉ, hít hà của cơn sướng từ ba con người bên trong tạo nên một bầu không khí thật dâm dục, kích thích. Bảy Huệ hết ngóc đầu lên rồi lại úp mặt vào hai cánh tay đang bấu lấy thanh giường của mình mà rên siết. Cơn sướng từ lồn nó cứ dồn dập dâng lên như cơn sóng. Nó vỗ hết đợt này tới đợt khác khiến chị sướng quá, lồn chị dễ chịu quá. Chị thở hờ hờ…

– Ui, sướng quá… đụ… đụ đi… ui mẹ ơi… ông trời ơi… chi ra cái vụ đụ đéo này chi vậy, chi mà sướng vậy… ui mẹ ơi… Tám, con Tám, mày lên đây cho tao liếm lồn đi… cho tao liếm lồn đi chứ sướng quá tao chịu hông nổi… mày cũng phải sướng chứ tao sướng mình sao… ui… con lồn kia… đem lồn lên đây… Ui…

Bảy Huệ vừa rên vừa nói nhảm, nhưng con Tám cũng nghe mà lồm cồm bò lên giường. Nó dựa lưng vào vách lá của cái chòi mà banh rộng hai chân ra. Nó đưa ra banh hai mép lồn mình ra rồi đưa ngay miệng bảy Huệ. Bảy Huệ chỉ chờ có vậy, chị cúi xuống liếm một đường thập dài từ lỗ đít lên tới hột le con Tám Tiến. Tám Tiến rên lên…

– Ui sướng quá Bảy ơi… xuýt…

Tiếng rên của con Tám kích thích thêm Bảy Huệ. Chị thè lưỡi liếm lồn nó nhiệt tình. Mặc cho Hai Vũ phía sau vẫn nắc liên tục. Mặc cho người chị cứ chúi về trước rồi thụt về sau, chị cứ cố mà liếm lấy cái lồn kia. Thật kỳ lạ khi tập trung liếm lồn như này, cơn sướng của chị lại còn cao hơn. Nó làm bảy Huệ muốn ngưng thở. Nhưng càng sướng chị lại càng ra sức liếm. Chị cũng muốn con Tám nó sướng giống mình…

Bên trong, cả ba người miệt mài với trò chơi thể xác. Liễu đứng bên ngoài chứng kiến mà nghe người mình nóng ran. Nhưng rồi chị quyết định quay đi. Không phải chị không kích thích, không phải chị không muốn xem tiếp bộ phim xác thịt kia, nhưng có một cái gì đó lớn hơn trong lòng chị khiến chị quay đi. Nó lớn hơn dục vọng trong người chị.

Liễu quay người đi ngược lại con đường ban đầu chị đến. Không nhanh, không bỏ chạy, chị cứ vậy từ từ mà đi. Lòng chị tự nhiên nặng trĩu. Chị nhớ đến gương mặt Hà, nhớ cái ghe nhỏ với rất nhiều rau củ bên trên. Cái ghe cứ nhấp nhô lên xuống theo con nước…

Liễu không ngăn được tự buông một tiếng thở dài. Chị không biết rồi đây với những sóng gió của cuộc đời, con thuyền nhỏ bé kia liệu có chịu nổi hay không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Thông tin truyện
Tên truyện Chợ nổi Ngã Bảy
Tác giả nguoikechuyendoi
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex có thật
Ngày cập nhật 10/03/2022 03:46 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả nguoikechuyendoi

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng