Về phần truy binh, hắn không lo lắng lắm, khi bước trúng phiến đá dẫn động cơ quan đóng cửa, một tấm đá nguyên khối nặng cả trăm tấn trượt xuống, che hết lối vào không chừa một kẽ hở.
Nhất Long thán phục người xưa suy tính quá cẩn thận, khối trọng thạch như vậy muốn đục qua phải mất nhiều ngày, chưa nói tới việc lật tung long sàng lên cũng chỉ thấy nền đá, tường đá dày cả mét, chưa chắc mật thất đã bị phát hiện lối vào, đúng là thủ đoạn bảo mệnh sau cùng của hoàng thất.
Lúc chiếc long sàng nặng cả tấn xoay một vòng, thiếu nữ áo trắng lấy làm kinh hãi lắm, rơi xuống đất đau điếng, may mà có tấm chăn dày quấn quanh người. Trong hầm tối đen như mực, hai cánh tay lần mò lấy cuộn chăn rồi bế bổng nàng lên, đi một lúc liền thấy ánh sáng le lói, ra là một ngọn đuốc dựng vào tường đá.
Có ánh sáng, thiếu nữ chăm chú nhìn người đang ôm mình, kiểu tóc ngắn hơi hiếm gặp, khuôn mặt điển trai, mày kiếm mắt sáng, có điều ở môi có vết cắn đỏ hồng, khóe miệng dính chút máu, không hiểu sao trông càng thêm anh tuấn.
Thiếu nữ ú ớ trong miệng, Nhất Long nghe tiếng nhìn xuống, gương mặt cách nhau quá gần làm nàng đỏ mặt, nam nữ thụ thụ bất thân, tên thiếu niên này có ý phi lễ, nàng nghĩ thầm.
Nhất Long đâu có biết người xưa không cho nam nữ kề gần nhau trừ khi là tình lữ, hắn đưa một tay lên miệng, thiếu nữ hiểu ý gật đầu, đưa tay định gỡ giẻ ra khỏi miệng nàng nhưng nghĩ lại, lỡ cô bé thét lên thì hỏng chuyện, nên thôi.
Cô bé không nặng lắm, hắn đang vội, bèn ôm cả nàng chạy thật lực, địa đồ nắm chắc trong đầu nên không lo ngại gì, đến tận gần tẩm cung hoàng hậu mới thở dốc, hai chân rã rời, buông nàng ra đặt trên đất, dựng cây đuốc ở không xa, rồi lại gần lỗ thông, nhìn vào trong phòng.
Trống trơn!
Nhìn căn phòng không có một ai mà Nhất Long tức muốn hộc máu, chắc tên Mông Cổ nghi thần nghi quỷ đã sợ hãi chuyển qua phòng khác, xem chừng hắn không có duyên cứu cô bé này, đành thất vọng quay về.
o—, o 2, o—, o 2, o—, o 2…
Trước mắt Nhất Long là cảnh tượng rất buồn cười, cuộn chăn nhổm mông lên, bò về phía cây đuốc, lại nhổm mông lên, bò… đúng kiểu con sâu đo.
Nhất Long bước lại, cố nén buồn cười, bế thiếu nữ lên rồi cầm đuốc soi đường, qua mấy thông đạo, về tới tận gian ngự phòng bằng đá, rồi mới nhìn vào đôi mắt trong veo đang nhìn hắn đầy bực tức, tháo chiếc giẻ cho nàng.
Thiếu nữ xem chừng đã nén giận từ lâu, nhưng vẫn giữ vẻ nho nhã, nói:
– “谢谢… tiếng Trung tiếng Trung tiếng Trung…”
– Long: (O – O,)
Nhìn vẻ mặt trừng trợn ngạc nhiên của Long, thiếu nữ cau mày, nói thêm vài câu, rồi chợt hiểu ra, chỉ tay vào hắn, hỏi:
– “Tiếng Trung tiếng Trung?”
– Long: ┐(O – O,)┌
Rõ ràng trong trò chơi, mọi thứ là tiếng Anh a!
Thiếu nữ thử nói mấy loại ngôn ngữ nữa, Nhất Long vẫn không thể nghe hiểu là tiếng gì, xem chừng cô nàng đến từ phương Bắc, là dân Trung Quốc.
Rào cản ngôn ngữ rất lớn, hắn ghi âm lại cả ngàn từ nhưng không có từ điển thì thật sự bó tay, thử nói tiếng Việt thì thiếu nữ cũng nghẹo đầu tỏ vẻ không hiểu gì, định cởi trói nhưng lại sợ nàng là cao thủ, phóng vài cái châm độc thì mất mạng oan uổng, không biết làm sao đành đặt nàng vào giường đá, đoạn đi ra ngoài, xách một cái bình theo để lấy nước rồi mới đóng cửa.
Lấy nước xong quay về, cô nàng đã chui ra khỏi cái chăn, ngồi một góc dựa lưng vào tường, vừa thấy Nhất Long đã nói năng không ngừng, xem thái độ thì chắc là chửi bới gì đó.
Rót nước ra uống một hơi cho đỡ khát, Nhất Long đặt cái bát gần thiếu nữ, lại gần mới thấy dây thừng hằn sâu vào trong da thịt, xót xa trong lòng, hắn dùng dằng không biết nên cởi trói cho nàng hay không.
Nhìn ánh mắt Long, cô gái hiểu ra, thái độ hòa hoãn, nhẹ giọng nói một câu, có vẻ như cam đoan không bỏ chạy hay đại loại như vậy, hắn cũng không nhẫn tâm để người đẹp chịu khổ cực như vậy, rút thanh đoản kiếm ra, vừa cứa nhẹ thì dây đã đứt ra.
Hảo kiếm a!
Quả là Thượng Phương Bảo Kiếm… khụ khụ, Đoản Kiếm tùy thân của nhà vua, chém sắt như bùn, hẳn là +3 tấn công trong Đế Chế 2!
Xoa xoa cổ tay, thiếu nữ chăm chú quan sát thanh đoản kiếm trong tay Long, sau đó nhìn từ đầu đến chân như muốn đoán định thân phận của hắn. Nàng vụt đứng lên nhưng hai chân mềm nhũn, lảo đảo sắp ngã.
Nhất Long đưa tay đỡ thiếu nữ, nàng nhào về phía hắn, chợt ngửa đầu, một cây châm mỏng manh như sợi tóc từ miệng phóng ra, phen này ắt phải trúng không thể nghi ngờ.
Khoảng cách quá gần, dù là cao thủ võ công cũng không kịp phản ứng, nhưng thần kinh của Nhất Long được máy tính xử lý, phản xạ không còn nằm trong phạm trù nhân loại, hắn nghiêng đầu một cái tránh thoát cây châm, đầu óc nhanh đến nỗi còn kịp chụp một tấm ảnh lưu trong đầu, thấy rõ rành rành là loại kim mỏng manh như sợi tóc, phần đầu ánh vàng, phần đuôi ánh thép có bọc sáp đang tan chảy, xem chừng thiếu nữ giấu ở gò má, khi cần thì làm tan bọc sáp để phóng ra khỏi miệng.
Ánh mắt thiếu nữ trở nên kinh hoảng, thầm đoán võ công của tên thiếu niên phương Nam thuộc hàng thượng thừa, nhưng lòng vẫn còn ôm may mắn, chập chỉ thành kiếm, liên hoàn liên tục như mưa rơi, từ một hóa chín kiếm, đâm thẳng vào các huyệt Vĩ Lư, Thiên Đột, Thừa Tương, Cự Cốt… chỉ cần trúng một trong các huyệt ấy, ắt bị tê liệt không thể đi đứng, nói năng gì.
Nhất Long không biết võ công, vội buông thiếu nữ ra nhảy lùi lại né tránh được hết, nào biết kiếm khí đã cách không đả ngưu đâm trúng mấy huyệt, trong người không có nội công chống lại nên các đại huyệt đã bị phong bế hết cả, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, váng vất đầu óc, chân tay tê bì, ngã ra bất tỉnh.
Hồi lâu, từ từ tỉnh lại, tay chân cử động khó khăn, Nhất Long thấy mình bị trói gô lại, thiếu nữ đang ngồi trên giường đá, chăm chú đọc quyển sách công pháp Hoàng Quyền, thanh đoản kiếm chống ở chân giường.
Thấy hắn đã tỉnh, nàng hừ một tiếng, nói một câu gì đó, xách cổ áo hắn lên, giương kiếm chĩa vào cổ.
Hồi lâu không thấy Nhất Long có vẻ gì sợ sệt, thiếu nữ cau mày, lúng túng buông tay, đạp một cái vào mông làm hắn bổ nhào lăn tròn qua phòng bên.
Đầu đụng cái cộp vô cái bàn đá, Nhất Long ê ẩm trong lòng, rơm rớm nước mắt, đầu năm nay làm người tốt thật không dễ dàng gì, chỉ tại cái trò chơi chết tiệt này, không có chức năng phiên dịch ngôn ngữ gì cả.
Hướng dẫn tân thủ thú vị, nữ NPC dẫn đường vô cùng đáng yêu, nhưng toàn là tiếng Trung, lại không có nút Bỏ qua, thiết kế game thật kém a, Nhất Long thầm đánh giá trong đầu.
Tay chân bị trói không làm gì được, cả ngày đi trong địa đạo mệt mỏi lại còn bị điểm huyệt, tuy đã được giải nhưng cảm giác ê ẩm toàn thân vẫn còn, Nhất Long thấy ngán ngẩm với kiểu trải nghiệm chân thực quá mức như thế này, không lẽ phải ngồi trên ghế hay nằm trên sàn đá cứng ngắc, không có đệm êm chăn ấm, cái gối cũng không có, ngủ bằng niềm tin á!
Nghĩ tới ngủ, trong đầu liền hiện ra chức năng Standby, Nhất Long à lên một tiếng, phải rồi, linh hồn mình nhập vào cái máy vi tính, muốn làm gì thì chỉ cần bấm nút, quá đơn giản.
Nằm ngửa ra đất, nghĩ tới trải nghiệm ngày hôm nay, sắp xếp tài liệu, Nhất Long chợt nhìn vào đồng hồ chỉ thời gian trên máy tính, tất cả đều là dấu hỏi chấm, liền thấy đúng vậy, Đế Chế 2 không xác định thời gian cụ thể trong từng chiến dịch.
Thở dài một tiếng não nề, Nhất Long tiếc nuối khi không thể cứu được tỷ muội của thiếu nữ áo trắng ở phòng bên, vạn sự không thể chu toàn, nhắm chừng không có việc gì có thể làm, không tự cởi trói được, hắn bèn nhấn nút Standby trong đầu, suy nghĩ liền lâm vào hắc ám.
Hướng dẫn tân thủ cái gì, ngủ một phát, bỏ qua giùm, nhảy tới đoạn học thần công luôn thì tốt!
…
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, xương sườn bị đá một cái đau điếng, Nhất Long mở mắt, thấy thiếu nữ áo trắng đang chĩa kiếm vào mình, liền khó khăn đứng dậy, mũi kiếm liền chỉ ra bên ngoài, ý nói hắn hãy đi ra khỏi phòng.
Đi ra thì đi ra, người hung dữ như vậy Nhất Long cũng chẳng muốn ở gần, hắn chìa hai tay ra, ánh mắt thiếu nữ trở nên lạnh lẽo nhưng không nói gì, xoẹt một tiếng, dây trói đứt cả, lại thấy hắn chụm chân nhảy nhảy như con cương thi.
Thiếu nữ nhịn không nổi hé nở một nụ cười, Nhất Long cũng cười theo, chỉ thấy cổ tay thiếu nữ máy động, liền thấy dây trói ở chân cũng bị chặt nốt.
Xoa cổ tay cho bớt đau, Nhất Long đẩy cánh cửa đá trượt ra, nhặt lên một cây đuốc, trước sự đề phòng của thiếu nữ, đi trước dẫn đường, nàng cầm kiếm đi theo ở phía sau.
Sau mấy tiếng, chỉ dẫn cho nàng hết các ngóc ngách, Nhất Long đi đến hai cái chốt mở cuối cùng chưa khám phá, lần lượt dùng dây thừng hoặc cây đuốc gạt thử, mỗi lần đều nằm lăn ra đất ôm đầu trước sự khó hiểu của thiếu nữ.
Rất may đều không phải cạm bẫy, một cái chốt mở ra một gian phòng đá, có kết cấu giống gian phòng đá bên kia nhưng không có lối thoát hiểm ra sông, đồ vật cũng tương tự, trên giá đặt thanh bảo kiếm nạm bạc, chỉ có hai bộ quần áo, một bộ màu lục đơn sơ của dân thường, một bộ quan phục, xem ra đây là phòng vương gia. Trong mấy chiếc rương chứa ngọc bội, lương khô, thuốc men, mấy thỏi bạc, đều là vật tối quan trọng khi đi đường.
Thiếu nữ liền mặc bộ màu lục vào, Nhất Long thầm hiểu ra điều gì, hóa ra bộ quần áo trên người nàng là lớp trong của y phục, coi như đồ ngủ của người xưa, nên nàng mới có phản ứng thẹn thùng, đề phòng như vậy, đến giờ mới có quần áo mặc cho tử tế.
Nhất Long kết luận, ngọc bội là tín vật tỏ rõ thân phận, lương khô để sinh tồn, thuốc để chữa thương, bạc để nghỉ ngơi tại các khách điếm, Thượng Phương Đoản Kiếm chỉ có vua mới mang theo, người xưa không giấu vàng bạc, tài bảo gì trong địa đạo, chắc là đều cất giữ trong quốc khố cả.
Còn một cơ quan cuối cùng, mở ra một lối đi chật hẹp, Nhất Long vừa đi vừa nhìn địa đồ, thầm khen thiết kế của người xưa, quả là kỳ công, kẻ địch vào đây ắt hẳn rối loạn, chia ba rẽ bảy bốn phương thế này, rất khó truy đuổi.
Nhất Long & thiếu nữ…
||
||═ Phòng vương gia
Cung vua════||
||
||
Thư phòng═══════════════════════════════ Bến cảng
|| ||
|| ||
Cung hậu════|| ||
||
||
||
||
||
||
Sông═══════════Hang đá ═Phòng vua ở ═══════ Sông
||
||
||
||
Miếu thờ
Từng tiếng vang trầm đục truyền đến từ xa xăm, hai người đứng lại lắng nghe, là tiếng như búa đập vào đá, lòng thầm kêu không ổn, quân giặc đã phát hiện ra có mật thất bên dưới, đang tìm cách mở đường, có lẽ tiếng động phát ra từ cung vua truyền đến đây.
Thiếu nữ nói vài tiếng như thúc giục, Nhất Long hiểu ý, cố gắng tăng tốc độ, tập trung quan sát tối đa, kẻo kích hoạt một cái bẫy nào đó trên đường.
Chợt cây đuốc dò đường chọc trúng một cái hầm chông, Nhất Long dồn sức vào chân, nhảy một cái qua luôn bên kia, chẳng ngờ một khúc cây đầy chông từ trên cao rơi xuống, hắn vội nằm sát xuống đất, mấy cái chông nhọn cào qua, rách một đường trên bắp tay, lại nghe đau điếng ở vai với lưng, cũng may không bị thương gì thêm.
Thiếu nữ à lên một tiếng hiểu ra, chẳng trách tên thiếu niên phương Nam đụng một tí là nằm sấp ôm đầu, quả thật người xưa có thiếu sót khi đặt bẫy, không tính đến điều này.
Có cây gỗ treo lơ lửng chặn đường, Nhất Long nhìn lại không hiểu thiếu nữ sẽ nhảy sang bên này bằng cách nào, chợt thấy nàng lấy đà búng chân một cái bay lên, đoạn đạp liên tục lên một bên vách tường, nhanh thoăn thoắt, mũi kiếm còn điểm một cái vào khúc gỗ, nhẹ nhàng uyển chuyển, đáp đất như tiên nữ giáng trần, dáng vẻ đầy nét thục nữ yêu kiều dịu dàng, tràn ngập nữ tính.
Tuy không biết gì cả chỉ thấy rất lợi hại, Nhất Long biết đây là môn võ học thượng thừa dành riêng cho phái nữ, liền lưu lại đoạn video này, đặt tên là “Bích Hổ Du Tường”.
Tiếp tục đi mấy trăm mét, đoạn này có nhiều tảng đá, Nhất Long thầm nghĩ chắc chắn có cơ quan, bèn thử xoay vần từng tảng, hòn nào nhấc lên được thì ném về phía trước.
Một hòn đá nặng nề rơi trúng phiến đá nào đó, hai bên tường liền hở ra, một loạt cung tên phóng ra, may mà Nhất Long đã nằm thẳng ra đất mà ôm đầu, còn thiếu nữ áo trắng thân pháp như u hồn, chẳng biết làm thế nào mà trong giây lát lùi về sau cả chục mét, thân hình như lá trong gió, yểu điệu mềm mại vô cùng, nàng không biết đoạn hình ảnh này đã được tên thiếu niên ghi vào trong đầu, còn đặt một cái tên rất ngu ngốc: Thiện Nữ U Hồn.
Đi thêm một đoạn, Nhất Long chợt ngừng lại, thiếu nữ hỏi một tiếng thắc mắc, hắn liền chỉ tay xuống chỗ thấp, soi đuốc vào đó.
Thiếu nữ lại gần, phát hiện ra một sợi dây thép mỏng căn ngang đường đi, cao tới đầu gối, nhỏ như tơ nhện, không hề phản xạ ánh lửa, lòng chợt kinh hãi, không biết làm sao mà tên thiếu niên không biết võ công này lại thấy được sợi dây?
Đứng gần tên thiếu niên, luồng hơi ấm của nam tử truyền tới trong cái hang lạnh giá giữa mùa đông, người bất chợt bủn rủn, bất giác toàn thân mềm nhũn, hai má nóng bừng, nhớ lại lúc được hắn ôm trong ngực, cảm giác kinh nghi sợ hãi như tan biến, lòng thấy vô cùng ấm áp.
Chợt quan sát thấy vai trái hắn thấm máu đỏ cả áo, bắp tay phải cũng có một vết sâu hoắm nhỏ máu từng giọt, cảm thấy có lỗi khi lỡ nghi ngờ chàng có ý đồ không tốt, ánh mắt chợt hiển lộ chút nhu tình, miệng lạnh lùng nói:
– “Vết thương phải cầm máu, ngươi mau xé một miếng vải bịt lại.”
Chợt nhớ ra chàng không hiểu tiếng nói của mình, nàng bèn xé một ống tay áo, buộc vào vết thương ở tay hắn, động tác nhu mì như một cô vợ nhỏ.
Còn vết thương ở vai thì phải cởi áo ra, nàng không biết làm thế nào để chàng hiểu, thì Nhất Long chợt khoát tay, ra hiệu không cần.
Là một siêu nhân hợp thể với máy tính, hoặc là một đoàn số liệu trong game, Nhất Long bày tỏ ta đây không cần trị thương, dù sao còn đang hướng dẫn tân thủ, không chết được!
Thấy vẻ chối từ, thiếu nữ bực bội, lạnh lùng lui ra sau, chĩa kiếm thẳng vào lưng hắn, hình như cái má còn đang hơi phồng lên, trông rất đáng yêu.
Thầm lưu ảnh quý vào máy để ngắm sau, Nhất Long mỉm cười hài lòng, thử ném mấy cục đá về phía trước, thấy không có động tĩnh gì bèn co chân bước qua sợi dây, thiếu nữ cũng làm theo.
Đường đi rất dài, quanh co khúc khuỷu, Nhất Long thầm tính trên địa đồ mà giật mình, phải đến hơn 6km, vượt qua thêm mấy cạm bẫy nữa thì mới tới lối ra, là một hang động hướng lên trên như hang thỏ, có một phiến đá lớn chèn ở trên, kèm dòng chữ tiếng Trung cảnh báo ở cạnh phiến đá, giống như ở lối ra bến cảng.
Hai người bước ra ngoài đẩy cửa mật thất vào chỗ cũ, đoạn dang hai tay đón khí trời, bên tai là tiếng con sông chảy xuôi, gió lạnh vờn quanh trêu đùa bên má, cảm giác tự to tự tại, dù sao cũng tốt hơn nhiều trong mật thất.
Mấy tiếng đồng hồ đi lại trong địa đạo bí bức, tù túng, không khí ngột ngạt và tình cảnh âm u bốn bề toàn đá quả thật có thể làm tinh thần chán ghét đến cực điểm.
Đang nhắm mắt tận hưởng, Nhất Long chợt nằm rạp xuống giữa đám cỏ dại, cây hoa không biết tên, tiếng vó ngựa từ phía xa đang lại gần, thiếu nữ vội ngồi xuống, xem chừng vẫn cao hơn đám bụi cỏ, không còn cách nào khác, nàng đành bắt chước hắn, nằm rạp xuống, đầu ngước lên nhìn ngóng tình hình.
Chợt nàng trừng mắt kinh hãi khi thấy một khuôn mặt đen thui như mực, chỉ chừa hàm răng trắng tinh và đôi mắt sáng ngời, hóa ra tên thiếu niên đang cố bôi trét bùn đất khắp người, xem chừng chưa đủ, hắn còn nhắm chặt hai mắt lại cắm mặt xuống bùn, không biết dơ bẩn là gì.
Đêm trăng rằm sáng vằng vặc, tuy bãi đất phù sa toàn cỏ dại nhưng không cao hơn đầu gối, bởi vậy rất dễ thấy mặt người. Nước da thiếu nữ lại trắng tinh như sứ, rất dễ nhận ra.
Chớm đông, ở đây vốn có một bãi cỏ lau cao hơn đầu người, nhưng quân Mông Cổ khi vào thành đã chém trụi, càn quét sạch sẽ để xem có cạm bẫy gì không, cũng là để thoáng đãng quang cảnh, dễ cho quân binh quan sát. Cũng may là lối vào mật thất kín kẽ, một tảng đá lớn chặn hết cả đường vào, nhìn từ ngoài không ai phát hiện ra nổi.
Nằm giữa mấy bụi cỏ, thiếu nữ lúng túng, muốn làm theo tên thiếu niên nhưng không dám, từ bé đã quen giữ thân như ngọc, không nghịch bùn bẩn bao giờ, nàng không chắc kẻ thù có nhận ra được không, tầm mắt thấp nhìn lên thấy hơi an tâm.
Lẹp bẹp, mấy tiếng ẩm ướt vang lên, tên thiếu niên vốc một đống đất bùn hất vào mặt, đang nằm dưới đất không dám nhảy lên nên thiếu nữ không còn đường để tránh, chỉ kịp đưa tay lên đỡ, nước bẩn văng tung tóe, bám đầy lên người nàng.
Trong lòng tức giận, nhưng biết hắn có ý tốt, một thân y phục dính đầy đất, còn mỗi khuôn mặt trắng tinh không bám bụi, thiếu nữ căm tức nhìn Long, tiếng vó ngựa càng gần, nàng đành cắn răng, lấy ra bọc lương khô đặt xuống bùn, rồi cắm mặt vào bọc, hé mắt ra nhìn.
Đội tuần tra mươi tên Mông Cổ đi qua, phóng mắt ra bãi sông, chỉ thấy bãi cỏ xanh xanh nâu nâu, trăng sáng lung linh chiếu rọi, không có vật gì động đậy, chúng không nảy sinh nghi ngờ gì.
Tiếng vó ngựa xa dần, thiếu nữ chán ghét đấm vào ngực Nhất Long một cái, vùng vằng đứng dậy chạy ra sông rửa ráy, còn hắn thì vuốt ngực thở phào, lúc nãy tưởng mình sắp bị bắt, đổi phe thành quân Mông Cổ, trong lòng vạn phần không muốn.
Vấn đề đổi phe với Nhất Long không lớn, chỉ cần học được Lục Mạch Thần Kiếm, những cái khác không quan trọng, nhưng nếu để tiểu tiên nữ áo trắng mỹ miều bị địch bắt lại giày vò, sống không bằng chết thì hắn không thể chấp nhận nổi.
Thậm chí lúc ấy, Nhất Long đã chuẩn bị quyết tử, bật dậy liều chết để tạo cơ hội cho thiếu nữ nhảy xuống sông chạy trốn nếu hai người bị quân Mông Cổ phát hiện rồi.
Tới con sông, thiếu nữ quăng cho Nhất Long cuộn dây thừng, đống thỏi bạc, lương khô và thanh đoản kiếm rồi nhảy xuống, hắn cho đồ vào túi, buộc chắc kiếm vào hông, kiểm tra hai lần rồi mới nhảy xuống, bơi đến bãi đất ở giữa, thở hồng hộc leo lên bờ.
Đồ đạc khi ở trên bờ không có cảm giác nặng nề gì, tới khi nhảy xuống nước mới thấy trọng lượng của chúng như tăng lên gấp mười lần. Mấy lần muốn kiệt sức, Nhất Long dùng suy nghĩ máy móc động viên mình, tự thôi miên bản thân không gì làm không được, chứ không hắn đã sặc nước về với tổ tiên từ sớm.
Nhìn quanh không thấy ai, Nhất Long nằm xuống nghỉ một hồi lấy sức, rồi nhảy xuống bơi tiếp đoạn sông còn lại, qua bên kia bờ mới thở hồng hộc như trâu, địch quân đã cách con sông Hồng, bây giờ hắn mới thực sự cảm thấy yên lòng.
Thiếu nữ đứng chờ đã lâu, đưa một tay ra vẫy vẫy, Nhất Long liền cởi thanh đoản kiếm ra quăng cho nàng, dẫu sao người ta có công phu trong người, hắn cầm cũng chẳng đánh lại ai, kiếm tốt về tay kỵ sĩ giỏi, ấy mới là chân lý.
Nhìn vẻ mệt lử như chó chết của Nhất Long, thiếu nữ áo trắng quăng cho hắn một bình sứ, hắn nhận ra đây là ‘Bình HP’ trên người đã bị nàng tước đoạt, không nói một lời liền dốc một viên vào miệng nuốt luôn xuống bụng.
Hai người tiếp tục đi, thiếu nữ như có chỉ dẫn, chỉ bước về một hướng cố định. Nhất Long mỏi nhừ cả người rồi, bèn thầm nghĩ “Tự đi theo thiếu nữ” rồi để máy tính tiếp quản cơ thể.
Quả nhiên, cơ thể tự động bước về phía trước dù cho có mệt mỏi đến đâu. Thậm chí cơ bắp muốn chuột rút, gân chân đau xót mà hắn vẫn cứ bước đều đều như một cỗ máy. May có dược lực từ ‘Bình HP’ chứ không chắc hắn đã gục xuống mất rồi.
Thiếu nữ để ý thấy Nhất Long đã mỏi mệt, cứ đi một lúc lại đứng đợi, dần dần ngạc nhiên không hiểu nổi khi thấy động tác của hắn đều nhịp vô hồn, cũng may đôi mắt vẫn còn mở ra có thần.
Kẻ tài cao gan cũng lớn, hai người cứ thế đi trong rừng, thiếu nữ ỷ vào thân võ công không sợ thú dữ, Nhất Long ỷ vào máy móc chi phối, hắn dụng tâm nghỉ ngơi tinh thần, phát hiện ra thiếu nữ đang đi song song với sông Hồng, thẳng về hướng Tây Bắc.
Khi ở dưới mật thất, vì phải vẽ địa đồ, tâm thần tập trung cao độ tìm tòi cạm bẫy, cơ quan mà hắn hao tổn suy nghĩ quá độ, dễ thấy mệt. Nay rừng đêm yên tĩnh, gió mát vờn quanh, chim kêu vượn hú, cảm giác được về với thiên nhiên nguyên sơ đối lập với thời hiện đại khói bụi khiến tinh thần Nhất Long phấn chấn lạ thường.
Trăng rằm soi sáng đường đi, xen qua những tán lá in bóng hai người, dõi mắt xa xăm thấy sông Hồng ánh lên như dát bạc, cảnh đẹp ý thơ dạt dào, Nhất Long chỉ muốn ca lên vài bài, nhưng không dám vì sợ có quân địch truy đuổi, bị phát hiện thì khổ.
Khi trời rạng sáng, hai người leo lên cây nghỉ ngơi, Nhất Long vốn sợ muỗi nên trét bùn lên khắp người rồi lấy dây thừng buộc mình vào cành cây, bấm Standby là hết biết gì nữa, để lại thiếu nữ ghen tức nhìn trân trối, nằm cả ngày… đập muỗi.
Ban ngày ngủ, ban đêm có ánh trăng vằng vặc tỏ rõ đường lối, hai người đi rất nhanh, thiếu nữ trông hơi tiều tụy, có vẻ do mất ngủ, Nhất Long cũng không biết khuyên thế nào, có bệnh sạch sẽ đành chịu thôi, ngăn cách ngôn ngữ quá lớn nên hắn cũng không biết cách nào để giúp nàng.
Trên đường đi, các thôn xóm đều đã bị thiêu trụi, cướp phá hầu như không còn, mảy may không thấy người sống. Nhất Long thầm than thở, chiến tranh khiến hàng triệu người rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, gia đình chia lìa, những người sống sót có lẽ đã chạy lên núi tránh nạn cả rồi, trong lòng hắn càng thấy căm hận quân Mông Cổ hơn.
Sau bốn ngày năm đêm, vượt qua hai con sông nhỏ, vòng qua một tiền trạm quân Mông Cổ, đường đi dần trở nên khúc khuỷu, quanh co, có xu hướng lên cao dần.
Đường núi gian nan, trập trùng khổ sở, mỗi khi thấy mệt mỏi thì Nhất Long lại uống một viên thuốc trong bình sứ, còn thiếu nữ thì trừ đôi mắt gấu trúc ra, công lực vẫn bảo trì đỉnh phong, đi lên triền dốc băng băng như trên đất bằng.
Nhất Long thầm nghĩ, chắc lúc đầu nàng bị điểm huyệt không thể sử dụng võ công, nên mới bị quân Mông Cổ khống chế. Về sau tự giải huyệt được, nàng dễ dàng đánh bại hắn, tìm đường thoát khỏi địa đạo.
Điều đó cho thấy trong quân Mông Cổ có rất nhiều cao thủ võ công cao siêu hơn thiếu nữ nhiều, Nhất Long cố nhớ lại xem trên phim TV hay chiếu có Cưu Ma Trí hay là Kim Luân Pháp Vương, một hồi sau không nhớ nổi, đành bỏ cuộc.
Đường đi dốc lên càng lúc càng hẹp, Nhất Long nhíu mày, xem địa thế, bên trái là vách núi cheo leo, bên phải dốc thoai thoải xuống sông ở xa, trước mặt là một ngọn đồi tròn chặn đường, rừng cây âm u che khuất con đường rẽ sang bên phải.
Đây là đường đi duy nhất, nếu kẻ địch phục kích ở ngọn đồi này thì hắn không có đường nào để chạy, muốn chạy xuống sông đào thoát thì cũng không kịp.
Quả nhiên, vừa rẽ phải vào rừng cây dưới chân đồi, một tiếng hú quái dị vang lên, hàng loạt người xông ra, tay lăm lăm cung tên, giáo mác, ánh lửa sáng ngời, vây hai người vào giữa.
Thiếu nữ mặt không đổi sắc, quát một câu gì đó Nhất Long không hiểu được, trong đám người kia liền có người đứng ra hỏi mấy câu, hai bên đối đáp một hồi, người kia đưa tay làm dấu mời mở đường, thiếu nữ áo trắng mỉm cười khoan thai đi theo đoàn người.
Khinh người quá đáng a, Nhất Long chẳng hiểu gì chỉ biết lưu lại tất cả những âm tiết nghe được, đần độn bước theo nàng, thầm nghĩ người xưa giỏi thật, chu du thiên hạ trong đầu có hàng chục cái ngoại ngữ, không sợ tình trạng gặp tiếng mì tôm, chưa kịp gì đã vô nồi mì làm con tôm.
Khoan đã, nhưng mà nàng không biết tiếng Việt a!
Đi một hồi qua mấy tháp cao canh gác cẩn mật, đến một cái cổng có nhiều cọc vót nhọn chĩa ra, hàng rào gỗ cao hơn 3 mét trông kiên cố lắm, Nhất Long trầm trồ quan sát, thầm nghĩ chắc là trại dân tộc thiểu số ngày xưa, dân phong bưu hãn, mặt ai nấy cũng toát vẻ kiên cường, túc sát, bẫy gỗ, vũ khí nơi nơi, vậy mới biết cha ông ta ngày xưa chống giặc đến hơi thở cuối cùng như thế nào, kinh đô đã mất mà ngay cái đồi này họ tổ chức quy củ, đông đảo, có quy mô chuyên nghiệp, phân công rõ ràng, khí giới sáng loáng, võ trang đầy đủ.
Cổng mở, hai người được dẫn đến chiếc lều lớn nhất ở trung tâm doanh trại, một người đàn ông vạm vỡ mặt áo thổ cẩm, ngực có nhiều đường chỉ đỏ nằm ngang xếp thành hình ô vuông, miệng ngậm một cái tẩu thuốc ngồi trên ghế, ánh mắt sáng quắc có thần, xem chừng là tù trưởng.
Ông ta đứng lên chắp tay hành lễ, nói mấy câu tiếng bản địa, thiếu nữ áo trắng trả lời mấy câu, rồi hai người chợt quay qua nhìn Long, ông ta chắp tay lần nữa:
– “Tại hạ Hà Bổng, thổ quan nơi này. Công tử tên họ chi?”
Lần đầu tiên nghe hiểu được âm thanh người đối diện, Nhất Long mừng muốn nhảy lên tại chỗ, mắt phiếm hồng, thật quá khổ sở, bây giờ mới hiểu được sự đáng quý của môn ngoại ngữ, đưa tay gạt hai giọt nước mắt, rồi trầm giọng:
– “Ta… ta tên Nguyễn Nhất Long.”
Nhìn vẻ xúc động của Nhất Long, ánh mắt hai người trở nên thông cảm không ít, thầm đoán hắn là con em thế gia, ít tiếp xúc thế giới bên ngoài nên không biết nhiều phong thổ, tập tục các nơi. Người đàn ông mỉm cười, sang sảng lên tiếng, rõ là có nội lực hùng hậu:
– “Nguyễn công tử, điều chi phân phó, mời nói.”
Nhất Long cấp thiết muốn học ngoại ngữ, làm theo cách mọi người nói năng, chắp tay lên, lịch sự nói:
– “Ta cần học tiếng nói các vị, xin hãy giúp đỡ, ta cầu xin các vị!”
Hà Bổng cau mày, vội khuyên can:
– “Nguyễn công tử đi xa chắc mỏi cái chân lắm, xin nghỉ đã, tiếng nói không phải ngày một ngày hai, mong nghĩ lại!”
Nhất Long tự biết mình có máy vi tính trong đầu, học tiếng không thể nào dễ dàng hơn khi có siêu trí nhớ, hắn nằng nặc van xin:
– “Ta không mỏi mệt chi cả. Xin hãy giúp ta, cầu xin ông!”
Đoạn quỳ một chân xuống, định khẩn thiết van xin thì Hà Bổng đã đỡ lên, vội nói:
– “Chết chết, Nguyễn công tử đừng vậy, tại hạ hổ thẹn. Hà Đặc! Dạy công tử!”
Một người đứng cạnh chắp tay với Nhất Long, ông ta trẻ hơn Hà Bổng, chắc là người trong gia đình. Hà Đặc đưa tay ra dấu mời, Nhất Long hiểu ý, đi theo qua một lều khác.
Sáng hôm sau, Nhất Long ăn mặc đẹp đẽ, thẳng lưng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nghênh ngang đi vào trướng bồng.
Hà Bổng…
Thiếu nữ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chống quân Nguyên Mông |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 06/12/2021 11:36 (GMT+7) |