Chuyện của Liên - Tác giả Cu Zũng


Truyện đã hoàn thành

Phần 10

Từ quán café, Liên trở về nhà nghỉ, trên đường đi, Liên mua 1 bộ quần áo mặc ở nhà và cái sạc pin điện thoại, chỉ mua vậy thôi vì Liên tính sẽ nhờ Nhóc Con mang đồ ở nhà cho mẹ. Mua hộp cháo ở gần nhà nghỉ, giờ chắc Liên chỉ húp được cháo thôi, miệng há ra còn đau thì nhai làm sao nổi.

Thay bộ quần áo mới mua và ăn cháo xong, Liên lấy điện thoại ra gọi cho anh Thục, 5 cuộc gọi nhỡ và một đống tin nhắn Zalo của anh Thục, sự quan tâm của Sếp dành cho mình như vậy là hơi thái quá, Liên không thích một tẹo nào. Anh em chơi với nhau lâu nhưng đối với Liên đó chỉ mối quan hệ đồng nghiệp mà thôi. Anh gọi nhiều, nhắn nhiều như vậy giống như kiểm soát Liên. Vừa hết hồi chuông thứ nhất thì anh Trường đã bắt máy:

– Alo, anh Thục gọi em có việc gì vậy? Em xin nghỉ 1 tuần vì có việc nhà ạ.

Giọng anh Thục có vẻ khẩn trương, hối hả:

– Em có chuyện gì mà phải xin nghỉ đột xuất tới 1 tuần, em chưa bao giờ như thế cả, có phải là gặp chuyện gì không?

Quả đúng là Liên chưa bao giờ xin nghỉ đột xuất tới 1 tuần, hãn hữu cũng chỉ xin nghỉ đột xuất nửa buổi hoặc 1 ngày là cùng. Mỗi lần đi chơi xa dài ngày với gia đình thì đều lấy phép và đề xuất trước rất lâu.

– Không có chuyện gì đâu ạ, em có việc nhà nên xin nghỉ thôi. Có gì anh giúp em công việc ở phòng nhé.

Nói xong Liên cúp máy, cũng không dài dòng với anh Thục vì sợ anh truy vấn đến cùng là chuyện gì, mà Liên thì không muốn lộ chuyện của gia đình cho người ngoài biết.

Gọi xong cho anh Thục, Liên có việc quan trọng phải làm, đó là quan sát xem tình hình ở nhà như thế nào, giờ này chắc bố cũng về đến nhà, Liên muốn biết ông có làm theo những gì Liên bảo hay không.

Tìm kiếm wifi của nhà nghỉ và nhập password vào, Liên truy cập web và đăng nhập vào mục camera nhà mình. Liên chọn Cam3 quay cảnh phòng khách và một nửa phòng bếp.

Rất nhanh, Liên nhìn thấy bố đang ngồi ở ghế salon, balo đặt bên cạnh, một mình ông ngồi ở đó, ngoài ra không có ai. Không biết giờ này anh Trường có ở nhà không?

Liên không tắt cam mà tiếp tục theo dõi, chuyện quan trọng với Liên giờ đây chỉ có vậy thôi, ngoài ra không còn chuyện gì khác.

15 phút sau, lúc này tầm 10 giờ sáng thì anh Trường xuất hiện ở cầu thang đi xuống. Anh nhìn thấy bố ngồi ở phòng khách thì mặt hằm hằm, có lẽ anh đang rất giận bố, cũng phải thôi, người đàn ông cắm sừng lên đầu anh đang ngồi ngay kia, nếu không phải là bố đẻ thì có lẽ đã đánh nhau rồi.

– Ông còn quay về đây làm gì? Tôi tưởng ông về quê luôn rồi. Về đi, tôi không giữ.

Liên thấy tay bố đang nắm chặt lại thành hình nắm đấm, có lẽ ông cũng đang kìm nén điều gì đó, lúc nói chuyện với bố ở quán café, Liên chưa thể giải thích nổi tại sao trong ánh mắt ông lại có thù hận, điều gì? Ai đã làm cho ông thù hận? Và khó lý giải hơn nữa, người mà ông cảm thấy có lỗi là Liên và Nhóc Con, không có anh Trường trong đó. Vì nếu theo lẽ thường, người mà ông có cảm thấy có lỗi nhất phải chính là anh Trường mới phải chứ, ông đã làm nhục vợ anh và anh chính là con ông mà. Có điều bí mật nào đó mà Liên và thậm chí là anh Trường cũng không biết. Nghe anh nói lại thì anh cũng rất quý ông, hai bố con từ bé đến lớn cũng chưa từng có xích mích lớn nào.

Liên cũng có thể hiểu được thái độ của anh Trường lúc này, nhìn mặt anh mà Liên thấy nhớ anh quá, chỉ muốn ngay lúc này được ở gần anh, nói hết cho anh nghe nỗi lòng của Liên để anh hiểu là chuyện xảy ra với Liên chỉ là ngoài ý muốn thôi. Nhưng Liên cũng biết, giờ đây, để anh nhìn thấy Liên thì lửa giận trong lòng anh lại bùng cháy, anh sẽ lại điên cuồng lên lần nữa thôi. Tốt nhất là cho anh thời gian, hy vọng thời gian sẽ chữa lành vết thương, mặc dù rất khó, bởi chuyện đêm qua quả thực không giống với chuyện khác, chẳng ai có thể quên được, trừ phi… chấp nhận nó.

– Sao anh lại đánh cái Liên ra nông nỗi thế? Anh có biết nó…

Không trả lời câu hỏi của anh Trường, bố lại nói sang một vấn đề khác. Và điều này vô hình chung như đổ thêm dầu vào lửa. Anh Trường cướp lời, giọng mỉa mai đầy cay đắng:

– Ái chà! Mới tối qua mà sáng nay đã gặp nhau rồi cơ à. Được lắm, các người được lắm. Các người muốn làm gì thì làm đi, tôi đéo cần nữa.

Bố đứng phắt dậy, chỉ tay vào anh Trường, nhưng ông ú ớ không nói lên lời:

– Mày… mày…

Rồi ông kiềm lại, nuốt nước bọt để cố nặn ra từng chữ:

– Chuyện tối qua là do tôi, hoàn toàn là do tôi, cái Liên không biết đó là tôi. Là tôi say nên đã lẻn vào phòng nó làm bậy. Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Anh muốn làm gì tôi chịu hết. Nhưng anh đừng có trách cái Liên, nó không có tội. Nó là người đứa con dâu tốt. Đừng đổ lên đầu nó.

Liên mừng rơn vì bố nói ra được những điều như thế, cũng mong anh Trường sau khi nghe bố nói thì hiểu ra và tha thứ cho Liên. Nhưng Liên đã nhầm, con người trong lúc bấn loạn suy nghĩ sẽ không thông, có thể cách Liên làm đúng nhưng Liên đã quá vội vàng, hấp tấp, không chọn đúng thời điểm.

Anh Trường sau khi bố nói xong, thì gần như là không còn bình tĩnh được nữa, anh cũng chỉ tay lại mặt bố:

– Quan hệ hai người đã đến mức ấy rồi cơ ạ, bênh nhau chằm chặp. Có gì thì nói với tôi, tôi giải thoát cho hai người đến với nhau. Nhưng phải đi đâu mà sống, đừng ở gần đây ảnh hưởng đến tôi, đến thằng Tuấn. Phải rồi, cô ta cho ông bùa mê thuốc lú gì mà ông nhận hết tội về mình. Ông tưởng tôi là con nít à mà lừa tôi, cô ta không biết gì? Làm tình cuồng điên đến thế mà không biết là ai sao? Ông và cô ta nghĩ tôi dễ lừa thế à? Còn làm gì ông ư? Tôi thì có thể làm gì được ông, tôi không đánh được ông, tôi không chửi được ông, vì ông là bố tôi mà. Ha ha ha!!! Bố cắm sừng con. Ha ha ha ha!!!

Tiếng cường đắng chát của anh Trường vang lên.

Liên bịt miệng ú ớ sau khi nghe anh Trường nói như vậy? Liên đã làm không đúng cách rồi, anh đã hiểu lầm Liên, giờ lại hiểu lầm thêm nữa. Bây giờ mà có nói thế nào đi chăng nữa thì anh Trường cũng không hiểu ra đâu, chỉ tổ làm anh thêm giận thôi.

Bố hình như cũng biết như vậy nên không nói thêm nữa, ông cầm balo lên:

– Để khi nào anh bình tĩnh lại, tôi sẽ nói chuyện với anh.

Nói xong ông đi lên cầu thang, bước được vài bậc, ông dừng lại một nhịp vì nghe anh Trường nói:

– Ông đừng bao giờ nói chuyện này với thằng Tuấn, tôi không muốn nó biết chuyện này. Mà bảo cả cô ta như thế. Tôi không muốn con tôi bị ảnh hưởng.

Khi bố đã đi lên cầu thang, khuất tầm quan sát của camera, Liên nhìn về chỗ anh Trường, anh ngồi thụp xuống ghế salon, cúi gằm mặt, hai tay bưng đầu xoa xoa làm tóc rối bù. Liên thương anh lắm, anh đang đau khổ đến cùng cực đây mà. Ai ở hoàn cảnh của anh cũng như vậy thôi, một chút lý trí còn sót lại mới giữ anh được ở tình trạng này, mới có thể để anh bình tĩnh mà dặn bố không được nói chuyện này với Nhóc Con.

Anh ngồi im bất động đến nửa tiếng đồng hồ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, Liên cứ như vậy mà nhìn anh thôi. Chỉ mong chuyện này sớm qua đi, để Liên lại được trở về bên anh, lại được trở thành người vợ yêu của anh. Mặc dù chuyện này sẽ rất khó. Nhưng Liên đã quyết tâm, quyết tâm trên con đường tìm lại hạnh phúc của chính mình, có thể con đường này sẽ dài, lắm chông gai và thử thách, nhưng Liên sẽ quyết chí đến cùng. Giờ đây, chỉ cần Liên buông tay, mọi thứ sẽ tan vỡ.

Đến hơn 5 giờ chiều, lúc Liên vừa xoa dầu lên khuôn mặt để làm tan vết tụ máu xong thì nhận được cuộc gọi của Nhóc Con. Liên đã chuẩn bị tinh thần và cách nói cho Nhóc Con rồi. Liên không thể không gặp con, nó mà biết mẹ bỏ đi không lý do thì to chuyện.

– Alo Nhóc Con à?

Giọng của Nhóc Con có vẻ sốt ruột, có thể là nó phong phanh biết chuyện gì đó rồi:

– Mẹ à? Mẹ đang ở đâu? Sao mẹ không về nhà? Mà sao ông bảo con mang đồ đến cho mẹ?

Chắc bố chồng Liên đã nói sơ qua, cuộc chiến này lâu dài, Liên phải chuẩn bị tinh thần vì vậy Liên cũng rất cần đồ dùng cá nhân của mình, Liên nói:

– Chuyện dài lắm, giờ con mang đồ cho mẹ, tất cả đồ dùng cá nhân, quần áo của mẹ nữa. Con cho vào vali rồi mang đến cho mẹ, nhớ đi đường cẩn thận. Gặp con mẹ sẽ nói. Giờ mẹ nhắn địa chỉ cho.
– Vầng ạ, ông chuẩn bị hết rồi, mẹ nhắn địa chỉ cho con đi.

Giọng Nhóc Con không thể giấu nổi vẻ lo lắng. Khi con cúp máy thì Liên nhắn tin cho con số phòng và địa chỉ nhà nghỉ của mình. Liên phải vào nhà tắm, chỉnh trang lại một chút, giảm thiểu để con nhìn thấy vết thương trên mặt của mình.

Nhà nghỉ Liên ở trong ngõ phố Huỳnh Thúc Kháng, cũng không xa nhà, lại rất gần với Chi nhánh, vì vậy chỉ khoảng 20 phút sau đã có tiếng bấm chuông. Liên đã gọi điện xuống lễ tân, nói là có con của Liên mang đồ lên cho mẹ, vì vậy có lẽ người ở ngoài cửa là Nhóc Con.

Liên đeo khẩu trang lên mặt, kín hết mũi, chỉ nhìn thấy mắt trở lên rồi ra mở cửa. Nhìn Nhóc Con mà Liên thương con quá, hết cuộc sống bình yên rồi, giờ con phải tự lớn lên để rồi đối diện với hoàn cảnh khó khăn của gia đình thôi. Nhưng mẹ sẽ nhanh chóng để gia đình mình trở lại bình thường, để con có một tuổi thơ trọn vẹn như bao người khác.

Sau lưng Nhóc Con là 2 cái vali to vật mà Liên thường dùng mỗi lần đi du lịch xa.

– Vào phòng đi con.

Nhóc Con nhìn mẹ đăm đăm, vẻ mặt nghi ngờ hiện ra khi thấy Liên đeo khẩu trang. Kéo vali vào trong với khuôn mặt lo lắng, đến khi vào trong phòng, cậu khịt khịt mũi vì thứ mùi ẩm mốc, hăng hắc ở trong phòng:

– Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao mẹ lại phải ở đây, có phải là nhà mình xảy ra chuyện gì không? Mà sao mẹ đeo khẩu trang?

Hai mẹ con ngồi ở mép giường, chân chạm đất.

– Tuấn, con phải thật bình tĩnh nghe mẹ nói.

Cu cậu gật gật đầu, nghiêm túc lắng nghe, Liên nói tiếp:

– Bố mẹ cãi nhau vì bố hiểu lầm mẹ, giờ mẹ tạm thời không thể ở nhà. Chờ khi nào bố hết giận thì mẹ lại về. Từ bây giờ, con phải quan tâm tới bố nhiều hơn. Không có mẹ ở nhà con phải tự chăm sóc bản thân, tự dậy sớm để đi học. Con biết chưa?
– Bố mẹ cãi nhau? Vì chuyện gì à? Mà sao lại nghiêm trọng đến mức mà mẹ phải ra ngoài ở?
– Chuyện người lớn thôi, con không cần quan tâm.

Nhóc Con vẫn còn nghi ngờ, cậu chưa buông bỏ, thò tay lên kéo khẩu trang của Liên xuống. Liên không kịp phản ứng thì khuôn mặt sưng vù, tím ngắt, loang lỗ của mình hiện ra trước mắt con. Nhóc Con trợn trừng đôi mắt nhìn mẹ, cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ “xấu xí” như thế này, rồi bất chợt nó òa khóc, khóc như hồi nó 2 – 3 tuổi, sà vào lòng ôm ghì lấy Liên:

– Ối mẹ ơi, sao mẹ lại ra nông nỗi này. Là ai đánh mẹ? Là bố sao?

Liên vỗ vỗ lưng cho con bình tâm trở lại, lòng Liên mềm nhũn khi thấy biểu hiện của con, rõ ràng Nhóc Con thương mẹ khi nhìn thấy bị như vậy, chút nước mát tưới vào tâm hồn đang bơ vơ hoảng loạn của Liên. Dòng nước này sẽ làm Liên tăng thêm nghị lực trong thời gian sắp tới:

– Mẹ không sao, chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi. Con không cần lo lắng. Chỉ vài hôm là trở lại bình thường mà.

Nhóc Con vùng phắt dậy, Liên thấy vẻ cứng rắn trong đôi mắt con:

– Con phải đi tìm bố, tại sao bố lại đánh mẹ thế này? Bố ác quá. Hu hu hu hu hu. Hức hức.

Liên giữ tay Nhóc Con con lại, kéo con ngồi xuống rồi kéo đầu con vào lồng ngực của mình:

– Đừng con, lỗi không phải là tại bố, là tại mẹ, tại mẹ đã để bố hiểu lầm. Mẹ sẽ tìm cơ hội để giải thích cho bố. Giờ bố đang rất buồn, con phải ở bên cạnh để quan tâm, động viên bố, có như vậy bố mới nhanh hết giận mẹ, cho mẹ về nhà.

Đầu Nhóc Con lại vùng khỏi ngực mẹ, giọng đanh thép:

– Không, con không biết. Có thế nào thì bố cũng không được đánh mẹ. Con không cho phép bố làm như vậy. Con sẽ bảo vệ mẹ. Con sẽ đến đây ở cùng mẹ, mẹ đi đâu con đi đấy, con không ở với bố đâu.

Liên vuốt vuốt cánh tay con, lau lau nước mắt ở khuôn mặt của con, giọng bình tĩnh giảng giải:

– Tuấn, nghe mẹ hỏi này. Con có muốn mẹ được quay về với bố không? Muốn gia đình mình trở lại bình thường không?

Nhóc Con gật đầu. Liên lại nói tiếp:

– Vậy thì con phải nghe mẹ, giờ mà con ra ở với mẹ, con mà làm điều gì đó có lỗi với bố là bố càng giận mẹ hơn, là gia đình mình vĩnh viễn không thể trở lại như xưa được nữa. Mẹ nói lại với con, việc này bố không có lỗi, lỗi là ở mẹ. Con không được trách bố, như vậy là đổ oan cho bố đấy.
– Nhưng…
– Với lại con vẫn có thể đến chỗ mẹ được mà, mẹ có đi đâu xa đâu, mẹ còn phải đi làm nữa. Thế nên con không sợ không gặp được mẹ. Phải không con?

Nghe đến đây, chắc Nhóc Con đã hiểu ra phần nào, cu cậu gật gật đầu, hức hức để kiềm chế khóc vì thương mẹ.

Hai mẹ con còn nói chuyện một lúc lâu nữa, khi biết chắc mẹ không sao, hỏi han việc ăn uống, chữa thương của mẹ thế nào thì Nhóc Con mới về. Mà Liên phải nói mãi Nhóc Con con mới chịu về ăn cơm với ông, chứ con cứ đòi ở đây ăn cơm cùng với mẹ.

Trời không lấy hết của ai cái gì, Liên rơi vào hoàn cảnh khó khăn này nhưng vẫn còn có người ở bên cạnh, như Nhóc Con chẳng hạn, nhìn cái cách mà Nhóc Con lo lắng cho mẹ, Liên chợt thấy đứa con trai bé bỏng của mình lớn hơn một chút. Biết dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh khó khăn của gia đình.

Nhóc Con sẽ là động lực, là ngọn đèn soi sáng con đường chông gai mà Liên sẽ phải đối mặt trong thời gian tới.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyện của Liên
Tác giả Cu Zũng
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật
Ngày cập nhật 08/04/2022 05:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cu Zũng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng