Đến Chi nhánh, gửi xe dưới tầm hầm xong vào thang máy lên tầng 5 là nơi Liên làm. Nói đến chuyện thang máy cũng có nhiều chuyện để nói ra phết. Không gian vẻn vẹn có một tẹo, khi thì có một mình, khi thì có hai ba người, khi thì ních đầy chặt người thì kiểu gì cả có chuyện phát sinh. Liên kể cho các anh nghe một trong số các chuyện đó nhé.
Chuyện là như vầy, có một lần, hôm đó cái buổi tan làm, ngày nào cũng thế, giờ vào làm và giờ tan làm là đông người xếp hàng vào thang máy. Lần này cũng vậy, đông ơi là đông ý. Thấy thang máy mở ra đón mình cũng khá đông người rồi, định chờ thang sau, vả lại toàn đàn ông, chẳng có một mống nữ nào nên Liên ngại. Nhưng chẳng hiểu sao, hai cánh tay ở hai bên cửa thang máy vươn ra không cho thang máy đóng lại. Chắc là người ta muốn mời Liên vào. Liên mặc áo dài đẹp thế cơ mà, gái đẹp ai nỡ chối từ.
Nghĩ kể chờ thang cũng lâu vì tan tầm. Với lại đây là công sở, mọi người va chạm mặt nhau suốt, buồng thang máy lại có camera chẳng ai dám làm gì đâu. Thế là Liên vào. Liên đứng giữa thang luôn.
Cảm nhận đầu tiên của Liên lúc vừa mới vào, đó là mùi đàn ông. Nồng nặc luôn ấy. Cả ngày ở cơ quan, đứa em gái nhỏ đã rìn rịn, lại vào đúng cái hôm mình rụng trứng. Các anh ạ, hôm nào Liên rụng trứng Liên biết ngay, tác động nhỏ nhất cũng làm mình nứng được, thế mới lạ, nhạy cảm lắm cơ. Gặp đúng một đám toàn đàn ông, tỏa ra đậm đặc toàn mùi đàn ông, Liên chả nghĩ bậy bạ gì đâu nhưng cơ thể nó cứ tự động biểu tình đấy chứ. Thế rồi, chẳng biết tại sao, cũng tại thang máy chật mà một cậu thanh niên chắc chỉ khoảng 25 – 26 thôi bị xô đẩy ép sát vào sau lưng Liên. Liên giật mình và có phần hoảng hốt, bởi vì Liên cảm nhận được một vật cưng cứng tì vào mông đít mình. Liên đủ kinh nghiệm để nhận biết cái vật ấy là vật gì, nó chính là dương vật của cậu thanh niên đó. Giờ mà Liên nhích lên trên thì lại chạm vào người đằng trước. Chưa biết phải làm thế nào, đầu lại cứ phân vân, đấu tranh, suy nghĩ ra làm sao nên chẳng có phản ứng gì. Nếu như trong thang máy chỉ có 2 người thì Liên nhận định ngay đây là hành động sàm sỡ, nhưng thang máy đông thế này, cũng chẳng thể trách người ta được.
Cũng may rất nhanh, thang máy mở ra, vậy là Liên thoát khỏi hoàn cảnh éo le. Báo hại buổi tối hôm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, Liên có nghĩ bậy bạ tí xíu về chuyện hồi chiều trong thang máy. Đó có phải là tình dục không? Lúc đó Liên có thích không? Có hứng không? Đó là câu hỏi của Liên lúc bấy giờ và đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp một cách chuẩn xác. Chuyện thang máy có nhiều, để dần dà Liên kể cho các anh nghe nhé.
Phòng tín dụng cá nhân của Chi nhánh Liên làm có hơn 20 người, nửa nam, nửa nữ. Đa phần là các bạn trẻ. Liên là trưởng phòng, cũng là chị cả nên mọi người yêu quý và tôn trọng lắm. Cũng bởi mình nhẹ nhàng, mình cũng lại trải qua những ngày tháng làm nhân viên như các bạn ấy rồi nên thấu hiểu nỗi khó khăn vất vả của cái nghề ngày. Làm ngân hàng oai thì oai thật đó, nhưng làm tín dụng cá nhân cũng giống như nghề sale mọi ngành nghề khác thôi, cũng áp lực doanh số, cũng đeo bám khách hàng, cũng nịnh khách như ai.
Công việc hàng ngày của Liên đa phần là duyệt hồ sơ vay các bạn nhân viên gửi lên. Một hồ sơ vay có đến cả chục loại giấy tờ khác nhau. Nào là tài sản thế chấp, biên bản định giá, hồ sơ CIC, phương án trả nợ. V. V. Nói chung là nhiều. Liên kiểm tra các hồ sơ vay đó, nếu ổn và đúng quy định thì ký duyệt rồi chuyển lên cho Giám đốc Chi nhánh duyệt cho vay. Nếu chưa ổn thì trực tiếp nói chuyện với nhân viên để tìm cách bổ sung, tháo gỡ cho khách hàng. Cặm cụi suốt ấy mà.
Nhắc đến Giám đốc Chi nhánh, anh tên là Thục, đẹp trai, phong độ và rất galang, cả Chi nhánh ai cũng quý. Liên thì có thời gian gắn bó với anh Thục lâu nhất, từ hồi mới vào làm tại Chi nhánh đã ở dưới trướng của anh. Có thể nói anh dìu dắt Liên làm cái nghề cho vay này, cầm tay chỉ việc. 2 anh em di chuyển đến 3 chi nhánh rồi, lần nào chuyển chi nhánh mới anh cũng kéo Liên theo. Sắp tới, anh Thục sẽ được điều về Hội sở, nghe đâu lên chức to phết. Anh nói sẽ cất nhắc Liên lên làm Giám đốc chi nhánh này.
Lúc đầu mọi người cứ tưởng Liên bồ bịch gì với Thục nên mới thân như thế, hồi đầu ông xã còn ghen với anh Thục cơ, buồn cười cực. Nhưng có trời chứng giám, Liên và anh Thục hoàn toàn trong sạch, anh em quý nhau nhưng ở mức đồng nghiệp thôi. Anh có gia đình đều huề, Liên cũng vậy, không vượt quá giới hạn bao giờ, mặc dù cơ hội thì có thừa. Trong đến mức không thể sạch hơn.
Nhắc thần thần tới, đang cắm mặt vào đống hồ sơ thì Sếp Thục đến, đặt lên bàn trả lại Liên 2 bộ hồ sơ:
Liên, em xem lại 2 bộ hồ sơ vay này, anh thấy phương án trả nợ ảo lắm. Cần bổ sung thêm tài liệu chứng minh thu nhập mới duyệt được.
Liên ngước mắt lên nhìn anh, vẫn ánh mắt dịu dàng như một người anh bảo ban em gái từ 15 năm về trước, từ cái ngày đầu cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học chân ướt chân ráo vào làm việc đến tận giờ một người phụ nữ đã có con 15 tuổi, anh luôn quan Liên như vậy đấy, nhưng rất nghiêm khắc. Biết tính anh, Liên đón tài liệu anh đưa:
– Vâng, để em kiểm tra lại. Mà sao Sếp không gọi em lên lấy, xuống đây làm gì?
– Sếp siếc gì, anh tiện đi ra ngoài thì mang qua luôn cho em thôi. Kiểm tra sớm đi rồi chuyển lại anh.
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài. Chuyện xảy ra như vậy là chuyện cơm bữa, nhân viên phòng Liên cũng quen với sự ưu ái của Sếp dành cho Liên nên cũng không dị nghị gì. Với lại ai giờ cũng hiểu mối quan hệ của Liên và Sếp là như thế nào.
Lại bù đầu bứt tai với đống tài liệu. Nhoáng cái lại đến giờ trưa, Liên cùng mấy đứa trong phòng đi ra Thành Công ăn bún chả Hàng Mành rồi lại về Chi nhánh tranh thủ ngủ trưa. Chưa kịp vào giấc ngủ thì có tin nhắn Zalo, là group “Hội 3 mẹ tâm lý”, chị Mỹ Anh gửi mấy bức ảnh 3 đứa đang ngồi trên bàn ăn bánh mì pate với trứng ốp la. Kèm theo đó là câu trêu ghẹo thường ngày của chị: “Đang cho chim ăn”.
Chỉ vài giây sau đã thấy Thùy Trâm phản hồi: “Nhất chị Mỹ Anh, tận 3 giai đẹp”.
Liên bụm miệng cười vì mấy câu tếu lém lỉnh, đang nghĩ mình nên chat gì đó thì chị Mỹ Anh lại nhắn tiếp: “Nào được miếng nào”, kèm theo đó là Icons kiểu thèm thuồng.
Chị em Liên vẫn hay tếu kiểu đó. Liên nhắn lại trên nhóm: “Đủ sức không chị gái yêu?”.
Rồi lại tiếp như sau:
Mỹ Anh: “Chấp hết”
Thùy Trâm: “Nhìn cứ ngon thế kia thì có mà chị Mỹ Anh chết thèm”
Liên nhắn trả lời đoạn chat của Thùy Trâm: “Bánh mì ngon hay cái gì ngon hả Trâm?”
Thùy Trâm: “Cái này hỏi chị Mỹ Anh nhé chị Liên”
Mỹ Anh: “Cái gì cũng ngon”.
Rồi cả nhóm lăn ra cười.
Không biết chị Mỹ Anh và Thùy Trâm thế nào, chứ lúc này, Liên lại nhớ tới hồi ban sáng gọi Nhóc Con dậy. Ngoảnh đi ngoảnh lại, thế mà Nhóc Con đã lớn rồi. “Quả chuối” to đùng to đoàng thế. Không biết của thằng cu Quang và Minh thế nào, có “ngon” giống như của Nhóc Con không nữa. Tự nhiên nghĩ vẩn nghĩ vơ, Liên lại tò mò mới lạ chứ. Thật là nghiệt quá đi. Những ngày rụng trứng như hôm nay thật là bất tiện. Động cái là nứng ngay được.
…
Buổi chiều đi làm về, thường thì 2 mẹ con Liên về chênh lệch nhau không nhiều, hôm thì Liên về trước, hôm thì Nhóc Con về trước. Vì cùng tan làm, tan học như nhau lúc 5h. Nhóc Con mất thời gian di chuyển nhiều hơn nhưng Liên mất thời gian đi chợ mua đồ về nấu ăn.
Hôm nay, người về trước là Nhóc Con. Vì khi Liên về đến nhà thì cửa đã mở toang, chắc cu cậu mở cửa sẵn cho mẹ. Vừa mới vào đến hiên, Nhóc Con đã ra đón mẹ:
– Con chào mẹ!
– Nhóc Con, mang đồ ăn vào bếp cho mẹ.
Vừa gỡ mấy cái túi nilon đồ ăn từ trên xuống, Nhóc Con cự cãi:
– Con lớn rồi mà cứ gọi là Nhóc Con. Từ giờ mẹ phải gọi con là Tuấn.
Liên bĩu môi:
– Anh có lấy vợ đẻ con thì tôi vẫn gọi anh là Nhóc Con. Con chưa bao giờ nghe thấy câu: Trong mắt cha mẹ con luôn luôn bé à?
– Lại thế rồi. Bổn cũ soạn lại.
Hai mẹ con Liên luôn luôn vui vẻ với nhau thế đấy, mẹ quý con và con cũng rất sán mẹ. Thân như đôi tình nhân ấy.
Khi Liên định lên nhà thay bộ áo dài tím rồi mới xuống nấu cơm thì Nhóc Con bước từ trong bếp ra nói:
– Mẹ, mẹ, mẹ định đi thay áo dài à?
Mới bước lên được bậc thứ nhất cầu thang, Liên dừng lại ngoảnh mặt nhìn con:
– Ừ, sao nào, thế định bắt mẹ mặc áo dài nấu ăn à? Hay con định nấu ăn thay mẹ?
Nhóc Con gãi đầu, không biết đang suy nghĩ gì mà lấm lét ra phết, Liên đâm nghi nghi. Ấp úng một hồi, Nhóc Con mới nói được dăm ba câu đầu không đầu, đũa không ra đũa:
– Thì… thì… mẹ thử mặc áo dài… vừa nấu ăn vừa mặc… biết đâu đẹp.
Liên cốc một phát vào đầu Nhóc Con:
– Đẹp… đẹp cái đầu anh ấy. Vớ vẩn.
Cũng chưa phải là Liên chưa mặc áo dài nấu ăn, có mấy lần làm về muộn, chồng thì sắp về nên Liên nấu ăn luôn rồi mới lên nhà thay quần áo. Nhưng đấy là những trường hợp đặc biệt thôi. Chứ mặc áo dài nấu ăn là ám mùi đồ ăn vào áo dài, chắc chắn phải giặt đi mới mặc lại được. Mà áo dài kiêng giặt máy, giặt thì phải giặt bằng tay, không thì hỏng ngay.
Cu cậu như đoán được ý nghĩ của Liên:
– Nay mẹ mặc áo dài nấu ăn đi, rồi Nhóc Con của mẹ sẽ đích thân giặt bộ áo dài này cho mẹ, là ủi cẩn thận luôn.
– Ái dà dà!!! Âm mưu gì đây ta?
Sao hôm nay Nhóc Con lạ quá, kiên quyết bắt mẹ mặc bộ áo dài tím này để nấu ăn. Đem suy nghĩ này trong đầu, Liên quyết định chiều ý con. Mục đích là để xem cu cậu định làm gì.
– Không có âm mưu gì. Chỉ là Nhóc Con của mẹ thích nhìn mẹ mặc áo dài. Vậy thôi.
– Thật không?
– Thật không thể thật hơn.
Và thế là Liên quyết định nấu ăn trong bộ áo dài, tất nhiên Liên có đeo tạp dề che kín hết phần phía trên, cũng sẽ không làm bẩn bộ áo này. Vừa nấu ăn, Liên vừa để ý xem Nhóc Con có hành động gì khác lạ không. Nhưng không, cu cậu không có làm gì, vẫn ngồi ở ghế sô pha nghịch điện thoại, thỉnh thoảng nhìn về phía mẹ thôi. Mà cũng có nhìn được gì nhiều đâu, từ ngoài nhìn vào trong chắc chỉ nhìn được phần lưng và mông mẹ mà thôi. Mà mông thì có tà áo che rồi, muốn nhìn cũng chả được nhiều.
Rồi bất chợt, Liên quay người lại một cách bất ngờ thì thấy Nhóc Con vội vàng đưa điện thoại xuống, giả vờ như đang chơi game gì đó. Liên kết luận, hóa ra cu cậu chụp lén mẹ đang nấu ăn. Chuyện này kể ra thì cũng không có gì to tát cả, Nhóc Con vẫn hay chụp ảnh mẹ, rồi hai mẹ con chụp chung, nhiều lắm. Trong điện thoại của Liên cũng phần lớn là ảnh của 2 mẹ con.
Tối nay chỉ có 2 mẹ con ăn cơm, anh xã hồi chiều có nhắn tin cho vợ là liên hoan công ty mừng lãnh đạo mới nên không ăn cơm ở nhà.
Vừa ăn cơm, Liên và Nhóc Con nói đủ thứ chuyện rất vui vẻ, Liên hỏi chuyện học tập của con. Mặc dù khá yên tâm về chuyện học hành của Nhóc Con nhưng Liên vẫn hay hỏi, thể hiện mình quan tâm. Nhóc Con cũng rành rọt kể cho mẹ nghe. Rồi Liên hỏi đến chuyện trưa nay ăn uống nhà Quang ra làm sao, Nhóc Con kể:
– Bọn con đi học về thì cô Mỹ Anh cũng vừa mua bánh mì về xong, 3 thằng ăn xong thì lên phòng của Quang chơi game một lúc rồi đi học luôn ạ.
– Ờ ờ!!!
Chuyện cũng chả có gì, Liên chỉ ờ ờ cho qua, cũng không hỏi kỹ vì đó là chuyện thường ngày.
Vừa ăn xong thì Nhóc Con đứng dậy:
– Mẹ, con lên giặt bộ áo dài cho mẹ rồi học bài đây.
Liên trố mắt nhìn con, không tin cu cậu lại thực hiện lời hứa vừa rồi:
– Đùa hay thật đấy?
– Thật, đàn ông hứa là phải làm.
– Có biết là áo dài phải giặt bằng tay không?
– Biết ạ!
Vừa nói xong thì Nhóc Con đã tót lên cầu thang mất dạng.
Khi rửa bát xong xuôi, Liên lên phòng để chuẩn bị đi tắm. Khi vào wc của phòng mình, Liên nhìn lên thì thấy bộ áo dài mình thay ra hồi nãy đã không còn. Tủm tỉm vì nghĩ rằng cu cậu đã mang đi giặt rồi nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì Liên giật mình đánh thót một cái vì… cả quần lót và áo không có ở trên mắc áo.
Lại giật mình tự cười phát nữa vì bộ áo lót vẫn đang ở trên người mình. Vừa nãy Liên chỉ lột bộ áo dài ra mà thôi, áo lót và quần lót vẫn mặc trên người để xuống ăn cơm. May quá, suýt nữa thì lộ đồ nhạy cảm cho cu con.
Liên tò mò không biết Nhóc Con có biết giặt đồ không, không khéo là hỏng hết áo. Thế là Liên đi lên tầng, lên hẳn tầng thượng vì ở đó có khu giặt đồ, máy giặt và phơi quần áo luôn. Nhưng không có ai ở đó, quần áo cũng chưa có phơi ra. Liên là chắc cu cậu giặt tại phòng. Thế là Liên liền đi xuống tầng 3, phòng của Nhóc Con.
Khi chưa kịp gõ cửa, bỗng Liên nghe thấy động rất nhẹ ở bên trong phát ra, giống như tiếng người bị bịt miệng mà vẫn cố nói ấy. Ghé sát tai mình vào cửa nhưng Liên vẫn không nghe rõ là tiếng gì. Chỉ có tiếng “sọc sọc” không rõ ràng.
Liên gõ cửa 3 tiếng. Tiếng xoẹt xoẹt xoẹt to hơn vang lên:
– Nhóc Con, mẹ vào nhé.
Nói xong câu đó, Liên đẩy cửa vào luôn. Chỉ thấy Nhóc Con tỏ vẻ luống cuống, quần áo thì xộc xệch, Liên bán tín bán nghi:
– Này, con làm gì thế?
– Đâu, đâu con có làm gì đâu.
Liên rảo bước vào trong. Và điều làm Liên bất ngờ chính là trên tường có treo bộ áo dài màu tím của mình một cách cực kỳ ngay ngắn. Chiếc áo được mắc ở phía trên, quần thì mắc ở phía dưới giống như là khi mình mặc vậy. Tà áo che một nửa cái quần.
Liên nhìn bộ áo, rồi lại nhìn Nhóc Con:
– Là sao? Sao con lại treo bộ áo dài của mẹ lên đây?
Nhóc Con ấp úng, gãi đầu, mặt đỏ như gấc:
– Con… con… con… tìm xem có vết bẩn nào không để tí giặt cho sạch.
– Thật không?
– Thật mà mẹ. Đây mẹ nhìn xem, chỗ này có một vết bẩn, chắc là do mẹ dây ra lúc nấu ăn.
Liên nhìn kỹ thì thấy đúng là có một vết của dầu ăn dính vào phần tà váy phía dưới chân. Cũng không thể chất vấn thêm được vì lúc Liên thực sự là không thể nghĩ ra tại sao Nhóc Con lại treo bộ áo dài của mình lên như vậy.
– Thôi, để mẹ tự giặt.
Liên cau mày, lời nói cũng không dịu dàng như bình thường nữa. Liên muốn truyền cho con một thông điệp, đó là: Mẹ đang nghi đấy.
…
Đã 11 giờ đêm rồi mà ông xã vẫn chưa về, chắc lại đi thêm tăng nữa để chiều lòng Sếp mới đây mà. Bao nhiêu năm ở với nhau nên Liên hiểu công việc của anh. Liên tin anh sẽ không phản bội Liên mà có gái gú bên ngoài. Lần nào ảnh đi nhậu về Liên cũng đều kiểm tra hết, có mùi phụ nữ là Liên biết ngay.
Nằm một mình nghĩ vẩn vơ, Liên lại nghĩ đến chuyện của Nhóc Con. Chuyện sáng nay, chuyện chiều nay lúc con chụp trộm mình, rồi chuyện tối nay lúc ở trong phòng với bộ áo dài. Nghĩ đông nghĩ tây mãi cũng chẳng đưa ra một kết luận nào, bởi trong Liên, Nhóc Con luôn luôn là nhóc con cần sự bảo bọc và che chở của mẹ. Kể cả chuyện Nhóc Con có “thằng bé” tương đối lớn mà sáng nay Liên vừa nhìn thấy thì cũng chỉ là lớn xác mà thôi. Chắc cu cậu chưa biết gì về chuyện nam nữ, tình dục gì đâu.
Cứ mải mê với những suy nghĩ như vậy được khá lâu thì đột nhiên có tiếng chuông cửa. Chắc là ông xã về. Mà ô lạ nhỉ, ông xã bình thường về muộn tự động mở cửa vào nhà cơ mà, sao lại còn bày đặt bấm chuông. Không lẽ là người khác không phải anh Trường hay sao?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Liên vẫn rời khỏi giường, khoác thêm cái áo lụa đồng bộ với cái váy ngủ 2 dây, Liên mở cửa phòng ngủ đi xuống tầng 2. Gần đến cầu thang, vì không khí thoáng hơn nên Liên thấy hơi lạnh ở phần háng thì mới chợt nhớ ra là mình chưa mặc quần lót. Buổi tối Liên vẫn thường có thói quen bỏ quần lót đi ngủ mà. Định quay lại thì tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa. Ngó xuống nhìn bản thân, Liên thấy nó rất kín vì bộ váy ngủ này mặc dù mỏng nhưng không phải là loại ren có thể nhìn xuyên thấu được. Thế nên Liên quyết định cứ tồng ngồng như thế xuống mở cửa, bởi có thể khẳng định giờ này không thể ai khác ngoài anh xã. Có thể là ảnh muốn tạo bất ngờ nào đó cho Liên, hoặc cũng thể là ảnh để quên chìa khóa trong xe oto, đầy lần anh ấy như vậy rồi.
Mở cửa gỗ trong nhà, vượt qua khoảng hiên phía trước, Liên ra mở cổng sắt, vừa đi vừa nói:
– Anh lại quên chìa khóa trong xe oto à?
Nhưng không tiếng anh trả lời, Liên nghi hoặc chưa vội mở cửa mà đứng ở bên trong hỏi ra:
– Ai đấy?
Lúc đó, từ bên ngoài vọng vào tiếng một người lạ lần đầu tiên Liên nghe thấy:
– Chị Liên phải không ạ? Em đưa anh Trường về, anh ấy uống say quá không đi nổi.
Vì vẫn chưa nghe tiếng của chồng, với lại người trong cơ quan anh Trường đa phần là Liên biết hết, thuộc giọng hết, giọng nói này lạ lắm. Giờ đêm rồi, hay là lên gọi Nhóc Con xuống cho yên tâm, Liên vẫn chưa mở cửa:
– Cậu là ai, sao tôi nghe lạ thế?
Tiếng ở bên ngoài đáp lại ngay:
– Em Hoàng đây ạ, em mới về nhận chức ở công ty anh Trường. Hôm nay liên hoan công ty, anh Hoàng uống say quá nên em đưa anh ấy về, cũng là để biết nhà biết cửa của Giám đốc.
Nghe thấy tên Hoàng, Liên hơi ngờ ngợ vì hình như chủ tịch mới của công ty anh Trường tên là Hoàng, anh Trường có nói qua với Liên. Chủ tịch cũ là anh Vương thì Liên biết và gặp mặt nhiều lần rồi:
– Cậu là chủ tịch mới của công ty anh Trường à?
– Vâng, là em đây.
Nghe đến đây, Liên mới tin người ta nói đưa chồng mình về là thật. Liên vội vàng mở cửa sắt.
Khi cửa sắt vừa mở ra thì đúng là anh Trường đang gần như dịu đi ở một bên của Hoàng, mùi rượu nồng nặc sực vào mũi làm Liên phải thở hắt ra:
– Chết thật, sao lại uống say thế này. Lại còn phải phiền Chủ tịch đưa về nữa.
Liên mải chú ý đến chồng mình nên cũng không để ý gì đến anh mắt của Hoàng, đến khi nhớ ra là trước tiên phải đưa chồng mình vào nhà, trời đêm thế này, ảnh lại say rượu ở ngoài lâu không tốt. Khi Liên vừa chuyển ánh mắt của mình nhìn vào Hoàng thì chợt phát hiện ra, Hoàng đang chăm chú nhìn vào thân hình của mình, ánh mắt rất là dâm tà, đó là cảm giác của Liên lúc đó. Vì Hoàng đang đỡ anh Trường nên Liên không thể không dằn cái cảm giác không vui của mình xuống khi bị người khác dòm như vậy. Với lại, có thể nào thì người ta cũng là Chủ tịch, là lãnh đạo của công ty chồng mình. Xấu chàng thì hổ ai.
– Không sao đâu ạ, em là có lái xe riêng nên em đưa anh Trường về, cũng tiện đường về nhà.
Không dông dài nữa, Liên nhờ Hoàng đưa anh Trường vào trong nhà, chứ mình Liên chắc không kéo nổi anh vào nhà, anh nặng gần 80kg chứ ít gì đâu:
– Vậy nhờ cậu đưa anh Hoàng vào trong nhà hộ chị với.
– Vâng, vâng!
Thế là Liên theo sau, Hoàng dìu anh Trường từng bước 1 đi vào trong nhà. Vào đến bên trong, Hoàng quay người lại hỏi Liên:
– Phòng anh ở đâu, em đưa anh vào phòng nghỉ luôn.
Thực sự là chuyện này có hơi bất tiện, Liên không muốn người đàn ông lạ nào vào phòng ngủ của vợ chồng mình cả. Ngoại trừ Nhóc Con thì chưa có ai vào nơi riêng tư của vợ chồng Liên cả.
– Thôi, cậu cứ để anh nằm ghế sofa, lát nữa chị gọi con chị xuống đưa anh ấy lên.
Anh Trường đúng là say không biết gì cả, mà hình như là ngủ rồi, thế mà vẫn đứng lê chân theo Hoàng được mới tài chứ. Đàn ông thật lạ, uống đến nỗi không biết gì thế này.
– Không sao đâu ạ, em tiện đưa lên phòng luôn cho. Giờ muộn rồi chắc là cháu đã đi ngủ.
Hoàng đã nói thế, Liên cũng không tiện từ chối, với lại chắc là Nhóc Con cũng ngủ rồi. Nếu không cu cậu nghe tiếng chuông, tiếng mở cửa chắc đã xuống đây rồi. Bất đắc dĩ Liên nói:
– Vậy thì nhờ cậu đưa anh lên phòng giúp chị. Phòng ở tầng 2 thôi.
Hoàng có vẻ khỏe và không bị say rượu, cậu ta nửa như bế anh Trường theo từng bậc cầu thang đi lên. Đứng ở cửa phòng, vì Liên ở sau lưng Hoàng nên không biết ánh mắt cậu ta như thế nào, nhưng Liên đoán cậu ta đang quan sát toàn bộ căn phòng vì Liên thấy đầu cậu ta hết đảo sang trái lại đảo sang phải. Cũng may, cả hai vợ chồng Liên đều là những người ưa sạch sẽ nên phòng lúc nào cũng ngăn nắp, gọn gàng, kể cả chăn gối cũng vậy. Liên chỉ cầu mong, cậu Hoàng không nhìn thấy cái mắc treo quần áo đang mặc dở ở mé bên phải tủ quần áo. Chỗ đó hình như có cái quần lót mà Liên vừa cởi ra lúc lên giường đi nằm.
Cầu mong thì cầu mong vậy thôi, chứ Liên cũng tin là cậu Hoàng kia sẽ nhìn thấy, nó cũng rất dễ nhìn mà.
Đặt anh Trường nằm ngay ngắn ở giường, vừa lúc Hoàng đứng dậy thì Liên nói ngay:
– Mời cậu Hoàng xuống dưới nhà, chờ chị một lát, chị đắp cho anh Trường cái chăn rồi chị xuống.
Tất nhiên, Hoàng là khách, dù gì Liên cũng phải thay mặt chồng cảm ơn cậu ta một tiếng, rồi còn tiễn cậu ta về. Liên nói luôn như vậy là vì không muốn cậu ta ở lâu trong phòng.
Hoàng cũng gật đầu nhanh một cái rồi đi ra khỏi phòng, nếu Liên đoán không nhầm, trước khi ra khỏi phòng hình như Hoàng có ngó về phía cái quần lót. Đấy là Liên đoán như vậy khi nhìn cái đầu của cậu ta từ phía sau.
Đắp một cái chăn mỏng lên người anh Trường, Liên ra cửa phòng đóng lại và mặc áo lót, quần lót, cũng thay một bộ đồ vải khác kín đáo rồi mới xuống dưới nhà.
Hoàng đang ngồi ở ghế sofa đợi Liên xuống. Ánh mắt cậu ta có vẻ thất vọng khi nhìn thấy Liên đã thay một bộ đồ ngủ khác, không còn bộ đồ sexy mỏng manh vừa nãy nữa. Trong chuyện đánh giá con người, Liên cũng tự cho mình có chút kinh nghiệm. Chẳng gì cũng 15 năm làm nghề sale, gặp gỡ không biết bao nhiêu khách hàng trong cuộc đời mình rôi. Liên biết, cậu Hoàng nhìn phong độ chuẩn con ông cháu cha kia, trong bộ đồ vest lịch sự kia không thể nói hết lên tính cách cậu ta. Cậu ta có thể giấu mọi thứ, nhưng anh mắt thì rất khó giấu, và nó không qua nổi mắt Liên. Liên biết, trong ánh mắt đó có ham muốn tình dục đối với Liên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuộc sống mà. Nếu ta nhìn theo một khía cạnh khác thì hãy coi như đó là bình thường đi. Bao nhiêu năm trải nghiệm, Liên tự rút ra cách ứng xử cho mình. Đó là một chữ KỆ.
Người ta nghĩ gì mặc người ta. Người ta là đàn ông, thấy gái đẹp nảy sinh ham muốn cũng là bình thường. Chưa có luật pháp nào bảo suy nghĩ là có tội cả. Người ta chưa làm gì mình, chưa có hành động nào xúc phạm đến mình thì cho qua đi. Quan trọng nhất vẫn là tự bản thân mình phải phải giữ gìn. Biết người ta như vậy, tránh xa một chút là được. Chuyện này Liên gặp cũng nhiều rồi, đâm thành quen.
Hoàng đứng dậy khi Liên xuống đến tầng 1. Liên cảm ơn:
– Cảm ơn cậu đã đưa anh Trường về giúp chị nhé.
Nói xong Liên ngó lên cái đồng hồ treo tường nhà mình, nếu Hoàng tinh tế thì sẽ biết được ý định tiễn khách của Liên. Nếu cậu ta không hiểu mà có ý định ở lại dăm ba câu chuyện thì Liên cũng đã có phương án dự phòng, đó là lên gọi Nhóc Con xuống cùng. Nhưng rất may, cậu ta hiểu:
– Không phiền đâu chị. Thôi cũng muộn rồi, em xin phép. Lái xe đang chờ ngoài đầu ngõ. À, xe của anh Trường vẫn để ở quán, sáng mai em cho lái xe đến lái về cho anh ấy.
– Vậy thì tốt quá. Thế cậu về cẩn thận. Chị cũng phải lên xem anh Trường thế nào. Say không biết gì.
Khi tiễn cậu Hoàng này ra cửa. Liên có linh cảm không tốt, rất không tốt về vị chủ tịch mới này. Linh cảm đàn bà thường nhạy cảm hơn so với đàn ông.
Lắc đầu cho qua mọi chuyện, Liên khóa cửa, tắt điện tầng 1, đi lên tầng 2, vừa đi Liên vừa lẩm bẩm rất đàn bà:
– Chồng mới chả con, uống say bí tỉ thế này thì trả bài thế nào đây? Hôm nay rụng trứng nứng kinh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện của Liên |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật |
Ngày cập nhật | 08/04/2022 05:39 (GMT+7) |