Các mối quan hệ mà Liên có, tất cả đã đều được Liên nghĩ tới rồi, nhưng không ai có thể giúp được. Bố chiều nay cũng tự mình đến bệnh viện để gặp người nhà Tùng nhưng người ta còn không thèm tiếp chứ nói gì đến tha thứ mà rút đơn.
Chẳng lẽ Liên phải cầu cạnh đến Hoàng sao? Nước cuối cùng của Liên chỉ còn cách nhờ Hoàng sao. Cậu ta nói là có cách giúp được Liên, chỉ cần Liên liên lạc với cậu ta. Chắc chắn là đi kèm với đó là điều kiện. Mà điều kiện gì thì Liên gần như là đã biết trước. Cái ánh mắt cậu ta nhìn Liên lần đầu tiên khi đưa anh Trường say rượu về, lần thứ 2 lúc Liên gặp trên hồ Tây, lần 3, lần 4 trong bệnh viện, tất cả những ánh mắt đó đều chỉ muốn lột trần truồng Liên ra trước mặt cậu ta. Còn điều kiện gì khác ngoại việc bắt Liên phải làm tình với cậu ta đây?
Liên có nên không? Có chấp nhận hy sinh để cứu anh Trường không? Chưa bao giờ Liên rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan như thế này. Được mất Liên tính cả rồi. Cứu được anh Trường thì đời Liên coi như xong. Ước mơ về một gia đình vẹn toàn, Liên được sống cùng anh Trường, cùng Tuấn, được chăm sóc cho bố chồng lúc tuổi về già sẽ hoàn toàn tan biến. Liên sẽ không còn cơ hội được nữa.
Nhưng Liên đành lòng làm sao được khi mình có thể cứu anh Trường thoát án 10 năm tù mà không làm. Bỏ mặc anh bơ vơ trong tù, rồi không biết anh có sống sót nổi mà ra nữa hay không? Trong tù thấy bảo đánh nhau nhiều lắm, bạn tù đánh bạn tù. Anh Trường dân trí thức, sao anh chịu nổi cuộc sống trong tù cơ chứ. Mười năm thụ án cũng coi như đời anh hết. Anh mãn hạn cũng là lúc già rồi.
Nỗi đau giằng xé tâm can, Liên thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối. Đứng giữa ngã ba đường, Liên không biết phải rẽ về bên nào. Lựa chọn thật khó khăn khi cả hai lối đều dẫn đến vực thẳm không đáy.
Chữ “Vợ” sao lại nặng đến thế. Làm “Vợ” sao mà khó đến thế.
…
“- Anh Trường! Anh Trường ơi!!! Đừng đánh chồng tôi nữa. Tôi xin các anh. Đừng đánh chồng tôi nữa mà. Hu hu hu hu!!! Anh Trường ơi anh có làm sao không? Sao người anh lại đầy máu thế này. Có ai không? Cứu chồng em với…”
Liên choàng tỉnh dậy. Ngó nhìn xung quanh, thì ra chỉ là một cơn ác mộng. Trong mơ, Liên nhìn thấy anh Trường trong bộ quần áo sọc của phạm nhân. Anh bị một đám người cũng mặc quần áo giống anh đấm, đá túi bụi. Anh co quắp dưới sàn nhà mặc cho người ta đánh, mặt anh đầy máu, thân thể gầy guộc. Liên nhìn thấy anh bị đánh, muốn chạy đến để can hoặc che chở cho anh nhưng không thể nhấc nổi bước chân. Chỉ đành bất lực ở đó nhìn và gào thét mà thôi.
Mồ hôi Liên đầm đìa, đèn ngủ ở tap – luy vẫn sáng, đêm qua Liên nghĩ ngợi rồi ngủ quên lúc nào không hay nên không tắt đèn. Nhìn lên đồng hồ treo tường, hơn 6h sáng một chút. Hôm nay là thứ 3, là ngày cuối cùng trong 2 ngày thời hạn. Chỉ ngày mai thôi là sẽ không cứu được anh Trường nữa. Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi. Liên rùng mình, như có gì đó mách bảo, thôi thúc Liên phải quyết tâm, phải mạnh mẽ, phải đối mặt và chấp nhận số phận của mình:
Liên nhìn vào tấm ảnh hai vợ chồng đã không còn kính vì bị anh Trường đập vỡ hôm đuổi Liên ra khỏi nhà. Anh không vứt tấm ảnh đi mà úp nó ở trên tủ tap – luy, Liên về mới lật nó nên. Lẩm bẩm cho mình nghe thấy:
– Anh Trường ơi, em xin lỗi, em không còn cách nào nữa. Em bắt buộc phải cứu anh. Em không có đủ can đảm để nhìn anh vào tù. Em chấp nhận hy sinh tất cả vì anh, vì con. Tuấn ơi, mẹ xin lỗi.
Lẩm bẩm xong, Liên hít một hơi rồi lấy điện thoại trả lời tin nhắn của Hoàng: “Tôi muốn gặp cậu”.
Hoàng như thức trắng đêm để đợi tin nhắn của Liên vì vừa mới nhắn tin thôi mà đã thấy tin nhắn trả lời mặc dù lúc này mới hơn 6 giờ sáng: “5 Giờ chiều nay chị đợi em ở ngã tư Lý Thường Kiệt – Bà Triệu, gửi xe ở chỗ nào đấy, em sẽ đón chị”.
Liên nhắn lại: “Được”.
Nhắn xong Liên mới nghĩ, tại sao lại là tận 5 giờ chiều nay, cả ngày nay sao cậu ta không gặp mình. Thời gian thì gấp rút từng giây từng từng phút. Nhưng cũng không biết làm thế nào cả, không thể nói là chị muốn gặp em sớm hơn được. Rất có thể cậu ta hẹn 5 giờ rồi dẫn mình đi đâu đó luôn với cậu ta. Rồi mình sẽ phải làm điều cậu ta muốn. Đã quyết tâm sau bao đắn đo, Liên cũng không thay đổi nữa.
Thời gian nặng nề trôi qua, cả ngày hôm đó, Liên chỉ ở lì trên phòng, nghĩ đủ mọi thứ, mọi phương án để làm thế nào khi gặp cậu Hoàng mình có thể giữ được thân mình. Liên biết là sẽ rất khó nhưng sẽ phải thử. Liên nhất định sẽ làm mọi cách để có thể làm cho cậu Hoàng thay đổi, để Liên không phải trao thân cho cậu ta. Tùy cơ ứng biến. Đến cuối cùng mà không được nữa thì Liên cũng đành phải chấp nhận số phận. Đó là nước cuối cùng rồi, Liên sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy tự do cho anh Trường.
Liên để lại một bức thư viết tay trên mặt bàn tap – luy cho anh Trường và Tuấn. Rời khỏi nhà lúc 4 giờ chiều, khi đi bố có hỏi là đi đâu, Liên không dám nói thật. Chỉ nói là con đi gặp một người đồng nghiệp ở Chi nhánh để hỏi xem có cách nào cứu anh Trường hay không mà thôi. Bố hỏi có ăn cơm ở nhà không, Liên nói là con mời người ta ăn cơm để dễ nói chuyện, bố và Tuấn cứ ăn cơm trước.
Ra khỏi nhà một đoạn, Liên ghé vào một tiệm thuốc tây, mua 5 vỉ thuốc ngủ loại nặng nhất, người bán hàng có hỏi tại sao mua nhiều thế, Liên phải cố tỏ ra mình đang vui vẻ, nói là chị mua cho người già ở nhà dùng hàng ngày theo đơn của bác sĩ.
Ra khỏi tiệm thuốc, Liên đỗ xe lại, bóc hết thuốc ngủ ra cho vào một cái lọ nhựa mà Liên đã chuẩn bị sẵn ở nhà. Cất vào trong túi xách rồi đi đến Chi nhánh gửi xe máy, gửi luôn chìa khóa xe cho anh bảo vệ quen. Nói là có chồng hoặc con em lấy xe thì anh đưa chìa khóa cho họ. Liên cũng chẳng đi lên Chi nhánh làm gì mà đi thẳng ra ngoài, gọi taxi đi đến điểm hẹn với Hoàng.
…
Gần 5 giờ thì Liên có mặt ở ngã tư Lý Thường Kiệt – Bà Triệu, Liên đứng ở góc đường, dưới chân cột đèn tín hiệu giao thông. Run cầm cập nhìn người qua đường tấp nập, hít thật sâu không khí bụi mù này. Liên muốn vậy, tự nhiên muốn vậy. Chẳng biết là tại sao nữa.
Rồi đúng 5 giờ, chiếc Porsche sang trọng đỗ cạnh Liên, Hoàng kéo cửa kính phụ xuống rồi gọi:
– Chị lên xe đi.
Liên lên xe, Hoàng ngay lập tức phóng qua ngã tư rồi tạt vào lề đường bên phải vì Liên nói:
– Cậu Hoàng, cậu đỗ xe lại đã, chị có chuyện muốn hỏi.
Sau khi đã đỗ xe, Hoàng quay sang phía lên, vẫn ánh mắt đó, nhìn chằm chằm vào bộ ngực Liên:
– Chị hỏi đi.
Liên cố gắng nhịn nhục, rặn từng chữ một:
– Em nói với chị là có cách cứu anh Trường. Cách đó là gì?
Hoàng nhìn thẳng vào ra phía trước, không nhìn Liên nữa. Liên cũng không nhìn vào cậu ta, nhìn ra phía ngoài qua ô cửa kính.
Liên chỉ nghe tiếng Hoàng nói:
– 1 Đêm. Đúng 1 đêm. Sáng mai nhà Tùng sẽ rút đơn kiện, chiều mai anh Trường sẽ được thả. Không phải đền bù bất cứ khoản tiền nào. Em cam đoan.
Không ngoài dự đoán của Liên, cậu Hoàng muốn Liên là của cậu ta, chỉ có điều khác với Tùng là 3 ngày thì Hoàng là 1 đêm. Chó má.
Liên giọng lạnh tanh. Đã đến nước này, Liên cũng xác định rồi:
– 1 Đêm tôi phải làm gì?
– Tất cả những gì em muốn.
– Ở đâu?
– Ở chỗ của em, không phải khách sạn.
Liên cố vớt vát xem có được gì không:
– Hoàng này, em có thể suy nghĩ lại không? Anh Trường nhà chị dù sao cũng gắn bó với nhà em mười mấy năm, cũng gọi là có tình có nghĩa. Chị là gái đã có chồng rồi. Người như em kiếm đâu chả được người phụ nữ trẻ đẹp bằng tuổi em. Em có thể nói cho chị biết ngoài cách này còn cách nào khác nữa không? Cách gì cũng được, chỉ miễn là không phải cách này.
Liên nói tràng giang đại hải như vậy, nhưng Hoàng chỉ nhún vai:
– Bây giờ chị xuống xe vẫn còn kịp. Em không ép buộc chị.
Nói như thế là xong rồi, không thể đem lý luận bình thường được nữa. Liên cũng đã chuẩn bị cho tình huống này, cả ngày hôm nay Liên đã suy nghĩ mọi phương án mà:
– Được rồi, thế này đi. Chị sẽ làm mọi điều em muốn, chỉ cần không… quan hệ là được. Em có đồng ý không?
Hoàng lắc đầu:
– Tất cả những gì em muốn.
Đã hết cách, bó tay, đành đi đến đâu hay đến đó vậy, tùy cơ ứng biến. Liên thở dài một cái thật to để lấy dũng khí:
– Thôi được rồi, đi đi. Cậu phải nhớ là nếu chiều mai mà anh Trường không được thả thì tôi có làm ma cũng không tha cho cậu.
– Nhất trí, chỉ cần chị làm đúng những gì em bảo.
Xe lăn bánh qua cầu Chương Dương, rẽ phải men theo bờ đê sông Hồng đi về phía sông Đuống. Liên nhìn thấy trên biển quảng cáo ven đường ghi là đường Ngọc Thụy, quận Long Biên. Rồi rất nhanh chiếc xe đỗ ở cổng một ngôi biệt thự nằm ở mặt phố này luôn.
Hoàng đỗ xe trước cổng rồi xuống xe mở cổng, sau đó lại quay lên xe. Khi lên xe, Liên hỏi:
– Đây là nhà của ai?
Hoàng vừa đánh xe vào trong sân vừa nói:
– Đây là nhà cũ của nhà em. Là ngôi nhà tuổi thơ của em đấy. Chị xuống xe đi.
Liên bẽn lẽn đứng ở giữa sân. Ngôi biệt thự này rất rộng, phải đến cả nghìn mét chứ không ít. Ngoài ngôi biệt thự 3 tầng kiểu cổ nằm ở chính giữa ra còn có bể bơi, vườn tược, cây cảnh. Nói chung rất là đẹp và sạch sẽ mặc dù không có người ở. Nhưng Liên không có tâm trạng nào mà ngắm cảnh cả. Mình vào đây xác định là vào hang hổ, vào chỗ chết rồi.
Cửa biệt thự đóng kín. Hoàng sau khi khóa cổng sắt lại cẩn thận thì mở cốp sau xe, cầm theo một cái túi gì đó rồi mở cửa gỗ, vươn tay mời Liên.
– Chị vào đi. Cả đêm nay, căn biệt thự này chỉ có chị em mình.
Nghe mà tởm lợm. Liên không nói gì, đi theo Hoàng vào bên trong. Rộng lớn và có đầy đủ đồ đạc, bàn ghế, tivi. Hoàng đóng cầu dao điện, cả ngôi nhà sáng trưng.
– Chị cứ tự nhiên như ở nhà. À mà chị có đói không, em gọi đồ ăn mang đến.
Nào có tâm trạng để ăn đâu, giờ có đút vào miệng tôm hùm Liên cũng coi như là cao su:
– Không.
– Vậy thì vào việc luôn thôi. Bây giờ, chị thay bộ quần áo này đi. Từ giờ, bộ quần áo này sẽ là của chị.
Hoàng đưa cho Liên cái túi giấy sang trọng mà Hoàng vừa lấy nó ở trong cốp xe. Liên đón lấy túi đó, không biết cậu ta định giở trò gì.
Hoàng chỉ vào phía trong nhà:
– Nhà vệ sinh ở đằng kia, hoặc chị muốn thay luôn ở đây trước mặt em thì tùy.
Liên không nói không rằng, có điên à mà thay quần áo trước mặt cậu ta. Liên đi về phía nhà vệ sinh theo hướng chỉ tay của Hoàng.
Phòng vệ sinh rất rộng, điện sáng choang, có gương lớn, bồn tắm rất sạch sẽ, không một vết bụi. Liên khóa trái cửa, rồi lấy bộ quần áo trong túi mà Hoàng đưa cho, giơ lên cao. Liên nhìn thấy một bộ vest nữ màu đen, một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, ở dưới cùng túi xách là một bộ đồ lót màu đen mỏng dính.
Sao bộ quần áo này Liên nhìn thấy quen quen, hình như mình nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Thôi đúng rồi, sáng hôm qua, người mặc bộ vest đen, áo sơ mi xanh ngọc này chính là chị Dung, mẹ của Hoàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện của Liên |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật |
Ngày cập nhật | 08/04/2022 05:39 (GMT+7) |