…
Tao vẫn onl yahoo đều đặn và vẫn luôn mong một lần được thấy nick nàng sáng đèn để tao nói chuyện với nàng. Vậy mà tuyệt nhiên không thấy. Nhiều đêm buồn quá tao leo sang trần nhà nàng và đứng một mình đến quá nửa đêm. Tao nhớ về nàng. Nhớ lại những ngày hạnh phúc bên nhau. Tao nhìn lên trời rồi nhìn ra xa xung quanh thành phố, nỗi buồn len lỏi rồi thấm đẫm vào sâu tận ngóc ngách suy nghĩ của tao. Lẻ loi và hiu quạnh, nhớ nàng lắm, nhưng giờ, làm sao để tao vào được bên trong như những ngày xưa. Nơi có gối chăn, mùi hương của nàng. Những đêm ấy tao như một thằng ngẩn ngơ và nhớ nàng đến dại người. Giờ này nàng đang làm gì? Liệu có bao giờ, trong một giây phút thoảng qua nào đó nàng nhớ tới tao và sẽ quay về??? Tao tự hỏi rồi lại hy vọng.
Nhưng càng hy vọng thì tao lại càng thất vọng hụt hẫng nhiều hơn, khi 1 – 2 rồi 3 tháng trôi qua mà tin tức nàng vẫn cứ biệt tăm. “Tan lễ chiều rồi, thôi đừng vọng tiếng chuông ngân…”, tao dặn lòng.
…
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. “Big Project” bắt đầu đi vào giai đoạn cam go. Theo chỉ đạo của PTT, do đây là dự án lớn nên việc tuyển chọn nhà thầu sẽ “không hoàn toàn” giao cho Tập đoàn quyết định. Cộng thêm với sự xuất hiện của những nhà thầu nước ngoài khiến cho cơ hội trúng thầu của phía chị đẹp gặp nhiều khó khăn. Vì thế song song cùng các cuộc họp, tiếp xúc với các đối tác nước ngoài dưới sự giám sát của “cấp cao hơn”, là những cuộc thảo luận kín giữa bên chị đẹp và phía tập đoàn. Do đó thời gian để tao giành cho công việc trong giai đoạn này cũng ngốn khá nhiều. Nàng đã không còn chiếm trọn suy nghĩ của tao suốt 24 giờ. Chỉ những khi nào tao ở một mình, thảnh thơi, hoặc là những khi đêm xuống, tao nằm một mình, hoặc leo lên trần nhà nàng thì tao mới lại nhớ về “những tháng ngày vui”…
…
5 tháng trôi qua nàng vẫn chưa có một lần liên lạc với tao. Long ca cũng vậy mà tao không hiểu tại sao. Nhiều hôm lên đến tập đoàn tao dành cả buổi ngồi tra google để nghiên cứu về nước Úc nhưng rồi rút cục cũng chả giải quyết được vấn đề gì, tìm nàng thế này đâu có khác gì mò kim đáy bể. Tao đành bất lực trong việc tìm cách để liên lạc được với nàng.
Tao không trách nàng. Bởi sự việc ngày hôm nay cũng chỉ bởi tại biến cố cuộc đời đã đưa đẩy nàng phiêu bạt sang tận bên đó. Có chăng chỉ là trong một phút giây chạnh lòng ngắn ngủi nào đó tao thấy tủi thân nên giận dỗi nàng. Còn lại phần lớn trong tao vẫn canh cánh một nỗi lo ở nơi xa đó nàng sẽ cô đơn sầu tủi một mình và tao càng thấy thương nàng nhiều hơn. Tao chưa nghĩ đến việc là sẽ yêu ai. Nhưng chờ nàng, không biết là sẽ có ngày nàng về nữa không. Sáng ra đi làm, thỉnh thoảng buồn quá tao lại lái xe quá lên một tí, để qua cửa bank cũ của nàng ngồi uống nước chè, đốt thuốc, ngẫm nghĩ, nhìn ngắm xung quanh xong rồi mới quay về lại tập đoàn làm việc. Những lúc như thế tao lại nhớ nàng khủng khiếp.
…
Hà Nội vào đông. Vậy là đã 8 tháng kể từ cái ngày mà nàng ra đi. Tao đã cân bằng và quen dần với cuộc sống không nàng. “Big Project”, vụ này trưởng bản và phó tổng X cố gắng hết sức, vận hết nội công, phù phép các kiểu mới kéo được về cho XYZ một hạng mục nhỏ. Gọi là nhỏ thôi, nhỏ so với tổng dự án. Chứ giá trị gói cũng dư để cho chị đẹp sống khỏe vài năm. Trong lúc ở trên thắt chặt thế này thì vậy cũng đã là thành công rất quá lắm rồi. Nên nay chị đẹp lại mời ban tao ăn tối Hồ Tây, chắc để “cảm ơn”. Thời gian này tao thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Công việc cuối năm vơi dần. Nàng thì, tao cũng qua rồi những ngày nhớ nàng quay quắt như những ngày đầu nàng mới ra đi, thế nên thi thoảng tao hay lang thang phố xá để cho lòng mình được nhẹ nhàng hơn.
Nhận được lời mời từ phía chị đẹp, tao xuống lấy xe rời tập đoàn sớm, tính về nhà trước tắm rửa rồi đến điểm hẹn cho nó thong thả. Nhưng chợt nhớ ra nay đúng là ngày mà tao và nàng yêu nhau. Lưỡng lự một lúc, tao vòng xe lại đi ngược lên bank của nàng. Tao biết, để quên đi hẳn hình bóng của nàng là điều rất khó. Nhưng cứ thế này chắc rồi mọi thứ dần sẽ mờ phai. Chỉ có hôm nay Hà Nội trở lạnh tao lại nhớ đến ngày này cách đây một năm. Ngày tao hạnh phúc vô cùng.
Đang ngồi suy nghĩ bâng quơ thì anh trưởng bản gọi tao:
– Ông tướng đi về rồi đấy hả ông tướng ơi?
– Em chưa.
– Thế đang chui góc cùng với em nào mà anh tìm chú khắp cả tập đoàn không thấy?
– Em trên OPQ Bank.
– Lại lên để ngồi thương nhớ người xưa đấy à?
– Ờ… vâng. Có chuyện gì anh?
– Tối nay đi sớm tí nhé. Vòng qua đón anh.
– Oki.
Tắt mắt, tao uống hết cốc nước chè rồi lên xe về. Vừa đi dọc đường tao vừa lẩm nhẩm bài hát ngày xưa nàng hay ngồi hát trên xe. Không biết hôm nay bên đó nàng có nhớ đến kỷ niệm này không. Một năm rồi. Nhanh quá.
…
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng…
Tao và trưởng bản tới nơi khi mọi người vẫn còn chưa tới. Hai anh em vừa châm thuốc hút vừa đứng nhìn ngắm Hồ Tây. Chờ khoảng 10 phút thì thấy chị đẹp cùng với bé mèo đi vào trong sảnh. Gặp lại bé mèo sau gần một năm, giờ Mèo thay đổi nhiều quá. Mèo đã ra trường và làm chính thức cho một công ty LD nước ngoài. Từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện Mèo giờ đều đã không còn “nhút nhát” như xưa.
Gần một năm qua, thông qua trưởng bản nên Mèo cùng với chị đẹp dường như cũng đã nắm được phần nào biến cố của tao. Và tao, sau cả một năm sóng gió thì giờ cái độ phong trần của tao càng ngày nó càng trổ ra mạnh mẽ. Vừa nhìn thấy tao bé Mèo la lên:
– Chào anh phó bản đẹp trai. Hihi.
Tao trêu lại:
– Tưởng là ghét anh không thèm gặp lại cơ mà.
Tao nhớ, có lần trưởng bản tâm sự với tao “Chú làm cái gì để cho bé mèo nó nói với cả chị đẹp từ giờ không thèm gặp mặt anh Chou”. Bé mèo cười đẹp.
– Em cũng tính thế, mà nghe chị gái em nói giờ anh “khộ” lắm nên em lại thương.
– Nhìn anh khổ lắm thật à.
– Vầng. Nhìn già và xấu.
– Thế có cách nào làm anh hết khổ được không? Ha ha.
Bé mèo đỏ mặt. Trưởng bản xen vào:
– Mèo.
– Dạ.
– Hoa chưa có chủ. Vặt luôn.
Bị trưởng bản trêu bé mèo tủm tỉm quay sang hỏi tao:
– Anh.
– Ơi.
– Thế giờ anh “thích” hay là anh vẫn “cực thích” em như ngày xưa???
Bé mèo gợi chuyện làm tao cảm thấy bồi hồi, nhưng rồi cái cảm giác ấy nhanh chóng qua đi khi tao chợt nghĩ tới nàng. Bởi câu nói “thích hay cực thích” tao đã nói hồi đầu năm gắn liền với khoảng thời gian mà tâm trạng của tao nó đang rối như lông lồn chị Dậu sau những tai ương ập xuống chuyện tình của tao với nàng. Và thật sự là, lúc tao buông cái câu nói đó ra, tao chẳng nghĩ được cái mẹ gì hết khi mà tất cả suy nghĩ của tao hôm đó đang bị quây kín vì chuyện của nàng. Nên tao chỉ nói vu vơ, nói ra cốt để làm sao cho Mèo hết buồn. Chứ thật, từ trước tới giờ tao có bao giờ “cực thích” cái cặc gì đâu… ngoài nàng.
Từ trước tới giờ bé Mèo thích tao, tao biết. Và cho đến giờ phút này Mèo vẫn rất thích, tao vẫn biết. Bởi bất kỳ ai, dù có thay đổi cỡ mấy nhưng có một thứ mà không bao giờ người ta có thể đánh lừa được người đối diện, đó là ánh mắt. Mèo với tao cũng thế, dù nay gặp lại, Mèo đã thay đổi rất nhiều, từ cách ăn mặc (sexy), cho tới cái cách phản ứng câu chuyện (không còn bị động). Nhưng mà ánh mắt của Mèo nhìn tao thì vẫn “cũ rích” như xưa, nó quá ấm áp và còn cực lắm chân tình. Thế nên giờ đây, sau gần một năm thăng trầm trong chuyện tình cảm, tao nghĩ rằng: Đùa ai thì đùa, nhưng với Mèo có lẽ là tao không nên đùa giỡn hay là “ỡm ờ”, dù cho sắp tới nàng về hay không.
Tao nhìn bé Mèo rồi lại nhìn xuống mặt hồ và tự hỏi lòng: “Nếu những đắm say tìm đến khi thời gian chưa xóa mờ vết thương…”. Giờ nên lãng quên hay là tiếp tục “mãi mãi” đợi nàng??? Ngần ngừ một lúc tao tính quay sang nói chuyện nghiêm túc với Mèo, nhưng chưa kịp nói thì anh trưởng bản đã lại đá ngang:
– Phong trần, lãng tử, tự tin. Hôm nay chấp nhận đứng im thật rồi. Ngạc nhiên và sung sướng quá Mèo ơi, ha ha ha!!!
– Không hề. Không hề nhé anh. Nãy giờ chân em vẫn rung cầm cập và đập rất mạnh vào nhau. Chứ không có chuyện đứng im như anh tưởng, nhá. He he…
Trưởng bản đá xoáy nên tao lại phải đổi tone, gác lại câu chuyện nghiêm túc với Mèo. Nghe tao nói xong, bé Mèo nhìn tao tủm tỉm cười duyên. Nụ cười của Mèo tuy không nét hẳn như nàng nhưng độ sạch sẽ chắc nàng 10 phần thì Mèo cũng phải 9 phần có dư (Cái gu của tao nó là như thế). Mèo cười làm tao lại nghĩ trong đầu, nếu như không phải tao đã yêu nàng và đang chờ đợi ngày nàng quay về, thì giờ chắc chắn tao sẽ yêu Mèo và rồi một ngày nào đó Mèo sẽ theo về làm vợ của tao. Chỉ tiếc rằng là tao vẫn chưa quên được nàng. Bao lâu nữa đây để nàng quay về hoặc là để tao sẽ quên được nàng, “ai đã hẹn với thề…”, tao thở dài mà lòng buồn bã. Haizzzz…
Thấy tao nhìn Mèo lưỡng lự, trưởng bản vỗ vào vai tao rồi nói:
– Thôi chú cứ đứng ở đây mà rung chân cùng với bé Mèo. Anh vào cho chú tự nhiên.
– Gì nữa không anh? Nhìn anh chắc là đang nghĩ cái gì đểu lắm. He he.
– À thì, Hà Nội hôm nay đẹp lắm, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi. Nhưng mà cẩn thận không có vỗ cánh mặt hồ em nhá. Khà khà.
Văn vở, xoáy xở vl. Nói xong trưởng bản nháy quả mắt hip cùng với bé Mèo rồi quay sang tao thả thêm nụ cười nham hiểm. Lão cười kiểu ấy chắc chỉ có tao mới hiểu lão đang nghĩ gì. Tao biết, lão nghĩ hôm nay tao sẽ gục ngã trên bụng bé Mèo bằng thế truyền thống hoặc là kiệt sức sau mông theo kiểu doggy bé mèo, chắc chắn trong đầu trưởng bản đang là như thế. Nụ cười của người nông dân kiệt xuất số 1 tập đoàn chỉ tao mới hiểu lúc nào cười thiện lúc nào cười tà. Tiếc rằng tao không giống lão, còn Mèo lại càng khác biệt so với cái lồng bẫy chim => chị đẹp của Mèo.
– Ôi dồi. Anh có đứng đây thì em cũng vẫn sẽ rất tự nhiên anh nhé. Quay lại nhìn em đây này.
Tao nắm lấy tay béo Mèo rồi giơ ngang bụng cho trưởng bản xem. Bé Mèo đỏ mặt nhìn tao ngỡ ngàng, ý như muốn hỏi “Ơ Chou, sao anh lại nắm tay em” nhưng không nói ra và cũng không giật tay về. Trưởng bản nhìn tao gật đầu cỡ phải 4 – 5 phát liền, xong rồi vừa cười vừa đưa tay lên và nói:
– Chú được. Không hổ danh hot boy tập đoàn và là đệ ruột của anh. MÈO… em phá giá nó cho anh.
Nói xong trưởng bản nháy mắt rồi đi vào trong, để tao cùng với bé Mèo đứng nắm tay nhau ở bên cạnh hồ.
– Anh trêu trưởng bản chút thôi. Sorry em nhé.
Mèo rụt tay về rồi cười “hihi”. Mèo nói tiếp:
– Em cũng biết vậy, nên em chỉ đùa anh thôi. Gần một năm qua em cũng biết chuyện của anh. Em hiểu, và giờ em cũng có bạn trai rồi.
– Uhm. Chúc mừng em.
– Em cảm ơn anh. Chuyện của anh và chị Lin giờ thế nào rồi.
– Gần một năm rồi anh chưa liên lạc được với chị Lin. Chẳng biết là thế nào nữa. Oai… h… phù (Tao thở dài).
– Kể cũng buồn thật. Nếu chị ấy không về…
– Anh cũng chưa biết thế nào. Bạn trai em làm gì?
– Anh ấy là người nước ngoài. Làm cùng công ty với em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện của tao với vợ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với hàng xóm, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật |
Ngày cập nhật | 27/07/2020 03:38 (GMT+7) |