Nhưng rồi như một định mệnh an bài, trong tâm trí tôi không hề nghĩ đến điều gì khác. Chỉ là tôi muốn nói với em điều đó, thật tự đáy trái tim mình, để rồi trái tim ấy lại nhói lên từng đợt, đau đớn, tức tận từ sâu trong tôi, hình như nó đang rỉ máu..
“Nhưng anh ước gì
Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc
Và em chưa thuộc về ai
Em sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên anh tình mình đến rất nhanh”
Chút muộn phiền của Khả Vân hiện rõ trên khuôn mặt, dường như sự thật của chính chúng tôi được phơi bày trong lời bài hát. Mắt em ngân ngấn nước chỉ chậc tuôn ra theo từng lời hát của tôi..
“Em sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào
Anh đến với em với tất cả tâm hồn
Em đến với anh với tất cả trái tim
Ta đến với nhau muộn màng trong đớn đau
Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu”
Chúng tôi đang không hát, chúng tôi đang nói với nhau. Từng lời từng lời một. Em đau tôi đau, em vui tôi vui. Chúng tôi không cần quan tâm đến tương lai nữa, chúng tôi chỉ biết rằng giây phút này chúng tôi có nhau là đủ rồi, hãy cứ tận hưởng nó như những gì mình cảm thấy. Tôi nói với em như vậy, bằng ánh mắt của tôi, mặc kệ lời hát, mặc kệ mọi người đang nhìn chúng tôi chăm chú, mặc kệ tất cả. Tôi chỉ cần em.
Khả Vân dựa vào vai tôi, tôi khẽ ôm lấy Khả Vân. Khẽ cất câu cuối cùng cùng của bài hát, Khả Vân quay sang ôm tôi thật chặt, cơ thể em dán sát vào người tôi không muốn rời. Giọt nước mắt của em hình như lại rơi sau lưng tôi, tôi cảm thấy thế và vòng tay ôm em cúng chẳng muốn rời. Chúng tôi kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, có người còn đứng cả dậy nữa.. thật hạnh phúc..
Tôi quay về phía Quỳnh Thy, nhường lại sân khấu cho Khả Vân và cậu MC vô duyên kia. Tôi thấy Quỳnh Thy đang len lén lau nước mắt. Tâm trạng vẫn còn bần thần nhưng khi thấy bé con này xúc cảm như vậy thì tôi cũng chẳng buồn trêu, chỉ biết thở dài…
– Em làm sao thế? – Tôi nhẹ nhàng
– Không.. sao.. Hức – Quỳnh Thy không nén nổi lại buồn mất rồi.
Tôi lặng đưa cho Quỳnh Thy chiếc khăn giấy, phía trên kia Khả Vân cũng đã kịp che đi xúc cảm của mình, lại trở lại tự tin và mạnh mẽ như lúc đầu. Tôi thở dài nhìn em, chẳng muốn nghĩ gì đến tương lai nữa.
– Vừa rồi anh chị rất tình cảm, phải chăng anh chị đã có một mối tình rất sâu đậm đúng không? Cho tôi mạn phép hỏi Khả Vân và anh ấy đã yêu nhau được bao lâu rồi? – Cậu MC này tôi không muốn dùng từ gì để nói nữa.
– Chưa được hai tuần – Khả Vân mỉm cười, đôi mắt long lanh
– Ồ! Vậy là mới chưa được hai tuần? – Cậu MC thốt lên ngạc nhiên.
Ở dưới khán phòng có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Nhưng chúng tôi hầu như chẳng quan tâm gì cả. Quỳnh Thy lúc này cũng đã khá hơn một chút.
– Hóa ra hai người… gần hai tuần thật à? – Nó hỏi nhỏ
– Thì lúc nãy ăn cơm tao đã nói rồi còn gì – Tôi trở lại là người đàn ông bỗ bã, anh trai của nó.
– Hì! Em cứ tưởng đùa – Nó cười
– Sao lúc nãy mày lạ thế? – Tôi hỏi lại
– Thì em thấy hai anh chị…. như thế nên em… – Nó ngập ngừng
– Thấy sao? – Tôi nhăn nhở cố làm vui vẻ hơn
– Thì buồn chứ sao… cả hai người.. thật khổ
Quỳnh Thy thở dài thườn thượt, bình thường nó chả mấy khi thế mà hôm nay xúc cảm và nghiêm túc đến vậy. Nhưng cái dáng vẻ này của nó làm tôi cứ thấy thương thương, thường thì những người luôn tỏ ra vui vẻ hình như lại đang cố giấu nỗi đau vào trong lòng.
Tôi nắm lấy bàn tay nó, đây là lần thứ hai tôi cầm tay nó. Lần đầu tiên là để xem nó có bị thương không? Lần thứ hai, lần này là để trấn an. Bàn tay con gái hình như ai cũng nhỏ thì phải, lọt thỏm trong tay tôi, có cả sự ướt ướt của mồ hôi nữa. Tôi nhìn vào mắt nó cố tỏ ra tin cậy nhất.
– Rồi em sẽ gặp một người yêu em hơn cả chính em nữa. Anh tin là vậy – Tôi nói nhỏ nhưng rõ ràng.
Quỳnh Thy im lặng, khẽ siết chặt lại tay tôi. Cô bé này lúc nào cũng thế, đáng yêu như chú chim chích vậy, nhưng chim chích cũng có nỗi đau của nó, không phải là cứ chạy nhảy véo von là vui tươi đâu. Tôi hiểu Quỳnh Thy, hy vọng rằng bé con của tôi sẽ luôn vững vàng.
– Anh em mình nghe chị Vân hát đi
Quỳnh Thy bỏ tay ra khỏi tay tôi ngước lên sân khấu, lúc nãy cậu MC và Khả Vân có nói gì tôi không rõ, nhưng hình như chẳng có điều gì cả, Khả Vân bằng sự khéo léo của mình đã đưa khán giả và chính bản thân cậu MC vô duyên trở lại nhịp điệu thường ngày mà không sa đà vào những vấn đề riêng tư không quan trọng. Em thật có tố chất của một nghệ sĩ, tố chất của một người biết điều khiển đám đông..
Chợt nhớ ra điều gì đó tôi quay sang hỏi Quỳnh Thy.
– Anh thấy hơi lạ… – Tôi trầm ngâm
– Lạ là sao anh? – Quỳnh Thy ngạc nhiên
– Tại sao Khả Vân lại nói em đi cùng nhỉ
– Ơ… à ừ
Hình như Quỳnh Thy định đánh trống lảng, tôi nhìn vẻ mặt lúng túng của nó cũng hơi đoán ra. Thực ra tôi đã nghĩ tới điều này từ lúc đi. Khi mà Khả Vân đột nhiên nói đưa cả Quỳnh Thy đi nữa, với một người suy nghĩ logic và nhạy cảm như tôi thì không khó đoán ra vấn đề, nhưng mà tôi vẫn muốn biết chắc nên hỏi rõ.
– Sao mà ơ? Nói nhanh đi – Tôi hỏi dồn
– Thì em làm sao mà biết được, tí anh hỏi chị Vân ấy – Nó chống chế
– Hỏi mày cũng được, anh biết thừa. Nói nhanh thì anh xá tội cho – Tôi lại bá đạo với nó.
– Xí! Đừng hòng, em mách chị Vân là anh toi luôn – Nó cười hờ hờ.
Thôi xong, thỏ con đã vào bẫy. Tôi cười hềnh hệch trước sự ngây thơ của Quỳnh Thy. Nó đang cười bống ớ người ra trước vẻ mặt của tôi rồi ngay lập tức nhận thấy mình bị hớ. Quỳnh Thy lúi húi bẽn lẽn nhìn tôi, mắt chớp chớp cầu khẩn ngoan như một chú mèo con.
– Mày với Khả Vân quen nhau đúng không? – Tôi nhăn nhở
– Đâu…
– Đâu cái đầu mày ấy… Mày cho Khả Vân số điện thoại của tao phải không? – Tôi quyết truy nó đến cùng.
– Em…
– Vậy là đúng roài – Tôi chắc nịch
Nó im thin thít ngó lơ, thi thoảng len lén nhìn tôi sợ tôi truy tiếp. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của nó tôi thấy cũng không nỡ nên cười cười rồi nhìn Khả Vân hát trên sân khấu. Em đang hát sang bài thứ 3 sau bài của tôi, một bài hát vui nhộn mà tôi không nhớ tên, có hai cô gái mua phụ họa trông cũng không đến nỗi. Tự dưng thấy tiếc vì không rủ được thằng Bảo và Tuấn đi cùng.
– Chiều rồi em gọi cho Khả Vân
Quỳnh Thy tự dưng thú nhận, nó thở dài nói xong rồi bẽn lẽn nhìn tôi, dò xét thái độ của tôi. Tôi cười cười ngó nó rồi tiện tay cốc cho một phát ở đầu đau điếng.
– Ui da! Anh ác như thú ấy – Nó kêu toáng lên làm Khả Vân đang hát cũng phải liếc xuống cười, mấy người xung quanh thì ngó sang dom dom.
– Im ngay, mày hét lên thế à – Tôi vội bịt miệng nó lại
– Hức! Anh gõ đau thế thì ai mà chịu được – Nó xoa xoa đầu nhăn nhó
– Thì ai bảo mày giấu tao. Thế là còn nhẹ đấy – Tôi giơ tay lên dọa dọa nó
– Anh mà tiếp là em hét lên thật đấy – Nó nhăn nhó
– Thôi tao xin, ở đây bao nhiêu là người. Nói nhanh đi – Tôi rụt tay xuống.
Nó im lặng lúc rồi cũng líu ríu kể..
– Em với Khả Vân quen nhau lâu rồi. Thực ra cũng không thường xuyên gặp nhau nhưng ngày trước em và chị ấy có sinh hoạt chung trong một câu lạc bộ tình nguyện từ thiện, em năm nhất còn chị ấy năm thứ 3, nghĩa là cách đây cũng gần 1 năm rồi. Tuy hai tổ khác nhau nhưng em và chị ấy nói chuyện khá hợp nên cũng thi thoảng liên hệ. – Nói đến đây nó ngừng một chút để uống ngụm nước cam.
– Hôm vừa rồi anh nhớ không? Lúc anh có tin nhắn ở điện thoại ấy. Dù em không đọc nhưng cũng thấy tin nhắn là của Khả Vân nhắn đến..
– Ừ rồi sao? – Tôi hỏi
– Lúc đó em cũng hơi nghi nghi rồi vì chẳng mấy ai có cái tên Khả Vân như chị ấy cả. Nhưng rồi khi biết anh chị yêu nhau và cái hôm gặp Bảo Hân ở hồ Tây ấy..
Nó kể giọng bình thản hơn, lúc nhắc đến Bảo Hân thì giọng nó hơi đanh lại một chút nhưng tôi cũng chẳng để ý cho lắm, vẫn tỏ vẻ muốn nghe tiếp..
– Sau lúc anh về thì em gọi ngay cho chị Khả Vân, nói là anh bị một chị rất xinh đang tán tỉnh, em tiện cũng cho số của anh luôn. – Nó cười khì khì khi nói đến đây.
– Sư mày, ai tán chứ. Giờ mới chịu nói cho tao mà còn giả vờ suốt lúc nãy.
– Úi giời!
Nó bĩu môi kéo dài giọng ra
– Chỉ có đàn ông các anh giả vờ ngây thơ thì có, đúng là sói già đội lốt cừu non. Chẹp chẹp. Rõ ràng thế rồi còn gì.
– Rõ ràng là rõ ràng cái gì – Tôi trợn mắt lên với nó.
– Haizz! Linh cảm chúng em chuẩn lắm. Em nhìn là biết rồi, hơn nữa chị ấy lại tặng anh nước hoa mà chả nhân dịp gì cả. Rõ thế còn gì – Nó ngán ngẩm.
Về khoản này tôi quá ngu. Tôi có thể thông minh với các con số, với sự logic nhưng không thể tài nào nhớ được quá 5 loại hoa nói gì đến việc ý nghĩa của chúng hay các loại quà tặng khác.
– Ý nghĩa sao tao không hiểu – Tôi hỏi nó mà giọng ngu đặc
– Là “em đã bị anh quyến rũ” đó. Đồ ngốc – Nó xỉ vả tôi không thương tiếc.
– Vớ vẩn. Chứ không phải nó chê tao hôi à? – Tôi chống chế
– Hôi gì mà hôi, chán anh, không nói nữa. Nói chung là bả thích anh rồi.
Nó giở giọng gọi Bảo Hân là bả luôn, nghe rất ngán ngẩm. Tôi lăn tăn suy nghĩ chả lẽ thật, nhưng vẫn còn nghi ngờ lắm.
– Mày..
Tôi đang định hỏi nó tiếp thì nó vẫy tay ra phía trên. Khả Vân từ trên bước xuống tiến về phía chúng tôi, vẻ mặt em rạng rỡ với bó hoa tươi không biết của ai tặng. Em đi nhanh về phía chúng tôi dường như vội vã.
– Bị lộ rồi hả? – Khả Vân quay sang cười với Quỳnh Thy
– Ừ
Quỳnh Thy tiu nghỉu với vẻ mặt ỉu xìu thừa nhận làm tôi thấy buồn cười. Khả Vân tươi cười ngồi cạnh tôi. Hơi thở và mùi vị quen thuộc không bị át bởi nước hoa thoang thoảng trong mũi tôi. Một cảm giác bấy lâu lại sống dậy khiến tim tôi lại đập nhanh hơn. Ước gì tôi có thể cùng em phi thẳng về nơi nào đó, nơi chỉ có tôi và em mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến đi phượt đáng nhớ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 10/10/2017 23:59 (GMT+7) |