Chuyến đi phượt đáng nhớ

Phần 52

– Mày kiếm cái này ở đâu ra đấy? – Tôi hỏi thằng Bảo

– Còn kiếm ở đâu ra nữa, hỏi anh gúc gồ thôi

– Mày khá ghê nhỉ, có thế mà cũng tìm ra được.

– Tìm ra cái con khỉ, thà đéo tìm thì hơn. Mày xem em ấy viết cái gì kia kìa – Thằng Bảo ôm đầu đau khổ

– Viết cái gì? – Tôi trợn mắt

– Cứ đọc đi thì biết. Em ấy có người yêu rồi.

– Hừ! Để đấy tí tao đọc, tắm phát cho tỉnh đã.

Tôi chả vội mà cũng chả quan tâm lắm. Đúng là lúc nào mệt mỏi thì nên tắm, làn nước sẽ làm các bạn thanh tỉnh và khỏe hơn rất nhiều. Như thường lệ khi tắm xong ra ngoài thì Quỳnh Thy đã chuẩn bị cho tôi một cốc cafe.

– Chả lẽ tao phải cảm mày hàng ngày – Tôi nhấp cốc cafe cho tỉnh táo đã

– Thôi xin ông anh, ông anh không cốc đầu em là em cảm ơn lắm lắm rồi, xì – Nó bĩu môi

– Ừ! Nếu mỗi ngày mày pha tao một cốc thì tao cũng giảm cho mày một cái cốc – Tôi cười hì hì

– Èo! Người đâu mà khôn thế bao giờ mới chết – Nó ì xèo

– Tao sống lâu hơn mày là chắc, mà thằng Bảo đâu

Tôi ngó quanh không thấy thằng Bảo đâu cả, lúc tắm xong đi ngang qua cửa phòng thì cũng không thấy nó ở trong đó.

– Anh ấy đi mua thuốc lá rồi, hai anh như hai cái bát hương, nhà cứ như là cái lò hun ấy.

– Ừ! Mày mua thịt trâu về treo lên khéo sau bán lại được giá, tiện thế còn gì

– Đúng là lẻo mép như nhau, không cãi nhau với anh nữa – Nó ngúng nguẩy.

– Ờ!

Tôi vào phòng lôi trong túi ra bao thuốc dở, may quá còn 2 điếu, cộng với cốc cafe nóng này nữa là tuyệt. Tôi nhâm nhi châm điếu thuốc và click chuột để xem Bảo Hân viết gì nào.

Blog của Bảo Hân dùng theme khá đẹp với tone màu xám buồn, thường thì những người nội tâm sẽ hay để màu này, như tôi vậy. Dòng mô tả bản thân của em cũng đơn giản, không màu mè, như em đã từng nói với tôi

“To live is to fight, for love and for everthing”

Lướt qua đọc tiếp tôi thấy gần nhất có bài thơ

“Một buổi chiều khi rớt lại sau lưng

Nắng muộn màng phủ những tia chiếu lệ

Anh bên em vô tình như vẫn thế

Thứ tình nào em chẳng thể vơi đi”

Haizz. Tôi thở dài, vẻ ngoài lãnh cảm và khô khốc của em hóa ra em lại thích những thứ thơ thẩn như thế này, lạ thật. Chẳng biết đây là bài thơ em làm hay là em copy ở đâu nữa. Blog của em cũng khá ít người theo dõi, nên tôi cho rằng đó là dòng nhật ký của em thì đúng hơn.

Có vẻ như thằng Bảo buồn cũng đúng, những dòng đó có lẽ em còn một mối tình sâu đậm nào đó nữa chăng? Có thể em nhớ người ta nên viết về những kỷ niệm ngọt ngào chẳng hạn, tôi không quan tâm lắm, chủ yếu chỉ đọc để có thể tư vấn cho thằng bạn si tình của tôi mà thôi.

Lướt những entry tiếp theo thì tôi thấy đa phần giống như câu status, tôi không để ý ngày mà chỉ bấm next để xem những gì ngược dòng thời gian.

“Hôm nay mình đã gặp anh ấy, thật bất ngờ”

“Một anh chàng vô duyên không sợ trời sợ đất mà tại sao tim mình đập mạnh thế nhỉ?”

Cho đến khi tôi bắt gặp một entry dài, tôi thấy tiêu đề chỉ là ghi “một buổi chiều”. Chẳng hiểu tại sao nhưng tôi thấy tò mò, đang đọc những entry ngắn cũn cỡn như dòng tweet mà lại thấy cái entry như thế này kể cũng lạ. Tôi click vào read more để đọc tiếp.

Title: Một buổi chiều.

Vậy là mình đã về Việt Nam được gần 3 tháng rồi, Việt Nam vẫn vậy nhưng sao mình lại cảm thấy cô đơn quá, không nhiều bạn bè, không hay tụ tập.. mình đang sống như một con người vô cảm chăng, hay là tại hòa nhập lại đây quá khó.

Mình nhớ mẹ, nhớ da diết, có lẽ giờ này khi cách xa nửa vòng trái đất thì mẹ cũng đang ngủ và cũng nhớ cô con gái này chăng?! Ngoài mẹ ra mình chẳng có thể nói chuyện với ai được, vào lúc này.

Anh T.A muốn mình đi làm chung với anh ấy, có thể là vị trí thư ký nhưng ngay cả bản thân anh ấy cũng đang chờ để sắp xếp công việc. Họ không thích anh ấy, họ có vẻ như muốn đẩy anh ấy đi vào một chỗ nào đó khó hơn hiện tại, cho khuất mắt. Vậy mà anh ấy vẫn cười, vẫn động viên mình, vẫn lạc quan vào cuộc sống, còn mình ngồi đây ủ rũ và sầu thảm. Thật buồn.

Từ một lúc vô tình mình lại ngồi ở đây, quán cafe này giờ đã thành quán cafe quen của mình mà chẳng hiểu tại sao, chẳng hiểu vì cái gì nhưng hình như mình mong gặp lại anh ấy, không để nói chuyện mà mình chỉ muốn nhìn anh ấy mà thôi, nhìn người con trai ấy với bao nhiêu tâm sự, thấy đấy mà tim đau.

Có lẽ anh ấy không thể biết được mình, người đã liên tục ngắm anh ấy trong mấy ngày qua. Mình đến đây cũng chỉ để ngắm anh ấy, chỉ để được nhìn mà thôi. Đôi khi mình muốn ra nói chuyện, nhưng thấy thế nào đó rồi lại thôi, mình thật kém cỏi.

Chỗ ngồi của anh ấy là chỗ quen, và chỗ ngồi của mình cũng là chỗ quen, hai chỗ chỉ cách nhau một bức tường và thông với nhau bằng một cửa sổ phủ đầy hoa màu tím. Mình có thể thông qua ô cửa đó mà nhìn anh, có thể nhìn nét mặt của anh, rất gần, gần đến nỗi mình như chạm vào được vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh với mái tóc lòa xòa trên khuôn mặt, cái quần bạc màu và chiếc áo phông in hình ban nhạc Bức Tường với lời của bài Ngày Khác mình đã thấy anh phong trần đến lạ. Mình nhìn anh từ khi anh mở cửa bước vào quán, nở một nụ cười với em phục vụ, một nụ cười mà có lẽ mình không thể quên được, một nụ cười có vẻ gượng gạo vào đầy ắp nỗi suy tư.

Thật bất ngờ anh ngồi xuống ngay chiếc bàn ngăn bởi bức tường cạnh mình ấy. Mặt anh co lại, những cái nhíu mày của mắt chắc hẳn làm anh phải suy tư lắm. Mình thấy anh ngồi đờ đẫn như người mất hồn, đến mức em phục vụ đến tận bàn gọi mà anh còn không biết. Một cốc cafe đen đá như là thói quen của anh.

Mình thấy anh suy tư nhiều lắm, đôi mắt vô định nhìn vào khoảng không. Bờ môi anh thi thoảng giật giật như chất chứa nhiều điều. Anh đốt thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác, mình còn thấy có cảm giác mắt anh như nhòe đi, anh đang cố để nó không chảy ra thì phải, thi thoảng anh ngước mắt lên trời, chắc để cho nó chảy ngược vào trong.

Chỉ một lúc sau đó, điện thoại của anh rung và một người đàn bà bước vào, cô ta lãnh đạm ngồi xuống đối diện anh và gọi cho mình một ly nước sấu. Mình thấy ánh mắt anh tỏ vẻ vui mừng nhưng có chút gì đó đang cố gắng, mặt anh nở nụ cười và trông nó thật tuyệt, dù có gì đó hơi gượng.

– Em ăn gì chưa? – Mình thấy anh hỏi cô ta đầy sự quan tâm

– Rồi – cô ta trả lời cộc lốc.

Anh thoáng buồn nhưng lại trở lại vui vẻ, hình như anh đang cố gắng tạo không khí vui vẻ cho hai người. Mình nghe được mấy đoạn.

– Rồi thì tốt, anh biết em mà không ăn sáng thì thế nào cũng lả ra, nguy hiểm lắm – Anh cười nói

– Quan tâm gớm nhỉ, thôi anh lo cho thân anh trước đi – Cô ta bực mình.

– Em nói vậy là có…. Em có biết hôm nay là ngày gì không? – anh có vẻ như không tự nhiên nữa, có vẻ hơi tự ái, rồi lại sau đó kiềm chế mà hỏi cô ta bằng một giọng khá ngọt ngào.

– Ngày gì thì giờ cũng không quan trọng nữa, bây giờ em phải đi có việc, anh rảnh thì cứ ngồi đây – Cô ta vừa nói vừa giở điện thoại ra xem tin nhắn.

– Tối em có về không? – Anh hỏi

– Tối nay em đi liên hoan cùng cơ quan, anh cứ ăn trước, em về muộn đấy.

Anh ngồi im lặng có vẻ chán nản, không buồn nói nữa. Cô ta cũng im lặng đứng dậy khi còn chưa kịp uống xong cốc nước sấu. Mình thấy cô ta đi thẳng bỏ lại anh ấy ngồi một chỗ với nụ cười cay đắng trên môi, có vẻ chua xót nữa.

Mình nghe thấy anh ấy gọi điện cho ai đó, hình như là một chị bạn thân từ rất lâu thì phải, họ nói chuyện khá lâu, mình lờ mờ đoán ra anh có vẻ như đang cố gắng làm lành với chị ta, người vợ của thì phải. Anh đang muốn chị bạn đó tư vấn cho anh vì giờ anh bất lực rồi, mình còn thấy anh nói về việc anh đã hèn nhát theo dõi chị qua gps, thấy chị đi vào một nhà khác, rằng anh đứng ở đó rất lâu nhưng cuối cùng anh lại đi trước khi chị ra, anh cảm thấy mình sẽ không biết làm gì khi nếu phát hiện có một sự thật nào đó trong đó, anh nghi ngờ nhưng không dám đối mặt, rồi mình thấy anh khóc thì phải, quán vắng nên vài giọt của anh không làm ai để ý, không ai có thể thấy ngoài mình. Sự chua xót trên khuôn mặt mặt anh, cái cố gắng của anh giữ cho nó bình thường lại càng làm nó trở nên méo xệch.

Mình biết rằng hôm nay là ngày kỷ niệm của hai người, đây cũng là quán cafe một thời của hai người.. anh muốn làm mọi việc vì chị nhưng hình như chị đang muốn buông tay, rằng anh muốn và đã cố gắng nhưng anh đang kiệt sức..

Chẳng hiểu sao mình lại quan tâm đến anh đến thế, nhìn dáng vẻ của anh lững thững bất lực đi ra khỏi quán mà mình cảm thấy chạnh lòng, mình chỉ ước sau này có người đàn ông nào đó yêu mình như thế mà thôi.

Từ đó ngày nào mình cũng tới quán này, ngồi ghế này từ rất sớm, mình mong được gặp anh, nhìn thấy anh một lần nữa, không phải là sự thương hại, mỗi lần nhìn thấy anh mình như cảm thấy con tim mình rung động vậy. Có lần mình và anh chạm mặt nhau trong quán, anh mỉm cười với mình và tim mình lúc ấy như loạn lên vậy, mình thẫn thờ và bối rối không biết nói gì, còn anh chỉ mỉm cười và đi qua. Có lẽ trong mắt anh hình như không thể lưu giữ nổi hình ảnh của mình.

Anh đến quán khá nhiều và không hề biết rằng có một đứa hâm dở và nhàn nhạt như mình đang ngắm anh từng ngày, theo dõi từng biến chuyển trên khuôn mặt của anh. Mình thấy anh không còn u sầu nữa nhưng hình như anh đang cô đơn, đang cố giấu mình vào một cái vỏ và muốn bung ra, cũng như mình vậy, mình hiểu và mình đồng cảm với anh.

Bẵng đi một thời gian mình không thấy anh đến quán nữa, mình đã nghĩ anh đã quyết định cho tất cả ký ức ra khỏi đầu óc của mình, cho cả quán cafe này ra nữa… Mình thực sự buồn và mình thấy nhớ anh, người con trai biết mặt mà chẳng biết tên..

Mình chuyển sang công ty mới theo anh T.A, mình cứ làm việc theo cái cách mà mình luôn làm như vậy từ ngày xưa, không nói chuyện được và tiếp xúc với bất cứ ai.. Những tưởng công việc mình lại trôi đi trong buồn chán thì bất ngờ mình lại gặp anh, gặp người con trai ấy qua những tập hồ sơ mà mình chuẩn bị cho anh T.A.

Mình không thể ngăn mình tìm hiểu về anh, anh là người tổng hòa của những mối quan hệ và công việc mâu thuẫn. Đó là lời của anh T.A sau mình nhắc anh T.A lưu tâm đến anh và anh T.A đã đọc hồ sơ. Thật lạ. Anh T.A cũng như mình rất hứng thú với anh và chuẩn bị khá kỹ cho buổi phỏng vấn.

Mình cũng đã không ngăn nổi mình phải đứng sát cạnh anh, để được ngắm mái tóc lòa xòa từ phía sau, của con người ấy, để rồi… khi hai ngón tay chạm vào nhau mình đã như bị điện giật, một cảm giác rất lạ chạy xuyên qua trái tim…

Phải chăng là định mệnh, phải chăng mình đã yêu anh ấy?”

Không khó để tôi nhận ra ai là người trong entry của em mặc dù viết khá rối rắm. Bảo Hân, tôi nhận ra em mặc dù trên blog không hề có đến một cái tên, một địa chỉ, một tấm hình… nhưng quán cafe, nội dung câu chuyện như đã tố cáo em mất rồi. Em nói đúng, hình như tôi đã gặp em từ lâu, ở trong cái quán cafe vừa ngọt ngào vừa cay đắng ấy nhưng tôi chẳng thể nhớ ra, vì lúc vào đó tôi đâu có biết bất cứ một thứ gì..

Bảo Hân gợi lại cho tôi những suy nghĩ đau xót, tôi quên cả hút thuốc đến tàn của nó cháy đầy rồi rơi xuống sàn nhà, cốc cafe thì nguội mất rồi.

– Tao chẳng còn hy vọng gì nữa rồi

Thằng Bảo đứng đằng sau tiu nghỉu thở dài ngắt đi những suy nghĩ của tôi

– Sao mày tìm ra blog của em hay vậy? – Tôi hỏi nó

– Tao tìm ra vài cái dựa trên cái nick Black Ribbon mà mày nói, nhưng phải đọc từng cái thì tao mới nhận ra đây là blog của Bảo Hân – Vẻ mặt thất vọng hiện rõ lên trong mắt nó

– Ừ – Tôi trả lời rỗng tuếch

– Ừ cái con mẹ mày, giờ mày đi mà xử lý tao chịu thôi – Nó ôm đầu đau khổ.

Tôi liếc nhìn nó, cái mặt nhăn nhở thường ngày đã không còn, nhưng cái dáng và điệu bộ như khỉ của nó thường ngày khiến cái tư thế nó khi chán nản cũng mắc cười. Nhưng nhìn nó giờ như một con khỉ thất tình thế kia thì tôi cũng làm sao mà vui cho được.

Tôi chịu thật, mọi thứ cứ như trò đùa.

Nhưng nếu thật đó là Bảo Hân thì đúng là em không khô khốc như tôi từng nghĩ.

Thở dài thất vọng tôi kệ thằng Bảo nằm đó mà đi ra phòng khách, nơi mà Quỳnh Thy đang hát bằng cái giọng ông ổng như đấm vào tai vậy. Nó nhìn thấy tôi thế mắc cười hỏi.

– Sao lại ỉu xìu như cái bánh mốc thế kia?

– Ừ

– Ừ cái gì, ra đây xem nào, cả cái ông Bảo nữa cũng mắc nan y y như anh vậy

Tôi ngả người trên ghế rồi bắt đầu kể cho Quỳnh Thy chuyện vừa rồi.

– Mày nói đúng, nhưng dù sao thì tao vẫn không tin chuyện này được.

– Xì! Đã bảo linh cảm của phụ nữ mà anh không tin – Quỳnh Thy bĩu môi.

– Lắm chuyện quá, suốt ngày linh với cảm – Tôi cáu

– Chả thế! Mà anh có thích chị Bảo Hân không? – Nó thủ thỉ nháy mắt tôi

– Thích thế nào được, tao chỉ thấy quý thôi chứ chả có tình cảm gì hết, người thằng anh mày thích thì tao làm sao dám dây – Tôi le lưỡi.

– Xời! Dây cũng được chứ sao, chị Hân có thích anh Bảo đâu. Mà em nói thật là anh yêu chị Bảo Hân còn tốt hơn chị Khả Vân nhiều – Nó lửng lơ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến đi phượt đáng nhớ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 10/10/2017 23:59 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Yêu gia sư (Full) - Dịch giả Mộc Tử Diệp
Phần 52 “Phụp.” Bùi Thành Hiên vừa dứt lời thì nguyên cả con cặc to bự dài hơn gang tay của anh đã chui vào trong lồn của Vương Mỹ Ngọc một cách ngọt lịm trơn tru bởi vì lúc đó nước lồn của cô đã ra rất nhiều rồi nên dễ dàng bôi trơn. Lâu ngày không được Bùi Thành Hiên cắm cặc vào lồn tối nay được anh đụ nên lồn của Vương Mỹ Ngọc cảm giác hơi lạ, lúc anh đóng đinh con cặc của mình vào lồn cô thì cô quíu người lại lỗ lồn của cô co bóp làm lồn cô thắt chặt hơn. Bùi Thành Hiên có cảm tưởng như ai đó lột da...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện dịch
Thác loạn gia đình chị chủ (Update Phần 14)
Bé quay trở lại phòng. Nhanh nhẹn cởi bộ đồ để lộ toàn thân không một mảnh vải. Mình lập tức lao vào bú liếm không cho bé nghỉ ngơi nhiều chỉ một giây. Bé rên lên theo từng cái đánh lưỡi của mình. Ngủ cho bé xong thì bé lại bú cho mình. Bé nằm lên chiếc sofa mình từ từ rà vào cái lồn bé ướt đẫm dâm thủy. Nhấp nháy nhàn rồi lại nhấp mạnh. Cần thèm khát từ trưa nay của bé. Bé: Cho con cưỡi chú Hiếu được không? Mình: Vậy chứ Hiếu nằm xuống cho con cưỡi nhé! Bé: Dạ... Bé cưỡi mình đủ thứ kiểu hết quay mông rồi ngã ngửa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ bà chủ Tâm sự bạn đọc Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện người lớn Truyện sex phá trinh
Bắc Tống diệt vong - Tác giả Kadena
Nhắc lại về thân thế họ Sài. Nguyên họ Quách trước kia là Hoàng tộc nhà Hậu Chu thời Ngũ Đại Thập Quốc. Hậu Chu Thái Tổ là Quách Uy, ông không có con nên truyền ngôi cho người con nuôi là Quách Vinh làm chính biến lật đổ triều đình nhà Hậu Chu bắt vua nhà Chu phải nhường ngôi cho mình. (Triệu Khuông Dẫn sau khi lên ngôi đã tiêu diệt 10 nước nhỏ xung quanh và thống...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện cổ trang Truyện người lớn Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng