Với tôi thì câu chuyện này khá lạ lùng, vì tôi cũng có nghe khá nhiều về chuyện dân gian gọi là Duyên âm, duyên dương… gì đó, nhưng cũng không rõ thực hư.
Câu chuyện của anh tôi tôi sắp kể đây chắc cũng tựa tựa như vậy.
Anh là chỉ huy của tôi. Chúng tôi sống chết cùng nhau mười mấy năm trời, từ nơi rừng hoang núi thẳm đạn nổ bom rơi, đến cuộc sống đời thường bình dị…
Anh tâm sự với tôi khá nhiều, vì cũng như anh, chúng tôi thường cô độc không được gần gũi người thân nhiều, gần như cả đời chúng tôi lang bạt kỳ hồ, không được là chính mình, vô danh vô ảnh… nên chúng tôi coi nhau có khi còn hơn ruột thịt. Anh là người rất vui vẻ hòa đồng, không quan cách, không kiêu căng, rất tâm lý, dịu dàng và… tàn bạo nữa…
Cuộc đời và số phận anh rất lạ lùng… có rất nhiều chuyện mà tới bản thân anh cũng không hiểu được tại sao lại vậy.
Và đây là một trong nhiều điều anh tâm sự cùng tôi, khi hai anh em cận kề cái chết trong lúc bị vây ráp, dưới mưa đạn, đói, khát… và cái nắng như lửa.
Anh bảo tôi, Yên tâm đi, đ. Chết được đâu em, tao với mày còn nợ đời phải trả nhiều lắm, nằm mà nghĩ xem ít nữa lấy vợ, đẻ con… đặt tên con mày là gì, buồn phiền làm gì…(quả nhiên đúng, sau đó chúng tôi phá vây chỉ có 3 anh em chọc thủng vòng vây của hơn một trung đội lính pot, vừa chạy thoát thân ạ vừa cười trêu chúng tôi như chẳng có chuyện gì, Chạy nhanh còn về tìm chỗ củi nướng rắn. Trong lúc bị vây anh vẫn tóm được con rắn hổ chúa dài tới 3 mét)
Rồi anh cười tươi như đang nằm võng nghỉ ngơi dưới hàng dừa bên bờ kinh Vĩnh Tế chọc mấy cô gái hôm nào…
Tôi nghe anh kể, và được chứng kiến vài lần… những lần 9 chết 1 sống của anh. Đến anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại sống…
Từ thuở bé anh đã nhiều lần chết hụt, vì những trò nghịch dại của mình… tới khi sang K, một pha chết hụt và thoát chết hy hữu tới khó tin nếu không có người thứ 2 chứng kiến.
Ngày đó mới sang, anh ở một đơn vị lẻ, một đơn vị đặc biệt (sau này anh em tôi ở cùng nhau suốt gần 10 năm trời… những đội này chỉ có 10 người trở xuống, hoạt động tác chiến độc lập…) với những người lính đặc biệt, và nhiệm vụ cũng đặc biệt…
Lần đó, đơn vị anh phối hợp tác chiến cùng một đơn vị bạn và bị quân ponpot vây chặt bên một con sông giữa Samraong và Rumcheech hướng phía Anlong Veng, các anh đã đụng với những đơn vị thiện chiến và tinh nhuệ bậc nhất của Khơmer đỏ, đó là những đơn vị chuyên bảo vệ tụi lãnh đạo cao cấp Khơme đỏ đang trốn chui lủi như chuột trong rừng già. Sau khi bị chúng vây hãm tới 5, 6 ngày và tiêu diệt gần hết đơn vị Hoàng gia của bạn, gần 200 quân còn lại chưa tới 30 người, các anh quyết định mở đường máu thoát vây, tuy nhiên chỉ 9 anh em đi, số còn lại phía bạn quá khiếp đảm nên không dám đi theo, co cụm lại chờ cứu viện (cuối cùng chết không còn ai).
Nhưng các hướng đều bị quân pot vây chặt, lớp trong lớp ngoài do có kẻ ra hàng chỉ điểm, có sự hiện diện của lực lượng đặc biệt cùng quân Hoàng gia đang bị vây, chúng cố tìm cách bắt sống đơn vị anh để làm nhiều mưu đồ chính trị khác sâu xa hơn, vì lý do đó nên các anh may mắn thoát được cơn mưa hoả lực thịt nát xương tan… của lũ man rợ đó khi không cần bắt sống.
Chúng quyết vây chặt bằng nhiều vòng và gọi hàng…(điều này hiếm vô cùng với bọn ponpot).
Lương thực đạn dược đều cạn kiệt, thứ quan trọng nhất khi đó là nước uống… đã hết, có người đã gần như mê sảng, miệng toàn máu vì những lớp niêm mạc khô khốc nứt toác… họ đã uống nước tiểu của nhau để cầm cự… nhưng sự cố gắng đã tới ranh giới cuối cùng…
Giữa vòng vây khi đó, chỉ có thể nằm ngửa mà há mồm thở dưới cái nắng thiêu đốt, không thể làm đc gì hơn họ chỉ còn lại những quả lựu đạn cuối cùng dành cho mình.
Anh nằm đó, bắt được một con dế đã gãy hết càng, bẻ những cây nhỏ cắm xuống làm một cái chuồng nuôi con dế tội nghiệp đó… và chờ đợi cái chết đến gần mà không cách nào chống đỡ, không tuyệt vọng, không hoảng loạn… mà bình thản nhẹ nhàng.
Con dế bị nhốt được hai hôm, tới hôm thứ ba, như một phép màu… nó đào thoát khỏi cái chuồng trong sự ngơ ngác và buồn cười của anh.
Anh đề xuất với anh chỉ huy, cùng anh em đêm xuống liều chết mở đường máu… vừa kiệt sức, vừa hết sạch đạn dược, lại thương vong đầy người thì thoát được tới ba vòng vây với 2 – 300 lính pot thiện chiến đầy đủ vũ khí, tinh ma như quỷ quyết tâm vây bắt sống… là điều không tưởng.
Vậy mà anh thoát, thoát một cách khó tin, đầy ma mị, điều đó xảy ra như một phép màu…
Buổi sáng, khi anh đề xuất với anh em, do cách mở đường máu đó không ổn chút nào 10 phần thua cả 10… chỉ huy ra lệnh, Chờ chi viện giải vây từ phía quân Hoàng gia. Anh nài nỉ, Để em chạy trước, kéo hoả lực… nếu không thoát thì các anh cũng di chuyển được tới phía gốc xăng lẻ, nơi đó có một hố chôn tập thể khá sâu có thể ẩn náu ít nhiều không tránh đc đạn cũng tránh đc nắng, chứ cứ phơi như cá khô thế này còn tệ hơn.
Lúc này phía bên quân Hoàng gia bị vây lại có kẻ chạy ra hàng lính pot nên chúng biết đơn vị anh đã di chuyển tách ra tìm hướng thoát, nên chúng đã đưa một mũi vào cắt đôi hai cánh quân, và dùng hoả lực dập như mưa khiến những người bị vây thịt nát xương tan, bên này nhìn sang thấy rõ với mưa cối như vậy tới con ruồi trong đó có khi cũng chết không toàn thây…
Tới khi chiều tà, khi bóng tối đã chập choạng, anh nằm ngửa mặt nhìn bầu trời hoàng hôn than, Anh không về được rồi em ơi…
Lời than thở trong tuyệt vọng vô thức, tới giờ a vẫn không hiểu tại sao mình lại than vậy, vì lúc đó anh chưa có người yêu, chưa một mảnh tình vắt vai, thậm chí đến bạn gái cũng còn chưa có ai gọi là thân thân chút để nhớ nhung nữa…
Trời vừa sụp tối, đang nằm nghiêng, anh chợt ngửi thấy một mùi hương lạ lùng, vừa lạ vừa có cảm giác quen quen… thoang thoảng như mùi kỳ nam, và cả mùi của đàn bà con gái nữa…
Một bóng người đàn bà chợt hiện ra rõ mồn một, chỉ cách anh chưa tới mười bước chân, người đó mặc một chiếc áo dài kiểu cổ xưa, tuy trời đã tối nhưng anh vẫn thấy là màu xanh mờ ảo, họ đi qua đi lại và hướng thẳng vào anh giơ tay vẫy vẫy ra hiệu đi theo họ, bất giác anh nhổm dậy và… đứng hẳn lên, chạy về phía mấy anh em đang nằm thoi thóp, anh nói rất nhanh và dứt khoát, Đi theo em, thoát rồi… Em đi trước bọn anh sau nhé!
Tất cả sững sờ, có anh quát, Thằng kia, nằm xuống nó tỉa thủng sọ mày bây giờ…
Anh không thấy sợ, mà chỉ cảm thấy như có luồng điện chạy trong người, mấy ngày nằm chui rúc giờ được đứng thẳng, thôi… chết đứng đỡ mỏi…
Anh gọi một anh nữa, anh này trạc tuổi anh lúc đó, hai anh trẻ nhất đội… Ng, đi theo tao không? Anh Ng chần chừ không dám ngồi dậy.
Mấy anh kia thấy lạ, cùng ngơ ngác nhỏm dậy nhìn.
Quẳng chiếc ba lô lại, sách theo khẩu súng đã hết đạn, anh móc trái lựu đạn M67 bẻ ngàm khóa chốt rút sẵn một nửa, cầm chặt trong tay, trong đầu luôn tâm niệm sẵn nếu bị vây lại sẽ chia đều cho bọn pot xung quanh.
Anh đứng thẳng, lững thững đi thẳng vào giữa đội hình dày đặc của lũ lính pot đen xì lúc nhúc như những bóng ma xung quanh, thậm chí đạp cả vào người một thằng nào đó, khiến nó chửi làu bàu… thậm chí có thằng quát anh cúi thấp xuống…
Anh ngửi thấy mùi hôi mồ hôi của chúng, mùi hôi nách, mùi dầu cù là, mùi mắm bù hóc của chúng nồng nặc, chúng nằm túm tụm bên súng đạn gác sẵn, thì thầm chuyện trò, có thằng nằm ngửa hút thuốc, mùi thuốc rê khét lẹt…
Cứ đi vậy, bước thấp bước cao qua đám lính dày đặc, tới lúc thấy một cánh tay khoác lên người anh, anh mới giật mình quay lại… cả mấy anh em lếch thếch lê lết theo sau, cũng may tất cả đều quấn khăn cà ma, quần áo đen bẩn bê bết nên cũng giống pốt…
Tới lúc thoát khỏi lớp sau cùng bên một bờ đất mấy thằng chỉ huy đang bu quanh chiếc máy PRC…
Tới mép sông, do sông cạn nước nên phải lết thêm tới trăm mét mới tới mép nước, ai cũng cố gắng thật nhanh để tới mép nước… bỗng ngay giữa đường một thằng pot đen xì ngồi lù lù, miệng ngậm điếu thuốc cháy lập loè, nó quát làu bàu gì đó.
Anh xàng ngay tới sát nó, cùng lúc anh T chỉ huy và anh L ép hai bên nó, chỉ tay a L vung lên và nghe mấy tiếng ọc ọc… máu từ cổ thằng chỉ huy pot phun cả vào tay anh thành tia ấm nóng, anh đỡ nó, đổ từ từ tiện tay gỡ điếu thuốc của nó đưa vào miệng kéo một hơi dài, thuốc nặng khiến anh choáng váng suýt bật ho, xây xẩm mặt mày vì say, mấy anh em vục ngay xuống thi nhau uống nước xong chia nhau mẩu thuốc của nó hút cho đã thèm… từ từ hãy lên thuyền kệ tới đâu thì tới.
Có ba chiếc tắc ráng cột ở đó, anh kéo chiếc thuyền có bóng một thằng đang ngồi trên, nó chưa kịp hỏi gì thì a T đưa tay qua cổ nó nhanh như chớp.
Anh bật nắp bình xăng chiếc tắc còn lại và lật chìm nó, mấy anh em leo lên hai chiếc nổ máy vọt xuôi theo con nước trong đêm hướng Chongkaal thẳng tiến. Lòng sông cạn, lục bình cùng những lùm cây khá nhiều mà các anh đi như ban ngày không gặp chở ngại gì, chạy chừng hai ba cây số thì một chiếc hết xăng, anh lấy khăn cà ma cột vào chiếc kia kéo chạy tiếp.
Anh B bị thương vẫn cố được tới khi thoát được rồi, anh cố hỏi một câu, Thoát rồi à em ơi… Anh nấc nấc mấy tiếng gọi Mẹ ơi, mẹ ơi… rồi ộc máu tắt thở, anh bị hai viên M16 xiên từ ngực qua lưng, không hiểu phép màu gì mà a vẫn sống sót trong mấy ngày bị vây, tới lúc thoát được rồi thì anh ra đi…
Đó là một lần nhớ đời, như một phép lạ… còn lần sau nữa ở dãy Dangrek giáp biên giới Thái Lan.
Bên này là Anlong Veng, sào huyệt của bọn đồ tể.
Lúc đó anh làm chỉ huy đội, một chỉ huy trẻ tuổi đời và ít trận mạc hơn anh em trong đội, điều lạ lùng là ngoài những phương án nghiệp vụ, anh còn nghiêng theo những kinh nghiệm bản thân, mà theo như anh nói, đó là Tâm linh vô thức… không ít lần anh và anh em thoát chết trong gang tấc chỉ dựa vào linh cảm của anh.
Nhưng lần thoát chết này thì máu vẫn đổ, và có những người lính không về…
Khi tìm điểm dừng chân ẩn náu, đó là một sườn núi đá có một cái hang nhỏ, phía dưới là một con suối khá lớn nước chảy ào ào…
Đứng trên sườn núi nhìn xuống, không hiểu sao lại có một nền phẳng như đổ bê tông vuông vức lạ lùng, phía bên kia suối khoảng hơn trăm mét, có nhiều ngôi đền thờ đổ nát chỉ còn tàn tích lờ mờ vài mảnh tường đá ong, những tượng mất đầu trong những lùm cây rậm rịt… buổi chiều anh đề xuất, nên thay đổi chỗ ở (khi ra quyết định anh thường bàn với anh em mà ít khi ra lệnh, nếu chỉ cảm thấy nguy hiểm theo linh cảm) vì nơi này tuy là có chiếc hang đá, nhưng bất lợi ở chỗ, bên này nói to mới nghe tiếng, tưởng là tiếng nước ồn ã át đi, nhưng sang phía bên kia lại nghe rất rõ tiếng người… Nhưng anh em phần vì mệt, phần vì sắp có mưa giông nên ngại di chuyển sợ lũ…
Chập tối khi ăn xong, trời âm u rất khó chịu, bầu không khí trước cơn giông… anh đi ra mép đá, nhìn xuống phía cái nền bê tông mà mình thấy buổi chiều… trong ánh sáng lờ mờ anh thấy rõ một người con gái đang đi lại ở đó. Anh thoáng kinh hoảng nghĩ giữa rừng sâu hoang vu thế này sao lại có cảnh tượng đó được nhỉ?
Tới đêm, tầm mười giờ hơn khi chuẩn bị ngủ, lại một lần nữa anh thấy bóng người đó, lần này đứng ngay phía cửa hang họ có vẻ tỏ thái độ vùng vằng giận dữ… khi a ra ngồi ngó nghiêng tình hình xung quanh, có một mùi ngai ngái khó chịu lẩn quẩn trong gió thoảng qua liên tục…
Thấy bất an, anh vào bàn anh em lần nữa có nên di chuyển không? Anh em không đồng ý kiến, thậm chí nói khó nghe…
Anh rủ một cậu em, trèo xuống dưới kiểm tra xem cái nền đó là gì, và nhân tiện kể cho cậu em nghe việc mình nhìn thấy gì…
Cậu em này rất giỏi và không ngại những việc đó. Hai anh em đang tụt xuống, thì một cậu nữa mò theo, Cho em theo xem ma với… Anh bảo, Ma quỷ gì, mày mệt nghỉ đi, nhưng nó nhất quyết theo.
Ba anh em tụt xuống. Đúng là nền đá thật, có lẽ là nền của một ngôi đền đài gì đó đã đổ nát…
Đang lần mò trong bóng tối thì xoẹt… bùng… bình, bùng… bình… hai phát B41 liên tiếp lửa nhoáng đỏ khè…
Anh hét chết rồi, bị úp trộm rồi… về hang nhanh…
Phía bên kia khe nước rừng rậm rịt, biết lũ khốn ở đâu mà bắn, mỗi anh em làm vài phát AK rồi hì hục bò lên hang.
Hang khói mù, tiếng kêu la của người bị thương, mùi thịt cháy khét lẹt, lẫn mùi tanh của máu, mùi khói đạn…
Tan hoang, hai người chết, một người xác chỉ còn mấy mảnh, ba người bị thương nặng…
Lại một lần nữa thoát chết trong gang tấc, nếu không thấy họ, không xuống phía dưới hang chắc giờ này anh tôi ngồi trên nóc tủ rồi.
Còn rất nhiều lần nữa… tôi sẽ kể tiếp lần sau.
Anh nói với tôi, nhiều người xem cho anh, kể cả mẹ anh cũng nói, anh có người âm theo. Một người Thầy soi căn rất giỏi ở Thái Lan (người này nửa nam nửa nữ) cũng soi cho anh và còn nói rõ, kiếp trước anh là một tướng trẻ chết trận khi còn trẻ, và người theo anh là hôn thê, con gái một ông quan to… người âm này rất giỏi và… dữ nữa, nên nhiều lần làm lễ cắt duyên các Thầy Pháp đều từ chối…
Anh quen ai, yêu ai không sao, nhưng cứ bàn đến chuyện cưới hỏi là có chuyện…
Anh đã từng cưới con gái một bác sĩ quan đặc công, gia đình truyền thống binh nghiệp, cuộc hôn nhân rất nhanh thành và đổ vỡ cũng nhanh như vậy. Họ không còn là bạn, trong khi những người yêu cũ của anh từng đến với anh và rời bỏ anh, bây giờ vẫn là bạn thân thiết…
Anh “xin” một đứa con, đàn bà “xin” con đã là một điều khó, đàn ông còn khó hơn, vậy mà mọi chuyện hanh thông một cách đơn giản không ngờ…
Tôi vẫn hỏi anh, tại sao những người đàn bà lại đến với anh rồi rời xa anh…
Anh có quan niệm Tiên kỷ, hậu nhân… anh vẫn nói lỗi do mình… tôi chỉ biết một hai người trong số đó, có người đang là sĩ quan cao cấp… họ cũng nhận lỗi ở họ… nên thật lòng tôi cũng không hiểu và không bao giờ dám phán xét điều gì.
Anh tôi không đẹp trai, cũng không tài giỏi, anh là một chỉ huy tốt nhất hay nhất tôi từng gặp, bạn bè anh rất nhiều, cả già cả trẻ… và cả tôi, cũng như tôi, họ nói yêu quý anh chỉ vì thấy anh dễ gần, rất thoải mái, không xét nét, và thấu hiểu… họ cũng như tôi cảm thấy một điều, anh là một người đàn ông đáng tin, tôi không thần tượng tô vẽ, chỉ là đánh giá khách quan, sự đánh giá của một người em, người lính của anh, người chỉ huy đặc biệt, của một đơn vị đặc biệt.
Anh giờ ở ngoại ô của một thành phố, cùng cô con gái nhỏ, cô con gái cũng đặc biệt… nhỏ xíu, lý lắc và “khôn như một con rận váy” như lời các cụ vẫn nói.
Có một điều lạ, từ khi có cô con gái, anh không còn mơ thấy ở cùng người đàn bà áo xanh đó nữa (điều này ngày trước anh thường xuyên mơ thấy).
Anh đã về tận nơi có ngôi miếu thờ của người mà anh đã gặp trong mơ nhiều lần, và đã cứu anh thoát chết nhiều lần đó. Đó là ngôi miếu nhỏ ở chân một ngọn núi đá một tỉnh biên giới phía Bắc.
Người ta vẫn thường nói ” Con gái là người tình kiếp trước của cha” tôi không biết điều đó đúng hay sai nữa. Chỉ thấy cô con gái nhỏ quấn ba một cách kinh khủng lạ lùng, người ta cũng nói trẻ con ở hoàn cảnh nhạy cảm nó khôn trước tuổi nữa… nhưng lạ là dù bé tý xíu phải bú sữa ngoài nhưng nó chỉ bú sữa ngoại, còn sữa nội là không chịu bú, đồ ăn ngon thì nó ăn không ngon đói nó cũng không muốn ăn… anh thường nói đùa “con nhà lính tính nhà Vua” anh thì ăn uống ngủ nghỉ… sinh hoạt nói chung đơn giản như một kẻ ăn mày, bệnh tật chỉ nằm im một chỗ, sốt rét rừng đái cả ra máu, mắt lạc thần môi bạc phếch vẫn chỉ… im lặng nghiến răng không kêu rên, bị thương trong rừng lấy kim khâu quần áo khâu vết thương… không bon chen, sân si từ những thứ nhỏ cho tới cả nhà được phân… cũng nhường cho anh em chưa có, không màng lợi danh, quan tước, thờ ơ với phú quý vinh hoa…
Tới khi con bé đc một tuổi, biết mình bị K, vì những tháng năm rừng rú chất độc ngấm, anh vẫn cười bình thản trước mọi chuyện, không quan tâm tới giai đoạn mấy và điều trị ra sao… luôn tươi cười vui vẻ bình thản nói tới cái chết…
Anh không điều trị, điều em gì hết, chỉ chuẩn bị cho cuộc sống về sau của con khi nó không còn cha bên cạnh, biết là có người cha sẽ tốt hơn bạc tiền, nhưng tốn tiền mà vẫn không thể cứu vãn chỉ kéo dài sự sống trong đau đớn, không chỉ mình mà con cái cũng đau… vậy thì chữa làm gì hả em???
Mỗi người một quan điểm một suy nghĩ. Có thể anh đúng, ít ra thì theo quan điểm của anh.
Vì theo lời anh nói với tôi…
Anh chết từ lâu rồi, giờ là thần chết khuyến mại thêm thôi, nên vui chứ không phải buồn. Trời kêu ai nấy dạ em ơi…
Vâng, nếu đúng là thế thì chẳng thể nào khác được phải không anh.
…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện đời lính |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 08:33 (GMT+7) |