Mong mọi người thông cảm ?.
Từ sân bay chúng tôi đi thẳng tới cái địa chỉ hơn 30 năm còn trong đầu tôi, với chiếc xe hai cầu đời mới do chính tôi cầm lái, ngoài hai anh em mới thì còn tôi và một anh em nữa vẫn đi cùng tôi từ ngày đó, và có vài tháng làm việc cùng anh bạn cũ này…
Hơn 30 năm… cảnh vật đã không còn sót lại chút gì của những ngày đó, ngoài một căn nhà cũ tôi vẫn nhớ để làm mốc, và ngã ba đường kế gần một con suối nhỏ khi đó… địa danh vẫn trong đầu chỉ có cảnh vật là gần như không còn lại chút gì ngày đó.
Phải đỗ xe cách tầm gần 2 cây số đi bộ, vì đường xe không thể vào.
Từ xa, trong ba bốn người đàn ông đàn bà và hai đứa trẻ nhỏ… tôi nhận ra anh ngay… gương mặt anh có nhiều thay đổi, chỉ có đôi mắt vẫn nhanh và sắc lạnh như ngày xưa, và mái tóc xoăn đặc biệt của người Khơme, lạ lùng là… nó vẫn gần như đen bóng khi anh đã gần sang ngưỡng thất thập cổ lai hy…
Thoáng chút giật mình nhưng trấn tĩnh ngay, anh nhìn tôi bình thản như vừa mới chia tay nhau hôm qua…
– Ủa, cơn gió nào đưa chú quay lại đây thăm anh đấy… chú em… vẫn còn sống quay lại đây là ngon rồi…
– Anh vẫn nhận ra em sao?
Dáng người và kiểu đi đủng đỉnh tay xỏ túi quần, mặt vênh nhìn ngọn cây của cậu lẫn đi đâu được… ?
Anh gần như vẫn như xưa, nhanh nhẹn, dứt khoát, từ ánh mắt, động tác tới suy nghĩ… không hổ danh là “Cọp đen” thứ thiệt chỉ huy một đơn vị tàn bạo của một chính thể tàn bạo đã bị tiêu diệt và nhân loại nguyền rủa vì tội ác diệt chủng.
Đó là Khơmer Đỏ, một Cambodia Dân chủ, từng đội mũ Cộng sản, nhưng không theo chủ nghĩa Marx mà theo chủ nghĩa Sô vanh (Chauvinism) thứ chủ nghĩa cực đoan tự tôn thượng đẳng, và thêm tư tưởng Mao trạch Đông bành trướng bá quyền, tham lam tàn bạo chống lưng dắt tay nữa – Một thứ quái thai của nhân loại thế kỷ 20.
Với tôi, anh là một người đặc biệt, từng là kẻ thù của Việt Nam và tôi, nhưng sau lại thành bạn…
Anh có một số phận quá khắc nghiệt… tài hoa và nghiệt ngã.
Anh sinh trưởng trong một gia đình giàu có với cha là nhân viên cao cấp từng làm việc trong chính phủ Campuchia theo phe Khơrme Đỏ… từng học tại một trường võ bị nổi tiếng ở Đại lục, bài bản và chính quy chuyên nghành tình báo quân sự… sau khi về nước và Khơrme Đỏ lên nắm quyền thì anh được trọng dụng và được nắm giữ trọng trách lãnh đạo “Đoàn thanh niên cộng sản”…
Nghe thì có vẻ rất trong sáng và lành mạnh, với những phong trào đoàn thể, tích cực… nhưng thực chất đó là một tổ chức tàn bạo bậc nhất, hung hãn và nguy hiểm bậc nhất… trong cái chính phủ quái thai tàn bạo Khơrme Đỏ này.
Tổ chức này là tổ chức giết nhiều người dân Cam và dân Việt Nam nhất, chúng cai trị nhiều nhà tù và “công xã” (thực chất là trại tập trung) ghê rợn nhất, trong đó có nhà tù Tuol Sleng…
Sau khi chiến tranh Tây Nam nổ ra, thì tổ chức đó đã biến thành một đơn vị đặc biệt, chuyên bảo vệ và thực thi những mệnh lệnh giết chóc, tiêu diệt, thanh trừng… từ những kẻ lãnh đạo cầm đầu tối cao trong chính phủ Khơrme…
Đơn vị đó có tên nội bộ là T20.
Tôi không biết anh đã giết bao nhiêu người Cam và cả người Việt nữa… nhưng ở vị trí đó của đơn vị đó trong thể chế đó thì chắc chắn một điều rằng số người bị anh ấy giết phải nhiều hơn là lóng tay và lóng chân anh cộng lại…
Rồi nội bộ KmĐ lục đục cắn xé nhau, thì họa tai quả báo đã đổ xuống đầu anh và gia đình anh… khi bị đưa vào diện thanh trừng cha anh đã bỏ chạy qua Việt Nam lánh nạn, khi lén quay lại biên giới để đón những người thân thì gần như cả gia đình anh bị bắt… với lũ mọi PP thì không cần phải là người Việt Nam mà chỉ cần có tý dính dáng với Việt Nam là chúng trảm ngay mà không cần xử xét gì hết…
Chỉ còn anh và một người em gái thoát chết, cô em gái trong khi gia đình gặp nạn thì đang ở Băngkok còn anh thì sau khi nghe một tên đàn em thân tín chứng kiến vụ hành hình gia đình anh kể lại đã thấy tận mắt cha anh bị chặt đầu… thì ngay trong đêm với đầu óc của một tay “lão luyện, sừng sỏ” trong “nghề” anh lên kế hoạch chạy trốn ngay, nhưng khốn nạn là cũng chính tên đàn em thân tín đó đã nhanh chân lên trình báo với những kẻ cấp cao hơn và chính nó được lệnh chỉ huy một toán khác ngay lập tức phải tiêu diệt anh.
Nhưng với “nghiệp vụ” của một sát thủ được đào tạo tại Đại lục và đang ở vị trí chỉ huy một đơn vị đồ tể khét lẹt như anh thì năm tên kia như muối bỏ bể… một mình 4 súng, 1 trung liên, 1 AK, 2 K59… anh hạ tới gần 30 mạng và mở đường máu chạy thoát khỏi sào huyệt Pailin lúc bình minh vừa ló rạng…
Thái lan cũng như Đại lục là nơi không thể dung thân an toàn vì đó là những kẻ hà hơi cho KmĐ… chỉ còn Việt Nam… kẻ thù không đội trời chung của lũ mọi KmĐ…
Trên đường trốn chạy sang Việt Nam anh nhiều lần một mình chống trả những cuộc vây ráp tiêu diệt từ chính những kẻ từng là “đồng chí” của mình, anh hạ thêm gần 20 pot nữa trong đó có hai Ăngka…
Sau khi ra hàng, do từng là “cộm cán” trong chính phủ KmĐ, chuyên bảo vệ những tên “trùm cuối” số má nhất… và nhiều lần cầm quân đánh thủng nhiều đơn vị của Việt Nam vây ráp, nhưng với chính sách nhân đạo, là hàng binh anh không bị xử tử, và từ kinh nghiệm thực tế, tới những thông tin tối quan trọng anh được nắm giữ khi còn đứng trong hàng ngũ KmĐ… anh được sử dụng lại như khái niệm “mỡ cá rán cá”
Nhiều tháng trời ròng rã cùng anh, tôi được biết thêm rất nhiều điều, nhiều kinh nghiệm sống mà chắc có lẽ phải sống tới 120 tuổi chắc tự bản thân tôi mới học, biết được hết…
Anh là một tình báo quân sự được đào tạo bài bản và nhiều kinh nghiệm thực tế chiến trường, từng giữ trọng trách quan trọng… tôi biết đó là một con người không hề bình thường một chút nào…
Anh rất giỏi, nếu chỉ nghe nói mà không thấy mặt thì ai cũng nghĩ anh là người Việt, nếu anh nói tiếng Việt… tiếng Việt anh nói cực tốt với cách phát âm gần giống người Phan Rang nói…
Tiếng Thái, tiếng Tàu và tiếng Anh… cũng vậy.
Ngoài trình độ học vấn, ngoại ngữ ra thì những kinh nghiệm sinh tồn, thực chiến, tác chiến, truy lùng, xóa vết… vv trong chiến trận anh cũng đáng bậc thầy ít ra là với tôi…
Chúng tôi đã cùng nhau lặn lội, chui rúc, mò mẫm… đủ mọi xó xỉnh, ngóc ngách của nhiều cánh rừng ở dãy Dangrek, An longveng khủng khiếp… đối mặt với những đơn vị mạnh nhất, tinh nhuệ nhất, thiện chiến nhất… của tàn quân KmĐ… tuy ở vị trí chỉ huy nhưng chưa bao giờ tôi tỏ ra với anh điều đó, vì tôi biết từ tuổi đời (anh hơn tôi cả chục tuổi) tới trình độ học vấn, “nghề”, kinh nghiệm, thực tế, vị trí công tác… vv, một kẻ tép riu, cóc nhái như tôi lúc đó có lẽ chưa đủ tuổi đủ trình làm lính cho anh… tôi không hề nói ngoa hay quá đề cao… vì tôi đã nhìn thấy những điều đó bằng đôi mắt của mình.
Tôi tin rằng nếu đi cùng một người khác mà không phải là anh, vào những nơi đó thì tôi đã không thể trở về ngồi đây…
Tôi với anh và một cậu em nữa hôm nay đi cùng, đang ngồi đây, từng có nhiều kỷ niệm với anh, những kỷ niệm khủng khiếp và khó quên trong cuộc đời tôi… trong đó có nhiều kỷ niệm mang màu sắc tâm linh và bí ẩn…
Một lần ở Dangrek, bên sườn nam, hướng giáp Lào… lúc đó tầm hơn 2 giờ sáng, tầm tháng 5 tháng 6 gì đó… thời tiết ở xứ này cũng quái đản như con người, ban ngày nóng như lò lửa nhưng đêm khuya gần sáng thì lạnh thấu xương… trăng suông vằng vặc, tôi cùng anh và hai anh em nữa là bốn người, chúng tôi men theo một sườn núi đi xuống định vượt qua khu vực thung lũng để sang sườn núi khác bên kia, thường thì anh hay đi đầu đoàn hoặc tôi…
Hôm đó do trăng rất sáng và rừng thưa nên tôi đi đầu nhóm, mỗi người cách nhau chừng 3 – 4m. Khi vừa xuống hết đoạn dốc tới một trảng rất nhiều tranh và khá bằng, tôi thấy một con đường mòn khá lớn, có lẽ là đường bò của dân nơi đây… xung quanh rừng thưa và tầm quan sát rộng do trăng sáng, tôi mạnh dạn đi thẳng giữa con đường, đề phòng mìn cá nhân ở hai bên, đi được chừng 5 chục mét, quay lại không thấy anh em đâu… sau khi đứng ngáo ngơ nhìn một hồi, tôi ngồi xuống bên mép cỏ cao bên đường quan sát xung quanh, chợt phía dốc trước mặt tôi có hai đứa trẻ, chừng 6 – 10 tuổi đang dắt nhau chạy lom khom… tôi đã từng thấy những đứa trẻ ở trong rừng chăn bò cùng cha mẹ chúng và chúng chơi đùa vào ban đêm kiểu này… nên tôi nghĩ chắc xung quanh đây có dân ở, tôi đinh ninh vậy vì một điều nữa, là cách đó chừng vài phút tôi thoáng ngửi thấy trong gió một mùi thối thum thủm… nó giống mùi của mắm bù hóc dính trên những chiếc lá thốt nốt mà người dân chấm ăn xong thừa vứt ngoài đồng vào buổi trưa nắng tôi đã từng gặp… nên tôi càng chắc là xung quanh có dân…
Đợi thêm lúc nữa thì có tiếng loạt soạt phía sau, tôi phát hiện ra thằng S. (Cùng đội) Nó đang bò lom khom, miêng gọi khẽ tôi… anh ơi, quay lại đi, anh Vát (tên của anh) bảo e tìm anh…
Tôi kéo nó lại gần thì thào: Ở đây có dân tao vừa thấy lúc nãy, phía dưới dốc kia, anh với mày thử qua đó xem sao rồi quay lại bảo anh Vát nhé…
Thằng S hỏi, Dân á? Chắc không anh, anh nhìn thấy à??
Sở dĩ nó hỏi lại vậy là vì khu vực này không hề có dân ở vì ban ngày nhiều lần chúng tôi quan sát bằng ống nhòm từ trên cây hay những điểm cao…
Tôi khẳng định nãy vừa thấy hai đứa nhỏ chạy phía trước…
Hai thằng tôi quyết định mò xuống đoạn nữa xem sao có gì quay lại chỗ anh Vát sau…
Tới hết con dốc thoai thoải, có một con suối cạn có môt thân cây đổ khá to ngay bên suối, phía bên kia suối là dừng khộp xơ xác…
Thằng S kéo tôi lại nói nhỏ, Ơ anh, sao lại có con đường mòn này nhỉ?
Con đường mà tôi và nó đang đi đây…
Tôi cũng chợt nhíu mày… ừ đúng, chúng tôi có vài lần soi kỹ địa hình ở đây, làm gì có con đường bò nào to thế này đâu ta???
Thôi, quay lại đi…
Khi tôi vừa định kéo nó quay lại thì tới lượt nó thò tay bấm tôi, ra dấu im lặng… nó ghé sát tôi thì thầm, Có dân thật anh ạ… kìa.
Theo tay nó chỉ, đúng là ngay phía bên kia cái cây to đổ ngang có một người đàn bà ánh trăng sáng và khoảng đó không có cây nên tôi cũng nhìn rõ, đó là một người đàn bà áo sáng màu tay phải cắp một đứa con nhỏ tay trái kéo sbay lội qua đoạn suối…
Chị ta chỉ cách chúng tôi tầm mười mấy hai chục mét… và cũng đang nghiêng ngó nhìn quanh và miệng gọi gì đó…
Lúc này tôi mới thấy hai đứa trẻ khi nãy tôi vừa nhác thấy… thò ra ngay chỗ cuối thân cây đổ ngang, chúng chạy lõm bõm dưới nước về phía người đàn bà miệng kêu líu ríu gì đó, người đàn bà dắt hai đứa trẻ lên khỏi suối và đi thẳng về hướng chúng tôi ngồi…
Hai thằng tôi ngồi bệt xuống ngay vệ đường và cùng ngẩng đầu nhìn… vì trăng sáng mà nơi này trống huơ chúng tôi biết ẩn vào đâu… đành ngồi dòm, bụng tôi cũng nghĩ sẽ hỏi chị ta vài câu…
Nhưng khi họ đi ngang qua trước mặt chúng tôi thì đột nhiên toàn thân tôi nổi ốc và lạnh toát, lẩy bẩy…
Tôi như tỉnh khỏi trạng thái vô thức, vừa sợ hãi vừa hoang mang khi những thông tin mà nãy giờ mắt thấy truyền lên não đã xử lý xong… một loạt những câu hỏi ngay lập tức khiến tôi ớn lạnh…
Sao lại có con đường bò rất to giữa rừng hoang này?
Và hai đứa trẻ từ đâu chui ra đi trước mặt tôi, và từ đâu chui ra khi phía bên kia cây đổ là bãi trống?
Người đàn bà vừa bế đứa bé cũng đi ra từ hướng đó sao lại ngước mặt về phía chúng tôi như tìm hai đứa trẻ? Lẽ ra phải quay ngay qua bên cạnh là thấy…
Nếu ở phố xá thì trang phục chị ta có vẻ dễ hiểu hơn, vì sbay là dạng trang phục lễ hội truyền thống của họ? Giống như giữa đêm khuya mà bạn gặp trên bãi biển một cô gái mặc áo dài đi dạo vậy…
Và kinh hãi nhất là khi đi ngang chúng tôi cả chị ta và ba đứa bé cùng nhìn chúng tôi bình thản dửng dưng giống như khi bạn nhìn cây cột đèn ở nơi phố xá…
Giữa đêm khuya chúng tôi là những kẻ chuyên săn đêm, sống đêm… mà nhìn thấy bốn mẹ con họ còn giật mình đề phòng trong khi họ đối với chúng tôi, sự nguy hiểm giống như những con gà con mang lại cho bạn vậy…
Nếu như là bạn, giữa rừng sâu hoang vắng, tầm hai ba giờ sáng… đang đi dạo và dắt theo những đứa con nhỏ của mình, bất chợt bạn gặp ngồi thù lù ven đường hai thằng “rằn ri” mặt vằn vện, tay lăm lăm súng gương mắt trắng dã nhìn mình bạn sẽ xử lý sao???
Chính lúc nhìn vào những gương mặt và những đôi mắt đen sẫm vô cảm vô hồn của họ khi họ lướt qua chỗ tôi ngồi… như điện kích tim khiến tôi choáng váng và bừng tỉnh…
Tôi không sợ bóng đêm và những thứ bí ẩn mà dân gian gọi là ma quỷ gì đó… điều mà khiến tôi thường giật mình lạnh toát cả người là trong những hoàn cảnh bình thường chợt hiện ra những chi tiết bất thường ngược logic tự nhiên và quái đản, không thể lý giải…
Cũng giống tôi, thằng S ngồi ngây người… miệng nó lắp bắp, Anh ơi… đm chết rồi, bọn này là gì ấy không phải người rồi… ma rồi…
Tôi bóp chặt vai nó và nói nhỏ, Bình tĩnh, ngồi yên… ngồi yên, đừng nói gì cả…
Nói nó nhưng người tôi cũng run bần bật, phần lạnh vì đêm phần lạnh vì những gì vừa diễn ra trước mắt…
Chúng tôi ngồi im một lúc và mò mẫm quay lại, tức là theo hướng những bóng người đó vừa đi… quay trở lại chỗ anh Vát và một cậu nữa…
Nhưng sự quái đản chưa dừng lại, khi chúng tôi mò mẫm mãi dưới ánh trăng sáng như hoả châu mà không thể tìm ra con đường bò hai thằng vừa đi, cả hai thằng cùng quay vòng vòng mất phương hướng luôn…
Và trong lúc quay tới quay lui tìm đường một lần nữa cả hai thằng tôi lại cùng há hốc miệng không thể thốt nên lời, khi quay nhìn hướng suối… người đàn bà lại bế đứa con nhỏ dắt theo hai đứa nhỏ vừa chui ra từ chỗ gốc cái cây đổ ngang, lội lũm bũm và chầm chậm tiến về hướng chúng tôi… nó giống như khi bạn tua lại một đoạn phim vừa xem xong trong vài chục giây…
Nói thật lòng lúc đó tôi định nổ súng, bắn cày đất dưới chân những “con người” đang đi chầm chậm kia… nhưng cố kìm lại vì giờ đó mà nổ súng thì giống như tự giết mình…
Khi bốn mẹ con vừa lên đến bờ suối… thì đột nhiên tôi giật mình muốn xỉu, một bàn tay người lạnh cứng… chụp lấy gáy tôi ghì xuống, cùng câu nói nhỏ xa lạ và lạnh lẽo, nhưng rất rõ ràng vang lên ngay sát, Đứng im, bỏ súng ra… bỏ ra…
Một ý nghĩ cùng cảm giác lạnh toát chạy xuyên từ đầu xuống chân… Thôi xong rồi, chết ở đây hôm nay rồi…
Và trong một giây tôi nhanh chóng tính đường “binh” nếu ngồi thụp xuống và gếch nòng súng chéo lên trên bên phải thì tôi sẽ không bắn phải thằng S bên cạnh, không chắc thoát nhưng cứ bóp cò trúng đc bao nhiêu hay bấy nhiêu, do chúng tôi sử dụng súng Uzi nên mới có thể xoay vậy, chứ là AK thì không thể…
Nhưng lạ là nghĩ thì rất nhanh, và bản thân tôi xin thề là chưa bao giờ ở nơi này, tôi nghĩ tới giơ tay hàng khi bị khống chế… vì đối với Pot thì hàng còn chết đau đớn hơn… nên bằng mọi cách mọi giá tôi bật lại…
Nhưng không thể cử động và nhúc nhích được người, cảm giác rất lạ tôi chưa từng gặp… nó giống với khi ta ngủ mê định làm gì đó rất dễ mà cố mãi không thể làm được…
Không phải cảm giác sợ hãi, tôi chưa bao giờ sợ bọn pot, dù bao trận bị vây gần kín như quăng chài, bao lần nằm kế cạnh chúng, ngửi thấy mùi hôi của chúng, nghe tiếng chúng hét chô… chô… đinh cả tai… hay bị đạn sượt qua tóc…
Đúng lúc nghiến răng cố gắng trong bất lực được chừng hơn chục giây đồng hồ… thì bỗng bàn tay nắm trên gáy tôi bỏ ra cùng tiếng anh Vát ngay bên tai, Không được bắn, chết cả đó em H, bình tĩnh bình tĩnh…
Tôi quay qua bên, giờ thì lại hoạt động được, nói với anh, Dạ anh, e không bắn đâu anh…
Và tôi vòng tay khoác vai anh tính chỉ cho anh những gì tôi cùng thằng S đang chứng kiến… thì thôi… bờ suối không một bóng người, không có gì cả… im lìm và rõ rệt dưới ánh trăng.
Thằng S chợt ngồi sụp xuống, nó thở hổn hển từng đợt và nói nhỏ với anh, nhưng tôi vẫn nghe rõ… Anh ơi, em với anh H vừa gặp ma… nó trêu…
Anh Vát nói nhỏ, Anh biết rồi, nghỉ chút xíu đi rồi rút em à…
Chúng tôi lần mò theo anh đi khỏi nơi đó…
Suốt cả ngày hôm sau khi mấy anh em nằm ôm nhau trong hang, tôi hỏi anh Vát chuyện gì đã xảy ra, sau khi tôi và S cùng kể lại những gì đã gặp lúc đêm…
Anh nói nhỏ với giọng bình thản, tụi em bị ma khái nó giắt đi.
Ma khái, hay còn gọi là ma cọp của người Cam và người Lào.
Theo lời giải thích của anh, đó là những hồn ma của người bị cọp giết, họ hiện về để rủ rê lôi kéo người khác vào rừng có cọp cho cọp ăn thịt, dưới sự sai bảo của con cọp ăn quá nhiều thịt người mà thành tinh…
Họ sẽ lôi kéo rủ rê bằng mọi cách để mong kẻ chết sau sẽ thế chỗ cho họ để họ được giải thoát khỏi cọp ma mà đầu thai…
Nhưng thứ mà tụi em gặp đêm qua không phải ma khái mà là khái tinh, nó là một con cọp cái với ba con con biến thành đó em, nó sẽ vờn qua vờn lại cho tới khi em sợ mất vía nó mới vồ và tha đi, cọp thường khi vồ người thường ăn hai chân trước, rồi tha chỗ xác thừa đem giấu hôm sau ăn tiếp, còn tinh cọp thì khi vồ được người chỉ ăn mỗi cái sọ, còn lại vứt bỏ…
Khi đi săn trong rừng đêm mà gặp những bóng như người cùng với mùi thum thủm thối vảng vất đâu đó… đó chính là lúc gặp ma khái, loại ma không hiện ra để trêu đùa con người, mà hiện ra để tìm cách hãm hại con người… để mong được giải thoát, nhưng có rủ rê lôi kéo được cả trăm người đi nữa hồn ma đó cũng không thể thoát được con cọp tinh, đó là loại cọp ma khủng khiếp… rất hay biến thành người và có thể hiện ra giữa ban ngày được… vì nó là hàng yêu, quỷ chứ không phải ma nên không sợ ánh sáng của dương thế như ma con người…
Tôi không biết có chuyện đó không, có đúng như những gì anh nói không… nhưng tôi đã thấy tận mắt một sự ma quái và những hình bóng như con người đêm đó, người đồng đội cùng chứng kiến câu chuyện này vẫn còn sống và là bạn trong trang của tôi với nikname ẩn danh như tôi…
Do vừa ngồi nói chuyện cùng mấy anh em và vừa viết nên viết hơi lâu dù đã cố gắng viết nhanh nhất có thể.
Đây chỉ là phần mở đầu cho rất nhiều câu chuyện về anh bạn tôi tôi sẽ kể từ từ từng chuyện cho mọi người nghe.
Cũng như nhiều những câu chuyện trong trang của tôi, có nhiều nhân vật là bạn tôi, và hôm nay có thêm anh V, nhân vật trong câu chuyện này, một người đàn anh, và và cũng là bạn, là đồng đội của tôi.
Tôi viết và đăng những câu chuyện của bất cứ ai, hay của bản thân mình… luôn chỉ một tiêu chí và mong muốn, Kể cho mọi người nghe cho đỡ buồn. Với câu chữ khách quan nhất, và vì công việc cũng như thời gián không nhiều và chữ nghĩa cũng có hạn…
Chỉ là đọc cho đỡ buồn nên có gì xin mọi người thông cảm.
Đây là bài mở đầu cho câu chuyện dài về anh bạn tôi, xin hẹn ở phần sau ạ.
Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện đời lính |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 08:33 (GMT+7) |