Phương đang bước lại phía tôi, hai chân như sắp khụy xuống, chưa kịp nói gì mà nước mắt đã lưng tròng, cố đưa tay lên che ngăn không khóc thành tiếng mà vô ích. Trong ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo tôi vẫn thấy lấp lánh cái nhẫn bạc “đểu” duy nhất em đeo trên tay, dù trước khi tôi đi học tay em là cả một bộ sưu tập nhẫn.
Từ lúc nào tôi cũng đã tự động giang tay ra để đón em vào lòng, cứ như mọi thứ được định sẵn rồi vậy. Không lao vào nhau ầm ầm như phim, chúng tôi cứ bước chầm chậm lại phía nhau như để tận hưởng và muốn kéo dài mãi cái khoảnh khắc ngày hội ngộ…
Ấm áp quá…. bao lâu rồi nhỉ? Mới có gần nửa năm chứ mấy, mà tôi thấy như lâu lắm rồi. Chắc em cũng cảm thấy nhu vậy đúng không? Em? Có vậy thì hai đứa mình mới mặc kệ bao ánh nhìn, bỏ hết những ngại ngùng và sĩ diện, đứng ôm nhau khóc tu tu thế này chứ?
Em nhòe nhoẹt nước mắt, ướt đẫm vai áo tôi, vừa khóc vừa đấm liên tục vào lưng tôi như muốn giải tỏa hết những nhớ mong và những nỗi niềm kìm nén bấy lâu….. miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi vô nghĩa:
– Anh…. còn về làm gì??
Tôi vuốt nhẹ lên mái tóc em, không ngừng hít hà cái mùi hương thân quen ấy. Tóc em đã thưa đi quá nhiều chỉ trong nửa năm trời, kết quả của bao nhiêu đêm phải thức trắng khóc thầm. Trong vòng tay mình, tôi thấy em đã gầy gò đi bao nhiêu. Khẽ đẩy em ra xa để ngắm lại cái dung nhan của tôi ngày nào, vẫn là những nét thanh tú đó, nhưng giờ nó xanh xao và thiếu sức sống, chỉ còn đôi mắt yêu kiều kia đang nhòe nhoẹt nước mắt nhưng vẫn đủ để tôi biết bao yêu thương vẫn còn đong đầy và vẹn nguyên…….Như sợ tôi nhận ra được điều gì đó, Phương lại úp mặt vào ngực tôi dụi lấy dụi để.
– Anh về để cưới em chứ!
– Không kịp nữa đâu!
– Kịp chứ!
Huy không nói gì, lẳng lặng nổ máy xe rồi đi về mà không nói một lời nào với tôi dù tôi muốn ra chào hỏi anh, ít nhất thì Huy cũng đáng được tôn trọng vì đã sống hết mình với tình yêu. Thực ra thì tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ về những điều ấy lúc này, vì bên cạnh tôi giờ này Phương đã thôi khóc và cứ dụi dụi không ngừng vào người – chẳng khác gì con mèo già ở nhà tôi, mỗi khi mẹ tôi đi làm về là nó cứ quanh quẩn dụi dụi vào chân rồi trèo lên người như muốn chứng tỏ nó nhớ nhung đến mức nào….
– Thôi vào nhà em. Đứng ngoài nãy giờ lạnh quá.
Phòng em không có gì thay đổi, vẫn một màu xanh lè xanh lét. Có lẽ trong những ngày xa nhau thì đó là màu buồn, ảm đạm và dàn trải… Trên giường vẫn là cái gối ôm tôi mua cho em, bên cạnh là cái áo cầu thủ của đàn ông. Cơn giận vừa định bùng lên thì tôi chợt phì cười khi nhận ra đó là cái áo của tôi ngày trước em cầm về giặt. Sao tụi con gái cứ thích mang mấy đồ của con trai về nhà rồi giữ làm gì nhỉ?
– Áo ai đây? – tôi trêu em
– Anh chứ ai! – Phương nhìn tôi lườm lườm.
– Mang về ểm bùa à?
– Đúng rồi, ểm bùa để không chạy xa em được!
– Thảo nào bên kia mấy đứa tán mà mình không đổ!
– Điêu. Vừa xấu vừa hôi như anh chỉ có em ngửi được thôi!
Vừa nói Phương vừa nhón chân lên hôn chụt vào môi và vòng tay qua giữ chặt lấy người tôi. Hai con người thèm khát những cử chỉ yêu đương, những xúc cảm quen thuộc cứ thế tự nhiên quấn lấy nhau cho bõ những ngày phải chôn chặt tình cảm rồi quay ra trách cứ nhau… Khẽ đỡ em nằm xuống, Phương giờ nằm trọn trong tay tôi. Vừa vặn. Ở chính cái chỗ này, không biết bao lần hai đứa phải tự kiềm chế để không đưa mọi chuyện quá giới hạn.
– Sao em nói chia tay anh?
– Mẹ.
– Chứ không phải vì gì khác chứ?
– Thực ra là có
– Em cứ nói đi – tôi đã hơi run run.
– Anh không được mắng em nhá!
– Xem đã
– Hứa đi thì em mới nói!
– Rồi hứa
– Em… xem thầy…
– Lại thầy! Lại mấy cái trò ấy? – tôi mất kiểm soát vì em đưa ra một cái lí do trời ơi! Nhưng vẫn đủ bình tĩnh để nghe tiếp.
– Anh bảo là không mắng em cơ mà!
– Em nói tiếp đi
– Thì……..thầy bảo là mình phải đứt gánh một lần thì mới bền lâu được, nên em mới làm thế….
– Rồi sao?
– Thì vì đã đứt gánh một lần thì lúc cưới nhau sẽ không bị đứt nữa! Cứ thế ở với nhau thôi.
– Em bị điên hả?
Giờ thì tôi khùng lên thực sự. Bao nhiêu bực dọc, oán hờn thời gian ở bên kia được dịp tuôn xả. Ai mà chấp nhận được cái lí do chia tay đó?? Có lẽ có mỗi em tin vào điều đó đến mức mù quáng như vậy!
– Cái chuyện dở hơi dở hám ấy mà em cũng tin được. Em có biết em hành hạ anh thế nào không? Anh ở bên ấy sống không được chết không xong. Bây giờ em còn nghe thầy như thế thì lúc lấy nhau về rồi ông ấy bảo em giết anh em cũng làm chắc?! – đây chắc là lần đầu tiên tôi to tiếng với Phương và lần đầu tôi giận em đến thế.
– Anh bị hâm à? Em làm thế cũng chỉ vì hai đứa mình thôi mà. Mà lí do lớn hơn là em muốn mẹ không trì chiết em nữa, để em có đầu óc mà học ôn thi Thạc sĩ…. Em xin lỗi……. Anh đừng mắng em!
Phương vừa nói vừa ôm chặt hơn. Nức nở.
Nghe em khóc tôi lại chẳng thể kiểm soát được nữa. Dù thế nào thì tôi cũng không là em, ở trong nhà em mà biết nội tình mọi việc. Tôi đã từng nói là tin tưởng em tuyệt đối rồi cơ mà, vậy nên mới chấp nhận cái lí do chia tay của em một cách chóng vánh như thế! Giờ đây đối diện với nhau, không, chính xác là em đang đối diện với ngực tôi và khóc dấm dứt, thì có lẽ những điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Chỉ cần biết không phải vì một ai khác, thì tôi sẵn sàng bỏ qua để cùng em bước tiếp. Tôi chỉ sợ rằng, trong lòng em bất chợt nảy sinh một cái gì đó, một ai khác, và rằng em đang bên tôi chỉ vì những gì hai đứa đã có với nhau thì đó mới thực sự là địa ngục. Tôi đã từng đau đớn vì phản bội, nhưng khi đó tình cảm cứ đều đều và mang tính mặc định, còn với em, nó là đủ cả biết bao nhiêu cung bậc ngọt, bùi, đắng, cay……tôi không nỡ, tôi không dám mất em…..
Tôi sợ, nên tôi mới hỏi, điều mà có thể ai đó cho là ngu ngốc:
– Em với Huy đến mức nào rồi?
– Sao anh hỏi thế?
– Em cứ nói đi. Anh hỏi để biết đường tính chứ không trách gì em cả.
– Vậy em nói một lần nhé. Em biết anh sợ là em có gì với Huy rồi đúng không? – tôi quên là người yêu mình rất thông minh. Tôi chưa kể là Phương chuyển từ thi khối D sang khối A trong vòng 2 tháng cuối, và dù chỉ được 20đ nhưng nó làm tôi thực sự rất khâm phục.
– Em nghĩ là nếu như càng tránh né, thì em sẽ càng phải bịa lí do này kia để không phải gặp Huy, thế thì em sẽ cứ phải nghĩ về ông ấy. Vậy nên em muốn vô tư đối diện, vẫn đi mọi lần nhóm tụ tập bình thường, đi riêng thì em cũng không bao giờ từ chối, nhưng luôn rủ theo cái Hà cho nó ăn thủng ví ông ấy ( bạn thân cấp 3 – cùng nhóm – cực béo và hơi man man – xin lỗi em )
– Rồi sao?
– Còn sao nữa? Thế mà còn hỏi làm sao?!
– Thế cầm tay nhau chưa?
– Anh bị điên hả?! Em mà thích thì em giờ đang có con với người ta rồi chứ ở đó mà cầm tay. Đồ hâm!
– Em còn biết Huy mua nhẫn cưới rồi cơ, định lên Lào Cai là cầu hôn em….
– Anh cũng đoán vậy.
– Em đâu có phải ngốc đâu. Em không bằng ai nhưng mấy chuyện đó thì em thừa biết, em chỉ trêu anh thôi.
Uhm, phải. Từ lâu tôi cứ quen với cái tâm tính hiền lành và phó mặc mọi thứ cho người yêu của em, nhưng tôi quên rằng ở bên ngoài xã hội em có một bộ mặt hoàn toàn khác, tự tin, sắc sảo và khá là ghê gớm. Vậy nên mấy cái trò theo đuổi và tán tỉnh với một người như em thì không khó để nhận ra. Giữ được bản lĩnh mới khó, chứ xuôi theo cảm xúc thì dễ lắm, chỉ cần một lần thôi là sẽ cứ thế đi xa mãi, xa mãi, khỏi nơi nó đáng lẽ ra phải thuộc về.
Phương choàng tay qua ôm lấy tôi thì thầm, nghe giọng em tôi biết là lại đang sắp khóc.
– Anh ngốc lắm. Em bỏ được anh thì em đã bỏ lâu rồi! Cứ lúc nào nghĩ đến chuyện của mình là lòng em cứ thắt lại, không thở được….. em đâu có nghĩ được gì nhiều ngoài việc đợi anh về.
– Hôm trước chia tay nói ghê lắm mà. Ai đá đít tôi?
– Hì hì. Em nghĩ đã là duyên rồi thì có sắp cưới cũng bỏ nhau thôi. Nên em không sợ – Nói rồi Phương chìa cho tôi xem cái tay của em
– Nhìn tay Mèo đây này!
Bao lâu rồi tôi mới lại nghe lại cái danh xưng “Mèo”. Phải rồi, con mèo của tôi lâu lắm rồi không có ai bên cạnh. Nên giờ ngồi cạnh nó cứ phải dụi dụi vào người. Chẳng để cho tôi kịp hỏi, em đã tự diễn giải mấy cái đường chỉ tay loằng ngoằng:
– Đường tình nó không bị đứt như của anh. Em không lăng nhăng như anh!
– Ai lăng nhăng hả?
– Ai lăng nhăng tự biết
…
Điện thoại kêu làm tôi bừng tỉnh. Tự nhiên làm tan giấc mơ của tôi…. đang đẹp. Lâu lắm rồi tôi mới được ngủ ngon và mộng mị đẹp như vậy. Vợ tôi chắc đã dậy đi chợ với mẹ từ lâu rồi, nãy giờ cứ nằm ôm rồi hôn cái gối ôm mà không biết.
Cầm điện thoại lên thì hóa ra là mẹ vợ gọi.
– Con đây mẹ ơi
– Chưa dậy à con?
– Con dậy rồi mẹ ạ
– Hai đứa ngày kia về nhà ăn Tất Niên nhé
– Vâng ạ
– Đi ô tô đấy, đừng có đi xe máy. Con bé đang bầu bí như thế!
– Vợ con đã nói cho mẹ rồi ạ?
– Nãy nó gọi điện cho mẹ rồi. Anh chị định giấu à?
– Không ạ. Hì hì.
– Thế nhé. Hôm đấy mẹ bảo cả mấy anh chị dưới quê lên đấy, con về sớm mà tiếp khách cho mẹ.
– Vâng, hôm ấy con về ạ.
Mẹ vợ tôi. Người mẹ thứ hai. Người đã từng coi tôi là sinh vật ngoài hành tinh.
Ngày tôi đưa em về nhà, bà nhìn hai đứa lắc đầu rồi mỉm cười thật nhẹ. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu trong đầu bà nghĩ gì lúc ấy. Tôi chỉ đoán thôi, đoán là bà đã chấp nhận cái gọi là định mệnh. Những gì con gái bà phải chịu đựng, những gì tôi đối với gia đình chắc chắn là chưa đủ để bà thay đổi quyết định, nhưng đủ để bà cho tôi một cơ hội, điều mà trước đây bà chưa từng nhượng bộ.
Sau này, khi tôi xin phép được đi lại và đưa đón Phương, bà mỉm cười, một lần nữa. Bà chỉ nói một câu duy nhất nhưng là câu nói khắc sâu vào tôi như một kỉ niệm:
– Ừ. Hai đứa cứ tìm hiểu nhau. Nhiều khi người lớn còn hiểu lầm.
Tôi biết bà muốn nhắc lại những thành kiến mà gia đình dành cho mình. Khi đó thực sự cái thái độ của tôi cũng hơi quá tự tin, cộng thêm việc chuẩn bị đi học xa, quan trọng nhất là đã yêu vài người và gần như cưới một người con gái khác… cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ tiêu cực với một người như thế. Trong mắt mọi người, có lẽ tôi là thằng có chút học vấn nên ong bướm, trăng hoa.
Càng về sau, bà càng nhận ra là đã nhìn sai con người tôi và những cử chỉ của bà dành cho tôi cho tôi biết bà muốn bù đắp lại những vết thương bà vô tình hay hữu ý gây nên. Tôi hiểu tấm lòng của bà, vì hơn ai hết ai cuối cùng cũng phải làm cha mẹ, khi đó thì không ai dám nói cứng rằng sẽ luôn để cho con cái tự do yêu đương…
Ngày cưới tôi.
Mẹ vợ nhìn chúng tôi rưng rưng, bà ôm tôi thật chặt và thì thầm
– Vợ con nó thiếu thốn lắm, con hãy thương nó nhé!
– Vâng ạ. Mẹ cứ tin con! Chúng con sẽ sống hạnh phúc – tôi siết chặt bàn tay của bà.
Ngày cưới tôi. Có cô bán cơm bụi Sinh viên đến, cầm tay hai đứa xúc động không nói nên lời vì đã nhớ đến cô. Có mấy thanh niên ngồi quán trà đá đến trông xe, ăn mặc bảnh bao nhưng vẫn đốt thuốc và chửi bậy.
Ngày cưới tôi.
Em cũng đến. Thậm chí em còn đến từ tối hôm trước.
Vừa đến phòng cô dâu, em đuổi tôi ra ngoài để hai người thì thầm. Chẳng biết hai người thì thầm to nhỏ gì mà thấy gật gù ra vẻ đắc chí lắm.
Em đã cưới chồng và giờ đang mang bầu. Chúng tôi vì lí do nào đó trong muôn vàn số kiếp trước mà bây không thể đến với nhau, nhưng sẽ không bao giờ quên những gì đã dành cho nhau trong những ngày tháng yêu đương nhiệt thành nhất.
…
“Bộp”
– Thằng này, sắp làm bố rồi còn lười chẩy thây thế à?
– Gì mẹ? Để con ngủ
– Uống cho lắm vào.
– Đâu. Con trông gói bánh với mẹ còn gì!
– Gói được cái nào? Toàn ngồi uống rượu với ăn cháo. Bố con nhà mày! – mẹ vừa mắng yêu vừa gập cái chăn. Vợ tôi nãy giờ cứ đứng dựa vào cửa cười tủm tỉm.
– Mẹ mắng chồng không bênh còn đứng mà cười gì?
– Bênh gì? Anh ngủ nướng mẹ mắng đúng rồi còn gì?
– Tao đánh cả hai đứa chứ ở đó mà bênh.
– Dậy đánh răng rửa mặt đi ăn sáng rồi đưa bố mẹ sang bên nhà thông gia. Nhanh!
– Sớm thế mẹ? Hôm nay mới 27.
– Thế mày định 30 mới sang chắc.
– Cả nhà đi à mẹ?
– Không! Mày đưa bố mẹ đi, con bé con ở nhà. Mấy tháng này hạn chế đi lại.
– Thôi bố mẹ đi đi. Có mấy km thôi sao phải con đưa đi. – tôi nói rồi lại vật ra giường
– Thằng này. Để mẹ vợ bảo tao không biết dạy con hả? Dậy ngay!
Đúng là không thể tranh luận hay ăn vạ với mẹ như ngày bé được nữa rồi. Đành lết thân xác dậy rồi đi ăn.
Đèo vợ đi trên con đường quen thuộc đi ăn sáng. Cái lạnh khi Xuân sắp về ở quê nhà thật dễ chịu, trong lành và mát dịu… không còn cảnh trơn trượt và ẩm ướt vì tuyết như ở bên kia.
Tôi đưa tay ra đằng sau sờ vào bụng vợ khẽ hỏi:
– Con bố đang làm gì đấy?
– Con đang đá bóng bố ạ – vợ tôi nhại giọng, rồi hai vợ chồng cất tiếng cười vang sảng khoái.
Đi qua đoạn trường cấp II, vợ tôi đột nhiên ngồi sát lại rồi thì thầm vào tai:
– Chỗ này ngày xưa bố có tay xấu này con này…
– Hì hì. Phải tay xấu thì bây giờ mới có con chứ con nhỉ? Lớn lên bố cho con vào đây học nhé!
Xuân sắp về rồi. Có mưa xuân kia kìa con kìa.
Xuân này gia đình sum vầy.
Xuân này nhà ta có thêm một chú gấu con nữa. Đừng hùa nhau với gấu mẹ bắt nạt bố nhé!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện tình buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 22/07/2016 12:53 (GMT+7) |