Nhỏ ngó tôi, nhoẻn miệng cười:
– Anh thay đồ đi rồi chuẩn bị đi làm nè.
Thiệt tình sao thấy con nhỏ giống người vợ, còn tui đóng vai chồng quá xá. Một cái câu nói rất đỗi bình thường nhưng sao tôi nghe trong lòng ngọt ngào kỳ lạ. Có một thứ gì đó dịu dàng cứ len lỏi vào từng góc tâm hồn khuyết tật của tôi, khiến tôi thấy buổi sáng nơi con hẻm chật chội cứ phảng phất mùi hương của hoa cỏ dại và nhẫn nha trên đầu lưỡi thứ hương vị của mật ong. Nhỏ ngó bộ dạng thẫn thờ của tôi, làm bộ ngượng ngùng, cúi đầu lí nhí:
– Chuyện bữa hôm qua anh không có đem nói cho ai hết đó, nghe chưa?
Tôi gục gặc đầu, ý chừng yên tâm không khi nào anh nói hết. Anh chỉ viết rồi post lên diễn đàn thôi. Nhỏ chúm chím cười, đi vô trong nhà thay đồ. Tôi rút điếu thuốc châm lửa hút. Cái đầu lắc mạnh vài vòng cho những suy nghĩ bậy bạ còn lại rơi hết ra ngoài.
Điện thoại reo. GD gọi. Tôi cuống quýt bắt máy. Nghe cái giọng bất mãn của lão vang lên:
– Mày làm gì từ bữa tối qua mà không gọi điện cho tao?
Tính kêu mắc ngủ với beo sức mấy gọi điện cho lão, nhưng nghe giọng điệu coi bộ không vui vẻ lắm nên tôi bỏ. Giở chiêu cuối luôn:
– Anh có khi nào kêu làm mà không làm được đâu, cái đó em biết mà. Hỏi nhiều anh lại bực bội.
Mà cái vụ này đúng đó nha. Lão già cứ như con nít quỷ, không hỏi lão bực, mà hỏi nhiều lão còn bực bội hơn. Tôi biết tính lão nên cứ cũng cắn răng chịu đựng hoài. Hên cái nữa là tôi nắm được cái tẩy ưa nịnh của lão nên xem ra cũng dễ đối phó hơn. Nhưng bữa nay coi bộ không xi nhê lắm. Giọng già dịch buồn thiu:
– Vẫn còn vướng mắc đó, chưa có xong đâu. Mà cái này tự mày đi giải quyết thôi, tao không giúp nổi đâu.
Nghe xong câu nói của lão già mà tôi muốn đứng tim. Nói thiệt hay nói giỡn vậy trời? Bữa hôm qua nói chắc như cua gạch, cái gì mà tao kiếm mấy đứa buôn nước bọt tới là xong chuyện, cái gì mà đi đứng nghênh ngang vô trụ sở công an như phó thủ tướng, giờ lại kêu còn vướng mắc là sao? Tính hét vô máy “anh dạo này mất nét dữ lắm nha anh Ngọc”, nhưng nghĩ tới gương mặt thất thần của con nhỏ khi nghe cái tin này, tôi bỗng thấy sống lưng mình ớn lạnh. Trong giây lát, vừa nghĩ tới con nhỏ, tôi quả quyết hẳn:
– Còn chuyện gì anh? Anh nói đi, cỡ nào em cũng ráng giải quyết được hết.
Giọng lão già dịch lại trầm ngâm:
– Mày nói vậy thì được rồi. Có điều phải đi lẹ luôn đi, khi đi phải cẩn thận, hiểu không? Có đi xe máy thì đội mũ bảo hiểm vô, nghe chưa?
Không lẽ… còn khúc mắc mấy vụ ân oán sao? Tôi thở dài. Đánh lộn tôi không ngán, nhưng việc lão già cũng không nhúng tay vào nổi không lẽ lại là chuyện này sao. Chấp nhận luôn. Dù sao thì ổng cũng giúp mình quá nhiều rồi, chắc đây là người quen của ổng nên không tiện ra mặt. Tôi trầm giọng:
– Em biết rồi anh. Chuyện của em, em tự giải quyết.
Trong máy, giọng lão già lại vang lên tỉnh queo:
– Mày làm gì nói chuyện trầm thấy ớn vậy? Bộ tính tạo nét phải không? Tao kêu mày qua đón thằng quỷ đó về chớ bộ để tao đi đón nó hả?
Té cái rầm à nha. Có cái chuyện nhỏ xíu đó mà cũng ráng chọc tôi một chặp mới dễ quê. Tính gào vô máy “sáng ra anh giỡn mặt tui hả” thì lão già đã cười hi hí, cúp máy cái rụp, quẳng lại một câu:
– Lát đi liền đi, nhớ đội mũ bảo hiểm không công an bắt nha thằng nhóc ác.
Đang còn nghe quê một cục, tính gọi điện ăn thua đủ với lão đã thấy con nhỏ đứng ngay sau tôi, ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng. Coi bộ nhỏ cũng nghe sơ sơ cuộc điện thoại của tôi với lão già. Có cho tiền con nhỏ cũng nghĩ không ra lão già mặt mũi du côn bặm trợn lại có tính giỡn dai như quỷ, nhỏ ngó khuôn mặt lo lắng bực dọc của tôi sau cuộc nói chuyện lại hiểu lầm… y chang tôi hồi nãy. Vừa tính chơi con nhỏ một vố như chiêu của lão già, nhưng nhìn gương mặt nhỏ tôi bỏ ý định cái rụp. Tôi đâu phải thứ người vừa già vừa ác lại khoái chọc người như lão chớ! Quay ra phía nhỏ, mỉm cười:
– Làm gì mặt mũi lo lắng thấy ghê vậy? Lão già í lộn anh Ngọc vừa kêu lát mình qua đón thằng nhỏ đó em.
Khóc nữa. Nhưng đây là nước mắt hạnh phúc à nha. Nhỏ sung sướng tới phát khóc, nhảy vô lòng tôi ôm chặt cứng. Tôi cũng dịu dàng vuốt tóc nhỏ:
– Có chuyện cũng khóc, xong chuyện cũng khóc, coi bộ em giống nhà máy nước quá ha?
Nhỏ đấm vô ngực tôi, nhưng hổng đau tí xíu nào hết trơn. Khung cảnh lãng mạn và hạnh phúc kéo dài thêm chừng 30s thì bị cúp cái rụp. Một giọng phụ nữ già nua run rẩy vang lên kế tôi và nhỏ:
– Huyền, Huyền ơi!
Nhỏ nghe thanh âm đó thì giật mình, buông vội tôi ra. Tôi cũng ngó theo. Một người phụ nữ nhìn giống con nhỏ ghê gớm, nhưng coi bộ khá lớn tuổi. Bả bận bộ quần áo cũ mèm, gương mặt đầy nếp nhăn, coi bộ tướng tá cũng khổ cực cả một đời. Chắc má con nhỏ. Tôi hơi mắc cỡ. Vừa ngồi ôm ấp con gái bả ngay trước cửa xong, giờ mở miệng chào cũng thấy quê quê. Nhưng tôi là người lịch sự, bởi vậy dẫu có quê cũng ráng mở miệng:
– Dạ con chào cô.
Bà già ngước mắt nhìn tôi, cái nhìn giống y như nhỏ Huyền ở cái nét cam chịu và nhẫn nhục. Chỉ khác một cái, trong ánh mắt của bả còn có cả lo sợ và khổ cực.
– Dạ, chào cậu.
Tôi nghe cái giọng điệu mặc cảm và tự ti của bả mà thấy ái ngại và tội nghiệp quá đỗi. Tôi là bạn của con gái bả, sao lại phải cần dùng cái giọng điệu đó với tôi? Thứ tâm lý của những người luôn bị coi là hạ cấp, là người nghèo sao nghe buồn quá vậy. Tôi thở dài, không nói gì thêm được nữa. Nhỏ lại gần ôm lấy bà già, nức nở:
– Má ơi, thằng nhỏ được cứu rồi đó má. Ảnh cứu nó đó.
Bà già cũng khóc. Ánh mắt nhìn tôi ngập tràn vẻ biết ơn. Nhưng tôi vẫn đọc được ở đó một tia nghi ngại, dù là rất nhỏ. Không trách bả được. Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Bả sống tới mấy chục năm trời, hẳn bả thừa hiểu được điều này. Có điều, còn có một cái bả nghĩ không ra, đó là việc trên cuộc đời này, những người vừa đẹp trai, vừa tốt bụng như tôi chưa có bị tuyệt chủng.
Tính đưa con nhỏ đi luôn lên quận lĩnh thằng nhỏ về, giờ lại thêm má con nhỏ lên, tôi suy nghĩ một lát rồi rút điện thoại, kêu đại thằng mặt mụn. Dù sao đi taxi dù của nó cũng khỏe hơn, thêm cái nữa tạo công ăn việc làm để nó bớt rảnh rang mà làm chuyện bậy bạ. Tôi kêu má con con nhỏ đi bộ ra ngoài hẻm chờ nó luôn, bởi hẻm nhỏ xe vô không nổi. Bà má con nhỏ lại vâng dạ ran một hồi, líu ríu bám tay con nhỏ đi. Thiệt tình, nhìn mà không kìm nổi tiếng thở dài.
Mặt mụn đến cũng lẹ. Coi bộ đang lượn lờ sẵn ngoài đường hay sao mà chỉ 20 phút sau đã thấy xe đỗ xịch ngay trước hẻm. Ló cái mặt trâng tráo ra, nó lớn giọng:
– Đại ca, em nè!
Má con nhỏ chết sững, quay qua ngó tôi chằm chặp. Bả có xem người trong giang hồ chắc luôn à nha. Ngó cái kiểu tài xế mặt mũi xấu trai nham nhở, gặp mặt gọi một câu “đại ca” liền, dám bả nghĩ tôi là Hạo Nam hoặc đại ca B gì đó lắm. Theo ý tôi thì tôi thấy mình giống Hạo Nam hơn, ít ra về mặt mũi, nhưng không hiểu bả có nghĩ mình ác như thằng chả hay không nữa. Có điều thấy bà ngó mình hoài cũng thấy nhột, đành cười gượng mở cửa xe mời bả vào. Cho 2 má con con nhỏ ngồi ghế sau, tôi lên ghế trước ngồi với thằng mặt mụn. Đặt mông xuống ghế, tôi quay qua ngó nó, rít qua kẽ răng:
– Gọi 1 câu đại ca nữa tao bẻ răng mày đó nha.
Mặt mụn xem chừng có vẻ hơi hoảng hốt trước viễn cảnh sự xấu trai của mình tại tăng thêm một bậc vì bị sún răng, vội vã bẻ lái đi. Thiệt tình nhiều lúc tôi cũng cảm thấy bản thân mình đối xử với nó có phần hơi ăn hiếp, nhưng cái loại như thằng này có khi đối xử với nó vầy nó lại thấy xúc động. Thứ công tử bột nhiều tiền, khờ khạo, ra ngoài đường đám lâu nhâu bám theo nịnh nọt đuổi đi không hết, sức mấy kiếm được đứa khoái chửi bới, chà đạp nhân phẩm của nó cỡ tôi?
Xe chạy gần tới quận, tôi rút điện thoại gọi cho cha nội công an bữa trước. Lão dặn chờ chút xíu còn làm thủ tục, lát kêu thì vô đón. Tôi thở phào. Coi như trút được cái gánh nặng trong lòng. Quay qua 2 má con con nhỏ đang ngồi thu lu sau ghế, tôi nhẹ nhàng:
– Giờ con đưa cô với Huyền đi ăn sáng đã, lát hồi vô đón thằng nhỏ sau, được không cô?
Bả tần ngần hoài, mãi mới thốt được một câu:
– Hay, đợi thằng nhỏ ra rồi cho nó đi ăn cùng ha cậu. Tôi sợ nó ở trong đó cũng chưa có ăn gì.
Lòng tôi cũng mềm nhũn lại, dạ một tiếng, bỏ ra ngoài xe hút thuốc. Tôi ghét chờ đợi dữ lắm, mà nghe cái giọng điệu thằng chả chắc còn phải đợi dài dài. Vừa hút được cỡ nửa điếu thuốc, tôi giật mình thấy má con nhỏ đã lập cập ra tới đứng kế bên tôi:
– Tôi cảm ơn cậu nha câu Long. Mấy má con tôi mà không có cậu, chắc cũng hổng biết tính sao hết.
Tôi ngó bả ngại ngùng. Thiệt tình bả có lẽ chưa tới 50 tuổi, nhưng công việc cực nhọc và cuộc đời vất vả khiến gương mặt bả già đi dữ lắm. Đôi tay chai sần, nứt nẻ của bả đang nắm chặt vào nhau thừa thãi. Tôi nhẹ giọng:
– Chuyện đâu có đáng gì đâu cô. Cô đừng nói ơn huệ con ngại đó.
Gương mặt nhẫn nhịn, chịu đựng của bả cũng giãn ra nhiều. Nhưng trong khoảnh khắc, cái ánh mắt đó lại ngó tôi theo cái cách y chang cặp mắt nhỏ Huyền: Quả quyết và cứng rắn:
– Việc của thằng nhỏ chắc tốn kém dữ lắm. Cậu làm ơn nói dùm cho má con tui biết hết bao nhiêu, để tôi lo trả cậu. Tui không trả xong cậu chắc tui áy náy suốt đời luôn.
Tôi nhìn người đàn bà lam lũ đứng trước mặt mình, vừa buồn bã vừa nể phục. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao con nhỏ lại có cái tính tự trọng cao cỡ vậy – là do bả. Buồn nữa vì tôi biết tôi rất khó chối từ hoặc nói cho qua chuyện, bởi cái ánh mắt quả quyết của người đàn bà này cho tôi cái cảm giác vậy. Mà nếu nói thật, chắc bả về quê phải bán nhà đi luôn mới có đủ tiền trả quá. Tôi làm bộ suy nghĩ lâu lắc một hồi, quyết định chơi chiêu với bả trong cắn rứt:
– Cái chuyện này… thật ra cô là người nhà con mới nói đó nha. Nhưng cô nhớ giữ kín dùm con, được không cô?
Bả coi bộ cũng tò mò dữ. Nghe tôi nói vậy, mắt bả cũng lộ ra một tia hiếu kỳ, nhưng nhanh chóng thay bằng ánh mắt thật thà và cương nghị:
– Tui hứa với cậu luôn. Nghe xong có chết tui đem xuống mồ, con tui hỏi tui cũng không có hé miệng ra đâu.
Làm gì thề thốt dữ vậy trời – tôi than thầm trong bụng. Cái bí mật này là… xạo thôi mà không nghĩ bả làm nghiêm trọng cỡ vậy. Có điều lỡ rồi đành đi cho nốt vậy. Tôi kéo bả qua một góc, thì thào:
– Thằng bạn con nãy giờ đánh xe đưa mình đó, ba nó là thiếu tướng công an. Vụ của thằng nhóc chỉ là đánh nhau bậy bạ, con nhờ nó nói với ổng một tiếng là xong chuyện. Có điều sắp bầu cử ủy viên trung ương Đảng, con sợ lộ chuyện ba nó mất uy tín nên phải giấu đó cô. Cô nghe xong cũng đừng nói với ai hết, kẻo ảnh hưởng chính trị ổng lắm.
Bả bị tôi xáng cho một tràng, nào là “thiếu tướng”, “ủy viên trung ương Đảng”, “chính trị”, cái mặt tái nhợt muốn ngất xỉu luôn. Tôi nhìn mà thấy tội nghiệp bả quá đỗi, nhưng ngoài cách này tôi cũng hổng còn cách nào hết trơn hết trọi. Cái tâm lý của những người như bả sẽ có một khoảng cách lớn dữ lắm đối với những người cao sang, chắc bả nghe xong câu chuyện cũng chỉ đành cảm ơn ổng trong lòng chớ không dám nghĩ tới chuyện tới tận nơi để gặp. Y như rằng, bả nghe xong lắp bắp:
– Trời đất ơi, dữ vậy thiệt hả cậu? Mà ba của bạn cậu làm lớn vậy, tôi biết trả ơn ổng ra làm sao đây?
Tôi lại cắn răng an ủi bả:
– Không cần trả ơn huệ gì đâu cô. Ổng nghe chuyện, biết thằng nhỏ cũng lành nên ổng giúp nó thôi. Tính ổng tốt bụng lắm đó cô, chuyện này với ổng dễ như lấy đồ trong túi, có khi làm xong ổng cũng quên luôn rồi.
Bả nghe mấy lời xạo xạo của tôi coi bộ cũng vững dạ hẳn. Nhưng lại lập cập đi ra chỗ thằng mặt mụn, giọng xúc động:
– Cậu cho tôi gửi lời cảm ơn ba cậu nha. Nói tôi ở nhà lúc nào cũng cầu cho ông tướng mạnh khỏe, thăng quan tiến chức cho dân tụi tôi được nhờ.
Tôi té ngửa. Lấy hết sự cô hồn trong cơ thể bộc lộ ra đôi mắt, chiếu vào thằng quỷ một tia nhìn khét lẹt. Nó mà mở miệng ra lắp bắp: “Sao cô kêu ba tui là ông tướng”, chắc tui chỉ còn nước bay vô xáng nó ngất xỉu rồi giải thích nó ghiền xì ke, mới chơi xong bị ảo không nhớ gì hết trơn.
Cũng hên, trong giây phút quyết định, thằng quỷ cũng thông minh đột xuất. Coi bộ nó ngó thấy tôi với bả đứng chuyện trò hồi lâu, cũng đoán với bản tính không mấy lương thiện của tui chắc lại dắt bả sang Anh sang Mỹ du lịch qua giọng nói, bởi vậy nó cũng làm mặt nghiêm, dạ vài tiếng. Bả thấy nó có vẻ dửng dưng, lại chột dạ nghĩ tới vụ lộ chuyện làm mất uy tín ông thiếu tướng, vội vã im re, gương mặt đầy xúc động. Tôi cũng thở phào một cái nhẹ nhõm. Bộ công an không trao bằng khen cho tôi hơi uổng đó nha, dù sao tôi cũng có công rất lớn trong việc thay đổi nhận thức của một người dân lương thiện về đám bảo kê chuyên bận đồ vàng.
Đợi mệt xỉu luôn, du đãng áo vàng mới gọi điện báo người nhà vô đón. Tôi thở phào vì cuối cùng cũng rảnh nợ, còn hai mẹ con nhỏ thì run lập cập bước vô. Thiệt tình, sao nghe bịn rịn như đón con trai từ Libya trở về không bằng nữa. Thằng nhóc nhìn thấy tự do mở ra, khuôn mặt nghệt ra, rưng rưng nước mắt. Bà mẹ già cùng con nhỏ chị cùng lao vô ôm chặt, khóc nức nở. Tôi thấy cảnh gia đình đoàn tụ ngay trước cánh cổng sở công an mà nghe cũng nao lòng. Cũng từng trải qua cảnh mất tự do, tôi hiểu những cảm giác trong lòng thằng nhóc lúc này, nhất là khi 2 người đàn bà quan trọng nhất trong cuộc đời nó đang bao phủ nó bằng toàn nước mắt.
Mặt mụn coi bộ đi đóng cải lương cũng được đó nha. Dân chơi Hà Nội ngó cảnh tượng trước mắt, khẽ quay đi chùi chùi mắt mới ghê. Thứ này mai mốt tôi tống cho mấy bộ phim Hàn Quốc chắc khóc muốn lòi con ngươi ra quá. Thứ người gì đâu nhiều nước hơn cả đàn bà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện tình nơi công sở |
Tác giả | FrogMan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chuyện tình nơi công sở, Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ lỗ đít, Làm tình với đồng nghiệp, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex có thật |
Ngày cập nhật | 01/01/2020 16:25 (GMT+7) |