Bóp vú đồng nghiệp

Bạn đang đọc một phần của truyện Chuyện tình nơi công sở, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensex.moe/chuyen-tinh-noi-cong-so-full/

Vụ này có vẻ mới à nha. Trước coi phim “Đổi mặt” của John Travolta và Nicolas Cage đã thấy phục 2 thằng chả quá xá, không dè con quỷ này cho bay qua Hollywood chắc 2 chả cũng nghỉ hưu sớm luôn vì mắc cỡ. Cái tài đổi mặt của con nhỏ này cũng thuộc dạng thượng thừa chớ không phải giỡn.

Thiệt tình chán ngấy thứ quỷ này lên tới tận cổ, có điều nhìn cái bản mặt vênh vênh của nó mà tôi nghe bực bội quá xá. Ráng dịu giọng, tôi quay qua con quỷ kêu:
– Vậy cũng được. Dù sao anh cũng không có làm khó dễ em nữa. Chúc mừng em thôi, cuối cùng cũng xong việc rồi.

Con quỷ đắc ý ngó qua tôi lần nữa, nhếch mép cười. Dễ quê thiệt. Lại xuống giọng hỏi:
– Mai mốt chắc em nghỉ làm ở đây luôn ha?

Con quỷ coi chừng đang hưng phấn, mất cảnh giác dữ lắm. Nghe hỏi vậy, bả quăng luôn:
– Bán miếng đất đi lấy tiền mở nhà hàng làm bà chủ, chớ bộ cái tướng tôi giống đám trực điện thoại cả đời ở đây sao?

Lại gật gù.
– Bữa nào mở nhà hàng nhớ nói với anh một tiếng nha. Anh qua dự lễ khai trương được không?

Thứ quỷ này ném cho tôi một cái liếc rát rạt.
– Bộ tính xin qua chạy bàn hay coi xe hả? Không có mướn đâu.

Té ghế luôn. Hên cho Andersen là con nhỏ này nó không có khiếu viết chuyện cổ tích, nếu không chắc ổng cũng ngậm ngùi mà bước xuống cái ghế thứ nhì, nhường ngôi số 1 cho nó quá. Ảo thấy thương luôn.
– Không có, anh tính tặng em quà khai trương nhà hàng mà. Tụi mình là đồng nghiệp, làm vậy cũng coi như có chút tình nghĩa đó mà.

Con quỷ coi bộ chột dạ, mắt hiện một tia nghi ngờ. Lại phải khen nó thông minh à nha. Tôi khịt mũi:
– Mà tặng cho khách khứa tới dự khai trương luôn mỗi người một món, coi như khai vị cũng được. Chỉ là cái đĩa VCD có chục ngàn, tặng cả trăm khách anh cũng lo nổi.

Con quỷ lắp bắp:
– Nè, anh … anh nói cái gì đó anh Long? Cái gì mà VCD mới lại khai vị?

Mặt tôi tỉnh rụi. Trong lòng cũng thầm chửi mình ngu thấy mẹ, sao bữa đó không ghi hình lại có phải hôm nay khỏi phải chơi đòn miệng với con quỷ này không? Có điều chửi thầm chớ không dám chửi ra thành tiếng. Con quỷ nghe được coi như bể mánh luôn.
– Thì khai vị món thịt người đó em. Thịt chủ quán!

Con quỷ nghiến cái răng kèn kẹt:
– Anh… bộ anh có ghi hình lại hả? Anh là cái đồ ….

Xem chừng con quỷ giận tới mức thở hồng hộc, nói không thành tiếng. Khoan khoái đó nha. Chậm chạp đứng dậy, bộ mặt tươi cười thánh thiện, tôi bước lại gần con quỷ đang cáu muốn nổ tung đầu, dịu dàng:
– Cái đồ thông minh phải không cưng?

Tay tôi khẽ xoa xoa đầu con quỷ. Nó im re, nhưng nghe đầu nóng hệt như nồi nước dùng quán phở vậy. Tức giận có hại cho sức khỏe lắm à nha. Tôi quyết định hạ hỏa cho con nhỏ bằng cách hô hấp nhân tạo vô ngực. Thiệt tình mấy đám dạy sơ cứu bậy bạ hết sức, tôi cho tay vô trỏng bóp nhẹ mấy cái mà thấy con quỷ muốn xỉu đi luôn chớ không thấy tỉnh táo gì hơn chút nào hết trơn hết trọi. Ngó cái tướng con quỷ muốn phát điên lên nhưng phải ngồi im re chịu trận, tôi thấy thương dữ dội. Kiếm hoài mới ra lời an ủi:
– Ráng chút xíu nữa nha cưng. Anh vui lên là quên hết mấy lời cưng nói luôn đó, có khi còn quên luôn cả mấy cái đĩa ghi hình đó cất ở đâu không chừng.

Con quỷ thở hồng hộc, rít qua kẽ răng:
– Anh mà dám tung ra tôi báo công an liền đó.

Giật mình cái rụp. Sợ quá đó nha. Tay luồn sâu thêm vô vú con nhỏ, thì thào:
– Vậy anh không dám nữa đâu. Anh nhờ người đưa lên mạng vậy. Anh ghi cả địa chỉ cưng vô cho có thêm nhiều bạn hỏi thăm ha.

Con quỷ xém xỉu luôn, nói không ra lời, hàm răng nghiến vào nhau nghe kèn kẹt. Hên cho nó, đúng lúc nó sắp xỉu vì bị chọc tức, thần hộ mệnh của nó bỗng xuất hiện cái rầm. Thấy cánh cửa mở toang, một luồng ánh sáng chói lòa ập vào khiến tôi chói mắt. Anh Sinh! Thân hình cao cỡ Phạm Văn Mách của ảnh đang hung hăng tiến vào bỗng khựng lại cái rụp, đôi mắt ti hí của ảnh đang mở ra hết cỡ. Thiệt tình tui cũng là người lịch sự dữ lắm, thấy sếp lớn trong công ty tới không lẽ cứ đứng lù lù vậy nhìn kì cục chết đi. Tôi nhìn ảnh, nhoẻn miệng cười, tính đưa tay ra bắt tay ảnh một cái cho thân mật thì chợt điếng người khi nhận ra …bàn tay mình đang nằm thù lù ngay vú con quỷ nhỏ. Ảnh gầm lên như sói đói:
– Đậu móa tụi bay làm gì trong phòng vậy?

Dữ đó nha. Sếp bự mà sao không có biết kìm chế chút xíu nào, mở miệng ra là nói tục chửi bậy như đám buôn bán chợ trời, mất nét công ty hết trơn. Tôi thấy ảnh nóng, cũng ráng trả lời mềm mỏng cho ảnh hài lòng:
– Dạ, bóp vú đó anh Sinh!

Sợ ảnh hiểu chưa có rõ, tôi cũng ráng cắn răng bóp mạnh thêm cái nữa. Hy vọng qua lớp áo lùng nhùng, ảnh cũng nhìn ra để dễ hình dung hơn. Thấy mặt ảnh đỏ phừng phừng như gà chọi, thân hình đô con cỡ mét rưỡi tính nhào vô xáng thật lực vô bụng tôi (với chiều cao của ảnh thì đòn tầm thấp như vậy phù hợp hơn). Tôi cũng chẳng cần né, giương cặp mắt lạnh lùng ngó về phía ảnh. Ảnh ớn. Đang nhao vô phía tôi ảnh quẹo cái rụp như tổ lái về phía con quỷ, xáng một cái rầm vô mặt con nhỏ. Miệng ảnh la rầm:
– Con đĩ chó! Mày hết người hay sao cặp kè với thằng nhà quê này hả?

Con nhỏ là đĩ thật, nhưng coi bộ là loại đĩ biết suy nghĩ đó nha. Ăn một cú trời giáng vô mặt, mắt con quỷ long sòng sọc, đứng phắt dậy:
– Tao thà cặp với nó còn hơn cặp với loại già dịch không có chim như mày, thằng già hói!

Bất ngờ đó nha. Tính bịt mồm con nhỏ lại kẻo lộ bí mật nhân sự công ty nhưng không kịp nữa rồi. Chỉ thấy mặt ảnh tái ngắt như heo bị chọc hết tiết, đứng sững người. Chắc quê – tôi thở dài. Thiệt tình nếu tôi không có chim thật và bị la lớn giữa công ty như vầy chắc tôi cũng không kìm chế được cỡ ảnh. Cũng bản lĩnh đó nha.

Con quỷ ngó cái điệu bộ sững sờ của ảnh, lại đắc ý. Con nhỏ này sinh nhầm sao Đắc Ý cái chắc luôn:
– Sao, quê hả? Tao nói luôn cho mày là từ giờ đừng có bám theo tao nữa. Cái công ty này tao cũng nghỉ làm luôn. Mà cảm ơn cái miếng đất luôn nha, quà chia tay có ý nghĩa đó!

Tôi bắt đầu thấy thích con nhỏ rồi đó nha. Hồi hộp hướng cặp mắt về ảnh coi ảnh ra sao. Lâu lắm rồi không thấy ai đột quỵ hết trơn. Ai dè người đột quỵ lại … là tui mới đau. Mặt ảnh đang tái chuyển dần thành bình thường, môi nở một nụ cười mới ghê.
– Khỏi cảm ơn đi cưng. Cưng bán được đất bằng cái sổ đỏ anh mua giá 3 triệu đó anh gọi cưng bằng má luôn.

Sư phuuuuuuuuuuu! Tính chạy ra ôm chân ảnh nói lên câu đó bằng tất cả sự chân thành, nhưng sợ mất nét nên tôi bỏ. Từ giờ tôi không khi nào dám đánh giá mấy người hói nữa đâu nha. Toàn mấy người thông minh sáng láng kiệt xuất IQ cao thấy ớn luôn. Ngó con nhỏ sững sờ như gái đi đường bị rơi mất trinh, ảnh nhếch một nụ cười như Al Pacino, mặc dù nhìn ngoại hình không có giống lắm, rồi từ từ quay lưng bước đi, lầm bầm:
– Đĩ thì muôn đời vẫn là đĩ thôi!

Con quỷ đang đứng bất động nghe câu nói của ảnh lại như bừng tỉnh. Nó gầm lên một tiếng, coi bộ cuồng hóa thật sự rồi đó nha. Cúi xuống rút cái guốc cao gót ở chân, con nhỏ lao theo cái bóng béo lùn của ảnh, rít lên từng chặp:
– Tao sống chết với mày, thằng hói lừa đảo!

Vụ lộn xộn giữa người đẹp và quái hói khiến đám bà tám trong công ty bỏ hết công chuyện ra đứng hóng. Thiệt tình nhìn hành lang công ty giờ không khác gì cái chợ trời là mấy. Mấy bà tám ông tám miệng hỉ hả cười nói, tay chỉ trỏ từa lưa coi bộ như đang đứng ở hàng cá chớ không có giống dân công sở gì hết trơn hết trọi. Tôi ngó đám đó, lắc đầu ngán ngẩm. Trên đời này tui ghét nhất tụi nhiều chuyện, ưa hóng hớt. Thứ gì đâu khoái … bắt chước tôi y chang là sao?

Đám đông đang say sưa buôn đột nhiên im bặt, lập cập chui vô phòng, gương mặt lộ vẻ hăng say cần mẫn. Tôi ngạc nhiên quay đầu lão. Lão Thắng. Lão bạn già của ba tôi lâu không gặp nhìn càng ngày càng phong độ, tóc hoa râm kính trắng, sơ mi cà vạt nhìn đúng ra dáng dân công sở. Tay lão còn cầm thêm cái cặp táp, coi bộ mới vừa tới công ty, nghe lộn xộn vội vàng lên lầu luôn. Thấy cặp mắt của lão đảo một vòng, trật tự vãn hồi ngay lập tức. Cũng cô hồn lắm à nha.

Thấy mắt lão chuyển qua mình, tôi nhỏ nhẹ:
– Chú mới về ạ.

Lão “ừm” một tiếng. Trước đám đông bày đặt tạo nét thấy ghê – tôi lẩm bẩm. Lão đi thẳng vô phòng tôi, ngoắc ngoắc:
– Vào đây mày.

Tôi đóng cửa. Lão già ung dung mở cặp táp ra kiếm bao thuốc … hút tỉnh bơ. Tính la “Nè, trong công sở không hút thuốc nha chú”, sực nhớ cái công ty này của ổng nên tôi bỏ. Ổng có đi tiểu lên vách cũng mắc mớ gì tới tôi chớ.
– Có vụ gì vậy Long?

Lão nhịp nhịp tay, thả một hơi thuốc hỏi tôi. Tôi gãi đầu gãi tai, làm mặt vô tội:
– Con cũng đâu biết gì đâu chú. Nghe họ cãi vã chắc có liên quan tới việc … buôn bất động sản chung đó chú.

Mấy vụ này tôi đâu phải thanh tra công ty, ngu gì tôi nói. Lão già coi bộ không thèm để ý, cầm điếu thuốc trầm ngâm:
– Tụi này đổ đốn hết thuốc chữa luôn. Ngày đầu vào công ty đứa nào cũng ngoan ngoãn hiền lành, làm được dăm bữa lại khác liền. Mày không có được vậy nha Long!

Tự dưng liên hệ trớt quớt là sao? Tôi bản tính lưu manh từ khi mới vô làm, cần gì phải đợi tới dăm bữa cho lâu lắc? Lại nghe lão gục gặc đầu:
– Phòng kế toán còn thiếu người, mày có tính làm không? Công việc cũng đơn giản lắm, nhưng tao kiếm một người thật thà tin được trong cái công ty này coi bộ khó quá. Cái loại công việc này chỉ cần mỗi thật thà thôi, mày làm được không thì nói tao một tiếng. Lương tốt lắm đó!

Tính la: Chú làm ăn tới cỡ này rồi mà còn hay nhìn lầm người dữ vậy sao? Tui mà thật thà chắc quan niệm về sự dối trá trên thế gian phải thay đổi tới chóng mặt. Hơn nữa, ba cái vụ giấy tờ sổ sách lằng nhằng tôi đụng vô muốn nhức đầu, sức mấy mà kiên nhẫn ngồi làm. Tôi định lắc đầu cái rụp – dù sao công việc ở đây tui cũng ngán tới tận cổ – chợt lóe lên một cái ý nghĩ. Tôi hăm hở kêu ổng:
– Cái vụ tính toán đó con thua, nhưng tìm người thật thà làm được việc này đâu có khó. Ngay phòng con cũng có nè.

Ổng coi bộ ngạc nhiên, lom lom mắt ngó tôi:
– Đừng nói với tao mày tính đề đạt con … nhỏ Trang nha.

Té cái rầm. Cha nội biết giỡn quá đó nha. Con nhỏ đó cho làm kế toán chắc nửa tháng sau nguyên công ty ra đường luôn. Gãi đầu gãi tai kêu:
– Không phải chú. Là con nhỏ Huyền đó, bữa nay nó nghỉ không con kêu nó ra nói chuyện với chú rồi. Nó thật thà nhất quả đất luôn, tính nết lại hiền lành, nhỏ tới lớn con chưa có gặp ai như nó luôn…

Ngó ổng một cái, tôi làm cú chót:
– Tất nhiên là trừ chú và ba con.

Ổng phì cười, kêu:
– Được, mai kêu con nhỏ đó qua phòng tao coi nó ra sao mà mày tâng bốc dữ vậy. Chưa có nghiệp vụ, tao cho nó đi học rồi về làm cho tao. Vậy nha, làm việc đi.

Tôi dạ một tiếng, đưa ổng ra khỏi cửa rồi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra dù sao công việc đó cũng đỡ hơn nhiều cái việc nhàm chán và buồn tẻ này, nhất là về lương bổng.

Tính mai con nhỏ tới, tôi dắt luôn con nhỏ qua phòng ổng cho nó bất ngờ chơi nhưng tôi có ưu điểm bộp chộp, làm cái gì cũng không kiên nhẫn được. Tối về nhà cơm nước xong chui vô phòng, thấy khó chịu quá xá đành rút điện thoại gọi luôn để con nhỏ mừng một thể. Tiếng con nhỏ vọng lên ở đầu máy:
– Dạ em nghe nè anh.

Sao nó nghe tôi gọi điện tới mà giọng buồn như con nợ bị chủ nợ kiếm vậy trời? Nghĩ bụng chắc mấy má con ngồi nói chuyện khóc lóc dữ lắm, giờ cười cợt ngay cũng không tiện nên giọng con nhỏ vậy, tôi cũng bỏ qua. Hăm hở hỏi con nhỏ:
– Huyền nè, em có thích làm kế toán không?

Con nhỏ làm tôi té cái rầm. Giọng nó ỉu xìu:
– Dạ không.

Té lộn cổ xuống đất. Kiếm công việc ngon lành cho nó nó trả lời một câu trớt quớt. Tôi chưng hửng kêu:
– Vậy bộ em tính trực điện thoại hoài hả?

Vừa lồm cồm bò dậy tôi lại té thêm phát nữa. Giọng con nhỏ như sắp khóc:
– Dạ không luôn.

Tôi ngã 2 lần muốn khùng luôn, gắt:
– Cái này không cái kia cũng không, vậy rốt cuộc em muốn làm gì hả?

Nhỏ khóc luôn:
– Mai chắc mấy má con em về quê thôi. Má nói để tụi em trên thành phố bả không ăn ngủ được. Mai anh qua với em được không Long?

Lần này khỏi té mà đứng im bất động luôn. Nhỏ cúp máy, tôi đứng trơ hoài như bị hóa đá. Sao lại có vụ về quê lãng nhách vậy hả trời?

Trời chưa tối, chắc tôi phóng luôn qua nhà con nhỏ hỏi cho ra lẽ. Nhưng nghĩ tầm đó 3 má con con nhỏ ngủ mất tiêu, mình vô nữa chắc cả 4 đứng chen nhau nói chuyện trong cái phòng nhỏ xíu nên tôi bỏ. Khó ngủ thiệt tình. Tôi nhắm mắt, lại thấy cái bóng dáng tội nghiệp của con nhỏ lẩn quẩn trong đầu óc. Tính ra công việc của nó tại công sở thu nhập không cao lắm, nhưng cũng gọi là tạm được. Chưa tính tới việc đó là thứ công việc nhẹ nhàng, nhàn hạ hơn nhiều so với những việc tay chân ở cái quê xa tít tắp của con nhỏ. Nó về đó, bằng cấp không có, tay nghề không có, bộ tính làm ruộng mà sống sao trời!

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Dù sao, bản chất của con nhỏ này lương thiện quá, chịu đựng quá. Nó sống trong cái lọc lừa bon chen này cũng đâu có hợp. Nó giống má nó, cái lối sống cam chịu đầy nhẫn nhục của bả khiến cả cuộc đời bả đầy truân chuyên cực nhọc, không lẽ mai mốt con nhỏ này cũng sẽ vậy sao? Rồi cái hình ảnh bà mẹ nó lại hiện lên trong đầu tôi. Chưa tới 50 tuổi mà già như bà cụ, bộ dạng lam lũ, run rẩy khi gặp những người giàu có, cao sang. Vừa tính thở dài một cái, tôi chợt ngồi bật dậy. Không lẽ … tôi và mặt mụn chính là lý do để bả quyết định đưa cả con nhỏ về quê? Trong đầu tôi lại hiện lên cái ánh mắt kinh hãi khi nhìn thấy cái xe bóng lộn của mặt mụn đỗ xịch ngay trước cửa, cái sợ sệt khi tránh cái xe tay ga của tôi giống như sợ vô tình va phải sẽ bị xước sơn, cái run rẩy của bả khi nghe nhắc tới “ông thiếu tướng”… Cái tự trọng tới mức tự ti của bả là nguyên nhân của tất cả mọi thứ quyết định này sao?

Tôi bấm điện thoại cho mặt mụn. Thiệt tình trong những lúc này, có thêm một đứa bạn nói chuyện cũng là một điều an ủi, dù rằng đa số mọi lần, nó chỉ gật gù nghe và phát biểu những câu sai mục đích hàng kilomet. Thằng này không được cái điểm mạnh nào ngoài việc nhanh nhẹn, tôi nhận ra vậy. 10 phút sau, cửa mở cái rầm. Cái bản mặt nham nhở của nó hiện ra, tay xách theo bọc đồ ăn và chai rượu mạnh. Bước vô phòng một cái, mỏ nó đã mở tía lia:
– Bữa nay nhậu luôn trong phòng nha mày. Khỏi ra đường kẻo trúng gió.

Tôi ngó thằng quỷ này, trong lòng cũng thấy ấm áp hẳn lại. Dù sao thì việc có một thằng bạn nhiệt tình hết mức, tới độ chỉ cần gọi điện một câu là có mặt bất kể giờ nào, đó cũng là một thứ hạnh phúc. Nhất là khi nó … biết mang rượu tới đúng lúc tôi buồn. Thở dài một tiếng, tôi chậm chạp lê chân ra bàn, vớ chai rượu tu một hơi dài.

Quỷ mặt mụn thấy biểu hiện chán nản của tôi coi bộ cũng thông cảm. Xoa xoa vai tôi, đầu gục gặc:
– Ờ cứ uống cho say tí nữa anh em mình tâm sự. Hết rượu tao ra mua tiếp.

Tôi lắc lắc đầu. Bữa nay tâm trạng như vầy uống nhiều dễ say lắm. Sớm mai tôi không muốn tới nhà con nhỏ với bộ dạng mệt lử và say khướt. Muốn nói với thằng bạn vàng vài điều, nhưng cứ ngó cái gương mặt ngu ngơ như bò đội nón của nó, tôi cũng chẳng muốn mở lời. Chán nản châm một điếu thuốc, ngửa cổ lên trời nhả khói phì phèo.
– Có chuyện gì buồn vậy đại ca?

Thấy cái mặt tôi buồn nó chuyển tông gọi đại ca cái roẹt. Thôi thì lên chức đại ca cũng không nên hẹp hòi với em út làm gì. Tôi thở dài:
– Con nhỏ Huyền chắc mai nó về quê đó. Má nó kêu mấy chị em nó về, chắc bả thấy ở đây sống không hợp.

Mặt mụn gật gù lâu lắc, thốt một câu:
– Đại ca yêu con nhỏ Huyền đó hả?

Té nha. Quay mặt lại gườm gườm tính coi nên đá vô mồm hay cổ họng nó, đã thấy thằng quỷ xua xua tay:
– Không đúng thì thôi làm gì ghê vậy? Đại ca không yêu con nhỏ đó phải không?

Tôi cũng chưng hửng. Thật ra, tôi đối với con nhỏ này rốt cuộc là thế nào. Tại sao khi nghe con nhỏ nói nó sẽ về quê, tôi nghe trong lòng hụt hẫng tới lạ lùng. Nhưng yêu con nhỏ, tôi dám chắc mình không phải. Quỷ mặt mụn ngó cái bộ dạng bối rối của tôi, nở 1 nụ cười trí tuệ hiếm khi nhìn thấy trên gương mặt:
– Đại ca là bị cái tật đa sầu đa cảm. Yêu thì không phải yêu, nó đi hay ở có liên quan gì, phải không? Thứ con gái như nó sống ở môi trường này cũng không có hợp, đại ca biết mà. Nó về đó chẳng phải tốt hơn sao?

Thật tình không phải tôi không nghĩ tới điều này, có điều khi nghe thằng quỷ mặt mụn phun châu nhả ngọc, tôi mới thấy những điều mình suy nghĩ cũng đúng phần nào. Tôi biết con nhỏ về quê, cuộc sống của nó sẽ yên bình và nhẹ nhàng hơn, nhưng …. Tôi không thể không nghĩ tới cảnh con nhỏ cặm cụi trên đồng hay hì hục làm việc trong những xưởng may đầy bụi, không thể không chột dạ khi có lúc nào đó con nhỏ sẽ khoác tấm áo bạc màu tất tả đi lại trên đường giống hệt như má nó bây giờ. Điều đó không phải không thể xảy ra, vì cái tương lai của nó sẽ giống hệt như bóng hình bà mẹ, đâu có gì thay đổi được đâu?

8h sáng, tôi và mặt mụn đã có mặt ngay đầu hẻm nhà con nhỏ. Mặt mụn bữa nay làm cái mặt thấy ghê dữ lắm, vừa ngu vừa ngầu ngó hổng giống ai hết trơn hết trọi. Đẩy cửa bước vô, thấy ba mẹ con con nhỏ đang ngồi tụm lại trên tấm nệm. Đồ đạc hành lý túi to túi nhỏ để lổn nhổn trên sàn. Mắt con nhỏ buồn thiu. Tôi cũng không dám ngó qua, kiếm một góc từ từ ngồi xuống. Má con nhỏ nhìn thấy con trai ông thiếu tướng bước vô, lập cập ra chào, khóe mặt còn rưng rưng xúc động. Thằng quỷ mặt mụn không hiểu suy tính gì mà mặt mũi lạnh te, chỉ gật đầu một cái lấy lệ khiến bà già sợ muốn té xỉu luôn.

5 người giáp mặt nhau ngồi im hoài. Em con nhỏ ngượng nghịu đem ly nước ra mời tôi và mặt mụn. Mặt mụn không khách sáo gì hết, uống ực một hơi hết cạn, cao giọng:
– Bữa nay anh cũng rảnh, tiện xe anh đưa mấy mẹ con về nhà Huyền. Sẵn tiện qua Tây Ninh kiếm mối làm ăn luôn.

Tôi cũng té ngửa. Có lòng tốt đưa người ta về thì kiếm đại cái lý do nào đấy cũng được, kiếm cái lý do làm ăn nghe mắc ói quá trời luôn. Mấy mẹ con con nhỏ líu ríu nghe theo, xách đồ ra chiếc xe hơi bóng lộn. Tôi ngồi ghế trước, mấy mẹ con nhỏ ngồi co ro ở phía sau. Xe lướt ra ngoài đường lớn, thấy ánh mắt con nhỏ nhìn qua ô cửa kính buồn rười rượi. Chẳng biết bao giờ nhỏ sẽ trở lại đây…

Thằng quỷ đi Mộc Bài đánh bạc nhiều dữ lắm nên coi bộ rành đường xá một cây. Con nhỏ coi bộ thấy về tới nhà cũng tươi tỉnh hơn một chút. Nó líu ríu chỉ chỗ này, chỗ nọ hệt như thể hướng dẫn viên du lịch. Tôi ngó con nhỏ mà cũng nhẹ nhõm trong lòng một chút. Dầu sao, đây cũng là quê nhà của nhỏ, nhìn vẻ tươi tỉnh khi về tới nhà của nó tôi cũng thấy an lòng. Nhưng cái vùng này sao mà đìu hiu quá đỗi. Xe chạy tới mòn bánh mới thấy có một tiệm ăn. Quỷ mặt mụn đỗ xe cái xịch, mở cửa kêu:
– Xuống ăn cơm chút nha mọi người. Đói bụng quá.

Bà má con nhỏ ngó nó như thể ông thiếu tướng, lập cập bước xuống. Tôi không đói chút xíu nào, nhưng cũng xuôi xị vô theo. Quán cũng khá sạch sẽ, chưa tới tầm trưa mà khách ăn cũng đã khá đông. Mặt mụn bữa nay hệt như chủ xị, nghênh ngang bước vào ngó nghiêng, gọi món nhặng xị. Tôi ngồi xuống bàn, thở dài. Tâm trạng nào mà ăn với uống. Nhỏ lại gần tôi, thò tay xuống dưới bàn, khẽ nắm nhẹ lấy tay, lắc lắc:
– Anh Long, anh sao vậy? Sao nãy giờ trên xe làm mặt buồn hoài?

Buồn bã quay sang con nhỏ. Buồn bã ngó cái cảnh đìu hiu ở ven đường. Buồn bã nghĩ tới việc con nhỏ sẽ lăn lộn mưu sinh ở cái chốn này theo cách nào đây? Nhỏ coi bộ hiểu những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này. Nó nhoẻn miệng cười tự tin:
– Em lớn lên ở chỗ này thì cũng sống được mà anh. Anh coi nè, quá trời người họ vẫn sống khỏe re mà.

Sống là một khái niệm phức tạp lắm. Sống bằng cách ăn cơm rau mắm qua này thì cũng là sống, sống nhà lầu xe hơi kẻ đưa người rước cũng là sống, nói chung cứ không chết sẽ là sống cả. Ngó thằng quỷ mặt mụn đang đứng chỉ chỏ, ngó qua bà má con nhỏ mà kìm không nổi một tiếng thở dài. Có phải người ta hơn nhau chỉ ở chỗ đầu thai?

Còn đang mải nghĩ ngợi, cơm đã bưng ra đầy nhóc mặt bàn. Cả tôi và mặt mụn đều chưa có ăn sáng nên chắc giờ thằng quỷ cũng đã đói meo. Tôi chẳng muốn ăn, nhưng cũng ráng cầm đũa gắp vài cái lấy lệ. 3 người nhà nhỏ cũng trệu trạo ăn. Tôi thật tình chẳng hiểu mình đang ăn cá hay ăn thịt, nhưng mặt mụn thì gật gù hoài:
– Không ngờ chỗ này nấu ăn cũng ngon ghê.

Mặt mụn có một ưu điểm gần như duy nhất còn sót lại: đó là sành ăn. Chỗ nào nó khen ngon thì nhất định chỗ đó nấu ăn rất được. Thấy nhóc em con nhỏ trề môi:
– Chị hai em nấu còn ngon hơn đó anh.

Mắt quỷ mặt mụn sáng lên, trầm trồ:
– Vậy hả cưng? Vậy tốt rồi đó.

Tôi chán nản ngó thằng quỷ. Không lẽ tính tới nhà con nhỏ kêu nó nấu đồ ăn tối hả? Thứ người đâu vừa xấu vừa tham ăn, không biết nghĩ ngợi gì hết trơn hết trọi.

Cơm nước xong xuôi, mặt mụn đánh xe theo hướng chỉ của con nhỏ. Lấp ló sau mặt đường cái là quê con nhỏ. Chỗ này còn buồn dữ dội hơn. Không đẹp như cảnh đồng quê thanh bình, cũng không kiểu ồn ào phố xá mà nó buồn hiu, nhang nhác giống như một thứ lai tạp giữa quê và phố. Nhà con nhỏ bé xíu, nằm lọt thỏm giữa mấy căn nhà xập xệ. Bà má nó ngại ngùng bước xuống, kêu:
– 2 cậu vô nhà chơi đã.

Tôi vơ đống đồ cho con nhỏ, xách vô nhà. Quỷ mặt mụn thản nhiên bước vô đúng kiểu con nhà tướng à nha. Nhà con nhỏ cũng trống trơn, ngoài bộ bàn ghế cũ và cái tivi nhỏ xíu chẳng có gì hết ráo. Tôi lựa một chỗ trống trải, lụi cụi xách đám đồ vào. Ngó qua mặt mụn thiệt tình lại muốn quay ra đá vô mỏ nó một cái – ngồi thừ lừ ở trên bàn thản nhiên uống nước. Má con nhỏ thì líu ríu đứng kế, bộ dạng nửa muốn ngồi nửa lại không dám, nhìn tội nghiệp dữ dội.

Tính la thằng quỷ: “Tạo nét hả mày, ra đây bưng đồ phụ tao” thì nó đã lơ đãng cầm cốc nước đưa lên miệng, uống một ngụm rồi thủng thẳng nói:
– Thật ra hôm nay tới đây mới thấy có việc cần cô giúp tôi đó cô.

Bà già lập cập một hồi mới nói được:
– Có việc gì cậu nhờ thì tôi nhất định phải làm bằng được. Cậu cứ nói tôi nghe đi.

Mặt mụn làm cái mặt thấy ghét, trầm ngâm nói:
– Thì tôi thấy chỗ này xe đi lại nhiều, mở hàng quán thì tốt quá. Ba mẹ tôi cũng đưa tôi ít vốn kêu để làm ăn mà chưa kiếm ra chỗ. Nơi này mở quán ăn thì chắc lúc nào cũng có khách, có điều, chắc thi thoảng tôi mới qua đây được, không tiện trông coi.

Bà má con nhỏ lại dạ ran một hồi. Mặt mụn đưa tay gãi gãi cằm, kêu:
– Hình như Huyền biết nấu ăn phải không cô?

Bà má nó gật đầu lẹ:
– Nó nấu ăn tốt lắm đó cậu. Trước nó chưa lên thành phố làm, nó đi phụ cho người ta nấu bếp hoài mà.

Quỷ mặt mụn lim dim mắt, gật gù:
– Thật ra tôi cũng không muốn nhờ Huyền làm bếp. Nếu gia đình muốn giúp, hay là giúp luôn tôi quản lý cái quán, có được không?

Bà má con nhỏ nín thinh, không nói được tiếng nào. Cũng phải. Ngó cái tướng bả thì quản lý cái sạp rau còn khó, nói gì tới quản lý quán ăn? Nhưng thằng em trai nhỏ thì mắt sáng bừng. Viễn cảnh làm quản lý một cái quán cũng đâu có tệ. Nhỏ thì không. Cái mặt nhỏ ngó qua tôi chớ không ngó qua thằng quỷ mặt mụn, ánh mắt vừa biết ơn vừa khó xử. Vụ này không phải do tôi à nha, nhưng cứ nhầm như vậy … coi như cũng được đi.

Mặt mụn ra xe, lấy bọc tiền để sau cốp mang ra đặt lên bàn, khịt mũi:
– Coi như đây là tiền vốn đi. Để Huyền chọn chỗ, chọn quán, khi nào khai trương báo tôi một tiếng được rồi. Lỗ tôi chịu, lời chia 5/5 nha.

Tôi cũng té ngửa. Đừng nói thằng quỷ này tính làm ăn thật nha. Thứ gì đâu đòi chia lãi 5/5 dễ thương quá vậy trời? Nhỏ Huyền coi bộ biết biết, mặt mũi ngại ngùng tính đứng dậy nói gì đó nhưng bà má con nhỏ đã cất giọng quả quyết:
– Tiền của cậu nhất định mấy má con tui không có tơ hào một đồng nào hết. Huyền, con có làm nổi cho cậu Nghĩa cái chuyện này không?

Con nhỏ im re, gật gật đầu. Quỷ mặt mụn đứng dậy xoa xoa tay hài lòng, kéo tôi ra cửa, nói vọng lại:
– Như tôi nói đó nha, chia 5/5 cho sòng phẳng. 6 tháng tôi tới lấy một lần cho khỏi mất công.

2 năm sau, tại nhà tôi ….
– Anh Long nè, sao con mèo này nó không nhận ra em?
– Bởi nó là con mèo chớ không phải con chó em ạ. Một năm em tới 2 lần làm sao nó quen em nổi?
– Nhưng mà em nhặt nó về chứ bộ! Con này sao nó bạc bẽo quá trời anh ơi!
Tôi lắc đầu ngán ngẩm, than:
– Sao làm tới bà chủ nhà hàng rồi mà còn con nít quá em ơi! Lấy chồng đi cho anh nhờ đi Huyền ơi.
Nhỏ chúm chím cười. Con mèo quỷ kêu meo meo bực bội, giãy giụa trong tay con nhỏ. Nhỏ mặc kệ, nâng niu con mèo trong tay, gãi gãi cằm nó, dịu dàng:
– Mày mà cắn tao nữa, coi chừng quán tao có thêm món thịt mèo nữa đó nha.

Bạn đang đọc một phần của truyện Chuyện tình nơi công sở, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensex.moe/chuyen-tinh-noi-cong-so-full/
Thông tin truyện
Tên truyện Bóp vú đồng nghiệp
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex cũ
Phân loại Truyện cũ mà hay
Ngày cập nhật 10/10/2015 14:12 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chỗ thịt mềm đỏ hồng nơi lồn
Uyên lặng lẽ thắp ba nén nhang lên bàn thờ ông Long, thở dài quay sang phía bên cạnh thắp ba nén khác cho Danh, hôm nay là vừa tròn bốn mươi chín ngày kể từ vụ tai nạn ô tô của Danh. Ông Long lúc đó cũng có mặt trên chiếc xe của Danh, Danh chết tại chỗ khi tai nạn xảy ra còn ông Long được người ta đưa vào bịnh viện nhưng cũng không qua khỏi. Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ và đột ngột khiến nhiều lúc Uyên tự hỏi liệu có phải là tại cái...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Địt em y tá dâm đãng
Con y tá này lúc đái nhấc cái mông rất cao nên tôi nhìn rõ cả cái lồn. Em này vừa mới tốt nghiệp trường y, chắc khoảng 20 tuổi, nghe nói mấy em học trường y dâm lắm, cùng đàn ông chịch nhau rất tùy tiện. Em này chưa đến 20 tuổi nhưng nhìn cái lồn thâm như vậy biết ngay bị nhiều thằng chịch rồi. Em y tá này vừa đái vừa chỉnh cái mông để cho nước đái không chảy ra ngoài, thấy động tác của em nó rất chuyên nghiệp, tôi nghĩ bụng: “Bố khỉ...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Ngón tay thon dài trắng ngần
Chị cũng mỉm cười mà bắt tay tôi. Những ngón tay thon dài trắng ngần của một phụ nữ tuy đã ba mươi mà tôi nắm cũng làm cho tôi rạo rực hết cả người. Anh Quân bảo tôi qua một bên rồi khẽ cười mà nói: Sao, trông bà ấy thế nào, ngon lành chứ hả. Anh mày nhìn mà nhiều lúc cũng không thể nào chịu được đấy. Nhưng nói chung là bà ấy thì cũng tốt với đệ của mình. Sao chú có muốn làm không vậy. Muốn chứ anh, nhưng em nghĩ là làm sao...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng