– Đại ca! Cho tôi xin hỏi, đây là đâu và năm nay là năm nào thế nhỉ?
Người đó nhìn Linh, tỏ vẻ khá lạ lùng rồi hỏi:
– Cô có phải người vùng này không đấy?
Linh nhanh trí đáp:
– Không! Tôi tới từ phía nam lên đây, xa lắm. Tới đây thì bị lạc đường nên muốn hỏi thăm đường sá chút thôi mà.
Người đó đáp lại:
– Đây là Dĩnh Xuyên, thuộc ngoài thành Hứa Đô. Từ đây về Hứa Đô chỉ mất tầm hai canh giờ thôi. Còn cô hỏi tôi năm thì tôi cũng chưa rõ ý cô định hỏi năm gì. Nhưng tôi chỉ biết hiện tại đang là năm Kiến An thứ 5 mà thôi.
Linh hỏi:
– Đại ca có thể trả lời rõ hơn được không? Tôi chưa hiểu gì hết.
Người đó lại đáp:
– Tôi chỉ biết nói tới thế thôi. Cô nương hỏi tôi đây là đâu thì tôi cũng nói rõ rồi, tôi nói cả đường tới Hứa Đô là kinh đô cho cô rõ rồi còn gì. Còn năm nào thì tôi chỉ biết thế, năm nay là năm Kiến An thứ 5, cụ thể hơn là năm Kỷ Mão. Thế thôi nhé, cô thích thì đi hỏi thêm người khác, còn tôi có việc rồi, không ở đây giúp cô được đâu.
Nói rồi, người đó vội vàng đi mất. Linh nghe xong không hiểu gì, chỉ quay về chỗ máy thời gian, gặp Phúc rồi nói:
– Tiểu Phúc! Chị vừa đi hỏi thăm về đường sá với thời gian mà họ nói chị chả hiểu gì hết luôn.
Phúc hỏi:
– Thế họ nói gì với chị?
Linh đáp:
– Họ nói với chị đây là Dĩnh Xuyên, cách Hứa Đô khoảng hai canh giờ đi đường. Năm nay là năm Kiến An thứ năm, năm Kỷ Mão. Chị hỏi được mỗi thế.
Nghe vậy, Phúc chột dạ, chạy vào bên trong buồng điều khiển. Trên màn hình ghi rõ số 199. Phúc buồn bã bước ra rồi nói:
– Em xin lỗi chị, em táy máy quá. Đáng ra em định đánh số năm ở trên máy là 1999 nhưng đánh chưa hết thì em đã nhấn nút khởi động mất rồi. Giờ chúng ta đang ở năm 199 sau công lịch, tức là năm Kiến An thứ năm đời vua Hán Hiến Đế của nhà Đông Hán. Chỗ chúng ta đứng bây giờ đang là Dĩnh Xuyên, cách Hứa Đô là kinh đô của nhà Hán hiện tại khoảng chừng 20 km. Vậy nên nếu đi bộ sẽ hết khoảng 2 canh giờ tức là tầm 4 tiếng đồng hồ đó.
Linh đáp:
– Trời ơi! Thế là chúng ta về thời kỳ nhà Hán, cách đây gần 2000 năm rồi à. Chị không biết đâu, em mau khởi động máy để đưa chị về đi.
Phúc và Linh trở vào máy, đóng cửa lại và Phúc khởi động theo đúng hướng dẫn. Tuy nhiên, máy không thể nào khởi động để trở về được nữa. Bất giác, Phúc nhớ lại lời của ông Siêu – bố mình. Toàn bộ năng lượng đã bị máy sử dụng hết để trở về quá khứ và hiện không đủ để quay trở về nữa. Phúc òa khóc rồi nói:
– Chị Linh, em xin lỗi chị. Em không nghe lời bố, lại táy máy nghịch ngợm quá. Máy này vốn dĩ phải cần một nguồn năng lượng cực lớn do bố em tổng hợp lại. Lúc đó máy chỉ đủ năng lượng để đi thôi chứ chưa có đủ để về. Bố em đang tiến hành tổng hợp năng lượng để đủ cho chiều về nữa nhưng chưa đủ. Giờ máy không thể tiến hành du hành thời gian được nữa rồi.
Linh an ủi Phúc rồi bảo:
– Thôi bình tĩnh đi em! Em thử nghĩ lại xem, có cách nào để trở về được nhanh nhất không?
Phúc đáp:
– Hiện chỉ còn đợi bố em tổng hợp được một lượng năng lượng mới, sau đó chế tạo cỗ máy thời gian khác rồi về đây đón chúng ta thôi. Máy này không có chức năng dịch chuyển không gian nhiều, chỉ yếu là du hành thời gian thôi. Cỗ máy này vốn được nối với bảng định vị đặt trong nhà em. Bố em chắc chắn đã biết được chúng ta lạc vào thời gian nào để đi tìm nên nếu có đủ năng lượng và máy móc thì sẽ quay về đây tìm chúng ta được thôi. Có điều em không rõ là bao lâu nữa thì bố em có thể tổng hợp xong năng lượng rồi về đây đón mình nữa.
Linh nghe vậy, bình tĩnh bảo Phúc:
– Thôi cứ bình tĩnh em ạ! Giờ không phải là lúc chúng ta khóc lóc rồi cãi nhau nữa. Trước mắt chúng ta nên tính kế sinh sống ở đây để tồn tại đã. Chị thấy trong đây em mang khá nhiều đồ, giờ em liệt kê lại cho chị các tính năng của cỗ máy và những đồ em mang đi để chị tính xem là có thể sinh tồn kiểu gì nhé.
Phúc nghe vậy thì bình tâm hơn và từ tốn kể với Linh:
– Hiện tại thì cỗ máy thời gian này không có tính năng nào khác ngoài việc có thể di chuyển như một chiếc xe thông thường. Khác cái là xe này chạy bằng động cơ hơi nước thôi. Bên trong xe có chỗ nằm nghỉ và em với bố em đã cẩn thận mang theo cưa, búa, đục, dao, kiếm, đồ tạo lửa như diêm, bật lửa, cung, mũi tên. Thậm chí là bố em đã để sẵn cả súng AK 47, súng ngắm, súng ngắn cùng rất nhiều đạn kèm theo. Ngoài ra còn có cả RPG – 7 là vũ khí hạng nặng cùng với khá nhiều đạn đi kèm nữa. RPG – 7 này có thể dùng để phá thành, phá nhà khi cần đó. Hơn hết, quan trọng nhất là các sách và dữ liệu trong máy tính về cách thức chế tạo các máy móc và dây chuyền sản xuất cần thiết phục vụ cuộc sống nữa. Em có đọc qua rồi, cũng hay lắm đó.
Linh đáp:
– Vậy là được rồi. Em sẽ phụ trách các việc về kỹ thuật nhé. Chị là bác sĩ sẽ phụ trách làm thuốc và khám chữa bệnh. Chị cũng biết dùng súng rồi, cũng biết lái xe nữa nên sẽ lái xe khi cần thiết. Giờ có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi ăn uống một lát đi, nãy giờ đi lại cũng khá nhiều rồi.
Nói đoạn, hai chị em vào trong cỗ máy thời gian và cũng là chiếc xe di chuyển duy nhất của họ, lấy ra một ít bánh mì và xúc xích rồi ngồi ăn uống. Bất chợt, họ gặp một đám người đang cưỡi một cỗ xe bốn ngựa kéo với dáng điệu có vẻ hớt hải. Họ dừng lại và xuống xe ngựa. Phúc đếm đám người này có 5 nam, 5 nữ và có thêm hai đứa trẻ đi cùng nữa. Hai chị em thấy dáng điệu của họ có vẻ sợ hãi, liền tiến lại gần rồi hỏi:
– Các vị đi đâu mà trông có vẻ vội vã vậy.
Một người nam giới trong đoàn vung gươm lên rồi quát:
– Các ngươi ở đâu tới đây, sao ăn mặc trông lạ lùng vậy? Có phải là người của Tào Tháo không?
Phúc liền nói:
– Các vị bình tĩnh, chúng tôi ở xa tới đây, đi làm ăn thôi. Thấy các vị có vẻ vội vã, lại sợ hãi như kiểu sợ bị ai đuổi theo nên chúng tôi hỏi thăm, biết đâu lại giúp gì được. Chúng tôi chả phải người của Tào Tháo và cũng chả phải người của sứ quân nào đâu. Nếu chúng tôi định bắt các vị thì phải có quân lính với vũ khí đi theo chứ.
Người đàn ông đó thấy Phúc còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói có vẻ chững chạc, bên cạnh cũng là một nữ giới không mang vũ khí nên cũng bình tâm lại rồi nói:
– Chúng tôi là người nhà ở Đổng quốc cữu. Quốc cữu mưu giết Tào Tháo nhưng không thành nên hôm nay đã bị bắt cả nhà rồi. Chúng tôi khi đó đang ở ngoài, Quốc cữu mới sai người đưa hai vị công tử này tới chỗ chúng tôi và dặn phải trốn đi gấp nên chúng tôi đang trốn đi đây. Có lẽ ngày mai cả nhà Quốc cữu sẽ bị đem xử chém đấy.
Linh nghe nói không hiểu gì, chỉ có Phúc đáp lại:
– Đổng quốc cữu à! Có phải tên là Đổng Thừa đúng không?
Người đàn ông đó nói:
– Phải rồi, sao các hạ lại biết tên Quốc cữu.
Phúc đáp lại:
– À thì Quốc cữu là quốc trượng, là cha của Đổng Quý phi thì ai mà chả biết. Việc Quốc cữu mưu giết Tào Tháo tôi cũng có nghe. Cũng may là có hai vị công tử này trốn được rồi, nhưng tôi đoán là Quốc cữu cùng cả nhà sẽ không sống được đâu. Có điều trong đó còn có Đổng Quý phi, chắc chắn nghịch tặc Tào Tháo sẽ không để yên đâu. Chả mấy nữa là Tào Tháo sẽ xông vào bao vây cung vua và bắt giết Đổng Quý phi đó. Tuy nhiên, dù thế nào chúng ta cũng nên quay về cứu Quý phi ra vì Quý phi đang có mang năm tháng mà tính tôi thì không bao giờ chấp nhận được việc giết một nữ nhân đang mang thai cả.
Người đàn ông đó lại hỏi:
– Sao các hạ biết rõ mọi việc vậy? Với nữa các hạ có được bao nhiêu quân lính mà đòi xông vào Hứa Đô để cứu Đổng Quý phi?
Phúc bình tĩnh đáp lại:
– Ta thì chỉ có vũ khí thôi, chả có quân mã đâu. Nhưng huynh yên tâm, có vũ khí của ta trong tay thì bằng cả vạn ngọn giáo mà Tào Tháo có. Quan trọng là các vị huynh đệ đây có dám quay lại để cứu Đổng Quý phi không thôi.
Người đàn ông đó đáp:
– Dám chứ, chúng tôi đều mang ơn Đổng Quốc cữu, có chết vạn lần cũng đành, chỉ cần cứu được Đổng Quý phi.
Phúc đáp:
– Vậy được, trước hết ta muốn biết tên tuổi của huynh nhỉ.
Người đàn ông đó đáp:
– Tại hạ tên Trương Hành, năm nay được hai mươi lăm tuổi.
Phúc đáp lại:
– À thế cùng họ với ta, ta tên Trương Phúc, năm nay mới 12 tuổi thôi. Còn vị đại tỷ này là Dương Linh, năm nay 27 tuổi.
Hành đáp:
– Hóa ra các hạ còn ít tuổi nhưng lại dũng cảm thế. Hôm nay chúng ta cùng họ, lại gặp nhau ở đây thực là có duyên, hay chúng ta cùng kết nghĩa huynh đệ, thề cùng nhau cứu được Đổng Quý phi nhé.
Nói rồi, Hành cũng thi lễ làm quen với Dương Linh.
Phúc đáp lại:
– Vâng, huynh trưởng nói thế rất phải, em xin được gọi là anh cả nhé. Tuy nhiên lễ nghĩa để sau đi. Anh dẫn đám con trai kia vào đây để em sẽ dạy cho sử dụng vũ khí. Chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ là thành thạo thôi.
Hành đáp:
– Được! Ta chưa biết vũ khí mới của đệ thế nào nhưng thôi chả còn cách nào khác cả. Anh em chúng ta đây đều là người giỏi võ nghệ nhưng 5 người thì có vẻ hơi ít. Để ta sẽ về làng, gần đây thôi, gọi thêm anh em tới tập luyện rồi trợ chiến.
Nói rồi, Hành tế ngựa chạy đi. Lát sau, Hành dắt theo hơn 10 người nữa cả nam lẫn nữa, tất cả vốn đều có thù với Tào Tháo nên hăm hở lắm. Hành chọn ra 10 người tinh nhuệ nhất trong đám tập luyện sử dụng súng AK 47 còn 5 người khác thì cho huấn luyện sử dụng RPG 7. Đúng là loại súng của toàn dân, tuy đã ra đời hơn 100 năm rồi nhưng do tính năng dễ sử dụng nên chỉ sau hơn 2 canh giờ tập luyện, tất cả đã sử dụng thành thạo 2 loại súng này. Tập luyện xong, Phúc nói với Hành:
– Loại súng lớn này không có nhiều đạn, nó chỉ dùng để tập kích bắn vỡ cổng thành mà thôi. Trước hết chúng ta cần có người đi vào trước, khi cách cổng thành chừng hơn ngàn trượng thì nhắm thật kỹ rồi bắn vỡ cổng thành ra. Sau đó thì sẽ cho khoảng 10 người cầm súng nhỏ phi ngựa vào rồi bắn hạ lính canh cổng, xông vào thành để dẹp đường. Nếu lính đông quá thì sẽ kết hợp với việc ném lựu đạn để mở đường. Sau đó chúng ta sẽ tiến tới nơi Tào Tháo đứng để tấn công vào đó, giải cứu vua và Đổng phi.
Hành nghe vậy liền can ngăn:
– Không được đâu hiền đệ! Vũ khí của đệ tuy mạnh nhưng chúng ta có quá ít người, nếu xông vào cung vua đang có cả vạn quân lính vây quanh thì sẽ rất mạo hiểm. Ta có ý này, tất cả cùng nghe nhé.
Phúc đáp:
– Huynh trưởng cứ nói!
Hành đáp:
– Theo kế hoạch thì hôm nay cả nhà Đổng quốc cữu sẽ bị xử chém, xử xong quốc cữu thì Tào Tháo chắc chắn sẽ tiến vào xử Đổng phi. Ta không biết chúng ta có tới cứu quốc cữu kịp không. Nhưng dù là lý do gì, chắc chắn Tào Tháo sẽ đem quân bao vây nhà quốc cữu hoặc cung vua, hoặc là cả hai. Khi đó thì ở phủ nhà hắn sẽ bỏ trống. Thay vì ta tấn công vào nơi quân địch quá đông thì hãy tấn công thẳng vào phủ đệ của hắn, sau đó bắt cóc vợ con hắn rồi đưa ra ngoài thành. Kế đó sẽ uy hiếp hắn để hắn thả người. Nhà của hắn chắc chắn không có đông người đâu, vũ khí của đệ sẽ càng phát huy sức mạnh.
Phúc đáp:
– Huynh trưởng nói cũng phải. Nhưng huynh có nắm chắc được nhà hắn ở đâu không?
Hành đáp:
– Ta ở Hứa Đô ngót mấy năm nay, chỗ nào mà chả thuộc. Tí nữa chúng ta sẽ đánh ở cổng phía Đông Bắc, nhà hắn ở gần đó nhất. Bắt được vợ con hắn rồi ta sẽ đưa ra ngoài thành và giam cả lại rồi sai người vào báo tin luôn.
Phúc đưa súng bắn pháo hiệu cho Hành rồi nói:
– Nếu thế huynh cầm lấy khẩu súng này, việc thành công thì bắn lên trời 2 phát cho đệ để để đưa người vào tiếp ứng. Việc mà không thành thì bắn lên 1 phát để đệ biết mà rút lui đi, chờ thời cơ báo thù cho huynh.
Hành đáp:
– Được rồi, đệ hãy tin ở huynh. Giờ mấy anh em huynh sẽ xông vào để tấn công phủ của Tào Tháo đây. Đệ ở ngoài trông nom hai công tử cùng mọi người nhé.
Nói rồi, Hành cùng chín người khác lên ngựa vào thành, có hai người đi ngựa theo sau để tiếp ứng. Tới cổng Đông Bắc, hai người đứng sau cầm RPG 7 lên nhắm thẳng cổng thành rồi khai hỏa. Một tiếng nổ inh tai phát ra và chiếc cổng thành tuy làm bằng gỗ lim rất cứng và dày đã không thể chịu nổi được quả đạn xuyên lõm của thế kỷ 20 vì ngay cả xe tăng bằng thép dày thế còn nát tan chứ gỗ thì ăn thua gì. Cổng thành vỡ tan ngay tức khắc, gây nhốn nháo cho hàng ngũ quân Tào. Trương Hành dẫn theo chín người phi ngựa vào thành, ném lựu đạn vào đám quân Tào đang nhốn nháo. Một tiếng nổ inh trời nữa vang lên, quân Tào thương vong vô số. Làn khói mù mịt của lựu đạn phát ra đã che chắn cho đám Trương Hành xông vào, gặp người thì nổ súng giết người, quân Tào không sao cản nổi. Đám của Hành phi ngựa nước đại và chả mấy chốc đã áp sát và bao vây phủ Thừa tướng của Tào Tháo. Đúng như Hành dự đoán, ở phủ chỉ còn vài chục tên lính gác, không có giáp sĩ đi kèm. Bởi thế, sau khi quăng lựu đạn và có vài tên bị giết bởi những loạt đạn tới từ đám kỵ binh này, chúng nhốn nháo và không còn tâm trí đâu để chống cự nữa. Cửa phủ thừa tướng cũng bị đạn RPG 7 bắn vỡ tung, mở đường cho Hành cùng anh em xông vào. Trong phủ khi này chỉ còn đám hầu gái cùng vợ con của Tháo, đa phần đều là đàn bà yếu đuối hoặc trẻ con không biết gì cả (đứa lớn nhất là Tào Phi khi đó mới 13 tuổi). Hành cho anh em tới, trói nghiến cả đám đàn bà trẻ con lại, tổng cộng có 4 vợ của Tháo cùng với đám con của Tào Tháo. Sau đó, Hành cho gọi một tên lính ở phủ Tào Tháo tới rồi hỏi:
– Tào Tháo đang ở đâu?
Tên lính đáp:
– Dạ, Thừa tướng (khi này Tào Tháo đang giữ chức Thừa tướng) đang ở chỗ cung vua ạ!
Hành lại hỏi:
– Vậy cả nhà Đổng quốc cữu thế nào rồi?
Tên lính đáp:
– Dạ, hôm qua đã xử chém cả ở ngoài chợ rồi.
Hành nghe vậy, miệng rít lên không ngừng. Nhưng nghĩ vẫn còn Đổng phi nữa nên tạm nguôi rồi nói với tên lính:
– Mày tới ngay chỗ Tào Tháo, nói với hắn rằng vợ con hắn đang ở trong tay tao. Muốn gặp thì đi ngay ra ngoài thành, mang Đổng phi ra trao đổi. Bằng không thì tao sẽ cắt đầu của từng đứa một rồi ném vào thành cho hắn coi.
Nói rồi, tên lính định chạy đi ngay. Hành lôi lại, đưa cho hắn khẩu súng rồi nói:
– Đây là súng bắn pháo hiệu. Mày đưa ngay cho hắn. Nếu hắn đồng ý thì bắn pháo hiệu làm tin rồi ra ngoài thành. Mày báo với hắn là đừng có bội tín, nếu không thì tao cho sẽ cắt đầu từng đứa một ném vào thành rồi san phẳng Hứa Đô đấy, khi đó thì đừng có trách.
Nói rồi, tên lính đó chạy ra ngoài. Hành bắn pháo hiệu và lát sau đã có một cỗ xe ngựa chạy vào thành, đấy chính là khi Phúc nhận được tín hiệu của Hành đã cử xe ngựa chạy vào để đưa đám tù binh đó ra ngoài thành.
Lại nói Tào Tháo lúc này đã giết xong đám Đổng Thừa cùng đồng bọn rồi nhưng vẫn chưa nguôi giận mà vác quân tới vây chặt cung vua. Vua thấy vậy sợ run cầm cập không dám nói gì. Tháo đeo gươm vào cung rồi hỏi vua:
– Đổng Thừa mưu phản, định giết thần, bệ hạ biết chưa?
Vua giả tảng nghe nhầm, đáp:
– Đổng Trác bị giết lâu rồi mà!
Tháo quát ầm lên:
– Không phải Đổng Trác, là Đổng Thừa!
Vua nghe vậy liền run cầm cập mà đáp:
– Thực trẫm không biết gì cả!
Tháo lôi đai ngọc ra có chữ viết bằng máu ra, ném xuống đất rồi nói:
– Cắn máu viết chiếu thư, còn chối là không biết à!
Nói đoạn, Tháo quát lính lôi Đổng Quý phi ra rồi quát:
– Con tiện nhân này, nhờ có tao mà nhà mày được cứu sống, bây giờ lại định hại tao à! Lôi ra thắt cổ chết cho ta.
Vua nghe vậy liền an:
– Đổng phi đang mang thai năm tháng, xin Thừa tướng tha cho.
Phục Hoàng hậu cũng nói thêm:
– Chi bằng giam ra lãnh cung, đợi sinh nở xong hẵng giết.
Tháo quát:
– Lưu cái giống chó đẻ đấy lại để sau nó báo thù cho mẹ nó à!
Nói rồi, vẫn y lệnh đưa Đổng phi ra ngoài thắt cổ. Đột nhiên, có người chạy vào báo:
– Xin Thừa tướng khoan hẵng giết!
Tháo quay ra nhìn, hóa ra là tên lính gác trong phủ của mình. Tháo quát:
– Không được phép, ai cho mi tự tiện chạy vào đây!
Tên lính đáp lại:
– Bẩm Thừa tướng, việc nguy cấp quá nên tiểu nhân không dám trễ nải phải vào đây bẩm báo luôn, mong Thừa tướng nghe trình bày rồi trị tội cũng chưa muộn.
Tháo đáp:
– Nói nhanh!
Tên lính đáp:
– Bẩm Thừa tướng, nãy tự nhiên có một đám người ở đâu xông vào. Chúng chỉ có 10 người cưỡi ngựa vào thôi mà mang theo thứ vũ khí gì mạnh lắm. Thoạt đầu, bọn nó bắn vỡ tan cổng thành rồi xông vào giết lính canh. Chúng bắn giết, lính canh tuy đông nhưng không chống đỡ nổi. Chúng sau đó xông vào phủ Thừa tướng và đã bắt các phu nhân và các công tử đi mất rồi. Chúng sau đó bắt các phu nhân và công tử đưa ra ngoài thành rồi bắt tiểu nhân tới đây báo tin cho Thừa tướng, yêu cầu phải thả Đổng Quý phi ra, nếu không chúng sẽ giết người rồi san phẳng Hứa Đô đó ạ!
Tháo nghe vậy, khí uất đầy lên trong ruột, ra sức quát tên lính:
– Các ngươi canh gác kiểu gì mà để cho có mười đứa xông vào làm loạn lên vậy hả?
Tên lính đáp:
– Thừa tướng, vũ khí của chúng mạnh lắm. Không tin Thừa tướng ra xem chỗ cổng thành mà chúng bắn phá xem.
Tháo liền cho tạm ngưng việc hành hình Đổng phi lại rồi chạy ra xem xét phủ đệ và cổng thành. Khung cảnh tan hoang, xác người nằm la liệt khiến Tháo vô cùng kinh hãi. Tháo liền hỏi mưu sĩ Trình Dục:
– Chỉ có mười ngày mà làm ra được thế này, hẳn chúng là thần nhân rồi. Ngươi bảo có nên thả Đổng phi không?
Dục đáp:
– Theo hạ quan nghĩ thì nên thả đi. Dù sao Đổng phi cũng chả thể làm hại gì cho Thừa tướng được.
Tháo đáp:
– Nhỡ sau này chúng quay lại báo thù thì sao?
Dục đáp:
– Thừa tướng vẫn còn Thiên tử trong tay mà, danh chính ngôn thuận đủ cả, lo gì mà chúng báo thù. Hơn nữa Đổng phi với Thiên tử là nghĩa vợ chồng, nếu có việc chinh phạt thì chắc chắn Đổng phi sẽ can ngăn. Với lại là giờ phu nhân và các công tử vẫn ở trong tay chúng, không thả thì cũng không được.
Tháo đáp:
– Thôi được rồi, ta nghe lời Trọng Đức vậy.
Nói đoạn, Tháo sai cầm súng bắn pháo hiệu lên trời rồi dẫn Đổng phi ra cổng thành. Tháo trực tiếp ra cổng thành, bên kia là Trương Hành. Tháo nói:
– Ngươi là ai? Tại sao muốn cứu Đổng quý phi?
Hành đáp:
– Ta là ai ngươi không cần biết! Nhưng ta ghét nhất là những kẻ lạm sát người vô tội. Đổng quốc cữu nếu có tội thì giết mỗi ông ta thôi, tại sao lại bắt cả nhà ông ta giết đi, những người khác họ đâu có làm việc đó. Đổng phi đang mang thai tại sao ngươi lại cũng không tha? Bởi vậy nên ta mới xông vào cứu người đó.
Tháo cười rồi đáp:
– Thế ngươi há không biết câu: “Nhổ cỏ nhổ tận gốc” à! Không thế thì sau này các ngươi lại báo thù thì sao.
Hành tức giận quát lên:
– Ngươi không phải nhiều lời, mau thả Quý phi ra, không thì từng đứa trong nhà ngươi sẽ rơi đầu ngay tức khắc đó.
Tháo nghe vậy thì cả kinh, vội hạ lệnh thả người. Đổng Quý phi được đưa lên xe và đẩy sang tận chỗ Hành đứng. Sau đó, Hành ra lệnh cởi dây trói và thả vợ con Tháo về. Cả nhóm Hành lên ngựa, tay lăm lăm súng rồi nói:
– Các ngươi nhận người rồi thì mau lui về cổng thành, nếu định truy đuổi thì ta sẽ cho bỏ mạng cả lũ.
Tên lính khi nãy bẩm với Tháo:
– Vũ khí của chúng đó Thừa tướng, mạnh lắm không đùa đâu. Tuy chỉ có mười người nhưng sức mạnh không khác gì trăm vạn hùng binh cả.
Tháo nghe vậy, liền ra lệnh cho toàn quân quay vào thành và đóng cửa lại. Hành thấy Tháo thu hết quân về liền đưa Đổng phi về chỗ Phúc đang đợi. Hành nói:
– Giờ Tào Tháo vào thành rồi, hiền đệ có cách nào để chúng ta rời khỏi đây không? Đi càng xa càng tốt để chúng không đuổi theo ta được.
Phúc đáp:
– Trong lúc huynh xông vào thành cứu người thì đệ đã bàn bạc với mọi người ở đây rồi. Giờ đệ cần một người thông thạo đường xá để làm hướng đạo.
Hành đáp:
– Có Phạm Khôi ở đây là người thông thạo đường sá, xin tiến cử làm người hướng đạo.
Phúc quay ra nhìn, thấy Khôi cao chừng 1m8, mặt mũi sáng sủa, dáng điệu thư sinh. Khôi bước ra và nói:
– Tôi thông thạo đường sá từ đất Tây Xuyên cho tới miền Từ Châu cũng như Giang Đông. Các hạ muốn đi đâu xin cứ nói, tôi tình nguyện dẫn đường.
Phúc nghe vậy liền đáp:
– Được rồi, trước mắt tất cả bỏ lại ngựa và lên xe của đệ. Đệ sẽ dẫn mọi người tới một nơi an toàn, ít nhất là tại lúc này để đảm bảo cho cả đoàn cũng như mẹ con Đổng phi.
Nói rồi, cả đoàn người gần hai mươi người lên cỗ máy thời gian, lúc này đang trở thành phương tiện di chuyển cho cả đoàn và đóng cửa lại để khởi hành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện tình thời Tam Quốc |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 09/02/2024 19:49 (GMT+7) |