Chết tôi rồi.
Điện thoại là của Thanh tra.
– Alo…
– Anh đi đâu mà em gọi mãi không được, anh không đón em à?
– Ôi, anh say quá ngủ quên mất, anh xin lỗi, giờ em ở đâu, anh chạy qua nhé.
– Thôi ông tướng ạ, 8 giờ tối rồi còn hỏi em đang ở đâu, không gọi được cho anh, em đi nhờ về nhà lâu rồi. Em sang hỏi thì mẹ anh bảo trưa anh đi nhậu say về ngủ như chó con rồi… haha.
– Chết, 8 giờ rồi kia à. Anh xin lỗi nhé.
– Thế tí anh có sang đưa em đi chơi không, ngày mai là anh trở lại Công ty rồi đấy – Thanh tra nói.
– Uhm, đợi anh tí, anh sang giờ.
Tôi tắt máy và vươn vai tỉnh giấc. Tôi nhìn điện thoại thì thấy một loạt tin nhắn của Vy. Vy nhắn cho tôi đại loại em nhắn tin gọi điện không được cho tôi, em rất lo lắng, biết tôi ở quê nên em gọi cho Thanh tra, Thanh tra nói tôi uống bia và đang ngủ, Vy nhắc tôi ít uống bia rượu và hút thuốc lá, giữ gìn sức khỏe, Vy không ở bên chăm sóc cho tôi được, Vy nhắn khá dài cho tôi là mong muốn tôi sớm suy nghĩ việc về Hà Nội công tác để hai đứa được ở gần nhau.
Thấy Vy nhắn tin quan tâm tôi như vậy, tôi nhắn lại cho em yên lòng, mặc dù chắc em bận gì đó không online. Tôi tự nhiên thấy có lỗi với Vy khủng khiếp, tôi tự trách mình là thằng đàn ông tồi, nhu nhược và yếu lòng, bất kể cô gái nào có tình cảm với tôi, tôi cũng đều đáp lại mà không nghĩ đến hậu quả. Đứng trước một bông hoa đẹp, tôi thường không giữ được mình. Ôi, tôi tự nhiên thấy bản thân có bóng hình của Hàn Mặc Tử, một thi sĩ đa tình với nhiều cô gái đẹp, họ yêu Hàn Mặc Tử say đắm, cuồng si mặc dù biết Hàn Mặc Tử chỉ là một chàng thi nhân mắc bệnh phong. Tôi cũng vậy, tôi bây giờ đây chỉ là một chàng Kỹ thuật viên quèn, một Trưởng đơn vị bị cách chức, trong tay tôi có gì đâu. KCS, Vy, rồi bây giờ là Thanh tra, những cô gái đến bên tôi, họ đều hết lòng hết dạ vì tôi, cho dù tôi không mang lại được cho họ một chút nào cái gọi là « vinh hoa phú quý ».
Nhắn tin động viên Vy xong xuôi, tôi đi tắm. Làn nước nóng rửa trôi hết hơi men còn sót lại trong cơ thể khiến tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tôi lựa chọn một bộ trang phục trông khá thể thao, xịt nước hoa và chải chuốt đầu tóc, nhìn mình trong gương, tôi thầm cảm ơn tạo hóa (thực ra là bố mẹ tôi) vì sinh ra tôi trông giao diện cũng khá bắt mắt.
Tôi sang nhà Thanh tra, gọi điện cho em xuống mở cửa vì ngại bấm chuông làm phiền đến bố mẹ em.
– Anh cứ đẩy cửa vào, em chưa khóa đâu.
Tôi nhè nhẹ đẩy cửa và bước vào nhà em.
– Hôm nay anh đẹp trai thế – Thanh tra đứng trên cầu thang nhìn tôi và cười tít mắt.
– Anh ngày nào chẳng đẹp trai, toàn khen thừa, mà bố mẹ không có ở nhà hay sao mà nói mạnh mồm thế.
– Mẹ em sang nhà bà nội ngủ trông bà, cả nhà bác em đi du lịch. Bố em chẳng biết chiều liên hoan câu lạc bộ bóng bàn thế nào về say ngoắc, vừa nôn, em phải dọn xong, bố ngủ say trên tầng 3 rồi.
Nghe em nói vậy, tôi như mở cờ trong bụng. Bước nhanh theo nàng về phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, nàng chưa kịp phản ứng gì thì tôi ôm chầm lấy nàng, ngậm chặt đôi môi nàng mà hôn tới tấp. Trong người tôi vẫn còn hơi men, trông nàng đẹp quá khiến đầu óc tôi lúc này chỉ biết nghĩ đến chuyện tình dục với nàng mà thôi. Tôi luồn tay qua chiếc váy vuốt nhẹ quần lót nàng. Một làn hơi ấm nóng truyền đến lòng bàn tay tôi.
Tôi bế thốc nàng lên giường, kéo chiếc váy lên, lột quần lót của nàng xuống và rồi cúi xuống dùng chiếc lưỡi liếm vào cô bé của nàng. Nàng bất ngờ quá chưa kịp phản ứng lại, cho đến khi chiếc lưỡi của tôi thâm nhập bên trong cô bé thì nàng mới dùng tay đẩy đầu tôi ra và nói:
– Anh, đừng, không nên…
– Sao vậy em, nó thơm lắm, để anh liếm nó nhé – Tôi năn nỉ.
– Hông đâu, chỗ này, anh không nên làm thế… – nàng thì thầm.
Con gái nói không là có. Tôi chẳng để nàng kịp nói thêm bất cứ điều gì nữa, tôi tiếp tục đưa lưỡi vào và liếm lồn nàng một cách đầy âu yếm. Mùi da thịt nàng thoang thoảng hương thơm của sữa tắm thơm nức mũi, nước nhờn bắt đầu ứa ra nơi cô bé của nàng thấm vào đầu lưỡi tôi, tôi bắt đầu cảm nhận được hương vị của những giọt nước đầu tiên. Vừa liếm, tôi vừa dùng tay vuốt ve hột le khiến nàng rên lên ú ớ không thành tiếng.
Cứ như vậy một lúc lâu sau đó, tôi ngước lên nhìn nàng đang chìm đắm trong cơn phê mà hỏi một câu hơi thừa thãi:
– Em có sướng không?
Nàng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Tôi tiếp tục liếm mép lồn nàng, chiếc lưỡi liên tục ngoáy phía bên trong. Mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt dại đi, thi thoảng phát ra những tiếng rên đầy dâm dục, hai tay nàng nắm chặt lấy tóc tôi.
– Anh yêu em nhé… – Tôi nói.
Nàng gật đầu. Tôi bế nàng nằm xuống giường rồi từ từ trèo lên người nàng, vươn con cặc hùng dũng đã cương cứng từ bao giờ về trước giữa hai khe đùi nàng. Lồn nàng nãy giờ đã ướt nhẹp, mềm nhũn và ấm nóng. Tôi từ từ đưa cặc vào trong, thật trơn tru.
Nhấp một lúc thì dâm thuỷ của nàng ứa ra trắng thân dương vật tôi trông thật hấp dẫn. Càng kích thích, tôi càng nhấp nhanh hơn.
Dường như có hơi men khiến tôi quan hệ được lâu hơn, có lẽ phải hơn 30 phút hai đứa quằn quại bên nhau đủ các tư thế.
Cuối cùng, trở lại tư thế truyền thống, tôi dập thật mạnh những cú dập cuối cùng và rút nhanh dương vật ra ngoài bắn tinh lên ngực nàng. Nàng luống cuống đưa bàn tay với những ngón tay thon thả, trắng nõn nắm lấy thân dương vật của tôi và giữ nó để tinh trùng không bị bắn lên mặt nàng.
Nàng vuốt ve dương vật đến khi những giọt tinh trùng ướt át, đặc sệt cuối cùng rơi xuống nơi núm vú của nàng.
Tôi nằm xuống, đưa cánh tay săn chắc của mình ra để nàng gối đầu vào. Nàng định nằm nghiêng người rúc vào tôi nhưng chợt nhớ ra tinh trùng của tôi đang chảy đầy trên ngực nàng, nàng vội lấy tay đỡ lấy và ngồi dậy chạy vụt vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, nàng bước ra, leo lên giường và ôm chầm lấy tôi.
Hai đứa nằm ôm nhau, tận hưởng những dư vị của tình yêu chớm nở.
Nàng bất chợt hỏi tôi:
– Em và Vy, anh yêu ai nhiều hơn.
– Em hỏi khó trả lời thế? – Tôi nghĩ một lúc rồi đáp.
– Tự nhiên em nghĩ, hay em cứ để cho anh cưới Vy, em không lấy chồng, em chỉ xin anh một đứa con thôi.
Thanh tra nói câu này, khiến tôi giật mình, từ bao giờ, em có suy nghĩ như vậy.
– Em điên à, sao như thế được. Em là một cô gái có học thức, có công việc được nhiều người mơ ước, gia đình có điều kiện, em lựa đâu chẳng được chồng, việc gì phải nghĩ tiêu cực như thế.
– Nhưng em yêu anh, em chỉ muốn anh làm chồng em thôi. Nhưng em không muốn vì em mà cản trở Vy và anh, em không muốn trong mắt em họ em, em là con giáp thứ mười ba, là tiểu tam tranh người yêu của nó.
– Nếu như anh cưới Vy, em vẫn có thể yêu người khác mà, phải không? – Tôi nói câu này, biết là Thanh tra có thể giận, nhưng trong đầu tôi lúc này vẫn còn chút lương tri với Vy.
– Em ủng hộ anh cưới Vy mà, em là người giới thiệu Vy cho anh còn gì. Đấy là sai lầm của em, em không nghĩ là anh và Vy lại đến được với nhau. Nhưng dù gì, em thấy Vy cũng hợp với anh mà. Em sẽ mãi là người phía sau anh. Em không lấy chồng đâu, khi nào anh cần, anh đến với em.
Thanh tra, em điên mất rồi – Tôi nghĩ trong đầu. Tại sao em lại có thể có suy nghĩ như vậy được cơ chứ.
– Em không bắt anh phải lựa chọn đâu, Việt ạ. Khi nào anh nhớ đến em, cần em thì hãy đến với em. Nếu anh thực sự yêu và muốn cưới Vy, thì hãy về Hà Nội, về Hà Nội công tác theo nguyện vọng của nó, yêu xa chưa bao giờ là tốt, đặc biệt là khi cái Vy bắt đầu đi làm, môi trường công sở, môi trường bank, anh biết thừa nó nhiều cám dỗ như thế nào. Còn với em, anh đi đâu cũng được, dù anh có xác định công tác ở trên đó đến khi về hưu, em cũng sẽ đợi được anh, em đợi anh yêu em đã mười lăm, hai mươi năm rồi cơ mà, có gì mà em không chờ đợi thêm được.
Thanh tra nói xong câu này, em ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má của em, chảy xuống ngực tôi.
Có lẽ, Thanh tra hiểu được, chịu được sự xa cách về địa lí trong tình yêu, chịu được sự chờ đợi có lẽ là thứ duy nhất Thanh tra có lợi thế hơn Vy.
Ở trong cuộc chơi này.
…
– Em thích đi chơi đâu, bây giờ anh đưa em đi – Tôi vuốt nhẹ mái tóc Thanh tra và nói.
– Bây giờ em chỉ thích ở gần anh, ôm anh thôi, chẳng muốn đi đâu nữa – Thanh tra siết chặt vòng tay ôm lấy tôi.
– Thế thì nằm đây, mình nói chuyện với nhau cũng được – Tôi thì thầm.
Trong căn phòng nhỏ phảng phất hương thơm, tôi và em, hai cơ thể không mảnh vải đang ôm chặt lấy nhau, quấn quýt nhau không nỡ rời xa. Chúng tôi nằm tâm sự cho nhau nghe những chuyện ngày xưa, từ khi còn đi học bên nhau, chứng kiến nhau lớn lên, trưởng thành, thậm chí có những chuyện xưa như trái đất em cũng lôi ra kể lại cho tôi nghe. Tôi không hiểu Thanh tra có trí nhớ tốt hay do em nhớ tất cả những gì liên quan đến tôi, em kể những câu chuyện của chính tôi mà ngay cả đến tôi cũng không nhớ ra nổi.
Thanh tra cũng từng cố gắng quên đi tình cảm dành cho tôi, em bắt đầu một tình yêu thời sinh viên, cũng yêu nhau, hôn nhau và từng đi quá giới hạn. Rồi em bị phản bội, em giấu mọi người, lặng lẽ chôn chặt chuyện ấy. Phải rất lâu sau khi mọi chuyện đã trở thành quá khứ, thằng Thuế mới được biết qua lời kể của một người bạn Thanh tra, rồi kể cho tôi nghe. Thời gian đó, tôi cũng bận bịu với tình yêu sinh viên của mình. Hỡi ôi, khi ta có tình yêu cho riêng mình, ta chẳng còn nhớ nổi chuyện gì khác ngoài tình yêu ấy, thậm chí cả bạn bè.
Thanh tra sau này, em yêu thêm hai người nữa thì phải, em quen những người này theo sự sắp đặt của gia đình, họ hàng, nhưng rồi cũng chẳng thể gọi là tình yêu thực sự, em lúc này nhìn đàn ông luôn có sự đề phòng. Em vừa yêu, vừa tìm hiểu, rồi cũng dứt khoát chia tay. Mà mỗi lần chia tay, em đều tìm đến tôi để trút bầu tâm sự, có lẽ em nhận ra sự trưởng thành trong tôi. Phải 3 – 4 năm gần đây, em không yêu thêm bất kỳ người nào nữa.
Thanh tra yêu tôi, và chỉ có tôi là người em thực sự yêu, đó là điều không thể chối cãi. Tình cảm trong sáng của Thanh tra dành cho tôi suốt những năm tôi học cấp hai, cấp ba luôn là những ký ức đẹp in sâu trong tâm trí tôi mà chưa khi nào tôi quên. Có chăng, tôi chỉ tự trách bản thân mình, những cám dỗ thời trai trẻ đã kéo tôi đi, để tôi quên mất rằng có một cô gái luôn ở bên mình, quan tâm, chăm sóc cho mình, sẵn sàng vì mình mà làm tất cả. Tôi đã đánh mất một tình yêu như thế.
Tôi hiểu cảm giác của Thanh tra khi biết tôi và Vy yêu nhau, có lẽ em biết từ lâu rồi chứ không phải đến khi Vy post stt trên face gần đây. Thanh tra biết rằng, gia đình Vy và bản thân Vy, bố mẹ tôi chắc chắn không thể chê một điểm nào hết, mặt khác Vy yêu tôi sâu đậm, Vy muốn tôi cưới Vy, Vy đã ra trường, em sắp đi làm và chỉ cần tôi đồng ý thì đám cưới chắc chắn sẽ diễn ra. Như vậy Thanh tra sẽ mãi mãi mất tôi.
Có lẽ vì thế mà em quyết định mở lòng với tôi.
– Thanh tra này, nếu thời gian cho anh được quay lại. Anh sẽ nói yêu em, từ ngày nào em biết không?
– Ngày nào cơ… – Thanh tra nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo.
…
Mùa hè năm ấy, tôi cầm trên tay cuốn sổ liên lạc với lời phê của giáo viên về việc tôi bị đứng lên trước cờ, yêu cầu tôi viết bản kiểm điểm xin chữ ký Phụ huynh. Thời điểm ấy, nó như một án tử đối với tôi. Ông già tôi ngày xưa thuộc dạng kỷ luật sắt, ông rèn luyện con cái giống như tính cách của ông trong lực lượng vũ trang vậy. Ông già đánh tôi ghê lắm, mỗi lần đánh là nhớ đời, ấy vậy mà tôi vẫn nghịch ngợm.
Cả quãng đường hơn 7 km đạp xe, tôi lòng buồn rười rượi, chẳng nói câu nào. Thanh tra ngồi sau tôi, dường như em cũng hiểu được nỗi lòng tôi, em hỏi thăm tôi thì bị tôi mắng cho mấy câu, em sợ chẳng dám nói gì nữa, cứ im lặng ngồi sau.
Về đến nhà, tôi lo lắng, tôi biết điều gì sẽ đến với mình vào tối nay, lúc 10 giờ tối khi ông già tan ca trực về.
Nằm trên giường, nghĩ ngợi. Đầu óc của một thằng trẻ con lớp 8 đương tuổi dậy thì, làm sao nghĩ cho thông được. Càng nghĩ, tôi càng đi vào bế tắc, và tôi quyết định đưa ra một lựa chọn đâm đầu vào tường. Đó là tôi sẽ bỏ nhà ra đi.
Khi mẹ tôi đang lúi húi trong bếp để chuẩn bị bữa tối, thằng anh trai tôi thì bận đi học thêm, tôi lén đập vỡ con lợn tiết kiệm của hai anh em, vơ những tờ tiền 2k, 5k, 10k, 20k… đút hết vào balo.
Trời chập choạng tối, tôi mở cửa rời nhà.
Tôi chưa biết đi đâu, nhưng việc đầu tiên tôi nghĩ đến là sang nhà Thanh tra để chào tạm biệt em.
Tôi gọi cửa, khi ấy nhà Thanh tra vẫn chưa xây đẹp như bây giờ, vẫn là nhà cũ với cánh cổng sắt và hàng cây trước sân. Gọi một lúc thì Thanh tra ra mở cửa. Nhìn thấy tôi đeo balo, gọi em giờ này, em chưa hiểu có chuyện gì.
– Anh gọi em có việc gì thế – Thanh tra nói.
Thời điểm ấy, Thanh tra vẫn gọi tôi với Thuế là anh vì tôi với Thuế hơn Thanh tra 1 tuổi, chúng tôi bắt Thanh tra phải gọi bằng anh từ nhỏ. Mãi đến năm lớp 11, 12 gì đấy, Thanh tra mới yêu cầu gọi bằng mày – tao cho thân thiết, có lẽ vì thời điểm đó tôi bắt đầu yêu mối tình đầu, phải chăng vì thế nên em thay đổi cách xưng hô chăng.
Quay lại việc tôi gặp Thanh tra trước khi bỏ nhà đi.
Tôi kéo thanh tra vào góc vườn nhà em, một góc kín đáo nơi có hàng cây che khuất. Tôi chia sẻ việc tôi sẽ bỏ nhà ra đi và rằng tôi sang đây để chào tạm biệt em. Em bất ngờ, khuyên nhủ tôi rằng tôi nên suy nghĩ lại, về xin lỗi bố mẹ chứ đừng bỏ nhà đi không nói với ai như vậy. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng những từ ngữ hết sức ngây thơ.
Những năm tuổi thơ của tôi, chưa có điện thoại, chưa có internet, chưa có công nghệ thông tin nên việc trẻ con có cái nhìn ngây thơ về cuộc sống là hết sức bình thường.
Tôi hỏi em, tôi đi rồi, em có buồn không.
Em nhìn tôi cười, không trả lời. Thanh tra buồn, nên nụ cười cũng ảm đạm, tôi thấy trong lòng dâng lên một nỗi niềm thương em đến tận đáy lòng, tôi đi rồi, ai sẽ đưa đón em đi học mỗi ngày, ai sẽ ngồi cạnh em, trêu em mỗi giờ học.
Bất giác tôi nắm tay em, tôi muốn sưởi ấm bàn tay nhỏ bé ấy. Tôi thấy em đỏ mặt.
Em cúi đầu, mặt đỏ ửng, biểu hiện quen thuộc của em mỗi khi tôi tự nhiên dành một sự quan tâm đặc biệt đến em, tôi đã quá quen với việc này.
Lúc đó, chúng tôi không thấy sự lãng mạn, cũng không biết thế nào là tình yêu. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy tiếc nuối vô cùng, tự nhiên nhắc lại việc này, tôi thấy nhớ những khoảnh khắc quá khứ ấy kinh khủng.
Tôi ôm Thanh tra vào lòng, em cũng im lặng nép người vào tôi.
Tôi muốn nói rằng tôi thích em, tôi biết rằng em cũng rất thích tôi, tôi biết chứ, nhưng tôi không đủ dũng cảm để nói ra. Tự nhiên tôi lại luống cuống:
– Xin lỗi Thanh tra… anh… – Tôi vội buông em ra, tôi giải thích rằng do tôi sắp đi xa, nên không biết thế nào tự nhiên lại làm vậy, mặt tôi cũng đỏ ửng lên.
Thanh tra đột nhiên nắm lấy tay tôi như muốn giữ tôi ở lại.
– Anh, anh đừng bỏ nhà đi, để em sang xin hai bác cho anh, anh nhé.
– Không cần – Tôi giằng tay em ra.
Em đột nhiên oà khóc.
Tôi mở balo, vơ lấy những tờ tiền mà tôi chẳng nhìn rõ mệnh giá, tôi dúi những tờ tiền vào tay em.
– Anh cho em này, em cầm lấy đi.
Thanh tra chưa kịp phản ứng, em vừa đưa những tờ tiền lại cho tôi ra hiệu không nhận thì tôi đã chạy ra cổng.
– Anh đi nhé, tạm biệt em.
Thanh tra vẫn oà khóc phía góc sân nhà.
Bước ra khỏi cổng nhà Thanh tra, tôi lại đối mặt với vấn đề cũ đó là không biết sẽ đi đâu. Bỏ mẹ thật, đi đâu bây giờ nhỉ.
Khi tôi còn đang lưỡng lự ở đầu ngõ, thì tôi nhìn thấy Thanh tra và mẹ em tất tưởi chạy sang nhà tôi. Tôi biết điều này có nghĩa là Thanh tra đã kể chuyện của tôi cho mẹ em và mẹ em đang sang nhà tôi để báo tin cho mẹ tôi biết rằng thằng con quý tử của bà đã bỏ nhà ra đi.
Lúc này nếu tôi lựa chọn chạy thật nhanh về phía màn đêm tăm tối, thì có lẽ giờ này tôi đã không còn ngồi đây để viết những dòng tự sự này.
Tôi lựa chọn chui vào đống sắt thép của một cửa hàng bán vật liệu xây dựng ở ngõ bên cạnh, chiều đến cửa hàng đóng cửa và phủ những tấm bạt nilon lên đống sắt thép, tôi chui vào và trốn trong đó.
Khoảng 10 đến 15 phút sau, tôi nghe thấy giọng mẹ tôi từ phía xa, hòa lẫn trong đó là giọng của mẹ Thanh tra.
– Việt ơi, con đang ở đâu, Việt ơi.
– Việt ơi… Việt.
– Việt ơi, con về với mẹ đi con, mẹ sẽ nói với bố không đánh con nữa, con ơi…
Tiếng mẹ tôi càng ngày càng lạc đi hòa trong tiếng khóc không thành tiếng. Tôi nằm trong đống sắt vụn mà lòng đau như cắt. Chẳng hiểu sao, tôi vẫn không chui ra.
Mãi đến khi tiếng gọi của mẹ tôi nhỏ dần và biến mất, có lẽ bà đã đi nơi khác tìm tôi, thì tôi mới chui ra.
Giờ đi đâu nhỉ, hay là quay về. Quay về thì xấu hổ quá, nhưng tôi nghĩ mẹ tôi hẳn sẽ rất buồn nếu như không tìm thấy tôi. Vậy là tôi quyết định quay về.
Khi vừa đi đến đầu ngõ, mẹ tôi thoáng nhìn thấy hình bóng của tôi, bà chạy lao đến ôm chầm lấy tôi và khóc. Tôi cũng khóc.
Hai mẹ con đưa nhau vào nhà, bà tuyệt nhiên không nhắc gì đến việc tôi bỏ nhà đi, có lẽ Thanh tra đã nói hết câu chuyện cho mẹ em và mẹ em đã kể cho mẹ tôi biết lý do tôi bỏ nhà đi. Hôm ấy, 9 giờ mẹ tôi cho tôi lên giường ngủ, nhưng tôi chẳng ngủ được mà nằm chờ đợi đến khi ông già tan ca trực về.
Tôi thấy bố mẹ tôi tâm sự với nhau đến rất khuya, có lẽ nói về chuyện của tôi.
Sáng hôm sau, tôi không thấy ông già nhắc gì đến việc của tôi nữa. Và câu chuyện tôi từng bỏ nhà đi, đến nay cũng không thấy bố mẹ tôi nhắc lại.
…
– Nếu như hôm ấy, anh nói anh thích em, thì sẽ như thế nào nhỉ? – Thanh tra ngước nhìn tôi và tự hỏi bản thân.
Nàng nói tiếp:
– Biết đâu, mọi chuyện sẽ rẽ theo hướng khác, biết đâu mình sẽ yêu nhau và bây giờ biết đâu em và anh đã có một gia đình với những đứa con của hai chúng mình. Phải không anh?
– Chỉ vì lưỡng lự một câu nói, mà anh và em đã phải đợi những 15 năm, đúng không em – Tôi vuốt ve má em và nói.
Em không trả lời, lại rúc vào lòng tôi.
Thế đấy các bạn ạ, khi các bạn yêu ai, đừng ngại ngùng mà hãy mạnh dạn nói cho đối phương biết, dù thành công cũng được, thất bại cũng được, nhưng ít nhất ta có thể tự hào vì mình đã dũng cảm nói ra. Đừng như tôi khi ấy, chỉ vì ngại ngùng một câu nói mà đã phải trả giá bằng 15 năm, hoặc lâu hơn nữa.
Nằm ôm nhau một lúc lâu, tôi rủ nàng cùng xem phim. Nàng đồng ý.
Tôi bật laptop của nàng và tắt điện, hai đứa trùm chăn xem phim, vừa xem vừa cười khúc khích. Tôi đã khéo léo lựa chọn một bộ phim hành động, pha chút hài hước và có một phân đoạn 18+ gần cuối phim.
Đến phân đoạn diễn viên nam chính và nữ chính nhìn nhau đắm đuối và trao nhau nụ hôn nồng cháy, tôi cũng ôm lấy Thanh tra và mân mê đầu ti của nàng. Nàng quay lại ôm lấy tôi và hôn tôi say đắm.
Tôi vừa hôn nàng, vừa luồn tay xuống nghịch ngợm cô bé của nàng, ngón tay điêu luyện của tôi vuốt ve một lúc thì dâm thuỷ nàng tứa ra ướt hết hai đầu ngón tay.
– Không xem phim à – Nàng trách tôi.
– Mình chẳng đang đóng phim đây còn gì – Tôi cười.
– Anh hư thế – Nàng nhíu mày.
Hôn hít, vuốt ve nhau một lúc thì người hai đứa nóng ran. Tôi cầm tay nàng đặt vào dương vật, cái dương vật ban nãy ỉu xìu thì nay đã cứng ngắc trở lại từ bao giờ. Nàng vuốt ve dương vật một lúc thì tôi quay người ôm nàng từ phía sau, lúc này tôi và nàng đang trong tư thế úp thìa.
– Anh đút vào nhé – Tôi thì thầm và đưa dương vật sát mép âm đạo ẩm ướt của nàng.
Tôi đẩy hông một cái thật nhanh khiến dương vật chui tọt vào bên trong âm đạo ấm nóng của Thanh tra. Nàng khẽ thở mạnh và rên một tiếng, người nàng hơi cong lên. Tôi rút ra rồi lại đâm vào, chiếc giường vang lên những tiếng rung động theo nhịp nhấp từ phía sau của tôi. Càng nhấp tôi càng cảm thấy nước nhờn nàng tiết ra ngày càng nhiều, dương vật ra vào rất dễ dàng trong âm đạo.
Một lúc sau, tôi nằm ngửa ra và đẩy nàng lên ra dấu hiệu nàng cưỡi ngựa cho tôi. Nàng ngoan ngoãn ngồi dậy, cặp vú nẩy tưng tưng khiến tôi phải đưa tay lên bóp bóp mấy cái cho thỏa thích. Nàng đưa tay nắm lấy dương vật tôi, chỉnh dương vật vào đúng khe âm đạo và từ từ ngồi xuống để dương vật chui vào bên trong.
Tôi nắm chặt mông nàng, đưa đẩy theo nhịp nhấp của nàng và ngắm nhìn khuôn dung xinh đẹp đang nhún nhảy trên người mình. Nhìn nàng cưỡi ngựa, mái tóc tung bay, đầu ti cương cứng cong vút khiến tôi phê đến tận óc. Nàng cũng vậy, nước nhờn của nàng chảy xuống dương vật, ướt đẫm cả đám lông đen của tôi. Lúc này dương vật đâm vào âm đạo phát ra những tiếng kêu nhóp nhép hết sức dâm dục, tôi chỉ lo những tiếng kêu ấy vang lên được trên tầng 3 nơi bố nàng đang say giấc ngủ thì chết.
– A… a… em sướng – Nàng rên khe khẽ dường như cũng sợ tiếng rên to làm bố nàng phát hiện.
Mấy phút sau thì nàng lên đỉnh. Cơ thể nàng ôm sát cơ thể tôi, hai chân co rúm lại, âm đạo liên tục co thắt lấy dương vật tôi, trong khi tôi đang mải mê cắn xé đầu ti nàng.
Tôi đổi tư thế rồi tiếp tục nhấp trong đam mê dục vọng.
Cuối cùng, tôi không kìm nén được nữa mà xuất tinh trong tư thế địt từ phía sau nàng. Những dòng tinh trùng đặc sệt như nước gạo bắn đầy bờ mông trắng nõn của nàng, bắn cả lên lưng nàng.
Hai đứa nằm ôm nhau nghỉ ngơi rồi dắt nhau vào phòng tắm, cùng tắm và kỳ cọ cho nhau.
Phải đến khi tắm rửa sạch sẽ, tôi mới nói với nàng rằng tôi muốn được nàng BJ, nàng nói chưa bao giờ nàng làm như vậy, nhưng với tôi thì nàng sẽ chiều theo mọi nhu cầu của tôi.
Hình như nàng chưa từng BJ thật, nàng BJ dở tệ.
Tôi thậm chí còn không thể xuất tinh nổi nếu nàng cứ tiếp tục BJ như vậy. Cuối cùng tôi đành kéo nàng đứng dậy, đút dương vật vào trong âm đạo nàng và làm thêm một hiệp nữa. Đến lúc này tôi mới có thể out trong sung sướng.
Nàng còn cần phải đào tạo thêm nhiều về món BJ – Tôi nghĩ.
– Lần sau anh phải dùng bao đấy nhé, xuất ra ngoài vẫn không an toàn đâu – Nàng cau mày.
– Anh nhớ rồi – Tôi vừa nói vừa vòng tay mân mê ngực em.
– Mà nếu em có thai, thì anh sẽ cưới em làm vợ, có sao đâu – Tôi nói tiếp.
– Vy nó sẽ giết anh đấy.
Lại Vy, đang vui thì đứt dây đàn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện tình với đồng nghiệp |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Làm tình với đồng nghiệp |
Ngày cập nhật | 03/04/2024 12:56 (GMT+7) |