Lời lão đại gia nói tôi nghe thấy, hơn nữa lúc đó lão Lưu cũng không phản bác, năm nay chính là năm mà lão phải chết. Khỏi nghỉ ngơi đi, chẳng phải có câu nói, mệt nhọc là cho người sống, an nhàn dành cho người chết sao?
Thực ra sớm muộn gì cũng phải tới Hàng Châu, tuy tìm được tập hồ sơ quan trọng rồi, nhưng trước sau gì cũng phải cứu lão Vũ. Vừa hay cây đại thụ lão Lưu muốn tìm cũng ở Hàng Châu, vậy thì một công đôi việc, tôi bèn tự quyết, thay đổi hành trình.
Lão Lưu nghe thấy hai chữ Hàng Châu thì sầm mặt xuống, hỏi: “Sao lại là Hàng Châu? Không phải nói sẽ về nhà sao?”
“Về cái gì mà về hả lão Lưu. Tình trạng bản thân mình ông không biết nữa à, nếu chẳng phải lão đại gia kia nói, tôi còn tưởng ông sẽ sống đến trăm tuổi đấy. Ông còn giấu tôi bao nhiêu bí mật nữa?”
Nghe tôi nói, lão Lưu đoán được lão đại gia và tôi đã có trao đổi, thấp giọng: “Tính mạng do trời định, vốn vụ hỏa hoạn kia ta đã phải chết. Sống thêm 8 năm là quá đủ rồi, già cả như ta cũng không cần thiết gì nữa!”
“Không cần cũng không được!” Tôi cắt lời: “Lão Lưu, ông phải nghĩ cho tôi chứ. Chuyện của tôi phức tạp như thế, trước mặt là ma quỷ, sau lưng lại là lãnh đạo cấp cao, một hai năm có thể xử lý xong được ư? Nếu thật sự ông gặp đại nạn mà ra đi, chắc năm sau tôi cũng đi theo ông luôn mất!”
Lão Lưu còn định mở miệng, tôi cười trừ rồi kéo lão len dòng người lên xe bus. Hai chúng tôi thuê nhà nghỉ ngủ lại Tiêu Sơn, tôi cố tình ép lão Lưu nói ra cái cây có thể cứu mạng lão là ở nơ nào. Ban đầu lão không chịu nói, nhưng bị tôi ép quá mới chậm rãi nói: “Đó là một cây Kim Cang Thụ, là một thứ được lưu truyền trong dân gian, chưa chắc đã tồn tại, chẳng ai biết cụ thể nó nằm ở đâu cả.”
“Thế mấy năm nay ông có tới Hàng Châu này tìm không?”
Lão Lưu lắc đầu: “Trước giờ ta không hy vọng nhiều, năm đó cứu mạng ông ta, sợ ông ta áy náy nên ta mới nói rằng có cách khiến mình sống được qua 8 năm.”
Tôi an ủi: “Được rồi lão Lưu, giờ đã tới đây rồi, ngoài việc cứu lão Vũ, cũng thuận đường đi tìm cây đại thụ kia cho ông luôn!”
Lão Lưu cười lạnh: “Chuyện của ta không cần ngươi xen vào. Trước mắt cứ nghĩ cách cứu tên họ Vũ đi, ta chỉ nghe tên phản bạn nói hắn bị giam trong thôn nào đó ở Tiêu Sơn, cụ thể thôn nào, hắn cũng không rõ.”
Tôi mở tấm bản đồ vùng núi Tiêu Sơn đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu cùng lão Lưu loại trừ bớt những địa điểm không thích hợp. Tiêu Sơn là một vùng đất khá giàu có, người dân bản xứ sống bằng nghề bán vật liệu xây dựng, sản phẩm vệ sinh, nhà máy thủ công mỹ nghệ xuất khẩu cả sang nước ngoài. Nơi lão Vũ trốn nhất định sẽ không phồn hoa lắm, đó phải là một nơi hẻo lánh, ít người qua lại.
Sau khi đã loại bỏ những thôn tập trung nhà máy ra, cuối cùng chỉ còn lại vài thôn nhỏ tương đối xa xôi, nếu đoán không sai, hẳn lão Vũ bị bắt ở một trong những nơi này.
Phương nam rất khác so với đông bắc, mặc dù là vùng nông thôn, nhưng nhà cao tầng rất thường thấy. Những nhà có tiền thì ốp gạch sứ bên ngoài, nhà ít tiền thì trát xi măng, nhìn qua cũng không tồi.
Tôi với lão Lưu chọn một nhà không ốp gạch sứ, nghe nói sẽ bỏ tiền xin nghỉ trọ, chủ nhà rất vui vẻ đồng ý. Căn nhà ba tầng khá nhiều phòng, chỉ mấy người một nhà ở không hết, hai chúng tôi được sắp xếp ở hai phòng đối diện trên tầng 2.
Tối đó ăn cơm xong, tôi hỏi thăm chủ nhà, gần đây có gặp một đám đông người nơi khác tới không?
Chị gái phun một tràng tiếng địa phương, tôi cũng đại khái nghe được nội dung là, bên nhà Trương gia có mấy người từ đông bắc tới. Vừa nghe thấy từ ‘người đông bắc’ tôi liền cao hứng. Lão Vũ bị bắt, nhất định do bên thành phố mình phái tới, tám phần là người đông bắc, nếu đúng như vậy thì đỡ quá, thuận lợi tìm ra anh ta.
Tôi với lão Lưu ngủ lại một đêm, sáng hôm sau vội đến nhà Trương gia để hỏi thăm. Lão Vũ bị giữ ở Tiêu Sơn, chắc người canh giữ cũng không đông lắm, tuy tôi với lão Lưu người đơn lực yếu, nhưng lão Lưu có bản lĩnh, chỉ cần tìm ra được chỗ giam giữ thì cứu người hẳn không thành vấn đề.
Theo như chị gái nói, căn nhà có người đông bắc ở, nằm phía bắc thôn, bên cạnh vườn bông. Căn nhà nhìn có vẻ đã lâu năm, ngoài tường ám đen, mấy chỗ còn nứt nẻ.
Cánh cửa đen sì khóa trái, trong sân còn nuôi mấy con chó dữ, cứ thấy người lạ đến gần là sủa như điên dại.
Hai chúng tôi giả bộ đi lại mấy vòng qua cửa thì bắt gặp một tên mặt sẹo lái chiếc minibus về, hắn dừng xe ở cổng, cảnh giác quan sát xung quanh, trông thấy tôi với lão Lưu thì cứ nhìn chằm chằm.
Tôi là người đông bắc, đông bắc chúng tôi có một câu tiếng lóng đó là: Nhìn cái gì, ai nhìn ngươi?
Chỉ câu nói này mà đã gây ra bao nhiêu vụ ẩu đả, trước khi biết rõ sự tình, tôi không muốn cương với hắn, thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì tỏ ra lơ đãng, nhìn đi nơi khác.
Tên mặt sẹo cứ đứng ở cổng không vào trong, thấy vậy tôi liền kéo lão Lưu, cố ý vờ như đi về hướng đằng xa. Đến một khúc cua, chúng tôi bèn quặt vào rồi ghé đầu nhìn trộm. Thấy chúng tôi khuất bóng, tên mặt sẹo mới gõ cổng, rồi đi vào trong.
Căn nhà này đúng là có vấn đề!
Thôn nhở ở Sơn Tiêu, có người đông bắc, lại lấm la lấm lét, nấp trong căn nhà cao tầng. Tất cả những yếu tố này đều thỏa mãn nghi vấn lão Vũ bị giữ bên trong.
Tuy nhiên đó cũng chỉ mới là suy đoán, chưa tận mắt thấy lão Vũ, tôi vẫn chưa thể tùy tiện hành động. Tên mặt sẹo hung thần ác sát kia tất nhiên sẽ không để chúng tôi dễ dàng tiếp cận, làm cách nào mới có thể xác định xem lão Vũ có bị nhốt bên trong hay không đây.
Tôi với lão Lưu đều nói đặc tiếng đông bắc, chỉ cần mở mồm sẽ bị lộ ngay, quay về bàn bạc một lúc, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách, bỏ tiền thuê chị gái chủ nhà đến thăm dò thực hư.
Có tiền, chị gái đắn đo một lúc rồi cũng đồng ý, tôi dặn kỹ phải nói thế nào thế nào. Sau chi chuẩn bị ổn thỏa, 4h chiều, chúng tôi đứng thật xa quan sát, chị gái đến gõ cửa căn nhà kia. Chiếc minibus màu trắng vẫn đỗ trước cổng chị gái gõ cửa một lúc thì có người ra, một tên đầu trọc. Không biết hắn nói gì đó với chị ta, vài giây sau lại đóng cửa lại.
Việc chị gái bị giữ ở ngoài là kết quả đã dự đoán trước, sau khi về, chị ta thuật lại cuộc gặp mặt ban nãy. Tên trọc nói chủ nhà đó tháng trước đã bán nhà, nói xong thì đóng sầm cửa lại.
Một tháng trước, cơ bản là trùng khớp với thời gian lão Vũ bỏ trốn, càng ngày tôi càng có nghi ngờ căn nhà đúng là nơi giữ lão Vũ!
Theo dõi tiếp mấy ngày thì tôi nắm được quy luật của đám người trong nhà đó. Bọn chúng có tổng cộng 4 người thường xuyên ra vào, tên mặt sẹo, hai tên to cao và một tên gầy ốm.
Chúng ra vào rất có quy luật, chiếc minibus cứ một ngày lại đi ra ngoài một chuyến, lúc về mang theo một bai tải lớn. Cứ chờ đợi cung không phải cách, tôi nảy ra một ý, nhân dịp buổi sáng sớm vắng người, lén dập cầu giao ngoài cột điện. Sáu bảy giờ, tôi mượn chị gái cái xe đạp, cắm một tấm bảng sửa điện thuê, đạp ngang qua căn nhà, rao lớn: “Sửa điện, thông bồn cầu đây…”
Không biết người trong nhà nghễnh ngãng hay là không nghe thấy gì thật, tôi cứ đi tới đi lui năm sáu vòng mà chẳng thấy ai gọi. Đi thêm mấy vòng, cuối cùng thì cũng có kẻ để ý đến tôi. Một tên ra mở cửa, vẫy tay gọi: “Sửa điện! Nhà tôi không biết vì sao bỗng dưng mất điện, anh có sửa được không?”
Tôi cười đáp: “Sửa được chứ, nghề của tôi mà, trong thôn nhà ai bị trục trặc điện đều tìm tôi hết!”
Gã khoát tay nói: “Bọn tôi kiểm tra rồi, không phải bị nhảy At, anh vào xem thử xem!”
Nói rồi gã mở cổng dẫn tôi vào nhà, cuối cùng thì cũng đạt được mục đích.
Tầng một là phòng khách, chính giữa bày bộ bàn ghế sofa, trên sofa có một tên bặm trợn mặc quần đùi ngồi ăn hoa quả, cùng với tên gầy nhẳng gian xảo. Ai nấy mặt đầy dữ tợn, nhìn qua cũng biết chả tốt đẹp gì.
Vào trong, tôi bắt đầu giả vờ kiểm tra mạch điện, cũng chẳng chờ hắn bảo, tôi liền nhấc chân đi lên tầng trên. Tên gọi tôi vào sửng sốt, vội đi theo hỏi: “Huynh đệ, công tắc điện ở tầng 1, anh lên trên làm gì?”
Tôi tỏ ra lành nghề, đáp: “Không phải công tắc bị trục trặc, theo tôi đánh giá thì có mạch điện nào đó bị chập, anh không hiểu đâu.”
Tên này là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, tôi chỉ lừa một câu mà hắn đã ngây ra. Lên tầng hai, trên này có hai phòng, phòng bên trái cửa mở, bên trong có một cái giường đôi, dưới sàn vứt đầy vỏ trái cây và rác rưởi, phòng bên phải thì khóa bằng cái khóa lớn.
Tôi cau mày thầm nghĩ: “Quả nhiên là có mờ ám!”
Tên kia thấy tôi nhìn chằm chằm vào căn phòng thì sốt ruột nói: “Sao tôi thấy anh giống thầy phong thủy thì đúng hơn. Anh không kiểm tra đường dây điện, lại cứ nhìn ngó các phòng làm quái gì?”
Bị hắn hỏi, tôi định bịa chuyện để gạt hắn thì chợt nghe trong căn phòng bị khóa vang lên rầm một tiếng.
Có người bên trong tông cửa!!!
Hoảng sợ, chưa kịp có phản ứng thì tên bặm trợn túm lấy tôi nói: “Không sửa nữa, ra ngoài!”
Chắc nghe có tiếng người lạ nố chuyện, người bên trong càng tông cửa mạnh hơn. Tôi toát mồ hôi trán, bị tên côn đồ túm xuống dưới lầu. Đám người bên dưới nghe tiếng đập cửa, nhao nhao chạy lên trên, tôi thì bị tên kia lôi ra ngoài, vừa đúng lúc chiếc minibus về.
Tên mặt sẹo nhảy xuống, nhìn tôi một cái nghi hoặc hỏi: “Sao hắn lại từ bên trong ra? Có chuyện gì?”
Tên kia thấp giọng đáp: “Trong nhà đột nhiên mất điện, gọi hắn vào sửa!”
Tên mặt sẹo nửa tin nửa ngờ nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau đột nhiên cau mày, rút con dao nhọn trong túi, dí vào bụng tôi, hung tợn quát: “Ta nhận ra ngươi. Ngươi con mẹ nó, là người của Hoàn Tử Đầu!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |