Nghĩ đoạn, tôi vừa định bước chân ra thì lại nghe hắn nói: “Sao? Không ăn à?”
Câu thứ hai của hắn khiến chân tôi vừa thò ra lại rụt về, không phải hắn đang nói chuyện với mình! Xung quanh căn nhà cháy chẳng có bóng người hắn nói chuyện với ai?
Thò đầu cảnh giác quan sát, thằng ngốc lại tiếp tục nói: “Không ăn được? Cái này thơm mà, ta đây có thịt ăn đã là may lắm rồi, ngươi còn kén chọn cái này cái kia.”
Hắn đang ăn thịt, nhưng không ai bố thí, hắn lại không có tiền, kiếm thịt ở đâu ra? Thằng ngốc nói xong lại cười khanh khách: “Ngươi xem ngươi kìa, người này là mới giết, thịt vẫn còn tươi, đến đây nếm thử đi thì biết!”
Lời thằng ngốc nói dọa tôi sợ chết khiếp, người mới bị giết???
Mình đến tìm manh mối về Triệu Long Phi, ai ngờ lại gặp một án mạng. Nuốt nước bọt, tôi tiếp tục quán sát. Thằng ngốc lại nói chuyện với không khí: “Ngươi hỏi ta giết như thế nào ư? Ai da, cũng giống như năm đó thôi, chặt bỏ tứ chi, còn phần thân cắt khúc, ăn sống một nửa, một nửa thì nấu lên!”
Nói xong lại cười ha hả, thấy hắn cười sảng khoái mà tôi nổi hết da gà. Người trong thôn đều nói thằng ngốc này an phận, hóa ra đều bị hắn qua mặt, ban ngày thì ngủ, ban đêm hắn là một kẻ biến thái!
Có điều, hắn vừa mới nói: Giống như năm xưa. Ý hắn nói là người bị Triệu Long Phi giết rồi phanh thây ư? Thằng ngốc đang nói chuyện với Triệu Long Phi à?
Tôi toát mồ hôi lạnh, bất giác lùi về phía sau. Thằng ngốc còn không ăn hết miếng thịt trong tay, hắn nhổ cục xương ra, thỏa mãn nằm trong sân.
“Ngươi xem kìa, bầu trời đêm nay đầy sao thậy đẹp, mai ăn ai nhỉ?”
“Ăn lão Đường? Được, vậy thì ăn lão Đường. Lão Đường không hề gầy, ngày mai chặt cái chân ăn!”
Đầu tôi ong lên, lão Đường bị hắn bắt???
Đây đúng là một tin chấn động! Vẫn cứ cảm thấy thằng ngốc này rất lạ khi chọn ở nhà Triệu Long Phi, quả nhiên hắn và Triệu Long Phi có quan hệ!
Tôi tin, lão Đường mà hắn nói chính là Đường Hiện Sinh. Triệu Long Phi đã chết, tất cả manh mối bị đứt đoạn, nhưng thằng ngốc lại bắt lão Đường, lão Đường là người trong cuộc, lão biết tất cả mọi chuyện về vụ tai nạn, tuyệt đối không thể để thằng ngốc giết lão được.
Lần mạo hiểm này của mình không uổng phí!
Thằng ngốc lải nhải thêm mấy câu, toàn bộ nội dung câu chuyện của hắn đều có liên quan đến Triệu Long Phi, cứ như đang nói chuyện với Triệu Long Phi thật vậy. Tôi càng nghe càng ớn lạnh, một lát sau thằng ngốc mới không nói nữa, lăn ra ngủ.
Hắn ngủ rồi, còn lão Đường đang bị hắn nhốt ở đâu? Liệu có phải là trong nhà không? Đang định lén vào kiểm tra thì tiếng giày đạp phải ngói vụn của tôi làm thằng ngốc tỉnh giấc.
Hắn tỉnh thì ngồi bật dậy, tôi vội rụt người lại không dám động đậy. Nhưng sau đó thì không có âm thanh nào, một chút cũng không, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Chẳng biết hắn đang làm gì, sự yên tĩnh khiến tôi bất an.
Một lúc lâu sau, thằng ngốc mới mở miệng nói chuyện: “Long Phi, ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Ngươi đi xem chỗ nào phát ra đi.”
Nói đoạn, có tiếng hắn chống gậy đứng lên. Không thể ở yên chỗ này nữa, tôi cố gắng bước thật nhẹ, rón rén lùi về phía sau, đến đường đất thì lập tức quay người bỏ chạy.
Cũng may thằng ngốc không biết có người nghe lén nên cũng không đuổi theo. Tôi chạy một mạch về nhà chị gái, mệt rã rời nằm xoài ra sân. Nằm thở hồng hộc, nghĩ lại chuyện vừa rồi, thằng ngốc nói chuyện với hồn ma Triệu Long Phi thật ư? Tại sao hắn lại bắt lão Đường, hắn quen biết lão Đường ư? Hồn ma Triệu Long Phi sai hắn bắt lão?
Bất kể thế nào thì chắc chắn quan hệ giữa thằng ngốc và Triệu Long Phi không hề đơn giản. Hiện giờ không nên nghĩ nhiều, tìm cách cứu lão Đường trước đã.
Cũng may, thằng ngốc nói chỉ muốn chặt chân lão Đường chứ chưa phải là giết, tạm thời lão chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hôm nay đã làm kinh động đến thằng ngốc, chưa thể quay lại ngay được, chờ ngày mai tìm cơ hội thôi.
Nghĩ xong xuôi, tôi quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, chị gái qua phòng tôi tính sổ, đêm qua lấy cớ đi đổ rác xong quên luôn cả cái thùng. Thùng đồ ăn thừa tuy không đáng tiền, nhưng điều kiện nhà chị gái khá thấp, mất thùng rất đau lòng, tôi vội rút ra 100 tệ, cười làm lành: “Đại tỷ, chị cầm số tiền này coi như tôi đền cái thùng. Đồng thời muốn ở đây thêm hai hôm nữa, được không?”
Chị gái nhận tiền, cười: “Cái thùng không đáng giá, mà chẳng phải cậu nói ở hai ngày là đi à, chơi ở đây phát nghiện rồi sao?”
“Nghiện rồi, muốn chơi thêm 2 ngày nữa!”
Chị gái gật đầu: “Được, vậy ở lại thêm mấy hôm đi. 100 tệ này tôi không giữ hết, để tôi ra chợ mua đồ, tối nay ta ăn sườn!”
Tối qua thấy thằng ngốc gặm thịt người, giờ vẫn còn buồn nôn, chị gái vừa nhắc đến sườn, tôi vội lắc đầu: “Đại tỷ đại tỷ, tôi không ăn thịt đâu, chị khỏi chiếu cố, cứ cho tôi ăn cơm dưa muối là được rồi!”
Thấy tôi không kén ăn, chị gái cười tươi như hoa, quay người định đi. Tôi hỏi với theo một câu: “À phải rồi, chị cho tôi hỏi chút, trong thôn gần đây có ai chết hay mất tích không?”
Chị gái sửng sốt, nói: “Thôn chúng tôi tuy đông người, nhưng chuyện gì cũng nói với nhau, gần đây không nghe thấy nhà ai có người chết hay mất tích cả. Cậu hỏi có ý gì?”
Không ai chết, cũng không ai mất tích?
“Không có gì đâu, tối qua tôi mơ ác mộng nên tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Chị gái cười, dặn dò tôi mấy câu rồi đi khỏi. Thắng ngốc tối qua nói giết người rồi chặt ra ăn, lẽ nào hắn giết người ngoài thôn? Tuy rằng có đáng sợ, nhưng đêm nay tôi cần phải đi một chuyến, mặc kệ việc hắn giết người là thật hay giả, tôi phải tìm hiểu xem lão Đường bị nhốt ở đâu.
Ban ngày thằng ngốc không ra ngoài, đương nhiên mình có thể thoải mái hành động. Tôi đến hàng bán quà vặt trong thôn mua con dao giắt vào túi quần, lên kế hoạch cứu viện tối nay.
…
Màn đêm buông xuống, chị gái đã mua cái thùng rác mới, tôi lại lấy cờ đi đổ, ra ngoài tìm thằng ngốc. Thật cẩn thận đi tới bãi đổ rác thì lại phát hiện chẳng có ai, đêm nay thằng ngốc không tới!
Hít sâu một hơi, đây không phải chuyện tốt, phải đến nhà hắn mau, nói không chừng lúc này lão Đường đã bị hắn chặt chân rồi!
Tuy lão Đường là thủ phạm gây ra tai nạn 10 năm trước, nhưng nói thật lòng, khoảng thời gian tiếp xúc với lão ở công ty, tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, đã xem lão là huynh đệ.
Giờ mình đi cứu lão, không hy vọng lão báo đáp gì, chỉ mong lão có thể nói thật vài câu dũng cảm nhận trách nhiệm của chính bản thân mà thôi.
Đi dọc đoạn đường hôm qua, cẩn thận, đề phòng đến căn nhà thằng ngốc ở, phát hiện hắn vẫn đang ngồi trong sân gặm xương như hôm qua. Vẫn là tiếng xương vỡ rôm rốp rợn người, vẫn là tiếng lẩm bẩm nói chuyện với Triệu Long Phi vô hình.
Tôi nín thở lắng nghe, chờ đợi cơ hội.
Thằng ngốc gặm miếng thịt trên tay, hài lòng ợ to một tiếng, chậm rãi nói: “Long Phi à, ta no rồi, giờ đi nấu cho ngươi ăn nhé. Ngươi thích ăn chân trái hay chân phải của hắn?”
“Chân phải à? Được, ngươi không thích ăn sống, ta đi hầm cho ngươi. Chờ đấy, ta sang vườn nhà lão Vương trộm ít rau cải về làm gia vị cho.”
Nói đoạn, hắn chống gậy đi về bên này, tôi hoảng hồn nhảy ra sau đống củi trốn, chờ hắn đi qua một lúc mới dám thò đầu.
Cũng không biết vườn nhà lão Vương có cách đây xa không, phải hành động thật nhanh. Tôi vội vàng nhảy vào trong sân, đi qua chỗ hắn vừa ngồi gặm xương, nhìn thấy thì suýt ghê tởm mà nôn hết đồ ăn trong bụng.
Thằng ngốc nhai nát xương xong không nuốt, mà chỉ nuốt nước, còn nhả bã ra ngoài, dưới đất là đám bã xương cùng với đầy máu tươi. Quả nhiên là ăn sống!
Tôi cau mày, trong lòng ớn lạnh, một tên biến thái như vậy trốn trong thôn, thật là nguy hiểm, sau khi cứu lão Đường nhất định phải báo cảnh sát.
Đi qua khoảng sân, vào căn nhà từng có người tự sát, có người bị giết, giờ lại có kẻ ăn thịt nguồ sống. Tôi cảm thấy sợ, thằng ngốc cứ luôn nói chuyện với Triệu Long Phi, không biết hồn ma lão có đi cùng hắn sang lấy cải không nữa.
Căn nhà bị lửa tàn phá tan hoang, mặt tường vẫn còn đen sì, tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Vừa đi được một bước, gió lạnh thổi khiến tôi dựng hết tóc gáy, sau đó là một mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi làm tôi ho khan. Xem ra thằng ngốc giết người trong này thật.
Bịt mũi, lấy điện thoại ra soi đèn, chậm rãi đi vào bên trong. Sau cánh cửa là một đoạn hành lang, cuối hành lang là bếp, giữa hành lang có hai căn phòng. Tiện tay đẩy cửa căn phòng phía tây, đập vào mắt tôi là từng mảng từng mảng vết máu đỏ thẫm, dính nhơ nhớp dưới nền xi măng, bụng lại nhộn nhạo muốn ói, tôi cố kìm nén soi đèn bốn phía quan sát.
Căn phòng rất bẩn, cơ bản là không giống dùng để ở, trên giường còn có mấy bãi phân, gần cửa sổ kê một cái tủ quần áo màu đen. Nếu nói giấu người, cũng chỉ có thể là cái tủ quần áo này, tôi dè dặt bước tới, chậm rãi mở cánh cửa tủ ra.
“Chíttt!” Tôi giật minhg nhảy lùi lại, trượt vào vết máu ngã đập mông xuống đất. Mấy con chuột lớn nhảy từ trong tủ ra, chạy trốn. Chờ chúng chạy hết, tôi mới nhìn rõ bên trong tủ, ngoài một chai bia ra thì chẳng có gì cả, lão Đường không bị nhốt ở đây!
Thất vọng, tôi vừa định quay ra ngoài kiểm tra căn phòng còn lại thì chợt nghe có tiếng bước chân thằng ngốc trong sân. Giờ chạy không kịp nữa rồi!
Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, tôi cắn răng chui vào tủ quần áo, đóng cửa lại nín thở tìm cơ hội chạy trốn.
Vừa chui vào tủ thì thằng ngốc đẩy cửa đi vào, hắn cười khanh khách rồi lẩm bẩm: “Long Phi, ta đi chặt một chân lão Đường ngay đây, đừng sốt ruột, lát nữa hầm chung với cải trắng cho ngươi ăn!”
Nói đoạn, hắn đi vào phòng bên cạnh.
Thôi xong, hóa ra lão Đường bị nhốt bên đó. Rút con dao ban sáng mua ra, đang đắn đo xem có nên lao qua không thì chợt nghe thấy tiếng chặt phập phập.
Lát sau, thằng ngốc đẩy cửa, cười khanh khách nói: “Long Phi, chặt chân lão Đường rồi, người chờ ta sang tủ lấy bia cho!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |