Chuyến xe bus số 13


Truyện đã hoàn thành

Phần 175: NHÀ HOANG Ở CHÂN NÚI

Thời điểm xảy ra vụ tai nạn, cả nhà Thang Nghiêu đi vắng? Tin này quả thật như sét đánh ngang tai, nó lật đổ toàn bộ suy nghĩ trước giờ của tôi. Thang Nghiêu ở nước ngoài, như vậy thì nhân chứng chắc chắn không phải cô ấy. Cứ tưởng sắp rẽ mây thấy được mặt trời thì lại bị tạt gáo nước lạnh. Thấy sắc mặt tôi không tốt, vợ Chu gia thở dài: “Sao cậu vẫn còn hỏi về vụ tai nạn xe? Cậu quyết tâm phải tìm ra nhân chứng à?”

Tôi nghiêm túc: “Đúng vậy, nhất định tôi phải tìm ra nhân chứng này!”

Thực ra thì trong thâm tâm, vợ Chu gia cũng rất muốn đâm đơn kiện, nếu năm xưa không phải chúng lấy đứa con ra uy hiếp, chắc chắn chị ta đã không từ bỏ. Giờ thấy tôi cương quyết, vợ Chu gia đắn đo một lát rồi nói: “Cậu, tuy chưa dám kết luận nhân chứng là ai, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn hoài nghi về ba người.”

Tôi khẩn trương: “Đại tỷ, là ai, chị nói đi!”

Chị ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Đầu tiên là hàng xóm nhà tôi, chính là nhà đối diện, năm đó sau khi vụ tai nạn xảy ra thì họ liền dọn nhà đi nơi khác, rất khả nghi. Người thứ hai là trưởng thôn, việc có nhân chứng do chính miệng ông ta nói, chưa ai từng nhìn thấy. Những nhà có thân nhân bị tai nạn cũng nói, không chừng chính trưởng thôn là người chứng kiến vụ việc.”

Cố trưởng thôn?

Phỏng đoán này thật đúng là có logic, tôi hỏi: “Chẳng phải cố trưởng thôn đã nói, nhân chứng là nữ sao?”

Vợ Chu gia bĩu môi: “Chưa chắc, ông ấy vẫn luôn bảo vệ nhân chứng, cũng có thể là đang bảo vệ chính mình thì sao? Cố ý giả ngu để giấu diếm.”

Tuy rằng tôi không tin cố trưởng thôn là nhân chứng năm đó, nhưng đúng là khó mà phản bác.

“Thế người thứ ba là ai?”

Vợ Chu gia ảo não, chỉ vào đống quần áo: “Lần trước cậu vào nhà kho lấy tiền giấy giúp tôi, có thấy bộ quần áo màu đỏ. Đó là chồng tôi mua cho ân nhân, thực ra cô ấy cũng có khả năng là nhân chứng!”

Bộ quần áo màu đỏ trong kho rất bắt mắt, tôi còn nhớ như in. Vợ Chu gia ngẫm lại, nói tiếp: “Lúc rảnh rỗi, anh nhà tôi hay thích đến đập chứa nước Đường Oa Tử để câu cá, có một lần không cẩn thận trượt chân, được ân nhân đi ngang qua cứu mạng. Người ta không đòi tiền, cũng chẳng cần cảm ơn, biết chồng tôi hay vào thành phố bán đồ, chỉ nhờ anh ấy mua giúp bộ quần áo.”

Tôi nghe mà không khỏi cau mày: “Thế sao chị còn hoài nghi cô ấy?”

Vợ Chu gia nói: “Thực ra thì không có gì, nhưng nhà cô ấy ở chân núi gần đập chứa nước Đường Oa Tử. Hôm chồng tôi mất, trước khi đi anh ấy còn nói, sẽ xuống xe chỗ đập, để mang bộ quần áo cho ân nhân. Tôi nghĩ, liệu không biết lúc xảy ra chuyện, ân nhân có đứng chờ để lấy đồ hay không!”

Đập chứa nước Đường Oa Tử!

Gần con đập đó có vài nhà thưa thớt, tôi lái xe qua cũng nhìn thấy, nhưng nghe nói họ đều dọn đi hết rồi, chưa từng thấy họ lên xuống xe bao giờ. Không ngờ vẫn còn có người sống ở đó?

Đập chứa nước là nơi xảy ra vụ tai nạn, vậy theo cách nói của vợ Chu gia, nhất định ân nhân của họ có khả năng chứng kiến toàn bộ sự việc.

Bên cạnh đó, còn có hàng xóm chuyển nhà ngay sau vụ tai nạn, và người đầu tiên công bố việc có nhân chứng – trưởng thôn nữa. Không thể không nói, vợ Chu gia này quả là người hay để ý, ba đối tượng chị ấy hoài nghi rất có cơ sở.

Nói xong thì vợ Chu gia cũng đã gấp hết đống quần áo, không còn sớm nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, đang ăn sáng thì có điện thoại, tiểu Lục nói ngày mai trên tập đoàn xuống kiểm tra định kỳ, tôi phải về gấp.

Hiện giờ không giống như trước kia, tuyệt đối không thể để trên tập đoàn nghĩ mình không ngoan ngoãn, cúp máy xong tôi cũng vội thu dọn hành lý chuẩn bị quay về.

Trước khi đi, cũng ghé qua nhà Thang Nghiêu định hỏi xem cô ấy có về thành phố luôn khồn, nhưng đứng ở cổng, gõ đến 10p đồng hồ, ngoài tiếng chó sủa thì chẳng ai ra, tôi đành về một mình.

Người trên tập đoàn phái xuống kiểm tra công việc chính là cô gái thế chỗ Đinh Long. Theo tôi nghĩ thì mục đích cô ta xuống đây là để xem tôi có ngoan ngoãn hay không.

Lại phải diễn kịch, mặc dù tôi không có thói quen nịnh hót vuốt mông ngựa, nhưng bên cạnh tôi là dàn động nghiệp rất có kinh nghiệm này. Mưa dầm thấm lâu, phải nói chuyện với cấp trên thế nào tôi đây hiểu rõ, liền tỏ ra một bộ dạng sợ hãi xin buông tha.

Không thể không nói, trong cái đám người thích sự hư vinh, ai cũng giống nhau, cô ta bị tôi nịnh đến mơ mơ màng màng, lúc quay lên tập đoàn mà vẫn cười không khép được miệng.

Cô ta đi rồi, tôi lại bắt đầu với tính toán của mình. Ba đối tượng hoài nghi mà vợ Chu gia nói, người tôi cảm thấy có khả năng nhất chính là ân nhân ở đập chứa nước.

Tuy nhiên vụ tai nạn đã 10 năm, xác suất người còn ở lại chưa đi là rất nhỏ, tới đó cũng coi như là đánh cược vận may. Ở cái đập ấy đã chết biết bao nhiêu người, tôi không muốn đến vào buổi tối, vừa sáng sớm đã xách hai túi trái cây lên đường.

Hàng ngày lái xe đều đi qua đây, vẫn luôn biết đoạn chân núi có nhà cửa, nhưng giờ là lần đầu tiên tôi đến. Xuống xe chỗ con đập, nhìn về phía thôn Đường Oa Tử mà trong lòng phức tạp, chỉ mấy tháng trước đây, Vương Đắc Hỉ mới lao một xe người xuống chết đuối, tự nhiên có một cảm giác sợ hãi đối với con đập này.

Mấy căn nhà kia đều nằm ở tít chân nhí, muốn tới đó thì phải đi men theo con đập. Tôi thấp thỏm lo âu, đường mòn dẫn đến chân núi cỏ mọc um tùm, tuy đang giữa ban ngày nhưng càng đến gần đập chứa nước càng thấy lạnh lẽo âm u, tôi sởn gai ốc vội chạy nhanh qua.

Đi được khoảng 10p thì mấy căn nhà đã hiện rõ trong tầm mắt, nhìn không giống như đang có người ở. Phần tường phía ngoài đã phủ đầy rêu xanh, trong sân cỏ dại mọc đầy, đằng sau là ngọn núi cao vút, đằng trước là con đập đã giết bao nhiêu người, tất cả tạo nên một cảnh âm u đáng sợ khó tả.

Tuy sợ hãi, nhưng để có thể tiến thêm một bước tới gần nhân chứng, tôi vẫn phải tự thuyết phục bản thân, xách hai túi trái cây tiến lại.

Từ chỗ tôi đứng thì tổng cộng ở đây có 8 căn nhà nằm lộn xộn, tất cả đều rất cũ kỹ, cửa gỗ theo thời gian đã mốc meo, chẳng mang chút sinh khí nào.

Đi giữa những căn nhà này chẳng khác nào vữa nãy đi cạnh con đập, gió lạnh hắt qua, cảm giác âm u lại tràn về. Cố lên dây cót thần kinh, tôi chậm rãi rảo bước qua từng căn nhà, sau khi nhìn qua ba căn thì áp lực tâm lý càng tăng lên. Có câu ma quỷ thích nơi âm khí nặng, mấy căn nhà này vừa hay lại nằm ở chỗ mặt trời không chiếu đến, chẳng phải âm khí rất nặng sao.

Trong đầu bàn lùi, tuy còn 5 căn nhà chưa nhìn qua, nhưng theo tôi kết luận thì không có khả năng có người. Chỗ này mà quay phim kinh dị thì khỏi cần bối cảnh, nếu ai đó sống ở đây, hẳn cũng là người biến thái.

Thôi thì quay lại điều tra hộ hàng xóm đối diện Chu gia vậy, tôi xoay người đi ra phía quốc lộ. Nhưng mới bước được vài bước thì chợt nghe phía mấy căn nhà có tiếng gỗ kẽo kẹt.

Tiếng mở cửa???

Ngây người tại chỗ, tiếng mở cửa giữa nơi âm u vắng vẻ này thật lạnh thấu xương. Rõ ràng là không có ai ở, nhưng tiếng động lại cứ như có người mở cửa. Tim tôi bắt đầu đập nhanh, sau khi đứng im tại chỗ một lát bèn cắn răng, xách túi trái cây đi lại phía mấy căn nhà.

“Có ai không?” Tôi há miệng hỏi một câu, chỉ là hỏi nhỏ, thâm tâm tôi không dám quá mức lớn tiếng, sợ gọi phải oan hồn ở đập chứa nước, hay ma quỷ ngủ say trong nhà nào đó.

Không có tiếng trả lời, không gian tĩnh mịch.

Mặt đất dưới chân phủ đầy lá khô trên núi rụng xuống, cứ mỗi lần bước đi là lại phát ra tiếng xào xạc. Quan sát lại 8 căn nhà, tuy đã cũ đến không thể cũ hơn, nhưng tôi phát hiện, bố cục ngoại hình của chúng đều giống hết nhau, đây là 8 căn nhà xây cùng một kiểu.

Bước vào sân một căn nhà phía trước, cửa chính và cửa sổ trống toang hoác, tôi có thể trực tiếp nhìn được bên trong. Dưới đất kê một cái bàn tròn, trên bàn rải rác mấy chiếc lá khô và vài chiếc chén uống trà đầy bụi.

Cảm thấy có gì đó không thích hợp, tôi bước thêm một bước, ngó đầu nhìn kỹ. Có hai cái ghế đổ ra sàn, hai cái còn lại thì bày ngay ngắn cạnh cái bàn. Nhà này dọn đi sao có cái bàn cũng không dọn nốt?

Nhìn vào phía trong một chút, chiếc TV để trên ngăn tủ vẫn còn, chợt tôi có một ý nghĩ đáng sợ, mồ hôi lạnh túa ra. Đây tuyệt đối không phải kiểu nhà dọn đi, mà nó giống như một nhà mấy người đang ăn cơm thì đột ngột xảy ra chuyện gì vậy, không kịp thu dọn mà cuống cuồng bỏ trốn!

Tưởng tượng một chút về hình ảnh xảy ra khi đó, nhìn căn nhà rách nát điêu tàn trước mắt mà không khỏi rùng mình. Thần hồn nát thần tính!

Tôi hít sâu một hơi, lại bước thêm một đoạn sang căn nhà kế bên, trong sân nhà này góc phía bắc còn có một cái chuồng gà. Từ từ đi sâu vào bên trong, thò đầu nhìn, đồ gia dụng, TV vẫn còn nguyên, tủ quần áo bị đổ, những bộ độ trẻ em tơi đầy đất, nhà này cũng không phải dọn đi một cách bình thường.

Trong lòng ớn lạnh, không hiểu mấy hộ ở đây gặp phải chuyện gì mà vứt cả đồ đạc chạy đi như vậy? Tôi lùi lại một bước, định quay ra ngoài đi xem tiếp mấy căn còn lại, thì chợt không biết giẫm phải cái gì dưới đất, Rắc một tiếng giòn tan vang lên.

Giật mình nhảy sang bên cạnh, cơn gió bất ngờ thổi qua, quét tung đám lá khô dưới chân. Tôi cúi đầu nhìn kỹ lại, dưới đám lá cây vừa bị gió cuốn, là một bộ xương người trắng ởn!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 27/03/2022 03:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chợ nổi Ngã Bảy (Update Phần 16) - Tác giả nguoikechuyendoi
Nhìn em có vẻ quen công chuyện rồi đó, không cực lắm đúng hông? Liễu nói khi đang ngồi nhìn Hà thoăn thoắt xếp đống quần áo vừa lấy từ ngoài sào vô. Cũng đã gần cả tuần Hà sang nhà phụ công chuyện cho nhà chị, Liễu thấy thương người phụ nữ xinh xắn chịu thương chịu khó này. Đúng như suy nghĩ ban đầu của Liễu, Hà không nề hà bất cứ chuyện gì hễ cứ là công chuyện thì nàng xắn tay mà làm ngay. Đến mức Liễu cứ tưởng đây là nhà nàng ta chứ không phải nhà chị vậy. Hà ngưng tay, quay nhìn chị Liễu rồi nói. Dạ, mấy chuyện...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex có thật
Thằng Đức – Quyển 2 (Full) - Tác giả Lạtma
5 Trước màn hình của cái TV rộng, Nancy chính giữa, Kiều Nga bên trái, Kiều Chinh bên phải, kế đó là Nhung, 4 người quần bó sát, phần trên là chiếc áo ngực... Bốn nàng theo từng động tác hướng dẫn nhịp nhàng làm theo... Ngày hai lần, sáng chiều, các nàng siêng năng để giữ bụng nhỏ eo thon, không muốn thành một bà “xề” như các sản phụ khác. ... Gần đó Đức Chủ tịch đang ê ê a a với bốn đứa bé. Không biết hiểu hắn nói gì mà cả bốn đứa cũng ê ê a a... Làm như là 5 cha con trò chuyện thật vậy. Hơn nữa giờ rồi, hắn cứ nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex tống tình Tuyển tập Thằng Đức
Con đường bá chủ – Quyển 11 - Tác giả Akay Hau
5 “Tiểu tử ngươi tìm nhầm người, Mê Linh Sâm Lâm tuy có nhiều tài nguyên không giả, nhưng bởi vì chúng ta không thể ra ngoài, số lượng yêu tộc lại ngày càng nhiều nên tài nguyên dù nhiều vẫn cung không đủ cầu, tuy mang tiếng Chí Tôn Thế Lực nhưng chắc chắn nghèo hơn ngươi.” Bồ Ma Thụ hờ hững đáp trả yêu cầu tham lam của tên tiểu tử thối. “Hừ, vậy sao rất nhiều tu sĩ bên ngoài từng đạt được cơ duyên trong Mê Linh Sâm Lâm?” Lạc Nam bất mãn hỏi. “Những cơ duyên và truyền thừa đó là do các cường giả chết trong trận chiến năm xưa lưu lại, đạt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng