Giữa giờ làm buổi sáng tôi lên gặp chú Quang
– Chú ạ
– Ừ, ngồi đi. Công việc chỗ ông Tuân sao rồi?
– Cũng ổn ổn rồi chú ạ, nhưng còn phải sửa nhiều lắm.
– Sao không giao cho anh em chúng nó làm.
– Giao cho mấy ông sinh viên thực tập ấy hả chú? Công trình nhỏ thì được chứ công trình to cháu kiểm tra lỗi tùm lum. Cháu sửa lại mất công hơn ấy.
– Ừ, tự sắp xếp lấy nhé. Cần tuyển thêm người bảo chú, tuyển thêm 1, 2 người cứng cáp làm cho nó nhàn.
– Vâng, cháu còn lo được thì cứ để cháu làm đi ạ. Với lại làm cho chú Tuân, không hẳn hoi thì ra mặt mo à chú – tôi cười – làm để lấy uy tín lần sau còn nhiều mối quan hệ nữa chứ.
– Biết là thế, nhưng mà mẹ cháu nói nhiều chú cũng thấy sốt ruột quá. Công việc thì cũng vừa phải thôi.
– Mẹ cháu nói gì cơ ạ?
– Thì mỗi lần gọi cho chú mẹ cháu chẳng kêu ca cái chuyện vợ con của cháu.
– Chú không phải để ý nhiều đâu, tính mẹ cháu chú biết rồi đó thôi – tôi cười
– À mà này, hôm trước chú có ngồi với ông Tuân, ông í nói là muốn cho cái Trang cưới cháu lắm rồi đấy. Nhưng ai đời nhà gái lại đi đặt vấn đề với nhà trai bao giờ.
– Cháu không yêu Trang chú ạ, cháu có người yêu rồi.
– Hả, có người yêu sao chú không biết.
– Mới thôi chú ạ. Giờ cháu khó xử quá. Cháu chỉ coi Trang như 1 đứa em. Cháu cũng biết Trang thích cháu, nhưng cháu không có tình cảm yêu đương gì với Trang.
– Tại ngày xưa nó phá gia chi tử à, bây giờ nó ngoan ngoãn và tu chí rồi còn gì nữa.
– Ngày xưa cháu kéo Trang ra khỏi những cuộc ăn chơi, đàn đúm còn đưa đón Trang đi học, cháu hiểu cô ấy hơn ai hết. Nhưng tính cháu không hợp với Trang chú ạ.
– Cơ ngơi nhà ông Tuân cháu có biết to cỡ nào không? Cháu mà lấy Trang, sau này công việc làm ăn thuận lợi lắm. Chú chưa nói đến tiền, riêng mối quan hệ của ông ấy đã đem lại cho mình khối thứ rồi.
– Cháu biết chứ, ai mà chẳng muốn giàu, nhưng bao nhiêu là đủ? Bao nhiêu cho vừa? Giờ mẹ cháu ốm, cháu chỉ muốn có 1 người vợ ngoan, hiền lành, chịu khó để sau này chăm sóc bố mẹ cháu về già chú ạ. Trang thì được chiều chuộng từ bé, tính nết lại lúc nóng lúc lạnh, sợ cô ấy không chịu được khổ.
– Tùy cháu vậy, mà cũng phải xem xét rồi nói cho con bé biết, suốt ngày nó lẽo đẽo theo cháu như thế. Đừng làm nó tổn thương, không nó lại đâm thùng tháo đáy là khổ cả cháu, khổ cả bố mẹ nó nữa đấy.
– Cháu cũng đang đau hết cả đầu lên vì chuyện đó đây.
– Ừ, thôi cố gắng, chuyện duyên số không ép được, quan trọng là tình cảm giữa người với người. Chú biết cháu rất cầu toàn về những mối quan hệ. Đôi khi cũng là con dao 2 lưỡi đấy. Mà cháu yêu con bé nào, chú có biết nó không? Nhà nó ở đâu?
– Chú không biết đâu ạ, cô ấy ở … vừa mới ra trường thôi.
– Nhà có 1 mình nên lựa chọn kĩ lưỡng vào không lại khổ 1 đời.
– Dạ.
Cuộc sống mỗi con người không ai biết trước được sẽ đi về đâu. Số phận, duyên phận, thêm chút may mắn hoặc dính tí chút xui xẻo cũng làm thay đổi cả 1 đời người. Nhưng cũng có những trường hợp tránh được cái số, tránh được cái vận. Đức năng thắng số, rồi quy luật nào cũng có nhân quả cả mà thôi.
Tôi đã ngẫm rất nhiều về cuộc đời mình, lúc thịnh, lúc suy, lúc khó khăn, và cả những lúc hưởng thụ. Nhưng thứ quan trọng nhất, tự hào nhất là được tiêu những đồng tiền mình làm ra, tận hưởng những thành quả mình đạt được.
Tôi về phòng với tâm trạng đầy lo âu, nhưng rồi nghĩ đến Linh Nga tôi lại mỉm cười, mỉm cười vì tìm được hạnh phúc trong đôi mắt của cô ấy, tìm được những điều thi vị. Từ khi Q.Nga bỏ tôi mà đi, tôi đã luôn đặt lí trí lên hàng đầu, làm việc gì cũng thế, từ việc chọn bạn, suy nghĩ xem yêu ai. Tôi như 1 thằng khờ biến thành 1 gã cáo già hơn, trải đời hơn. Ấy vậy mà Linh Nga lại làm tôi tan chảy, tình yêu của tôi đến từ từ, không vội vàng, cũng không cầu kì, đơn giản là chỉ biết là chúng tôi yêu nhau, cần nhau, hiểu nhau. Không phô trương, không hoa mĩ, không màu mè. Những lời yêu thương có khi còn nói vụng về, nhưng bàn tay cô ấy, đôi mắt cô ấy sẽ đưa tôi đến 1 nơi, nơi này sẽ bắt đầu những chuỗi ngày khó khăn hơn, chông gai hơn và cũng hạnh phúc hơn hiện tại!
Đang ngồi nghĩ mông lung thì có điện thoại. “Quân calling”
– Tùng à!
– Chả tao chứ ma à, nghe này.
– Mày đang ở đâu thế?
– Ở công ty, sao tự nhiên hôm nay gọi điện cho tao vậy.
– À, tao mới về, xong công trình rồi thì về thôi. Mày đang ở đâu, trưa đi làm vại bia, lâu lắm anh em không gặp nhau.
– Sao không để chiều, uống bia với mày xong chắc chiều tao nghỉ làm luôn quá.
– Tại tao vội, chiều bắt xe về với thầy bu cho thầy bu đỡ mong.
– Ừ, thôi được rồi. 11 rưỡi nhé.
Quân là thằng bạn thân học cùng lớp đại học với tôi, anh em như ruột thịt với nhau. Chính nó đã cùng tôi trải qua khoảng thời gian kinh hoàng của đời sinh viên. Chính nó đã cưu mang tôi khi tôi bị đuổi ra khỏi ra, và cũng chính là nó – cái thằng lúc nào cũng tốt với bạn bè, không biết cáu, cũng không bao giờ chửi tục. Nó – là thằng lành nhất trong hội bạn của tôi.
Tan giờ làm, tôi gọi điện cho Linh Nga.
– Alo em nghe này.
– Em ăn cơm chưa?
– Em chưa anh ạ,còn anh?
– Định rủ em đi ăn, mà trưa nay anh đi gặp thằng bạn ở quán bia. Em có đi cùng không? Anh qua đón.
– Thôi, anh đi đi, em ngại đến mấy chỗ nhậu nhẹt đó lắm. Ai đời rủ người yêu đi uống bia – cười.
– Thế tối anh qua đón rồi đi ăn nhé, không sang nhà nấu cơm cũng được.
– Vâng, anh cứ đi đi. À mà anh uống ít thôi nhé. Với lại đi về cẩn thận.
– Anh biết rồi, hề. Thôi anh đi đây.
– Vâng!
Tôi vội vàng chạy xuống dưới thì gặp Trang cũng tan làm
– Sếp, đi đâu mà vội vàng thế?
– À, anh đi gặp bạn.
– Trai hay gái, khai mau – cô bé nhăn răng ra cười
– Gái, xinh lắm – tôi cũng cười và trêu lại
– Em đi với.
– Ơ hay, em đi cùng thì làm sao anh tán được gái.
– Em thích thế. Hì.
– Nói đùa thôi, anh đi gặp thằng bạn. Đi uống bia, không ngại thì đi cùng cũng được.
– Mà uống ở đâu ạ, mới say hôm qua giờ vẫn còn sợ.
– Em mà cũng biết sợ cơ á, uống bia tươi ở Tăng Bạt Hổ.
– Cho em bám càng, em không uống, chỉ ăn thôi. Hì hì.
– Thế thì đi thôi.
Tôi và Trang đến nơi thì thấy thằng Quân đã ngồi ở đó từ trước. Nhìn cái bộ dạng nhếch nhác của nó, ái ngại thấy tôi lại dẫn Trang đi cùng. Nhìn nó không khác gì 1 thằng nông dân, cái áo màu nâu trông lôi thôi cộng với khuôn mặt đen nhẻm, không ngờ là đợt này nó lại đen như vậy
– Đến lâu chưa? – tôi hỏi.
– Mới đến được 5 phút thôi, mà ai đây?
– Chào anh.
– Ừ, chào em. Ủa mà ai đây, người yêu hả?
– Không, đồng nghiệp cùng công ty.
– À thế hả, lâu lắm không gặp mày nhỉ. Gần 1 năm rồi còn gì.
– Ừ, trông mày đen quá, tình hình công việc ổn chứ.
– Ổn, đợt này có khi tao về hẳn, không đi nữa.
– Sao thế, công việc có gì bất trắc à?
– Không, thuận lợi, nhưng thầy u già cả rồi, về kiếm cô vợ rồi đẻ đứa con cho thầy u đỡ buồn.
– Cũng phải, ông anh mày vào Nam lập nghiệp, giờ còn mình mày ở nhà. Chứ mày mà đi nữa lúc thầy u ốm đau ai chăm.
– Đợt đi vừa rồi tao cũng không nghĩ là phải đi lâu như thế, nhưng cũng chỉ vì kinh tế khó khăn, vì miếng cơm manh áo phải đi thôi mày ạ. Với lại đi cũng ngộ ra nhiều thứ lắm.
– À quên, giới thiệu với em đây là Quân, bạn cùng lớp đại học của anh, mới theo công trình bên Lào về. Còn đây là Trang, đồng nghiệp cùng cơ quan của tao.
– Em chưa nghe anh Tùng nhắc đến anh bao giờ – Trang nói với cái điệu bộ khinh khỉnh
– À, anh đi Lào, có ở nhà đâu mà gặp nó. Em cũng học kiến trúc à?
– Không, Kinh Tế Quốc Dân – Trang nói trống không.
– Em nó thư kí cho chú Quang, không phải dân xây dựng. Mà tình hình công việc bên đó có tiềm năng không mày?
– Cũng được, bên đó giờ đang phát triển, nhưng muốn nhảy vào thầu thì cũng phải có quan hệ mới vào được. Cỡ anh em mình làm công ăn lương, biết đằng nào mà lần.
– Ừ, cái đó cứ từ từ, nếu tiềm năng thì hôm nào phải nói chú Quang đi chuyến, tạo dựng mối quan hệ.
– Mà mày tính bao giờ cưới vợ, cứ định độc thân mãi à.
– Độc thân thích mà, lấy vợ sớm làm gì, à mà uống đã. Chạm cái đi.
Nhìn sang thái độ của Trang có vẻ không thích thằng Quân cho lắm. Chẳng lẽ cái bộ dạng của nó tệ đến thế. Hay tôi nhìn nó quen rồi nên không cảm nhận được. Chẳng nói chẳng rằng, lầm lầm lì lì, không nhí nhảnh như mọi khi. Thằng Quân cũng thân thiện chứ bộ, được cái hiền như cục đất, không quan tâm, cũng chẳng để ý mấy cái chuyện đó làm gì cả. Nhà thằng Quân cũng nghèo lắm, nó cố gắng bươn chải kiếm sống, bố mẹ nó cũng già cả rồi, trong số bằng đó thằng bạn, tôi thương nó nhất, và lúc nào cũng đối xử với nó tốt nhất.
– Tít này, em xem có đứa nào xinh tươi giới thiệu bạn anh cái.
– Xinh tươi thì nhiều, nhưng chỉ sợ anh í không đủ tầm thôi. – Trang cười khẩy.
– Anh không cần xinh, cũng chẳng cần giàu em ạ. – thằng Quân cười.
– Thế không cần thì anh lấy ai chả được, đâu nhất thiết phải là bạn em.
– Trang – ăn nói thế à – tôi trừng mắt nói.
– Anh thấy không đúng à, dân đi công trường bây giờ làm gì có ông nào khá giả đâu, thêm cái bộ dạng của anh nữa, có ma nó lấy.
Thằng Quân vẫn ngồi cười và bày tỏ 1 cách bình thản
– Bộ dạng anh trông tệ lắm à – nó vẫn nở nụ cười 1 cách mãn nguyện.
– Người ta bảo người đẹp vì lụa. Em thấy gu thẩm mỹ của anh có vấn đề, hoặc anh cố tình có vấn đề với bản thân anh.
– Này, ăn nói hẳn hoi – tôi lại nói Trang lần nữa.
– Ừ, đúng là có vấn đề thật, tại anh vừa mới đặt chân xuống đất Hà Nội cách đây vài tiếng, anh đi từ Lào về bằng ô tô của công ty. Trông buồn cười lắm à. – nó vẫn bình thản như mọi khi.
– Không.
– Thôi, chuyển chủ đề, nó vừa mới về, còn gặp anh trước cả bố mẹ nó, vừa mới nói có mấy câu đã lái sang cái chủ đề ăn mặc rồi. Làm gì thì làm bản chất tốt là được. Mày nhở – tôi quay sang cười với thằng Quân.
– Ừ, mà mày nhớ không cái hồi tao với mày đi phụ hồ ấy, 2 thằng trông còn thảm hơn cả bây giờ, 2 thằng dắt nhau vào quán bia ngồi oai như ai. Gặp mấy ông Tây nữa chém gió thích phải biết.
– Mày nói tao mới nhớ, hồi đó cả quán cứ chăm chăm nhìn mình, 2 thằng mặt non choẹt, quần áo thì tả tơi, nhớ cái quần rách đầu gối quá mày ạ!
Tôi với thằng Quân thì cứ ngồi huyên thuyên ôn lại kỉ niệm. Có vẻ Trang không thích cái bộ dạng của thằng Quân thật, nhìn nó lần đầu có khi cũng không ai ưa thật, cái miệng luôn luôn mỉm cười và nó lúc nào cũng tự bằng lòng với bản thân. Chỉ có tôi mới biết nó khổ nhường nào, nai lưng ra làm, kiếm từng đồng một. Ngày tôi được xin vào công ty của chú Quang, nó nộp hồ sơ vào 1 công ty xây dựng, nhưng rồi được 1 thời gian nó phải đi Lào, 1 năm được về có 1, 2 lần. Xa nhà khổ lắm chứ. Đất khách quê người nên nhiều lúc tôi cũng lo lắng thay cho nó.
Thỉnh thoảng tôi vẫn về quê thăm thầy u nó, nhưng thầy u nó già cả rồi. Nên lần này về chắc nó ở lại không đi nữa để làm chỗ dựa cho thầy u. Tôi và nó ngồi uống cũng ngà ngà say, Trang thì cứ ngồi im lặng, uống 1 vại bia to cho nên mặt cũng đỏ đỏ lên rồi. 1 lát sau tạm biệt thằng Quân, tôi và Trang đi về, thằng Quân thì bắt xe về quê. Trên đường về tôi nói với Trang.
– Sao hôm nay em tỏ thái độ ra với bạn anh như vậy?
– Em thích thế.
– Lại cãi cùn, thích cũng không được như vậy. May gặp bạn anh nó hiền, gặp người khác họ để bụng thì sao.
– Em chẳng quan tâm, nhìn kiểu người như thế em thấy ghét ghét sao ấy.
– Ghét của nào trời trao của đấy, em mà cứ xử sự như vậy là không được. Đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài là không nên. Đằng này nó là bạn anh, em không nể mặt anh à.
– Thì về sau em có nói gì nữa đâu. Anh nói em giới thiệu bạn cho anh ta, bộ dạng như thế em giới thiệu làm sao. Có ma nó lấy, ăn mặc lôi tha lôi thôi, nhìn cái mặt lại cứ cười nhâng nhâng nữa chứ. Ngứa cả mắt.
– Từ trước đến giờ anh nói với em bao nhiêu lần rồi, mình không thích cũng không nên nói ra, cũng không nên tỏ thái độ. Mà thôi nói với em như nước đổ đầu vịt. Anh chẳng nói nữa.
Sau đó đoạn đường về cơ quan tôi và Trang cũng chẳng nói chuyện gì. Không hiểu cô bé giận dỗi tôi hay có điều gì đó. Trông khuôn mặt cứ hằm hằm hầm hầm chẳng nói chẳng rằng. Về đến công ty.
– Này, Tít, lại anh bảo.
– Gì nữa vậy anh.
– Có chuyện gì nói ra xem nào, lúc nãy anh nói là tốt cho em thôi. Giờ sao, định đem cái mặt này về nhà trưng cho bố mẹ xem à?
– Em không sao, anh lên đi làm đi.
– Cười cái coi.
– Thôi, em không thích, em mệt.
– Uh, nãy anh có nói gì quá thì cho anh xin lỗi.
Tôi cũng quay đi và lên phòng ngồi làm. Cô bé này thật khó hiểu, mới sáng và trưa còn hớn hở, giờ lại lưa thưa cái kiểu mây đen chợt đến thế này. Đúng là con gái tâm lý trẻ con.
Buổi chiều tôi về qua đón Linh Nga ở cửa hàng. Trên đường về tôi hỏi.
– Sao, hôm nay có mệt không em?
– Không anh ạ, hôm nay ít khách hơn mọi ngày. Anh thích ăn món gì nào, qua chợ mua đồ về em nấu cho.
– Món gì cũng được hết, anh đã nói là em có nấu dở anh cũng vẫn cố ngồi ăn cơ mà.
– Chỉ được cái dẻo miệng, sao mấy lần đầu anh gặp em, em ghét anh thế cơ chứ.
– Đã ghét sao còn yêu? – tôi cười.
– Yêu là yêu nhiều lúc anh như trẻ con ấy. Còn đâu anh toàn làm khổ em thôi, nhưng mà công nhận cũng menly nên mới yêu. Đẹp trai thì bình thường.
– Dám bảo anh không đẹp trai hả?
– Em nói sự thật thôi mà – cười. Nói xong Linh Nga vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.
– Trời nóng, người anh toàn mồ hôi mà cũng dám ôm à.
– Thì có sao, yêu nhau mà không ôm mới có vấn đề, chứ ôm là bình thường. Hì.
Tôi với Linh Nga tạt qua chợ mua ít đồ về nấu cơm. Cười đùa dắt nhau lên nhà tay khoác vai cô ấy, cả 2 đều đang cười toe toét. Bước ra khỏi thang máy đến cửa nhà thì tôi giật mình, ớ hẳn người ra vì thấy … Quỳnh Nga đang đứng ở hành lang trước cửa nhà tôi.!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô bé đi xe wave đỏ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21/08/2016 19:04 (GMT+7) |