Tôi nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi cùng Linh Nga đi ăn sáng ở quán cafe. Thằng Quân thường nó dậy sớm hơn tôi nên chắc đi làm sớm.
– Lâu lắm mới đi ăn sáng anh nhỉ, giờ mấy thấy lâu lắm anh với em chẳng quan tâm nhau gì hết.
– Ừ, mọi hôm anh mệt ngủ dậy muộn, có hôm còn chẳng thèm ăn mà đến công ty luôn.
– Em gọi nước cam với bánh ngọt rồi, anh có ăn gì khác không, hay đổi uống sữa không?
– Không, anh ăn gì chả được. Giờ mới biết người yêu mình xinh nhất trần đời luôn – tôi chống tay lên cằm ngồi nhìn
– Khiếp, lại bắt đầu nịnh đấy – cười
– Anh nói sự thật mà – tôi tủm tỉm, mà công nhận xinh thật vì hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ. mặc cái váy ren màu trắng, tóc lại búi củ hành, sáng sớm không có sương, nhìn thôi đã thấy tinh khiết rồi.
– Từ nay anh phải thường xuyên đi với em, dẫn em đi ăn sáng, đi chơi. Anh mà không dẫn em đi là em kéo anh đi đấy, làm phiền anh đấy.
– Yes sir.
Cũng đúng là lâu lắm rồi tôi mới đưa Linh Nga đi ăn sáng như thế này. Lâu lắm mới có cảm xúc hứng khởi đến công ty để làm việc như vậy. Thực ra những điều làm cho mình hạnh phúc nó nằm ngay cạnh mình, rất nhỏ, rất nhỏ, chỉ là mình có chịu khó gom nhặt chúng hay không thôi!
Sang đầu tuần sau tôi đến công ty gặp Trang, buổi đi làm đầu tiên của cô bé khi quay lại chức vụ thư kí sếp tổng. Vẫn như mọi khi, phong thái làm việc rất đặc biệt của cô bé, đi vào phòng tôi không cần gõ cửa.
– À yong sê ô, em trở lại rồi đây.
– Nói em bao lần rồi, vào thì gõ cửa cái, mà lên thì thông báo 1 câu. Cứ im im thế hả.
– Em làm vậy thì mới được nghe anh giáo huấn anh vặn vẹo chứ mấy cái đó đơn giản không à.
– Tôi biết rồi ạ, mà đợt này không biết quay lại làm thư kí là điềm lành hay điềm gở đây nữa.
– Tất nhiên là phải lành rồi, em là người hay đem may mắn đến cho người khác mà.hì. À sếp giục anh làm nhanh công trình … đi đấy
– Ờ, sếp có gửi tiền hay gửi gì cho anh không?
– Đâu có gửi gì đâu, sếp bảo em mỗi thế.
– Làm như trâu húc mả mà chả được bổng lộc gì của triều đình, chán quá – tôi trêu.
– Đợt này nhiều việc lắm hả anh.
– Lúc nào chả nhiều. Mà cái Trà bàn giao sổ sách lại cho em chưa?
– Rồi anh, em nghe bà í kể là bạn học của anh. Sao anh không nói với em?
– Thì giờ biết rồi đấy thôi.
– Nói như anh chẳng hỏi cho xong. À trưa nay đi ăn với em đi, từ hôm em về anh đã đi với em buổi nào đâu.
– Trưa anh bận rồi.
– Lại đi với con bé kia chứ gì. hừm.
– Anh mệt em quá đi, xuống dưới đi cho anh làm việc, lúc khác ăn, đang bù hết cả đầu lên đây này.
– Vâng – Trang phụng phịu đi ra.
Tôi tranh thủ làm rồi phi qua cửa hàng Linh Nga, trên đường đi tôi mua 3 hộp cơm cho cả con bé Diễm nữa.
– 2 chị em chưa ăn cái gì đúng không?
– Dạ vâng, 2 chị em em đang định đi ăn miến trộn – Diễm nhanh nhảu.
– Anh mua cơm đây rồi, ăn cho chắc bụng, ăn miến làm sao mà no được.
– Sao anh không ở công ty ăn mà còn chạy qua đây? – Linh Nga băn khoăn.
– Biết rồi còn hỏi – tôi nháy mắt.
– Ý anh Tùng là anh í nhớ chị, còn ý chị Linh Nga là chị ý cũng muốn anh qua lắm, sáng giờ nhắc suốt đấy anh ạ.
– Chuẩn rồi – tôi giơ tay hình nút like rồi cười.
Mặc dù gặp nhau chỉ được một lúc, nói với nhau dăm ba câu, nhìn nhau vài cái tôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, vì cái cảm giác nhớ người yêu, chỉ muốn chạy đến và nhìn thấy cô ấy, như thế là đủ rồi, và hiện tại tôi đang cố gắng để bù đắp cho cô ấy, làm cô ấy vui, làm cô ấy cảm động, hạnh phúc, thì có vất vả cỡ nào tôi cũng sẽ làm.
Chiều tôi đang làm thì có điện thoại. 18001091 calling.
– Tôi nghe.
– Tối anh rảnh không ạ, em muốn gặp anh chút.
– Có việc gì đấy?
– Cứ nhất thiết có việc mới gặp được ạ, em đặt bàn rồi, tối anh đến nhé. Tí em gửi địa chỉ cho.
– Nếu tôi không đi thì sao?
– Thì em đợi .
– Cô đang ép tôi đấy à?
– Em chỉ cần gặp anh 15 phút thôi mà. Thế anh nhé.
Cô ta cúp máy làm tôi chỉ biết ú ớ và thở dài. Lát âu cô ta gửi địa chỉ đến máy tôi ” 7g em đợi anh ở … Hàng Bài. Anh nhớ đến nhé. Em sẽ không làm khó dễ gì anh đâu”
Tôi bấm bụng nếu cô ta đã nói thế thì cũng nên đi. Tôi cố tình đến muộn, 7h20 tôi mới đến và cô ta vẫn còn đang ngồi đó đợi tôi.
– Xin lỗi tôi đến muộn.
– Không sao đâu, anh đến là em vui rồi. Em ơi mang đồ ăn ra cho chị nhé – cô ta quay sang bồi bàn.
– Tình hình cô thế nào rồi?
– Anh nhìn em đấy, vẫn sống và hồng hào hơn trước còn gì. Cảm ơn anh nhé!
– Sao cảm ơn tôi làm gì. Cảm ơn bác sĩ ấy.
– Nhưng anh là yếu tố quan trọng mà – cười. – Thật ra hôm nay em gọi anh đến em cũng muốn cảm ơn anh, không hẳn vì chuyện em bệnh tật anh quan tâm đến em mà chuyện nữa là anh cũng mở lòng ra với em được chút ít.
– Nói đến cái đó làm gì? Tôi đã nói làm được gì tôi làm mà.
– Vâng, anh ăn đi – cô ta gắp cho tôi – mấy năm rồi nhỉ – cười – anh có nhớ bữa cơm cuối cùng của 2 anh và em không?
– Bữa đó tôi và cô đi ăn phở chứ không phải ăn cơm.
– Anh vẫn còn nhớ sao? Em xin lỗi, vì đến bữa cơm hẳn hoi em cũng không nấu được cho anh. Chia tay anh em cũng khóc, cũng buồn lắm. Chiều hôm đó anh có biết em ngồi sau anh, lúc anh đưa em ra bến xe về quê, em không dám ôm anh. Nhưng trời nóng, anh vẫn bảo “ôm anh đi” để mấy hôm không gặp cho đỡ nhớ. Đó là cái ôm cuối cùng em dành cho anh. Rồi vài ngày sau em biến mất khỏi cuộc sống của anh.
– Cũng may là cô biến mất thì tôi mới có ngày hôm nay, tôi cũng phải cảm ơn cô chứ.
– Thật sự em không thể làm gì khác được, vì chúng ta không hợp tuổi, vì gia đình em. Đã bao lần em muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh nhưng lại sợ. Sợ anh lại đau, sợ anh lại hận em hơn.
– Cái gì qua rồi thì cho qua đi, nhắc lại cho nặng đầu. Cô đi làm lại chưa vậy?
– Em đi làm cả tháng nay rồi, chỉ có điều em tránh không dám gặp anh.
– Tôi có phải ma đâu mà tránh, đồng nghiệp trong công ty thì vô tư chứ có cái gì.
– Vâng, mà hôm trước anh có nói chuyện với chồng cũ của em à?
– Ờ, có vấn đề gì à?
– Dạ không, anh ta muốn quay lại nhưng thật sự quá mức chịu đựng của em rồi.
– Dù sao cũng từng là vợ chồng, nếu còn cứu vãn được thì cố gắng xem sao.
– Anh không phải người trong cuộc anh không hiểu đâu. Mà thôi để em tự giải quyết.
– Ờ, cô mổ xong đi khám lại bác sĩ bảo sao, có phải mổ hay điều trị gì nữa không?
– Uống thuốc bổ với tránh kích động anh ạ. Nói chung là giờ không nguy hiểm nữa.
– Thế thì ổn rồi.
– Vâng, mà anh … anh có thể
– Sao, ấp úng thế?
– Em muốn … muốn nấu cho anh 1 bữa cơm, có được không ạ? – bẽn lẽn.
– Tự dưng muốn nấu cơm cho tôi là sao? – tôi hơi ngạc nhiên.
– Để em chuộc lỗi với anh, em không có ý gì hết đâu.
– Em là khó, vì …
– Người yêu anh đúng không?
– Ừ, với lại …
– Thôi vậy, em xin lỗi, em đòi hỏi hơi quá rồi. Em không nghĩ là chúng ta có thể ngồi với nhau lâu được như này đâu. Em cứ nghĩ anh sẽ … – cười.
– Nghĩ tôi mắng cô, chửi cô à?
– Không, nghĩ anh sẽ lạnh lùng, em biết ngay bây giờ anh vẫn đang tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng anh không nghĩ vậy. Bữa cơm hôm nay coi như 1 lời cảm ơn anh thôi.
– Đơn giản vậy thôi sao?
– Anh nghĩ nó đơn giản thì là đơn giản, còn phức tạp hơn thì coi như nó là 1 sự khởi đầu mới cho tình cảm giữa anh và em.
Bữa ăn với cô ta cũng chỉ là vài câu xã giao cảm ơn, thật tình thì tôi cũng thương hại cô ta, một phần vì bệnh tật, phần hơn là gặp phải thằng chồng không ra gì. Tôi cũng thấy thoải mái hơn chút ít, không phải xóa bỏ mặc cảm vì trong lòng vẫn còn những vết cắt, vết gợn.
Vài hôm sau tôi có ăn trưa cùng với cái Trà. Đôi mắt đỏ hoe, thiếu ngủ của nó làm tôi không khỏi không bận tâm.
– Sao thế, có chuyện gì mà mắt đỏ hoe lên thế kia?
– Ông, ông lấy tôi được không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô bé đi xe wave đỏ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21/08/2016 19:04 (GMT+7) |