Chị không nói gì, chỉ ư ư trong cổ họng chắc vẫn đang trong cơn âm ỉ sướng. Không đợi chị nói đồng ý, tôi dìu chị bước lên từng bậc thang, mỗi một bước chân cái dương vật đang cắm trong bướm chị lại bị hai cái múi bưởi và cơ bụng dưới của chị vừa kẹp vừa bóp, vừa nghiền thật mạnh, chị vốn thấp hơn tôi nửa cái đầu mà dương vật thì đang cắm vào bướm chị xiên xiên từ phía sau như muốn cẩu bổng cả cơ thể chị, nên đầu rùa cứ cọ qua cọ lại vào thành vách âm đạo làm mỗi bước chân trên bậc thang là một lần chị lại phải rên rỉ, vật vã trong vòng tay tôi.
42 bậc thang là 42 lần thúc, đâm, nghiền, kẹp của hai bộ phận sinh dục với nhau… Tôi dìu chị lên đến trước cửa phòng ngủ ở tầng 3 của chị thì cả cái háng chị đã be bét nước, nước ở đâu nhiều lắm, nó cứ loang thành vệt theo mặt trong đùi chị chảy xuống đến tận đầu gối, dinh dính, nhơm nhớp. Tôi đưa tay ghì hai bên hông chị vào hông tôi rồi thúc thật mạnh, thật sâu mấy cái khiến chị phải chúi người hai tay dang ra vịn lấy hai bên khuôn cửa, háng chị bị cái dương vật tôi lèn vào thúc nên đôi chân chị phải đứng dạng ra. Chị hổn hển:
– Cho… cho chị… lên giường đi, em muốn hành chị… thế nào cũng… được… mà.
Tôi mặc kệ, một tay tôi ôm vòng lấy cặp ngực chị ra sức vày vò, một tay tôi vòng ra phía trước ôm chặt lấy bụng để chị khỏi bị khuỵu xuống rồi ra sức xốc cái dùi cui cứng ngắc của tôi vào cái khe bướm đầy đặn và dâm đãng của chị. Bụng tôi và mông chị dập vào nhau bành bạch theo từng nhịp thúc, tấm lưng chị giờ lấm tấm mồ hôi qua ánh đèn neon trong phòng hắt qua khuôn cửa. Từ phía sau tôi dập tàn bạo làm chị chốc chốc lại muốn co rút người lại, cơ mông chị liên tục siết chặt lấy dương vật của tôi, tôi rút ra thọc vào ngày càng nhanh, chị như không chịu nổi nữa, muốn khuỵu xuống làm tôi phải tạm ngừng dập, rút dương vật ra khỏi bướm chị, một mảng nhớt từ bướm chị tràn ra cùng… dinh dính.
Xoay chị lại để chị dựa lưng vào tường, tôi chúi đầu xuống cắn một bên ngực chị nhay nhay vào cái núm vú nâu sậm, một tay ôm choàng qua hông chị ghì bụng chị ốp sát vào bụng tôi, chị vẫn đang trong cơn sướng dở nên ôm cứng lấy tôi miệng rên rỉ:
– Chơi chị đi… cho chị lên giường… hự ự… ự!!!
Trong lúc chị rên rỉ thì cái dương vật trơn nhẫy của tôi đã kịp mò đến khe bướm chị và đóng thốc vào sâu bên trong làm chị chỉ hực lên được một tiếng rồi cuống quýt khua loạn hai tay trên lưng tôi, một tay tôi ôm hông chị ép chặt người vào tôi, một tay còn lại gác vào kheo chân chị nâng cao lên, chị chỉ đứng bằng một chân nên nguyên cả cái bướm múp míp ụp thẳng vào háng tôi, tôi rùng người thọc thốc từ dưới lên trên, xiên xiên vào thành âm hộ của chị, cái đầu rùa liên tục rút ra rút vào tàn phá hết bên ngoài đến bên trong cái bướm mun mũm của chị, đám lông của chị bị hai cái bụng cọ xát vào đến xơ xác cả ra, dâm thuỷ trong bướm chị theo nhịp rút của dương vật chảy ra nhầy nhụa. Dưới nhịp thúc của tôi chị nhắn nhó, quằn quại, miệng rên rỉ trong tiếng thở hồng hộc:
– Chết… mất… sao… sướng quá… dã… man… quá..!
– Dã man thế có yêu không?!
– C… o… ó…
– Yêu sao không gọi là “anh yêu” đi!
– Vâ… âng… anh… ự… yêu.
Tôi thúc càng nhanh, càng mạnh vào bướm chị, cái bướm bị tôi hành hạ nãy giờ trở nên xơ xác và ửng đỏ, chỉ có bao nhiêu là nước cứ tuôn trào ra.
– Có muốn bị anh hiếp đến có bầu không? – Tôi hổn hển bên tai chị…
– Ối… co… có… chơi… chơi… ự… em… chết… đi anh…
Tôi điên cuồng thúc vào sâu tít trong bướm chị, cái dương vật đang nở bành, chị cứng người lại, âm hộ siết chặt lấy dương vật tôi, tử cung chị bóp chặt lấy cái đầu rùa mỗi khi nó thục vào sâu tít bên trong, nó ngoáy mạnh rồi từ đầu dương vật, dòng thác tinh trùng như vòi rồng giật toé loe vào trong chị, nó phụt khủng khiếp đến độ cả cơ thể tôi cũng co giật theo, một cảm giác đê mê chiếm đoạt chạy rần rật trong tôi như những đợt sóng xô vào nhau. Chị ú ớ liên tục rồi dại ra, nhũn người thả chân xuống đánh phịch. Hai cơ thể vừa qua cơn cuồng dâm giờ như không còn sinh lực…
Cơn bão táp qua đi, tôi và chị nằm thở dốc. Dưới háng chị những vệt nước cứ loang lổ, bên bết vào ga đệm cái bướm bị tôi tra tấn nãy giờ trở nên tơi tả và ửng đỏ. Chị xoay người úp mặt vào ngực tôi, hay tay rê rê vẽ những vòng tròn quanh đầu ti rồi bảo.
– Thứ 6 tuần sau sinh nhật người ta, mình đến nhé.
– Okie! Điều ấy là tất nhiên! Có gì “hay” không?
– Hay chứ! Đằng ấy có nhớ con bé Chi không?
– Biết! Con bé phục vụ quán tóc ngắn ngắn, trăng trắng chứ gì!
– Ừ, nó cũng thuộc loại “đú”lắm đấy nhé! Mấy bữa trước người ta thử bóng gió chuyện kia, xem chừng nó có vẻ máu lắm, hay hôm sinh nhật mình làm tới đi.
– Some 3 á, Được không đây?
– Chắc được thôi, người ta cũng chưa thử bao giờ mà, tò mò quá!
…
Mấy bữa nay sức khoẻ tôi có vẻ kém hẳn đi, chắc do con yêu tinh ngoài quán cafe rút hết nên trong có phần tiều tuỵ và xơ xác khiến Thuý đâm lo theo, suốt ngày lui cui nấu nào là gà ác hầm sâm, nào là, vv… Nhiều khi thấy nó cứ lăng xăng chạy ra chạy vào tôi phì cười bảo “anh còn sống dai lắm, chưa chết đc đâu!” Nó trợn mắt nhìn tôi rồi lấy cái đũa dí dí vào trán tôi buông 1 câu “liệu hồn!”
Lớp Anh văn của nó bế mạc, nó xin tôi đi Cúc Phương chơi 2 hôm với lớp, nó đi rồi một mình ở nhà tôi mới thấy trống trải, từ trước đến nay tôi quá quen với sự có mặt nó trong căn nhà này, nó gần như một phần tất yếu trong cuộc sống của tôi, điều bình thường ấy chỉ khi nó đi vắng thì tôi mới nhận ra.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin…
– Đi chơi vui không? Em đang làm gì?
– Vui, Em đang đánh bài với mấy đứa con gái…
– Không tin. Mấy đứa con gái hay con trai.
– Ngốc, Lều em toàn con gái mà!
– Uh! Thôi, chơi đi, cẩn thận không vắt nó hút hết máu.
– Okie! Anh nhớ ăn uống đầy đủ, về em cân lên thiếu lạng nào em đánh bằng ấy cái. Ở đây cũng vui đấy, nhưng vẫn không bằng… ở nhà mình!
– :(
Tôi tắt máy rồi cứ đi ra đi vào chả biết làm gì với cái thời gian thừa thãi của mình, không lẽ lại ra… quán cafe? Bước chân cứ lang thang vô định trên phố như để giết bớt chút thời gian. Chợt tôi giật bắn người không thể tin nổi vào mắt mình. Trước cửa Nhà nghỉ Hoàng Hôn em đang âu yếm khoác tay một thằng thanh niên. Từ phía sau tôi thấy cả hai đứa quấn quýt như một cặp vợ chồng dìu nhau vào nhà nghỉ. Trong thoáng chốc tai tôi như ù đi, có một cái gì đó nghẹn tức dâng trào lên trong ngực tôi khiến tôi khó thở đến kinh khủng, tôi như muốn quỵ xuống vỉa hè, phải mất đến chục giây sau tôi mới thoát ra khỏi cảm giác choáng váng ấy để rồi chẳng còn kịp suy nghĩ gì nữa tôi lao vọt về phía tụi nó túm lấy tay em giật phắt ra khỏi cánh tay thằng kia làm cả hai đứa cùng giật mình “ơ” lên một tiếng và quay lại phía tôi. Trước mắt tôi là một gương mặt con gái… hoàn toàn xa lạ…
Tất nhiên, tôi đi ra khỏi cái chỗ đó cùng với một vết thâm tím trên mặt, mặc dù đã hết lời xin lỗi rằng mình nhầm, nhưng… thôi! Dù sao cũng do mình sai, có lẽ từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi bị đánh mà miệng cười tươi như thế…
Cuộc sống có nhiều cái tưởng như rất bình thường nó hiện hữu quanh ta, ta không nhận ra nó, chỉ khi mất đi ta mới ước gì có một viên thuốc chữa ân hận, có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với tôi vì cái sự nhầm lẫn đáng buồn cười trên. Nhưng ngẫm lại cũng không khỏi cảm thấy giật mình, nếu như lúc ấy không phải là nhầm lẫn mà đúng là em thì không biết tôi sẽ như thế nào! Đêm ấy gần như tôi không ngủ được, chuyện ban chiều cứ như mớ bòng boong lộn xộn trong đầu, ánh mắt buồn buồn của Thuý mỗi khi tôi về khuya, nét mặt lo lắng của em mỗi khi tôi mệt, vv… nhiều chuyện khiến tôi phải cân nhắc mãi…
Tôi ngồi buồn gửi tin nhắn tới nữ dâm ở quán cafe:
– Có lẽ chúng mình sẽ không gặp nhau nữa đâu chị. Cảm ơn chị về những ngày qua và mong chị nhận 1 lời xin lỗi từ em!
…
Tôi bẻ chiếc Simcard và thẳng tay ném nó qua cửa sổ, từ nay sẽ không còn Chị chủ quán, cũng sẽ không có cái gì là sinh nhật hay Some 3, vv… Dù sao đây cũng chỉ là một cuộc chơi, làm thế là đúng hay sai tôi cũng không biết nữa, nhưng ít ra như vậy nó cũng phần nào giúp tôi có thể giữ lại những gì mình đang có. Thôi, quá khứ ơi, vĩnh biệt mày nhé…
…
Em đứng lô nhô giữa đám bạn chờ tôi đến đón, trong tiếng ầm ĩ của xe cộ, tiếng láo nháo của lũ vịt giời tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng mấy con bạn em:
– Bồ mày à? Đẹp trai thế! Nhường cho tao đi!
– A… anh gì đẹp giai ơi, cho em số điện thoại đi.
– …
Em cười đỏ bừng mặt quát lũ bạn: “Biến đi!” Rồi chạy tuốt lại trèo lên xe tôi, tôi cũng vít ga cong đít chạy, đứng đây lúc nữa không khéo tôi bị đám quỷ cái ăn thịt cũng nên. Em mệt mỏi vịn tay vào vai, gục cả trán vào lưng tôi, chắc do say xe. Ngồi phía trước cảm giác yên tâm ùa đến trong tôi, chuyện nhầm lẫn bữa trước ám ảnh tôi một cách nặng nề giờ gánh nặng ấy như được trút bỏ.
Em loạng choạng mò về phòng rồi nằm vật ra vì say xe và mệt, đáng đời! Giá ở nhà đi… ăn kem với tôi có phải giờ không khổ sở như thế kia không?
Tôi le te chạy đi lấy cái khăn dấp ướt mang vào cho em, em nằm co ro chả buồn động đậy, ụp cái khăn ướt lên mặt làm em bắn người, tôi mặc kệ, cứ thế lau mặt cho em. Lạ ghê! Khăn mát mà sao lau lên mặt lại làm mặt em đỏ rực lên ấy nhỉ!
…
Nhóm chơi chứng khoán do tôi và em làm chủ có 5 người dạo này “ăn lên làm ra” phết, hơn 8 tháng đầu tư lướt sóng liên tục vào các hạng mục hot làm sinh lời với tốc độ chóng mặt, cứ hôm trước set lệnh mua vào thì 3 hôm sau set lệnh bán kiểu gì cũng lãi to. Tổng vốn riêng ban đầu của chúng tôi (vay của bu tôi – may bà cụ cũng “máu”) chỉ khoảng hơn 500 triệu qua đầu tư lướt giờ nó đẻ ra hơn 4 tỷ. Lúc đầu em chỉ lăng xăng giúp tôi các công việc lặt vặt, qua 2 tháng sau tôi giao hẳn mảng V – Coin và OTC cho em, bản thân tôi chỉ tập trung quản lý chung và đầu tư mảng Blue – Chip, vậy mà tốc độ sinh lời bên em chẳng kém gì tôi.
Nhiều khi tôi đùa em là một tài năng ẩn dưới bèo mới được… khai quật!
Tôi và em đã mất mấy ngày cãi cọ nhau về chuyện nên đánh gấp thếp vào thị trường hay nên rút ra vì kế hoạch ban đầu đã vượt định mức, bản chất tôi thích phiêu lưu mà thị trường vẫn đang trong tốc độ tăng trưởng nhảy vọt lên muốn đổ tất vào đánh úp tay. Em dữ tợn như con… hổ cái kiên quyết bảo vệ kế hoạch ban đầu là đạt được lãi định mức thì dứt khoát rút vốn đổ sang thị trường bất động sản giờ này đang bị đóng băng nên thời điểm đầu tư không có gì thích hợp hơn lúc này. Trước sự “dữ tợn” của em tôi đành chịu thua, rút 2, 5 tỷ đầu tư sang bất động sản, Rút 600 triệu sang đầu từ mở 2 quán cafe (tất nhiên có bán cả… kem), phần còn lại em để cho tôi lướt tiếp.
Lý thuyết của em là cái gì nhìn thấy sờ thấy thì mới yên tâm, chứ mấy cái tờ giấy ghi nhận vốn ảo nó chết khi nào không hay. Lý thuyết của em hoàn toàn đúng, 3 tháng sau thị trường chứng khoán sụp đánh ầm, nhà nhà ngồi khóc, người người đứng đường. Gần 1 tỷ để lại quay vòng trước khi thị trường die nó đẻ ra được hơn 2 tỷ giờ cũng thành bong bóng xà phòng bán tháo may gỡ được chừng 3 trăm, tôi ngẩn ngơ tới mấy hôm, 1 thằng nứt mắt ranh như tôi giờ tự dưng mất toi hơn 2 tỷ còn gì đau bằng, nếu không có em bên cạnh an ủi tôi chắc tôi lăn ra ốm mất! Thôi, quay về với cái gì mình có trong tay thôi “ta” ơi…
Nhớ tới chuyện hôm đi ký hợp đồng mua bán nhà 2 đứa tôi gặp một chuyện không biết nên cười hay nên khóc. Lúc ngồi chờ làm hợp đồng, bà nhân viên cứ nắc nỏm khen mãi 2 vợ chồng trẻ mà đã có điều kiện mua nhà làm tôi với em ngượng chín cả người – tất nhiên người khoai khoái trong bụng là tôi, nhưng đến đoạn bà ấy bắt điền tên em vào cái dòng “… và họ tên vợ là…” trên bản hợp đồng thì em kiếm cớ chạy tọt ra ngoài, tôi phải giải thích mãi bà ấy mới hiểu, nhưng vẫn cố vớt vát “thì đằng nào cô cậu chả cưới…” Bó tay toàn tập! Bà này vô duyên nhưng… ta thích… he he.
…
Mất gần 1 tháng chúng tôi mới ổn định được việc sắp xếp đầu tư sang bất động sản và cửa hàng, tôi không cho em trực tiếp làm, thuê 2 quản lý, hàng tháng theo hạch toán lỗ lãi để điều chỉnh kinh doanh. Việc chính của em bây giờ là chuẩn bị nhập học chứ không phải là mấy thứ kia, nhưng dù sao nó cũng chiếm thêm một ít vào quỹ thời gian của chúng tôi.
Hai tuần một lần chúng tôi dành ít nhất 1 ngày để không nghĩ đến chuyện cửa hàng hay học hành gì cả, chỉ để tự do rong chơi hoặc tha nhau đi lang thang đâu đó cho khuây khoả, một mặt tôi muốn có những phút giây thật vui vẻ ở bên em vì tôi biết, thời gian đẹp đẽ này rồi sẽ chẳng được bao lâu nữa, hồ sơ xin học bổng của tôi đã có phúc đáp, nhanh thì 6 – 7 tháng, chậm thì 1 năm nữa tôi sẽ đi. Tôi không nói điều này ra với em, tôi sợ em sẽ buồn – không biết là tôi nghĩ có đúng hay không, hay tôi đang tự ngộ nhận?!
Cái này có được gọi là “đơn phương” không nhỉ! Tôi giống như con thò lò, cứ ngập ngà ngập ngừng ra vào miệng hang, muốn nói ra nhưng lại sợ nhỡ đâu nói ra em hiểu sai hoặc gây tổn thương cho em nên tôi không dám, hoặc chưa dám. Trong tình yêu nhiều khi đi kèm với yêu là thương, tôi cũng thế thôi! Em vốn thiệt thòi từ nhỏ về mọi phương diện nên mọi chuyện có thể dẫn đến thương tổn cho em, tôi không dám. Nhưng tôi rất sợ mất em, tôi như con kiến leo cành đa là như vậy đó.
Đầu đông trời trở lạnh, thiên hạ không biết có kiếm đâu ra hai đứa hâm như bọn tôi không, đang dưng tha nhau lên tận chùa Hương, suốt dọc đường từ Thiên Trù lên Hương Tích chả có lấy 1 bóng ma trừ tôi với em và vài đoàn tây Balô đi du lịch trái mùa. Em đứng thật lâu trước “đụn cô – đụn cậu” không biết em xin cái gì nữa, lúc ngồi nghỉ em hỏi tôi:
– Anh xin cái gì vậy!
– Thế em xin cái gì?
– Em xin ban phúc ban đức, sau này có đủ ăn đủ mặc, có 1 đứa con trai, 1 đứa con gái… Khai mau, anh xin cái gì!
– Anh khiêm tốn lắm, chỉ xin có mỗi câu!
– Câu gì!
– Lạy giời cho tôi lấy được cái con dở hơi bên cạnh tôi, chấm hết!
– Á… – Em đỏ bừng mặt đấm thùm thụp vào vai tôi, nắm tay em nhẹ hều!
…
Một cái tết cũng trôi qua trong nỗi nhớ em đến quay quắt, Số tin nhắn và các cuộc gọi từ mờ sáng đến nửa đêm giữa tôi và em chắc phải bằng tổng số tin nhắn cả năm qua. Mùng 4 tết chưa ăn hết bánh chưng tôi đã đùng đùng kiếm lý do nhảy tuốt lên Hà nội, mẹ tôi gặng “có phải kiếm được cô nào trên ấy rồi không? Hôm nào mẹ lên mày dẫn nó đến gặp mẹ nhá” – Mẹ có biết đâu kẻ mẹ đang định tìm vốn mẹ vẫn hay gặp đấy thôi!
Tôi không nói cho em biết là tôi lên Hà nội sớm hơn dự kiến, em xa nhà cả năm rồi, cũng muốn để em ở bên người thân thêm ít ngày nữa, trong các tin nhắn tôi vẫn như đang ở quê vậy. Năm nay nhà em bớt khó khăn hơn nhiều một phần mấy cái ao cá và vườn cây ở quê của gia đình em bắt đầu cho thu hoạch một phần thu nhập từ cho thuê 2 căn hộ hồi trước chúng tôi đã đầu tư cùng với các khoản linh tinh từ quán giải khát… tôi chia đều cho em trên nguyên tắc tài chính sòng phẳng. Chuyện kinh tế này tôi ép ghê lắm em mới chịu nhận.
Những tưởng tôi phải một mình “cô đơn” đến hết rằm, ngờ đâu chiều mùng 5 vừa chạy đi mua gói thuốc về đã thấy em ngồi vắt vẻo trong nhà từ lúc nào, không tin vào “nhãn quan” của mình tôi thô lố mắt ra nhìn một chặp rồi chép miệng ” Đầu năm, anh đây chúc em sang năm mới, ế dài cổ để anh còn có cơ hội…”
Chưa nói hết câu đã bị em đập đánh bốp vào vai bảo “Không phải chúc, em ế cũng kéo anh ế theo” vừa nói mặt em vừa hồng lên, nhìn lại… muốn cắn!
– Sao em lên sớm thế? Hôm trước bảo hết rằm tháng giêng cơ mà!
– Anh muốn thế lắm hả?
– Không, ngạc nhiên thôi.
– Ừ, ăn tết thế đủ rồi, em lo mấy cái quán ngày tết đông khách mà mấy đứa nhân viên về quê hết chưa ra nên phải lên sớm xem thế nào!
– Chẹp, thế mà mình cứ tưởng bở!
– Ừ, quả dưa bở ngày càng to đấy!
Buổi tối đi lễ Phủ Tây hồ xong, tôi lại đèo em ra đường Thanh niên đứng hóng gió cho… mát. Em và tôi đứng cạnh nhau vịn lan can nhìn phía bên kia hồ lấp lánh ánh điện. Trầm ngâm mãi tôi quay qua bảo em:
– Không biết những lúc thanh bình thế này kéo dài được bao lâu nữa nhỉ?
– Anh nói thế là ý gì? Em không hiểu!
– Tức là… – Tôi ngập ngừng…
– Nói đi. – Em nhìn tôi, đôi mắt mang hình dấu?
– Thì… thì… Hồ sơ xin học bổng của anh được duyệt rồi, có lẽ không đến nửa năm nữa là anh đi thôi.
Em sững người nhìn tôi như không tin vào điều tôi vừa nói, tôi thở dài:
– Anh nói thật đấy, Email của bên trường gửi về từ trước tết cơ!
– Em mừng cho anh! Chúc mừng anh! – Giọng em như có cái gì đấy nghẹt lại.
Tôi nhẹ bớt được phần nào khi nói ra được cái thông báo này, vốn dĩ trước sau gì em cũng biết thôi, nhưng ko nói sau em sẽ trách móc tôi. Em cúi đầu như đang suy nghĩ gì ghê lắm, dáng nhỏ của em như cô đơn một mình trong đêm Đông…
Không kìm được tôi đưa tay ôm choàng em vào lòng, em gục mặt vào lồng ngực tôi, cơ thể mềm mại của em run run, hình như em đang khóc, vòng tay tôi cuống quýt xiết chặt em như sợ buông ra em sẽ vụt bay mất. Em ngước nhìn tôi, đôi mắt ướt nhoà nói trong tiếng nấc:
– Sao giờ anh… mới bảo em?!
Đôi môi tôi không để em nói hết câu, nó lần tìm đến đôi môi ấm mềm của em nhẹ nhàng gắn lên đó làm em run bắn người, đôi tay em như vô thức vòng lên cổ tôi kéo sát vào em. Cả tôi và em cùng rơi vào cảm giác nửa mê nửa tỉnh không biết gì đến đất trời xung quanh, thời gian như đọng lại…
Người ta thường bảo “lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén” hình như sai toét thì phải, tôi như đống lửa cháy bùng bùng mà sao không đốt nổi đống rơm bé xíu như em!
Em giãy giụa bứt khỏi vòng tay thèm khát của tôi khi cánh cửa sập sau lưng hai đứa. To con như tôi cũng đành đầu hàng nếu em không chịu, suốt cả tháng tôi như thằng chết đói nhìn cái bánh trước mắt mà không với tay vào được. Có chăng chỉ những lúc ngồi ngâm cứu phim… ma là tôi được phép… ôm cho em đỡ sợ, chỉ thế thôi!
Ngoảnh qua ngoảnh lại 21 mùa… khoai sọ cũng đến với tôi, một bữa ăn nhẹ em tự làm, một chút rượu vang dù cả 2 không biết uống, 1 chiếc bánh sinh nhật và… chỉ hai đứa với nhau. Em mặc bộ đầm trắng đơn giản cùng với nét ngây thơ của trẻ con trông xinh như cô công chúa trong truyện của Andersen.
Em bảo tôi thổi nến và ước, tôi ngoác miệng thổi đánh phù một cái tắt hết 21 ngọn rồi chắp tay lẩm bẩm, một hồi sau em hỏi:
– Anh vừa cầu xin cái gì đấy?
– Em ngồi xuống, có chuyện rất nghiêm túc anh muốn nói.
– …
– Anh chàng tên Hưng theo đuổi em mấy tháng trước em nhớ không?
– Có, nhưng em đâu có cảm tình gì với anh ấy đâu! Anh giận em chuyện ấy à?
– Không, ngốc ạ! Nhưng có điều này anh phải nói. Bố mẹ anh biết chuyện của bọn mình rồi!
– Ơ…
Sắc mặt em vụt tái dại đi, thất thần nhìn đến tội nghiệp, em lắp bắp như sắp khóc:
– Bố… bố mẹ không đồng ý đúng không?
– Ờ… bố mẹ anh không đồng ý… cho anh bỏ em!
Em ngơ ngác không hiểu tôi muốn nói cái gì, tôi phì cười ôm em vào lòng…
– Không đồng ý mà anh còn ở bên em đến giờ này à, bình tĩnh anh kể cho nghe.
Tôi may mắn có được ông bố bà mẹ cực thoáng trong chuyện tình cảm của con, các cụ không có ý muốn can thiệp quá sâu vào mà để tôi tự lựa chọn. Tôi tưởng mình lên HN là có thể tự do làm gì không ai biết, hoá ra tôi lầm. Từng bước sinh hoạt của tôi các cụ nắm đầy đủ. Hoàn cảnh, lý lịch, tính tình, vv… của Thuý các cụ cũng nắm không sót một chi tiết nào. Ngày trước, bố mẹ tôi đến được với nhau đã phải vượt qua rất, rất nhiều gian nan, đã từng trải qua cảm giác có lúc tưởng không đến được với người mình yêu nên bây giờ các cụ không muốn thằng con trai phải khổ sở như các cụ ngày trước.
Nhưng, cha mẹ dù sao cũng là cha mẹ. Hưng chẳng qua là một màn bố trí của hai cụ, một phép thử xem Thuý có phải là loại người ham giàu có, đẹp trai hay không mà thôi, cũng may… em vô tình vượt qua phép thử đó. Tất nhiên, ngoài chuyện đó còn rất nhiều phép thử ngầm khác mà chắc các cụ hài lòng với kết quả nên chúng tôi mới được sự chấp thuận như hôm nay.
Tôi nhớ hôm chỉ có tôi ngồi với bố tôi và nói chuyện bình đẳng như hai người đàn ông thực thụ. “Thành tích ăn chơi” của tôi được ông liệt kê không sót một chi tiết nhỏ, tôi ngồi nghe ông kể mà hãi hùng – đúng chất trung tá cục Quân báo có khác, tuy về hưu mấy năm rồi nhưng năng lực tìm kiếm những thông tin kiểu này với ông chỉ là chuyện vặt!
Cuối buổi nói chuyện, ông vỗ vai tôi “chốt hạ”
– Anh thấy đấy, anh làm gì bố mẹ biết hết! Bọn tôi tuy già nhưng mắt mũi còn tinh lắm. Tôi và mẹ anh có thể chấp nhận con Thuý không cần quan tâm đến gia đình nó giàu nghèo thế nào, sau này anh sống với nó chứ không phải với chúng tôi, nhưng tôi nhắc anh 1 điều. Chơi bời cũng có giới hạn của nó, muốn người ta đối tốt với mình, mình phải đối tốt với người ta trước.
Trước khi “tha bổng” tôi ông còn tái bút thêm 1 câu:
– Nhưng sau 3 năm du học anh không mang về một mảnh bằng tử tế và con Thuý không tốt nghiệp loại giỏi để chuyển lên hệ Đại Học thì có lẽ chúng tôi sẽ… xem xét lại.
…
Em ngồi trong vòng tay tôi vừa nghe tôi kể vừa thút thít khóc, một hồi lâu sau tôi hỏi em:
– Em giận bố mẹ anh vì đã không tin em hả?
– Không, nếu là em, em cũng làm thế với con dâu tương lai thôi…
– Bây giờ làm thế nào hả em?
– Làm thế nào là thế nào… hic…
– Hay thôi, chúng mình chia tay nhau đi để trả thù cặp vợ chồng già kia!
Em đang khóc chợt sặc cười rướn lên cắn vào má tôi “Chết đi này!”. Môi tôi quấn chặt lấy đôi môi ấm mềm của em, em ôm ghì chặt lấy tôi hối hả…”Em yêu anh!”…
…
– Ơ, em đi đâu đấy?
– Anh vừa bảo bọn mình chia tay mà, thôi chia tay rồi thì em về phòng đây, anh lo mà dọn đống đồ đi, em không là người yêu anh nữa nên không có trách nhiệm dọn hộ anh đâu!
– Này…
Em vụt bỏ chạy, tôi hối hả đuổi theo bắt em lại, em bị tôi bế bổng lên trên đôi tay rồi cả hai đổ ập xuống chiếc giường của tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô bé giúp việc |
Tác giả | crazyfrogvn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ giúp việc, Đụ máy bay, Truyện sex cô giáo, Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Ngày cập nhật | 04/11/2020 08:29 (GMT+7) |