Lúc này anh Hùng mới bình tĩnh quay vào nói chuyện với mình:
– ĐM nó chứ, nó mà chậm chân là anh đập chết luôn.
– Có việc gì vậy anh – Mình hỏi.
– Anh đang ngồi, có một khách đi xe máy vào thằng Q chẳng biết ở đâu ra vỗ vai anh bảo “ra dắt xe cho khách kìa”, anh quay ra chửi nó luôn, anh bằng vai phải lứa với nó đéo đâu mà nó dám làm thế với anh, cứ như nó là quản lý. – anh Hùng kể.
– Thằng này tính nó thế, ai cũng ghét mà anh. Thế nó gọi người tới à anh? – mình hỏi anh.
– Ừ, nó gọi thằng ất ơ đéo nào ấy, anh định sang cân cả hai mà hai ông kia cứ giữ anh lại. Nó nghỉ việc luôn rồi, giờ anh mà gặp nó ở đâu thì anh đánh luôn ở đấy – Anh Hùng nói.
– Vậy lúc về em với thằng Phúc béo về cùng anh nhé, đề phòng nó úp – Mình suy nghĩ rồi nói
– Không cần đâu em, lát ông anh của anh qua đây giờ, anh về cùng ông ấy. – anh Hùng nói.
Sau đấy mình trở lại với công việc, gần hết giờ làm anh Hùng gọi điện thoại bảo mình xuống, ra bên ngoài thấy anh đang ngồi uống cà phê với một anh nữa, anh này đầu cạo trọc người cao to, mặc áo ba lỗ quần ngố, trừ khuôn mặt và cổ ra thì những chỗ nhìn thấy trên da đều kín hình xăm, tay đeo những chiếc nhẫn có hình đầu lâu và ngọc rất to, cổ đeo dây chuyền bạc rất khủng gắn với mặt răng hổ.
Trên bàn thì để 2 cái Nokia mạ vàng, hình như 1 cái là 8800. Anh Hùng thấy mình nói:
– Ngồi xuống đây đi em. Đây là ông anh của anh, anh ấy làm cầm đồ, còn đây thằng em của em, em coi nó như em trai – Anh Hùng giới thiệu
– Em chào anh – mình lễ phép.
– Ừ em ngồi đi – Giọng anh này cực lạnh.
Ngồi nói chuyện một lúc thì anh Hùng và anh ấy về. Anh của anh Hùng đi một con xe độ rất hầm hố, bô nổ rất to.
Mọi việc diễn ra bình thường, thằng Q có lẽ sợ anh Hùng và cũng từng nghe danh tiếng anh nên không dám manh động gì. Anh Hùng sau hôm ấy còn nhờ người đi tìm nó nhưng không tìm thấy.
…
Hàng ngày sáng mình đi xe buýt đi làm, khi về mình cùng Phúc béo với anh Hùng đi về cùng nhau một đoạn, Phúc béo chở mình, còn anh Hùng đi xe riêng để lát về còn đón vợ. Ba anh em thường ghé qua Cafe Thọ ở Triệu Việt Vương uống (hình như số 117 Triệu Việt Vương) nhiều bạn ở Hà Nội chắc sẽ biết. Quán giản dị, nhân viên ít chứ không sang trọng như quán mình làm. Ở đây Cafe cũng ngon như chỗ mình mà giá lại rẻ.
Thằng Phúc béo luôn uống đen đá ít đường, mình với anh Hùng thì nâu đá. Ngồi uống chém gió tới giờ anh Hùng đón vợ thì về, thằng Phúc béo sẽ chở mình ra điểm xe buýt về. Nó đi con xe Suzuki Smash màu xanh, còn ang Hùng đi con Wave màu đỏ cờ, mình rất thích con xe ấy, một thời gian thành niên Hà Nội rất chuộng nó. Mấy anh em đi không bao giờ đội mũ bảo hiểm ( thời ấy mình trẻ trâu mới vậy).
Một hôm thằng Hưng (bạn làng mình đấy) lên quán mình chơi. Nó hết tiền, không có xe máy lại phải ra bắt xe buýt đi. Khi về thì anh Hùng có việc đi trước, hẹn mình với Phúc béo ở quán Cafe Thọ.
Thằng Phúc béo kẹp 3 cả mình và thằng Hưng đi về Triệu Việt Vương, nó đã to gần 1 tạ, dù mình với thằng Hưng có nhỏ người thì cũng không thể ngồi chặt hơn được, cái xe ì ạch chạy. Qua chỗ ngã tư Trần Hưng Đạo thì gặp công an. Mình với thằng Hưng nhảy xuống để thằng Phúc béo vít ga phóng qua. Sau một đoạn lại lên xe đi tiếp.
Tới quán mình giới thiệu mọi người với nhau. Thằng Phúc béo thì cứ bô bô cái mồm nổ liên hồi. Thằng Hưng thì biết anh Hùng không phải dạng vừa nên cũng lễ phép. Mà tính nó gặp người lạ thường ít nói toàn ngồi im nghe. Chém gió chán anh Hùng chở mình, thằng Phúc béo chở thằng Hưng ra bắt xe buýt về.
Thường thì mình cùng Nhi với anh Hùng và Mai vợ anh ấy thêm cả thằng Phúc béo đi chơi. (Thằng Phúc dù đi một mình nhưng không bao giờ tủi thân nhé, nó rất vui tính cười đùa với mọi người). Hai đôi khoác tay nhau đi, thằng Phúc béo thấy thế trêu, nó lấy một tay nắm tay mình, một tay nắm tay anh Hùng lôi đi như tình cảm lắm ấy. Bọn mình bò ra cười với nó. 5 người đi chơi có thằng Phúc béo làm trò rất vui.
Hồi ấy điện thoại mình có camera chụp hình, chụp rất nhiều kiểu khác nhau. Có kiểu thằng Phúc béo nó giả vờ cho tay vào áo mình như bóp ngực con gái vậy tới giờ hai thằng xem lại vẫn buồn cười.
Có một lần mình với Nhi đi xe máy của Nhi (À quên mất Nhi đã được bố mua cho xe máy riêng để đi học nhé) còn thằng Phúc béo chở thằng Hưng bạn mình lên gần chỗ nhà anh Hùng ăn chè cùng vợ chồng anh. Ở đây có cửa hàng chè Huế khá có tiếng mặt phố Bạch Mai. Hôm ấy 6 người vào quán khi ngồi xuống thấy thái độ 1 đứa nhân viên rất khó chịu, hỏi menu thì nó cầm ra đặt uỵch xuống mặt bàn rồi quay mặt đi luôn, anh Hùng định phản ứng thì Mai can bảo thôi.
Tới khi bê chè ra, nó lại đặt mạnh cốc chè xuống mặt bàn trước sự ngỡ ngàng của bọn mình. Anh Hùng lập tức đứng lên chửi “Đm con này, mày làm ăn cái kiểu gì thế, mày tin tao đổ cốc chè vào đầu mày không”. Mình với Phúc béo can anh Hùng, không thì con bé ấy bị anh đổ cốc chè lên đầu rồi. Con bé mặt cắt không còn giọt máu nào. Chủ quán ra xin lỗi rối rít bảo “Nó có việc không vui khiến thái độ không tốt, mong anh em bỏ qua, chè hôm nay mời miễn phí mấy anh em”. Anh Hùng vẫn tiếp tục chửi: “Đm làm ăn kiểu này thì có mất khách, tao điên tao đập cả quán bây giờ”. Sau một hồi can ngăn thì anh mới thôi.
Nói thật lúc ấy cũng chẳng còn tâm trạng ăn chè, bọn mình ra về luôn. Mọi người ra bờ Hồ Hoàn Kiếm chơi. Gửi xe xong mình với Nhi lại nắm tay nhau đi, anh Hùng cũng khoác tay Mai vợ anh đi trước. Thằng Phúc béo lần này nó đi cùng thằng Hưng bạn mình, lúc ấy mình trêu nó:
– Mày khoác tay thằng Hưng mà đi cho đỡ buồn.
– Thôi, thằng bạn mày gầy gò bỏ mịa tao không khoái – Phúc béo cợt nhả.
– Béo như mày nhìn ai chẳng gầy – Thằng Hưng phản bác.
– Một béo một gầy đi với nhau hợp quá còn gì – mình nói.
– Phải đấy, anh Hưng với Phúc khoác tay nhau đi cho có đôi – Nhi lên tiếng.
– Thôi tôi xin cô – thằng Hưng nói với Nhi.
Mấy đứa trêu đùa nhau rất vui vẻ. Thằng Hưng ít nói thì thằng Phúc béo lại nói nhiều bù lại. Cả đám ra chỗ kem Tràng Tiền mua kem ăn rồi lên chợ đêm ở Hàng Ngang, Hàng Đào. Lúc này vợ chồng anh Hùng lại có việc phải đi trước, còn mình với Nhi và 2 thằng Hưng, Phúc. Ở chợ đêm có rất nhiều mặt hàng được bầy bán, từ quần áo, giày dép tới đồ lưu niệm… Mình với Nhi mua móc đeo chìa khoá đôi hình trái tim làm kỷ niệm, mỗi đứa dùng một cái. Tới khi muộn thì cả bọn mới ra về.
Thời gian trôi đi, mình đã lấy được bằng tốt nghiệp tạm thời, do quá trình học đi muộn với nghỉ nhiều không chịu học, mình chỉ tốt nghiệp loại trung bình. Dù có bằng nhưng đang làm ở quán vui mình cũng chưa muốn nghỉ. Mặt khác làm ở quán mình rảnh chiều và tối, có nhiều thời gian đi chơi với Nhi hơn.
Tầm tháng 9 mẹ mình bị bệnh đau mắt đỏ, đợt trước bị lây mình đã khỏi rồi giờ lại bị lại, khá nặng. Mẹ bắt xe ở quê ra Hà Nội để chữa, sáng hôm ấy Nhi nhận trách nhiệm đưa mẹ mình từ nhà trọ đi khám ở bệnh viện mắt trung ương chỗ Bà Triệu. Hôm ấy mình đang làm, tầm 10h thì Nhi gọi mình:
– Nhi: Anh à, em đưa bác đi khám thì đông quá, xếp hàng lâu, có người ra bảo muốn nhanh thì đưa tiền cho họ, họ làm cho nhanh. Bác với em cùng mấy người nữa đưa tiền cho họ, giờ thấy vẫn thế, không nhanh hơn tý nào. Đòi lại tiền thì họ không trả còn đe doạ đánh em.
– Mình: Em bị cò nó lừa rồi, cứ ở đấy để anh bảo anh Hùng rồi bọn anh xuống.
Mình cúp máy rồi ra kể cho anh Hùng nghe, anh nghe xong bảo mình.
– Bọn đấy nó là cò mồi, có bảo kê sau lưng đấy, bật nó là nó đánh thật đấy, em với anh giờ thay áo đi rồi anh chở em xuống.
– Vâng anh. – mình trả lời.
Sau đấy hai anh em nhanh chóng thay áo (chỗ mình phải mặc áo đồng phục, mình thường cầm theo lên tới quán mới mặc, chứ không mặc khi đi ngoài đường), nhờ người trông hộ rồi anh Hùng chở mình phi xe xuống. Ở quán mình làm giờ ấy vắng khách, với nhân viên cũng đông nên hai anh em ra ngoài một lát không ảnh hưởng gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô chủ nhà trọ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 15/04/2018 12:36 (GMT+7) |