Mình với Nhi ngồi uống cà phê ở gần sân vận động Mỹ Đình thì Nhi có cuộc gọi tới. Lúc ấy khoảng hơn 21h, là số bố Nhi gọi, lúc ấy Nhi khá lo lắng nhưng rồi vẫn nghe máy:
– Alô con nghe đây bố.
– Cháu Nhi phải không, bố cháu bị tai nạn ở đường Láng – Hoà Lạc đoạn rẽ vào đê Song Phương, cháu qua đây luôn đi. – Một người lạ nói qua điện thoại.
– Bố cháu có sao không chú, cháu qua luôn đây – Nhi hốt hoảng.
– Cháu cứ qua đi rồi nói sau – bên kia trả lời.
Cúp điện thoại, Nhi nói nhanh cho mình, bảo mình đi luôn. Lúc ấy Nhi rất cuống, mất bình tĩnh. Mình phải trấn an Nhi rồi lấy xe chở Nhi đi.
Nói qua là hồi ấy đường Láng – Hoà Lạc (giờ là Đại Lộ Thăng Long) chưa hoàn thành, chỉ mới đi tạm được ở hai bên đường dân sinh, cao tốc ở giữa toàn đất trống. Đường rất vắng vẻ dù ngày hay tối. Mình chở Nhi phi hết mức chỉ một nhoáng là tới.
Chỗ ấy không có đèn đường khá tối, từ đèn pha xe máy mình nhìn thấy những mảnh vỡ của xe nằm rải rác, chiếc xe của bố Nhi phần sau hỏng hoàn toàn nằm giữa đường. Thấy một nhóm đông người ở vệ đường mình với Nhi chạy vội lại. Bố Nhi đang nằm dưới đất liên tục kêu đau, cô Liên đang bên cạnh – cô Liên là bạn gái của bố Nhi (bố Nhi mất vợ không lấy vợ mà chỉ đi cặp với cô Liên đã ly hôn), xung quanh có vài người dân hỏi han.
– Bố có sao không bố hu hu – Nhi vừa khóc vừa nói khi thấy bố Nhi.
– Chú bị sao vậy cô – mình hỏi cô Liên.
– Chú bị gãy chân rồi, cô ở gần đây, nghe điện thoại thì ra đã thấy thế rồi. Thấy bảo chú bị xe taxi đâm từ đằng sau, xe nó bỏ chạy rồi, trời tối đường lại vắng không rõ biển số xe với hãng nào – cô Liên nói.
– Chú có đau lắm không? Giờ để cháu đưa chú đi bệnh viện – Mình nói với bố Nhi.
– G à cháu, chú đau lắm – bố Nhi thều thào.
Ở đấy đường rất vắng vẻ, gọi xe cấp cứu hay taxi là không thể, mà ôtô thì mãi cũng không có xe nào đi qua. Mọi người ý kiến chở bố Nhi bằng xe máy đi bệnh viện. Mình chở bố Nhi đi, cô Liên ngồi sau giữ, Nhi thì ở lại giải quyết việc xe cộ. Mọi người giúp mình đỡ bố Nhi lên xe, rồi cô Liên giữ đằng sau, mình di chuyển về phía trung tâm thành phố.
Bố của Nhi rất to cao, chú tỳ hẳn người lên lưng mình nên lúc ấy mình rất vất vả để ngồi và lái xe. Cũng may có thời gian chạy bão nhiều mình khá cứng tay lái. Mình chạy xe ra gần Khuất Duy Tiến lúc này đã nửa đêm, cô Liên bảo về viện 103 cho gần, mình xuống Trần Phú rồi hướng về viện 103 (hồi ấy đường xá chưa thuận tiện như bây giờ, nhiều đường chưa có, vành đai 3 cũng chưa có nên mọi người đừng thắc mắc sao không đi đường này đường kia nhé).
Đi được nửa đường thì mình thấy 2 xe cảnh sát cơ động có ý định tiến về phía xe mình. Mình dơ tay trái lên hô lớn “chở người tai nạn cấp cứu”. Ngay lập tức 2 xe cảnh sát cơ động ấy quay đầu đi. Cô Liên lên tiếng:
– Cháu có kinh nghiệm nhỉ.
– Chuyện bình thường mà cô – mình trả lời cho qua chuyện (chẳng lẽ bảo trước cháu chạy cơ động suốt nên không lạ gì à).
Đi tới bệnh viện thì người nhà Nhi khá đông rồi (mọi người được báo là vào thẳng bệnh viện đón bố Nhi chứ không phải ra chỗ bị tan nạn). Mình cùng mọi người đưa chú vào cấp cứu sau đó mình ra ngoài. Mọi người hỏi chuyện thì mình cũng kể những gì mình biết thôi. Bố Nhi bị gãy chân chỉ phải bó bột chứ không cần mổ, trên người cũng có vài vết rách da thịt nhẹ cần băng lại. Sau khi biết tình hình đã ổn mình xin phép về. Ở đấy cũng không giải quyết được gì, mình giao xe máy cho người nhà Nhi rồi ra bắt xe ôm về.
Ra cổng mình gọi cho Nhi biết tình hình để nàng yên tâm, hỏi Nhi về việc trên chỗ tai nạn thì Nhi bảo không thể tìm thấy xe taxi gây tai nạn, lúc bố Nhi bị đâm từ đằng sau lại không có ai chứng kiến, khi bố Nhi ngã xuống thì rất choáng váng, chỉ lờ mờ biết là xe taxi chứ không biết tý thông tin gì hơn. Gia đình Nhi cũng không muốn tìm kiếm gì nữa. Nhi nhờ dân ở đấy gọi xe thương binh chở cái xe máy bị hỏng về, do đã muộn mãi mới có một xe họ thương tình người bị tai nạn mới chở cho. Nhi cũng ngồi trên xe thương binh ấy về luôn.
Từ hôm bố Nhi bị tai nạn rồi tới khi được ra viện về nhà mình thường tới thăm. Chú cũng không ý kiến gì, chỉ cám ơn mình hôm đấy đã giúp chú.
Khi bố Nhi khỏi hẳn thi chú gọi Nhi vào nói chuyện riêng:
– Con nghe bố hỏi đây, con vẫn yêu thằng G và quyết tâm lấy nó phải không?
– Vâng, con chỉ muốn lấy anh G thôi bố – Nhi trả lời.
– Bố nói con rồi, lấy chồng xa khổ lắm, bố cấm con vì muốn tốt cho con. Giờ bố biết cấm con cũng không được. Con lấy nó sau này sướng khổ con tự chịu, đừng về kêu than với bố – Bố Nhi căn dăn.
– Vậy là bố đồng ý con yêu anh G rồi à, con cám ơn bố – Nhi vui vẻ nói.
– G nó ở nhà mình một thời gian, bố cũng biết nó là thằng thật thà, ngoan ngoãn. Nhưng chưa biết nhiều về gia đình nó. Các cụ bảo “lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống”, con bảo với Nhi hôm nào bố về thăm nhà nó – bố Nhi nói với Nhi.
– Vâng con sẽ bảo anh ấy. – Nhi nói.
Ngay tối hôm ấy Nhi gặp mình và thông báo về cuộc nói chuyện. Khỏi cần nói mọi người cũng hiểu hai đứa vui tới mức nào. Mình và Nhi thật sự rất hạnh phúc, cuối cùng thì hai đứa đã được gia đình đồng ý, một hạnh phúc trọn vẹn. Nó đối với mình còn hơn trúng số độc đắc vậy. Nhi nói với mình:
– Anh có mê tín không? Anh nghĩ hai đứa mình có phải do duyên số không?
– Anh không mê tín, nhưng anh tin hai đứa mình thực sự có duyên tiền định. Không anh sẽ không ở nhà em, anh cũng không yêu em, mình cũng không thể yêu lâu như vậy, bao lần chia tay lại quay về với nhau. Và cả việc ngoài ý muốn là bố em bị tai nạn – mình nói.
– Đúng đấy anh, bố em bảo khi người ta hỏi ông gọi người nhà thì gọi cho ai, trong đầu ông lập tức nghĩ tới em đầu tiên, gọi cho em trước mà không phải ai khác, mà khi ấy anh em mình lại ở gần đấy nữa. Như sự sắp xếp của số phận ấy anh nhỉ – Nhi tựa đầu vào vai mình thủ thỉ.
– Ừ, duyên phận hai đứa mình đã được định trước rồi. Trải qua bao sóng gió cách trở cuối cùng vẫn về bên nhau. – mình nhẹ nhàng nói rồi ôm lấy Nhi, cả hai hôn nhau đắm đuối trong niềm hạnh phúc vô bờ.
Mình gọi về thông báo với gia đình về việc bố Nhi đã đồng ý cho hai đứa yêu nhau để bố mẹ mình biết, hôm nào sẽ sắp xếp tới nhà Nhi nói chuyện chính thức. Một hôm bố Nhi không hề báo trước cho gia đình mình biết, chú đột ngột đi cùng Nhi về quê mình. Mình lúc ấy vẫn ở Hà Nội đang đi làm thì thấy tin nhắn Nhi là em đang về quê anh. Chú dặn Nhi bảo không cần mình về, cứ làm đi.
Tối hôm ấy nghe Nhi kể:
– Bố em về làm bố mẹ anh bất ngờ lắm, ông cố tình về như thế để biết rõ gia đình anh như thế nào, ông về quê anh rồi nói chuyện với bố mẹ anh. Ông khen làng anh cũng nhà cửa đường xá khanh trang, sạch sẽ, lại có hồ rộng giữa làng rất đẹp. Với ông bảo bố anh là người hiểu biết, ăn nói đâu ra đấy. Ông đồng ý cho mình cưới rồi đấy anh, em vui quá hi hi.
– Vậy à, anh cũng vui lắm, bố em về thăm bất ngờ thật đấy. – Mình cười nói.
– Ông phải làm thế để xem con gái ông có được gả cho gia đình tử tế không chứ – Nhi nói.
– Ừ, bố em suy nghĩ sâu sắc thật đấy – Mình thán phục.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô chủ nhà trọ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 15/04/2018 12:36 (GMT+7) |