Nếu nhận sự giúp đỡ của các anh, vậy phải chấp nhận ở cùng một nhà với họ, không có không gian riêng tư.
Trương Tiểu Phúc chớp chớp mắt, “Người một nhà ở cùng nhau không phải rất tốt sao?” Tất nhiên cô hiểu rõ ý cậu nhưng cô cũng không lo lắng, ngoại trừ vì bản thân cô có ý đồ xấu thì thật ra cô rất hâm mộ tình cảm thân nhân của bọn họ.
“Được, vậy chúng ta kết hôn đi!” Chu Tư Niên nắm chặt tay cô.
Ông Chu vẫn im lặng nãy giờ, nghe thấy thế mới nhìn về phía Trương Tiểu Phúc, “Tiểu Phúc, con chịu gả tới nhà chúng ta, nếu còn có yêu cầu gì thì cứ nói ra, đừng để mình chịu thiệt thòi.” Cô bé có thể nghĩ đến thế này ông cảm thấy đã là hiếm có, nếu cô không có bất cứ yêu cầu gì thì trong lòng ông khó mà thoải mái.
Trương Tiểu Phúc cười khanh khách nói: “Nếu ba đã hỏi con thì con xin nói, con cũng không có yêu cầu gì, chỉ là thích ở trong núi an tĩnh, cho nên phòng ở cứ xây ở đây đi, đừng lên trấn trên nhiều người.”
Ông Chu nghe vậy thì gật gật đầu: “Được.” Nói xong thì nói với mọi người: “Ăn cơm đi!”
Sau khi ăn cơm xong thì ngoài trời đổ tuyết, ông Chu đóng cửa lớn lại, cả nhà vây quanh bếp lửa sưởi ấm bàn chuyện sửa nhà.
Trương Tiểu Phúc đi lên lầu, lấy bọc nhỏ mang xuống, ngồi xuống cười nói với mọi người: “Ba, các anh, hành lý của con nhiều quá, cũng không mang được lễ vật gì, đành mua mấy cái di động…”
Nói xong cô lấy mấy chiếc di động ra đưa cho Chu Tư Niên. Chu Tư Niên kinh ngạc, “Tiểu Phúc, em mua đồ quý thế làm gì? Bọn họ cũng không biết dùng mà…”
“Đương nhiên là để tiện liên lạc nha! Không biết dùng thì có thể dạy mà, anh làm con làm em trai mà chút kiên nhẫn này cũng không có hả?” Trương Tiểu Phúc cho cậu một ánh mắt xem thường.
Chu Tư Niên đành đưa điện thoại di động qua, ông Chu cầm di động mà phát ngốc, Chu Tư Niên nghe lời cô, ngồi bên cạnh ba kiên nhẫn dạy ông. Ông Chu nghe mà đầu choáng váng nhưng lại không muốn phụ ý tốt của con dâu nên đành cố gắng học sử dụng theo lời con trai.
“Anh tư, để em dạy anh nhé!” Trương Tiểu Phúc dịch đến bên người Chu Quý, mặt Chu Quý đỏ lên, gật gật đầu, tuy hắn làm công trên huyện nhưng cũng tiếc khi phải bỏ mấy nghìn mua điện thoại thông minh, cho nên vẫn chỉ dùng điện thoại đen trắng.
“Anh tư, thật ra cái này cũng không khó…” Trương Tiểu Phúc nghiêng đầu, cố ý giả vờ như vô tình cọ ngực lên bờ vai hắn, sau đó làm mặt nghiêm túc giải thích cho hắn.
Chu Quý bị cô áp sát tới, chẳng những ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô mà cánh tay cũng thường xuyên cọ vào chỗ mềm mại kia, làm hắn cảm thấy trên mặt khô nóng, lại sợ cô nhìn ra khác thường nên ép chính mình không được nghĩ nhiều, nhưng càng cố kiềm chế, trong óc lại càng không tự chủ được hiện lên hình ảnh cô ở trong phòng lúc ấy…
“Anh tư, anh có hiểu không ạ?” Thanh âm dịu dàng của Trương Tiểu Phúc truyền đến, Chu Quý hoảng loạn ngẩng đầu, lại nhìn thấy ngực cô hơi lộ ra, bộ ngực trắng như sữa ấy khiến hắn nhìn chằm chằm đến hoa mắt say mê, hơi thở ấm nóng của cô phun tới lại làm hắn cảm thấy nơi bụng dưới dấy lên một ngọn lửa…
Vú em dâu thật con mẹ nó vừa to vừa trắng!
Hắn nhộn nhạo trong lòng, muốn đẩy cô ra rồi lại có chút không nỡ. Nghe thấy cô hỏi bằng thanh âm mềm mại, trong lòng ngứa ngáy, đầu óc trống rỗng, liền lắc lắc đầu: “Anh, anh ngốc quá… Vẫn chưa hiểu thứ này phải dùng thế nào…”
Thấy ánh mắt hắn đang nhìn ngực mình, Trương Tiểu Phúc làm bộ không biết, cười nói: “Đừng vội, để em nói lại cho anh.” Nói xong lại áp tới gần hơn, trong lòng Chu Quý nóng nảy, liền không tự chủ được cũng tiến gần hơn, cơ thể hai người rất gần nhau, dù chưa có vượt qua, nhưng chỉ cần cảm giác ái muội như có như không này cũng đủ làm Chu Quý động lòng…
Ban đầu hắn còn có thể chuyên tâm nghe cô giải thích, về sau, ánh mắt lại không tự chủ được mà ngó loạn, đôi mắt đảo qua bộ ngực vì cô cúi xuống mà hơi lộ ra, hướng lên phía trên lại nhìn chằm chằm cặp môi nhỏ hồng nhuận đang hé hé mở mở, nhìn mãi đến khi một thứ khát vọng xa lạ dâng lên trong lòng, hắn bắt đầu nghĩ miên man, thằng năm thật may mắn có người vợ xinh đẹp như vậy, không biết khi ôm lên hoặc hôn lên sẽ có mùi vị như thế nào…
“Anh tư, anh đang suy nghĩ cái gì vậy…” Ánh mắt Trương Tiểu Phúc hơi lóe, tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay ngăm đen của hắn nắm lấy, cái cảm giác mềm mại ấy, Chu Quý thất thần.
“Anh, anh hiểu rồi, để anh tự tìm hiểu tiếp đi!” Đối mặt với ánh mắt trong sáng của cô, Chu Quý chột dạ, không dám nhìn nữa, sau khi cô rút tay về, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát khó hiểu.
Trương Tiểu Phúc lại dịch đến bên cạnh những ông anh trai khác, dạy bọn họ, thời gian một buổi trưa đều dùng để dạy bọn họ sử dụng di động, chỉ cho bọn họ cách chụp ảnh quay video. Đối với sự kiên nhẫn của cô Chu Tư Niên vô cùng cảm động, lại không biết chính cô đang có tâm tư bất lương…
Buổi tối dùng cơm sớm, thời tiết rét lạnh, mọi người trong nhà đều đi nghỉ sớm. Nằm ở trên giường, nghe tiếng gió Bắc thổi vù vù bên ngoài, Trương Tiểu Phúc lại không cảm thấy buồn ngủ, liền mở phần mềm chat tìm nick của Chu Quý.
“Anh tư, anh ngủ chưa ạ?” Cô gửi đi một icon mỉm cười.
Chu Quý cũng đang trằn trọc, vừa nhắm mắt là lại nghĩ đến cô, di động rung lên báo có tin nhắn, trong lòng hắn nhảy dựng, click mở thì thấy là biểu tượng của cô, trong lòng giật mình, ngồi dậy, tay run rẩy, vụng về dùng ghép vần trả lời: “Anh chưa ngủ.”
“Anh tư, em không ngủ được, tiếng gió bên ngoài thật đáng sợ…”
Cô lại gửi đi một biểu tình khóc thút thít.
Chu Quý còn chưa quen dùng, vừa thong thả gõ chữ, tim đập lại như muốn nhảy ra khỏi cổ: “Tiếng gió có gì đáng sợ, đừng sợ…”
“Anh tư, anh gõ chữ chậm quá, chúng ta gọi video nói chuyện đi…” Không đợi hắn trả lời, Trương Tiểu Phúc liền trực tiếp click mở video đối thoại, màn hình vừa hiện lên cô liền thấy mặt Chu Quý, “Anh tư…”
Chu Quý thì nhìn đến ngây người, trong video Trương Tiểu Phúc mặc bộ áo ngủ hai dây gợi cảm, di động hoàn toàn thu hết cảnh xuân trước ngực cô vào màn hình, không có áo lạnh che lại khiến hắn nhìn được rõ hơn chỗ tốt đẹp kia, hai vú vươn cao, áo ngủ mỏng manh ẩn ẩn hiện hiện hình dáng bộ ngực, hai viên đậu đứng thẳng…
Cái hình ảnh khiến cho người ta phun máu này làm Chu Quý xem đến miệng khô lưỡi khô, hắn âm thầm nuốt nước miếng, không biết có nên lên tiếng nhắc nhở cô hay không, cuối cùng chỉ ngốc ngốc nói: “Tiểu Phúc… Tiểu Phúc không quen sao…”
“Ừm… Thế nhưng người nhà các anh đều rất tốt…” Trương Tiểu Phúc hơi hơi nghiêng người, Chu Quý liền thấy hai bầu vú kia đong đưa một trận, hắn nắm chặt chăn, cảm thấy thằng nhỏ dưới háng bắt đầu cương cứng, may mắn có chăn che khuất thân dưới…
“Đặc biệt là anh tư, hôm nay cõng em lên núi, chắc mệt chết anh rồi…” Trương Tiểu Phúc cười khẽ, thanh âm kia làm lòng hắn ngứa ngáy, bị lời nói của cô làm cho trong lòng lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
“Không, không mệt…” Hắn lắp bắp nói, khi di động của cô vô tình chuyển động không cẩn thận quay tới bắp đùi trắng nõn, cùng với chùm lông đen như ẩn như hiện giữa hai chân kia…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô con dâu nhà họ Chu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Dâm thư Trung Quốc, Đụ lỗ đít, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 13/01/2019 12:38 (GMT+7) |