Cô gái đến từ hôm qua

Phần 6

Sau cuộc trò chuyện với Hải gầy, tôi sinh ra nghĩ ngợi vẫn vơ. Ừ, chẳng hiểu Việt An có yêu lại mình chút xíu nào không nhỉ ? Từ trước đến nay, tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện này. Bởi vì nếu có quan tâm, tôi cũng chẳng thể nào giải đáp nổi một vấn đề “tầm cỡ” như vậy. Tôi cứ mặc nhiên coi mối quan hệ hiện nay giữa tôi và Việt An là mối quan hệ giữa hai người… yêu nhau và không thắc mắc gì lôi thôi.

Nhưng đến khi Hải gầy buộc tôi chứng minh bằng các “cơ sở khoa học” thì tôi bỗng ngớ ra và bắt đầu từ hỏi về tình cảm của Việt An. Liệu tất cả những điều đã xảy ra giữa tôi và Việt An có cho thấy một triển vọng “có ý nghĩa” nào không, hay chỉ là trò “đoán mò” như Hải gầy nhận xét ?

Hải gầy là thằng bạn khốn kiếp. Thấy tôi hoang mang, nó không những không động viên , an ủi, mà mỗi khi gặp tôi, nó lại cải biên thơ của Byron và đọc ra rả :
– Ôi, sức mạnh của tình yêu ! Nó có thể biến lừa thành người và biến người thành lừa.

Nó chế giễu mặc nó, tôi cứ nhe răng cười hì hì. Dù sao tôi cũng đã tự nhận điều đó và tôi vẫn nghĩ rằng khi yêu thực sự, tất cả đàn ông đều biến thành lừa hết ráo, đâu phải chỉ mình tôi.

Hải gầy vốn nổi tiếng là “vua trích dẫn”. Nó có một cuốn sổ tay trong đó chép dày đặc những câu danh ngôn đông tây kim cổ. Mỗi lần tranh luận về một vấn đề gì hoặc muốn châm chích ai, nó thường nhờ “thánh hiền” hỗ trợ. Vì vậy, tụi bạn trong lớp thường gọi nó là “nhà tư tưởng”. “Nhà tư tưởng” sửa thơ Byron để chửi tôi là con lừa, tôi chẳng thèm động lòng nhưng đến khi nó dẫn lời của Karl Marx thì tôi tức điên ruột:
– Nếu tình yêu không phải từ cả hai phía, tức là nếu tình yêu của bạn không làm nảy sinh tình yêu đáp lại, nếu bạn yêu, nhưng không làm bản thân mình trở thành người được yêu thì tình yêu thì tình yêu của bạn là bất lực, và đó là nỗi bất hạnh.

Tôi đỏ mặt :
– Sao mày biết tình yêu của tao không làm nảy sinh tình yêu đáp lại ?
Hải gầy giở luận điệu cũ rích :
– Thì mày chứng minh đi !
– Phải có thời gian chứ !
Nó búng tay :
– Tao cho mày một tuần.
Tôi nhăn nhó :
– Một tuần thì ăn thua gì !
– Sao lại không ăn thua ? Để tao kiếm cho mày một tấm giấy mời xem phim, mày rủ nó đi.

Tôi so vai :
– Thôi, tao ngại lắm ! Rủi nó từ chối thì sao ?
Hải gầy trấn an tôi :
– Đừng sợ ! Nếu mày rủ nó đi xem phim theo kiểu thông thường, có thể nó ngại. Nhưng đây là mày “tình cờ” có một tấm giấy mời hai chỗ ngồi. Nếu đi một mình thì thừa một chỗ cho nên mày rủ nó cùng đi cho vui. Hiểu chưa ?
– Chưa hiểu !
Hải gầy nổi sùng :
– Chưa hiểu cái gì ?
Tôi nuốt nước bọt :
– Vậy thì tao chứng minh được cái gì ?
– Sao mày ngu quá vậy ? Nếu nó chịu đi chung với mày tức là nó có yêu mày, còn nếu nó từ chối tức là mày outside !
Tôi trố mắt :
– Outside là sao ?
Hải gầy nhìn tôi với vẻ láu lỉnh :
– Sao mày học mau quên quá vậy ? Outside tức là bị ra rìa, tức là đứng ngoài cuộc, hiểu chưa ?
Tôi chưa kịp trả lời, nó đã cười hì hì, nói thêm :
– Lúc đó, tao sẽ nhảy vô thế chỗ mày !
Tôi chìa cùi chỏ ra :
– Đừng hòng !

Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, cuối cùng tôi chấp nhận phương án của Hải gầy. Kiểm tra tình cảm bằng cách mời đi xem phim dù sao cũng văn minh lịch sự hơn kiểu “điền vào chỗ trống” hay “đánh dấu chéo vào ô thích hợp” như nó xúi tôi bữa trước.

Hai hôm sau, bỏ trong túi tấm giấy mời Hải gầy đưa, tôi đến gặp Việt An, rủ :
– Việt An đi xem phim không ?
Việt An hỏi với vẻ thích thú :
– Phim gì vậy ?
Tôi quảng cáo :
– Phim “Yesterday” ! Hay lắm !
– Anh có vé không ?

Chỉ đợi có vậy, tôi hí hửng chìa tấm giấy mời ra :
– Có đây ! Giấy mời hai chỗ !
Việt An cầm tờ giấy, reo lên :
– Hay quá ! Để tôi rủ Hồng Hoa đi chung cho vui !
Tôi không ngờ tình huống lại xoay ra như vậy, đành bấm bụng a dua theo :
– Ừ, Việt An với Hồng Hoa đi đi !
Như sực nhớ đến tôi, Việt An hỏi :
– Anh không đi hả ?
Tôi cười gượng gạo :
– Tôi xem phim này rồi.

Tối đó, tôi ngồi học bài mà như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đến chuyện đáng lẽ giờ này tôi đang ngồi cạnh Việt An trong rạp hát, tôi cứ tức anh ách. Buồn tình chẳng biết làm gì, tôi nắn nót chép lên bài học hai câu thơ của Nguyễn Bính :

Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu !

Và ngồi ngâm tới ngâm lui cho tới khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Về thất bại này, sau khi nghe tôi buồn rầu tường thuật lại, Hải gầy kết luận ngắn gọn :
– Vậy là tiêu !
Nó nói kiểu đó khác nào nó giết tôi.

Tôi lập tức phản đối :
– Tiêu sao được mà tiêu !
Hải gầy vẫn khăng khăng :
– Nó không chịu đi xem phim với mày tức là tiêu rồi chứ gì nữa !
Tôi chống chế :
– Nhưng Việt An đâu có biết tao định rủ nó đi xem phim. Nó tưởng tao đem cho vé.
Hải gầy bĩu môi :
– Thôi đi mày ơi ! Tụi con gái nó đâu có ngây thơ như mày tưởng. Nó làm bộ phớt tỉnh Ăng-lê để nó cho mày outside đó thôi.

Tôi hừ mũi :
– Mày lúc nào cũng outside, outside, toàn trù ẻo không hà !

Thấy tôi bắt đầu nổi sùng, Hải gầy nhún vai :
– Tao chỉ nói vậy thôi. Còn mọi chuyện là do mày.

Tôi tặc lưỡi :
– Tao sẽ kiểm tra một lần nữa.
– Bằng cách nào ?

Tôi nói với giọng quả quyết :
– Rủ đi xem phim ! Lần này tao sẽ rủ đích danh !
Hải gầy nhìn tôi nghi ngờ :
– Dám không ?
Tôi nóng mặt :
– Sao lại không dám ! Mày kiếm cho tao một vé mời khác đi !

Hải gầy làm mặt hề. Nó đứng bật dậy và chập gót chân đánh “cộp” theo kiểu nhà binh :
– Sẵn sàng !

Bốn hôm sau, cũng với tấm vé mời trong túi, tôi lại đến gặp Việt An. Nhưng lần này, tôi đi bằng những bước chân đàng hoàng, vững chải và trang bị trong lồng ngực trái tim quả cảm của Spartacus.

Như những tiết học mẫu mực, tôi mở đầu “chiến dịch” bằng phần “kiểm tra bài cũ” :
– Việt An xem phim “Yesterday” thấy hay không ?
– Hay, nhưng tôi không thích đoạn kết lắm.

Vì chưa xem phim này nên tôi không biết cái đoạn kết nó ra làm sao, bèn hỏi dò :
– Việt An không thích chỗ nào ?
– Chỗ hai vợ chồng ra tòa ly hôn. Ban đầu họ yêu nhau ghê gớm mà cuối cùng lại không sống với nhau lâu dài được. Tình yêu như vậy nghĩ cũng buồn thật !

Việt An nói chuyện phim mà tôi cứ giật mình thon thót tưởng nó đang răn đe tôi. Để chứng tỏ mình khác xa cái thằng cha khốn nạn trong phim, tôi vung tay, hùng hổ :
– Yêu như vậy thì thà không yêu còn hơn !

Nói xong, tôi bỗng đỏ bừng mặt vì phát hiện ra tôi đang nói đúng cái câu mà hôm trước Hải gầy dùng để chế giễu “mối tình đơn phương” của tôi.

Không để ý đến sự lúng túng của tôi, Việt An mỉm cười hỏi :
– Chứ theo anh thì phải yêu như thế nào ?
Tôi mím môi :
– Yêu là phải yêu cho đến già, đến khi nào chết thôi !
Việt An lườm tôi :
– Anh chỉ giỏi tài nói dóc !
Tôi gãi tai :
– Tôi nói thật đó ! Nếu Việt An không tin thì…
– Thì sao ?
– Thì rồi Việt An sẽ tin.

Việt An cười cười. Không biết nó có thấy cái “ý nghĩa thâm thúy” trong câu nói của tôi không !
Thấy không khí đã có vẻ thuận lợi, tôi khéo léo chuyển qua mục tiêu chính : kiểm tra tình cảm !
Phần đầu của cuộc “kiểm tra” diễn ra theo đúng kịch bản cũ :
– Việt An đi xem phim nữa không ?
– Phim gì vậy ?
– Phim “Hai người đàn ông trong thành phố” ! Hay lắm !
– Anh có vé không ?
– Có đây ! Giấy mời hai chỗ !
Tôi chìa tấm giấy mời ra. Nhưng lần này không để Việt An kịp nói “để tôi rủ Hồng Hoa đi chung cho vui”, tôi đã lên tiếng trước :
– Tôi chưa xem phim này.
Tôi tin rằng trước “lý do chính đáng” của tôi, Việt An không thể vịn vào bất kỳ cớ gì để cho tôi outside lần nữa. Không ngờ Việt An lại nói, mặt nó tỉnh khô :
– Vậy anh rủ Hồng Hoa đi đi ! Tôi xem phim này rồi !

Lời từ chối khéo của Việt An chẳng khác nào quả đấm thôi sơn giáng vào ngực tôi. Tôi cảm thấy choáng váng và trong nỗi cay đắng sững sờ, tôi đâm mất bình tĩnh và dại dột buột miệng :
– Xạo !
Việt An giật nẩy mình. Nó nhìn tôi chăm chăm :
– Anh có điên không ?
Chưa thoát ra khỏi trạng thái bàng hoàng, tôi gật đầu một cách máy móc :
– Điên chứ !
Đến khi định thần lại, biết mình lỡ lời, tôi vội vàng đính chính :
– Không… không điên…
Nhưng Việt An đã không còn ở đó nữa.

Tôi đứng bần thần một hồi rồi quay lưng thất thểu bước đi, tay xé vụn tờ giấy mời ra làm trăm mảnh. Xé tờ giấy mời hay tôi xé mối tình tôi ?

Như một người lính bại trận, tôi không dám đến gặp Hải gầy mà lủi thủi về nhà, leo lên giường đắp chăn nằm… nghiền ngẫm tình đời đen bạc.

Lát sau, tôi nghe có tiếng gõ cửa lốc cốc.
– Ai đó ? – Tôi hỏi giọng ngán ngẩm.
Hải gầy thò đầu vào :
– Sao rồi ? Thành công hay thất bại ?

Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi đang muốn được yên tĩnh, không muốn gặp bất cứ ai, Hải gầy tôi lại càng không muốn gặp. Tôi đã trốn nó thế mà nó lại lù lù dẫn xác tới. Thật khổ !
Tôi ngao ngán thở dài :
– Ngày mai tao kể cho nghe !

Biết tôi đuổi khéo nhưng Hải gầy cứ trơ ra. Nó lại còn nhe răng cười :
– Outside rồi hả ?
Tôi đập chân xuống giường một cái “rầm” :
– Outside cái con khỉ ! Mày cút giùm đi cho tao nhờ !
Thấy tôi nổi dóa, Hải gầy vội vã lui ra, miệng lẩm bẩm :
– Tiệu là vây !

Nó bỏ về gần ba mươi phút mà tôi vẫn chưa hiểu nó nói ba chữ kia là nhằm ý nghĩa gì. Không biết nó nói tiếng Miên hay tiếng Lào ! Mãi đến khi ngồi dậy đi tắm, tôi mới chợt hiểu ra “tiệu là vây” tức là “vậy là tiêu”, và dù đang rầu thúi ruột tôi cũng phải phì cười. Cái thằng quỷ sứ !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Thông tin truyện
Tên truyện Cô gái đến từ hôm qua
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Nguyễn Nhật Ánh, Truyện teen
Ngày cập nhật 25/06/2016 14:48 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 9
Phần 6 Loại tài nguyên này, thường thường bị Thần Ma cầm giữ, là tài nguyên trọng yếu nhất của Thần Ma, ở Trung Thiên thế giới, linh thạch quáng mạch cũng là không nhiều, thường thường nắm giữ ở trong tay thế lực lớn. Mà ở Thần Giới, linh thạch cũng là một loại khan hiếm phẩm, Thần Ma ở giữa giao dịch, thường thường dùng linh thạch kết toán! Tòa đảo nhỏ này, lại là linh thạch quáng mạch, chỉ sợ mười ức cân linh thạch cũng không dừng lại, quả thực chính là một khoản tài phú kinh thiên! Chỉ có đoạt được Thánh Quân động phủ, mới có thể chưởng khống tất cả tài phú...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 17
Phần 6 Nhưng thân thể uyển chuyển vừa hiện, chợt thay đổi bất ngờ, thân thể đầy phong tình bắt đầu biến chất, gương mặt xuất hiện nếp nhăn, bộ ngực héo rút, phảng phất như một nữ nhân hai mươi mấy tuổi nháy mắt biến thành lão bà hơn tám mươi, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm. Ẩu... Lăng Tiếu cảm thấy trong bụng sôi trào lên, không nhịn được nôn ra. Vừa rồi nhìn qua là ngọc thể tuyệt vời, nháy mắt biến thành hình dạng này, thật quá hố người đi! Âm Quỷ Mẫu chứng kiến dáng vẻ của Lăng Tiếu, nhìn lại mình, thấy thân thể mình biến chất cực nhanh. Chết tiệt, lại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lăng Tiếu – Quyển 19
Phần 6 Nhìn Lăng Tiếu sắp đi xa, Lăng Phi cắn chặt răng đuổi theo nói: Lão đệ, lão ca đi với ngươi, cho dù từ bỏ mặt mũi này cũng phải thay ngươi đòi công đạo! Lăng Phi uất ức nhiều năm, đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm nữa. Lần này hắn phải làm chỗ dựa cho Lăng Tiếu, bằng không chỉ sợ Lăng Tiếu sẽ thiệt thòi. Vậy mới là ngũ ca của ta, huynh đệ chúng ta đồng lòng, có thể vượt qua hết thảy, cho dù là thủy lão gì đó đi ra, cũng đem đản đản của hắn đá phát nổ! Lăng Tiếu nháy mắt cao hứng lên, ôm bả vai Lăng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng