– Tưởng cái gì? Xem đây này. Chú cũng có con đại bàng trên tay nhé.
Nói rồi ông ấy vén áo lên tận bắp, đúng là có một con đại bàng bằng mực tàu mờ mờ thật.
– Thôi thôi. Này, Kiên, nếm thử pho mai que này, cái Dương tự làm đấy – Rồi ông chú giả vờ nghe ngóng – Ôi chết cha, cái này là của Kiên mua à? Chú xin lỗi, chú lại tâng bốc cháu gái chú lên giời rồi. Chú tự phạt một ly.
Gần 11h giờ đêm, buồi sinh nhật đã tan lâu. Mọi người kéo nhau đi hát hò tiếp. Hai bố mẹ của Long lôi nó đi bằng được, nó viện cở phải mang đồ về nên họ mới ngậm ngủi thôi. Nó và bọn bạn Dương lủi thủi ở lại dọn bãi chiến trường. Đợi cho đến khi tất cả rác rưởi đã lên thùng, bàn ghế đã về với chủ. Nó mới thở phào, đúng là thót tim và mệt mỏi. Nhìn đống bóng còn lai trong nhà và hai con người bóng còn lại nguyên lành ngoài kia. Nó nửa muốn bỏ nửa vẫn tiếc. Để lại đây thì không được rồi. Chúng mày chỉ là thứ dùng một lần thôi bong bóng ạ. Mà mang chúng mày về thì anh chưa đủ độ điên.
– Sao thế anh?
– Đang chưa biết giải quyết thế nào với chỗ bóng này. Thôi chọc nổ hết cho vào túi bóng vất thùng rác.
– Đừng anh. Công anh nhoe nhoét phẩm màu suốt cả tuần.
– Thế làm thế nào?
– À, đợi em chút. Em thay quần áo rồi tính. Anh gom hết lại buộc thành chùm hộ em. To càng tốt.
Nó tuy chưa hiểu gì, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Một lúc sau cô bé Dương nhà ta đã diện bộ đồ thể thao ở nhà màu hồng, có mũ dắt chiếc xe đạp điện ngoắc nó ngồi sau.
– Lên đây theo em.
– Đi đâu.
– Rồi biết.
Nó ngồi sau xe mà cứ nhớ đến lần đầu hai đứa đèo nhau đi, cũng trên chiếc xe này mà tự dưng thấy vui là lạ. Đi được một đoạn thì thấy chiếc xe của bố Dương đi ngược chiều về, bố nó thò cổ ra khỏi cửa kính hỏi to.
– Muộn rồi đi đâu đấy?
– Con ra ngoài đường một tý. – Con bé ngoái đầu lại cố trả lời.
Chưa đến mười giây sau, tiếng chuông tin nhắn của con bé reo lên. Con bé móc máy ra đọc xong cười nói với nó.
– Anh biết ai nhắn tin không?
– Ai? Tao sao biết được.
– Bố em.
– Bảo sao?
– Anh tự đọc đi không lại không tin.
Nó cầm lấy máy từ tay con bé và giở ra đọc…
“ Hai đứa đi đâu nhớ về sớm, hôm nay mệt rồi về nghỉ đi. Bảo cậu kia là bố nhận ra rồi nhé”.
Nó đưa lại máy cho con bé, con bé cứ khúc khích cười mãi. Rồi hỏi nó:
– Anh có biết hôm nay anh may thế nào không?
– May thế nào?
– Em chắc chắn là anh có dọa ku kia. Nhưng chả hiểu phép màu nào xảy ra mà mọi người cứ đứng hết về phía anh ý. Cả cái lúc anh lộ hình xăm, em phát hoảng chỉ lo bố nổi xung vì nhận ra anh.
– Bố mẹ mày trí nhớ cũng kém.
– Không phải, bố mẹ em mắt kém thôi. Với lại nhìn anh thế này khác cực, chả có vẻ gì bụi bặm hết.
– Thế sao giờ nhận ra rồi mà bố mày không nổi cáu.
– Em không biết có lẽ tại bác Phúc. Bác ấy chưa bao bênh bạn của em, lúc nào cũng rón rén sợ sệt bất cứ ai ngoại trừ gia đình em. À, cả cô chú em nữa, bố tin cô chú cực, chú hôm nay cứ ra sức bảo vệ anh ý, anh có gì giấu em phải không? Hay anh lén lút nịnh chú mà em không biết.
– Bố láo. – Nó giả vờ đánh trống lảng – Mà đang đi đâu thế?
– Đến rồi. – Con bé phanh kít lại ở một gốc đại thụ đầu đường Nguyễn Trãi, rồi chỉ tay – Anh buộc hết bóng bay ở đây đi.
– Sao thế?
– Cứ nghe em, hỳ.
Nó lại ngoan ngoãn làm theo, rồi hai đứa nó lại dong xe đi về. Con bé vui vẻ nói:
– Tầm này có một cô bán bánh khúc, tí nữa kiểu gì cô ấy cũng qua đây, nhà cô ấy có hai đứa nhóc tầm này này. – Con bé giơ tay áng chừng – Không thì sẽ có một bác quét rác, có cháu ba tuổi rồi. Kiểu gì cũng có người mang về. Anh đừng lo.Hihi.
– Sao mày biết?
– Vì em là dân ở đây mà? – Con bé vỗ ngực hỉnh mũi tự hào.
Nó im lặng không đôi co với con bé nữa mà ngồi im tận hưởng cái không khí mát mẻ của màn đêm. Lẫn đâu đó có mùi tóc ai dìu dịu khiến nó đỏ mặt nhận ra là… à thì ra nó vẫn đang ngồi sau một đứa con gái.
…
Nó mất mấy hôm trằn trọc về cái sự may mắn bất thường của mình, và quyết định lôi thằng đệ ruột ra tra hỏi.
– Tú, mày cho tao hỏi chuyện thằng Long cái.
– Em không biết gì đâu nhé, em đi có việc tí đây.
Thằng ranh con chạy nhanh như bay như biến khiến nó đứng tẽn tò một chút.
Nó lại ngồi suy nghĩ thêm, còn một người nữa có thể nhúng mũi vào sự may mắn này. Người mà không hề cáu giận khi nó tha một thằng lạ hoắc về nhà ăn ở cả mấy tuần giời, người sẵn sàng xếp cho cu cậu một công việc dù đang thừa mứa người ra…
Ke mãi mới thấy chị nó đi bằng Tường về, tối hôm đấy đợi bà ấy cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi chán chê và thăm nom xong nhà hàng. 2h đêm nó từ bar về thấy phòng chị vẫn sáng đèn, bà ấy vẫn đang ngồi trước bàn phấn trang điểm, có lẽ vừa buôn điện thoại với mẹ xong. Nó đạp tung cửa phòng chị nhảy xổ vào phòng hét lên.
– Chị, em có chuyện cần chị giải thích đây…
Chị quay mặt lại không hề quát nó về cái hành động vô văn hóa vừa rồi mà nhìn nó cười hiền khô.
– Cậu em yêu quý của tôi ơi. Có gì cứ bình tĩnh hỏi. Tôi sẵn sàng trả lời đây chứ có chạy mất đâu.
…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái đi xe đạp điện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03/12/2016 03:06 (GMT+7) |