9h ăn sáng no nê em lên mạng đọc chút tin tức, mấy ngày bận làm báo cáo em mù tịt luôn. Vào 24h đập ngay vào mắt tin “diễn viên Duy Nhân…” đọc mà đau lòng quá, cuộc sống luôn vậy đang yên lành bỗng dưng tai họa ở đâu ập đến cướp đi của mình những thứ quý giá nhất. Sao ông trời không cho mấy thằng đầu đường xó chợ sống bất cần đời kia nó ngỏm củ tỏi đi, mà toàn lấy đi người tốt vậy.
Ngẫm cái câu gì gì mà “cuộc sống luôn bất công, và bạn phải chấp nhận nó” của ai đấy thấy đúng thật. Tự nhiên nhìn lại mình “bất công vãi… đẹp trai menly súng ông đạn dược đầy đủ thế này mà vẫn FA, đ… chồng mày… đời”
Ngắm desktop lau bàn phím đến hơn 10h con em mò về mặt mũi tươi tỉnh cười cười như con dở, mợ dạo này học hành về sớm thế trốn học à.
– Học về sớm thế mày? – Hỏi mắt vẫn hóng cái máy tính.
– Em hoc 3 tiết thôi mà sắp thi rồi nên em còn học có 2 môn nữa là xong – nó với tay lấy cốc nước.
– Ờ sắp thi mà tối nào tao cũng thấy mày ngồi chơi bài với mấy đứa, học lại tao mách mẹ cho mày chết – em quay ra lườm nó.
– Xì, anh không phải dặn em học thế nào em biết chứ, mà sao anh tháo hết băng ra vậy – nó nheo mắt nhìn chằm chằm tay em.
Chuyện là lúc sáng em ngủ dậy chả biết đêm qua nằm kiểu gì mấy cái băng nó trôi linh tinh cả, nhìn ngứa mắt em lột hết ra. Mợ chỗ xước nó chảy mủ dính làm dính băng vào thịt kéo nó ra mà muốn chảy cmn nước mắt.
– Sáng ngày anh dậy nó chạy linh tinh anh tháo hết ra rồi, mà để thế này cho khỏi bí băng lại làm gì cách nhách.
– Ơ, anh không bằng vào nhỡ nhiễm trùng thì sao, để đấy tí em băng lại cho.
– Thôi khỏi có xước tí da thôi mà mày làm như tao bị rách thịt không bằng, mà tí mày đi chợ ăn cơm sớm đi.
– Rồi nó mà nhiễm trùng anh đừng kêu nhá – nó hừ mũi.
– Kệ tao, mày đi chợ đi tao cắm cơm cho.
– Em thay quần áo đã, trời thì nóng em vừa về xong, để em nghỉ tí đã chứ – nó hậm hực cầm quần áo vào toilet.
– Ờ thì tao cứ nói thế – em lấm lét sợ nó cú lên thì nhịn đói.
– À quên, tí nữa Ngọc Anh đến nhà mình chơi đấy, ăn cơm ở đây luôn – nó nói vọng ra.
Oài đã bảo không cần đến rồi mà, nắng nôi thế này bắt tội em ghê. Em không lo chuyện Nhung về nhìn thấy em ấy đơn giản hiện tại em và Ngọc Anh chỉ là quan hệ bạn bè với lại Ngọc Anh là bạn cùng lớp con em em đến chơi là chuyện bình thường, thây kệ.
– Ừ… – em đáp lọt thỏm.
Con em mở cửa đi ra tay cầm khăn lau mặt, em em ăn mặc không sexy cầu kì, ở nhà nó chuyên quần ngố áo thun, thi thoảng khoác bộ đồng phục mấy CLB nước anh, hôm nay nó chơi bộ MU.
– Biết nó đến chơi sao anh tỉnh bơ vậy, em tưởng anh thích Ngọc Anh – nó nhìn em cười khẩy.
– Vớ vẩn, ai bảo mày thế.
– Thôi anh không phải chối, còn mua tặng bạn ý vỏ ốc cơ mà he he.
Đậu xanh, nó lại moi thông tin em ấy rồi.
– Ờ thì Ngọc Anh bảo anh mua hộ nên anh mua thôi có gì đâu – em lảng mặt ra ngoài cửa tránh để nó biết em nói dối.
– Xì, thích thì bảo là thích đi còn lắm chuyện, anh biết thừa Ngọc Anh cũng có tình cảm với anh còn gì, bạn ý xinh xắn dễ thương lại còn là người Hà Nội anh còn chê gì nữa – nó trề môi.
– Vâng, thì làm sao?
– Anh có biết ở trường em biết bao nhiêu anh đẹp trai nhà giàu tán tỉnh tặng hoa tặng quà Ngọc Anh mà bạn ý vẫn từ chối không, anh được lọt vào mắt xanh của bạn ý là quá sướng rồi còn gì, bày vẽ, xì.
– Ờ… ờ, còn mày thì sao cũng chả khối thằng xin chết đấy thê, ngồi đấy mà nói tao – biết thua em lật kèo lại nó ngay.
Không nói phét chứ con em vậy được cái nhiều bố vác cưa phết, đợt 20 – 10 noen năm ngoái với 14 – 2, 8 – 3 vừa rồi phòng em có cả đống hoa, socola gấu bông bọn nó tặng. Gộp tất cả lại cỡ phải vài mày.
Riêng mấy hộp socola loại xịn mỗi hộp đã vài trăm k chưa kể vài con gấu to tướng kia. Tính ra mình là anh nó cũng lời phết các bác ạ hị hị. Thế mờ giờ nó vẫn FA chưa yêu thằng cờ hó nào hết, chắc không dám sợ bố mẹ em biết. Đấy nhá các bác stop hết đi nhá em không thích nhận thêm quà ké nữa đâu.
– Kệ em, em không thích anh lo chuyện của anh đi, anh mà làm Ngọc Anh như chị Nhung thì anh chết với em – nó chống tay gườm mắt mợ.
– Chuyện của tao mày cứ xen vào làm gì nhể cái con dở này – em quạu lại nó.
– Em không biết Ngọc Anh là bạn thân em, chị Nhung em coi như chị em anh đối xử với chị ấy không ra gì rồi, giờ đến Ngọc Anh mà như thế nữa anh đừng trách – hự xong đời em con em em nó cũng quay ra chiến lại em luôn.
– Rồi rồi được rồi, bớt nóng bớt nóng đi cô, đây lại đây ngồi cho mát nào – em kéo tay nó ngồi xuống ghế quay quạt lại hướng nó đành xuống nước lần thứ n zậy hự.
– Hứ, anh nhớ đấy nhá – nó lườm phát xém da mặt.
– Được rồi, anh nhớ rồi.
“Mẹ mua cho con heo đất.
Mẹ mua cho con heo đất í anh í anh.
Ngày hôm nay em vui lắm.
Cầm heo trên tay em ngắm, í à í anh.
Làm sao cho heo mau lớn.
Làm sao cho heo mau lớn í à í anh.”
Con em em có điện thoại chịu cái chuông này luôn.
– Ơi, tao đây hi – nó hí hửng.
…
– Ừ chờ tao tí tao xuống luôn.
…
– Ngọc Anh đến à – em hỏi.
– Vâng, thôi em đi chợ luôn đây.
Con em mặc vội cái áo dài tay chạy xuống dưới nhà, chắc Ngọc Anh chở đi chợ luôn. Đúng lúc đấy 2 em phòng đầu về vẻ mặt hớn hở lắm, thấy em 2 đứa toe toe.
– Hello anh thương binh – giọng bé Phương ass mợ ông ra tát cho tét mông giờ.
– Anh hôm nay không lượn đường ngắm mấy em xinh xinh nữa à – đến lượt em Duyên lé chen vào.
2 Đứa đứng cười ngặt nghẽo em là cay lắm rồi đấy nhưng đếch làm sao được chân đang thập thễnh chứ bình thường em bắn cho mỗi em 2 phát ướt ass rồi.
– Anh thương binh nhưng “trung tình” chào 2 em – đùa với anh à.
– Chung… tình… – em Phương trề môi nhấn mạnh chữ chung kéo dài chữ tình kiểu như nói nhại ấy mấy bác.
Phòng em thiết kế kiểu chuồi ra ngoài chứ không thẳng hàng như 2 phòng đầu, cửa phòng em vuông góc với hàng lang sát cửa phòng Nhung, chỉ cần em mở cửa là mấy đứa nhìn thấy bàn máy tính em ngồi ngay khá bất tiện.
– Lại còn không à hề hề – em cười dâm hí hí.
2 em ngây thơ vãi các bác ạ đếch hiểu em nói gì.
– Ù ôi tự nhiên tao thấy sởn gai ốc Duyên ạ, gió to quá vào nhà tránh gió đi b – nhóc P lườm đểu em.
2 Đứa vừa mở cửa vừa nhìn em cười hô hố.
Kể ra xóm em có 2 con bé này khá là vui trêu chúng nó sướng lắm kiểu ngây thơ vô số tội ấy hí hí cơ mà em chỉ coi như em gái thôi không có tc nam nữ gì.
Ngồi máy tính lâu đau lưng mỏi mắt em lần ra hành lang đứng hóng gió, oi nóng thế nhưng thì thoảng vẫn có gió thổi qua. Cứ mỗi lần nhìn ngắm mọi thứ như thế em lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, chuyện tình cảm học hành rồi cả chuyện sau này. Em vốn là đứa nghĩ nhiều hơn nói, lắm lúc ở lớp bọn con gái nó kêu em là thằng tự kỷ.
Đứng 1 lúc thấy bóng dáng Nhung về dù cách khá xa em vẫn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt xinh xắn của Nhung. Em lò dò vào phòng lẩn lên gác xép kệ mợ cái nóng hầm hậm đầu hè. Đúng như dự đoán, chỉ 5p sau có tiếng giày lạch xạch tiến lại cửa phòng em.
– Anh Đức ơi, anh Đức – tiếng Nhung nhỏ nhẹ.
Không thấy ai trả lời, N ghé đầu vào phòng.
– Anh Đức ơi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái Hà Nội |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 17/10/2018 03:39 (GMT+7) |