Cô gái Hà Nội

Phần 49

Nhung chẳng nói gì, chỉ đáp lại bằng nụ cười mệt mỏi, yếu đuối. Toàn thân em ướt đẫm nước mưa, từng lọn tóc mai bết lại hai bên má như muốn che đi cơn lạnh đang bao trùm khuôn mặt em.

– Sao em ướt hết thế này, trời mưa lớn vậy… áo mưa của em đâu?

Tôi lo lắng nắm chặt đôi vai em lắc mạnh, ánh mắt tôi nhìn em đầy giận dữ. Chả hiểu sao cứ mỗi lần thấy em có chuyện là tôi lại không kiểm soát được cảm xúc. Dù giữa em và tôi chả có gì ngoài tình bạn.

– Em… em – Nhung mấp máy.

– Kìa anh Đức, đau chị ấy – Phương khẽ lay tôi.

– Ơ… anh… mà… sao em… – tay tôi từ từ buông em ra, bối rối.

– Tại lúc nãy ngoài trợ, áo mưa của em bị vướng vào thanh sắt nên… rách gần hết… nên… em đội mưa về luôn hì hì – Vừa nói, cơ thể em vừa run lên nhè nhẹ, hình như em đang cố gắng kìm nén cơn lạnh thấm da thấm thịt của cơn mưa còn sót lại trên người.

– Ôi giời, sao chị không trú tạm vào quán nào đấy gọi điện để em ra đón – con em cắt ngang.

– Thôi, có gì nói sau, chị vào phòng thay đồ đi, không cảm lạnh giờ – Dung từ sau đẩy em vào phòng rồi liếc qua tôi trách móc.

Biết ý, tôi kéo con em về phòng dặn dò.

– Mày tranh thủ nấu cho Nhung bát cháo hành, tía tô đi, hóng hớt gì.

– Ơ hay, tự nhiên quay ra quát em.

– Ờ thì… mà thôi mày nấu luôn đi cơm nước để sau.

– Rồi rồi, em biết rồi, rối hết cả lên thế anh xử lý nốt nồi cá đi để em mượn chị Phương nồi áp suất.

– Hở mày mượn nồi áp suất làm gì?

– Ô hay thì cho vào nồi áp suất nấu mới nhanh chứ với lại em muốn cho ít ruốc vào hầm cho ngon.

– À… ờ… quên thế mày sang mượn để tao làm nốt cho.

– Đây nồi đây, khỏi phải sang, TA lấy gạo nấu luôn đi – Phương lắc đầu nhìn hai anh em tôi.

– May thế, sao chị biết em mượn mà sang thế – con em vừa đong gạo vừa í ới.

– Ôi giời nhìn anh Đức là biết rồi nhề anh Đức nhề.

Hai đứa lại được trận cười ngon lành mà trung tâm mọi chuyện vẫn là tôi.

– Nhung thế nào rồi em? – Tôi hỏi ngay khi thấy Dung bước ra từ phòng Nhung.

– Haizzzz… may chị ấy chỉ cảm nhẹ thôi, không sao cả, tí anh bê bát cháo hành tía tô sang cho chị ấy là được rồi – con bé liếc khéo con em tao với Phương cười.

– Thôi không phải ngượng đâu, bên kia em với chị ấy nghe thấy hết, người đâu mà bình thường nói chả ai nghe thấy gì chị Nhung bị sao cái là như cái loa phóng thanh…

Tôi chả biết nói gì, đứng gãi đầu gãi tai chữa ngượng. Tôi quên béng mất là phòng tôi và phòng Nhung chỉ cách nhau có bức tường.

– Mà anh lần sau nhẹ nhẹ tay thôi nhé, bóp vai chị ấy nổi rõ mấy đầu ngón tay luôn – Dung nhíu mày.

– Ờ thì… cũng tại lúc ấy… – tôi lí nhí.

– À quên anh với mấy đứa ăn cơm chưa đấy?

– Chưa chị ơi, nãy giờ anh ấy cứ ngồi ngóng chị ra nên có cho tụi em ăn đâu – đến lượt con em vào hùa.

– Sax…

Và lại một trận cười vui vẻ nữa vang lên giữa cơn mưa rào cuối thu lành lạnh.

Hình như cuộc sống của tôi gắn liền với những cơn mưa thì phải. Cứ mỗi lần gặp sóng gió, gặp chuyện buồn thì bên cạnh tôi luôn có mưa. Duy chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, nhưng mỗi lần có nó ở bên tâm trạng của tôi lại được gột rửa, được đắm mình vào từng giọt nước để rồi dần dần xóa nhòa những vết thương lòng. Bởi vậy, từ đó đến giờ “kiss the rain” vẫn luôn là bản nhạc không lời mà tôi ưu ái nhất.

Nhung bị cảm nên chẳng muốn ăn cơm cùng chúng tôi, chỉ nằm trong phòng với chiếc chăn mỏng đắp ngang vai. Mái tóc dài xõa sang một bên, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.

– Dậy ăn cháo này Nhung – tôi nhẹ nhàng đến bên cạnh, đặt bát cháo còn nóng hổi lên bàn.

– Dạ, anh cứ về ăn cơm đi để em tự ăn – Nhung mệt nhọc chống tay ngồi dậy dựa vào gối.

– Anh ăn no rồi, thôi ngồi yên để anh bón cho – tôi rón rén vén lọn tóc mai của em sang một bên, rồi một làn hơi ấm từ em phả vào tôi, luồn vào má tôi vào gáy tôi ấm áp. Tự nhiên tôi giật mình, chắc với vị trí của tôi hiện giờ việc động chạm vào em là khó chấp nhận.

– Dạ thôi, anh cứ để em tự…

– Yên, để anh bón cho, không nguội hết giờ.

– Vâng.

Hình ảnh một chàng trai nhẹ nhàng chăm sóc một cô gái lại thêm một lần nữa được tái hiện. Chỉ khác ở chỗ, giữa họ chẳng còn tình yêu, tình cảm trai gái mà chỉ là tình “đơn phương”. Hai người ngồi cạnh nhau, thật gần, mỗi hơi thở của nhau ngỡ như có thể làm đối phương cảm thấy rõ rệt nhưng dường như cái khoảng cách mà chàng trai đang cố gắng tạo ra nó dần dần che lấp tất cả. Thật sự tôi mệt rồi.

– Lúc nãy… anh… có đau lắm không? – Tôi chẳng dám nhìn em, ánh mắt cố tìm một điểm nào đó vô định trong căn phòng quen thuộc. Để em không thể thấy được nét bối rối trong tôi.

– Hì… em hiểu mà, không sao đâu anh.

– Ừ… anh…

Nhung dựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng và trầm lắng.

Quá khứ.

– Đây cơm của các mẹ đây, đông chết mẹ luôn – tôi thả phịch mấy suất cơm xuống giường con em.

– Đi đâu mà giờ ông mới mò cái mặt về đây thế, gần 11h xừ rồi – Uyên càu nhàu bóc túi cơm.

– Mà anh khỏi hẳn ốm chưa đấy, nhìn mặt nghệt ra vậy – con em cũng không tha.

– Có tí việc thôi, à mà bác sĩ có nói gì thêm không đấy?

– Chẳng có gì đâu anh, chị ấy dặn uống thuốc ăn ngủ đúng giờ với tránh căng thẳng va đập mạnh thôi. Em bảo về từ sáng mà anh không nghe, ở đây chán chết đi được.

– Vớ vẩn, phải ở lại cho chắc chứ, về sớm nhỡ làm sao thì sao. Thôi ăn cơm đi nghỉ ngơi lát nữa tao chở về.

– Thế còn tôi thì sao? – Uyên cười đểu.

– Nhà ai người nấy về chứ sao – tôi tỉnh bơ vừa xúc cơm vừa nói.

– Này… này…

– Thôi đùa thôi, tí về bà đón cả Nhi đến nhà tôi ăn cơm, nay tôi đãi he he.

– Ai chà, ghê thế, thế free à.

– Thì tôi đãi còn gì cơ mà mọi người tự làm nhá.

– Đùa, mời khách đến nhà rồi bảo khách tự làm cơm à – Uyên bĩu môi.

– Thì con em tôi nó đang bệnh mà he he.

– Hết nói.

Bữa cơm trưa đơn giản của ba người trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy trời đã về chiều. Bên ngoài nắng vẫn vàng vọt, bao phủ khắp nơi, nó làm chúng tôi hơi nhụt trí đôi chút. Nhất là Uyên với con em, con gái sợ nắng như sợ ma vậy. Còn tôi thì bình thường, con trai da ngăm ngăm đen chút nhìn mới khỏe. Có lẽ vậy.

– Thôi giờ tôi về nhà đã, ông chở TA về đi, có gì lát nữa tôi với con em tôi qua sau. Mà ông tiện thì đi chợ luôn đi nhá, đừng để bọn tôi đến mới đi. – Uyên nhắc tôi khi đã chiễm chệ trên con xe ga, vẻ bề ngoài thì chẳng khác nào một ninja chính hiệu.

– Thì bà với mọi người thích ăn gì đi mua chứ, tôi có biết đâu.

– Không phải lý do lý trấu, TA em ở nhà thì giục ông anh em đi nhé, lười như hủi.

– Chị yên tâm, có em ở đây rồi hi hi.

– Biết thế, thôi tôi về đây.

– Ok.

Nhiều người chắc nghĩ, tôi với NA mới xảy ra chuyện xong giờ tổ chức liên hoan thì không hay lắm.

Nhưng có sao đâu, khi giữa tôi và NA có chuyện gì chỉ có mình tôi biết.

Mà giờ con em lại yên ổn không sao sau biến cố vừa rồi, nên tôi muốn làm một buổi ăn uống nhỏ coi như cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ hai anh em.

Và nữa là tôi không muốn một ai biết tôi đang buồn cả, Sẽ cực kỳ rắc rối, khi ở đó còn có Nhung và Nhi.

Mọi thứ vẫn xảy ra như bình thường, tôi vẫn cười nói vẫn cùng mọi người làm bữa.

Chỉ với Nhi là tôi hơi xa cách.

Biết là sẽ làm cô bé không vui nhưng làm sao khác được.

Với tôi Nhi chỉ như em gái.

Có trách thì trách tại sao tôi lại làm em có tình cảm với tôi.

Có lẽ sau khi mọi chuyện ổn thỏa tôi sẽ làm dứt điểm chuyện này.

Càng để lâu càng khó gỡ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Thông tin truyện
Tên truyện Cô gái Hà Nội
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 17/10/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Xuyên về thời Lê (Update Phần 21) - Tác giả Long Lee One
Phần 21 Câu chuyện của ông Lương Bằng kết thúc bằng cái thở dài thườn thượt, đã hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện tưởng như đã trôi vào dĩ vãng, vậy mà... Lư Cầm Công im hơi lặng tiếng bấy lâu, nay lại dám vượt qua biên giới, vào tận đất Đại Việt gây án, xem ra có uẩn khuất gì đó, nhưng câu nghi vấn của Lương Nhị vừa ra khỏi miệng, Tường, người của Hổ Nha Quân đã chặn lại. Chuyện đó, Triều đình tự có tính toán. Vậy là xong, không tò mò, không thắc mắc. Mấy hôm sau thì đội binh lính cũng rời khỏi nhà họ Lương để về doanh trại, khiến cho...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Truyện xuyên không
Chị tôi
Phần 6 Thức dậy vào lúc 11 rưỡi, khi bên ngoài ánh nắng đã chói chang, tôi thấy bụng mình cồn cào, còn chị vẫn đang ngủ say sưa, lật chiếc chăn mỏng, bước chân xuống đất, vô tình tôi nhìn thấy mấy giọt máu khô dưới mặt ga trải giường, tôi hiểu rằng tôi là người đàn ông đầu tiên của chị và chị cũng là người con gái đầu tiên của tôi. Chiều hôm đó tôi lang thang trên mạng để tìm những thông tin về phòng tránh thai, chúng tôi lại lao vào nhau say đắm, dưới ánh sáng ban ngày, thân thể chị phơi bày làm tăng thêm hấp dẫn, thằng em trai đắm đuối nhấp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ chị gái Truyện bú cặc Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex phá trinh
Con đường bá chủ - Tác giả Akay Hau
Phần 49 Tại một vùng không gian thần bí trên đại lục... Nơi đây bầu trời như bị máu huyết bao phủ, oán khí trùng thiên, không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại... Một tòa cự đại cung điện xây dựng từ bạch cốt khiến người khác không dám nhìn thẳng vào... Thỉnh thoảng có hàng nghìn thân ảnh kết đội, nghiêm nghị tuần tra xung quanh, bọn hắn toàn thân giáp trụ đỏ ngầu cứng cáp, uy phong lẫm lẫm, sát khí như hóa thành thực chất... Nếu có cường giả ở đây quan sát, sẽ phát hiện những người chỉ để tuần tra này đều có tu vi Kim Đan Kỳ... Bên trong bạch cốt cung...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện liếm cặc Truyện sex Full Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng