– Uhm… mặt trăng – tôi chỉ lên ngôi sao to, rõ nhất.
– Không phải… anh ăn gian… em hỏi ngôi sao cơ mà.
– Mặt trăng cũng là ngôi sao còn gì – tôi cười đùa.
– Thật là… anh không biết đúng không?
– Ừ thì…
– Đấy là sao Sirius, còn gọi là sao Thiên Lang – em bắt đầu nhìn lên trời, tay chỉ hướng ngôi sao sáng rõ nhất.
– Ừ, sáng thật… nhưng sao em biết?
– Bởi vì em thích nó, vì nó sáng nhất còn gì hihi.
– Ai bảo em nó sáng nhất – tôi chau mày.
– Ơ, em đọc sách thấy người ta bảo thế mà.
– Sai rồi, ngôi sao sáng nhất ý, nó là… – tôi ngập ngừng.
– Là…
– Là em…
…
Lách tách… “ầm”… ào ào… trời tự nhiên đổ cơn mưa… mưa dày hạt, phủ trắng xóa cả góc trời, phủ kín cả hai hàng nước mắt hối hận của tôi. Chạy… tôi vẫn chạy, nước mưa bắn đầy lên quần áo, lên chiếc kính tôi đeo… Chả nhìn thấy đường, tôi gập kính cho vào túi rồi tiếp tục đi, cứ thế cho đến khi gục bên gốc cây nào đó. Dưới tán lá, nước không còn hất vào tôi như trước nữa, chỉ chốc chốc lại đổ xuống vài hạt nước… giống như cơn mưa nhỏ. Mắt tôi vì thế mà nhìn khá hơn nhờ đèn đường, đèn xe cộ. Mặc dù chập chờn chỗ được chỗ không, tôi vẫn cố nheo lại, cố kiếm tìm bóng dáng N trong hy vọng. Quờ quạng xung quanh, bất ngờ tay tôi chạm phải thứ gì đó mềm mềm, lành lạnh.
– Anh – giọng một người con gái yếu ớt, pha lẫn tiếng mưa rơi.
Và cô gái đó, ngồi xuống bên tôi, ôm tôi thật chặt.
– Nhung… sao em lại ở đây… sao em lại chạy đi hả? Em biết trời tối rất nguy hiểm không… trời đang mưa to nữa, em lại đang…
Môi cô ấy khóa lấy môi tôi ướt át… một nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt làm tôi tê dại. Bỏ mặc lại tất cả, tôi vòng tay ôm lấy Nhung, ôm lấy ngôi sao sáng nhất. Còn chờ đợi gì nữa, mong mỏi điều gì nữa, khi người con gái tôi yêu đang ở ngay trước mắt kia rồi. Từ sâu trong tim, tiếng “anh yêu em” vọng theo từng hơi thở gấp gáp.
– Ướt hết rồi kìa – quay sang em trách móc.
– Kệ – N dựa vào vai tôi, từng ngón ngón tay đan vào nhau không rời.
– Đang ốm nữa.
– Kệ.
– Ơ.
– Có anh ở đây, em mặc kệ hết.
– Nhỡ anh lây ốm của em thì sao.
– Thì em chăm anh.
– Thế ai chăm em.
– Anh hi.
– Thật là…
Dưới mái hiên phía xa xa, có bóng dáng hai người, một trai một gái đang dựa vào nhau hạnh phúc…
…
Mưa đầu hè thường bất chợt, chợt đến rồi chợt đi… như nỗi nhớ của tôi dành cho em vậy. Chúng đến rồi để lại những mảnh vụn, hết lần này đến lần khác, những mảnh vụn mấy gắn vào nhau tạo thành một mảng hoàn chỉnh. Từ đó, nó khiến con tim tôi tan chảy, nhẹ nhàng và ấm áp. Gần đêm, mưa bắt đầu ngớt. Hai đứa tôi sánh bước bên nhau trên con đường dài đầy ánh đèn và lá.
– Anh cõng em nhé – N nũng nịu.
– Anh sợ ốm lắm – tôi ỉu xìu.
Em giận dỗi bỏ lên đi trước, làm dáng người đổ dài che lấp cả tôi dưới ánh sáng của đèn cao áp.
– Anh đùa mà, đừng bỏ anh lại chứ – tôi chạy lên kéo tay em.
– …
– Thôi được rồi, đây lưng đây, mời cô nương trèo lên để tôi cõng.
– Hi… phải thế chứ – N vòng tay qua cổ tôi âu yếm.
– Thật là… lớn rồi còn dỗi như con nít.
– Kệ em… ốm phải được dỗi chứ.
– Thế lần sau anh ốm, anh cũng dỗi để em cõng nhá.
– Còn lâu, anh nặng như lợn cõng để em sụn lưng à.
– Bất công – tôi lắc đầu.
– Chụt – một nụ hôn lên má.
– Haizz…
– Ơ… sao nữa.
– Má bên này thấy cô đơn quá – tôi chỉ chỉ.
– Chụt… đây, khổ lắm.
– Có thế chứ… ha ha.
– Như trẻ con…
– Kệ anh…
…
Sau tối hôm đó, hai đứa tôi đều ốm cả. Em nằm một bên, tôi nằm một bên xoay người vào nhau cười hạnh phúc.
– Lại còn cười nữa, hai người được mùa gớm nhỉ – con em vừa nấu cháo vừa trách móc.
– Xin lỗi em nhé, tự nhiên bắt em phải trông cả hai anh chị thế này… – N hối lỗi.
– Kệ nó em, anh nó ốm, chị dâu nó ốm, nó phải chăm chứ – tôi cười đùa.
– Chị dâu cái gì mà chị dâu – em nhéo tôi, nhăn nhó.
– Em nghe thấy hết rồi đấy, nhưng mà lần sau anh mà để chị ý như thế nữa thì cho anh ra đường ngủ. Hứ.
– Ơ, thế thì tao sang phòng chị Nhung ngủ lo gì, em nhờ.
– Còn lâu – hai chị em đồng thanh.
Thật là, bà cô bên chồng gì mà toàn kết bè kết cánh với chị dâu thế không biết… cười.
Bữa trưa, tôi với em ăn cháo, con em, hai con bé đầu phòng tụ tập nấu ăn chung. Có điều nấu phòng tôi nhưng bê hết sang phòng Nhung ăn, trong khi hai chúng tôi ngồi chềnh hễnh trên giường như hai người vô hình.
– Ô hay, nấu xong rồi thì ăn luôn bên đấy đi, sang đây làm gì – tôi khó chịu, tự nhiên bị chiếm mất chỗ riêng tư.
– Kệ đi anh, có sao đâu, ăn chung cho vui – N nhìn mấy đứa cười tươi.
– Đúng, xóm có mỗi mấy người với nhau, ăn thì phải ăn chung chứ, đúng không Phương, Trâm Anh – bé Duyên hả hê.
– Thôi xơi đi cho tôi nhờ, ốm mà khổ quá đi mất.
– Ha… ha.
Sau hơn một ngày uống thuốc dền dã, cơ thể tôi dần lấy lại sức lực. Tuy vẫn còn sổ mũi đôi chút nhưng những cơn đau đầu không còn hành hạ cơ thể tôi nữa. Nhung vẫn mệt, hai cơn sốt đè nên em chỉ vỏn vẹn một ngày, nó gần như tước đi mọi sinh khí vốn có trong em. Khuôn mặt em vẫn nhợt nhạt, mái tóc bết lại thành từng khúm nhỏ vì mấy ngày chưa được gội, đôi môi mất đi hết vẻ hồng hào vốn có.
– Em gầy lắm phải không? – N nhỏ nhẹ, đôi mắt nhìn tôi đầy mệt mỏi.
– Uhm…
– Xấu lắm hả anh?
– Uhm… – nét mặt em co lại, lo lắng.
– Nhưng với anh, em vẫn là ngôi sao sáng nhất.
– Anh… anh vẫn nhớ…
– Nhớ… không. Mà nó in sâu trong trái tim anh rồi, không thể gỡ ra được. Như khuôn mặt em, hình dáng em lúc này vậy. Tồn tại ngay trước mắt anh…
– Anh đừng bỏ em nữa nhé – N dưng dung…
– Anh… giờ thiếu em… anh không thể sống được nữa… anh cần em…
…
– Hãy để anh yêu em thêm lần nữa… em nhé.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái Hà Nội |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 17/10/2018 03:39 (GMT+7) |