Lần đó em khóc, em xa lánh tôi, thậm chí còn sợ tôi. Em bé bỏng, ngây ngô lắm, với tôi em gần như trang giấy trắng không vết mực. Còn tôi, một gã trầm mặc với quá nhiều phần tối. Từ khi quen và yêu em, bản thân tôi thay đổi đi nhiều. Em giúp tôi yêu cuộc sống hơn, giúp tôi có thêm nhiều động lực hơn, và em kéo tôi ra khỏi vũng lầy của tuổi trẻ. Tôi phải bảo vệ em, phải quan tâm chăm sóc cho em, không thể làm vấy bẩn em được.
Tôi cắn chặt môi, đấm mạnh lên ngực, cố gắng xua tan đi phần đen trong tâm trí. Cố gắng điều khiển tất cả mọi thứ trên cơ thể. Nhưng rồi… 15… 20 phút trôi qua, đôi mắt tôi dần dần bị “em” chiếm giữ. Bờ môi, làn da trắng, chiếc áo ngủ phập phồng theo hơi thở. Cứ thế, cứ thế môi tôi chạm lên da thịt em từ lúc nào. Bàn tay tôi như được tháo xiềng xích, chúng lang thang, vồ vập lên em không kiểm soát. Tôi… đã gục.
Rồi, một giọt nước mắt nghẹn ngào chảy vào tôi mặn chát… một ánh mắt nhìn tôi đầy kinh sợ. Tôi… thất thần.
– Anh…
Cô bé không nói gì, đôi mắt nhắm nghiền, hai cánh tay buông thõng bất lực. Để mặc kệ chiếc áo đã trôi xuống một nửa. Chiếc áo in hình mặt cười dễ thương.
Kéo áo em lại, vuốt lại mái tóc mềm, tôi cố gắng đặt lên trán em nụ hôn run rẩy. Tôi biết, giờ có nói gì đi nữa hình ảnh của tôi trong em cũng không còn nguyên vẹn. Biết làm sao khi chính bản thân mình lặp lại tội lỗi đó lần thứ hai. Với người con gái khác thì có thể, nhưng với em, đó lại điều tồi tệ nhất.
– Anh xin lỗi.
Tôi ngồi dậy, để em nằm một mình sau lưng. Muốn an ủi, muốn vỗ về nhưng ánh mắt đó lại ám ảnh tôi kinh khủng. Trong đó không còn yêu thương nữa mà là nỗi buồn, nỗi thất vọng vô tận.
Khẽ giật mình khi hơi ấm từ em phả vào gáy, vòng tay em từ từ ôm lấy tôi từ phía sau. Em không giận tôi sao?
– Đừng tự dày vò mình nữa, em không trách anh đâu.
– Anh… xin lỗi…
– Đừng… em hiểu mà, chỉ tại em quá khắt khe, quá sợ nên…
– Không… anh xin lỗi… anh thực sự xin lỗi em… anh không nên làm thế… anh không nên làm tổn thương em dù chỉ một lần… anh xin lỗi.
– Em… xin lỗi.
Hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau, giọt nước mắt tội lỗi xen lẫn hạnh phúc của tôi lăn dài trên má.
Bạn biết không, khi yêu chẳng có ai là không gây ra lỗi lầm cả. Có điều bạn có biết sửa sai hay biết dừng lại trước khi nó xảy ra hay không thôi. Đừng kì vọng quá nhiều vào sự tha thứ của họ, mà hãy tự mình tạo sự tha thứ ấy. Tôi được tha thứ một lần, và rồi tôi ỷ lại vào nó. Chẳng quan tâm hay để ý, chỉ có khi gây ra lỗi lầm tôi mới tìm đến. Có người sẽ gạt bỏ, có người thì nhắm mắt bỏ qua, cố gắng hàn lại vết thương trong lòng. Nhưng niềm tin sẽ theo đó mà nhàu nát thêm. Đừng nghĩ tình yêu nó bao la, nó giàu lòng nhân ái. Chẳng có đâu, khi mà chính bản thân mình là đứa chẳng ra gì. Yêu là có thể bỏ qua, nhưng vết thương lòng thì còn mãi.
…
Ký ức vụn vỡ…
Khoảng thời gian sau chia tay cô bé, tôi gần như trở thành con người khác – con người thuộc phần tối. Luôn ít nói, ít cười, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc. Mặc dù trước đó tôi đã trải qua vài lần, nhưng ở thời điểm khác nhau. Vì thế cách suy nghĩ, cách kìm nén tình cảm cũng vì vậy mà thay đổi. Càng lớn, tính trầm của tôi càng phát triển, có lúc còn vượt ra khỏi sự kiểm soát.
Ngoài giờ làm việc, tôi hầu như giành hết thời gian để đi, đi tới những nơi tôi và cô bé từng đến. Dù biết sẽ đau, sẽ mệt nhoài nhưng con tim tôi không thể ngưng nỗi nhớ. Tôi nhớ từng cái ôm, tôi nhớ từng cái nắm tay, nhớ từng khoảnh khắc hồn nhiên của em. Tôi muốn một lần nữa, được nhìn ngắm em chạy tung tăng theo ánh nắng ban mai, được nhìn thấy hình dáng bé nhỏ tựa thiên thần của em. Giá như tất cả được giữ lại trong từng thước phim, thì tôi nguyện là tấm thảm đen, để hình ảnh của em sẽ chiếu lên đó. In đậm trong từng sợi vải, trong từng đường kim mũi chỉ. Có điều, ước mơ vẫn mãi là ước mơ, ký ức vẫn mãi là ký ức. Em chẳng thể nào quay trở về bên tôi nữa.
Dừng lại bên chiếc ghế đá, tôi đứng đó, hai tay đút túi quần, tai đeo tiếng “kiss the rain” chờ đợi. 5… 10… phút trôi qua, bóng cô gái với mái tóc thả dài theo ánh đèn cao áp vẫn đứng dõi theo tôi không dứt. Chẳng nói gì, chẳng bước lại, em cứ nhìn tôi như thể có bức tường vô hình nào đó ngăn cách hai chúng tôi vậy.
– Em đi theo anh vậy, không mệt à? – Tôi mở lời.
– … – cô ấy lắc đầu.
– Tại sao lại đi theo anh? Tại sao không dám đứng cạnh anh? Nhi.
– … – đáp lại tôi là sự im lặng trống rỗng.
– Em biết làm vậy, anh rất khó xử không? – Tôi như phát cáu.
– …
– Đừng yêu anh nữa… có được không em…
Bóng người con gái đó bước nhanh đến tôi, vòng tay cô ấy ôm chặt lấy mớ cảm xúc hỗn độn trong tôi. Và dòng nước mắt chợt trào trong khoảnh khắc.
– Em không thể…
Nhi khóc rất lâu, lâu đến nỗi nước mắt của em như thấm đẫm qua da thịt tôi, rồi quyện vào trái tim tôi bỏng rát. Muốn một lần chạm lên mắt em, lau đi những đau khổ kia để em có thể nguôi ngoai đi phần nào thứ tình cảm sai trái. Nhưng tôi không thể. Em đối với tôi chẳng khác nào ngôi sao trên bầu trời đêm, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, cười từ xa mà mãi mãi không bao giờ với tới. Em luôn dõi theo tôi, dù ở bất kỳ nơi đâu, ánh sáng từ em vẫn đọng ở đó không rời.
Đặt Nhi ngồi lên ghế, tôi rút chiếc khăn mùi xoa đưa cho em, dù biết em sẽ có.
– Cảm ơn anh – em rón rén đón chiếc khăn từ tôi.
– Ừ…
– Anh…
– Sao em… – tôi nghiêng mặt nhìn Nhi.
– Dạ thôi, không có gì.
Một khoảng lặng giữa tôi và em. Tôi không biết nên mở lời thế nào, nói thế nào cho em hiểu. Rằng tôi không thể yêu em. Nhưng tôi sợ lắm, sợ cách ăn nói vụng về của tôi sẽ làm em tổn thương. Vốn dĩ yêu tôi, em đã chịu đủ mọi thứ rồi. Em cũng đâu khác gì tôi lúc này, cũng dành tình cảm đơn phương cho người khác. Cũng chờ đợi mỏi mòn, cũng nén chặt cơn điên dại khi nỗi nhớ trào dâng.
Tôi không trách em vì đã đến bên tôi lúc cô bé không còn cạnh tôi nữa. Tôi không cảm thấy phiền mỗi lần trông thấy em nhìn tôi đầy vụng trộm. Bởi vì… chỉ có như vậy, em mới có thể dịu đi thứ tình đơn phương đang giằng xé em trong lòng.
– Anh đang nhớ cô ấy – mắt Nhi lặng thinh, hướng ra xa với nỗi buồn gờn gợn.
– Sao em lại hỏi thế – tôi nhướn mày.
– Nhớ rất nhiều đúng không – vẫn nhìn xa xăm.
– Em…
– Giống như em nhớ anh vậy… cũng cô đơn, buồn tủi, lúc nào hình ảnh của người đó cũng hiên lên trong trí nhớ… nhiều lúc muốn khóc cho vơi đi nhưng chợt nhận ra là nước mắt đã cạn… – nụ cười nửa miệng hiện rõ trên môi Nhi.
– Em biết là anh không thể mà…
– Ngay từ khi bắt gặp ánh mắt của anh dành cho cô ấy, em đã biết… trong trái tim anh… em mãi mãi không thể chen tới được…
– Anh xin lỗi… nhưng… tại sao em vẫn dõi theo anh, quan tâm anh như vậy?
– Tình yêu mà… anh cũng giống em đấy thôi – đôi mắt long lanh nhìn tôi mỉm cười.
– …
– Nhưng anh yên tâm, em sẽ không mải miết bám theo anh mãi đâu… em sẽ tập từ bỏ, tập thói quen cất anh trong ngăn tủ mất khóa, tập cười, tập chịu đựng… rồi đến một lúc nào đó em sẽ nhìn anh với đôi mắt của tình bạn… và khi ấy, anh vẫn sẽ làm bạn tốt của em chứ? – Nước mắt Nhi trực chảy.
– Anh… anh…
– Cảm ơn anh… cảm ơn anh vì mọi thứ…
Một nụ hôn của đôi môi mềm khẽ chạm lên má tôi ướt át. Bàn tay tôi không kịp giữ em lại, chỉ phảng phất đâu đó bóng dáng người con gái với mái tóc buộc lệch, bờ vai run run và làn môi cắn chặt. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi vẫn ngồi vậy, ngắm nhìn theo vệt bóng của ai đó đổ dài phía cuối đường. Từng bước, từng bước khuất dần về màn đêm xa xăm.
…
“- Anh, chuyện anh với chị Nhung sao rồi.
– Mày hỏi làm gì?
– Ơ, thì em thấy mấy hôm vừa rồi chị buồn buồn, rồi toán tránh mặt anh suốt nên em hỏi thế thôi.
– Kệ đi, mày biết thì có giải quyết được gì đâu.
– Thế anh có biết tại sao hôm nay chị nói chuyện bình thường với anh không?
– Làm sao?
– Nhi đấy.
– Cái gì?
– Anh nghĩ chuyện anh cố tình gán ghép chị Nhung với ông Thắng đấy không ai biết à?
– Mày… sao mày biết.
– Nhi còn biết nữa là em.
– Cái gì? Nhi cũng biết…
– Chứ sao nữa, nhờ Nhi mà chị Nhung mới nguôi giận anh đấy. Bạn ý phải bỏ buổi học để nói chuyện với chị Nhung, không thì giờ này vẫn bơ anh như thường.
…
– Tại sao em lại biết chuyện?
– Chuyện gì ạ?
– Chuyện của anh với Nhung…
– …
– Em theo dõi anh đúng không?
– …
– Tại sao em xen vào chuyện của anh… em có thấy vô lý không khi anh với em chả là gì của nhau. Em rảnh quá không có việc gì làm à, em cảm thấy anh như một thằng ngốc khi cố tình đẩy Nhung ra khỏi anh đúng không? Từ nay đừng xuất hiện trước mặt anh nữa!”
…
“- Ông có biết cái đêm ông say đấy, ai chăm ông, ai lo cho ông cả đêm không?
– Thế không phải bà à?
– Tất nhiên là không? Chả rảnh.
– Thế ai?
– Con em tôi.
– … thật…
– Ờ… đùa làm gì… hôm đấy ông say như chết, tôi thì mệt vãi ra dọn xong đống đồ đã bã hết người rồi. May con em tôi nó về sớm, nó bê ông lên thảm, chườm mặt, đánh cảm các thứ cho ông đấy ạ.
– Ừm…
– Đêm đấy hình như nó còn ngồi bên ông suốt thì phải, có lần đi ra uống nước, thấy nó lù lù ngồi đấy. Chẳng nói chẳng rằng gì…”
– Ơ… ông làm sao thế… này…”
…
“- Anh xin lỗi.
– Vì chuyện gì?
– Vì đã trách em chuyện lần trước.
– Chuyện lần trước?
– Anh biết cả rồi.
– …
– Vì lần đó nên em luôn tránh mặt anh đúng không?
– …
– Rồi lần anh uống say, cũng là em chăm anh, lo cho anh cả đêm đúng không?
– …
– Hình như có cả giọt nước mắt nữa…
– …
– Tại sao vậy?
– Vì… em yêu anh…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái Hà Nội |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 17/10/2018 03:39 (GMT+7) |