– Nhớ hôm qua nói gì không?!
– Tuỳ vào cô ôn thôi, trúng dạng thì em làm được, không thì thôi – Tôi nhún vai nói tỉnh bơ.
– Em muốn gì? Lật lọng phải không? – Cô lại trừng mắt.
– Hê, em giỡn. Cố gắng mà.
– Nhớ đó.
Sau màn đối thoại thì tôi từ biệt cô đi đánh trận, à nhầm, đi chiến đấu với bài thi Toán, tìm phòng thi muốn nổ con mắt cũng thấy cái Trần Hoàng Nguyên số thứ tự 28.
Ngồi vào chỗ ổn định rồi nhìn quanh, toàn trai không, mấy nữ chắc cỡ 5 đứa thôi, mà nhìn bé nào bé nấy… thôi không nói. Nói chung tôi không tia gái được.
Tiếng trống vang lên thì các thầy cô coi thi bắt đầu phát đề, tôi bất giác nhìn xuống phía cửa lớn, có vài thầy cô đang đứng đó nhưng tuyệt không thấy bà bác nhà tôi. Uầy, không chịu ủng hộ tinh thần cho nhau gì cả.
Nhìn vô đề thì thôi thôi, đề dễ còn hơn ăn cháo đường, dòm đề mà tôi lắc đầu rồi nhìn quanh, đứa nào đứa nấy coi bộ tập trung cao độ dữ lắm, gõ máy tính điên cuồng, cỡ tôi mà là cái máy tính casio là tôi thù tụi nó suốt đời.
Thời gian làm bài là 150 phút, thư thả làm 4 bài, bài thứ 5 tính toán chi li một chút, phải tính 2 lần cho chắc ăn rồi thả bút ngồi chơi, vì theo quy định là không được phép nộp sớm.
Đang quay bút thì tự nhiên có ông thầy đến gần tôi, ổng không nói gì mà cầm bài tôi lên soi soi gì đó, ra chiều gật gù lắm rồi để xuống. Nhẹ xoa đầu tôi xong rảo bước lên bàn trên. Nửa năm sau, tôi biết ổng tên Kiên, là thầy sẽ dẫn chúng tôi bước vào vòng thi Tỉnh.
Nói đến đó thì các bác cũng biết là tôi lượn qua được kì thi Huyện thành công rồi, nghiễm nhiên hoàn thành lời hứa với cô Phương luôn. Nhưng tôi có cái tật “rảnh rỗi sinh nông nổi”.
Bước ra phòng thi với lòng phơi phới nhưng cái mặt tôi ra chiều buồn tủi lắm, cứ như tạch từ a đến z ấy. Nghe tụi thi chung nó bàn luận thì tôi nhìn qua rồi lắc đầu ý bảo “Các chú còn non và xanh lắm” nhưng với cái bộ mặt của tôi thì hình như cái nghĩa “Thôi chúng mày đừng nói nữa, tao đang điên”.
Và hiển nhiên bà bác nhà tôi lo sốt vó khi nhìn thấy gương mặt méo xệch như đưa đám của tôi.
– Sao vậy? Không làm được hả?! – Cô nhìn tôi lo lắng.
– Chả biết nữa, làm không kịp.
– Đề có thay đổi dạng không?
– Không biết, nói chung là dòm vô là ngồi mò – Tôi thở hắt thảm sầu.
– Thôi được rồi, thi xong rồi. Về! – Cô vỗ vai thôi rồi cũng thở dài ra. Chẳng biết nói gì. Chứ nói gì nữa, chả lẽ đánh tôi.
Haha, con cá xinh đẹp đã chui vô rọ và nhìn cái mặt muốn hôn cá phát quá cá ơi!!!!
…
Tuần sau đó tôi được nghỉ Toán cả tuần vì theo dự kiến là thứ 6 mới có kết quả từ huyện gửi về.
Theo tình trạng chung mà nói thì cuộc thi huyện không phải là cuộc thi dành cho trường tôi nên không cần phải quan tâm nhiều đến kết quả. Về nhà ba mẹ hỏi làm được không, tôi nói cũng được rồi thôi, nếu được giải nhất cũng chẳng oai phong, đợi đến nhất Tỉnh thì cũng chưa muộn. Hồi đó tôi chảnh cờ hó vậy đó.
Người xưa có câu con gái rất nhạy vì họ có giác quan thứ 6, tôi thì cũng nhạy, nhưng là nhờ vào một thứ.
Trưa thứ 6 lót tót lên trường hơi sớm vì bàn tôi phải trực nhật, Sao đỏ cũng bị nắm đầu trực như thường. Quét lớp lau bảng xong thì ngồi thở phì phò, nhìn qua thấy nhỏ Tiên đang đọc báo gì đó. Tính tôi đó giờ ít tò mò, nói đúng hơn là chẳng bao giờ hỏi ai, nhưng.. Hôm nay tôi lại hỏi vì nhìn thấy bộ mặt khoái chí của nhỏ bạn cùng bàn.
– Ê, đọc gì mà cười ghê vậy?
– Có gì đâu, mấy cái Tử vi đó mà – Nhỏ Tiên đáp mà mắt cứ dán vô cuốn báo.
– Mà Tử vi là gì? – Tôi đâm ngơ ngác.
– Ủa, mày không biết Tử vi á?! – Rồi, quay qua nhìn rồi đó.
– Uầy, ai biết đâu, lần đầu nghe đó.
– Là mấy cái bói ngày của cung Hoàng đạo ấy, bữa nay nó bói ngày 10/4.
– Cung Hoàng đạo là gì?! – Ngơ ngác tiếp.
– Mày sinh ngày mấy?! – Nhỏ Tiên bắt đầu lườm, chắc đang điên.
– 22/8.
– Để xem, 22/8 là cung Xử nữ? À không, là Sư tử. – Nhỏ Tiên cuối xuống soi lắm rồi với ánh mắt vô cùng thương tiếc, nhỏ nhìn tôi rồi tiếp lời: – Chia buồn cùng mày, mai mày xui lắm.
– Điên à, mắc gì nói vậy – Tôi nhảy dựng.
– Nè, ở đây nó nói nè: Cung Sư tử (23/7 – 22/8): Sư Tử hôm nay có thể sẽ nhận hậu quả từ những sai lầm đáng tiếc mà bạn đã gây ra (như là phạm lỗi hay cho người khác biết điểm yếu của mình). Đừng thất vọng và tìm thấy can đảm để thay đổi chiến thuật của mình. Nếu thay đổi không mang lại những gì bạn cần, hãy dùng đến một thứ vũ khí bí mật, rồi chắc chắn mọi thứ sẽ được hoàn thành.
– Đệch, vũ khí bí mật cái quái gì, nó nói vớ vẩn gì vậy? – Tôi nghe mà nóng gáy lên rồi đó.
– Không tin thôi, nội trong sẽ biết.
– Ừ, để rồi coi, rõ vớ vẩn. – Tôi trề môi. Thế quái nào lại thế được cơ chứ. Mà.. Chẳng lẽ hôm trước bài thi Toán mình có vấn đề ta? Nghi lắm.
Nghĩ nghĩ đã rồi thôi, tiếng chuông đầu tiên trong buổi chiều ấy vang lên và như thường lệ tôi phải diễu hành qua cả chục lớp mới tới D3, đường đi xa xăm dịu vợi và bực phát là không được địa cô Phương nữa.
Rồi thì cũng như bao ngày bao tuần trôi qua, tôi ngán ngẫm ngáp dài ngáp ngắn trong 2 tiết Văn, thêm tiết Địa cũng chán, nhưng có vẽ biểu đồ nên cũng ráng mà căng mắt ra. Và giờ vàng trong ngày, tôi để cuốn sách Toán cùng với vở bài tập ra mà lòng nở hoa, ngồi lắng nghe kết quả.
Nhưng mọi chuyện ếu như mơ.
Cô Mai Phương bước vào, cho lớp ngồi, để cặp xuống, lấy bút ghi bài mới, giảng bài, giải bài, giải thích bài, … vân vân và mây mây… Làm hàng tá công việc đó mà miệng không nở được một nụ cười làm thuốc, càng không liếc tôi dù chỉ một lần. Ôi lạy chúa, lại trở thành người vô hình sao?
Đến cuối tiết, tôi vẫn không sao hiểu được thái độ của cô, trong khi hôm thứ 5 vẫn bình thường, không đến nỗi cười tươi rói nhưng chí ít cũng nhìn tới cái bản mặt của tôi. Hay là biết kết quả rồi mà không được hạng nhất nên bà bác nhà tôi đâm ra buồn hả trời?!?!!!!
Đến cuối giờ, tôi trông đưng trông ngồi bả gọi ở lại để thông báo, chí ít nếu hạng nhì hạng 3 gì cũng phải nói cho người ta biết chứ. Đằng này chuông báo hết tiết là xách cặp đi thẳng.
Ớ!
Bắt đầu vào tiết Hóa đầu tiên của ngày thứ 7, cô Hương bước vào lớp tôi mà trên mặt cười như hoa, trên cả hớn hở. Cô để cặp trên bàn rồi bước xuống bục giảng:
– Chúc mừng Nguyên nha, đạt nhất Huyện luôn – Cô cười tít mắt.
Cả lớp quay lại nhìn tôi, còn tôi thì trơ mắt ếch ra nhìn cô Hương.
– Đạt 10/10 luôn mới ghê chứ!!
Câu trước coi như giơ cung, câu sau là một cú bắn trúng đích, ôi dzồi ôi cái lớp tôi nó hú còn hơn tinh tinh xổng cuồng, thiếu điều bay lại mà ôm tôi lên quăng lên trời luôn.
Rồi tiếp theo là tràn vỗ tay mà tôi cá là tới A3 hay B1 chúng nó vẫn nghe thấy, tự nhiên thấy tự hào dễ sợ. Ngồi mà cứ như trên mây đó các bác ạ. Ngay cả thằng Cẩn cũng quên mất là nó đang buồn, quay lại nhìn tôi rồi đấm vào vai tôi một cái thay cho lời chúc mừng.
– Chắc tí nữa tiết cuối cô Phương của mấy em vào vui luôn, thiệt, hôm qua giờ chắc cũng vui dữ lắm đó – Cô Hương nói mà tôi nghe như sét đánh ngang tai.
– Dạ? Hôm qua đã biết rồi hả cô?
– Ừ, ra chơi hôm qua là thầy Khoa báo rồi mà – Cô Hóa vô tư nói.
Rồi, thôi hiểu luôn rồi, tôi chợt bật cười, nếu đoán không lầm thì bà bác nhà tôi hôm nay sẽ tiếp tục làm cái mặt hầm hố nữa cho xem. Giận rồi, toi tôi rồi.
Lời tiên tri đã đúng, bả làm cái mặt chán đời lắm, cóc thèm nhìn tới cái mặt tôi luôn, bị ghét rồi. Hic! Nhưng tự nhiên tôi lại rất vui. Thôi thì tối nay có 3 tiếng để theo xin lỗi mà, lo gì.
…
Về đến nhà tôi cũng vui vẻ mà báo cho mẹ biết “hung tin”, tất nhiên là bà mẹ nào nghe mà chẳng vui, cũng có nói là tổ chức tiệc tùng gì đó nhưng tôi nói thôi, chừng nào đậu cao hơn rồi tính.
Chiều đó sau khi ăn uống no say, tôi xách xe đến nhà cô mà tâm trạng có chút hơi lo, với cô giáo thì chắc là lần thứ 3 tôi xạo ke rồi. Uầy, chắc sẽ hành lắm đây.
Như thường lệ, cổng nhà cô giáo chẳng bao giờ khóa cả, tôi mở cửa khe khẽ, dắt xe vào nhẹ nhàng, nhón chân bước lên hàng ba, dòm cảnh này còn hơn là đi ăn trộm. Rồi thì phòng khách không thấy đâu, đi xuống phòng học cũng chả thấy, đi ngang qua phòng ngủ thì đóng cửa im ỉm, đến bếp vẫn trống huơ trống hoắc, ra sau nhà cũng không thấy. Gì kì vậy, phòng ngủ chăng?
Nghĩ thế khẽ bước nhẹ nhàng vào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo chủ nhiệm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 18/12/2017 12:38 (GMT+7) |