– Ê! Thằng kia đọc truyện gì mà say sưa dữ vậy mày? Tôi hỏi thằng Luân, thằng lớp phó học tập ngồi cùng bàn với tôi.
– Ê mày… đừng la lớn nha… để cho tao nghiên cứu! Tân nói khẽ.
Luân trả lời tôi mà cặp mắt hắn vẫn chăm chú vào cuốn tập học sinh. Tôi cứ ngỡ hắn đang đọc hắn đang học bài hay gì cho nên cũng không thèm đá động gì tới hắn. Giờ ra chơi mà sao hôm nay tôi chán quá, nên không thèm ra ngoài chơi như thường lệ. Tôi mở cặp táp lấy cuốn truyện của tác giả Nguyễn Nhật Ánh ra tính là đọc tiếp chương 2 của cuốn “Trại Hoa Vàng” trong đó có nhân vật Chuẩn làm tôi khá mắc cười trong chương một. Chợt tôi để ý nghe thấy tiếng thở của thằng Luân dường như khác thường, cái thở của nó như một kẻ đang bệnh nặng, thở hơi nhanh mà còn có vẻ như khó chịu vậy.
– Ê mày… Đ. Má. Sao thở kỳ cục vậy? Bệnh hả cu? Tôi hỏi nó.
– Đâu có mày!
– Sao tao nghe mày thở kỳ cục vậy? – Tôi hỏi tiếp…
– Tao thở sao kệ tao… im nha mậy… thằng bác sĩ con! Ba mày làm bác sĩ chứ đâu phải mày mà sao tài lanh vậy?
– Ê… Đ. Má. Đụng chạm nghề nghiệp nha mày… thì ba tao làm bác sĩ nhưng… nhưng ít nhiều tao cũng học hỏi được chút chút chứ bộ! Muốn tao chích cho 1 phát không mày thằng mắc dịch?
– Hahaha… thôi cho tao xin đi… mày tìm mấy con nhỏ… ờ nhỏ Linh đó… con chằn tinh lớp mình mà chích… giỏi… đi tìm nó chích đi… Đ. Mẹ… tao thấy con Linh chằng nó kết mày lắm đó nha Lâm.
– Đ. Mẹ… nói chuyện hổng chửi thề nha thằng chó!
– Đ. Má… sao mày kêu tao hông chửi thề mà mày chửi hoài vậy thằng khốn nạn?
Tôi với hắn là thế. Học chung nhau từ thuở lớp 1 cho tới lớp 9 tại trường phổ thông Phước Bình (1) cho nên hai đứa chúng tôi rất thân nhau cho nên chửi nhau tối ngày, ấy vậy mà tình bạn vẫn thắm thiết… gặp nhau là chửi đụ má, đụ mẹ… thật là không may cho những ai đã sanh ra chúng tôi… cứ tối ngày bị 2 thằng khốn nạn chúng tôi mang ra mà đụ má đụ mẹ… Nhưng có lẽ với nó là thế, chứ đối với bao nhiêu người khác tôi cũng “khá” lịch sự, ít văng tục so với tụi khác, cho nên bạn bè phải nói đứa nào cũng thích tôi… ngược lại tôi thích nó không thì tôi không biết… có điều tôi biết tôi thích cô giáo Quỳnh Thư dạy môn Sinh Vật của tôi.
– Ê mày… đọc gì cho đọc với… chán bỏ mẹ thằng cu ơi!
Nói xong tôi nhanh tay giật cuốn tập nó đang đọc và mở ra xem, trong khi nó la oái oái:
– Đ. Má… trả cho tao… đang hay mờ!
– Khoan… thằng lồn… để cho tao xem tí coi!
Mở ra trang hắn đang đọc nửa chừng tôi vội đọc lớn “Chị bước lại gần giường & dang rộng 2 chân ra bảo tôi đứng giữa 2 chân chị, chị cầm lấy dương vật đút vào âm đạo, lúc đó tôi nhịp nhẹ vài cái thì dương vật đã chạy tọt vào & khuất hẳn trong âm đạo. Tôi đang nhịp liên tục với thế đứng này thì chị bảo ngừng lại, chị ôm chặt lấy tôi & bảo tôi ngồi xuống giường. Tôi ngoan ngoãn nghe theo, chị lại bảo tôi chống 2 tay xuống giường & sau đó chị vòng 2 chân của chị ra sau lưng tôi kẹp chặt lại khiến cho dương vật tôi lọt cứng vào trong âm đạo. Sau đó chị gác cặp chân thon thả của mình lên 2 vai tôi, âm đạo của chị 1 lần nữa cong vút lên, lần này dương vật tôi bị kẹp chặt trong âm đạo hơn nữa vì 2 chân chị quấn lấy cổ tôi, chị bảo tôi siết chặt chị vào lòng để dương vật tiến sâu vào âm đạo hơn…”
– Đ. Má… thằng này đọc truyện dâm hả mày?
– Đ. Mẹ… trả cho tao… tao đang đọc… đang phê quá đi mày ơi.
– Truyện gì đây thằng kia?
– Truyện cô giáo…
– Cô giáo gì mà có… dương vật… âm đạo trong đó mày?
– Thì… Cô giáo Thảo…
– Cái tựa nghe hay nha mày… ở đâu ra đây? Nét chữ này của đứa nào… tao thấy quen quen à nha! Chữ con gái đó nha!
– Thằng lồn nhiều chuyện… chữ ai mặc kệ… có đọc là khoái rồi… Đ. Má… trả cho tao đọc tiếp coi… tao… đang…
– Sao… đang nứng hả thằng lồn? Đ. Mẹ… mới 14 – 15 tuổi mà bày đặt nứng cặc máu nha thằng kia… Ê… cho tao mượn về nhà đọc nha – Tôi xuống nước nhỏ.
– Đ. Mẹ… sao nói chuyện dâm còn đòi mượn về nhà đọc là sao? Đ. Má… đừng nói mày cũng… nứng cặc máu như tao nha.
– Hề hề… tao cũng muốn… làm học trò của cô giáo Thảo thôi mà… cho mượn nha bạn hiền!
– Hiền… hiền con cặc… Đ. Má trả cho tao… lát rồi tính.
– Được rồi… Nè mày!
– Ê… Luân… chữ con nhỏ nào viết vậy? Sao tao thấy quen quen đó mày?
– Thì… tao mượn của con nhỏ Linh chứ ai! Tao đâu có biết nó dâm bà cố! Hôm bữa lúc tới nhà nó học nhóm, tao thấy cuốn này trong học bàn nó… tao mượn về xem. Nó đâu có cho… nhưng tao năn nỉ lắm nó mới chịu cho… tại tao nói… nó mà không cho hả tao không dạy kèm nó học Toán nữa. Con quỷ cái đó nó sợ teo chim… cho nên tao mới lấy được về đó. Đ. Má… đọc truyện này tao thấy tâm hồn rạo rực quá… tao ước có một em cho tao làm thí nghiệm.
– Hì hì… Đ. Má… con gái người ta… mà mày nói làm thí nghiệm… cứ như là thí nghiệm con chuột không bằng. Thí nghiệm xong… nó có bầu lúc đó mày nghỉ học, ở nhà mò cua, bắt óc nuôi nó nha con… Con… cặc!
– Thì tao nói tao ước thôi chứ… đâu phải muốn là được đâu mày… Tao đâu phải như mày… vừa đẹp trai, lớn con, học giỏi, ba làm bác sĩ… má làm loài sĩ… ụa lộn… ý tao nói… nha sĩ… con gái lớp mình đứa nào mà không mê mày.
– Hề hề… cứ y như mày đang cho tao lên mây xanh hay sao mà nâng tao cao quá vậy mậy? Tôi khoái chí với lời nhận xét của thằng Luân. Mà cũng đúng… tôi năm nay 15 tuổi rồi, đáng lẽ là học lớp 10, nhưng vì học trễ 1 năm cho nên tôi vào lớp 1 trễ hơn so với bình thường. Với lại, có lẽ tôi giống ba, nên thân hình 15 của tôi có thể thấy cứ như một gã thanh niên đã trưởng thành. Lúc nãy đọc mới có một đoạn trong cuốn “Cô Giáo Thảo” của con Linh mà lòng tôi cũng rạo rực không ít, thằng bé của tôi hơi cưng cứng… cảm giác sao nó ngộ ngộ khó tả…
– Ê… hay mày dớt con Linh đi… rồi đè nó xong… kể cảm giác cho anh em nghe coi mày! – Thằng khốn Luân nó cắt dòng suy nghĩ của tôi.
– Giỡn mày! Tao đâu có thích nó… nó đâu có đẹp bằng con Ái lớp mình. – Tôi nói.
– Thì mày coi như chơi qua đường thôi… ai biểu mày… thương thiệt đâu mà lo… Vợi lại tao nghĩ con Linh nó dễ chịu hơn vì chắc nó cũng có kinh nghiệm vì đã đọc mấy cái loại truyện như “Cô Giáo Thảo” nè. Tao biết chắc nó cũng… đêm đêm nứng lồn chứ không chơi à mày… đọc mấy cái truyện này mà… con gì chịu nổi! Dớt nó cho tao! Tao biết nó đang nứng lồn lắm rồi, mày mà không dớt nó… chắc nó sẽ nứng lồn, bể chim ra mà chết đó Lâm ạ! Mày coi như cứu nó đi nha!
Suy nghĩ lời thằng Luân nói cũng khá có lý… Cái giọng nó nói với tôi bây giờ thì cứ y như nó đang coi tôi như một vị phật sống mà phải… ra tay nghĩa hiệp cứu… cứu con nứng lồn Linh.
– Ừ… Thôi được rồi… con Linh nó không đẹp nhưng cũng khá… không phải tồi lắm đâu. Tao sẽ nghiên cứu vụ đó sau. Bây giờ mày cho tao mượn cuốn này cuối giờ nha.
– Được rồi. Nhưng trả cho tao, tao coi sắp xong rồi tao cho mày mượn tới mai về nghiên cứu! Nhớ đừng để con Linh nó thấy nha… tao có hứa không cho ai biết… mà Đ. Mẹ… vì tình bạn vô bờ bến, vì tình… Đ. Mẹ… đéo có tình gì nữa hết, mày chỉ biết đừng để nó thấy là được rồi! Đưa đây…
Tôi trả cho thằng Luân cuốn “Cô Giáo Thảo” để cho nó tiếp tục làm học trò của cô giáo Thảo, còn tôi… tôi đi ra ngoài chơi… vì tôi biết… không cô giáo nào trên đời lại bằng cô giáo Quỳnh Thư của tôi cả.
Giữ lời hứa, cuối ngày hôm đó thằng Luân cho tôi mượn cuốn “Cô Giáo Thảo” về nghiên cứu.
…
Sáng sớm hôm sau vào lớp.
– Trả mày nè thằng quỷ. Công nhận “cô giáo Thảo” của mày lợi hại quá… cả đêm qua tao đọc mà cả người tao nó nóng phừng phực, cứ như lò Hoả Diệm Sơn trong người tao sắp phát nổ. Mai mốt có cuốn gì mới… nhớ cho anh em mượn nha mày… chơi gì chơi… đọc một mình hà… Đ. Mẹ… muốn một mình mày sướng thôi hả?
– Hề hề… phải đó! Tao đã biết trước mày chịu không nổi mà… Bởi tao không muốn mày như tao nên tao đâu có dám cho mày xem. Sao… phục “cô giáo Thảo” tao chưa mày?
– Phục… phục… sát đất… nhưng tao phục cô giáo của tao hơn.
– Cô giáo của mày à? Cô giáo mày là ai sao tao hông biết? Ê… kể tao nghe với!
– Đ. Má… đọc xong nứng cặc thiệt đó mày ơi. Mày có không? – Tôi làm bộ đánh trống lảng để khỏi tiết lộ “bí mật quân sự” cho nó nghe, không thì bể hết. Cái thằng này… nó biết là nó nói um sùm… chắc tôi sẽ bị quê chim… không còn chỗ mà trốn.
– Đ. Mẹ sao không. Mày không nhớ hôm qua hỏi tao… sao thở kỳ cục là gì? Thú thật với mày, cái cảm giác đó tao cũng mới biết được hôm qua thôi. Tao không ngờ… mấy cái chuyện này mà làm cho người ta cảm thấy sướng quá… đọc đã cảm thấy phê rồi… trời ơi, thực hành… làm thiệt chắc là sướng gấp tỉ lần Lâm há? Mày nghĩ đúng không?
– Còn gì nữa. Tao đọc mà con cặc tao nó cứng hơn 2 tiếng đồng hồ. Tao cũng nghĩ như mày, nếu phải làm thiệt chắc là sướng gấp tỉ lần.
Bắt đầu từ giây phút đó, không hiểu sao đầu óc tôi cứ nghĩ về cô giáo Quỳnh Thư, tôi ước tôi là cậu học trò trong truyện và cô Quỳnh Thư chính là cô giáo Thảo kia. Tôi ước ao được làm tình với cô như cậu học trò kia. Càng nghĩ tôi cảm thấy sao cậu học trò ấy may phước quá gặp phải cô giáo Thảo vừa xinh đẹp vừa lại rành “6 câu vọng cổ” về làm tình.
Càng nghĩ tới cô thì tôi càng mong cho các tiết học khác qua mau hơn để tiết chót tôi được gặp cô Quỳnh Thư cho trọn niềm nhung nhớ. Rồi thì cũng đến tiết chót do cô Quỳnh Thư dạy. Hôm nay, lòng tôi bỗng rạo rực, khấp khởi lạ thường cứ như mình sắp trúng số độc đắc vậy! Tôi nghĩ chắc là tôi đang hên… sắp vô độ!
Tiếng bước chân khá quen thuộc với tôi khi cô sắp bước vào, trống ngực tôi đánh ầm ầm, tôi đã gặp cô bao nhiêu lần, đâu phải lần đầu tiên mà sao ngộ vậy. Tôi không hiểu có phải là vì suy nghĩ quá nhiều về cô với lại mới đây vừa tìm ra được thêm… cái để “yêu” cô, nên tôi bỗng thấy cô trở nên một nhân vật quan trọng, đặc biệt đối với tôi lạ thường.
Hôm nay cũng như mọi khi, cô bước vào lớp với nụ cười rất duyên dáng gật đầu chào chúng tôi và phất tay cho chúng tôi ngồi xuống. Lúc bấy giờ tôi mới càng để ý cô giáo của tôi nhiều hơn và tỉ mỉ hơn.
Cô Quỳnh Thư là cô giáo chủ nhiệm dạy lớp tôi môn Sinh Vật. Cô rất đẹp, nói về chiều cao, có lẽ tôi với cô bằng nhau, mà thậm chí tôi có vẻ cao hơn 1 tí. Tôi không biết tuổi thật của cô nhưng cô hãy còn rất trẻ, nét đẹp chim sa cá lặn. Cô ít khi trang điểm, chỉ đôi khi thì dùng một chút phấn làm cho hai má hơi ửng hồng trông rất xinh. Cô thích mặc áo dài tím, gương mặt cô trở nên xinh hơn và quyến rũ hơn mỗi khi cô trong bộ áo dài tím có cành lan trước ngực. Nước da cô trắng dịu dàng hòa hợp với màu tím mềm mại làm cho trở nên phi phàm thoát tục. Cô đẹp như một nàng tiên!
Từ đó đến giờ tôi cũng chả màng tới vú, hay mông của một người thiếu nữ hay đàn bà, nhưng từ khi đọc truyện “Cô giáo Thảo” của thằng Luân với con Linh, tôi cảm thấy hình như đó chính là 2 vũ khí lợi hại nhất của phái đẹp. Người ta nói “Ngực tấn công, mông phòng thủ” để chỉ một người con gái có đầy đủ vú và mông. Nói về mông và vú thì người con gái nào lại không có, nhưng câu trên ám chỉ bộ ngực và cặp mông của người con gái phải ra hồn, ít nhất là phải “bự” một tí thì mới ra hồn. Cái này cô giáo tôi có đủ. Đôi bồng đảo của cô thì khỏi chê vào đâu được, bộ ngực của người con gái đẹp nhất là lúc họ đang trong tuổi xuân thì. Chính vì vậy bộ ngực của cô tuy không nhìn thấy được bên trong nhưng tôi biết chắc nó rất có tầm cỡ, có lẽ một tay tôi úm không hết.
Dường như tạo hóa rất ưu đãi cho cô thì phải, bộ ngực cô đã đẹp, đã to, thế mà lại thêm cái mông lúc nào cũng nhô cao, rất rõ nét, rất dễ thương. Thân hình cô phải nói là tuyệt hảo, Những đường cong trên thân thể cô đã biểu hiện rõ nét trong mắt tôi. Tôi ước ao được ôm trọn tấm thân cô trong vòng tay tôi một ngày nào đó.
Hôm nay, cô dạy về cơ thể con người, bài học chúng tôi học đó là cơ thể người phụ nữ. Ở Việt Nam, bài vở, sách họ viết không có tỉ mỉ, chi tiết khi nói về cơ thể con người trong môn Sinh vật học, cô cũng giảng qua loa về hiện tượng kinh nguyệt… Theo tôi thấy thì không có hấp dẫn, chi tiết như trong truyện “Cô giáo Thảo” nọ, thế ấy mà bọn con gái tụi nó mắc cỡ, đứa gục mặt, đứa làm bộ lấy tay che lỗ tai lại. Không phải riêng chúng mà bọn con trai cũng bày đặt mắc cỡ… chỉ có tôi là chú tâm vào nhìn cô chăm chăm, như là rất say mê nghe cô giảng. Phải nói thì từ khi đọc xong truyện đó, tôi dường như để ý, mê say về mấy cái vụ làm tình, về sinh dục nhiều hơn.
Sự chăm chú nghe giảng bài của tôi dường như làm cho cô cũng hơi khó chịu ti tí trong người, tôi đọc được một ít cái thẹn trong cô khi đôi mắt cô nhìn tôi, tôi phát hiện một niềm yêu thương thầm kín.
Vì trong lớp tôi học rất giỏi và lại làm lớp trưởng nên được cô khá quan tâm đặc biệt hơn ai khác. Đối với tôi mà nói, dường như tôi được cô ưu đãi rất nhiều. Cứ mỗi lần cô vào lớp kiểm tra bài thì có bàn tay 5 ngón “em vẫn kiêu sa” của tôi giơ lên xung phong trả bài. Ba, bốn lần liên tiếp như thế tôi được cô cứ gọi lên trả bài hoài… và cứ mỗi lần luôn được điểm 10. Kể ra thì cũng lạ, trong lớp cũng có đứa giơ tay xung phong chứ không phải mình tôi, thế mà tôi luôn được ưu tiên được gọi lên trả bài trước. Vì thế, tôi biết chắc chắn rằng, trong thâm tâm của cô tôi có đóng một vai trò khá quan trọng, mà ngược lại trong tôi, cô thì quan trọng khỏi chê vào đâu được.
Chẳng hiểu sao, tiết học ngày hôm nay thu hút tôi đến lạ lùng, tôi lắng nghe một cách mê say… Chính vì chú ý quan sát cô tỉ mỉ, tôi chợt phát hiện ra, tự dưng nét mặt cô trở nên hơi tái, đôi mắt dường như mất thần… rồi cô hơi lảo đảo trên bục. Tôi tá hoả, biết sắp có chuyện xảy ra, nên vội chạy ngay lên bụt từ từ đỡ cô ngồi xuống ghế giáo viên.
Cả lớp lúc này cũng nhốn nháo, nhiều đứa chưa biết chuyện gì xảy ra vì cứ lo gục mặt mắc cỡ xuống bàn, bây giờ nghe tôi quát:
– Cô bị gì rồi. Tụi bây chạy lên văn phòng hiệu trưởng báo mau! Nhanh lên!
Tụi chúng bạn lao nhao, lao nhao phía dưới.
– Thằng Luân, mày đi mau, chạy lên phòng hiệu trưởng báo mau!
– Ừ… ừ… Được được.
Tụi con gái xúm chạy lên coi cô, tụi nó lụm dầu xanh, thoa thoa hai bên thái dương cho cô đỡ chút, đứa bắt gió, đứa đấm bóp tay chân cho cô. Nhìn cô lúc này mà tội nghiệp, dáng hoa bây giờ bỗng dưng ủ rũ. Tôi thấy có vẻ không ổn, với lại ba tôi cũng có nói, mấy vụ trúng gió này mà để lâu không tốt, phải đêm điều trị ngay mới được. Tôi lên tiếng y như một lời ra lệnh:
– Thôi các bạn tạm dừng đi, thu xếp đồ cho cô đi, Lâm sẽ cõng cô lên trên phòng Y tế để cho kịp, không thì nguy lắm!
Tôi mặc kệ tụi nó có đồng ý hay không, tôi tiến lại, xốc cô lên, hai tay tôi nắm lấy hai tay cô đặt lên trên vai tôi. Lúc bấy giờ tôi đang trong tư thế quay lưng lại cô và người hơi chùn xuống, tôi lấy thế nắm hai bên dưới gần mông cô mà xốc lên. Tôi cõng cô chạy một mạch tới văn phòng Y tế. Bọn con gái cũng đi theo, cả lớp tôi gần như hầu hết đứa nào cũng đi, chỉ có bàn trực nhật hôm ấy thì ở lại lo canh đồ.
Cõng cô trên lưng đi ngang qua các lớp khác, tụi nó ai cũng nhìn, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chúng tôi một đám ùa nhau đi. Tôi mặc kệ chúng nghĩ gì… không hiểu chúng có câu nệ câu “Nam nữ thọ thọ bất thân” không, nhưng tôi cốc cần, tôi thương cô, tôi muốn cô được điều trị ngay, sau này chúng nó nói gì mặc kệ. Đôi bồng đảo của cô đè sát trên lưng tôi làm thân thể tôi nóng rực hừng hừng, điên cuồng như phát nổ. Còn nữa, cái mu của cô cứ tì sát trên phía lưng tôi làm tôi thêm nóng vô cùng. Tôi cũng thật không ngờ tôi có được cái diễm phúc cõng một người đẹp trên lưng mà chạy thế này, hơn nữa người đó lại là cô giáo tôi, người tôi hằng yêu mến.
Mang đến phòng Y tế, cô y tá của trường khám cho cô vào cho chúng tôi biết cô Quỳnh Thư bị trúng gió, cô y tá bảo chúng tôi ra ngoài chờ trong khi họ chữa trị cho cô. Không biết họ làm gì trong phòng, nhưng tôi bấy giờ mới nghe được tiếng hơi yếu ớt của cô vang vọng ra từ bên trong khi trả lời cô y tá:
– Em chẳng biết sao, đang giảng bài, chóng mặt quá em muốn xỉu, con người em nó lảo đảo quay cuồng.
– Bây giờ em đỡ chưa? – Tiếng cô y tá hỏi cô.
– Dạ cũng bớt chút chút rồi chị. – Cô trả lời.
– Thuốc đây, em về nhà ráng uống hết nha. Để chị viết giấy và thông báo cho hiệu trưởng em hôm nay thế này thì chiều nay chắc không dạy được đâu. Hôm nay dạy tới đây thôi, về nhà nghỉ nha. Để chị bảo ai chở em về… chứ em đi một mình về cũng nguy hiểm.
Tiếng cửa bên trong mở, cô y tá bước ra, có lẽ nhận ra tôi là lớp trưởng của lớp, nên cô hỏi:
– Phải em là lớp trưởng không?
– Dạ phải, thưa cô! – Tôi đáp.
– Cô giáo của em bị trúng gió bây giờ hãy còn yếu, thôi thì em hôm nay lái xe đưa cô ấy về nhé! – Cô y tá bảo.
Được cô y tá tạo cơ hội hiếm có này tôi chụp ngay:
– Dạ dạ… dạ được thưa cô. Cô cứ để em. – Tôi nhanh nhảu.
– Được rồi, em vào trong dìu cô ấy về đi.
Tôi bước vào trong, thấy cô đầu tóc rũ rượi, trông cô thật tội nghiệp, càng nhìn cô lòng tôi càng cảm thấy yêu cô hơn lúc nào hết. Tôi khẽ hỏi:
– Cô ơi, cô bớt chưa cô? Em lo cho cô quá!
– Cô bớt tí rồi Lâm. Cảm ơn em quan tâm.
Rồi cô nhìn tôi trìu mến cứ như là tỏ vẻ thương tôi lắm vậy. Cô nói tiếp:
– Làm phiền Lâm chở cô về nhà giùm nha. Cô mệt quá!
– Dạ được thưa cô. Chuyện nhỏ, cô để em lo hết cho. Cô chỉ đường em chạy là được.
Nói rồi tôi dìu cô ra khỏi phòng Y tế, chúng bạn cũng xúm lại hỏi han cô:
– Cô ơi… cô có sao không cô?
– Mặt cô tái quá… có sao không cô ơi?
– Cô ơi… cô về nhà nghỉ nha.
Cô nhìn lũ học trò thân thương của mình một cách trìu mến, giọng cô yếu ớt bảo:
– Cô đỡ rồi các em, cảm ơn các em quan tâm. Các em về nhà nghỉ đi, học bài, làm bài cho ngày mai nữa nhé! Để bạn Lâm chở cô về được rồi.
Tụi nó đồng thanh “Dạ” một lượt làm lòng cô cũng thấy vui vui dù trong người rất mệt. Tôi quay sang con Linh nói:
– Linh nói thằng Luân nó mang cặp vở về nhà mình giùm nha. Cảm ơn Linh.
Rồi tôi đá lông nheo với nó một cái… tôi thấy con nhỏ nhoẻn miệng cười, gật đầu. Tôi biết nó để ý tôi lâu rồi nhưng hôm nay thấy tôi đá lông nheo với nó là một điều nó chưa bao giờ nghĩ ra. Trong đầu tôi chợt nói khẽ “Đi đi bà nội! Sớm muộn gì anh cũng đè em ra hà… dâm quá mà… mới có 14 mà bày đặt nghiên cứu tới cô giáo Thảo rồi, chắc lên 17 nghiên cứu tới thầy giáo… Lâm quá… Cười gì… mai mốt anh quấn cho một điếu… có bầu giờ!”
Xong tôi vội chạy đi ra căn tin lấy chiếc xe Dream II của tôi, chạy tới phòng Y tế, chúng bạn nó giúp đỡ cô lên xe ngồi phía sau tôi. Tôi bắt đầu nổ máy xe và chạy đi, con Linh nói với theo:
– Đưa cô về trước đi, có gì chiều Linh qua nhe!
“Tự nhiên đòi qua… thôi đi bà nội!” Tôi nghĩ trong đầu, tôi vái cho nó đừng có qua, nó qua sẽ làm tôi bể dĩa hết, không làm ăn gì được cả. Cơ hội ngàn vàng của tôi như thế này làm sao để cho nó phá hoại được.
Theo lời chỉ dẫn của cô, tôi chở cô về nhà cô nằm tuốt dưới đường 14 trong Phước Bình, rồi phải đi sâu vào nữa. Dừng trước một ngôi nhà y như biệt thự tôi mới cảm thấy nhà cô là một nhà khá giả, không phải hạng tầm thường. Nào giờ tôi cũng chưa biết nhà cô, đây là lần đầu tiên tôi được hân hạnh đặt chân đến. Gia đình tôi, ba tôi làm bác sĩ, mẹ làm nha sĩ chứ tôi dám chắc tài sản ba má tôi không bằng một góc của nhà cô. Đoán biết biết cô là con gái duy nhất trong nhà này, nhưng để chắc chắn hơn tôi hỏi cô khi vừa dắt xe vào trong sân biệt thự nhà cô:
– Cô ơi, nhà lớn vậy mà sao không ai vậy cô? – Tôi hỏi.
– Ba mẹ cô đi lên Đà Lạt nghỉ mát 2 tuần rồi Lâm. – Cô đáp.
– Cha… xui quá… bây giờ lấy ai mà chăm sóc cô đây cà?
– Không sao đâu Lâm, cô lớn rồi mà… cô tự lo được. Cô cảm ơn Lâm nhiều đã chở cô về nha. Em vào nhà chơi đi.
Mải lo chăm sóc cho cô, khi bước vào trong tôi cũng quên khóa đi cổng ngoài. Tôi dìu cô bước tới trước cửa lớn của ngôi biệt thự, trao cho tôi chìa khóa và bảo tôi mở cửa. Xong đâu đấy tôi dìu cô lên trên căn lầu phía trên, tôi đoán chắc phòng riêng của cô trên đó. Mở cửa phòng cô, đập vào mắt tôi là một căn phòng nguy nga tráng lệ, mùi thơm dìu dịu tỏa ra, khiến lòng người như đang đi vào chốn thiên đường hoa thơm cỏ lạ. Căn phòng cô ngăn nắp vô cùng, cảnh sác trang trí làm cho tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng khi vừa mới bước vô.
– Cô vào giường nằm nghỉ nha, để em chạy xuống nấu cháo cho cô ăn rồi uống thuốc.
– Thôi khỏi đi em…
– Sao khỏi được cô, cô đừng lo, em biết làm bếp mà! Lúc trước má em bệnh em nấu cháo cho má em ăn hoài mà! Cô lên giường nghỉ đi.
Nói xong tôi dìu cô lại giường rồi chạy cái vù xuống nhà dưới, vào bếp, lấy thịt, sắc hành, vo gạo, và bắt đầu nấu cháo cho cô ăn.
Thời gian chóng qua, cháo cũng chín, tôi mang lên trên phòng trên cho cô. Lúc tôi lên thì cô cũng đã thiếp đi vì mỏi mệt, tôi đặt chén cháo một bên, lại ngồi sát bên cạnh giường cô, khẽ lay cô:
– Cô ơi, cháo chín rồi, cô dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc cho mau hết bệnh nhé!
Cô từ từ mở cặp mắt nhung ra nhìn tôi cười yếu ớt.
– Tội nghiệp Lâm quá! Em cũng đã ăn gì đâu, hay là mút cháo lên ăn với cô đi.
– Dạ em từ từ cũng được mà. Để em giúp cô ăn trước nha.
Tôi lật đật không ngại đụng chạm với cô, tôi khẽ dìu cô ngồi dậy. Cô giơ tay tính lấy chén cháo ăn một mình, tôi cản:
– Ý… không được, hôm nay cô phải để em chăm sóc cho cô từ A đến Z. Cô… cô… cho em một cơ hội được chăm sóc cô nha. – Tôi nói như van xin, ánh mắt tôi nhìn cô như vẻ van lơn.
– Ai da… em… cô lớn rồi mà… để cô cho…
– Để em cho cô… hôm nay cô làm em bé… để em đút cho cô ăn.
Cô bật cười với câu nói trẻ con của tôi.
– Thôi được rồi… cô làm em bé… em làm gì…
– Dạ… em làm… làm… người đút cháo cho em bé… hihihi… – Nói xong tôi cười xòa… vì chẳng biết trả lời làm sao.
Tôi mút từng muỗng cháo thổi nhè nhẹ cho bớt nóng rồi đút cho cô ăn, cứ như đút cho em bé ăn vậy. Trong giờ phút này, lòng tôi rộn lên một niềm vui khó tả, tôi thấy tôi càng yêu cô hơn. Nhưng trái lại tôi không biết cô nghĩ gì… không biết cô có nghĩ như tôi không? Có yêu tôi không? Nhưng tôi biết chắc rằng có… là vì qua ánh mắt của cô, qua ánh mắt trìu mến ấy lúc nào cũng làm cho tôi cảm thấy mình được cô yêu một cách thầm kín. Phải chăng cô cũng có yêu tôi chút chút… nhưng vì vai vế thầy và trò khó mà biểu lộ công khai ra ngoài cho thiên hạ đều thấy? Có lẽ là như vậy và chắc chắn là như vậy. Trong cái xã hội khốn nạn này, việc thầy và trò yêu nhau lại trở nên một chuyện “động trời” gọi là không thể chấp nhận được. Đúng là cái xã hội thối, xã hội LỒN! Chứ bao nhiêu người ta yêu thương nhau thì sao? Có ông có bài lấy nhau mà chênh lệch nhau cả 1 con giáp mà chẳng có ai nói gì, tôi với cô chắc hơn kém nhau độ chừng 10 tới 12 tuổi là cùng. Nói về tuổi thì tôi thua cô, chứ nói về tướng tá thì tôi bảnh trai, có khi lại lớn hơn cô là khác. Như vậy thì yêu nhau lại không được ư? Tôi mặc kệ cái xã hội LỒN, xã hội CẶC, tôi yêu cô thì tôi cứ yêu… xem nó làm gì nhau cho biết.
Chăm sóc cho cô ăn xong, tôi rót cho cô ly nước uống cùng với thuốc và đỡ cô nằm xuống nghỉ.
– Cô nằm xuống nghỉ ngơi nha. Cô ngủ một giấc dậy sẽ hết bệnh nhé.
Tôi nói với cô như là ba tôi đã nói với tôi những lúc tôi bị cảm sốt nặng. Ánh mắt trìu mến của cô nhìn tôi biết ơn và từ từ khẽ nhắm lại.
Tôi không rời vội căn phòng của cô, tôi muốn ngồi đó “ngó” cô ngủ. Tôi thích được ngắm cô và đây có lẽ là cơ hội tốt nhất được ngắm cô mê say trong giấc ngủ. Tiếng cô thở đều đều, nét mặt cô lúc này bớt tái hơn, hồng hào trở lại hơn. Gương mặt cô lúc này đang ngủ mà trông đẹp dễ sợ, vừa ngủ mà nét mặt như cười… chắc là cô cười với… tôi.
Tôi thu dọn chén, dĩa mang xuống bên dưới rửa. Tôi cũng không quên đi dạo vòng quanh các căn phòng còn lại của ngôi biệt thự nhà cô, phải nói nhà cô rất sang, mọi thứ đều quý giá và khá nhiều đồ cổ từ cái chén đời Đường cho đến cái ly của nhà Tống, được chưng cất rất kỹ càng trong các khung kín. Tôi lanh quanh bên dưới cũng 1 – 2 tiếng, khi trở lên phòng cô trở lại thăm cô thì… trời ơi… tấm chăn tôi đã đắp cho cô đã bị đá văng xuống giường, còn chiếc áo dài của cô thì cũng đã giật bung ra tùm lum, tùm la… trong khi đó, mắt cô nhắm nghiền mà miệng cô cứ nói ú ớ… “nóng… quá… nóng quá… chịu không nổi… nóng quá… nóng quá… cởi hết… cởi ra hết!”
Lúc này cô đã giật bung chiếc áo dài ra, tôi đã thấy được luôn chiếc nịt vú màu trắng của cô lộ ra đang bao bọc quanh đôi bồng đảo nhô cao kia. Tiếng cô thì thào như nói với tôi:
– Lâm ơi… cô nóng quá… giúp cô… giúp cô… cởi ra… cởi ra giùm cô… cô chịu không nổi.
Tôi cũng không ngờ có cảnh tượng này xảy ra trước mắt tôi, không không mong đợi nó, nhưng nó tự tới! Đúng là trời đã an bài cho tôi, Trời đã giúp tôi chiếm được thể xác của cô trong hôm nay rồi. Tôi lật đật đáp:
– Dạ… dạ… em cởi ngay… cời ngay cho cô đây cô ơi!
– Nóng quá… nóng quá Lâm ơi… người cô khó chịu quá Lâm ơi… cởi hết nha… đừng chừa gì cả.
“Dĩ nhiên là không chừa rồi… cô ơi làm sao Lâm chừa cho được… Lâm thấy cảnh tượng này còn nóng nữa là… cô” Những chi tiết làm tình trong cuốn “Cô Giáo Thảo” từ từ hiện rõ trong đầu tôi, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất cho tôi thực hành đây!
Nói rồi, tôi tiến sát lại bên giường cô, tôi leo hẳn lên trên, và “giúp” cô dỡ bỏ những thứ vướng víu trên người cô, tôi lột luôn cả chiếc xu chiêng của cô ra và quẳng ra một bên. Ôi… cho tới bây giờ tôi mới thực sự nhìn rõ đôi vú cao ngồ ngộ mà đã từ lâu tôi hằng ao ước được trông thấy. Nay đã thấy rồi, thì không thể bỏ qua, tôi cho tay vào xoa bóp nhè nhẹ, nhè nhẹ sợ mạnh sẽ làm cô đau.
Rồi tôi lẹ tay tuột lẹ chiếc quần dài trắng của cô ra luôn khỏi hạ bộ cùng với chiếc quần xì líp màu trắng tinh. Ôi, trước mắt tôi bây giờ là một thân hình vệ nữ của một nàng tiên giáng trần đây. Cả không gian là thơ, là nhạc là đây. Chốn thiên đường chính là tại căn phòng này đây! Chùm lông đen nháy của cô lúc bấy giờ cũng lồ lộ hiện ra trước mặt tôi, sao chúng xinh quá, có còn gì gọi là xinh hơn cảnh trước mắt này không? Tôi nghĩ là không? Cô tôi là nhất không có gì có thể sánh bằng. Con người tôi nóng bỏng, tôi cũng không chịu được nữa, phải cởi áo và quần ra… chao ôi, nóng quá đi mất, dương vật tôi lúc này cũng đã dương cao từ lúc nào không hay biết.
Tôi tính là xung trận liền, đút dương vật vào làm liền, nghĩa là thân thể của cô sẽ thuộc về tôi ngay tức khắc. Tôi sợ để lâu, cô đổi ý là khổ, cơ hội này mà kiếm lần thứ 2 chắc không ra. Tôi vừa muốn đánh nhanh rút lẹ, nhưng nhớ những lời “cô giáo Thảo” chị điểm trước khi xung trận, tôi vội áp dụng, Tôi nhoài người, nằm trên thân thể cô, cho dương vật cạ cạ sát mu cô, trong khi đó hai tay tôi ôm trọn tấm thân trắng nõn nà của cô trong vòng tay, chiếc lưỡi tôi bắt đầu làm việc. Tôi vận dụng chiếc lưỡi của tôi rà rà khắp mặt cô, từ sau gáy tay ra xuống tới cần cổ, rồi xuống khắp thân mình cô, chiếc lưỡi tôi qua vú cô, đánh qua đánh lại trên đầu nhũ hoa, làm cho thân người cô giật nảy như bị điện giật. Cô nói trong cơn sung sướng:
– Luân ơi, em làm gì mà cô sướng quá vậy nè? Ôi… sướng quá!
Áp dụng chiêu thức kế tiếp, tôi cho tay nhè nhẹ mò vào âm đạo của cô, phối hợp với đường lưỡi của tôi vừa liếm trên vú, vừa xoa vú vừa xoa mu. Ngón tay tôi phía dưới chọt hẳn vào âm đạo cô và ngoáy nhè nhẹ. Cô rên lên khe khẽ “Ái… Ái… sướng quá… sướng quá Lâm ơi… ngoáy… ngoáy sâu vào đi Lâm!” Tôi cho ngón tay vào lút cán, đẩy vào kéo ra nhè nhẹ, dâm thuỷ của cô cũng bắt đầu trào ra làm ướt nhẹp tay tôi. Lúc bấy giờ tôi mới thôi bú vú và quay xuống bú âm hộ cô. Chiếc lưỡi tôi lại được một dịp nữa công vào âm hộ, chiếc lưỡi nhám nhúa của tôi đánh qua đánh lại, liếm tới liếm lui xung quanh âm hạch bên ngoài, rồi lại liếm tới bên trong. Tôi dò tìm chiếc mồng đốc của cô mà nút. Lưỡi tôi vừa rà đụng chiếc mồng đốc thì cả thần người cô đã vụt nảy lên. “Ái… Ái… Lâm ơi… chết cô… cô sướng quá Lâm ơi… Phải rồi… chỗ đó… sướng lắm…” Tôi biết chứ sao không? Mồng đốc của đàn bà là nơi tập trung khoái cảm của đàn bà mà, nếu công thẳng vào đó thì 100 người đều phải quỳ xuống mà xin tôi cứ liếm, nút cái mồng đốc của họ riết, cho dù đánh đổi cả rừng vàng, biển bạc họ cũng có thể dám cho tôi hết mà chỉ đổi lấy cái sướng quanh cái mồng đốc nhỏ bé của họ.
Dâm thuỷ lúc này của cô đã ra khá nhiều, tôi biết chắc đây chính là thời gian quyết định. Tôi nắm lấy dương vật cứng ngắc của tôi, để trước miệng lồn cô vài giây, coi như là chào cờ tiễn đưa sự trong trắng của cô qua thế giới đàn bà. Rồi “ọc” một cái… dương vật tôi đã đâm sâu vào trong âm đạo cô một cách dễ dàng nhờ sự đưa đường dẫn lối của dâm thuỷ bên trong âm đạo cô. Rồi tôi nắc nhè nhẹ… nhè nhẹ… tiếng cô rên lớn dần…”Ứ… ứ… ứ… sướng… sướng quá Lâm ơi… nắc mạnh tí đi Lâm… em sướng quá!” Cô xưng cô bằng “em” tự lúc nào không biết làm cho tôi càng hứng thêm… Tôi nói “Lâm nắc đây… nắc đây l… Á… á… sướng quá cô ơi… Nắc nè… nắc nè!”
Cả hai chúng tôi, kẻ rên, người la, ôi sung sướng lạ lùng. Những tiếng “óc ách” lúc này cũng vang lên theo lời rên la ỉ ôi của chúng tôi như hòa ca, như bất tận.
Dương vật tôi lúc này vào ra âm đạo cô như chàng chiến sĩ trên chiến trường ra vô chỗ không người, cảm giác khoái lạ, khoan thai khôn tả, những luồng thần kinh sung sướng tiếp nối chạy suốt trong cơ thể tôi từ dương vật cho tới não bộ, nó mới sướng ngất ngư làm sao. Ôi… quả nhiên trên đời này không có gì sướng bằng đụ, không có gì sướng bằng được ôm người con gái mà nắc… nắc cành cành như người ta dội súng cối!
Được một hồi, dương vật tôi bỗng nhiên đạt khoái cảm tuyệt vời, tôi biết đã đến lúc tôi sắp xuất tinh tôi la lên “Cô ơi… em… ra đây… ra đây… ôi… sướng… sướng quá”, bên trong dương vật tôi nó liền bắn ra một luồng khí nóng âm ỉ vào âm đạo cô, tiếng rên la cũng yếu dần, tôi cũng nghe trong cô hình như đang ra… Xong chuyện, cô lúc bấy giờ mới mở mắt ra nhìn tôi mỉm cười, ôi nụ cười cô duyên dáng biết bao nhiêu. Rồi tôi cúi xuống hôn cô đắm đuối. Dương vật tôi cũng còn nằm trong âm đạo cô chưa lấy ra, cảm giác này thật tuyệt vời… tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Lúc bấy giờ tôi mới hỏi cô:
– Cô hết “nóng” chưa?
– Quỷ nè… còn hỏi… em làm người ta sướng gần chết… còn nóng sao được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo Quỳnh Thư |
Tác giả | Kỳ Phong |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Bú vú cô giáo, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo |
Ngày cập nhật | 10/08/2024 12:33 (GMT+7) |