Vì việc được chỉ đạo từ trước, dự án cũng chẳng gặp khó gì, kế hoạch chuyển vốn được ký bằng một công ty thứ 3. Chính là của tay tổng giám.
Sau khi định hình được tôi mới hình dung ra dòng tiền này được luân chuyển như nào. Ngoài hệ thống các chân rết, các công ty có trong danh sách thì hội này luôn tuyển thêm các công ty mới, có hồ sơ đẹp chút là được nhưng phải là người quen, được bảo lãnh. Dòng tiền sẽ chạy từ công ty này sang các công ty kia, dòng vốn lãi cũng sẽ gấp khúc theo.
Cái hay của nó là các dự án đầu vào rất tốt, tốt hơn nhiều so với chính các phi vụ trước đây tôi từng làm.
Kể cả hàng hóa không đủ chất lượng, mua hàng cũ bảo mới cũng được.
Thằng bạn đợt này bay ra bay vào liên tục, nó với tôi vẫn thế, nó vẫn chia sẻ từng chút một, theo từng giai đoạn tôi tham gia. Nhưng có lẽ niềm tin cao hơn hẳn, nên mức độ đã nâng cao hơn.
– Alo, đang ở đâu đấy bạn hiền.
– Đang ở công ty bạn ơi, đang ở đâu thế mà mày gọi tao.
– Đang bạn sang mày tao nhanh thế. Tao ở HN rồi, tí qua với tao nhé.
– Đi đâu thế?
– Hôm nay gặp boss nhé, anh thư ký sắp xếp rồi.
Ơ đm, cái thằng này lúc nào cũng thế, báo cái gì là báo 1 phát 1. Nó làm như ai cũng sẵn thời gian vậy.
Nói là thế chứ công việc cứ phải sắp xếp, nó đã bảo thì mình cũng phải đi, không chỉ là lần này mà còn là các lần khác nữa. Làm với đội này không bị đạp giá, nên mức lợi nhuận luôn là đáng mơ ước.
Tôi lái xe đến địa điểm. Chạy vòng quanh một vài con phố, ghé vào một con ngõ, thằng bạn đứng đợi ở đó rồi, nó dẫn tôi vào một ngôi nhà, kiến trúc kiểu Pháp cổ. Tôi mường tượng ra đây là khu nhà quan chức được chia. Từ bên ngoài đã thấy rêu phong, các bức tường cũng nhuốm màu thời gian. Nhưng dường như người chủ ở đây không muốn cải tạo thì phải.
Bước vào ngôi nhà, mọi thứ bày biện đơn sơ, cái bàn trà cũ kỹ, có cái máy nghe nhạc đĩa than to đùng, cái loa màu đồng vẫn sáng chói. Vì là khách nên tôi không dám soi kỹ quá.
Tay thư ký từ trong bước ra, giọng ôn tồn.
– T đấy à em. Vào đây, vào đây nào.
Anh em bắt tay thân mật, rồi cùng ngồi vào bàn trò chuyện. Hắn giới thiệu ngôi nhà được phân cho ông cụ thân sinh, ông cụ lại truyền lại cho hắn. Mọi người ở quen, nên không chuyển đi.
Thế là tay này gia thế cũng không tầm thường, ông cụ thân sinh được phân nhà cỡ này thì trước đây cũng kha khá. Tôi như mường tượng ra điều gì đó, gật gù ngồi khen một vài chi tiết trong nhà.
– Bộ tranh tứ quý này của anh đúng là hàng độc nhỉ.
– Chú tinh tường đấy. Bộ này khảm bằng ngọc trai, ông cụ nhà anh được tặng lại, giờ giữ làm của gia truyền. Nhưng anh không rõ lắm đâu.
Tôi hướng mắt rồi đứng lên, lại gần một khung tranh, nhìn nhìn, lật lật.
– Anh có biết bộ này từ niên đại nào không?
– Anh không rõ, ông cụ bảo đồ tặng, thấy đẹp nên giữ treo mãi.
– Bộ này em đoán không nhầm là xuất xứ Phúc Kiến, theo dấu mộc trên đây tuy mờ nhưng niên đại không dưới 200 năm, có lẽ từ thời nhà Thanh, bên mình đang thời nhà Nguyễn.
– Chú đánh giá xem nó đáng giá không?
– Nếu đúng như em thấy thì em không đoán được giá. Quê em có một cái hộp đựng ấm trà, cũng khảm như này, niêm đại cao hơn, giá đã hơn 3 tỉ. Bộ này của anh thuộc phân khúc khác, nhưng niên đại này thì giá không thể dưới 5 tỉ. Nếu chuẩn hơn phải mời chuyên gia về ạ.
Hắn cười lớn, chỉ tay về phía tôi.
– Ông em của anh đúng là đa tài nhỉ, cái gì cũng biết đấy. Còn dám đoán giá đồ nhà anh.
– Ối, em xin lỗi, tại thấy đẹp quá nên tiện miệng ạ.
– Không sao, không sao, chú em tinh tường thật. Bộ này nhà anh tuy được tặng, thời miền bắc hòa bình, ông cụ được một địa chủ dưới Nam Hà tặng để tránh bị đấu tố. Bộ này niên đại 250 năm, và giá của nó cũng hơn 5 tỉ.
Thầm nghĩ trong đầu, cái bộ môn này thì qua sao được mắt mình, may mà đoán không trật giá, chứ không lại mất mặt. Dù sao hàng trong nhà tay này, từng đồ đạc bày không thể có đồ giả, đồ đểu được.
Như sự trùng hợp về sự hiểu biết này, tay thư ký dường như có cảm giác thích thú hơn. Hắn giới thiệu về những món đồ khác với giọng rất say mê.
Được một lúc thì tay tổng giám cũng đến. Anh em chào nhau rồi bước vào phòng ăn. Phòng ăn có 2 người đang nấu, chẳng biết ai là chủ nhà, nên tôi cất tiếng chào hỏi cả hai người.
Như thấy được sự phân vân của tôi, tay thư ký giới thiệu vợ hắn, còn người còn lại là giúp việc.
Nhìn hai người tôi lại chẳng thể phân biệt đâu là chủ nhà, đâu là giúp việc, hai người cứ nhang nhác nhau, về khuôn mặt, về cách ăn mặc, và cả phong thái.
Người vợ của hắn cũng gần 50, khuôn mặt có vẻ già đi theo thời gian, không tô son trát phấn, chẳng gẩy lông mày như các phu nhân khác, mà cũng chẳng diện gì. Chị mặc bộ đồ đơn giản, cách ăn nói cũng nhẹ nhàng, đúng chất người Tràng An.
Sau khi đã ổn định ngồi vào bàn ăn. Tôi hướng ánh mắt sang thằng bạn như muốn hỏi. Thì thay thư ký đã lên giọng trước.
– Thôi anh em ta cứ dùng thôi, Boss hôm nay không đến được vì có việc gấp. Nhà anh cơm canh đạm bạc thôi nhé.
Mọi người cũng đều vui vẻ, có lẽ gặp ở nhà hắn thấy nhẹ nhàng hơn, khỏi phải ăn chơi, khỏi nhậu nhẹt, ăn cơm, nói chuyện thân tình có lẽ hợp với tôi.
Trong bữa cơm cũng chẳng ai bàn công việc, chỉ hỏi han chuyện gia đình, tán dóc những chuyện vui, rồi cười đùa. Tôi dường như cảm thấy hắn cũng khá gần gũi, khác hẳn lúc ăn chơi. Có lẽ đây là nhà hắn nên mọi thứ diễn ra êm đềm vậy.
Bữa cơm kết thúc thì chúng tôi ra bàn uống trà, tay tổng giám mới lôi cái cặp ra trình trình, bới bới.
Sau khi đọc xong tất cả thì hắn quay sang tôi.
– Chỗ anh em giờ là người nhà rồi, nên anh chia sẻ cho em hiểu hơn. Dự án lần này mọi thứ anh đã chỉ đạo êm xuôi, việc của em cứ tiến hành. Tiền bơm theo tiến độ, công ty của tổng giám sẽ là trung gian cho vụ này, sau dự án tiền cũng từ bên em bơm sang cho bên khác.
– Vâng anh. Về thủ tục thằng bạn em đã lo ổn, em cũng kiện toàn rồi ạ.
– Việc này có chỉ đạo của các sếp ở trên, nên mọi việc đều phải kín kẽ, anh không muốn có sơ hở nào. Kể cả có việc gì xảy ra thì chúng ta cũng đều bình an.
…
Câu chuyện càng lúc càng chi tiết hơn, về con người, về sự quay vòng dòng tiền, cách thức thực hiện, các dự án sắp tới… Tôi nghe nó thực sự có chút hơi mơ hồ tẹo, mặc dù thằng bạn đã kể trước, nhưng sự chặt chẽ này có lẽ đã được sắp đặt rất kỹ.
Dòng tiền này cực an toàn không hề giống như cách nó chạy trên thị trường tài chính. Không có tập đoàn lớn tham gia nhưng sự minh bạch có lẽ quá ổn.
Đây có lẽ cũng là cách riêng của đội này, hoặc chúng tôi chỉ là cái nhánh nhỏ mà chỉ chúng tôi biết. Biết đâu còn nhiều nhánh nữa, rồi các tập đoàn cũng dính trong đó thì sao.
– T này, việc sắp tới sẽ giao cho em nhiều hơn. Em cứ chuẩn bị để làm cật lực nhé.
– Vâng anh, được các anh tin tưởng nhiều như thế là vinh hạnh của em ạ.
– Không cần khách sáo đâu em. Em làm tốt, lợi nhuận của em cao, các anh có phần, em cũng có phần, chúng ta cùng nhau phát triển mà.
…
Câu chuyện tưởng như rất đơn giản, nhưng có lẽ tôi đang đi vào một con đường không có đường lui, đã lên thuyền rồi, nhưng không rõ con thuyền có vấn đề gì không.
Tay tổng giám với tôi thời gian qua cũng trao đổi nhiều chuyện, anh em cũng gặp nhau rồi, nên hắn cũng khá thoải mái. Chúng tôi có cái hẹn gặp nhau vào cuối tuần. Chẳng biết ăn chơi hay công việc nữa.
Sáng thứ 7, khi còn đang mơ màng trong giấc ngủ, con bé đã gọi đến.
– Anh đâu rồi, dậy chưa? Sang đón em thôi.
– Mấy giờ rồi mà gọi anh.
– 6H rồi, sáng bảnh mắt rồi.
– Trời. Đi làm cả tuần mệt thế, được ngày nghỉ thì 6 giờ dậy á.
– Thế thôi, anh ngủ đi.
– Ơ giận à? Anh trêu đó, chờ tí anh sang.
Vệ sinh xong, tôi mặc bộ đồ thể thao sang đón nó, nó cũng nhanh nhẹn y như chị nó vậy. Không để tôi phải đợi, dừng xe chưa kịp xuống đã thấy nó đến gõ vào cửa kính rồi.
– Này, em là ma à, giật cả mình.
– Tác phong này của em đáng ghi điểm không.
– Con gái con nứa, từ từ thôi, sau đi chơi với thằng nào nhớ làm cao, để nó gọi trước, rồi cho nó chờ mới có giá.
– Thì sau này có thì em làm thế, hôm nay phải tận dụng thời gian đi chơi chứ.
– Mà sáng sớm như này có chỗ nào chơi mà đi, các trung tâm thương mại cũng 9h mới mở cửa, mà có mở cửa mà vào lựa không được đồ, đi ra nó còn đốt vía đấy.
– Anh khéo lo, thế giờ ăn sáng này, cafe này, rồi mới đi chơi chứ.
– Uh, thông minh, thế đi ăn cái gì đã.
– Ủa hôm nay anh mặc đồ này à?
– Thì sao? Quần áo mà, chẳng lẽ anh lại đóng đồ công sở.
– Nhìn trẻ này, trông khỏe khoắn này. Khác hẳn cái ông già hay cau có ở văn phòng.
– Ơ cái con bé này.
Tôi và nó ghé một quán phở nổi tiếng ăn, thực ra HN nhiều chỗ ngon lắm, nhưng chỗ này đỡ đông hơn, có chỗ để xe. Tôi thì ngại mấy nơi đông người.
Ăn uống xong cafe. Hôm nay mới có thời gian lê la quán xá. Con bé nó chọn một quán vintage, có tầm view cũng khá, nhưng trong quán thì lại toàn bọn trẻ, lứa 18 – 20, lâu lâu có lứa già hơn tí. Chọn một góc để có thể vừa phòng tầm mắt ra xa vừa có thể đỡ ồn ào.
Nó ngồi đối diện tôi khuôn mặt suy tư.
– Làm gì mà thần người ra thế bà già.
– Giá mà có tiền em sẽ mua cái tòa nhà kia, rồi cho thuê lại. Mỗi tháng không làm gì vẫn có tiền.
– Thế tiền ở đâu ra mà mua.
– Thì đấy, em đang nghĩ mà. Mà này, sao gọi em là bà già hả? Ai mới già hơn.
Tôi bật cười sảng khoái, đúng là suy tư của tuổi trẻ, dễ dàng mơ mộng về tương lai tươi đẹp, nhưng lúc ra cuộc sống rồi nó có thể tát, đập mình te tua bất cứ lúc nào.
– Hồi trẻ anh cũng hay nghĩ như em đó. Nhưng ra cuộc sống thì anh cũng dần thay đổi. Thực tế hơn.
– Em mới mơ tí thôi mà, có ai đánh thuế giấc mơ đâu.
– Giờ anh có ước mơ không?
– Có, nhưng bí mật.
– Bật bí với em đi, đi mà.
– Không.
Mặt nó làm trò nũng nịu như xin xỏ, nhưng không, còn lâu anh mày mới nói.
Nó không làm gì được lại xoay ra hướng cửa nhìn xa xăm.
Với một nửa khuôn mặt của nó tự dưng lại đẹp khác thường, không phải nó không đẹp đâu, mà nó giống chị, nó đẹp, nhưng tôi chẳng ngắm, chẳng dám ngắm, nhưng nhìn nó ngồi nhìn xa xăm, đôi mắt đen láy to tròn thỉnh thoảng chớp chớp nhìn cũng dao động lòng người. Ánh nắng sớm khẽ chiếu qua ô cửa, len lỏi vào cả khuôn mặt nó nhìn rạng ngời hẳn.
Nó có nét đẹp khỏe khoắn, sự trẻ trung toát ra từ thần thái, từ từng cử chỉ nhỏ. Thầm nghĩ trong đầu sau này nó chắc chắn sẽ được rất nhiều người theo đuổi. Lòng cũng thầm mong nó được trọn vẹn hơn. Hơn so với cuộc tình dang dở của tôi và chị nó.
Cafe xong tôi đưa nó đi mua sắm, nó thích một cái balo, một đôi giày thể thao. Tất nhiên tôi muốn chọn cho nó những đôi tốt nhất, nhưng nó thì cứ muốn những thứ tầm trung thôi, chắc nó sợ tôi tốn tiền.
Thực ra nó khá ngoan hiền chứ chẳng ăn chơi đua đòi gì, chỉ là khi tôi với chị nó còn bên nhau, nó coi tôi như người thân, nên giờ mới thoải mái được như thế.
Buổi trưa ăn uống xong, nó và tôi đi xem một bộ phim. Nó và tôi quyết định xem một bộ phim hành động. Còn với tôi thì ngoại trừ cùng Hoa chắc chẳng có tâm trạng mà xem phim. Hôm nay coi như phục vụ nó vậy.
Chắc được nửa bộ phim tôi đã buồn ngủ, gục xuống ngủ lúc nào không hay và coi như chẳng biết cái nội dung của phim đó là gì. Còn nó lại thành bờ vai cho thằng anh già. Đúng là trái ngược.
Bộ phim kết thúc mà nó cũng chẳng giục tôi dậy, đến khi các bạn dọn phòng, bật điện sáng thì tôi mới tỉnh.
– Anh ngủ từ lúc nào vậy?
– Được nửa phim anh ngủ mất tiêu rồi.
– Thế sao không gọi anh dậy?
– Thấy anh ngủ thế chắc do mệt nên em không gọi nữa.
– Thế có mỏi vai không, anh đè chắc nặng nhỉ.
– Lúc đầu tưởng nặng thật anh ạ, nhưng cũng bình thường. Coi như trả ơn cho anh vì những món đồ hôm nay anh mua đấy.
Nó rất biết cách quan tâm đấy, cứ tưởng nó trẻ con hay tưng tửng, nhưng không phải rồi, cũng sâu sắc lắm.
Buổi chiều cũng qua nhanh, vì còn bữa hẹn tối nay, nên tôi đưa nó về sớm.
Dòng xe vẫn tấp nập, nó ngồi hát theo tiếng nhạc của bài Ring my bell như vẻ thích thú lắm. Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn tôi, rồi lại hát.
Mở cửa xe, lấy đồ từ cốp xe đưa cho nó, nó bịn rịn cầm tay dặn.
– Anh già nhớ ăn uống tốt nhé, cần đầu bếp thì nhớ thuê em nhé, đảm bảo không lấy đắt đâu.
– Bao năm anh sống vẫn tốt mà. Với lại tài nấu ăn của anh cũng có thua ai đâu. Em cứ yên tâm đi.
Hai anh em đang cười sảng khoái cùng câu chuyện thì bỗng ở lưng nhói đau.
– Bụp.
Một chiếc gậy bóng chày giã lên lưng của tôi với lực không hề nhẹ, kèm tiếng chửi tục.
– Dm, dám cướp bồ của ông à.
Tiếng chửi thề còn chưa dứt, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy đau và khó thở.
– Bụp.
Lại một phát đạp, tôi dúi người về phía bờ tường, tay con bé cũng tuột khỏi cánh tay tôi.
Khi xoay người lại thì là một thanh niên hơn 20 tuổi, dáng người mảnh khảnh, tóc sấy quăn và nhuộm màu nâu cánh gián.
Con bé chợt thất thanh hô lên ầm ĩ, nó đứng ra dang tay như muốn cản cú đập tiếp theo của tay kia.
– Dừng lại ngay anh D. Anh định làm gì vậy hả?
Sau khi đã định thần được, nhìn ngắm được đối thủ của mình, tôi bỗng bình tĩnh hơn. Nhìn cái gậy sắp đập xuống tôi rướn người lùi lại, sẵn tay đẩy con bé sang một bên. Lực đẩy khá mạnh, con bé ngã sang một bên.
Tay kia sau khi vụt hụt thì tiến lên định làm nhát nữa thì tôi lại tiến người lên, tay trái định giơ lên đón bắt chuôi gậy. Nhưng đm, hụt mất. Nó đập trúng mu bàn tay trái tôi đau điếng. Nhưng may tôi lại thuận tay phải mới khổ, cái tay đang rảnh, thì bỗng như bản năng, nắm chặt và vung một phát thật mạnh vào mạng sườn tay kia.
Hắn như không thể thở được, thì tôi tiến lên bồi thêm 2 phát vào má trái của hắn. Hắn gục luôn dưới đất.
Tiếng la hét của con bé làm bao người quanh đó tiến lại gần, tôi đến bên nó đỡ nó dậy, nhìn rõ gương mặt còn sẵn sự thảng thốt sợ hãi.
Tay kia vẫn nằm gục dưới đất, miệng bắt đầu chảy máu. Nhưng không quên lẩm bẩm gì đó, tôi nghĩ đang chửi thề.
Khi mọi người xúm lại, con bé bình tĩnh tiến lên sửng cồ với tay kia.
– Tại sao anh đánh anh ấy, anh có quyền gì mà đánh anh ấy.
– Đứa nào tranh giành với tao thì tao đánh đấy.
Tôi kéo con bé ra hỏi nó.
– Thằng này là gì đấy.
– Anh ấy chẳng là gì cả, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo em, nhưng em đã cảnh cáo rồi mà vẫn như thế.
– Thế em với nó yêu nhau hay sao mà nó lại thế.
– Không, không bao giờ em yêu cái loại người này.
Tôi như hiểu ra, tiến đến cạnh tay đó.
– Nhìn chú có vẻ trẻ nhỉ, anh nghĩ đàn ông mình phải xứng làm đàn ông, cách này trẻ con quá.
– Đm. Tao đéo thèm mày dạy đời. Sẽ có ngày mày chết với tao.
– Chú cứ về tĩnh tâm đi, bao giờ lớn thì gặp anh nói chuyện cũng không sao.
Như nghe thấy vẻ khiêu khích từ tôi, nhưng với mấy cú đòn chí mạng, chú em đã không gượng nổi mà đánh tiếp. Còn chưa định nói thì tay hắn lại móc trong miệng ra một cái răng, sau đó vất thật mạnh xuống đất, cùng một cú nhổ toàn máu.
Quẹt ngang miệng hắn bồi thêm…
– Thù này tao sẽ trả gấp 10 lần.
Nói xong tưởng hắn tiến lên ai ngờ chạy ra phía con Porsche thể thao, nhấn ga ầm ĩ rồi chạy mất hút trong làn đường.
Con bé dường như thấy đông người thì ngại ngùng, tôi gật đầu chào mọi người, ngỏ ý không có gì. Đám đông dần tản ra, đâu đó vẫn tiếng bàn tán râm ran.
Con bé nhìn xuống tay tôi, nó khóc oà.
– Em xin lỗi, em không biết sao lại làm anh liên lụy thế này.
– Chắc hiểu lầm thôi, anh không sao.
Nói là không đau nhưng đau bỏ mẹ, cái lưng còn lĩnh nguyên cú đập mà mình hoàn toàn trong thế bị động. Cái tay thì bị đập thẳng cánh, đau tê dại.
Nó đưa tôi về phòng, lấy đá chườm tay cho tôi. Nhưng mỗi lúc nó một thâm, đỏ hơn. Rồi như nó nhớ ra cái lưng, nó vội vén cái áo phông của tôi lên rồi chườm đá, xong thì lấy cao dán dán lên. Nhìn nó sốt sắng lo lắng lại thấy thương con bé. Rõ tội. Mặt nó từ lúc xảy ra chuyện đến giờ hết từ hoảng hốt đến lo lắng, dập tắt mất cả nụ cười hồn nhiên quen thuộc.
Về nhà cố tắm gội để còn đi công chuyện, nhưng bàn tay bắt đầu đau hơn hẳn. Mịa đúng là số đen mà.
Vẫn phong cách lịch lãm, tôi diện bộ đồ tây, vì nghĩ rằng đa số gặp mặt là vì công việc. Tắm rửa sạch sẽ, thơm tho hẳn, nên ngoài cái mã thì sự tự tin lúc nào cũng ổn định.
Tay tổng giám đã ở trong phòng vip từ lúc nào. Tôi tiến vào bắt tay, khuôn mặt rạng ngời, miệng chào vui vẻ.
Trong buổi này tôi nhận ra ngoài tay tổng giám, vợ hắn mà tôi đã gặp, còn có một cặp đôi nữa chưa từng gặp.
Tay tổng giám giới thiệu cho tôi.
– Anh C đây là giám đốc công ty abc, bên cạnh là vợ anh ý.
Vì đã bắt tay trước và đang ngồi đối diện nên tôi khẽ đứng lên khẽ gật đầu chào.
Ánh mắt không quên quét qua người phụ nữ như một thói quen.
Tay C này cũng phải tầm đầu 5x rồi, khuôn mặt cũng như rất từng trải, giọng nói chắc nịch nhưng không thiếu thanh âm có phần xu nịnh.
Tay tổng giám kể về tiểu sử của tay C, xem chừng họ quen nhau từ lâu rồi.
Hóa ra tay C cũng trong nhóm, nhưng do nguyên nhân nào đó đã lâu không được đẩy cho làm gì. Hôm rồi ăn cơm ở nhà tay thư ký hắn bảo sẽ dồn cho tôi nhiều dự án.
Có lẽ hôm nay không chỉ là cuộc gặp ăn nhậu.
Ngồi chưa nóng chỗ thì một em gái nóng bỏng bước vào. Tay tổng giám bảo tôi.
– Anh biết chú đến 1 mình nên mạn phép sắp xếp riêng cho chú.
– Anh chu đáo quá, em cảm ơn.
Em gái ngồi cạnh tôi thì phục vụ cũng lên đồ. Chúng tôi vừa nói vừa ăn, nhưng cuộc vui đâu có đơn giản. Cầm ly rượu trên tay, tay C bước sang phía tôi đầy vẻ cung kính.
– T này, cho anh mời em một chén riêng…
– Dạ vâng anh – tôi nâng ly theo hắn.
– Anh cũng chia sẻ thật. Đợt này bên anh ít việc, các sếp lại ít giao việc thêm cho bên anh. Mà dưới anh còn bao nhiêu người nữa. Đợt tới anh nhờ em, có gì em giúp đỡ.
Trong lòng thầm nghĩ rằng mình đã đoán trúng. Làm gì có cuộc chơi nào miễn phí. Nhưng mình mới vào hội làm gì đã có tiếng tăm gì, chưa có cái gì để họ phải làm thế này, cùng lắm cũng là lời hứa suông từ tay thư ký.
– Ấy chết. Em còn trẻ, công ty thì bé, làm gì có gì mà anh nói thế. Em đang nghĩ sắp tới phải nhờ vả các anh nhiều ạ.
– Anh biết hết mà. Nên anh mới có lời với em. Chỉ cần em giúp anh là được.
Hắn uống cạn ly đầu, rồi lại rót ly thứ 2. Tôi uống theo hắn ly đầu thì hắn rót bồi tiếp ly thứ 2, rồi ly 3. Lòng thầm nghĩ hôm nay chết dở rồi. Thì may quá hắn về chỗ.
Đối diện tôi vẫn có một ánh mắt nhìn tôi chăm chú từ đầu. Không rõ là thăm dò tìm hiểu hay gì, nhưng nó ma mị đáng ngờ. Ánh mắt của người phụ nữ, như cách ăn mặc thì hơn tôi vài tuổi thôi. Cô ta mặc chiếc váy màu hồng, cổ xẻ sâu làm lộ ra khe ngực sâu thăm thẳm, gương mặt khả ái, vì có chút tuổi nên không thể bằng em gái phục vụ bên tôi. Nhưng lại có chút sang trọng quý phái hơn và có lẽ dâm đãng hơn.
Tôi thì lúc này có vẻ đề phòng hơn. Không thể để lộ gì, không để họ bắt thóp mình. Tất cả lời nói lúc này càng xã giao hơn.
Vợ của tay tổng giám thì trẻ trung, rực lửa hơn. Cuộc chơi hôm rồi đã xác nhận về mức độ chơi của em ý, chỉ là tôi chưa giao lưu thôi và chắc hẳn vợ tay C kia cũng nằm trong nhóm ăn chơi rồi.
Tôi luôn ngồi với tâm thế không thoải mái, nhưng không quên luôn việc theo dõi người khác. Tay tổng giám có vẻ thích vợ tay C. Ngoài nói, ăn, thì ánh mắt dâm dục của hắn cứ khoét vào thị. Chắc hẳn hôm nay thị khó lòng thoát được.
Ăn uống xong tôi được sắp xếp phòng cùng em phục vụ ngay trên tầng 18 của toà khách sạn này. Và cũng không ngờ là 2 cặp kia cũng lên cùng tầng. Trên này toàn là phòng dạng tổng thống. Rộng và sang trọng. Chắc hẳn là chiêu trò bày ra của tay tổng giám.
Tôi định lên phòng rồi rút lui về sớm, nhưng hắn lại gọi sang phòng hắn uống trà.
Tôi như phép cả nể vào phòng, giờ vẫn là 3 cặp.
Trà rót ra, tôi nhấp thử. Nhạt thếch, chẳng ra mẹ gì. Và vì chắc tâm trạng tôi không tốt nên cảm nhận gì cũng tệ.
Tay tổng giám sau một hồi luyên thuyên đã đến bên tay C thì thầm to nhỏ gì, rồi hai tay lại thì thầm tai vợ.
Hai mụ vợ thì gật đầu vẻ lỡm lờ. Rồi như chẳng bảo nhau tay tổng giám tiến đến bên vợ tay C luôn.
Thế mà hắn còn không quên bảo với em phục vụ tôi.
– Em phục vụ anh T tốt nhé.
– T ơi, anh lại tiếp như chương trình của chúng ta vậy nhé.
Hắn nói như chẳng cần tôi đồng ý, cúi xuống hôn lấy vợ tay C.
Tôi thì muốn rút từ trước nên đứng lên ôn tồn.
– Em cảm ơn các anh, nhưng chắc hôm nay em xin phép về trước ạ.
– Sao thế, anh em quen nhau rồi, cứ thoải mái đi em.
– Dạ em thoải mái mà. Người em đang không khỏe ạ.
Tôi vừa nói vừa giơ cái mu bàn tay trái ra. Nó giờ đã sưng hơn. So với lúc chiều thì nó đã đau hơn hẳn. Lúc chiều sức còn đang sung, một phần không muốn làm con bé lo lắng nên cố chịu. Giờ thì đau thật.
– Sao chú lại bị thế?
Tay tổng giám bỗng dừng lại, rồi bước đến hỏi thăm tôi.
Tôi kể lại sơ qua câu chuyện lúc chiều bị một thanh niên vô cớ gây chuyện.
Tay C đang ở bên vợ tổng giám cũng bước ra nhìn tay tôi, rồi nói.
– Sáng mai anh cho người mang cho chú ít mật gấu tự nhiên, đảm bảo mấy hôm là hết.
– Dạ em cảm ơn anh, nhưng thế làm phiền anh quá.
– Anh em phiền hà gì.
Thế là tôi thoát được trận này, rút ví bo thêm cho em phục vụ rồi chào ra về. Hai tay cũng tạm dừng lại ra tận cửa chào tôi.
Tôi bước đi nhẹ nhàng hẳn. Còn phía sau chắc hẳn hai tay lại tha hồ hành động, các nàng cũng được no nên một trận.
Chỉ thấy được cái đội này rõ lạ. Với tiền của có sẵn thì thích chơi hoa hậu cũng được. Nhưng đây toàn dẫn vợ theo rồi chơi đổi vợ. Trước thì tôi biết đến chơi some, vì gọi 1 mớ các em dịch vụ về thì ai chơi cũng được. Nhưng đây là vợ, có người là vợ bé, nhưng vợ thật cũng mang đi chơi thì đúng là phải nể các tay ý. Không rõ ông nào bày ra cái trò này, quái đản, thú tính và cũng trái luôn luân thường đạo lý. Mà thôi, đạo lý làm đéo gì ở xã hội này, tiền và quan hệ chắc quan trọng hơn với họ.
Chạy xe định về nhà, nhưng đêm cũng xuống, một mình bỗng trống vắng lạ thường.
Tôi hạ kính bớt để gió vào xe được nhiều hơn, ánh đèn vàng của thành phố cứ mờ ảo, tiếng ồn ào cũng chẳng dứt. Gió đêm vào xe mát lạnh, tôi cũng tỉnh cảe rượu. Suy nghĩ vẩn vơ một hồi chẳng hiểu sao lại đỗ dưới căn hộ của Thủy.
Bấm máy gọi cho Thủy…
– Em ngủ chưa?
– Em chưa. Còn sớm mà. Anh đang ở đâu đó.
– Anh đang dưới nhà em.
– Thật à. Chờ em xuống đón.
Tôi nghe được giọng vui vẻ của em. Đánh xe xuống hầm thì em cũng đứng chờ dưới cửa thang máy. Em mặc chiếc váy ngủ bằng lụa hồng nhẹ nhàng, khoác thêm chiếc áo len dài chấm gối. Nhìn em trong bộ dạng nào cũng thấy đẹp vậy.
Em cười tươi khi nhìn thấy tôi. Rồi chạy đến ôm chầm tôi.
– Anh làm em ngạc nhiên đấy. Đến không báo gì cho em cả.
– Thì anh đến là báo cho em rồi còn gì.
– Anh vừa uống rượu ở đâu phải không?
– Uh, anh vừa tiếp khách. Nhưng anh chạy về sớm đấy.
Em cứ khoác tay tôi suốt trong thang. Rồi lúc ra cửa thang, em đan tay kéo tôi cùng ra, nhưng do bị bóp vào tay đau, tôi giật tay lại, làm lộ mất cái tay bị đau.
Em nhận thấy, cầm tay tôi lên xót xa rồi tra hỏi.
Tôi cũng trả lời qua loa về sự việc lúc chiều.
– Anh lớn rồi, tránh được cái gì thì tránh chứ, sao còn đánh lại để ra nông nỗi này.
Tôi chỉ cười trừ, không biết phân bua sao.
Ngồi được em chăm sóc, bôi thuốc thấy mình thật hạnh phúc. Có lẽ số tôi bị chiếu sao đào hoa. Người phụ nữ nào cũng hết lòng lo lắng cho mình.
Tôi lại ôm em vào, kể em bao chuyện chọc em cười. Ở bên em tôi vui và chủ động hẳn.
Những nụ hôn cũng dần trao cho nhau, hôm nay có rượu vào tôi như con hổ đói vậy, cứ hôn em ngấu nghiến. Cái tay còn lại cũng chẳng quên sờ mó bóp vú em.
Đang hăng say trong men tình, tôi tính kéo váy em xuống thì em dừng lại, nhìn tôi tinh nghịch…
– Em đang đến tháng mất rồi.
Thôi xong, đang hừng hực khí thế chiến đấu, súng cũng lên nòng rồi thì giờ dừng lại thì khác gì đàn đứt dây cung.
Nhìn khuôn mặt méo xệch của tôi em lại trêu.
– Tay anh đau thế mà vẫn tham được à?
– Ở bên em thì không máu cũng bị máu thôi. Với lại tay đau có liên quan gì đến chỗ khác đâu.
– Lỡm. Thôi được rồi, để em chăm sóc cho nhé.
Nói là làm, em cúi xuống cởi quần áo cho tôi. Rồi tiến đến thằng nhỏ. Em nhìn nó một lúc rồi bắt đầu bú liếm.
Em ngậm nó vào, rồi như mút kem, lúc sau em lại bỏ ra, dùng lưỡi liếm dọc từ dưới lên, rồi em lại ngậm hòn cà, đá liếm nó liên tục.
Em cứ chăm chút từng chút một, lâu lâu lại hỏi anh thích như này không? Trời ạ. Em làm tôi quá sướng, cần gì phải hỏi chứ. Tôi lại tìm đến bầu vú của em, để rồi vừa bóp, vừa tận hưởng cơn sung sướng.
Lúc lúc tôi lại kéo em lên để hôn vào môi em, để cảm nhận cái ướt át từ môi, cái ngọt từ vị giác. Rồi em lại xuống bú mút, em dần vừa dùng tay và miệng, vừa vuốt vừa mút.
Nhìn em chăm chút từng tí cho thằng bé của tôi, khuôn miệng xinh xắn cứ gắn với thằng cu miệt mài, tư thế như này vừa được hưởng thụ, vừa được ngắm em, chữ phê lại càng kéo dài hơn.
Tôi cũng dần thấy mình không chịu nổi. Bóp vú em mạnh hơn, rồi hẩy mông bắn hết dòng tinh khí vào mồm em. Em ngậm một lúc cho tôi hết giật giật thằng bé thì thôi.
Tôi nhìn em hạnh phúc, hạnh phúc vì thấy đang bên em.
– Em xinh thật.
– Chỉ xinh thôi à?
– Đáng yêu nữa. Cực kỳ cuốn hút, anh bị rơi vào đây chạy không nổi rồi này.
Em mỉm cười vì được khen, đặt lên em một nụ hôn, rồi ôm ghì em vào lòng, em cứ nhỏ bé, hiền dịu như vậy. Có lẽ bình yên nó cũng chỉ đến như vậy là ổn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô nhân tình dâm đãng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện mút lồn |
Ngày cập nhật | 24/06/2023 03:45 (GMT+7) |