Hít một hơi thật dài để thả lòng, mình muốn khai thác được nhiều hơn các thông tin từ phía vợ sếp.
– Việc của anh chị em sẽ nói sau. Chị nói về vụ của em đi, tại sao?
Tôi khẽ gằn giọng.
– Anh chị không cố ý dồn em vào chỗ tối đâu. Anh chị tham quá, đây là do chị ra cả.
– Sao lại do chị?
– Giờ nhà chị còn gì đâu em? Gần 1 năm vừa qua anh đầu tư tiền với bạn bên Mỹ, Úc. Đi đầu tư cho các công ty khởi nghiệp, tiền nhà cứ ra đi, sổ đỏ cũng cầm cố ngân hàng, mọi thứ cứ dần ra đi. Chị đã cố khuyên anh nhiều lần, nhưng lúc đầu anh nhỏ nhẹ bảo giờ thời đại công nghệ số, muốn như Bill Gate với Warren Buffett thì phải đầu tư sang Mỹ. Hết lần này lần khác anh cứ đưa tiền sang, nhưng cuối cùng có thấy mang tiền về nhà đâu.
Tiền công ty giờ mỗi tháng đi trả lãi ngân hàng cũng chưa đủ, nên dự án này chị ép anh làm sao để có lãi nhiều nhất, rồi rút hết sổ về trả chị.
– Thế là anh chị cho em làm bình phong, nếu lỡ thì em sẽ chịu trách nhiệm thay anh chị à?
– Không đâu em, nếu vỡ lở thì hợp đồng huỷ, nhà chị có bán nhà cũng không thể gượng nổi. Chứ chị không có ý hại em đâu.
– Thôi được rồi. Em tưởng anh chị có ý hại em, em có đủ chứng cứ, giấy tờ, mấy hôm rồi về tổng hợp lại hồ sơ em mới điều tra ra. Coi như tình nghĩa bao năm em gắn bó cùng anh chị vậy.
Nhưng qua vụ này em cũng biết được cơ số bí mật của anh chị rồi. Chỉ là em không hiểu tại sao và thiếu gì cách mà anh chị lại mang nhân viên ra để đỡ đòn?
– Em với Hoa thực ra là chị không cố ý đâu, kể cả Hoa lúc đầu chị cũng không đồng ý nhưng sự việc nó gấp quá em.
Tôi như chết lặng. Máu cứ như ngừng chạy, mặt đỏ bừng bừng, tôi định gồng tay bóp vào cổ cho mụ ấy một trận. Không thể ngờ Hoa của tôi cũng bị quấn vào cái vòng này, tôi từ nghi ngờ, đến thoải mái vì nghĩ không có gì, rồi giờ lại như rơi vào vực thẳm.
Cái thương trường, cái lòng tham, sự bẩn thỉu của mỗi người đấy. Nó có phơi bày đâu, hình hài các vị ấy luôn lộng lẫy, hình tượng các vị ấy luôn cao cả… nhưng cái tâm thì đúng là chẳng ai lường được.
Uống cạn chén trà đầy, tôi bảo chị rót cho em chén nữa. Mặc dù giọng càng đắng lại, trong đầu tôi hiện lên từng thứ từng thứ một. Cảnh tượng thật hãi hùng.
– Rồi chuyện của chị? Sao chị phải dính vào thế hả?
Như đánh vào đúng tử huyệt, chị bỗng khóc, rồi đi vào căn phòng thờ phật. Tôi ngồi ngơ người, rồi nghĩ các người sẽ phải gánh lại hết những tội lỗi này.
…
Một tay tôi xé toang chiếc áo của chị, lại một bầu vú ngồn ngộn lộ ra trước mặt, chị không phản ứng lại, mắt vẫn nhắm nghiền, miệng xin lỗi, van xin tôi đừng làm thế.
– Chị xin lỗi, đừng, em ơi đừng.
Mồm là thế nhưng tay chị chẳng phản ứng gì để đẩy tôi ra. Tôi giật phăng chiếc áo ngực ném xuống đất, tiện tay kéo luôn cả chiếc quần của chị xuống.
Chị còn chẳng thèm mặc quần lót. Chỉ hiện lên cái mu cao, đen. Cũng khá hấp dẫn, vì chị đầy đặn hơn em của tôi mà.
Tôi đẩy chị vào sát mép điện thờ, chị khẽ giơ 2 tay chống vào điện, 1 tay tôi luồn xuống móc cái bím kia, tôi còn chẳng thèm nhìn, cho tay vào móc thô bạo, nó cũng từ từ rỉ nước, ướt cả 2 ngón tay.
Hóa ra cũng dâm chứ có thường đâu. Miệng chị vẫn đừng em ơi. Tôi kéo khóa quần xuống, lắc thằng em cho nó cứng hơn, rồi cà cà vào mép lồn chị, sau đó tôi ấn mạnh, chứ không còn nhẹ nhàng như trước, từng cú nhấp như xé toang cái lồn đó. Tuy sinh 2 lứa, nhưng thực sự nó không hề tã, mà nó đầm, đầm từ dáng người, cái mông, đến cái lồn cũng đầm theo đúng nghĩa.
Tiếng a ư dần to hơn, rồi thay cho tiếng a ư là tiếng Nam mô a di đà phật liên tục bật ra khỏi miệng chị.
Tiếng rên nhục dục phát ra kèm theo tiếng bạch bạch đầy kích thích, kèm tiếng nam mô, trong một không gian trang nghiêm như này thật đúng là cảnh tượng chưa từng được nghỉ.
– A, chị ra em ơi, ư, ư.
Tôi cố nhấp thêm những phát nhanh và mạnh, dòng tinh như chực bờ bắn ra. Tôi rút con cặc ra, kéo chị quay lại, ấn đầu chị xuống, dừng dòng tinh bắn thẳng lên mặt chị, nó nhiều phủ kín cả môi, vài giọt bắn lên khóe mắt chị.
Chợt bừng tỉnh.
Ơ ĐM, mày nghĩ cái méo gì vậy T. Tôi tự nhủ, mặc dù muốn trả thù nhưng đây không phải cách, cũng không phải cái đích.
May mà nó chỉ là dòng suy nghĩ thoáng qua. Chứ thật thì thật phỉ báng thần phần.
Tôi xin phép chị về trước vì cảm nhận như chị không muốn tiếp câu chuyện, chị cũng chẳng ngoái ra, mà tay vẫn lần tràng hạt, miệng vẫn đang đọc kinh như muốn sám hối điều gì.
Rời xa nhà chị, tôi như mất hồn, chẳng biết tiếp nhận chuyện này ra sao, chẳng biết đối diện với em và cư xử như nào.
Tôi báo sếp xin nghỉ phép có công việc. Chỉ một dòng tin nhắn cho em là tôi có công việc gấp cần giải quyết, vài hôm sẽ về.
Em có gọi điện và nhắn tin, nhưng tôi đã tắt máy không muốn nghe.
Tôi chạy xe đến một bãi biển hoang sơ, cách xa thành phố tôi ở. Nơi đây chẳng tấp nập, chẳng ồn ào, chẳng có những đau khổ.
Hàng phi lao xào xạc buồn đến lạ, tiếng sóng lúc dồn lúc trải làm ánh mắt xa xăm nhìn theo dòng nước dần xa, như tương lai bất định vậy.
Tôi men dọc theo bờ cát, đến dựa vào một gốc phi lao, ánh nắng cứ chói chang xuyên qua tán lá. Mẹ, phi lao mà, lá nó cản được nắng đâu, như cuộc đời vậy, một tay đâu che nổi cả thân người.
Nhắm mắt như quên đi cay đắng, rồi bao ý nghĩ về việc phải tiếp tục ra sao, trả thù như nào… cứ hiện dần lên trong đầu.
Miên man suy nghĩ thì có tiếng bước chân lại gần.
– Anh gì ơi? Cho em hỏi mấy giờ rồi ạ?
Ngẩng mặt lên là một khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, khóe mắt long lanh như mùa thu HN. Đôi môi đỏ mọng như quả dâu tây đang mời chào.
Tổng thể tôi không chú ý được, nhưng đẹp thật. Ánh mắt mở ra sau khi bị ánh mặt trời xuyên thấu thì lại tiếp nhận cái khuôn mặt đẹp đẽ này, rõ cứ như là mơ.
– Hơn 3h chiều gần 4h đến nơi rồi em.
Tôi trả lời mà chẳng thèm nhìn đồng hồ, tưởng rằng trả lời cho qua thì ai ngờ em bảo.
– Em cảm ơn, giờ này em đi bắt xe về HN chắc không kịp rồi.
…
– Em đi mấy mình?
– Em đi một mình thôi?
– Em đang ở quê hay đi trốn tránh?
– Em đi trốn. Ơ, tại sao anh lại hỏi thế. Anh cũng thế à?
– Ngồi xuống đây, giờ em đi đón xe chắc không kịp đâu, sáng mai lên cũng được.
– Anh đàn ông mà nói chuyện với con gái kiểu bất cần đời nhỉ?
– Đời với mỗi người khác nhau, đời với mỗi khoảng thời gian cũng khác nhau mà em.
– Thế theo anh cái gì quan trọng trong một đời người?
– Việc mình tồn tại trên đời là quan trọng rồi em.
– Em nghĩ sống có ý nghĩ hơn là tồn tại, nếu tồn tại thì ai cũng như ai. Còn sống thì mới tạo ra giá trị cho từng người.
…
Câu chuyện cứ thế mãi đến khi ánh hoàng hôn buông xuống, trời cũng tối dần, chúng tôi chẳng ngắm được hoàng hôn, chỉ cảm nhận được ánh mặt trời dần tắt, tiếng gió nhẹ đưa, mát mẻ hơn, tĩnh lặng hơn.
Tôi mời em ăn tối, ghé vào một quán hải sản, chúng tôi mua 1 ít đồ tươi sống, thuê dụng cụ nướng, cùng 1 cái bàn nhỏ kê sát bờ biển. Nước đã dâng dần lên, tôi bảo kê bàn xuống nước, tôi thích vừa ăn, vừa ngâm chân dưới nước để cảm nhận những điều mới mẻ hơn.
Chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên đời, từ khoa học, vũ trụ, những điều không tưởng, rồi đến tử vi tướng số. Hơi men càng làm chúng tôi như mạnh mẽ hơn trong mỗi phát ngôn của mình.
Em cũng là cô gái mạnh mẽ, chứ chẳng phải nhẹ nhàng như cái tên Thu Thuỷ, em thích bay nhảy chứ chẳng lặng lẽ như cái tên hay bản mệnh của em. Em muốn được tự quyết cuộc đời mình theo hướng của mình, mà chẳng theo bất gì sự sắp đặt của ai cả.
Tiếng sóng cứ ồn ào hòa vào câu chuyện, tiếng cười cũng giòn tan như quên hết muộn phiền cuộc đời.
Chúng tôi hai người trốn tránh. Người muộn phiền vì âu lo ngang trái ập đến, người muốn thoát ra cái xiềng xích gia đình.
Tôi đưa em về dạo trên khúc biển vắng, hai khách sạn ở chẳng xa nhau, nhưng câu chuyện cứ cuốn, bước chân cứ đều, tôi lên phòng em lúc nào chẳng hay.
Bước vào cửa phòng, ném dép sang một bên, cởi phăng chiếc áo trên người, môi tôi và em đã tìm đến nhau từ lúc nào, nụ hôn cũng say đắm cuồng nhiệt biết bao.
Em chợt rời tôi ra, tự cởi bỏ đồ trên cơ thể. Khuôn ngực không đầy đặn lắm, chỉ như quả cam, nhưng có vẻ săn chắc. Thân hình em không đầy đặn mà gầy hơn, khi em kéo lớp áo lên, tôi còn nhìn rõ rẻ xương sườn, nhưng lớp quần lót cởi phăng ra thì lại khác, bờ mông căng mịn hiện lên trên một cơ thể gầy gò. Tôi thầm nghĩ chắc bao nhiêu tinh túy của em chảy về vòng 3 hết rồi.
Nói như thế không phải là chê em, nét đẹp này nó dạng hoàn hảo, như dạng người mẫu, chứ không đều như Hoa của tôi hay phồn thực như chị vợ sếp. Nó thanh mảnh, nhẹ nhàng, cộng thêm khuôn mặt khả ái, tinh nghịch.
Em bảo muốn tắm, tôi cùng em bước vào phòng tắm. Không có bồn tắm, nhưng có vòi hoa sen, chúng tôi cùng đứng dưới vòi, cơ thể sát vào nhau, thằng nhỏ cương cứng từ lúc nào, cứ chĩa về mông em, em dường như cũng bình thản, hướng mặt đến dòng nước đang tuôn, tôi mân mê đôi vú, rồi hôn lên cổ em từ phía sau, một tay dần lách đến khe suối của em, luồn qua lại vài lần, dòng nước nhớt đã rỉ ra tay tôi, tôi nhẹ nhàng day nhẹ hột le.
Em quay lại hôn lên tôi say đắm. Chúng tôi cứ thế như một đôi tình nhân đắm chìm vào khoảnh khắc đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô nhân tình dâm đãng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện mút lồn |
Ngày cập nhật | 24/06/2023 03:45 (GMT+7) |